Trong
suốt cả đời Hàn Dẫn Tố chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này. Theo bản năng nhắm
mắt lại để trốn tránh, dù sao thì cũng không nhúc nhích được, mắt không thấy
thì tâm không phiền.
Phương
Chấn Đông chỉ sững sờ một cái chớp mắt rồi nhanh chóng bước vào kéo khăn tắm
lớn bọc lấy người cô rồi cúi người ôm cô vào ngực.
Khăn
tắm mềm nhẹ nhưng cũng rất mỏng, hơn nữa dù có lớn cũng không thể che được hết.
Bàn tay Phương Chấn Đông không thể tránh được việc đụng chạm tới da thịt trắng
nõn của cô gái trong ngực.
Con
mắt của anh từ từ thâm trầm. Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực một cái, cô
nhắm chặt mắt lại, lông mi dài vểnh lên có chút rung rung để lại một vệt sáng
mờ. Không biết là vì không khí nóng bức hay không mà khuôn mặt nhỏ nhắn cho đến
tai và cô đều đỏ ửng lên, xuống chút nữa……
Phương
Chấn Đông bất chợt cảm giác trên thân thể mình có chỗ nào đó đang sưng lên, cái
loại phản ứng sinh lý tự nhiên này dường như là không thể khắc chế được nữa.
Mặc dù là muốn áp đảo cô gái nhỏ này nuốt cô vào bụng nhưng lý trí cường đại
nhắc cho anh biết trước tiên phải kiểm tra xem nha đầu có bị thương không đã.
Phương
Chấn Đông hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng ngăn xao động trong lồng
ngực lại rồi mới cất bước ra khỏi phòng tắm ôm Hàn Dẫn Tố vào phòng ngủ của cô.
Hàn
Dẫn Tố chỉ mong có thể nhắm mắt như thế này cả đời được thì tốt quá. Tình huống
xấu hổ như vậy lại bị Phương Chấn Đông nhìn thấy. Sau này biết đối mặt với anh
ta thế nào đây?
Mới
vừa rồi tư thế mình ngã xuống sao khó coi đến vậy? Thật là, cô không muốn sống
nữa! Tại sao không cho cô chết đi luôn cho rồi, hơn nữa chuyện này vẫn còn kéo
dài…. Cô nhắm mắt, ngược lại càng cảm thấy nhạy bén rõ ràng, anh ta ôm mình,
giữa hai người chỉ có chiếc khăn tắm mỏng và áo sơmi của anh.
Ai đó
có thể nói cho cô biết, giữa trời lạnh như thế này sao anh ta mặc ít áo như
vậy? Thậm chí cô còn cảm giác được qua hai lớp vải mỏng có thể cảm thấy được cơ
bắp và nhiệt độ cơ thể anh. Ít nhất phải là cơ bụng sáu múi!
Anh
ta còn ôm chặt lấy cô làm cô cảm nhận rõ ràng sinh lý đang biến hóa. Giờ phút
này cô mới nhớ tới Phương Chấn Đông không chỉ là người có cái mặt than, không
chỉ là lãnh đạo của anh em binh lính mà còn là người đàn ông bình thường nhất.
Mà mình thì đã quá sơ sót dẫn sói vào nhà rồi sao???
Cảm
thấy phía dưới là một mảnh mềm mại, cánh tay vững chãi buông cô ra bức hormone
nam tính dời đi đồng thời cô cảm giác được chân cô có cảm giác hơi đau và thô
ráp, lúc này cô mới lấy hết sức bình sinh và dũng khí mà mở mắt ra. Và càng
không khỏi quẫn bách.
Cô
nằm ngửa ở trên giường, tuy nói trên người còn trùm khăn tắm nhưng nhìn chẳng
che đầu che đuôi gì cả. Hơn nữa anh lại nâng chân cô lên, từ góc nhìn của
anh…..
Hàn
Dẫn Tố cảm thấy tình cảnh bây giờ một chút cũng chẳng thấy tốt lên ngược lại
nói không chừng lại càng thêm hỏng bét.
"Không
được nhúc nhích!"
Hàn
Dẫn Tố vừa động đậy một chút định che lấy bàn chân mình thì người đàn ông này
đã nghiêm túc ra lệnh. Thật ra thì chẳng cần anh nói Hàn Dẫn Tố cũng không dám
động đậy vì cô phát hiện càng động đậy thì lộ càng nhiều. Quyết định cố làm da
mặt dày, phát huy tinh thần lợn chết không sợ nước sôi mặc kệ anh định đoạt.
Phương
Chấn Đông một tay cầm lấy chỗ mắt cá chân cô, một tay để ở lòng bàn châm mảnh
khảnh nhẹ nhàng xoay tròn vài cái. Hàn Dẫn Tố than nhẹ vài tiếng không hề kêu
đau. Anh biết cô không có gì đáng ngại.
Biết
cô không có sao, mặt Phương Chấn Đông trầm xuống bắt đầu tính sổ:
"Tôi
đã nói có chuyện gì thì gọi tôi sao lại không nghe lời?”
Mặt
Hàn Dẫn Tố đỏ bừng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này. Tình huống đó mà cô
gọi anh thì có còn coi là cái gì nữa?
Nhưng
những lời này không có cách nào để nói ra khỏi miệng, mà Hàn Dẫn Tố cũng không
cam chịu bị quở trách, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại bắt đầu già mồm:
"Dù
sao ngã gãy chân là chuyện của tôi!”
Phương
Chấn Đông nhíu nhíu mày, nha đầu này không biết lấy gan đâu mà lớn như vậy?
Không phải tận mắt nhìn thấy anh cũng không nghĩ rằng nha đầu này đã kết hôn
rồi ly hôn. Thật là quá trẻ con.
Nhưng
Hàn Dẫn Tố như vậy lại khiến Phương Chấn Đông không thể kháng cự bị cuốn hút
được. Phương Chấn Đông là người mạnh mẽ rắn rỏi, chẳng cần người ta nói cũng đã
biết, từ nhỏ đến lớn như bây giờ luôn biết mình phải làm gì. Hơn nữa những
người phụ nữ bên cạnh anh cũng không ai giống Hàn Dẫn Tố.
Mẹ
anh thì không cần phải nói, người có thể một tay vun vén Phương Gia gọn ghẽ thì
không phải người phụ nữ bình thường có thể làm được. Em gái Phương Nam của anh,
anh vẫn còn nhớ rõ lúc Phương Nam học lớp 6 bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu
chặn đường bị anh phát hiện. Khi anh còn chưa kịp ra uy làm anh trai thì tên
tiểu tử kia đã bị Phương Nam đánh cho nát cái đầu dê.
Khi
đó Phương Nam thật đúng là một nha đầu hoang dã không hơn không kém, về sau mặc
dù có trở thành thục nữ khéo léo thì anh vẫn không thể quên được hình ảnh kia
trong trí nhớ.
Có lẽ
người đàn ông nào sinh ra đều muốn được che chở cho ai đó, cái ý niệm bảo hộ đó
đã ẩn sau trong lòng Phương Chấn Đông ba lăm năm và đến khi bộc phát ra thì có
thể kinh khủng đến mức nào.
Mà
Hàn Dẫn Tố đúng lúc là người khiến đàn ông quá dễ dàng động lòng muốn bảo vệ.
Cô gái Giang Nam xinh đẹp dịu dàng, là người vừa li hôn thê thảm….Còn nữa, cô
nhìn có vẻ như nhu nhược nhưng thật ra lại là người vô cùng kiên cường, người
đàn ông bình thường còn thương tiếc huống chi người lại vô cùng muốn che chở cô
như Phương Chấn Đông.
Cô
gái nhỏ này cho dù giận dỗi, lời nói ra cũng vô cùng nóng nảy nhưng mang một
giọng điệu mềm mại nũng nịu chui vào tai Phương Chấn Đông vào tận trong lòng có
chút ngứa ngáy. Hơn nữa ánh mắt anh nhìn xuống, chắc cô không biết lúc này cô
mê người đến mức nào. Anh mất bao nhiêu khí lực để khắc chế mình nhưng dục hỏa
vẫn dâng lên hừng hực.
Da
của cô trắng nõn tươi mát, dường như không thấy được lỗ chân lông. Trắng nõn ở
dưới ánh đèn giống như trân châu sáng bóng nhẹ nhàng chậm chạp lưu động, vóc
người nhỏ nhắn hình dáng mảnh khảnh tuyệt đẹp. Phương Chấn Đông nhìn thấy người
phụ nữ mặc ít như vậy chỉ có ba người. Một là em gái Phương Nam của anh lúc còn
bé, hai là vợ trước Chu Á Thanh, rồi đến người trước mặt anh đây: Hàn Dẫn Tố.
Dường
như anh không còn nhớ được Chu Á Thanh như thế nào nữa nhưng cô gái nhỏ trước
mắt này đã xâm chiếm toàn bộ trí óc anh. Sợ rằng suốt đời này sẽ không thể nào
xóa đi được. Bản năng đàn ông sai khiến, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân
cô.
Thân
thể Hàn Dẫn Tố không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, có chút giật mình. Dường như không
thể nào ngờ mà nhìn anh, mắt dần dần trợn to cứ trơ mắt nhìn anh đến gần mặt
mình.
Anh
đã sớm tháo cà vạt, cổ áo mở mấy cúc khiến cô thậm chí có thể nhìn thấy được cơ
ngực anh. Trong khí đó cái mùi nam tính kia cùng với dạng bá đạo trên người anh
thành một loại cường thế không cho phép cô cự tuyệt nhưng lại khiến cho người
ta có cảm giác mặt đỏ tim đập, cả người nóng lên.
Ánh
mắt anh thâm trầm sâu như biển, trong đáy mắt lại như ngôi sao thắp sáng trên
bầu trời đêm lấp lánh….
Hàn
Dẫn Tố bị trúng bùa mê rồi, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở của anh
dường như bao phủ cả người cô khiến cô không thể trốn tránh. Cô còn cảm thấy
được nhiệt độ của môi anh.
"Reng!!!"
Một
tiếng chuông thật dài vang lên trong yên tĩnh trong nháy mắt phá vỡ không khí
mập mờ. Hàn Dẫn Tố nhanh chóng mở mắt ra, môi anh chỉ cách môi cô có vài phân.
Cô
chớp mắt mấy cái và hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Cái đầu nhỏ lui về phía sau một
cái tạo khoảng cách giữa hai người, môi nhếch lên:
"À,
Ừm….Điện thoại di động của anh….”
Hàn
Dẫn Tố lắp ba lắp bắp mở miệng, thanh âm có mấy phần run rẩy. Phương Chấn Đông
lại không thèm để ý đến chuông điện thoại trong túi không ngừng vang lên, nhìn
thật sâu vào mắt cô, ánh mắt mang theo soi mói cùng bất mãn.
Hàn
Dẫn Tố không dám nhìn thẳng vào mắt anh vội kéo chiếc chăn ở một bên trùm kín
người. Phương Chấn Đông khẽ cau mày đứng lên móc điện thoại trong túi ra nhìn
một chút rồi nhận. Giọng vẫn trước sau như một vô cùng tỉnh táo trầm ổn:
"Á
Thanh có chuyện gì?"
Chu Á
Thanh đứng trước ở cửa sổ sát đất, một tay cầm chiếc ly đế cao một tay áp điện
thoại vào tai. Trên lầu 20 có thể dễ dàng thấy được đô thị phồn hoa nhưng đáng
tiếc giờ đây chỉ có thể thấy được ánh đèn leo lét. Có lẽ là vì lòng cô đã rã
rời nên nhìn ánh đèn cũng rã rời.
Chu Á
Thanh vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Chấn Đông, là anh trai mang
theo cô đến bờ sông bơi lội. Bình thường anh cô có chết cũng không mang theo cô
nhưng lần đó cô cố sống cố chết nài nỉ theo mới được đi cùng.
Đến
nơi thì mấy đứa trẻ trong đại viện cũng ở đây, dĩ nhiên cũng có Phương Chấn
Đông. Phương Chấn Đông là thủ lĩnh ở đây mà cô chỉ là cái đuôi nhỏ, thậm chí
anh còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Bọn
con trai thì đi bơi còn để lại cô với đám quần áo. Cô thấy trên sông cách đó
không xa có một bụi hoa dại thật đẹp, cô chưa bao giờ thấy bông hoa nào xinh
đẹp như vậy, nụ hoa màu trắng có đọng chút sương đêm đang hé nở. Con gái thì ai
cũng thích hoa, dĩ nhiên cô cũng vậy.
Cô
thận trọng dẫm lên một tảng đá để hái hoa, không ngờ tảng đá không vững chắc,
thân thể cô nghiêng một cái rồi ngã nhào xuống sông.
Người
cô không cao lắm lại không biết bơi, cho dù nước sông rất cạn nhưng cô vẫn cảm
thấy như không thấy đáy. Sau khi uống mấy ngụm nước mới được một đôi tay vững
chãi lôi lên, chủ nhân đôi tay ấy chính là Phương Chấn Đông.
Anh
cau mày nhìn cô, đem áo của anh khoác lên người cô rồi xoay người hái cành hoa
dại nhét vào trong tay cô. Hình ảnh người con trai lạnh lùng dưới ánh nắng mặt
trời cứ như vậy in sâu trong lòng Chu Á Thanh, vài chục năm sau cũng không phai
nhạt….
Sau
này hai người đi gặp mặt cũng là do cô âm thầm sắp xếp, xem mặt rồi kết hôn. Cô
chưa bao giờ nghĩ có thể thuận lợi nhanh chóng cùng anh trở thành vợ chồng như
vậy. Mộng đẹp hai mươi mấy năm đã trở thành sự thật, mà thực tế thì không phải
là mộng…..
Chu Á
Thanh rất nhanh chóng phát hiện, Phương Chấn Đông không thương cô, một chút
cũng không. Có lẽ ngay cả thích cũng không, dù là vợ cũng chỉ là người xa lạ.
Mặc
dù giây phút cô run rẩy giao mình cho anh thì hai người cũng chỉ là người xa
lạ. Chu Á Thanh dám chắc anh cũng sẽ không bao giờ biết vợ mình chính là cô bé
hai mươi mấy năm trước anh đã đưa hoa cho.
Sau
lại Chu Á Thanh mới biết, cái loại hoa ở bờ sông kia chính là cây xương bồ. Hoa
đó có nghĩa là: “Tôi tin bạn.”