Lúc
cậu và mợ đến thì Phương Chấn Đông đã đi rồi, vốn là Phương Chấn Đông sẽ không
nghỉ phép nhưng vì không thể cưỡng lại nỗi lo lắng trong lòng nên mới ra ngoài
tìm Hàn Dẫn Tố, ngày mai còn có cuộc họp quân sự quan trọng cần anh phải có
mặt. Chú Chu nói bà ngoại cô không còn gặp nguy hiểm nữa nên anh sắp xếp xong
xuôi rồi trở về quân khu.
Nói
thật sau khi tiễn Phương Chấn Đông đi Hàn Dẫn Tố mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu
không cô cũng không biết giới thiệu với cậu mợ như thế nào nữa.
Hình
như mọi phụ nữ đều yếu ớt, ngày hôm qua Phương Chấn Đông như một đấng cứu thế
đến làm cô bất giác dựa vào anh, tin cậy anh. Hiện tại muốn phủi sạch quan hệ
có vẻ như có chút dối trá. Hơn nữa cô không cho rằng người đàn ông kia sẽ để
vậy.
Nghĩ
đến đây cô không khỏi nhăn nhăn đôi mày thanh tú một cái rồi lắc đầu. Hiện tại
qua ngày nào biết ngày đó, có chuyện gì thì sau này hãy nói.
"Dẫn
Tố, mợ nghe y tá trưởng nói tối hôm qua có một quân nhân rất đẹp trai và khí
phách tới, là gì của con vậy”
Mợ tò
mò hỏi cô. Vì bệnh của bà ngoại nên cậu mợ định thuê một nhà nhỏ trú chân, hai
người đến trung tâm giúp việc gần đó đăng ký, kiếm chút tiền. Mặc dù tiền không
nhều lắm nhưng thời gian tự do cũng không làm trễ nải việc chăm sóc người bệnh.
Sáng
sớm hôm nay, mợ làm xong công việc rồi ghé qua bệnh viện luôn. Vừa vào khu
phòng bệnh đã nghe y tá trưởng thần thần bí bí hỏi tối qua có phải là đối tượng
của cháu gái bà? Ánh mắt hâm mộ kia khiến bà có chút không giải thích được.
Chuyện
Dẫn Tố ly hôn bà cũng đã nghe chồng nói, nhưng vì mẹ chồng đang bệnh tim nên
vẫn còn giấu bà, sợ mẹ lo lắng tức giận sẽ tái phát bệnh. Nhưng trong lòng bà
vẫn thầm mắng tên khốn Trịnh Vĩ kia không có lương tâm. Năm đó, lúc hai người
kết hôn, nhìn Trịnh Vĩ tốt vô cùng, lại săn sóc chững chạc, nào có biết hắn lại
là tên đàn ông khốn kiếp. Vô sỉ nhất là dám mèo mỡ với Hàn Dĩnh.
Chuyện
của Hàn Gia nói đúng lý ra thì không nên can thiệp nhiều nhưng cũng thật khiến
cho người ta tức chết. Năm đó chị chồng cô thật là cô gái tốt được gả cho Hàn
Thanh Sơn, mà quả thật đúng là gả, cưới về lo liệu vun vén gia đình hết thảy.
Vậy mà ai biết được mới chân trước chết đi thì chân sau Hàn Thanh Sơn đã cưới
mẹ ghẻ cho Dẫn Tố, còn dẫn theo đứa em
kế.
Thật
đúng với câu: có mẹ kế thì có bố dượng, Hàn Thanh Sơn đột nhiên đem học phí của
con gái ruột đi học đại học tham ô cho đứa con gái ghẻ, nghĩ đến thật khiến cho
người ta nghiến răng nghiến lợi.
Mà
cũng thật không ngờ cháu gái sau khi ly hôn được mấy tháng đã có đối tượng. Vì
thế bà mới hỏi, mà Dẫn Tố chớp mắt mấy cái rồi khuôn mặt không có chút tự nhiên
ấp úng mà nói:
"Chỉ
là một người bạn, biết bà bị bệnh, thuận tiện tới giúp một chút chuyện.”
Mợ
nhìn cô che che dấu dấu đoán tám chín phần là đối tượng của cháu gái mình,
trong lòng muốn hỏi thăm nữa nhưng lại cảm thấy có hỏi thì cô cũng không nói.
Có lẽ là nên chờ không chừng sẽ sớm mang về, hơn nữa nghĩ tới người ta là quân
nhân nên chắc chắn không phải là loại người như Trịnh Vĩ nên không hỏi nữa.
Bà
quét qua cô một cái rồi cười đổi chủ đề:
"Con
đã về rồi, cũng nên qua bên cha con.”
Hàn
Dẫn Tố cúi đầu:
"Hai
ngày nữa rồi hãy nói!"
Cô
thật sự không hề muốn gặp cha mình. Chuyện Trịnh Vĩ và Hàn Dĩnh và thái độ của
cha đã khiến lòng cô rét lạnh. Những lời nói dù nói ra hay trong ý đều bênh vực
Hàn Dĩnh dù cho cô ta có làm ra chuyện vô sỉ đến như vậy. Nhưng cha vẫn không
muốn cô trách Hàn Dĩnh, còn nói cô ta không phải cô ý, thật là chuyện nực cười
nhất trong thiên hạ.
Người
cha ôn hòa hiền lành trong trí nhớ của cô đã biến mất, hôm nay không còn liên
quan. Mà dù có liên quan cũng chỉ là chút máu mủ như ao nước lã mà thôi.
Không
đợi Hàn Dẫn Tố quyết định có về nhà hay không, cha cô đã gọi điện tới. Điện
thoại cô bị rơi hỏng, trước khi đi Phương Chấn Đông đã đem điện thoại của anh
nhét vào tay cô và lấy cái điện thoại đã văng một nơi một miếng của cô đi, căn
bản là cưỡng bách người ta phải dùng.
Người
đàn ông này luôn đem quan tâm săn sóc ẩn sâu trong sự cường ngạnh, bây giờ Hàn
Dẫn Tố đã dần hiểu một chút, không thấy ghét mà ngược lại lại có một cảm giác
hạnh phúc nhẹ nhàng. Thật là biến chuyển kỳ quái.
Hàn
Dẫn Tố cầm điện thoại di động nói:
“Cha,
có chuyện gì vậy?"
Trong
lòng Hàn Dẫn Tố rõ ràng, nếu như không có chuyện cha sẽ tuyệt đối không bao giờ
tìm cô nhưng cô vẫn còn có một chút hy vọng nhỏ bé nào đó.
Hàn
Thanh Sơn quét sang vợ đang ngồi bên cạnh, có chút lắp bắp không mở nổi miệng.
Triệu Hồng trợn mắt một cái, trầm giọng thúc giục:
"Nói
nhanh lên một chút!"
Giọng
nói của bà ta không lớn nhưng bên kia Hàn Dẫn Tố đã nghe tất cả, mặt cô trầm
xuống lạnh đạm nói:
"Nếu
như không chuyện gì con cúp máy đây, không phải tiền điện thoại di động rất đắt
sao?”
Hàn
Thanh Sơn bất đắc dĩ vội vàng mở miệng:
"Tiểu
Tố con khoan đã cúp máy, à….Cha muốn hỏi con một chút, trong tay con còn tiền
nữa không? Em gái con tháng sau sẽ kết hôn…..”
Lúc
này Hàn Dẫn Tố không thể áp chế nổi lửa giận của mình, cô có nằm mơ cũng không
nghĩ đến cha cô có thể dám mở miệng nói điều này. Mặc dù giọng nói có chút bất
đắc dĩ chần chừ nhưng nó như lưỡi dao lạnh băng đâm vào lòng cô khiến lòng cô
lạnh một mảnh.
Giận
đến mức tận cùng lại có thể bình tĩnh được, cô cắt đứt luôn lời cha:
"Cha,
bà ngoại con phải nằm viện và phẫu thuật, cha có biết hay không?”
Hàn
Thanh Sơn nhất thời sững sờ:
"Hả?
Cái gì? Sao đột nhiên lại nhập viện? Trước đó còn rất tốt mà.”
Hàn
Dẫn Tố không nhịn cười lạnh ở trong lòng, cũng không muốn nói nhảm nữa nói
thẳng luôn:
"Lúc
con ly hôn với Trịnh Vĩ thì chẳng có gì, một phân tiền cũng không muốn. Điều
này chắc cha phải rõ ràng hơn ai hết. Mặc dù có chút tiền dư nhưng số tiền bà
ngoại nằm viện và phẫu thuật đến sáu bảy vạn. Một nửa là con vay của bạn bè cho
nên thật vô cùng xin lỗi.” "
Lời
nói của Hàn Dẫn Tố lạnh lùng khách sáo như âm thanh cúp điện thoại, mà tay cô
không ngừng phát run. Hàn Thanh Sơn nắm chặt điện thoại có chút xấu hổ mà xám
xịt. Triệu Hồng ngồi bên cạnh đẩy một cái:
“Thế
nào? Nha đầu kia không cho mượn?”
Hàn
Thanh Sơn để điện thoại xuống nhìn bà ta một cái:
“Bà
ngoại nó nhập viện rồi, mà nó vừa ly hôn thì lấy đâu ra tiền? Tôi đã bảo không
thể mở miệng đòi hỏi điều này nhưng bà cứ bắt tôi gọi.”
Triệu
Hồng nghe xong liền lửa giận bốc lên:
“Nói
không có tiền mà ông cũng tin, đúng là ông già quá hồ đồ. Tiểu Dĩnh nói, mẹ
Trịnh Vĩ bảo tuy cô ta sau khi ly hôn tay trắng nhà và xe không muốn nhưng tiền
trong ngân hàng không ít đem đi hết không dư lại một phần. Bằng không sao Tiểu
Dĩnh có thể lấy chồng nghèo như vậy. Tôi nói cho ông hay, tôi chỉ có đứa con
gái là Tiểu Dĩnh, để nó trở thành đứa bị người ra sai bảo là điều tuyệt đối
không được. Tôi thừa biết ông ghét bỏ Hàn Dĩnh không phải là con ruột của ông,
dù sao cũng không thể bằng con gái ruột yêu quý của ông được có phải không?”
Triệu
Hồng nổi tiếng là kẻ giỏi quấy nhiễu vì thế Hàn Thanh Sơn cau mày bắt đầu than
thở. Dù sao thì ông cũng coi là người thành thật, mặc dù đàn ông có thói hư tật
xấu nhưng không thể ứng phó được với Triệu Hồng. Bà ta chỉ cần ngọt nhạt bên
tai đôi câu thì bất kể tức giận thế nào cũng quên hết. Cho nên Triệu Hồng nói
gì nghe nấy thị phi cũng không còn phân rõ nữa rồi.
Thật
ra thì Triệu Hồng mắng ông già mà hồ đồ thật có chút quá đáng, dù sao ông cũng
là đàn ông cũng có chút máu nóng, bị Triệu Hồng mắng cũng cực kỳ tức giận quát
lại:
"Bà
nói xong chưa? Bà còn muốn tôi làm cha dượng như thế nào nữa? Tiền trong nhà
đều vào tay bà. Vốn Tiểu Dĩnh cướp chồng Tiểu Tố, chuyện này tôi đã ngại không
nói ra rồi. Theo tôi thì chỉ đi đăng ký kết hôn là được bà đỡ phải lo làm
nhiều. Sao bà không biết đến thể diện còn bắt tôi hỏi vay tiền Tiểu Tố? Tôi mặc
kệ, tùy bà….”
Nói
xong, xoay người vào trong phòng đóng cửa rầm một cái. Triệu Hồng nhìn Hàn
Thanh Sơn nổi nóng cũng không dám náo loạn, cũng biết chuyện này không nên gây
sự nhiều.
Thật
ra thì chuyện này là do mẹ Trịnh Vĩ đưa ra chủ ý, nói trên người Hàn Dẫn Tố còn
không ít tiền muốn lấy lại một ít để trả tiền trả góp cho xe và nhà. Về sau hai
vợ chồng son kết hôn sẽ đỡ vất vả hơn một chút.
Triệu
Hồng là người khôn khéo thế nên trong lòng vô cùng rõ ràng, Hàn Dĩnh dù sao
cũng không phải Hàn Dẫn Tố, không có công việc cố định, cũng không phải là dân
thành phố, nói cho cùng chỉ dựa vào gương mặt và khối thịt trong bụng là đáng
tiền mà thôi. Nếu kết hôn thì gánh nặng tiền xe và tiền nhà chắc chắn sẽ túng
quẫn.
Con
gái của mình thì mình biết cũng chẳng phải là người sống tiết kiệm về sau chỉ
sợ là vì tiền sẽ cãi nhau ầm ĩ. Thật vất vả mới túm được con rể là nhân viên
công vụ, Triệu Hồng cũng không muốn con gái buông con cá lớn này ra.
Trong
lòng lại hận Hàn Dẫn Tố, nha đầu kia đừng nghĩ nó có vẻ nhu nhược có thể dễ bắt
nạt, ánh mắt nó nhìn mình và lời nói ra sắc như dao không chút khách khí.
Vốn
tưởng Hàn Thanh Sơn là cha ruột, cha ruột lên tiếng thì con gái chắc chắn phải
nghe nào ngờ lạnh lùng cự tuyệt như vậy. Nghĩ một chút, nha đầu kia độc ác như
vậy thì bà ngoại xem là gì? Chẳng phải có con trai và con dâu bên cạnh sao mà
phải dùng đến tiền của cháu gái? Đây chính là lý do chắc chắn Hàn Thanh Sơn sẽ
tin thôi.
Hàn
Dẫn Tố cũng không nghĩ đến có người như vậy, mẹ kế của cô chắc là người đứng
đầu trong giới mẹ kế, có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness được. Thật ra thì mẹ
kế có nói thế nào thì cũng chẳng liên quan, chẳng thèm chấp, một chút cũng
không thèm để ý, không đáng để cô tức giận. Nhưng người cô giận chính là cha,
là người có quan hệ máu mủ với cô mà nói những lời này khiến trong nháy mắt
trong lòng cô không còn mấy thân tình nào nữa, càng ngày càng thêm mỏng manh.
Nửa
tháng sau, bệnh tình bà ngoại đã ổn định, lúc cô đi thanh toán mới biết Phương
Chấn Đông đã thay cô trả phần viện phí còn thiếu. Cô đang bắt đầu thắc mắc vì
bệnh viện không thúc giục đóng viện phí, dù sao thì cũng được mấy ngày chăm sóc
đặc biệt thì cũng phải đến bảy tám ngàn tiền viện phí thì ra là do Phương Chấn
Đông giúp.
Tinh
thần bà ngoại không tệ, dù sao thì cũng là người lớn tuổi cần thời gian dài để
hồi phục mới được nhưng khi nắm bàn tay nhăn nheo của bà thì lòng cô cuối cùng
cũng đã bình tâm trở lại, dù sao vẫn còn bà ngoại bên mình.
Lúc
Hàn Dẫn Tố trở lại thành phố B thì đã tháng ba rồi, vừa đến nhà liền nhận được
điện thoại của Đường Tử Mộ nói trừ bức vẽ người thì hai bức vẽ phong cảnh đã
được bán rồi, bảo cô qua lấy tiền.
Hàn
Dẫn Tố vui mừng quá đỗi, cô rất rõ ràng dùng tiền của Phương Chấn Đông là không
thỏa đáng, vốn muốn đem tiền của Mộ Phong trả trước cho anh, ai ngờ hôm nay lại
có khoản tiền ngoài ý muốn này, thật là sung sướng.
Trả
tiền lại cũng không phải là cô muốn phủi sạch quan hệ, chỉ là cô muốn giữa mình
và Phương Chấn Đông tiền bạc không rõ ràng, đây chính là kiêu ngạo của cô.