Trịnh
Vĩ và Hàn Dĩnh một trước một sau vào thang máy, sau khi cãi nhau không khí có
chút trầm muộn. Cải vã đi qua không khí có chút trầm muộn, hai người đều thắc
mắc rốt cuộc người sĩ quan kia có liên hệ gì với Hàn Dẫn Tố?
Trịnh
Vĩ hoảng hốt chợt hiểu một điều, hắn đã mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời.
"Tôi
là Phương Chấn Đông!"
Người
đàn ông kia nói một câu đơn giản như vậy nhưng lời nói vô cùng có uy lực làm đánh
tan hoàn toàn tất cả bao nhiêu kiêu ngạo từ trước đến nay của hắn.Ở trước mặt
người đàn ông kia hắn cảm thấy mình có vẻ nhỏ bé hèn mọn thậm chí là quá bỉ ổi
và hèn yếu.
Trong
lòng hắn chợt cảm thấy trống trải vô cùng không thể thích ứng được, cũng là lần
đầu tiên cảm thấy chân thật rằng Hàn Dẫn Tố hoàn toàn rời xa hắn, một chút quan
hệ cũng không có.
Hàn
Dĩnh cũng bị ghen tỵ cắn xé vô cùng khổ sở, lúc cô cảm thấy rốt cục đã đánh bại
được Hàn Dẫn Tố thì lại phát hiện Hàn Dẫn Tố lại có người tốt như vậy theo
đuổi. Vừa anh tuấn cao lớn, khí thế bức người, hơn nữa lại là một sĩ quan cao
cấp. Mà Hàn Dẫn Tố được anh ta che chở như vậy bề ngoài có vẻ là bi thảm phách
lạc nhưng thật ra là đang dương dương tự đắc.
Mà
mình thì đến bây giờ cả người đàn ông tên là Trịnh Vĩ này còn hận không thể vứt
bỏ mình. So sánh với cô ta cảm thấy mình chỉ là kẻ tôm tép nhãi nhép, dù qua
bao nhiêu cách để thắng cô ta thì vẫn như vậy, ngay cả vạt áo cũng không thể
bằng cô ta chứ đừng nói đến chuyện thắng cô ta. Quả thật là chuyện nực cười.
Người
đàn ông kia sao có thể coi trọng Hàn Dẫn Tố? Hàn Dĩnh độc ác nghĩ, một người
đàn bà đã ly hôn, lại hai bàn tay trắng và là hàng đã dùng rồi thì sao có thể?
Thang
máy “tinh” một tiếng mở ra, Trịnh Vĩ cũng không thèm nhìn cô ngẩng đầu cất bước
ra ngoài. Trong lòng Hàn Dĩnh đầy bất mãn, dẫm chân cái hầm hừ đi theo sau. Vừa
tới cửa còn chưa kịp lấy chìa khóa ra thì đã thấy bên trong có tiếng động. Hai
người nhìn nhau, Hàn Dĩnh nhanh chóng núp sau lưng Trịnh Vĩ, nhỏ giọng nói:
"Không
phải có có trộm vào đấy chứ? Mau gọi 110!”
Trịnh
Vĩ lấy điện thoại di động ra chợt nghĩ ngợi một chút, bộ phận an ninh đều ở đây
mà an ninh khu này rất tốt có trộm là điều không thể. Hắn cất điện thoại rồi
lấy chìa khóa ra, còn chưa kịp tra chìa khóa vào ổ thì cửa đã mở ra.
Trịnh
Vĩ thấy người đang mở cửa thì sợ hết hồn:
"Mẹ,
sao mẹ lại tới đây?”
"Sao
mẹ không tới được?”
Bà
Trịnh cầm váy ngủ của Hàn Dĩnh trong tay hừ một tiếng:
"Mẹ
không đến thì đã không biết, đây là quần áo của ai? Mẹ nói cho mày hay, ban đầu
mày cưới Hàn Dẫn Tố mẹ đã bất đắc dĩ mà đáp ứng. Lần này mày định mang đứa con
gái ở đâu về thì mẹ cũng không…….”
Bà
Trịnh chưa dứt lời thì đã thấy Hàn Dĩnh đứng sau lưng Trịnh Vĩ, mắt trợn lên:
"Cô
là ai?"
Hàn
Dĩnh hất tóc, ngọt ngào kêu một tiếng:
"Mẹ,
con là Hàn Dĩnh"
Bà
Trịnh nổi da gà vì nghe Hàn
Dĩnh gọi mẹ. Ban đầu Trịnh Vĩ kết hôn với Hàn Dẫn Tố vội vàng nên ngay cả tiệc
rượu cũng không làm, chỉ cùng vài bằng hữu thân thích ăn bữa cơm đơn giản. Bởi
vì Hàn Dẫn Tố nói nhà mẹ đẻ không có người đến, cũng không muốn tổ chức rườm rà
mà cũng không có nhiều tiền nên chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng
mà cha mẹ Hàn Dẫn Tố vẫn không chịu lộ diện trong lòng bà Trịnh cũng cảm thấy
kỳ lạ nghĩ rằng Hàn Dẫn Tố sợ đưa cha mẹ đến sẽ mất mặt nên không đưa đến. Nào
ngờ sau mới biết đó là mẹ kế, cho nên vì con dâu không có chỗ dựa nên bà Trịnh
mới càng ngày càng quá đáng.
Nhìn
bạn bè xung quanh cả con trai lẫn con dâu nhà nào mà chẳng có hai bên thông gia
giúp đỡ. Mà Trịnh Vĩ nhà bà lại xui xẻo lấy phải một đứa cha mẹ chẳng có gì.
Cho nên vừa nghe tin con trai ly hôn, trong lòng bà mới vui mừng trở lại.
Con
trai vốn là nhân viên công vụ lại không có gánh nặng con cái, tìm được người
quá hoàn hảo thì không nói nhưng người được thì vẫn có thể. Bà đã chọn ra được
một người chờ khi Trịnh Vĩ về sẽ chọn ngày đi coi mắt.
Nhưng
từ lúc giao thừa đến giờ Trịnh Vĩ không thấy ló mặt đâu, gọi điện thoại cũng
nói bận không có thời gian, bà Trịnh bực lắm. Trừ vài ngày trực thì cơ quan nhà
nước có việc gì mà bận? Cho nên bà mới tự mình đến đây.
Lấy
chìa khóa dự bị mở cửa ra, bà bị hù dọa đến giật mình. Mặc dù trong lòng không
thích Hàn Dẫn Tố nhưng bà cũng biết con dâu là đứa chịu khó, trong nhà lúc nào
cũng sáng sủa sạch sẽ. Nhưng bây giờ…..
Bà
Trịnh quét mắt nhìn quanh nhà, sàn nhà chắc không thường lau nên có chút cáu
bẩn. Sau khi tuyết rơi cũng không thèm lau cửa kính để lại những vết dơ. Trên
sofa những cái gối ôm bị ném chỏng chơ và trên bàn là những đồ ăn vặt linh tinh
lộn xộn lẫn lộn giữa lon và vỏ.
Bà
Trịnh cau mày cởi áo khoác, xắn tay lên và bắt đầu làm vệ sinh. Dọn dẹp xong
phòng khách thì tiến vào phòng ngủ, bà có chút nghi ngờ, con trai bà vừa mới ly
hôn sao lại có y phục phụ nữ ở đây? Dù Hàn Dẫn Tố chưa dọn đi hết nhưng…… Bà
cầm cái váy ngủ trên bàn trang điểm nhìn một chút, cái loại vải mỏng tang như
thế này mặc và không mặc có gì khác nhau, hơn nữa lại là màu đỏ không phải là
loại Hàn Dẫn Tố thích. Bà coi như là có hiểu về Hàn Dẫn Tố, loại quần áo có màu
sắc như thế này cô mặc vô cùng ít, cô không thích những loại màu sắc quá nổi
bật. Y phục của cô chủ yếu là những màu nhẹ nhàng thuần khiết, còn cái kiểu
trong suốt như thế này tuyệt đối là không có.
Chợt
nhớ tới nguyên nhân con trai ly hôn, chẳng lẽ là nó có phụ nữ bên ngoài? Chợt
nghe bên ngoài có tiếng động bà cầm y phục ra ngoài mở cửa không ngờ con trai
mình lại khiến bà kinh sợ như vậy.
Ánh
mắt soi mói của bà Trịnh quét Hàn Dĩnh từ trên xuống dưới, cô ta mặc một bộ váy
lửng màu đỏ thẫm vừa nhìn đã biết là đó chẳng phải là hàng cao cấp. Không cao
lắm nhưng so với Hàn Dẫn Tố cao hơn một chút, tóc uốn xoăn xõa xuống, ngũ quan
thật xinh đẹp nhưng lại mang kiểu đàn bà không an phận chỉ thích đi dụ dỗ đàn
ông.
Mới
nhìn thôi bà đã không thích Hàn Dĩnh, trong lòng chửi con trai không có mắt, càng
chọn càng sai. Nghe Hàn Dĩnh gọi một tiếng “mẹ” mà mặt bà đen lại, lãnh đạm mở
miệng:
"Tiểu
thư đây xin đừng nhận người thân lung tung, tôi không có phúc làm nổi mẹ của cô
đâu.”
Khuôn
mặt tươi cười của Hàn Dĩnh hơi cứng lại, tay len lén sau lưng cấu cấu Trịnh Vĩ
nói. Mà Trịnh Vĩ không muốn quan tâm tới cô nhưng lại sợ mất mặt, sợ Hàn Dĩnh
sẽ làm loạn với mẹ hắn làm hàng xóm chê cười nên đành chau mày:
"Mẹ,
vào trong rồi nói, đứng ở cửa nói chuyện còn ra thể thống gì nữa.”
Bà
Trịnh hừ một tiếng, đem y phục trong tay ném cho con trai:
"Vào
đâu cũng vậy, không được tôi đồng ý thì đừng kẻ nào mơ vào cửa Trịnh Gia.”
Trịnh
Vĩ và mẹ hắn vào phòng hắn để nói chuyện, Hàn Dĩnh đi sau bị cánh cửa đóng sập
lại đành ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt mà tức giận.
Ngồi một lát mắt đảo lung tung rồi lặng lẽ đứng lên đem tai dán vào cửa để nghe
động tĩnh.
Mà cô
chẳng cần làm như vậy cũng nghe giọng của bà Trịnh từ bên trong truyền ra:
"Cái
gì? Cô ta là em của Hàn Dẫn Tố? Vĩ Vĩ, mày điên rồi, đã dễ dàng bỏ được Hàn Dẫn
Tố lại dính vào em gái cô ta? Có phải cô ta đang quấn lấy mày? Mẹ nói cho mày
biết mẹ không đồng ý, mày muốn cưới vợ khác nhưng người ở nơi khác là không
được.”
Hàn
Dĩnh hỏa khí vụt lên lên
liền đạp cửa xông vào. Trịnh Vĩ cau mày nhìn cô mà bà Trịnh thì vô cùng lạnh
lùng:
"Chị
gái cô đã không còn là người nhà này rồi, cô ở đây không thích hợp. Nếu người
ta biết anh rể và em vợ có quan hệ với nhau thì Trịnh Gia chúng ta chẳng biết
giấu mặt mũi đi đâu, cô đi đi.”
Trong
lòng Hàn Dĩnh thầm nghĩ: Đuổi cô đi ấy à? Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Đã
nhịn đến hôm nay cũng không thể nào chịu đựng hơn được nữa, nghĩ đến đây Hàn
Dĩnh cười cười:
"Mẹ,
con mang thai, hơn ba tháng rồi. Con đã đi siêu âm người ta bảo tám chín phần
là con trai.”
Bà
Trịnh ngây ngốc ngay tại chỗ nhìn Hàn Dĩnh mà không biết nói gì.
Trịnh
Vĩ phiền chết đi được, mặc kệ không thèm quan tâm họ náo loạn vội rút điếu
thuốc ra ban công hút trong đầu không ngừng nghĩ về chuyện Hàn Dẫn Tố và Phương
Chấn Đông. Đó như một hạt cát chui vào lòng, không thể thích ứng được càng khó
có thể chấp nhận.
Lại
nói về Hàn Dẫn Tố bên này, trong phòng đột nhiên xuất hiện người đàn ông cao
lớn như Phương Chấn Đông cảm giác thật là khác lạ. Mặc dù anh trầm mặc ít nói
nhưng lại có thể cảm thấy được sự tồn tại rất lớn của anh khiến cô cảm thấy
mình không phải là người đang bị bỏ rơi.
Chung
quanh anh, dù cách đến bao nhiêu mét vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi anh huống chi
hôm nay Hàn Dẫn Tố bị đưa vào tầm ngắm.
Bữa
trưa hai người ăn rất đơn giản nhưng buổi tối lại tương đối phong phú.
Hàn
Dẫn Tố thành người nửa tàn phế không thể tự làm cơm nên Phương Chấn Đông tạm
thời đảm nhận vai trò đầu bếp. Đại khái thì quân nhân đều là vạn năng, cô nhìn
bàn thức ăn mà không tự chủ nghĩ đến điều này.
Người
đàn ông này hiển nhiên không am hiểu nhiều nhưng sủi cảo gói cũng được, cơm nấu
chín, mùi vị mặc dù là không được xem là tốt lắm nhưng ít nhất là chín. Nhưng
đối với Hàn Dẫn Tố điều này quả là ngoài sức tưởng tượng.
Người
đàn ông như vậy, bàn tay kia đoán chừng thường là cầm súng nhưng hôm nay lại
cầm dao thái làm bếp hơi có chút ngược đời tuy nhiên nó lại dung hòa với về
ngoài lạnh lùng của anh khiến cho anh có đôi phần nhu hòa. Người đàn ông này
tuy lạnh lùng nhưng lại toát lên vẻ ấm áp.
Ăn
cơm xong hai người lại ngồi ở phòng khách xem TV, Hàn Dẫn Tố không dám coi
thường người đàn ông ngồi bên cạnh. Mặc dù mắt anh nhìn thẳng mắt nhìn vào TV
không nói một lời nhưng đừng nghĩ là anh không thấy gì.
Hàn
Dẫn Tố cảm giác thấy mình nên nói chuyện một chút, ho một phát thông cổ họng
rồi mới mở miệng:
"À,
anh có thể ngủ ở phòng bên kia, chăn ở trong đó đều là mới.”
Phương
Chấn Đông quay sang nhìn cô một cái rồi gật đầu. Hàn Dẫn Tố liền dừng lại, cô
không biết nên nói tiếp hay không. Nhìn lên đồng hồ treo tường, đây bình thường
là thời gian cô sẽ tắm rửa sau đó sẽ lên QQ chat với Mộ Phong hoặc chơi điện tử
tiêu khiển.
Nhưng
bây giờ Phương Chấn Đông ở đây, cô đang nghĩ hôm nay có nên tắm hay không. Ý
nghĩ vừa nhen nhóm cô đã cảm thấy có cái gì đó không đúng rồi, đấu tranh một
lát vẫn cảm thấy là mình nên đi tắm. Cô len lén đặt cái chân không bị thương
xuống sàn, vừa mới đụng phải dép bông thì Phương Chấn Đông đã quay lại nhìn cô
chằm chằm.
Mặt
Hàn Dẫn Tố đỏ lên, lắp ba lắp bắp giải thích:
"À,
Ừ…. tôi muốn tắm.”
Phương
Chấn Đông cau mày như đang cân nhắc xem chuyện này có thể được hay không. Một
lát sau đứng lên ra lệnh:
"Chờ
tôi!"
Hàn
Dẫn Tố im lặng nhìn anh đi vào phòng tắm, rồi nghe tiếng nước ào ào. Cô ngó dáo
dác nhìn vào hồi lâu không biết anh đang định làm gì.
Nhưng
rất nhanh chóng anh đi ra, vô cùng tự nhiên bế lấy cô. Đối với việc anh cứ bế
cô bế tới bế lui làm ban đầu cô vô cùng không thích ứng. Nhưng giờ thì cứ đành
bình chân như vại sau khi trải qua buổi chiều và buổi tối cố gắng. Dù sau da
mặt dày là được, hơn nữa người đàn ông này căn bản không biết cái gì gọi là cự
tuyệt.
Dù
vậy, lúc này Phương Chấn Đông ôm cô vào phòng tắm cũng làm cô sợ hết hồn, mặt
nóng cháy lên rồi. Trong đầu quay cuồng ý nghĩ có phải anh ta muốn giúp cô tắm
luôn????
Vào
bên trong, Phương Chấn Đông đặt cô ở trên nắp bồn cầu, và nói:
"Có
gì thì gọi tôi.”
Xong
thì xoay người đi ra ngoài, Hàn Dẫn Tố mới thật thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa
khuôn mặt nóng bỏng mới chợt nhớ ra là mình đã nghĩ sai. Nước xả vào bồn tắm đã
vừa ấm, hơi nước nóng bốc lên làm cả người cô như nóng lên.
Hàn
Dẫn Tố cẩn thận cởi quần áo, nhấc chân bước vào bồn tắm, thoải mái than nhẹ hai
tiếng cảm thấy mình đã sống lại rồi……
Quy
luật vui quá hóa buồn là quy luật muôn đời của con người, Hàn Dẫn Tố lau khô
người mới phát hiện mình quên mang y phục vào, chỉ đành với lên giá treo lấy
chiếc khăn tắm lớn nào ngờ lại bị trượt chân.
"A!!!!!!!!"
Thân
thể Hàn Dẫn Tố trần truồng ngã rầm trên mặt đất, cánh cửa bị đẩy mạnh ra. Hàn
Dẫn Tố hận không thể chết luôn cho rồi, con ngươi mở to vội co rút lại nhìn vào
khuôn mặt không biểu cảm như pho tượng của Phương Chấn Đông…..
Tác
giả có lời muốn nói: coi thịt là phù du, thịt là phù du….. (Niệm một trăm lần).