Hàn
Dẫn Tố cắn thật chặt môi dưới, nghe giọng từ trong loa truyền ra, cô bắt đầu
hoài nghi Hàn Dĩnh mới là con ruột của cha cô. Cô ta chính là người gây chuyện
vì sao cha còn có thể nói ra những lời như vậy?
"Tiểu
Tố, con không nên hận Tiểu Dĩnh, em con không cố ý, Trịnh Vĩ. . . . . ."
Hàn
Dẫn Tố cau mày cắt đứt lời lảm nhảm của cha, vô cùng lãnh đạm nói:
"Vô
tình hay cố ý nó cũng đã lên giường với chồng con. Bây giờ ba còn nói ra những
lời vô dụng này làm gì. Con đã ly hôn với Trịnh Vĩ, hiện tại vị trí Trịnh phu
nhân đang trống, ba có thể bảo với Hàn Dĩnh: “Cái đồ đàn ông xấu xa, hèn tiện
đứng núi này trông núi nọ kia con không cần, con tặng cho cô ta luôn. Xin lỗi,
con còn phải lên lớp, xin cúp máy trước.”
Nhấn
kết phím tắt xong chợt nghe thấy tiếng gọi:
"Cô
giáo Hàn. . . . . ."
Giọng
nói nho nhỏ có chút rụt rè, Hàn Dẫn Tố quay đầu lại không khỏi sửng sốt. Là học
sinh lớp hội họa của cô - Vệ Phong. Thằng bé mập mạp đáng yêu, điều kiện gia
đình rất tốt. Chỉ cần biết có thể chịu được học phí cao của trung tâm thì cũng
đã có ít gia đình có thể đáp ứng được rồi.
Bình
thường phần lớn là bà ngoại của cậu nhóc đưa đến đây, có đôi lúc là mẹ Vệ
Phong, một người vô cùng xinh đẹp tuyệt trần giống hệt bà ngoại của nó, hai
người đều là người rất tao nhã.
Cô
bạn dạy Piano lớp bên đã nói qua về lai lịch gia đình này, hình như là gia đình
cán bộ cao cấp, cụ thể cao đến mức nào thì Hàn Dẫn Tố không có hứng thú nghe
ngóng. Đối với cô mà nói những chuyện đó đều là chuyện của người khác, cô chỉ
cần yên ổn qua ngày là được rồi.
Cái
cá tính này của cô bị Trịnh Vĩ phàn nàn nhiều lần, cô chưa bao giờ thích luồn
cúi, đây là chuyện chẳng đáng để khoe ra. Như Trịnh Vĩ mỗi lần đến dịp lễ tết
đều kéo cô đến nhà cấp trên để tặng quà nhưng cô đều đứng ở dưới lầu chờ.
Cùng
xã giao với đồng nghiệp cơ quan hắn cô cũng chỉ ngồi một chỗ, không muốn hùa
theo đám người đó. Uống rượu, ăn cơm, nói về chuyện gia đình, những chuyện đó
cô không thích, cảm thấy thật giả tạo.
Sau
khi tốt nghiệp liền vào trường trở thành cô giáo dạy mỹ thuật, sau đó gả cho
Trịnh Vĩ, cuộc sống muôn màu muôn vẻ của đại học đối với cô đó là không ngừng
phải lăn lộn làm thêm, cho nên cơ hội xã giao không cô, mà điều đó cũng tạo
thành tính cách không thích hợp với cuộc sống chung.
Cô
vẫn biết Trịnh Vĩ đối với cô có nhiều điều
oán hận, đàn ông đều sĩ diện, thích bên ngoài người ta khen vợ mình. Vợ của
đồng nghiệp Trịnh Vĩ cô đã tiếp xúc qua mấy lần, nói thật không hợp với cô,
thật ra là không có tiếng nói chung.
Ngay
lập tức cô liền nghe một đồng nghiệp rất tốt của Trịnh Vĩ ở trước mặt cô nói:
"Trịnh
Vĩ, vợ của cậu học nghệ thuật thật là khác biệt, căn bản không cùng cấp bậc với
chúng ta.
Nghe
giống như lời vô tình nhưng lọt vào lỗ tai người khác đã thành hàm nghĩa khác,
sau khi về nhà Trịnh Vĩ mắng cô một trận, hỏi thẳng cô:
"Cô
có biết anh ta chính là cấp trên của chồng cô không? Cô cùng với vợ anh ta nói
về việc nhà, theo đó nói vài điều tốt thì có thể mất đi miếng thịt sao? Mặt
luôn làm bộ thanh cao, có thật cô là tiên nữ chỉ cần hít khói là sống được
sao….?
Lần
đó là lần đầu tiên Trịnh Vĩ mắng cô không chút khách khí, ngay lập tức cô cảm
thấy người đàn ông này sao đột nhiên xa lạ, người bình thường dịu dàng săn sóc
đã đi đâu?
Sau
đó Trịnh Vĩ lại xuống nước dụ dỗ cô, nói đó là do uống quá nhiều, là rượu nói,
cô đừng để trong lòng. Hàn Dẫn Tố cũng suy nghĩ lại, có phải do mình quá kiêu
ngạo nên không hợp với đồng nghiệp hắn không. Cô không biết hỏi ai ngoài Mộ
Phong.
Mộ
Phong ngay lập tức bĩu môi nói:
"Đàn
ông đều như vậy, lúc theo đuổi mày, thấy mày kiêu ngạo thì họ cảm thấy mày có
cá tính, mày thanh cao, thấy mày ý vị, mày trầm mặc thì cảm thấy mày thần bí.
Cưới được đến tay thì những thứ này đều sẽ thành khuyết điểm. Trương Ái Linh
không phải đã nói sao, mỗi người đàn ông đều sẽ thích hai cô gái, hoa hồng đỏ
hai là ánh trăng sáng, khi lấy được hoa hồng đỏ, lâu sau sẽ biến thành con muỗi
đậu trên tường. Mà ánh trăng sáng thì cũng chỉ là trăng ngoài cửa sổ. Cưới được
hoa hồng bạch, bạch cũng sẽ biến thành cơm áo gạo tiền, mà đỏ thì cũng chỉ là
nốt ruồi son. Dẫn Tố, trong trường đại học, mày đã từng là hoa
hồng đỏ của không ít người, nhưng khi mày đã gả cho Trịnh Vĩ thì cũng chỉ là
miếng cơm hay chỉ là con muỗi. Sự khác biệt này giống như lòng sông với mặt
biển, mày phải tự mà điều chỉnh.”
Mộ
Phong trước sau cũng là người thông minh nhạy bén, đối với chuyện tình cảm ứng
phó rất linh hoạt, cô lại càng rối loạn.
"Cô
giáo Hàn, đây là cậu của con"
Giọng
của Tiểu Vệ Phong cắt đứt suy nghĩ mơ hồ của cô, lúc này mới phát hiện sau lưng
Tiểu Vệ Phong đang cầm giá bút vẽ là người đàn ông rất cao. Cô cao1m65 có ngước
lên nhìn cũng chỉ đến vai anh ta. Anh ta đứng thẳng, mặc quân trang càng khiến
cho người thêm cao ngất.
Trên
vai là ba sao hai gạch (thượng tá đấy các nàng), ở
dưới ánh mặt trời mùa đông mà vẫn sáng chói, thần thánh không thể xâm phạm. Cô
vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ, đầu hơi ngửa lên. Ánh mặt trời từ phía
sau chiếu đến làm cho khuôn mặt người đàn ông này thêm bí ẩn, nhìn không rõ lắm
nhưng khí thế uy nghiêm vẫn phát ra mạnh mẽ.
"Xin
chào, tôi là cậu của Tiểu Phong, Phương Chấn Đông"
Giọng
nói của anh rõ ràng vững vàng vang bên tai, Hàn Dẫn Tố chớp mắt mấy cái, thích
ứng với ánh sáng mới nhìn rõ người đàn ông này. Da hơi đen, trên mặt góc cạnh
rõ ràng, dường như một đường nét đều nói lên anh là quân nhân thực sự.
Hàn
Dẫn Tố chưa bao giờ gặp qua người đàn ông có khí thế như vậy, dường như là trời
sinh quân nhân. Toàn thân đều mang vẻ nghiêm túc, lạnh lùng đầy khí phách, đôi
môi mỏng mím thành một đường. Tuy lúc này giọng nói ôn hòa nhưng trên mặt vẫn
không có chút nụ cười.
Ánh
mắt anh rất sâu, sâu đến mức không thể thấy đáy, cứ nhìn thẳng vào cô như vậy
khiến cô không tự giác lại lùi thêm bước nữa.
Phương
Chấn Đông dường như cảm giác được trong lòng mình đang thất vọng, loại cảm xúc
xa lại này lần đầu tiên xuất hiện như một quả cầu tuyết đang lăn xuống, càng
ngày càng lớn như lấp đầy toàn bộ tâm trí anh.
Cô
không nhớ rõ anh, một chút ấn tượng cũng không có, từ trong con ngươi trong
suốt của cô, Phương Chấn Đông chỉ đọc được chút xa lạ hoặc còn có đôi chút e
sợ. E sợ? Điều này làm Phương Chấn Đông có cảm giác thất bại không nói ra được.
Mặc dù anh có chút nghiêm túc nhưng có thể khiến cho cô gái nhỏ này e ngại cũng
đủ khiến anh buồn bực.
Lần
thứ hai gặp mặt, người luôn luôn không để ý đến phụ nữ như Phương Chấn Đông
luôn luôn nhớ tới cô mà cô gái nhỏ kia lại không nhớ anh.
Bên
ngoài trung tâm nghệ thuật có khu vực cho người thân chờ đợi, xuyên qua cửa
kính trong suốt có thể nhìn thấy rõ những đứa trẻ của mình đang học bên trong.
Phương
Chấn Đông ngồi ở sofa dựa vào cửa kính, ánh mắt không nhịn được dừng lại trên
người Hàn Dẫn Tố. Khu vực chờ này còn có mấy bức tranh treo trên tường, trước
khi vào học Tiểu Phong len lén nói với anh là do cô giáo Hàn vẽ.
Mới
vừa rồi Phương Chấn Đông lần lượt nhìn qua một lần, căn bản đều là tranh phong
cảnh: nước chảy qua cầu nhỏ, ngôi nhà trên núi, cảnh xuân, trời chiều sắc thu….
Phương
Chấn Đông không hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy những bức tranh cô vẽ mang một
tình cảm mãnh liệt. Ở góc tranh có chữ ký của cô, nhìn thật lâu anh mới nhận ra
là Hàn Dẫn Tố.
Ba
chữ này chui vào trong lòng Phương Chấn Đông khiến đột nhiên cảm nhận được so
với ba chữ này thì những câu thơ trên còn thích hợp với cô gái nhỏ kia hơn:
"Cảnh
xuân khiến khói bay lên, sương mù dày đặc phủ xuống, nước như trong hơn, sắc
núi dần xanh…”
Cô
gái nhỏ này tựa như sương khói vùng sông nước Giang Nam, trong trẻo, thanh tú,
xinh đẹp như vậy. Cởi chiếc áo khoác dày màu trắng ra, bên trong là chiếc váy
len màu xám nhạt quá đầu gối, phía dưới đi giày trắng, vòng eo mảnh khảnh trông
thật mỏng manh, toàn thân có vẻ rất gọn gàng.
Tóc
dài tùy ý bới lên thành một búi tóc ở sau gáy và được cài bằng một chiếc trâm
khảm ngọc trai, có chuỗi hạt rủ xuống mang phong cách cổ là vô cùng hợp với khí
chất của cô. Cô đang nhẹ nhàng chậm rãi giảng giải điều gì đó, mang theo nụ
cười nhu hòa khiến người ta tưởng cùng với người vừa nói chuyện điện thoại vừa
rồi là hai người khác nhau.
Mới
vừa rồi không nghe thấy cô nói gì, nhưng sắc mặt cô vô cùng nghiêm túc và bén
nhọn, Phương Chấn Đông cảm thấy gương mặt cô giãn ra thế này mới càng đẹp mắt.
Cứ
nhìn chăm chú như thế, mặc dù cách cửa kính thật dày nhưng cô vẫn cảm thấy vô
cùng rõ ràng, hơn nữa còn biết anh ta ngồi ở đâu. Mà cho dù Phương Chấn Đông có
ngồi trên ghế sofa mềm mại cũng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, thẳng tắp, cởi mũ
xuống cầm trên tay, hai tay đặt trên đầu gối. Tư thế nghiêm cẩn như đang ở
trong hội nghị quân sự.
Mà
ánh mắt của anh ta lại cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Dẫn Tố nghi ngờ có phải y
phục của mình có chỗ nào không phải để cho anh ta nhìn mình như thế. Vô số lần
cô cúi đầu nhìn kỹ trang phục của mình, cứ cho là vậy đi.
Cô
làm giáo viên ở trung tâm này cũng được hơn một năm, mới đầu kết hôn với Trịnh
Vĩ thì điều kiện nhà anh ta cũng không tốt lắm. Nộp tiền cọc nhà (mua
nhà trả góp), là căn nhà gồm hai phòng nhỏ, mỗi tháng phải trả dần
cũng không phải là khoản nhỏ.
Trịnh
Vĩ làm việc ở sở giao thông, chức thì thấp mà gia đình cũng không phải có quyền
thế nên mặc dù mang tiếng là nhân viên công vụ nhưng tiền lương không nhiều mà
xã giao thì lắm.
Trịnh
Vĩ lại là kẻ sĩ diện, không biết cự tuyệt, vỗ ngực tự xưng là trang hảo hán.
Hai người thường xuyên lâm vào cảnh tiền ra thì có mà tiền vào thì không, vô
cùng túng quẫn.
Sau
đó thầy giáo dạy vẽ của cô giới thiệu cho cô công việc ở đây. Lại nói, thầy vô
cùng tốt với cô, lúc cô tốt nghiệp còn khuyên cô đi đào tạo sâu, chuyên tâm vào
vẽ tranh để về sau còn phát triển hơn nữa.
Ngay
lúc đó cô căn bản không nghĩ tới những điều này, nói cho cùng, cô cũng chỉ là
một cô gái bình thường, muốn có cuộc sống bình thường, có cuộc sống gia đình
yên ổn, có nhà, có chồng, về sau còn có con nữa, hòa hợp tốt đẹp.
Sự
nghiệp thì cô không nghĩ nhiều, ban đầu thi viện mỹ thuật cũng là bởi vì thích
vẽ tranh, cũng không thật sự muốn trở thành họa sỹ vĩ đại gì hết. Thầy đã vô
cùng tiếc nuối rồi giới thiệu cho cô trung tâm nghệ thuật này, chắc là sợ cô từ
bỏ vẽ tranh để trở thành giáo viên dạy vẽ tầm thường.
Tiếng
chuông vang lên, Hàn Dẫn Tố tan lớp, chờ người lớn vào giúp đỡ bọn trẻ dọn dẹp
dụng cụ vẽ tranh, cô liền thông báo về cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi của thành phố
cùng với cách thức đăng ký.
Thật
ra thì Hàn Dẫn Tố cảm thấy vẽ tranh chính là dựa vào hứng thú mới đúng. Tham
gia các hoạt động tranh tài thì một chút ý nghĩa đều không có. Nhưng người lớn
thì không nghĩ vậy, mong con hóa thành rồng là căn bệnh chung của họ. Nếu như
con của cô….Hàn Dẫn Tố không nhịn được cơn đau trong lòng.