Lão
Phùng nhìn mặt Phương Chấn Đông càng ngày càng đen, đen đến mức không thể đen
hơn nữa thật khiến lão hơi run rẩy. Tuy nói Phương Chấn Đông chẳng bao giờ tươi
cười gì nhưng kể từ hôm từ Miền Nam trở về, trong một tháng gần đây tâm tình
luôn luôn tốt, không có vấn đề gì khác, đây là chuyên cả Tăng Cường Đoàn đều
biết.
Bình
thường nếu là vi phạm nhỏ hoặc có lỡ lén lút làm chuyện gì mà bị Đoàn Trưởng
biết thì chỉ có một chữ là “Chết” mà thôi. Trong một tháng nay, hạnh phúc đã
trở lại khiến cả Đoàn Tăng Cường như chỉ thấy trời xanh, một mảnh mây đen cũng
không có, mỗi ngày đều là mùa xuân rực rỡ tươi đẹp.
Phương
Chấn Đông dựa vào quan hệ cá nhân để điều chuyển chuyên cơ tất nhiên sẽ không
gạt được bạn nối khố Phùng Chính Ủy, hơn nữa căn bản Phương Chấn Đông cũng
không có ý giấu diếm, điều cả chuyên gia phó viện trưởng bên quân tổng chẳng lẽ
bên này còn không biết.
Trong
một tháng này, đoàn bộ nhận không ít sự quan tâm, thật sự các vị thủ trưởng
thật thích lo chuyện bát quái, nếu không phải Phương lãnh đạo ra nước ngoài thì
chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn rồi.
Lão
Phùng bình thường thật đúng là không nhìn ra, đừng xem gương mặt lạnh lùng
không nói không rằng cứ làm kia, khỏi cần phải nói chắc chắn đã thu hoạch được
gì đó rồi. Nếu không lúc trở về đoàn bộ đã trở thành người mất hồn như vậy.
Thật ra mất hồn cũng chưa phải, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy khóe miệng
Phương Đoàn Trưởng khẽ mỉm cười.
Đây
dường như được gọi là tương tư xuân tình làm Lão Phùng ngứa ngáy khó chịu, vắt
óc tìm mưu kế hỏi thăm nhưng Phương Chấn Đông một chữ cũng không chịu hé răng.
Lão Phùng không vội không được, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, dù sao thì cũng
đã ngoài ba mươi, về nhà cũng cần vợ con xây dựng mái ấm chứ mỗi ngày tro tàn
bếp lạnh một mình thì có ý nghĩa gì.
Nhưng
lão hiếu kỳ về cô vợ nhỏ của Phương Chấn Đông lắm rồi, không biết là cô gái
dạng gì mà khiến cho người kia xem như vật quý hiếm, giấu như bảo bối hận không
thể nhét luôn vào tim như vậy.
Lão
Phùng biết, nói lý ra lính Đoàn Tăng Cường cũng hận không được mở tiệc liên
hoan luôn. Có thể tưởng tượng Đoàn trưởng sau này sẽ kết hôn, có chị dâu bọn họ
coi như được sống những ngày hạnh phúc rồi. Nếu không, sau vài năm nữa Đoàn
trưởng thỉnh thoảng lại không vui bắt bớ ai đó thao luyện một mình thì nói thật
ai mà chịu nổi.
Lúc
Phương Chấn Đông nghe điện thoại Vương Đại Bưu cũng ở đó đang báo cáo công tác
tư tưởng.
Lão
Phùng cùng Phương Chấn Đông đều có ý muốn cất nhắc tên tiểu tử này, trước mắt
Trại Trưởng muốn chuyển đi mà Vương Đại Bưu có chút ngu nhưng mặt khác đều là
ứng cử viên thỏa đáng nhất. Dù sao làm lính cần nhất là không sợ trời không sợ
đất, nếu cứ khúm na khúm núm như đàn bà thì làm quái gì có thể bảo vệ được quốc
gia, nhà có vợ con là được rồi. Nhưng dự định này không phải nói là làm ngay
được, nếu không thì tương lai sẽ gây họa, mà khi đó lão và Phương Chấn Đông sẽ
phải gánh.
Mới
đầu Phương Chấn Đông cười hai tiếng, mặc dù cũng gần lớn bằng khủng long bạo
chúa rống nhưng cũng có thể hiểu là Phương đồng chí đang khoái trá. Giọng nói
trong điện thoại rất lớn nên lão Phùng và Vương Đại Bưu có thể nghe được rõ
ràng đó là con trai của em gái Đoàn Trưởng.
Sau
đó giọng nói nhỏ lại không nghe được nhưng mặt Đoàn Trưởng đen lại. Vương Đại
Bưu tháng trước vừa bị dạy dỗ xong bây giờ vẫn còn thấy sợ vội tìm cớ chuồn
luôn.
Dù
sao thì anh cũng nể cái mặt già nua của Lão Phùng nên cố gắng ở lại đây, nhìn
gương mặt đen như đít nồi của Phương Chấn Đông mà trong lòng bất ổn. Sao giống
như là bắt được vợ đang trèo tường thế?
Ý
nghĩ này vừa tới trong lòng lão vội “phủi phui” hai tiếng. Điều này sao có thể,
là người bị Phương Chấn Đông nhìn trúng sao có thể chạy được? Trừ khi là mặt
trời mọc hướng Tây.
Phương
Chấn Đông quẳng điện thoại xuống rồi cầm mũ đội lên nói:
"Hôm
nay tôi ra ngoài, sáng mai nếu không về kịp anh đối phó với sư bộ thay tôi.”
Nói
xong, cũng không thèm để ý xem Lão Phùng có đồng ý hay không bước đi luôn. Lúc
Lão Phùng lấy lại tinh thần thì trong viện đã vang lên tiếng xe nổ và chiếc xe
Jeep đã lao như điên ra khỏi đại viện của đoàn bộ rồi.
Cái
gì gọi là ghen tỵ? Cái từ xa lạ kỳ quái này trong suốt ba lăm năm cuộc đời
Phương Chấn Đông chưa từng xuất hiện qua. Nhưng bây giờ hai chữ đó giống như
hai cây đuốc cháy phừng phừng cháy từ lòng anh lên đến tận đỉnh đầu. Thậm chí
cả khắp nơi chân tay đến tận xương tủy đều lan đến.
Tiểu
nha đầu được lắm! Dám chơi trò sớm nắng chiều mưa với anh, thật là thiếu dạy dỗ
rồi. Anh vốn cảm thấy không cần thiết phải nói rõ ràng, đêm hôm đó, cái đêm mà
cô đã nằm trong lòng anh kia đã không cần phải nói rồi. Cô là của anh, đời này
là vậy. Nhưng nghĩ đến lúc anh
vừa quay đi tiểu nha đầu này dám đùa anh mà không thèm nhìn thử anh là
ai!
Phương
Chấn Đông bị ghen tỵ gặm nuốt gần như mất đi cả lý trí, cứ phóng xe như điên
như cái kiểu không muốn sống nữa. Vừa đúng dịp lái xe vào tiểu khu còn chưa
xuống xe chợt lửa giận bùng lên, anh thấy một chiếc xe lớn phóng qua khiến anh
vừa lúc nhìn thấy Hàn Dẫn Tố đang ngồi ở ghế lái phụ.
Sau
khi ăn cơm Hàn Dẫn Tố không đi xem phim mà cô cũng không phải là kẻ ngốc
nghếch, bọn họ hai đôi nam nữ ghép thành đôi đi xem phim nghĩ thế nào cũng
không thỏa đáng. Hơn nữa đối phương là Đường Tử Mộ cô càng nên cẩn thận để
tránh sinh ra hiểu lầm.
Mà cô
cũng thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Từ quê trở lại cô
còn chưa vào nhà đã đến phòng tranh. Nhà một tháng chưa về không biết đã thành
dạng gì rồi. Lúc cô đi vội vàng còn chưa kịp thu dọn đồ ăn trong tủ lạnh và
quần áo ở ngoài ban công chưa lấy vào.
Đường
Tử Mộ rất có phong độ, thúc giục Mộ Phong đi cùng bạn tốt còn mình lái xe đưa
Hàn Dẫn Tố về. Cô cũng không muốn phiền đến anh nhưng anh cố ý muốn đưa đi
khiến cô không tiện cứng rắn mà cự tuyệt. Dù sao thì hai người trừ quan hệ sư
huynh sư muội thì anh còn giúp cô quá nhiều.
Còn
một chút nguyên nhân nữa đó chính là em gái của Phương Chấn Đông. Thấy em gái
của anh cô mới ý thức được bối cảnh hiển hách của anh. Chỉ vì cảm giác trong
ngực anh quá hạnh phúc, quá ấm áp khiến cô quên đi khoảng cách giữa hai người,
quên đi thực tế.
Cô là
một người phụ nữ đã ly hôn làm sao có thể xứng với Phương Chấn Đông. Mặc dù anh
có bờ vai vững chãi nhưng cũng không phải là nơi cô có thể dựa vào. Cô độc tự
ti như thủy triều cuốn tới trong nháy mắt đã nhấn chìm đi một cái gì đó mới
nhen nhóm khiến lòng cô trở lại còn một mảnh hoang tàn.
Phương
Chấn Đông mím chặt đôi môi mỏng, nheo mắt quan sát người đàn ông từ trên xe
bước xuống. Mặc dù đang ghen tỵ như ngòi thuốc nổ đang cháy sẽ nổ tung ngay lập
tức nhưng anh không thể không phủ nhận người đàn ông kia rất xuất sắc. So với
chồng trước của Hàn Dẫn Tố, người đàn ông này khiến cho Phương Chấn Đông có
chút lo lắng.
Nhưng
chỉ là một chút, cho tới giờ Phương Chấn Đông anh chưa từng sợ bất kỳ sự khiêu
chiến nào. Đối thủ mạnh đến đâu cũng chỉ là bại tướng dưới tay anh, lần này tất
nhiên cũng không ngoại lệ. Tình trường cũng như chiến trường, không khác biệt
nhau là mấy.
Chỉ
là qua điện thoại nghe cháu anh nói cô gái nhỏ này đang ăn cơm cùng với người
đàn ông khác khiến sự đố kị bốc lên như lửa
không thể dập tắt được. Huống chi hai người còn thân thiết trước mặt anh như
thế này khiến nắm đấm của anh kêu răng rắc. Nếu để lính Đoàn Tăng Cường nhìn
thấy chắc chắc sẽ biến xa tám trượng.
Hàn
Dẫn Tố xuống xe không khỏi sợ run cả người, cứ có cảm giác có chút lạnh lẽo bao
vây người mình liền không tự chủ ôm lấy cánh tay.
Đường
Tử Mộ cũng để ý đến hành động của cô, săn sóc lấy khăn quàng cổ của mình xuống
định quàng cho cô nhưng cô lui thật nhanh về phía sau, chớp mắt mấy cái, cười
cười:
"Sư
huynh, em đã đến nhà, cám ơn anh rất nhiều!"
Đường
Tử Mộ dừng tay lại một chút rồi nhìn lên trên lầu nhẹn nhàng nói:
"Có
cần anh tiễn em lên lầu không?”
Hàn
Dẫn Tố vội vàng xua tay:
"Không,
không cần, thật cảm ơn sư huynh đã giúp đỡ em rất nhiều. Anh còn phí công mời
em đi ăn cơm thật là ngại, hôm nào rảnh em sẽ mời anh.”
Trong
lòng Đường Tử Mộ xông lên một tia tiếc nuối nhưng rất nhanh chóng nở một nụ
cười ấm áp:
"Chính
em nói đó, nhớ giữ lời.”
Hàn
Dẫn Tố cũng cười:
"Vâng,
được ạ."
Dưới
đèn đường, cô cười như ánh trăng rẽ mây, ánh sáng như bạc khiến Đường Tử Mộ khẽ
ngẩn ra. Cô phất tay một cái:
"Em
lên trước, sư huynh lái xe cẩn thận.”
Cho
đến khi thân ảnh cô biến mất thì Đường Tử Mộ mới có chút buồn bã, không khỏi
lắc đầu cười khổ. Tuy mình nói với Thế Vinh kiên định như thế nhưng thật ra
trong lòng vẫn luôn không khỏi phiền muộn.
Đường
Tử Mộ buồn bã xoay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy Phương Chấn Đông đang nhảy
từ xe Jeep xuống đi tới. Mặc dù đèn đường mờ mờ, bóng đêm thâm trầm nhưng cái
loại khí thế bức người không thể che đi được.
Xe
Jeep giấu trong bóng tối nên anh không để ý, người đàn ông kia đi tới lướt qua
anh, anh nhìn thấy ba ngôi sao trên cầu vai xẹt qua lóe lên khiến không khỏi
kính nể. Đây là một vị quân nhân là Thượng Tá, chẳng trách khí thế lại bức
người như vậy.
Phương
Chấn Đông cũng không nhìn Đường Tử Mộ mà lướt qua luôn, đứng bên cạnh không
biết có phải Đường Tử Mộ có cảm giác sai hay không mà anh cảm thấy người đàn
ông này toát ra đầy vẻ đối địch. Nhìn vị quân nhân lấy chìa khóa ra mở cửa
chính đi vào anh mới không khỏi bật cười, xoay người lên xe rời khỏi tiểu khu.
Phương
Chấn Đông mặc dù rất tức giận nhưng không phải không biết phân biệt thị phi.
Anh vô cùng rõ ràng rằng người đàn ông đưa Hàn Dẫn Tố về chưa bao giờ là trọng
điểm. Mà trọng điểm chính là cô gái nhỏ đang ở trên lầu kia. Trọng điểm là
trong lòng cô gái nhỏ đó, Phương Chấn Đông anh có vai trò gì.
Phương
Chấn Đông cảm thấy mình nên cần thiết phải tuyên bố chủ quyền để cô gái nhỏ kia
biết anh là Phương Chấn Đông, là người đàn ông của cô.
Hàn
Dẫn Tố căn bản không biết gì, trong lúc vô tình cô đã chạm phải ngòi nổ của
Phương Chấn Đông, mà không chỉ là lửa cháy, lửa giận mà còn là dục hỏa. Mà cô
chính là nhân viên phòng chữa cháy hiệu quả nhất.
Vừa
mới cởi áo khoác ngoài ra thì chuông cửa đã reo lên, Hàn Dẫn Tố sợ hết cả hồn.
Dù sao lần trước bị trộm vào đến giờ vẫn còn chút ám ảnh. Sau khi kìm nén được
hoảng loạn mới thò tay nắm lấy bình hoa trên tủ giày đợi đến khi cửa mở ra liền
mặc kệ ném vào.
Thật
không may Phương Chấn Đông là quân nhân nên bị anh tóm được, lúc này cô mới
nhìn kỹ người đi vào là Phương Chấn Đông. Không đợi Hàn Dẫn Tố phản ứng anh đã
buông bình hoa ra tiến đến một bước đưa tay ra túm lấy gáy cô.
Hàn
Dẫn Tố hoàn toàn không thấy rõ hành động của anh, bóng hình lướt qua rồi bị chế
trụ gắt gao không thể nhúc nhích nổi. Sau đó đôi môi bị một mảnh ấm áp bịt kín
lại.
Đầu
cô ong ong, chỉ cảm thấy mình bị khóa trụ cứng đờ rồi bị bao phủ trong hơi thở
nam tính bá đạo của Phương Chấn Đông, không thể nhúc nhích nổi…..