Hôm sau cuối cùng Giang Tề cũng được như ý nguyện.
Giang Phóng không muốn sau này phải đi chụp hình một lần nữa, lỡ chụp rồi thì làm một lần cho đáng luôn.
Nhiếp ảnh gia lập tức gửi một phần ảnh chụp đã qua chỉnh sửa cho bọn họ vào ngày hôm sau.
Giang Tề trực tiếp đăng lên Weibo, đồng thời kèm theo caption: Chụp hình chung với anh trai, các bợn có không? (Mỉm cười.jpg)
Anti-fan thấy cậu đăng Weibo, hưng phấn đánh tới nhà, rồi lại giận đùng đùng bỏ đi, chỉ để lại fan của hai anh em bận liếm màn hình.
Có hai nói hai: Hai người có giá trị nhan sắc cao chụp ảnh chung với nhau thực sự là quá đẹp, không biết có ý định làm một bộ ảnh về hai anh em hay không?
Tề Tề là duy nhất của tôi: Nếu làm, chắc chắn tôi sẽ ủng hộ!
Giang Tề trả lời fan hâm mộ Có hai nói hai: Không có, bộ ảnh chụp chung chỉ để giữ làm kỷ niệm.
Người hâm mộ vẫn khá thất vọng, bởi vì ảnh chụp quá đỗi đẹp mắt.
Chủ đề chụp ảnh chung của hai người là anh em, cho nên nhiếp ảnh gia đã lấy tài liệu dựa trên biểu hiện của bọn họ trong chương trình giải trí.
Ví dụ như khi Giang Tề lén chơi điện thoại trong lúc làm bài tập và bị Giang Phóng phát hiện.
Loại ảnh mang tính kể chuyện này khiến ai nhìn thấy cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ ngay lập tức.
Fan hâm mộ càng xem càng thích, còn yêu cầu Giang Tề đăng thêm vài tấm hình nữa.
Giang Tề tuy nói muốn giữ cho riêng mình, nhưng thực chất cũng có ý định khoe khoang với anti-fan, thế là cậu lại đăng thêm chục tấm nữa.
Một bên khác, Trình Tứ lướt đến bài Weibo mà Giang Tề đăng, có một bức ảnh Giang Tề cười rất vui vẻ, ở phía sau cậu, Giang Phóng chỉ mỉm cười ngước nhìn, như một người anh trai cưng chiều em mình, khung cảnh vô cùng thân mật.
"Ảnh của chúng ta cũng đã được gửi tới, em gửi Wechat cho anh nhé?" Đúng lúc Giang Phóng đi tới.
Trình Tứ: "Được."
Chỉ trong chốc lát, Wechat của hắn liền ding dong ding dong mà nhận được mấy chục tấm ảnh.
Mặc dù cùng là một bộ trang phục, nhưng khi áp dụng vào các tình huống khác nhau, thì mỗi bức ảnh sẽ cho ra một nét thẩm mỹ riêng biệt.
Hai người đều đẹp trai, nhiếp ảnh gia không hề chỉnh sửa khuôn mặt và đường nét cơ thể của họ, mà nhiều hơn là điều chỉnh ánh sáng cùng phông nền của ảnh.
Trình Tứ xem từng bức ảnh một.
Giang Phóng ngồi ở bên cạnh hắn, nói: "Em nghĩ chúng ta có thể in hai bộ ảnh để làm kỷ niệm, anh cảm thấy như thế nào?"
Trình Tứ cũng có ý này, "Ba bộ đi."
Giang Phóng: "In nhiều như thế làm gì?"
Trình Tứ: "Một bộ lưu trữ, một bộ lật xem."
Đây chính là suy nghĩ của fan hâm mộ.
Giang Phóng: "Nếu không thì in bốn bộ đi, em cũng lưu trữ một bộ, lật xem một bộ khác."
Trình Tứ cười nói "được".
Thế là hai người liền quyết định như vậy, lúc sau Giang Tề biết bọn họ muốn chế tác ảnh chụp chung thành cuốn thì lập tức bày tỏ rằng mình cũng muốn in một trăm cuốn.
Giang Phóng hỏi: "In nhiều như thế làm gì?"
Giang Tề: "Sau này rút thưởng sẽ tặng cho fan hâm mộ, có một số fan muốn có, nhưng chúng ta lại không bán. Em chỉ muốn về sau nếu có cơ hội thì sẽ tặng cho fan nào cần như là một phúc lợi."
Trình Tứ: "Chúng ta cũng in một trăm bộ đi."
Giang Tề nuốt nước miếng một cái: "Anh rể, anh đặt nhiều như vậy, chẳng lẽ anh cũng định tặng cho fan hâm mộ?"
Trình Tứ: "Lo trước khỏi hoạ, lỡ như sau này có cơ hội tặng ra ngoài, ví dụ như ba mẹ em."
Giang Tề: "..."
Giang Phóng: "Có lý, tặng cho họ một bộ."
Trình Tứ còn nghĩ tới đám fan CP Càn Rỡ lúc trước, nói đến, đã rất lâu rồi hắn không online tài khoản phụ, không biết mọi người trong nhóm như thế nào.
Giang Phóng cũng không phản đối, còn truyền đạt yêu cầu của Trình Tứ cho La Vĩ Kỳ.
La Vĩ Kỳ sợ hết hồn, lập tức gọi cho Giang Phóng, còn tưởng là anh cần, hẳn là muốn tặng cho fan hâm mộ.
"Đang yên lành, tại sao đột nhiên lại muốn in nhiều bộ ảnh của cậu và Trình tổng như vậy?"
Giang Phóng bắt máy, bật loa ngoài.
Trình Tứ: "Không phải Giang Phóng muốn in, là tôi muốn in."
La Vĩ Kỳ: "...Vậy tôi có thể hỏi, tại sao anh lại muốn in nhiều bộ như thế hay không?"
Trình Tứ: "Sau này kết hôn, tặng cho quan khách đến tham dự?"
La Vĩ Kỳ: "..."
Giang Tề: "..."
Giang Phóng mím môi cười.
Không hổ là Trình tổng, suy nghĩ đủ xa, lần này La Vĩ Kỳ không còn lời nào để nói, nhưng anh ta vẫn không thể tưởng tượng ra được cảnh hai người kết hôn.
Trong nước không có luật pháp về hôn nhân đồng tính, nếu hai người thật sự muốn kết hôn, đến lúc đó chỉ có thể ra nước ngoài.
La Vĩ Kỳ cũng không hiểu sao, không ngờ có một ngày anh ta sẽ lo lắng chuyện đồng tính luyến ái không thể kết hôn ở trong nước thay cho nghệ sĩ của mình.
"Anh La." Bỗng nhiên Tiểu Đông nuốt nước bọt.
La Vĩ Kỳ: "Hả?"
Tiểu Đông: "Anh xem vòng bạn bè của anh Giang Phóng đi, anh ấy có đăng một tấm hình."
La Vĩ Kỳ chợt có linh cảm chẳng lành, lập tức mở vòng bạn bè của Giang Phóng lên, liền nhìn thấy bức ảnh hai người chụp chung, kèm theo caption "Mau đến xem hai đại soái ca".
Trong ảnh Giang Phóng dựa vào trên người Trình Tứ, mà Trình Tứ thì cúi đầu nhìn anh, người trước mỉm cười rất vui vẻ, người sau thì trao tất cả sự dịu dàng trong mắt dành cho người trước.
La Vĩ Kỳ không biết nên có biểu cảm gì, thực sự là sợ cái gì thì sẽ thấy cái đó, anh ta lại gọi cho Giang Phóng một lần nữa.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
"Lại có chuyện gì?"
"Vì sao lại đăng bức ảnh đó trên vòng bạn bè, cậu không sợ bị người ta lan truyền à?"
"Anh biết chức năng "những người có thể xem" của vòng bạn bè hay không?"
"...Cậu cài đặt những ai có thể xem?"
"Ngoại trừ người nhà và bạn bè thì còn có thể là ai, anh nghĩ ai cũng đều có thể nhìn thấy hai đại soái ca à?"
Giang Phóng vừa nói, vừa trả lời đám người Triệu Anh Hoa đã bình luận ảnh.
Khoe ân ái ở trước mặt những người không quen biết thì đâu có thành tựu gì, anh không quan tâm cảm nhận của người ta như thế nào, muốn khoe thì phải khoe ở trước mặt người quen.
Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi, tôi không nhận ra cậu nữa rồi, lén lút đi chụp ảnh cũng không báo tôi một tiếng, tôi cũng muốn chụp mấy bức ảnh đẹp trai lai láng.
Bạch Thăng Thủy: Cậu nghĩ chụp ảnh là trọng điểm sao? Trọng điểm là người nào đó.
Mưa lạnh biết thu sang: Tôi chỉ lẳng lặng nhìn các cậu.
Giang Phóng: Biết thì tốt, không uổng công tôi cố tình cài đặt để các cậu nhìn thấy.
Bạch Thăng Thủy: Xóa.
Tôi đẹp trai lai láng: Sao cậu không gửi vào nhóm chat luôn đi.
Giang Phóng: Ý kiến hay.
Bạch Thăng Thủy: @Triệu Anh Hoa cậu không nói lời nào thì sẽ chết à.
Tôi đẹp trai lai láng: Sẽ.
Chỉ một lát sau, thông báo có tin nhắn mới trong nhóm vang lên, Giang Phóng gửi mười mấy tấm hình vào nhóm.
Trình Tứ nhìn thấy anh đăng ảnh lên vòng bạn bè, thế là hắn cũng đăng ảnh chụp chung của hai người lên vòng bạn bè của mình.
Wechat lập tức báo rằng đã nhận được một số bình luận.
Đây là lần đầu tiên hắn đăng bài lên vòng bạn bè, ba mẹ Trình không thể tin vào thứ mà họ lướt thấy, nhưng trước tiên bọn họ vẫn bấm like và bình luận.
Sau khi Trình Tứ come out, ban đầu ba Trình không thể chấp nhận được, nhưng hiện tại Trình Tứ cũng không thân thiết với bọn họ nữa, ngay cả nhà cũng không về, nếu ông tiếp tục phản đối thì chỉ có thể ngày càng đẩy hắn ra xa, cho nên những ngày qua bản thân ông đã tự ngộ ra và đón nhận việc này.
Mẹ Trình không suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi bấm like thì bà còn bình luận khen hai người thật là ăn ảnh.
Trình Tiêu Vũ yên lặng xem những bức hình này, kể từ khi biết anh trai và nam thần ở bên nhau, tâm trạng của cô liền cực kỳ phức tạp.
Loại cảm giác này đại khái chính là, người bạn tưởng chừng như không thể với tới, đột nhiên lại trở thành anh "dâu" của bạn.
Đến nỗi bây giờ khi nhìn thấy những người bạn khác mỗi ngày quỳ liếm idol, trong đầu cô liền không khỏi nghĩ đến chuyện idol là anh "dâu" của mình.
Chợt có một loại cảm giác mọi người đều say chỉ ta tỉnh, nhưng cố tình cô lại không thể kể với bất cứ ai.
"Ba, mẹ, bức ảnh mà anh hai đăng, ba mẹ đừng cho ai xem nhé, cũng đừng chuyển tiếp nó." Trình Tiêu Vũ nhắc nhở hai người.
"Vì sao?"
Nếu cô không nói, thì mẹ Trình thật sự muốn đăng lên vòng bạn bè của mình, để cho người ta biết người yêu của con trai bà cực kỳ đẹp trai.
Trình Tiêu Vũ nhẹ giọng giải thích: "Anh ấy là minh tinh, lỡ như lan truyền đi thì sẽ bị anti-fan trông thấy, còn không biết sẽ tung tin đồn nhảm đến cỡ nào, ba mẹ tự xem là được rồi, đừng để người khác thấy, ba mẹ cũng không muốn anh hai mất hứng mà đúng không?"
Mẹ Trình: "Được được được, vậy mẹ không đăng, mẹ với ba con chỉ xem trong âm thầm thôi."
Cùng lúc đó, ba mẹ Giang cũng nhìn thấy bài viết Giang Phóng đăng lên vòng bạn bè.
Mẹ Giang nhấn like, bị ba Giang phát hiện.
"Bà nhấn like cho bọn nó làm gì?"
Mẹ Giang thở dài nói: "Chẳng lẽ ông hy vọng sau này Giang Phóng sẽ thật sự giữ kẽ với chúng ta hay sao?"
Ba Giang bị chặn họng, nhưng vẫn từ chối nhấn like cho bài đăng của Giang Phóng như cũ.
"Mẹ em đã chấp nhận chúng ta, còn ba em chắc là phải mất một khoảng thời gian nữa."
Giang Phóng dựa ở trên người Trình Tứ, liếc nhìn một cái like mới vừa xuất hiện, anh híp mắt lại.
Tay phải của Trình Tứ sờ đầu anh, tóc của Giang Phóng rất mềm mại, đã dài khoảng bảy centimet rồi.
"Đây chính là nguyên nhân em đăng ảnh của chúng ta lên vòng bạn bè sao?"
Giang Phóng "ừ" một tiếng, "Thử xem thái độ của họ, tuy em không để ý, nhưng em nghĩ hẳn là anh sẽ mong muốn nhận được sự chấp thuận của ba mẹ."
Trình Tứ ngơ ngác, hắn chưa từng nói những lời như vậy, nhưng không ngờ Giang Phóng sẽ nghĩ đến điều này.
Hắn ngừng một lát rồi nói: "Anh chỉ hy vọng giữa chúng ta có thể vẹn toàn hơn một chút, không nên lưu lại nuối tiếc, dù sao họ cũng là ba mẹ của em."
Giang Phóng ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn chằm chằm: "Trong cuộc đời của em có rất ít chuyện hối tiếc, nếu như anh hỏi em điều tiếc nuối nhất là gì..."
Trình Tứ: "Là gì?"
Giang Phóng vòng một tay lên cổ hắn, lại gần thì thầm vào tai: "Đó chắc là không thể quen biết anh sớm hơn."
Hai tay Trình Tứ đặt lên eo anh, nghiêng đầu hôn vào tai anh một cái, "Anh cũng vậy."
Lỗ tai Giang Phóng chậm rãi đỏ lên.
Trình Tứ như là phát hiện ra con đường mới, đột nhiên nhéo lỗ tai anh một cái, chợt thấy biểu cảm của Giang Phóng có hơi mất tự nhiên, hắn cười nói: "Hóa ra lỗ tai là chỗ nhạy cảm của em à?"
Giang Phóng cũng không hoảng hốt, anh cười theo: "Chuyện này cũng bị anh phát hiện ra."
Trình Tứ lại đến gần cắn vào, dùng răng nhẹ nhàng ma sát lỗ tai anh, cảm nhận được cơ thể của người trong lòng khẽ run rẩy, hắn bỗng có một loại cảm giác hồi hộp mừng rỡ giống như đang mở hộp mù.
Nghe thấy mấy tiếng động rất nhỏ truyền đến từ bên ngoài phòng khách, Giang Tề vốn không dám mở cửa đi ra, chỉ sợ bắt gặp hình ảnh không nên nhìn.
Sáng sớm hôm sau, Trình Tứ ăn sáng xong liền đi làm.
Tối qua Giang Tề ngủ trễ, nên tám giờ rưỡi mới ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Giang Phóng đang xem kịch bản trong phòng khách.
Đạo diễn Phó Tử Sơ đã gửi kịch bản hoàn chỉnh của bộ phim cho anh.
Để hiểu rõ quá trình chuyển biến tâm lý của nhân vật, Giang Phóng sẽ vừa xem vừa ghi chép lại.
Giang Tề rửa mặt xong, cầm sữa đậu nành và bánh mì mà Giang Phóng để lại cho cậu đi tới, vừa ăn vừa hỏi: "Anh hai, chừng nào thì anh vào đoàn phim?"
"Anh là nam thứ, không cần vội vàng vào đoàn phim." Giang Phóng nói.
Giang Tề: "Vậy chẳng phải là khoảng thời gian này anh sẽ không có việc gì làm?"
Tập mới của《 Cuộc sống ngôi sao 》 còn phải qua mấy ngày nữa mới ghi hình.
Tiếp đó nếu có việc làm thì chính là tham gia một số hoạt động của nhãn hàng, rất đơn giản và dễ dàng.
Giang Tề vội vàng nói: "Chỉ hơn nửa tháng nữa thì em phải tham gia kỳ thi tháng ở trường, em không tự tin mình sẽ thi tốt, nếu không thì anh dạy thêm cho em đi."
Giang Phóng: "Em mới học có hơn hai tháng, lại còn phải học kiến thức mới của lớp mười một, nếu có lòng tin thì em chính là thiên tài."
Giang Tề: "..."
Đang nói chuyện, điện thoại của Giang Phóng bỗng vang lên một tiếng, phát hiện có người gửi tin nhắn cho mình, anh bấm vào đọc, là Đường Khác Sâm gửi tới.
Đường: Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ gia nhập vào phòng thí nghiệm của anh.
Giang Tề ở khá gần, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn này, "Anh hai anh có phòng thí nghiệm ư?"
Giang Phóng: "Vừa xin được, giờ anh phải lên đại học Yến."
Giang Tề: "Em có thể đi cùng anh không?"
Giang Phóng nhìn về phía cậu.
Giang Tề ngượng ngùng nói: "Em muốn đến xem trường học của anh, em còn chưa tới đại học Yến bao giờ cả."
Giang Phóng đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Đến đại học Yến nhìn một chút cũng được, sang năm cố gắng thi đậu."
Thân là một tên đội sổ, Giang Tề hiểu quá rõ trọng lượng của bản thân, với tiến độ học tập của cậu hiện tại, chính cậu cũng cảm thấy đó là điều không tưởng.