Sau Khi Hot Lên Hào Môn Đại Lão Thành Đại Fan Của Ta

Chương 100



Editor: Bơ Mặn.

Chương 100: Xin hỏi kiểu bạn trai như Trình tổng còn có thể tìm ở đâu?

Một chiếc xe hơi đột ngột lao ra, nam thanh niên trên xe vội vàng đạp phanh.

Còn chưa kịp nhìn rõ chiếc xe nào chắn ở phía trước mình, thì một người đàn ông cao lớn liền bước xuống khỏi ghế lái và đi tới.

Trình Tứ cởi cúc trên tay áo, đi đến bên cạnh cửa xe, ra hiệu cho đối phương mở cửa.

Nam thanh niên lập tức nhận ra đây là một trong những đối tượng mà mình theo dõi sáng nay, nên anh ta có hơi hốt hoảng.

"Đi xuống, đừng để tôi phải nói lại lần nữa."

Ánh mắt nam thần nhìn chằm chằm xuyên qua kính xe khiến nam thanh niên sởn tóc gáy.

Nam thanh niên liếc nhìn chiếc ô tô sang trọng đang chặn đầu xe mình, suy nghĩ xác suất lái xe bỏ trốn cao bao nhiêu, cuối cùng vẫn mở cửa ra.

Loại xe sang trọng như thế, dù anh ta chỉ làm xước một miếng sơn thì cũng không bồi thường nổi.

Nam thanh niên mở cửa bước xuống xe, giả vờ bình tĩnh rồi nói: "Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Trình Tứ nhìn lướt qua người anh ta một lần, không thấy chiếc máy ảnh kia, sau đó liền trông thấy nó ở trên ghế lái phụ.

Hắn bước đến chỗ ghế lái phụ, lấy máy ảnh ra.

"Anh này, đây là đồ của tôi." Nam thanh niên thấy hắn cầm máy ảnh lên, có hơi lo lắng, ảnh và video mà anh ta quay đều ở trong đó.

Trình Tứ mở máy ảnh ra, trông thấy ảnh của Giang Phóng, cũng nhìn thấy ảnh bọn họ lái xe ra khỏi tiểu khu, "Ngô Khải bảo cậu tới?"

Nam thanh niên giả ngu: "Ngô Khải là ai, tôi chỉ là người chụp ảnh thuê, có fan hâm mộ cần ảnh của Giang Phóng, cho nên tôi mới đi theo xe, tôi biết điều này là sai, tôi đảm bảo về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Trình Tứ quay lại xe mình, lấy bút và xé một mảnh giấy, hắn viết một dãy số điện thoại lên đó rồi đưa cho nam thanh niên.

"Đây là số điện thoại của trợ lý tôi, tìm anh ấy đòi tiền máy ảnh, với lại chuyển cho Ngô Khải một câu nói, bảo ông ta hãy trân trọng những tháng ngày tốt lành cuối cùng."

Nói xong, không đợi nam thanh niên phản ứng lại, Trình Tứ liền trở về xe rồi lái đi.

Nam thanh niên do dự vài giây giữa việc lấy lại máy ảnh và bỏ cuộc, cuối cùng vẫn không dám đuổi theo.

Anh ta chỉ là người được trợ lý của Ngô Khải thuê để theo dõi cuộc sống cá nhân của Giang Phóng, lén lút chụp một số bức ảnh có thể sử dụng được.

Người đàn ông này trông có vẻ không dễ chọc, anh ta cũng không muốn vì một chút tiền ít ỏi mà tự tìm phiền phức.

Đầu tiên nam thanh niên gọi đến số điện thoại trên giấy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, sau khi nói rõ mục đích của mình với đối phương, người kia chỉ bảo anh ta chờ năm phút.

Năm phút sau, người đàn ông gọi lại cho anh ta.

Sau khi hỏi giá máy ảnh, rất nhanh thì số tiền liền được chuyển vào trong tài khoản của anh ta, cực kỳ nhanh chóng và sòng phẳng.

Nam thanh niên lần nữa cảm thấy may mắn vì mình không ngăn cản đối phương lấy máy ảnh đi, người càng có quyết đoán thì càng nguy hiểm.

Nam thanh niên lại gọi cho trợ lý của Ngô Khải, chuông vang bảy, tám hồi thì đối phương mới bắt máy.

Nam thanh niên đi thẳng vào vấn đề: "Công việc này tôi không làm tiếp được nữa, tôi bị phát hiện rồi, máy ảnh còn bị đối phương lấy đi."

"Cậu làm ăn thế nào vậy, ngay cả một chuyện nhỏ này mà cũng không làm được, hơn nữa tôi đã đưa tiền cọc rồi."

Hiển nhiên là trợ lý rất bất mãn, ông chủ giao việc này cho gã, bây giờ không giải quyết được, người bị chửi chính là gã.

"Trước đó tôi cũng đã nói rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không hoàn tiền cọc, chính anh cũng đồng ý."

"Tôi tin cậu nên mới đồng ý, nếu như biết cậu không đáng tin như vậy thì tôi đã tìm người khác rồi."

"Tôi còn tổn thất một chiếc máy ảnh ba mươi ngàn tệ đây nè."

Nam thanh niên không hề nhắc tới chuyện đối phương đã đền tiền máy ảnh cho mình.

Trợ lý không chứng minh được anh ta đang nói dối, tức giận đến mức muốn chửi tục.

Nam thanh niên: "À đúng rồi, đối phương còn bảo tôi chuyển một câu nói cho ông chủ của anh."

Trợ lý: "Có ý gì, cậu nói cho cậu ta biết là ông chủ tôi bảo cậu chụp ảnh à?"

Nam thanh niên: "Không có, tôi vẫn phải có một chút đạo đức nghề nghiệp chứ, là chính anh ta đoán được, anh ta bảo ông chủ của anh hãy trân trọng những ngày tốt lành cuối cùng, người đàn ông đó trông có vẻ rất đáng gờm, còn lái một chiếc xe sang trị giá hơn cả chục triệu."

Khuôn mặt trợ lý biến sắc, sau đó truyền đạt câu nói này cho Ngô Khải.

"Bảo tao trân trọng những ngày tốt lành cuối cùng?"

Ngô Khải khịt mũi coi thường, nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn không bị gì, không chỉ vì công ty ông ta điều hành đẻ ra tiền, mà còn do anh rể của ông ta có chức vụ cao.

Ông ta và anh rể mình, cùng với những người quen của anh rể đã hình thành một chuỗi lợi ích có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia từ lâu.

Những người đó cần mượn công ty của ông ta để chuyển một đống tiền không tiện lấy ra xài thành thứ có thể sử dụng công khai, nếu ông ta có chuyện gì, bí mật của công ty cũng sẽ không thể giấu được nữa.

Cho nên anh rể và những người đó nhất định sẽ bảo vệ anh ta, những năm qua ông ta dám phách lối như vậy cũng là vì ỷ vào điều này.

"Tao lại muốn xem thử, là ngày tốt lành của ai sắp kết thúc."

Ngô Khải hoàn toàn không để ở trong lòng.

"Tổng giám đốc Ngô, ngài nghĩ chúng ta có cần cử người đi theo dõi Giang Phóng nữa không?" Trợ lý hỏi.

Ngô Khải trừng mắt liếc gã một cái, "Đã bị phát hiện rồi, cậu cho rằng bọn họ sẽ không đề phòng sao? Đổi cách khác, chẳng phải trước đây cậu bày ra hai cách à, dùng cách còn lại đi, nói với bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì thì có tao lo."

Trợ lý: "Được, tôi sẽ đi làm ngay."

Bạch Thăng Thủy đang ở trong phòng thí nghiệm của giảng viên hướng dẫn, phải qua một hoặc hai tiếng nữa thì mới rảnh.

Giang Phóng trở lại ký túc xá, Triệu Anh Hoa và Mạc Vũ Thu đều không có ở đó.

Sau khi khai giảng, hai người bọn họ cũng bận rộn hơn so với bình thường.

Không chỉ phải tự thực hiện dự án của bản thân, mà còn phải giúp giảng viên hướng dẫn chỉ bảo những người mới.

Giang Phóng không muốn chờ trong ký túc xá, sau khi bắt bọn họ giặt đống quần áo để dồn lần trước, ba người lại chứng nào tật nấy.

Vào mùa hè con trai dễ đổ mồ hôi, có người một khi đã đổ thì sẽ thật sự rất hôi, Bạch Thăng Thủy và Triệu Anh Hoa chính là kiểu người này, và bọn họ cũng không thích giặt đồ nhất.

Giang Phóng chỉ bước vào một giây liền bị một luồng mùi mốc lâu năm dội trở ra.

Giang Phóng không thể làm gì khác hơn là mang laptop đến thư viện, đợi Bạch Thăng Thủy làm việc xong rồi đến tìm cậu ta.

"Đàn chị, hôm nay là thứ năm phải không?" Một thủ thư mới tới hỏi một đàn chị vô tình đi ngang qua.

Đàn chị: "Ừ, sao thế?"

Cậu đàn em nói: "Bình thường vào giờ này mọi người đều đang ở trên lớp, hoặc là đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, hôm nay thật là kỳ lạ, buổi sáng vẫn còn ổn, nhưng một tiếng vừa qua đã có rất nhiều người đến."

Cậu không đếm, nhưng cảm giác hình như có khoảng một - hai trăm người.

Vẻ mặt đàn chị rất bình tĩnh: "Để chị xem thử người đó có đến hay không là biết ngay thôi."

Cậu đàn em không hiểu cho lắm, đàn chị rời đi mấy phút thì quay lại.

"Quả nhiên là cậu ấy đã tới."

"Ai tới?"

"Giang Phóng."

Cậu đàn em là sinh viên năm nhất, tuy chưa từng gặp mặt Giang Phóng, nhưng cũng đã được nghe nói về anh.

Một đàn anh làm nghiên cứu sinh, còn chưa tốt nghiệp, mới tiến vào giới giải trí hơn hai tháng mà đã nổi tiếng đến mức người người đều biết, hơn nữa còn trở thành thần tượng quốc dân.

"Trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự, tập quen là tốt rồi, phàm là trong một khoảng thời gian mà có nhiều người tới thư viện, mười phần chắc chín là do sự có mặt của cậu ấy." Đàn chị nói.

"Thế này thì quá lố rồi." Cậu đàn em mơ hồ nhớ tới một tiếng trước đúng là có một sinh viên nam rất đẹp trai cũng đi vào trong, nhưng nữ sinh viên của đại học Yến lại điên cuồng như vậy sao?

Đàn chị: "Không lố đâu, có không ít tân sinh viên khóa này là fan của cậu ấy, hiếm khi có thể nhìn thấy thần tượng ở trường, có fan hâm mộ nào mà không phấn khích chứ, cho dù cúp học thì cũng phải tới."

Lại trôi qua nửa tiếng, cuối cùng Bạch Thăng Thủy cũng hoàn thành công việc rồi vội vàng chạy tới thư viện.

Nhìn thấy xung quanh Giang Phóng không còn một cái bàn trống nào, Bạch Thăng Thủy đã tập mãi thành thói quen.

"Chẳng phải cậu đã viết luận văn xong rồi à?"

Bạch Thăng Thủy đến gần, liếc nhìn tài liệu đang được mở trên laptop của anh, phát hiện là luận văn của Giang Phóng.

"Tới rồi à." Giang Phóng thấy cậu ta đã đến, liền khép laptop lại, "Có vài số liệu cần sửa đổi một chút, trước tiên cậu hãy giúp tôi đem trả những quyển sách này."

Trên bàn chất bảy, tám quyển sách chuyên ngành sinh học, mỗi quyển đều dày từ bốn đến năm centimet.

Bạch Thăng Thủy xếp thành một chồng rồi ôm lên, Giang Phóng lấy hai quyển ở trên cùng đặt lên trên laptop, sau đó anh xách laptop lên rồi nói: "Đi thôi."

Hai người đi tới kệ sách khu sinh học, lần lượt xếp từng cuốn sách về vị trí cũ.

Giang Phóng dựa theo trí nhớ, đặt mỗi quyển sách về vị trí ban đầu.

"Chẳng phải khi muốn thay đổi số liệu thí nghiệm thì phải thí nghiệm lại hay sao, phòng thí nghiệm của cậu còn chưa chuẩn bị xong mà?"

Bạch Thăng Thủy vừa đi theo anh ra khỏi thư viện, vừa hỏi.

"Đúng vậy, thật ra tôi đã tính toán số liệu xong rồi, nhưng vẫn cần thí nghiệm thử để chứng minh kết luận của tôi là đúng."

"Nếu không thì tìm giảng viên hướng dẫn của cậu để hỏi mượn phòng thí nghiệm một chút?"

Giang Phóng: "Trình Tứ nói, nếu tôi cần thì có thể sử dụng viện nghiên cứu sinh học của Trình Gia."

Bạch Thăng Thủy: "......Xin hỏi kiểu bạn trai như Trình tổng còn có thể tìm ở đâu?"

Giang Phóng cười: "Nếu cậu muốn tìm bạn trai, thật ra tôi lại cảm thấy lão Triệu phù hợp với cậu hơn."

Bạch Thăng Thủy: "...Lão Triệu phù hợp với tôi ở chỗ nào?"

Giang Phóng: "Hai cậu lôi thôi như nhau, ai cũng không thể ghét bỏ người kia."

Bạch Thăng Thủy: "Tôi không lôi thôi có được hay không? Tình trạng của ký túc xá đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, vốn định giặt rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy lão Triệu nằm ì trên giường không giặt gì cả, thì tôi liền không nhịn được mà lười thêm một lần."

Giang Phóng: "Sau đó liền biến thành thói quen, trước đó tôi còn nghĩ cậu có thể đồng hóa lão Triệu, nhưng không ngờ rằng, chính cậu lại bị lão Triệu đồng hóa."

Bạch Thăng Thủy nâng trán bất lực, "Sức lây nhiễm của cậu ta quá mạnh mẽ, không nhắc đến chủ đề này nữa, trở lại chuyện chính đi."

Giang Phóng nhún nhún vai.

"Chuyện đó tôi đã nghe ngóng rồi, còn hai tháng nữa thì viện trưởng Lục sẽ về hưu, người cạnh tranh hiện tại chính là giảng viên hướng dẫn của cậu và phó viện trưởng Trương. Để giảm phần thắng của giảng viên cậu, bọn họ lấy cậu làm cái cớ, nói rằng giảng viên của cậu không phụ trách một phần trách nhiệm nhất định, để một nhân tài nghiên cứu khoa học bị trôi mất, đồng thời còn truyền tải quan niệm rằng giới giải trí không tốt tới lãnh đạo cấp trên."

Những điều này Giang Phóng đã đoán được từ trước, lúc Bạch Thăng Thủy nói ra thì anh cũng không kinh ngạc chút nào.

"Nghe nói phó viện trưởng Trương đã ngấp nghé vị trí của viện trưởng Lục từ lâu, lần này hẳn là ông ta đã nắm chắc phần thắng, gần đây còn đi móc nối quan hệ rất chăm chỉ."

Bạch Thăng Thủy sợ anh nghe xong sẽ cảm thấy chính mình là nguyên nhân khiến giảng viên hướng dẫn không được bầu làm viện trưởng.

"Chuyện của cậu chỉ là một cái cớ mà bọn họ đưa ra, thật ra không có ảnh hưởng gì lớn, cuối cùng vẫn phải dựa vào quan hệ."

Giang Phóng: "Thời đại này chỉ dựa vào thành quả là không đủ."

Bạch Thăng Thủy: "Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, thì sẽ không bao giờ đạt được sự công bằng và chính nghĩa thật sự."

"Engels đã từng nói, một khi có được mức lợi nhuận thích hợp, nhà tư bản sẽ trở nên táo bạo hơn, khúc sau thì không cần tôi nói, những lời này có thể áp dụng cho bất cứ trường hợp nào."

Giang Phóng: "Xem ra điều duy nhất tôi có thể làm, chính là không gây thêm phiền phức cho thầy ấy."

Bạch Thăng Thủy: "Lần này cậu lại lên hot search, làm rất tốt, vẫn theo hướng tích cực như cũ."

Trước tiên hai người đi về ký túc xá một chuyến để cất laptop của Giang Phóng, sau khi rời khỏi tòa nhà ký túc xá thì liền đi thẳng tới nhà ăn.

Lúc này đang là giữa trưa, đầy ắp người đi hoặc ở lại trong nhà ăn.

Hai người đi dạo qua một vòng rồi mới tìm được một cái bàn ở trong góc.

"Cậu giữ chỗ, tôi đi lấy cơm, muốn ăn món gì?" Bạch Thăng Thủy sợ anh xếp hàng sẽ gây ra một trận bạo động lớn hơn nên liền chủ động nhận việc.

Giang Phóng suy nghĩ rồi nói: "Lẩu khô ba chỉ bò, làm hơi cay, và một chén cơm."

Bạch Thăng Thủy: "Được, chờ tôi một lát."

Trong góc vốn vẫn còn mấy cái bàn trống, nhưng sau khi Giang Phóng ngồi xuống, mấy chiếc bàn trống khác nhanh chóng được lấp đầy, tất cả đều là sinh viên nữ.

Giang Phóng đã tập mãi thành thói quen, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trình Tứ, hỏi hắn ăn cơm chưa.

Trình Tứ nhìn thấy tin nhắn mà Giang Phóng gửi cho mình, nhưng bây giờ hắn đang nói chuyện với Chu Trạch Tuyên.

Mười phút trước, Chu Trạch Tuyên gọi điện thoại cho hắn, nói rằng đã tìm được Mạch Hồng.

Bởi vì lúc trước cô đã tự sát mấy lần, gia đình sợ cô lại gặp chuyện nên liền đưa cô rời khỏi thành phố Yến đầy đau thương, cũng may là vẫn tìm ra được.

Lúc người của anh ta tìm thấy Mạch Hồng, trạng thái tinh thần của cô không ổn cho lắm.

Ba mẹ cô sợ bọn họ lại kích thích con gái mình, nên vốn không chịu cho cô ra mặt.

"Trước kia cũng có người đi tìm họ, nói là muốn giúp Mạch Hồng, nhưng hóa ra những người đó chỉ là vì sự nổi tiếng, chứ không thật tâm muốn giúp bọn họ, sau khi bị lừa một lần, bọn họ cũng coi người của tôi là đám truyền thông."

Cuối cùng cấp dưới không thể không xin ý kiến của Chu Trạch Tuyên xem có thể xác minh danh tính với gia đình Mạch Hồng hay không, Chu Trạch Tuyên đồng ý.

Ba mẹ Mạch Hồng thấy đối phương xuất trình giấy tờ tùy thân thì mới tin rằng ông Trời thật sự có mắt.

Tuy Mạch Hồng có khuynh hướng tự sát, nhưng vừa nghe nói đối phương có cách khiến Ngô Khải ở tù rục xương thì cô liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Cuối cùng ba mẹ Mạch Hồng cũng tin rằng Ngô Khải mới là người có thể cởi nút thắt cho con gái, chỉ khi Ngô Khải rớt đài thì con gái của bọn họ mới khỏe lại được.

Nghe Chu Trạch Tuyên nói xong, Trình Tứ nói: "Gửi tư liệu cho em đi, chuyện còn lại em sẽ xử lý."

Ngô Khải và chỗ dựa sau lưng ông ta đã tạo thành một hệ thống chuỗi lợi ích, bọn họ làm việc cực kỳ cẩn thận, không dễ để bắt được hết cả đám.

Chuyện này trước tiên phải mở ra một lỗ hổng, còn không thể để bọn họ phát hiện ra mục đích thật sự.

Mạch Hồng đã từng kiện Ngô Khải, cho dù lại kiện một lần nữa thì Ngô Khải cũng chỉ cho rằng gia đình cô không cam lòng, hơn nữa đây là chuyện riêng của ông ta, cũng đủ để giảm bớt sự nghi ngờ của bọn họ.

Sau khi Trình Tứ và Chu Trạch Tuyên quyết định quá trình xong, trước lúc cúp máy hắn còn nói thêm một câu: "Anh Trạch Tuyên, chuyện của đại học Yến cũng phải làm phiền anh rồi."

"Chuyện nhỏ, chỉ là một câu nói mà thôi."

Trình Tứ đã tặng cho anh ta một món quà lớn, cho dù hắn không nhắc tới thì Chu Trạch Tuyên cũng sẽ hỗ trợ.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trình Tứ mới thoát ra trả lời Giang Phóng.

.: Vẫn chưa ăn, giữa trưa em ăn gì?

Chỉ trong chốc lát, Giang Phóng liền gửi một tấm hình cho hắn, lẩu khô ba chỉ bò, nhìn qua trông vô cùng ngon miệng.

Trình Tứ quyết định cũng gọi một phần lẩu khô ba chỉ bò, nhưng đến nhà ăn của Trình Gia mới phát hiện không có món này, hắn lập tức ra lệnh cho Từ Kiệt Lượng bảo nhà ăn về sau phải tăng thêm lẩu khô vào thực đơn cơm trưa.

Sau khi chọn món, Trình Tứ cũng dùng điện thoại chụp hình rồi gửi cho Giang Phóng.

.: Nhà ăn của Trình Gia không có lẩu khô ba chỉ bò, nhưng không sao, anh đã yêu cầu nhà ăn về sau phải tăng thêm món này.

Từ Kiệt Lượng nhìn tổng giám đốc ăn một bữa cơm cũng phải chụp hình gửi cho người yêu, cảm nhận sâu sắc rằng mình sẽ không bao giờ được thấy Trình tổng lạnh lùng của trước đây nữa.

Giang Phóng trông thấy bức ảnh mà hắn gửi, không nhịn được cười.

Giang Phóng: Nếu em là nhân viên của anh, thì em sẽ gửi cho anh thêm mấy món em muốn ăn, lỡ như thành hiện thực thì sao.

.: Em có thể nói với anh, anh sẽ gửi cho em mỗi ngày.

Giang Phóng: Vậy anh sẽ mệt cỡ nào chứ?

.: Đưa cơm cho bạn trai thì sao lại mệt chứ, anh cầu còn không được.

Giang Phóng: Anh đã nói như vậy, xem ra em cũng phải hiểu ý một chút, chẳng lẽ anh cố ý ám chỉ rằng muốn em đưa cơm cho anh?

.: Tại sao em lại thông minh vậy ^_^

Giang Phóng: Thấy anh thành thật như thế, sau này nếu có cơ hội thì em sẽ đưa cơm cho anh.

Bạch Thăng Thủy thấy anh không thèm ăn cơm, cứ mãi nói chuyện phiếm, lắc đầu, học thần yêu vào thì cũng sẽ biến thành người phàm thôi.

Lúc này, có mấy cô gái bưng đĩa thức ăn đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ.

"Đàn anh, tụi em có thể ngồi chung bàn với các anh hay không?"

Biết các cô đến vì ai, Bạch Thăng Thủy không hề do dự: "Xin lỗi, đã có người rồi."

Cô gái không dám làm phiền quá mức, thất vọng bỏ đi.

Ngay khi hai người sắp ăn xong, Triệu Anh Hoa và Mạc Vũ Thu mới vội vàng chạy tới.

"Thịt kho tàu của tôi, các cậu có lấy giúp tôi không?"

Bình thường vào giờ này, loại món đắt hàng như thế đã hết từ lâu, bởi vì quá nhớ nhung mà Triệu Anh Hoa còn để nhầm đồ khi rời khỏi phòng thí nghiệm, thế là lại bị giảng viên hướng dẫn mắng cho một trận.

"Sao mà quên cậu được."

Bạch Thăng Thủy còn lấy thêm một cái dĩa, đậy lên thịt kho tàu của cậu ta, để tránh nó bị nguội quá nhanh.

Mạc Vũ Thu nói: "Nước Sôi vẫn luôn chu đáo như vậy."

Bạch Thăng Thủy: "Nếu cậu không kêu tôi là Nước Sôi thì tôi sẽ càng chu đáo hơn."

Mạc Vũ Thu: "Vậy cậu có thể đừng gọi tôi là Cẩu Đản nữa hay không?"

Bạch Thăng Thủy: "......Vậy quên đi, Nước Sôi vẫn dễ nghe hơn Cẩu Đản."

Mạc Vũ Thu nghiến răng.

Giang Phóng: "Nước Sôi, Cẩu Đản, đừng đấu võ mồm, mau ăn đi."

Hai người lập tức đoàn kết lại, một lòng chống địch.

Đến tối vào khoảng mười giờ hơn, một tiêu đề cực sốc nhanh chóng lan truyền trên Weibo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.