Trịnh
Vĩ ngồi ở trong góc phòng chờ hút thuốc không có vẻ nào là chú rể đang hạnh
phúc cả, sắc mặt có chút âm trầm phiền não. Hàn Dĩnh đã trang điểm xong, đám
dâu phụ cũng tới chúc mừng cô dâu nhưng nhìn sắc mặt của chút rể liền cùng nhau
rối rít ra ngoài.
Hàn
Dĩnh cầm hộp phấn trên tay hung hăng ném lên bàn trang điểm, xoay người nhìn
Trịnh Vĩ. Khuôn mặt vừa mới miễn cưỡng tươi cười đã biến mất tăm:
"Anh
có ý gì đây? Không muốn lấy tôi sao? Nói chuyện đi chứ?”
Trịnh
Vĩ cầm điếu thuốc trên tay để trên gạt tàn có chút giễu cợt hỏi lại:
"Không
muốn cưới là có thể không cưới sao?”
Sắc
mặt Hàn Dĩnh tức giận đến trắng nhợt, càng gần đến ngày kết hôn thì hai người
càng mâu thuẫn xung đột. Hai người cũng đã vạch mặt nhau không cần giả bộ nữa,
Trịnh Vĩ ngày càng làm cho chuyện thêm trầm trọng. Nhưng chuyện đã đến nước này
thì Hàn Dĩnh có chết cũng không cho phép hắn hối hận.
Hàn
Dĩnh ha ha cười hai tiếng:
"Đừng
cho là tôi không biết, trong lòng anh còn khúc mắc về Hàn Dẫn Tố. Tôi có thể
cho anh một tin vui là hôm nay cô ta sẽ đến.”
"Cái
gì?"
Trịnh
Vĩ trừng mắt lên:
"Sao
cô ấy lại tới?”
Hàn
Dĩnh cũng không thèm nhìn hắn, soi gương vuốt vuốt sa đội đầu:
"Đương
nhiên rồi, chẳng lẽ anh quên cô ta là chị gái tôi. Còn nữa….nghe nói vị
quân nhân hôm đó cũng đến,
nguời ta bỏ anh xong thì lập tức leo lên cành cao. Tôi khuyên anh một điều là
không nên gây chuyện, phá hỏng quân hôn là vào tù đó.”
"Quân
hôn?"
Trong
lòng Trịnh Vĩ không khống chế được ghen tỵ và hối hận. Mặc dù biết vị quân nhân
tên là Phương Chấn Đông có mối quan hệ chỉ sợ là không phải là bình thường với
Hàn Dẫn Tố thế nhưng khi nghe chính miệng Hàn Dĩnh nói ra lọt vào tai hắn chói
không thể tả được. Mà hôm nay, giữa tình cảnh này Hàn Dẫn Tố tới đây vì khoe
khoang trả thù hay là nhìn hắn đang hối hận đến mức nào?
Triệu
Hồng cùng bà Trịnh đẩy cửa đi vào không khỏi sửng sốt. Trịnh Vĩ cũng không thèm
nhìn Triệu Hồng và bà Trịnh lạnh mặt xoay người đi ra ngoài. Bà Trịnh không
khỏi âm thầm thở dài, thật không biết có phải là oan nghiệt đời trước hay không
mà kiếp này chọc phải sao chổi là Hàn Dĩnh.
Hàn
Dĩnh cũng không phải là Hàn Dẫn Tố, bởi vì Hàn Dẫn Tố có muốn bóp tròn hay méo
đều tùy ý mình, bà Trịnh đã quá hiểu điều đó. Nhưng đứa em gái này so với chị
nó không giống như Bà Trịnh muốn, muốn công việc thì không có công việc, khí
chất thì không có khí chất, đã thế còn gian ngoan lười biếng cái gì cũng tham
lam chiếm hết.
Vì
trong bụng của cô ta có cháu trai nên bà mới nhịn nhưng Hàn Dĩnh cũng không
phải ngồi không, cô ta dùng những từ thô bỉ nhất để uy hiếp. Nếu không chịu
cưới cô ta thì chuyện này sẽ đến tai lãnh đạo của Trịnh Vĩ.
Ban
đầu công việc của Trịnh Vĩ là do hai người quỵ lụy đưa tiền nhờ người khác chạy
chọt mới được vào sở giao thông. Nếu Hàn Dĩnh náo loạn không thành công thì sự
nghiệp mới gây dựng chưa được bao lâu sẽ tan tành mà gia đình cũng không phải
có gia thế sẽ chẳng còn đường mà ngóc lên được.
Bà
Trịnh cũng là điển hình của kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, lần này gặp phải người
như Hàn Dĩnh cũng đành không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt thì cũng phải ngậm.
Nhưng nhìn tình cảm hai người càng ngày càng xung đột thật phiền chết đi được,
ngay cả đến lúc này rồi không biết còn gây sự chuyện gì nữa.
"Tiểu
Dĩnh, không phải là mẹ coi thường bà thông gia mới nói với con nhưng làm vợ thì
phải dịu dàng một chút. Có câu lấy nhu khắc cương mới được, con như vậy Tiểu Vĩ
sao thoải mái được.”
Hàn
Dĩnh cũng chẳng thèm nể mặt mẹ chồng, nghe thế cười:
"Mẹ,
Trịnh Vĩ là do mẹ sinh nên mẹ bênh vực là đúng. Nhưng mẹ hỏi anh ta một chút
xem đó là lỗi của con sao? Là anh ta cố tình bới móc, mẹ nói phải lấy nhu khắc
cương thì con không tin đâu. Chị gái con dịu dàng như thế có khắc được đâu.”
Bà
Trịnh bị Hàn Dĩnh chẹn họng trên mặt có chút co quắp. Triệu Hồng vội mắng
át đi:
"Tiểu
Dĩnh, bớt tranh cãi một tí, trưởng bối đã bảo nên sửa thì sửa không thì phải nỗ
lực thêm, nghe lời là được.”
Quay
sang cười giả lả kéo tay bà Trịnh:
"Bà
thông gia, con bé nhà tôi từ nhỏ đã bị tôi chiều quá nên hư rồi, lớn như vậy mà
như trẻ con ấy. Nhưng bà cũng nên bao dung à. Dù sao thì trong bụng nó cũng
đang có cháu trai bà phải không?”
Sắc
mặt bà Trinh hơi hòa hoãn một chút, biết hai mẹ con nhà này đang muốn nói
chuyện với nhau nên tùy tiện nói đôi câu rồi ra ngoài để lại chỗ cho hai mẹ
con. Sau khi bà Trịnh bước ra khỏi cửa, Triệu Hồng mới dí dí đầu Hàn Dĩnh:
"Con
ngu thế! Sao lại dám đối đầu với mẹ chồng? Mẹ thấy con với Trịnh Vĩ có vẻ cũng
không sâu sắc lắm, hắn dám mèo mỡ bên ngoài lần đầu thì sẽ có lần hai. Con
không dụ dỗ được mẹ chồng thì tương lai chắc chắn sẽ bị thua thiệt. Bằng khối
thịt trong bụng con cũng không thể bào đảm cả đời yên ổn được đâu.”
Hàn
Dĩnh xoay người ôm hông Triệu Hồng làm nũng:
"Mẹ,
mẹ yên tâm đi! Con không phải là Hàn Dẫn Tố, làm được gì thì con sẽ làm. Đúng
rồi, Hàn Dẫn Tố bảo hôm nay tới à?”
Triệu
Hồng trầm xuống hừ một tiếng:
"Nó
đồng ý đến, mà chuyện lần trước con bảo nó với người sĩ quan kia là thật à? Là
Đoàn Trưởng, là thủ trưởng sao có thể nhìn trúng người đàn bà đã ly hôn được?”
Trong
mắt Hàn Dĩnh trong nháy mắt xông lên ghen tỵ tràn đầy, nanh nọc nói:
"Mẹ,
mẹ nói xem sao vận khí của cô ta lại tốt như vậy?”
Triệu
Hồng thở dài, sửa sang lại áo cưới cho cô rồi nghiêm chỉnh nói:
"Được
rồi, con cũng đừng gây sự với nó nữa. Con phải quan tâm đến chính mình, từ giờ
nhớ hòa hảo với Trịnh Vĩ đi, ít xen vào chuyện khác.”
Nói
là nói như vậy, nhưng Triệu Hồng làm sao hiểu rõ nỗi hận trong lòng Hàn Dĩnh.
Đã vướng mắc trong lòng bao nhiêu năm đời này cũng không thể nào giải được. Hơn
nữa khi đối mặt với Hàn Dẫn Tố cái loại lửa ghen ghét ấy như hóa thành chất
độc.
Phương
Chấn Đông vẫn là một thân quân trang nghiêm túc đoan chính, thân thể vẫn cao
ngất và bộ dáng vẫn như một bức tượng được đẽo gọt tỷ mỉ khiến cho khí chất vô
hạn của anh ngày càng khuyếch trương. Trên vai hai sao ba vạch ở dưới ánh mặt
trời sáng lấp lánh đứng ở chỗ nào người đàn ông này cũng chính là nhân trung
chi long (rồng giữa đám người).
Lái
xe là Tiểu Lưu hưng phấn đến mức hai tay đều phát run, các ngón tay để ở vô
lăng ngây người thật lâu. Không nghĩ tới chuyện lớn như vậy lại rơi xuống một
cái rầm lên đầu mình.
Có
thể cả Đoàn Tăng Cường, ngay cả anh nuôi cả của ban cấp dưỡng cũng xem như là
người nhà ai ai cũng chỉ mong có thể nhìn kỹ chị dâu. Đến cả Vương Đại Bưu, Lý
Chí Bảo, Lưu Thanh Sơn đã được gặp nhưng chỉ mới được nhìn xa xa một cái bây giờ
cũng như kiến bò trong chảo. Cả Đoàn Tăng Cường đang hận không thể xông lên.
Làm
cảnh vệ cho Đoàn Trưởng là cảnh vệ viên Tiểu Lưu dĩ nhiên biết hôm nay Đoàn
Trưởng muốn đi gặp chị dâu, nhưng không ngờ hôm nay lại để cho hắn lái xe. Lúc
định thần lại thì cả người hắn liền lập tức run lên. Nhìn ánh mắt người khác
thậm chí cả Phùng Chính ủy cũng tràn đầy hâm mộ. Lái xe chở Đoàn Trưởng ra khỏi
quân khu mà trong lòng vô cùng hồi hộp.
Phương
Chấn Đông để cho Tiểu Lưu lái xe là bởi vì nghĩ lát nữa gặp Phương Nam cùng ăn
cơm nên thế nào cũng uống rượu. Hôm nay tạm thời ra ngoài nhưng tối còn phải
trở về nên sợ không tiện.
Vốn
từ lúc bắt đầu anh cũng không có ý nghĩ là giấu giếm chuyện này nhưng cá tính
của anh không thích phô trương lên mà thôi. Đến lầu dưới tiểu khu, anh suy nghĩ
ngắn gọn là ở dưới lầu chờ là thỏa đáng nhất và tiết kiệm thời gian nhất. Kẻo
khi vừa nhìn thấy cô gái nhỏ kia liền không nhịn được mà đem cô đè dưới thân.
Sau
khi quan hệ được mở ra thì như thác nước đổ ào ào không thể thu lại được. Hơn
nữa lại là cô gái trong lòng mình nhìn trúng nên khiến cho người vốn có tiếng
lành đồn xa là giỏi khắc chế chịu đựng cũng không thể nào mà nhịn nổi.
Gọi
điện thoại xong rồi để xuống đã thấy bộ dáng Tiểu Lưu rõ ràng là đang kích động
không khỏi lắc đầu bật cười. Đám tiểu tử này….
Hàn
Dẫn Tố vừa đi ra liền nhìn thấy Phương Chấn Đông đang đứng nghiêm trang đợi
mình ở đó, còn có một anh lính đứng phía sau anh đang nhìn chằm chằm mình khiến
cô không khỏi bất ngờ. Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Phương Chấn Đông lại
mang theo cả lính của mình tới.
Cho
tới bây giờ cũng biết là cô gái nhỏ của anh rất xinh đẹp nhưng bây giờ Tố Tố
mang lại cho anh cảm giác có thể gọi là kinh ngạc. Cô mặc chiếc áo khoác lông
cừu màu xanh dương nhạt, mái tóc dài vấn lên thành một búi tóc đằng sau gáy,
vài sợi tóc mai buông xuống làm hiện lên vẻ phong tình hiếm thấy. Tuy chỉ mang
trang sức trang nhã nhưng lại xinh đẹp khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Cái
loại xinh đẹp tinh xảo mỹ lệ đó như một hồ nước trong vắt ở trong khe núi chảy
ra chậm rãi chảy xuôi vào lòng của Phương Chấn Đông. Ánh mắt Tiểu Lưu cũng ngơ
ngẩn, đây chính là vợ nhỏ của Đoàn Trưởng bọn họ, sẽ là chị dâu của Đoàn Tăng
Cường! Thật là đẹp quá! Xinh đẹp tựa như tiên nữ chẳng trách mà cứng rắn như tảng
đá như Đoàn Trưởng cũng mềm nhũn ra rồi.
Phương
Chấn Đông rất tự nhiên nắm lấy vai Hàn Dẫn Tố, cánh tay tựa như kìm sắt căn bản
không cho phép cô giãu giụa chút nào đã bị anh kẹp chặt:
"Tố
Tố, đây là cảnh vệ viên của anh,
Tiểu Lưu!"
Phương
Chấn Đông mở miệng giới thiệu, Tiểu Lưu lập tức phục hồi tinh thần lại, xoạt
một tiếng đứng nghiêm trang ngay ngắn, giơ tay lên chào theo kiểu quân nhân,
lớn tiếng hô:
"Chào
chị dâu, em là Lưu Xuân Sinh của Đoàn Tăng Cường!”
Khuôn
mặt nhỏ của Hàn Dẫn Tố đỏ lên có chút quẫn bách không biết đối phó với tình
huống này như thế nào đành lắp bắp mà nói:
"À!
…. Chào cậu!”
Giọng
nói nhỏ nhẹ trong trẻo vào tai Lưu Xuân Sinh tựa như tiếng kêu của sơn tước
giữa rừng già. Chẳng trách mà Đoàn Trưởng lại giấu như vậy, cô vợ như vậy nếu
hắn là Đoàn Trưởng cũng phải cất thật kỹ..
Phương
Chấn Đông vỗ vỗ đầu hắn:
"Lên
xe!"
Tiểu
Lưu lúc này mới gãi gãi đầu:
"Vâng!"
Hàn
Dẫn Tố chợt có chút hiểu về Phương Chấn Đông, ý nghĩ trong lòng Tiểu Lưu cũng
vậy không chút nào giấu giếm bộc lộ hết lên mặt không chút nào quanh co vô cùng
trực tiếp. Nhưng với Hàn Dẫn Tố cô lại tuyệt đối không ghét điều này, anh chàng
lính mắt to mày rậm này trông thật đáng yêu.
Dẫn
Tố phát hiện vì Phương Chấn Đông mà mình giống như đang tiến vào một thế giới
hoàn toàn xa lạ, ở trong lòng người đàn ông này không ngờ lại có cảm giác vô
cùng thực tế vào an tâm.
Mới
vừa bước vào lễ đường, Hàn Dẫn Tố liền hối hận, cách làm của mình thật ra thì
có chút ngây thơ và buồn cười, hơn nữa loại này ngây thơ buồn cười này Phương
Chấn Đông lại biết rõ ràng nhưng lại cố ý dung túng càng làm cô cảm thấy có
chút không có đất chung thân.
Muốn
xoay người lại thì lại vừa hay nhìn thấy Trịnh Vĩ cùng Hàn Dĩnh đi tới. Cô và
Phương Chấn Đông tới muộn buổi lễ cũng sắp kết thúc mà sự xuất hiện của cô hiển
nhiên là hấp dẫn sự chú ý của phần lớn tân khách. Dù sao thì phần lớn những tân
khách này phần lớn là đồng nghiệp của Trịnh Vĩ, đối với Hàn Dẫn Tố cũng không
xa lạ.
Vốn
là đáng thương cho Hàn Dẫn Tố nhưng khi nhìn thấy cô lại bị cô làm cho kinh
ngạc, trong nháy mắt trật tự đảo ngược, tất cả ánh mắt đều đổ dồn sang bên này
cứ như vậy mà tò mò ngắm nhìn.
Trịnh
Vĩ trên mặt vốn là nụ cười miễn cưỡng lại càng thêm miễn cưỡng, đắc ý chồng
chất trên mặt Hàn Dĩnh cũng tản đi hết. Hàn Thanh Sơn đứng lên:
"Tiểu
Tố, vị này là?"
Hàn
Dẫn Tố có chút khó khăn, trên mặt Hàn Dĩnh xẹt qua một tia chờ mong. Ánh mắt
Phương Chấn Đông rơi trên người Hàn Thanh Sơn, Tố Tố có vài điểm giống người
đàn ông này nếu đoán không nhầm thì chính là cha của Tố Tố. Quả nhiên cô nhỏ
giọng nói:
"Đây
là cha của em!”
Xác
nhận được Phương Chấn Đông lập tức cung kính đứng ngay ngắn, giơ tay chào theo
lễ quân nhân:
"Chào
cha! Con là Phương Chấn Đông, hôn phu của Tố Tố. Vẫn chưa có cơ hội đến nhà ra
mắt, mong cha tha lỗi!”