Trong
điện thoại truyền đến giọng Phương Chấn Đông vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát khiến
trong lòng Chu Á Thanh than thở: Kết hôn cũng là cô, ly hôn cũng là cô, còn có
thể nói gì được nữa.
Thật
ra thì chính cô cũng không hiểu lắm, kết hôn là mộng giấu sâu trong lòng hơn
hai mươi năm, giấc một đã trở thành sự thật nhưng lại có chênh lệch vô cùng
lớn. Chu Á Thanh không thể thích ứng nổi. Anh có thể tỉnh táo hờ hững cùng cô
làm chuyện vợ chồng, giống như một nghi thức không hề có chút kích tình. Anh có
thể sau tân hôn hai ngày bỏ cô ở lại để về nơi đóng quân vì Quân Khu đang có
đợt diễn tập lớn. Bởi vì anh là một quân nhân, mà nói thật Chu Á Thanh cũng
không thể hiểu, cô cũng cố để làm một quân tẩu nhưng anh không cho cô cơ hội.
Anh
không bao giờ nói chuyện của anh với cô, chung đụng giữa hai người hoàn toàn
không phải là vợ chồng. Hôn nhân như vậy khiến Chu Á Thanh thất vọng cực độ.
Ngoài thất vọng thì kiêu ngạo tự đáy lòng bắt đầu trỗi dậy. Cô xúc động mà nói
lời muốn ly hôn, thật ra thì cô chỉ lấy cớ giận dỗi một chút hoặc là uy hiếp
người đàn ông kia, nhắc nhở anh rằng mình chính là vợ của anh. Không phải là
người phụ nữ có cũng được, không có cũng không sao.
Mà
Phương Chấn Đông không chút do dự gật đầu. Giấy chứng nhận ly hôn cầm trong tay
Chu Á Thanh mới biết mình đã làm khéo thành vụng rồi. Mặc dù có hối hận thì
cũng không thể trở lại được. Cô luôn muốn biết hiện giờ anh thế nào, luôn luôn
nhớ đến anh.
Chu Á
Thanh âm thầm thở dài mở miệng:
"Năm
mới em có ghé qua nhà một chuyến, mẹ nói anh vẫn ở quân khu, anh có khỏe
không?”
Cho
dù hai người ly hôn, Chu Á Thanh vẫn gọi mẹ anh là mẹ vô cùng tự nhiên. Phương
Chấn Đông nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang len lén theo dõi anh, khóe môi giật
giật rồi nói vào điện thoại ba chữ:
"Tôi
rất khỏe."
Tiếp
theo đó là một khoản yên lặng, Chu Á Thanh lại thấy thất bại. Đây chính là vấn
đề lớn nhất giữa cô và anh, bọn họ không có đề tài để nói chuyện, không có ngôn
ngữ tình cảm cơ bản nhất để trao đổi. Cô đã thử qua nhiều lần nhưng vẫn thất
bại.
Căn
bản là không thể nắm bắt được người đàn ông kia, vẫn trầm mặc, Chu Á Thanh
không thể không mở miêng được:
"Anh
bảo trọng, năm mới vui vẻ!”
Thả
điện thoại xuống rơi xuống thảm, Chu Á Thanh cảm thấy mình buồn cười đến hoang
đường rồi ngửa đầu uống hết ly rượu. Cửa kính phản chiếu một người phụ nữ phong
tư trác tuyệt, xinh đẹp ưu nhã, những chữ này gắn ở trên người cô như hình với
bóng nhưng vì cái gì mà Phương Chấn Đông lại có thể làm như không thấy? Anh
cũng không gọi cô, anh cũng không bao giờ nghĩ tới cô nói muốn ly hôn cũng chỉ
là chút thủ đoạn kiêu ngạo của phụ nữ mà thôi. Mà anh cứ thuận nước đẩy thuyền
cùng cô “Một đao cắt đứt” như vậy?
Giữa
gian phòng không lớn, khoảng cách hai người cũng không xa, hơn nữa lại vô cùng
yên tĩnh nên Hàn Dẫn Tố có thể nghe được giọng nữ mơ hồ từ điện thoại truyền
ra. Mặc dù chỉ có vài lời nhưng cô có thể đoán được người phụ nữ kia và Phương
Chấn Đông nhất định không phải là mối quan hệ tầm thường.
Giống
như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, hoàn toàn tưới tỉnh trái tim đang đi
chệch quỹ đạo của cô, Hàn Dẫn Tố đột nhiên cảm thấy có phải mình trong mắt
Phương Chấn Đông có phải là người quá tùy tiện? Dễ dàng cho anh tiến tới từng
bước, hơn nữa lại phát triển đến tình cảnh mập mờ như thế này?
Mặc
dù anh từng bước từng bước mà ép sát, nhưng nếu cô vẫn kiên định thì sẽ không
nhanh chóng tan rã như vậy. Hoặc là trong tiềm thức của cô vẫn còn ý nghĩ ngu
ngốc nào đó, hoặc là lần đầu tiên gặp mặt anh đã để lại cho cô cảm giác yên
lòng, có lẽ là do cô thương tích khắp người nên cần một bờ vai vững chãi. Mà
anh hiên ngang xông vào, cũng không nói gì nên không thể nào. Cô và Phương Chấn
Đông căn bản là hai thế giới không liên quan gì đến nhau.
Phương
Chấn Đông cứ như vậy nhìn cô gái nhỏ trên giường, ánh mắt cô từ nhẹ nhàng
chuyển sang lạnh băng, cả người cô cuộn trong chăn, đầu cúi xuống không biết
đang suy nghĩ điều gì nhưng toàn thân cô tràn ngập sự cự tuyệt:
"Thật
xin lỗi, tôi muốn ngủ."
Giọng
nói như muỗi kêu truyền đến nhưng vào tai anh cực kỳ rõ ràng. Mặc dù anh là
quân nhân xuất sắc nhưng chuyện liên quan đến phụ nữ anh lại chẳng biết điều
gì. Mà người chuyên huấn luyện quân nhân như anh những chuyện rắc rối của phụ
nữ anh làm sao hiểu nổi.
Chính
vì như vậy thái độ của Hàn Dẫn Tố khiến anh vô cùng không hài lòng. Anh thích
cô ở bên cạnh anh không có chút khoảng cách nào, cứ nằm trong ngực anh, cứ
ngượng ngùng mềm mại như vậy.
Anh
vô thức đưa tay muốn chạm vào cô, cô không ngẩng đầu nhưng như có mắt ở sau gáy
nhanh chóng tránh xa ra, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh
mắt làm cho anh vừa vươn tay ra trong nháy mắt khựng lại, ánh mắt mềm yếu nhưng
đầy vẻ cứng rắn và cự tuyệt như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Anh
thu tay về, xoay người đi ra ngoài. Lúc cô muốn thở phào một hơi thì anh lại
trở lại với túi thuốc trên tay.
Hàn
Dẫn Tố sửng sốt:
"Để
tôi tự làm!”
Phương
Chấn Đông đứng vậy bàn tay quyết không cho cô cự tuyệt thò vào trong chăn lôi
chân bị thương của cô ra rồi bôi thuốc.
Hàn
Dẫn Tố cảm thấy thật bất đắc dĩ, rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào đây?
Cô thật không hiểu, cảm thấy mình nên nói rõ ràng với anh:
"Phương
Chấn Đông, anh giúp tôi rất nhiều, tôi vô cùng cảm kích nhưng…..”
Hàn
Dẫn Tố dừng một chút rồi tiếp tục:
"Tôi
không phải là người phụ nữ tùy tiện.”
Anh
dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn lên, thật lâu sau mới mở miệng:
"Hàn
Dẫn Tố, tôi là quân nhân. . . . . ."
Nhìn
thân ảnh cao ngất của Phương Chấn Đông biến mất sau cánh cửa mà cô thật lâu vẫn
chưa định thần lại được. Anh có ý gì vậy? Cô không hiểu, mình và anh ta như ông
nói gà bà nói vịt chẳng thể khai thông được. Ý cô nói là vậy nhưng vào tai anh
như đá chìm xuống biển. Cô không hiểu có phải là anh không hiểu ý cô mà đáp lại
bằng lời luôn không thể nào giải thích được.
Anh
ta là quân nhân với việc cô không phải là người tùy tiện có gì liên quan tới
nhau?
Mặc
kệ thế nào thì Hàn Dẫn Tố đã quyết định sẽ xác định khoảng cách với Phương Chấn
Đông. Điều đáng mừng là cô bị thương không nặng nên hai ngày sau vết sưng đã
xẹp xuống, mặc dù có chút đau nhưng đi bộ thì không thành vấn đề.
Mà
ngày nghỉ phép của Phương Chấn Đông cũng hết, cô thở phào một hơi, trong lòng
có chút mông lung không gọi tên nhưng cô cố lắc đầu cho nó biến đi.
Tâm tình
Phương Chấn Đông lại vô cùng buồn bực trở về đoàn bộ, mặt đen như đít nồi. Kể
từ đêm đó đột nhiên tiến triển xong, anh vốn cho rằng hai người sẽ không có bất
đồng nào nữa nhưng ngay hôm sau lại không như vậy. Còn hơn cả lúc trước, cô gái
nhỏ vừa xa cách vừa khách khí, không kiêu ngạo và cũng không tự ti mà đối xử
với anh làm anh không biết anh đã mắc lỗi gì. Nhưng anh biết cô gái nhỏ đang cố
ý xa lánh anh.
Nhưng
người chưa từng bao giờ biết biểu đạt thiện ý như anh căn bản sẽ không biết
mình mắc lỗi ở đâu. Mà cảm giác của anh cực kỳ khó chịu, cô gái nhỏ kia cứ nhàn
nhạt khách sáo với anh như vậy khiến anh vô cùng bức bối.
Mặt
Đoàn Trưởng đen như mặt Bao Công, vừa vào nơi đóng quân thì từng cậu lính thấy
một cái là biến mất tăm. Họ biết lúc Phương Đoàn Trưởng khó chịu sẽ biết tức
thời mà trốn xa, đụng phải họng súng đã lên nòng là điều không tốt.
Đáng
tiếc, mặc dù mông của mọi người trong Đoàn Tăng Cường đã biến thành mông khỉ
mọc đuôi thì lại quên Phương Đoàn Trưởng của bọn họ lại chính là Tôn Ngộ Không.
Phương
Đoàn Trưởng căn bản không vào phòng làm việc mà trực tiếp đi đường vòng đến sân
huấn luyện. Năm mới vừa qua xong khí trời vẫn còn lạnh cũng không có nhiệm vụ
huấn luyện nào cộng thêm việc Đoàn Tăng Cường vừa mới từ Miền Nam cứu trợ xong
mới về. Lại làm nhiệm vụ tưởng chừng như không tưởng có thể thành công như vậy
cũng khiến nổi danh cả quân khu và làm đẹp mặt thủ trưởng.
Trong
lòng Thủ trưởng cũng xót xa quân mình vội vàng tự mình hạ lệnh để anh em trong
Trung Đoàn nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng ăn uống tẩm bổ giống như là nuôi thiên
lý mã vậy. Mong vỗ béo chúng cho thân thể cường tráng để đợi đến khi khẩn yếu
mới đem ra ngoài khoe khoang được.
Vốn
là chuyện vô cùng tốt như vậy nhưng đáng tiếc đám sói chết bầm này lại không
thích rảnh rỗi. Mà mỗi khi rảnh rỗi lại sinh sự, hơn nữa kẻ đầu têu lại là Đại
đội trưởng trinh sát Vương Đại Bưu.
Ban
đầu khi vào Đoàn Tăng Cường hắn cuồng vọng không tưởng tượng nổi, ỷ vào mình là
người đã qua thử thách về kỹ năng quân sự vuốt mặt không thèm nể mũi hễ gặp ai
cũng nổ.
Đoàn
Tăng Cường ai cũng là mũi nhọn thì làm sao chịu được điều này, hai ngày ba bữa
không phải là đối kháng thì là tỉ thí bắn bia làm cho cả Tăng Cường Đoàn như võ
đài mà không thể thắng được tên tiểu tử này.
Vương
Đại Bưu thì càng đắc ý, nghĩ mình sẽ vượt qua được Phương Chấn Đông trở thành
người anh hùng trẻ tuổi. Sau đó lại vô số lần nghĩ mình không việc gì phải rụt
đầu lại, nhìn mấy khuôn mặt xảo trá như thế này căn bản là không có ý tốt gì
rồi.
Hắn
bị Phương Đoàn Trưởng diệt cho chút hỏa khí cũng không còn. Từ bắn bia đến đối
kháng đến lắp súng thua đến mất quần, cái mặt không biết núp vào đâu cho đỡ
thẹn. Đến giờ nhớ tới vẫn còn thấy hoảng. Cho nên Vương Đại Bưu mặc dù kiêu
căng như lại là con chuột trong tay Phương Chấn Đông một tiếng cũng không dám
ho he.
Nhưng
lúc con cọp không có ở đây, thì con khỉ lại được thể làm loạn, mấy này này
Phương Chấn Đông không có ở đây hắn liền ngứa ngáy cả người liền thách đấu với
Đại Đội trưởng đội Nhị Liên Triệu Dũng.
Làm
lính cũng không cần phải lải nhải, không phục, được thôi! Cấp dưới kiêu căng là
Vương Đại Bưu thì Đại đội trưởng Triệu Dũng cũng không phải là người không ra
gì, cũng là nam tử hán cao năm thước cả, người nào thấy cũng phải kính nể.
Hai
người sóng vai nhau vào sân huấn luyện, anh một quyền tôi một cước cứ thế mà
triển khai mà cộng thêm lính hai bên không ai phục ai cứ đứng bu lại vừa cổ vũ
vừa khích bác nhau, chỉ thiếu ẩu đả nữa mà thôi.
Cả
sân huấn luyện loạn như lũ cóc nằm trong hố, lúc Phương Chấn Đông đi vào chính
là tình cảnh này đập vào mắt. Ở giữa hai người như hai con trâu điên cứ húc
nhau như là gặp phải kẻ thù giết cha vậy, không ai nhường ai, ra tay càng ngày
càng hung ác.
"Nghiêm!"
Phương
Chấn Đông vừa bước vào vừa hô to, cả sân lặng ngắt như tờ. Giọng nói của Phương
Đoàn Trưởng có tác dụng cực lớn, phàm là người của Tăng Cường Đoàn không ai là
không thể sơ sót vừa nghe một cái thì liền phản ứng ngay. Mà hai con trâu mù
quáng kia còn mắt điếc tai ngơ.
Cho
đến khi Phương Chấn Đông lên tiếng gọi thì cả hai mới giật mình vội đứng nghiêm
chỉnh.
Phương
Chấn Đông đi vòng quanh hai người ba vòng, trên mặt cả hai đều sưng vù xanh
xanh tím tìm thật là nhếch nhác. Sống lưng thẳng tắp nhưng mắt vẫn không chịu
buông tha cho đối phương cứ nhìn nhau chằm chằm hận không thể đâm trên người
đối phương thành mấy lỗ thủng.
Phương
Chấn Đông đứng ở trước mặt Vương Đại Bưu.
"Vương
Đại Bưu!"
"Có!”
"Cậu
nói rõ một chút, chuyện gì đang xảy ra? Người quá ngứa ngáy hay xương cốt cứng
nên muốn thoải mái?”
Vương
Đại Bưu cũng không phải là đứa ngốc, đầu dưa chuyển một cái, tránh nặng tìm
nhẹ mở miệng:
"Báo
cáo Đoàn Trưởng, không phải như vậy, tôi và Đại đội trưởng đội Nhị Liên đang tỷ
thí với nhau.”
"A!
Tỉ thí với nhau?"
Phương
Chấn Đông dường như hiền hòa gật đầu một cái, rồi sắc mặt biến đổi:
"Đã
như vậy, Vương Đại Bưu, Triệu Dũng, giờ tôi lệnh cho hai cậu tiến lên để “luận
bàn” với tôi một chút!”
Tác
giả có lời muốn nói: đối với các vị thân hữu mong mỏi có thịt xin nói rằng các
bạn thật không thuần khiết, không thuần khiết, không thuần khiết….(niệm 1000
lần)