Ở
trong lòng nhớ thương lâu như vậy, rốt cuộc có thể nếm được thì cảm giác của nó
quá tuyệt vời. Trong nháy mắt, Phương Chấn Đông liền hóa thân thành sói, lý trí
phải biết khắc chế của quân nhân đã sớm bay lên chín tầng mây. Trong mắt anh,
trong lòng anh, trong tay anh, bên môi anh chỉ còn có cô gái nhỏ ngon miệng
này.
Đã
cho rằng chính là của mình thì thật ra Phương Chấn Đông cảm thấy mình không cần
thiết phải kìm nén. Ban đầu án binh bất động cũng chỉ vì muốn cho cô chút thời
gian thích ứng với anh. Nhưng điều đó không bao gồm việc bị đám sói vây rình,
anh sao có thể ngồi nhìn. (lời của tác giả: nói thật một
câu đi: thủ trưởng đại nhân, hình như ngài mới chính là con sói già đúng
không?)
Nhiều
năm sống trong quân lữ đã nói cho Phương Chấn Đông biết: Cơ hội chiến đấu
thoáng qua rồi biến mấy, nếu không nắm lấy cơ hội sẽ hối hận không kịp. Mà xét
Phương Chấn Đông, anh chưa bao giờ cho mình có cơ hội để hối hận.
Chiếc
lưỡi cứng rắn cạy hàm răng ra rồi cường hãn xâm nhập vào trong bắt lấy tù binh
nho nhỏ và tùy ý dây dưa. Hàn Dẫn Tố bị Phương Chấn Đông ôm vào ngực, bị anh
hôn đến hồn bay phách lạc.
Người
đàn ông này quá cường thế, căn bản không được phép cự tuyệt và phản kháng, cô
có chút phản kháng liền bị anh không chút do dự mà bóp chết.
Đầu
bị anh giữ trong tay, có muốn cử động nhẹ cũng là vấn đề, nói thật Phương Chấn
Đông hôn cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào không hề giống với tuổi của anh. Mới
vừa rồi cứ gặm cắn môi cô thậm chí có chút đau, nụ hôn của anh giống như con
người anh, không có chút kỹ xảo lại tràn đầy sức mạnh.
Trừ
tiếp nhận, Hàn Dẫn Tố không còn cách nào khác, hơn nữa cô nhanh chóng phát
hiện, theo nụ hôn của anh một cỗ sinh lý theo bản năng chậm rãi dâng lên, rồi
không thể kiểm soát được nó nhanh chóng lớn mạnh hóa thành lửa cháy hừng hực
khiến chút lý trí vừa trở về với cô bị thiêu rụi hoàn toàn.
Cô
không khỏi âm thầm khẽ rên rỉ hai tiếng, tất nhiên Phương Chấn Đông sẽ không
chỉ thỏa mãn với mỗi chuyện hôn đơn giản này. Mục đích của anh thật rõ ràng,
hôm nay anh nhất định phải tóm nha đầu này lại đem gạo sống nấu thành cơm chín.
Để xem cô có dám còn sau anh mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ghen
tức xoay tròn kích tình, Phương Chấn
Đông hạ thủ không chút lưu tình, theo nụ hôn nóng bỏng hôn xuống gáy tóm lấy
váy len của cô cởi tất và ném xuống đất. Không khí lạnh lẽo xâm nhập vào da
thịt, nhưng cô còn chưa cảm nhận được cái lạnh thì đã bị anh bế lên bước mấy
bước đi thẳng vào phòng ngủ đặt lên giường.
Phía
dưới tầng đệm lạnh lẽo, chút lý trí lại trở về với cô nhưng căn bản anh không
cho phép lý trí cô trở lại toàn bộ đã đè lên người cô, bao phủ cô trong hơi thở
của mình khiến cô bắt đầu mơ hồ.
Da
thịt cùng da thịt không hề có khoảng cách cứ như vậy thân mật mà chạm nhau, hai
người cũng không khỏi tự chủ rên một tiếng. Phương Chấn Đông vô cùng thỏa mãn,
phía dưới thân là một thân trắng noãn, cảm giác thật trơn mịn quả thật như tơ
lụa hảo hạng nhất và cũng là ấm áp nhất tỏa ra mùi nữ tính sâu kín mà thơm
ngát. Đối với anh mà nói đây là sự dụ hoặc khổng lồ khó mà chống cự được, làm
cho hormone nam tính trong cơ thể điên cuồng bộc phát đến mức xưa nay chưa từng
thấy.
Cô
gái nhỏ này là của anh, đang ở trong ngực anh, lúc này điều anh nghĩ duy nhất
và chân thật nhất đó là nhất định phải có cô, biến cô thành một phần của thân
thể mình.
Phương
Chấn Đông không chậm trễ chút nào nữa, bàn tay theo đường cong đẹp đẽ của eo
chậm rãi trợt xuống. Cảm giác thô ráp khiến cô không kiềm chế được mà run rẩy….
Bàn
tay to của anh linh xảo cởi quần lót của cô ra, và đi vào trong…..
Đang
lúc tay anh đang chạm vào cửa khẩu cuối cùng, trong nháy mắt cô đã tỉnh táo trở
lại. Đôi mắt mờ sương mở ra khôi phục lại chút lý trí, đôi chân không tự chủ
kẹp chặt lại.
Cô
vừa mở mắt ra liền rơi vào mắt anh, ánh mắt anh thâm thúy, có lẽ là bị dục vọng
xâm lấn có chút sương mù không bình thường. Đáy mắt anh toát ra ngọn lửa rõ
ràng, từ trong mắt anh cô có thể thấy được bộ dạng động tình của mình.
Hàn
Dẫn Tố chợt mông lung, cô đang làm gì vậy? Sao cô có thể ở dưới thân người đàn
ông này và để tiến tới tình trạng này? Cả người cô trần truồng, dây áo lót chảy
xuống để lộ một bên ngực trắng noãn đang bị Phương Chấn Đông nắm trong lòng bàn
tay xoa nắn.
Có
phải mình quá điên rồi không? Cô bắt đầu khước từ, nhưng cô phản kháng với
Phương Chấn Đông thì cũng chỉ như kiến lay cành cây. Nhưng nha đầu này cứ giằng
co thế này khiến anh không thể nào xuống tay được.
Phương
Chấn Đông một cái tay tóm lấy tay cô không tốn một chút sức giữ trên định đầu.
Hàn Dẫn Tố khó coi phát hiện kết quả mình phản kháng lại càng đem bản thân
không hề còn chút tôn nghiêm bày ra trước mặt Phương Chấn Đông.
Cô
vừa xấu hổ vừa vội, thân thể bắt đầu uốn éo kịch liệt:
"Phương
Chấn Đông, anh tránh ra, tôi không thoải mái!”
Hàn
Dẫn Tố tìm cái cớ sứt sẹo nhất mà gương mặt trong ngực anh không khỏi đỏ bừng
gợi cảm. Trong phòng không mở đèn nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào mặc dù
không sáng lắm nhưng đủ để có thể thấy được cơ bắp rắn chắc của Phương Chấn
Đông. Cô thấy mình mềm mại vô lực hoàn toàn khác với người mình đồng da sắt của
người đàn ông này, tuy vậy nhưng lại tràn đầy sức mạnh và đẹp đẽ.
Mặc
dù rất thích hợp nhưng cô không tự chủ mà so sánh người đàn ông này với chồng
trước, cô phát hiện hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Người đàn
ông này rất đẹp mắt, rất có mị lực nhưng không có nghĩa là cô cứ như vậy mà đưa
tới miệng cho anh ta ăn sạch sành sanh.
Cô
giãy giụa ở trong mắt Phương Chấn Đông là điều không hề tầm thường chút nào.
Anh căn bản không phí chút hơi sức đem chân cô giữ chặt dưới thân mình, ôm cứng
trong cánh tay anh khiến cô không thể nào động đậy được. Còn nửa người trên, cô
phát hiện minh càng giãy dụa càng khiến lửa trong mắt người đàn ông này càng
sáng. Cô khẽ cúi đầu xấu hổ không dứt.
Toàn
thân mình bị phơi hết ra ngoài, bộ ngực ngạo nghễ ưỡn lên, trong không khí hai
đỉnh như hai trái đào tươi mới đang khẽ run rẩy theo động tác của cô. Thậm chí
cô còn cảm thấy cực kỳ rõ ràng hạ thân của anh đang biến hóa kịch liệt, càng
ngày càng cứng rắn tựa như thanh kiếm nóng đỏ vừa rút ra khỏi vỏ đang đặt tại
đùi cô.
Mồ
hôi trên trán anh đọng lại thành những hạt nhỏ mà cô gái nhỏ dưới thân lại cố
tình không biết anh phải dùng bao nhiêu lực khắc chế mới không lập tức tách hai
chân cô ra mà tiến vào để cô biến hoàn toàn thành của anh chỉ vì một câu “Không
thoải mái” kia.
Phương
Chấn Đông cúi đầu, cái trán chạm vào trán cô, nhiệt độ bình thường, so với mình
thậm chí mình còn nóng hơn, anh phát hiện trong mắt cô đang lóe lên tia giảo
hoạt, bất chợt anh hiểu.
Ngón
tay túm lấy cằm cô nâng lên khiến cho mắt cô nhìn sâu vào mắt mình, hít thật
sâu mấy cái để khắc chế một chút dục vọng đang dâng trào mà phía dưới anh thì
sắp nổ tung rồi. Anh kìm nén bực bội cắn răng mở miệng:
"Lúc
về doanh trại anh sẽ làm báo cáo kết hôn, giờ thì ngoan chút, được chưa?”
Nói
xong, không thèm để ý đến bộ dang ngu ngơ của cô, mạnh mẽ tấn công luôn, mục
tiêu là hai quả anh đào màu hồng mà anh đã thèm thuồng nãy giờ, cắn nuốt.
Hàn
Dẫn Tố ngây ngốc chỉ trong chốc lát rồi không nhịn được mà kêu lên, thân thể
run rẩy như không phải là cơ thể cô. Chút lý trí cuối cùng chỉ là thắc mắc vì
sao người đàn ông này không có kỹ xảo gì cả. Thật ra bản năng nguyên thủy của
đàn ông mới là kỹ xảo tốt nhất, ít nhất cô ở dưới thân anh đã không thể tìm
thấy lý trí của mình….
Đôi
chân thon dài mềm yếu vô lực bị nhẹ nhàng tách ra, mặc dù không phải là lần đầu
tiên nhưng cô cảm thấy đau, cái loại đau do thân thể và linh hồn hòa hợp giống
như con bướm phải phá kén ra mới hóa thành bướm được thì phải nhất định trải
qua cơn đau này.
Động
tác kịch liệt của người đàn ông này mang cô từ trên trời rơi xuống đất, không
ngừng luân hồi….
Ngoài
cửa sổ, ánh trăng chiếu xuyên vào trong phòng, trên giường có đôi nam nữ dùng
tiết tấu nguyên thủy nhất để nói lên tình yêu của họ, từ nay trở đi sẽ hợp lại
thành một không bao giờ phân ly nữa.
Phải
nói thể lực của Hàn Dẫn Tố và Phương Chấn Đông không phải cùng một bậc. Huống
chi người đàn ông này đã cấm dục nhiều năm một khi đã bộc phát ra thì cô chắc
chắn không thể nào mà chống đỡ được. Cô hận không thể ngất đi cho xong.
Tư
thế yêu của người đàn ông này cũng không có gì mới lạ, nhưng luôn nắm quyền
tuyệt đối trong tay. Bàn tay anh gắt gao giữ lấy hông cô mạnh mẽ tiến vào từng
phát từng phát đâm vào như đụng phải cả linh hồn cô khiến cả hồn cô thất lạc.
Cô nghĩ hông cô chắc bị bầm tím rồi.
Lúc
này cô đã không còn rối rắm về mối quan hệ giữa hai người nữa, dù sao thì ván
cũng đã đóng thuyền, hối hận cũng đã muộn. Giờ cô bắt đầu lo lắng cho mình sẽ
chết ở trên giường mất. Nếu như vậy đúng là cái chết thật mất mặt a a a….
Dường
như cảm thấy cô gái dưới thân đang mất hồn, đồng chí thủ trưởng vô cùng rất
không hài lòng, sắc mặt trầm lại càng gia tăng động tác phía dưới.
Trong
nháy mắt, bao nhiêu ý nghĩ lộn xộn trong đầu cô bị đánh bay đi đâu hết. Cô rên
rỉ không biết vì sung sướng hay vì thống khổ nữa, thân thể như cành liễu trong
gió, có lúc yên lặng, có lúc run rẩy căng thẳng.
Đây
là chính là cô vợ nhỏ của anh, về sau cả ngày lẫn đêm đều sẽ chỉ là của một
mình anh. Ý nghĩ này vừa thoáng qua đã đánh động sợi dây thần kinh xúc cảm
khiến anh rên lên một tiếng, phía dưới động tác càng thêm kịch liệt.
A….Hàn
Dẫn Tố cảm thấy mình muốn chết rồi, nếu không phải chết vì sao trước mắt lại
tối sầm là sao? Nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ xông tới nhấn chìm tâm trí cô.
Cao triều đi qua rốt cục cô cũng đã được như nguyện mà ngất đi.
Thật
lâu sau Phương Chấn Đông mới từ cái nơi sung sướng đến hủy diệt cả trời đất đó
trở lại. Cái loại thỏa mãn đó không cách nào mà lấp đầy được. Nhưng anh biết
nếu mình không có được thỏa mãn chắc chắn về sau mình sẽ đói khát cô gái nhỏ
này mà chết.
Phương
Chấn Đông khẽ cúi đầu, cả người cô mềm mại như bông, mắt run run, lông mi cong
lên như hai cánh quạt nhỏ, da thịt trắng dường như trong suốt, vòng eo mảnh
khảnh, cả người yếu đuối mềm nhũn như có trận gió qua có thể đổ gục. Nhưng thân
thể mềm mại này lại mang cho anh cảm giác thỏa mãn nhất từ khi anh chào đời đến
bây giờ.
Trong
nháy mắt anh phá vỡ nguyên tắc đương nhiên của chính mình, tay phụ nữ quả là
khác biệt to lớn, anh cẩn thận dùng mền bao kín người cô rồi ôm đến phòng tắm.
Nước
ấm áp vây quanh thân nhưng cô vẫn không tỉnh lại, cô quá mệt mỏi rồi, chỉ thoải
mái rên nhẹ hai tiếng. Phương Chấn Đông phát hiện việc hầu hạ cô vợ nhỏ tắm lại
là việc không có chút phiền toái nào, ngược lại lại vô cùng hưởng thụ thuận
tiện có thể sờ soạng được đôi tý. Anh đã quyết định về sau chỉ cần là lúc rảnh
rỗi sẽ phục vụ cô vợ nhỏ tắm rửa.
Phát
hiện ra thứ đúng là mình cần thì sẽ của
chính mình, đây chính là tác phong của Phương Chấn Đông. Chỉ là trước kia thứ
anh nhận thấy không bao gồm phụ nữ, Hàn Dẫn Tố quả thật là ngoại lệ.
Hàn
Dẫn Tố cũng không biết lần đầu tiên cô trêu chọc tới người đàn ông này thì đã
bị người đàn ông bá đạo này gọi tên rồi,
gọi tên là: Vợ của Phương Chấn Đông.
Tác
giả có lời muốn nói: các bé đã thỏa mãn chưa? Thịt đủ chưa? Chậm mới có thịt là
bởi vì nhịn lâu ăn mới ngon biết không?