Đầu tiên Giang Phóng liên hệ với các nhà cung cấp vật liệu cần thiết để sửa chữa phòng thí nghiệm, nhưng vì không có sửa đổi gì lớn nên cũng không cần nhiều.
Phía cung cấp vật liệu nói rằng sẽ giao hàng vào buổi chiều.
Lúc này người trong thư viện càng ngày càng nhiều, hai anh em ngồi ở trong góc, lại đội mũ nên cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Giang Tề chạy đi xem giá sách, lần đầu tiên tới một thư viện lớn như vậy, cậu vừa có chút hưng phấn, vừa có chút hiếu kỳ.
Sau khi trở về liền nghe Giang Phóng nói có lẽ buổi chiều anh sẽ phải bận rộn trong phòng thí nghiệm.
"Anh hai, xế chiều anh phải đến phòng thí nghiệm, vậy em làm sao bây giờ?" Có anh trai ở bên cạnh, cậu mới cảm thấy an toàn hơn một chút, "Nếu không thì em đi chung với anh nhé."
"Có thể phòng thí nghiệm sẽ rất ồn ào, em đi thì làm sao yên tâm học được? Em cứ ở lại đây làm đề, anh đã đánh dấu các dạng đề mới rồi."
Để giúp Giang Tề đi đường tắt, Giang Phóng đã tra xét các bài thi ở trường của cậu trước đây, rồi từ trong đó đúc kết thói quen ra đề của giáo viên.
Lúc trước anh liền bảo Giang Tề làm một lượng bài tập cơ bản, hiệu quả mang lại rất tốt, tỷ lệ mất điểm ở các câu hỏi cơ bản của Giang Tề càng ngày càng thấp.
Nhưng muốn đạt điểm cao thì phải giải được những câu phức tạp, nhất là các đề toán khó, điều này không thể nào thành thạo ngay, biện pháp tốt nhất chính là đoán nội dung đề thi trước, đối phó với kỳ thi tháng xong rồi bàn sau.
Trước đây Giang Phóng cũng từng giúp bạn thời cấp ba đoán đề nên đã rất nhuần nhuyễn.
Giang Tề nhìn các dạng đề mà anh đánh dấu, mơ hồ nhớ tới hình như nó có liên quan đến công thức nào đó.
"Anh hai, đây có phải là đoán đề trong truyền thuyết hay không?"
Giang Phóng "ừ" một tiếng, "Nhưng không phải lần nào cũng có thể trúng tủ."
Giang Tề: "Anh cũng từng thất bại?"
Giang Phóng: "Đương nhiên, anh cũng không phải toàn năng, thời cấp ba thường đoán đề dùm bạn bè, các bạn cùng lớp lúc nào cũng thi toán được điểm cao, về sau giáo viên liền thay đổi mạch suy nghĩ ra đề, nên có một lần đã đoán sai."
Giang Tề nuốt nước bọt, đoán đề hay đến mức bắt giáo viên không thể không thay đổi phương thức ra đề, vậy tỉ lệ chính xác phải cao cỡ nào chứ?
"Anh hai, chuyện này thật sự có thể nghiên cứu ra được sao?"
Một kẻ đội sổ như cậu không tài nào nghĩ ra được việc giáo viên sẽ ra đề như thế nào.
Giang Phóng: "Đều có quy luật hết, nhưng anh không học trường cấp ba của em, nên không nắm rõ quy luật ra đề của giáo viên, cũng có khả năng đoán sai, nên anh chỉ có thể đặt cược vào xác suất."
Giang Tề: "Đoán sai cũng không sao, em sẽ cố gắng đạt điểm cao môn tiếng Anh và sinh học."
Giang Phóng nhìn cậu tự tin hơn trước rất nhiều, gật đầu hài lòng.
Giang Phóng mở điện thoại lên, trước tiên vào Wechat kể chuyện phòng thí nghiệm cho Trình Tứ nghe.
.: Hôm nay sẽ bắt đầu khởi công? Có cần anh tìm người giúp một tay không?
Giang Phóng: Vốn định tìm người, nhưng nghĩ lại chỉ là một phòng thí nghiệm nho nhỏ, đợi khi vật liệu được đưa tới, em sẽ xem thử trong trường có ai rảnh, rồi kéo người ta tới phụ giúp là được rồi, hẳn là sẽ không mất quá nhiều thời gian.
.: Được, dụng cụ và thiết bị thí nghiệm anh đã cho người chuẩn bị xong rồi, khi nào cần giao thì cứ nói với anh.
Giang Phóng: Nhớ đưa danh sách cho em nhé.
Trình Tứ khẽ nhướng mày, biết Giang Phóng xin danh sách là để trả tiền.
Hắn có tiền, thật ra không cần tiền của Giang Phóng, nhưng chặng đường mà Giang Phóng đi tới, trên người anh có quá nhiều vầng hào quang, anh tuyệt đối không phải là người không chịu được cực khổ, lại càng không phải là kẻ sẽ ăn bám, trước hết thì anh chính là một người hoàn toàn độc lập.
Nghĩ tới đây, hắn trả lời một câu: Được, anh sẽ tính cho em theo giá gốc.
Giang Phóng: Đây chính là chỗ tốt khi mua đồ từ người quen.
.: Em nói đúng, anh cũng ngại kiếm lời từ tiền của bạn trai, buổi tối em có về nhà ăn cơm không?
Giang Phóng: Về, nhưng tối nay em không muốn nấu cơm.
.: Vậy anh đi đón các em, chúng ta ra ngoài ăn, anh bảo trợ lý đặt bàn ở nhà hàng nhé?
Giang Phóng mỉm cười trả lời một từ "được".
Giang Tề thấy dáng vẻ này của anh, tám phần là đang trò chuyện với anh rể.
Cậu cúi đầu tiếp tục xem đề bài trong sách, một lần nữa vò đầu bứt tai, câu hỏi khó quả nhiên là rất khó, không nhìn đáp án, có rất nhiều câu đều không giải được.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Phóng cũng không thoát Wechat, anh nhắn tin trong nhóm chat hỏi thăm xem buổi chiều có ai rảnh thì đến phòng thí nghiệm giúp mình.
Tôi đẹp trai lai láng: Tự làm thì phiền phức cỡ nào chứ, cậu vung tay lên một cái, Trình tổng lập tức cử một cánh quân tới giúp cậu ngay.
Giang Phóng: Gần đây xem tiểu thuyết gì?
Tôi đẹp trai lai láng: Chiến thần quay về, hàng triệu triệu cán bộ chiến sĩ đến sân bay nghênh đón.
Giang Phóng: Cậu có biết hàng triệu triệu cán bộ chiến sĩ là bao nhiêu người không?
Tôi đẹp trai lai láng: Tôi biết, nhưng mà đọc rất đã, thực tế cũng không có nhiều người như vậy.
Giang Phóng: Cậu thực sự muốn thảo luận với tôi về điều phi thực tế này?
Tôi đẹp trai lai láng: Tôi sai rồi, không thảo luận với cậu nữa, chiều nay tôi rảnh.
Giang Phóng: Tốt.
Hai người khác đều không rảnh, buổi chiều Bạch Thăng Thuỷ phải tiếp tục làm việc, còn Mạc Vũ Thu và bạn gái thì không thể về sớm.
Giang Phóng nghĩ đến Đường Khác Sâm, liền gọi điện thoại cho cậu ta, nhờ chiều nay tới trợ giúp.
"Bắt đầu nhanh như vậy à?"
"Tranh thủ hiện tại tôi còn chưa bận, có thể giúp được."
Đường Khác Sâm nghe vậy còn tưởng rằng phòng thí nghiệm này là của mình.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Giang Phóng liếc mắt nhìn thời gian, đã là mười một giờ rưỡi.
"Đi, đến nhà ăn dùng cơm trước, để em trải nghiệm thử thức ăn ở đại học Yến."
Giang Tề nghe nói không cần làm đề, lập tức vui vẻ thu dọn đồ đạc.
Hai người đi tới nhà ăn, không ngờ giữa đường lại gặp phải Đường Khác Sâm.
Giang Phóng nhìn thấy cậu ta đi ra từ một tòa lầu thí nghiệm, đó là lầu thí nghiệm của giáo sư Đường.
Đôi chú cháu này có tác phong giống nhau, muốn có thứ gì thì sẽ không lằng nhằng, đều trực tiếp bắt tay vào làm ngay.
Một người muốn có phòng ký túc xá riêng, liền tự quyên tặng một tòa nhà ký túc xá, khiến người khác không còn lời nào để nói.
Một người muốn có phòng thí nghiệm, liền tự quyên tặng một tòa lầu thí nghiệm.
Mặc dù rất giàu, nhưng không thể không nói, làm vậy tránh được rất nhiều phiền phức.
Đường Khác Sâm nhìn thấy bọn họ, chủ động đi tới: "Đến nhà ăn?"
Giang Phóng gật đầu, "Có muốn đi chung không?"
Đường Khác Sâm liếc nhìn Giang Tề, cười nói: "Trùng hợp em cũng định đi ăn cơm."
Giang Tề không khỏi lẩm bẩm, người bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy mà lại đến nhà ăn dùng cơm.
Nhưng khi đến nhà ăn của đại học Yến, cậu mới biết được vì sao đối phương lại sẵn lòng đến đây.
Nhà ăn rất rộng rãi, hơn nữa trông cũng rất sạch sẽ.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Giang Phóng đưa thẻ ăn cơm cho Giang Tề: "Em đi xem thử coi muốn ăn cái gì, rồi quẹt thẻ này."
Giang Tề nhận thẻ ăn cơm, "Anh hai muốn ăn cái gì?"
"Vậy lấy cho anh một phần cơm sườn heo, ở cửa bán số bảy." Điện thoại của Giang Phóng vừa nhận được tin nhắn mới.
"Được." Giang Tề xoay người đi tìm cửa bán số bảy.
"Cửa bán số bảy ở đây." Đường Khác Sâm thấy cậu đi sang một hướng khác, "Không phải là bị mù hướng chứ?"
Giang Tề đi trở về: "Lần đầu tiên tôi tới đây mà, anh mới bị mù hướng á."
Đường Khác Sâm nhún vai.
Giang Tề trực tiếp đi lướt qua mà không đợi cậu ta.
Nhưng cậu tìm quanh một vòng, cũng không tìm thấy cái gọi là cửa bán số bảy.
Giang Tề nhìn về một hướng khác, sau đó mới nhìn thấy ở cuối dãy có một con số màu đỏ, đúng là cửa bán số bảy mà cậu đang tìm.
Về phần Đường Khác Sâm, cậu ta đang đứng cạnh cửa bán đó.
Giang Tề thở hổn hển chạy tới trước mặt cậu ta, "Anh gạt tôi? Người bị mù hướng rõ ràng là anh mới đúng!"
Đường Khác Sâm nhìn cậu một cái, đáy mắt mang theo ý cười: "Thì ra là vậy, hình như tôi bị mù hướng thật rồi."
Cậu ta thừa nhận dứt khoát như thế, Giang Tề chỉ cảm thấy uất nghẹn: "Tại sao khi phát hiện anh lại không nói cho tôi biết?"
Đường Khác Sâm: "Cậu đi quá nhanh, tôi muốn gọi lại nhưng không kịp, tôi cũng không thể la to ở nhà ăn."
Cậu ta nói cực kỳ có lý, Giang Tề không thể phản bác được.
Khi mua cơm xong rồi quay lại, Giang Phóng nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cậu.
"Sao thế?"
Giang Tề liếc nhìn Đường Khác Sâm đã đi tới, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Chờ khi ăn xong em sẽ nói cho anh biết."
Giang Phóng vừa nhìn liền biết là có liên quan đến Đường Khác Sâm, "Được, lúc ăn chú ý một chút, đừng để văng ra ngoài."
Con ngươi của Giang Tề đảo qua đảo lại, "Em sẽ cố gắng hết sức."
Đường Khác Sâm bưng khay cơm đi tới, trên đường đi cậu ta đều rất cẩn thận không đụng tới người khác.
Cậu ta cũng mua một phần cơm, nhưng vì suất cuối cùng đã hết nên phải mất thêm thời gian để nấu.
Đường Khác Sâm ngồi đối diện với Giang Tề, "Vừa rồi nói chuyện nhỏ giọng như vậy, không phải là đang nói xấu tôi với anh cậu chứ?"
Tên này có Thuận Phong Nhĩ (Lỗ tai thần nghe được những âm thanh bay theo gió) à? Ngay cả chuyện này cũng có thể đoán ra.
Giang Tề sao có thể thừa nhận, huống chi cậu còn chưa kịp nói, "Tôi thì thầm với anh tôi, không liên quan gì đến anh."
Đường Khác Sâm chỉ mỉm cười và không nói tiếp nữa.
Lúc ăn cơm, Giang Tề bất cẩn làm văng một giọt canh ra ngoài.
Cậu lén nhìn Đường Khác Sâm, đối phương không có phản ứng gì.
"Không cần nhìn, tôi còn không đến mức đi ước thúc người khác." Thậm chí Đường Khác Sâm còn không ngẩng đầu lên.
Giang Tề thu hồi ánh mắt như bị bắt quả tang, "Tôi cũng chưa nói gì mà?"
"Anh hai, người bạn này của anh có hơi khó ưa, anh ta lừa em nói rằng cửa bán số bảy ở một phía khác, còn nói mình bị mù hướng nữa."
"Đó là chọc em thôi, nhưng Đường Khác Sâm mà anh biết thường không trêu đùa người khác."
Giang Phóng cũng rất bất ngờ.
Sợ Giang Tề không tìm thấy thư viện, Giang Phóng dẫn cậu đến đó trước, sau đó mới tới phòng thí nghiệm.
Vừa lúc phía cung cấp vật liệu gọi đến, Giang Phóng liền gọi cho người gác cổng, nói rằng để cho người ta vào.
Đường Khác Sâm ăn xong mới tới, nhìn một lượt bên trong, chỉ thấy một đống vật liệu, "Em trai anh không đến phụ sao?"
Giang Phóng: "Cậu hỏi nó làm gì? Nó nói với tôi, ở nhà ăn cậu còn lừa nó."
Đường Khác Sâm đứng ở cửa, đút hai tay vào túi, "Đùa cậu ấy một chút thôi, không ngờ em trai anh thật là đơn thuần, em nói là tin ngay."
Giang Phóng: "Nó cũng không nghĩ đến một người mới quen hôm nay sẽ trêu mình, tôi bảo nó về thư viện học bài rồi."
Đường Khác Sâm: "Vẫn còn là học sinh cấp ba à?"
Giang Phóng: "Đúng vậy, trước đây tạm nghỉ học, bây giờ học lại, chuẩn bị thi đại học vào năm sau."
Đường Khác Sâm gật đầu.
Giang Phóng: "Cậu Đường đẹp trai, có thể bước vào giúp tôi được không?"
Đường Khác Sâm móc ra một đôi găng tay từ trong túi rồi đeo vào, "Chỉ có hai chúng ta? Mấy người bạn cùng phòng của anh đâu?"
"Còn có Triệu Anh Hoa, lát nữa cậu ta mới đến."
Giang Phóng trải bản vẽ lên bàn, anh đã chuẩn bị xong các dụng cụ rồi.
Nửa tiếng sau, Triệu Anh Hoa chạy tới với vẻ phong trần mệt nhọc.
"Phóng nhi tôi tới rồi!"
Đường Khác Sâm tự động tránh xa ba mét, cứ như sợ dính phải bụi đường mà đối phương mang đến.
Giang Phóng chỉ vào một đống khối gỗ trên mặt đất, "Giúp tôi chuyển đống này sang góc ở đối diện."
"Ồ." Triệu Anh Hoa không để ý đến loại công việc tốn sức này, trước nay sức lực của cậu ta vẫn luôn rất lớn, còn cái tên Đường Khác Sâm ở bên kia mắc bệnh sạch sẽ quá nặng, yêu cầu đối phương làm việc này là điều không thể nào.
Sau khi chuyển xong, Triệu Anh Hoa đi tới bên cạnh Giang Phóng, lặng lẽ hỏi: "Cậu thật sự mời được ông thần này vào phòng thí nghiệm của mình?"
Giang Phóng: "Bây giờ cậu ấy không có dự án, không có gì là không thể."
Triệu Anh Hoa: "Cũng đúng, có thêm cậu ta, về sau phòng thí nghiệm của cậu không sợ thiếu kinh phí."
Giang Phóng: "Không có cậu ấy, phòng thí nghiệm của tôi vẫn không thiếu như cũ."
Ba người bận rộn cả buổi chiều.
Mạc Vũ Thu trở về lúc bốn giờ rồi cũng vào phụ một tay.
Có thêm người, tiến độ liền nhanh hơn một chút.
Cậu ta học ngành kiến trúc, cũng am hiểu một số công việc, nên động tác mượt mà hơn bọn họ rất nhiều.
Một nhóm người bận rộn đến năm giờ rưỡi, Giang Phóng muốn mời bọn họ đến nhà hàng dùng bữa.
"Em không đi được." Đường Khác Sâm còn chưa thân với ba người đến mức đó nên liền từ chối.
Triệu Anh Hoa và Mạc Vũ Thu đồng ý, bạn gái của người sau đã về nên buổi tối không bận gì.
Sau đó Giang Phóng nhận được cuộc gọi của Trình Tứ, nói hắn đã đến rồi.
Giang Phóng gọi cho Giang Tề, bảo cậu đi đến trước cổng trường.