Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Kỷ Lê ngủ dậy đã thấy Tiểu Tranh có hẳn một chuyên mục dành riêng cho gà hầm nấm….

Ưu ái có một không hai này khiến chính bản thân Kỷ Lê cũng cảm thấy liệu mình có phải người nhà của Tranh ba ba không……

Tranh ba ba thích ăn gà hầm nấm đến vậy sao?

Còn có mem đứng ra phân tích rõ ràng lại khiến Kỷ Lê nổi thêm chút nữa.

Video người ta phân tích cũng rất có lý, nhìn xem, ID tên Lê này lần đầu up video đã được Tiểu Tranh điên cuồng PR, ngày hôm sau lại còn ra chuyên mục riêng nữa, không phải Tranh ba ba thì làm gì còn ai có được đãi ngộ như vậy chứ.

Nói đến mức thiếu chút nữa bản thân Kỷ Lê cũng tin sái cổ rồi.

Mà ở khu bình luận:

[Được rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Tranh ba ba.]

[Tôi đã bảo từ trước rồi mà lại.]

[Giờ mà tôi chú ý Tranh ba ba một chút thì liệu có được PR cho nổi luôn không nhở? Nổi kiểu tháng kiếm được tiền triệu ấy.]

……

Nhờ hoạt động này mà Kỷ Lê lại hút thêm được một ít fan, giờ đã hơn 500 nghìn rồi….

Kỷ Lê cuống rồi nha.

Vừa nhìn thấy bình luận nói cậu chính là Tranh ba ba, cậu vội rep ngay.

Lê: [Tôi không phải Tranh ba ba đâu! Cũng không biết người đó là ai! Tranh ba ba là nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng tôi, mọi người không được lấy tôi ra để sỉ nhục người đó đâu!]

Nhưng cơ bản là chẳng ai tin cả.

Không thân chẳng quen thì ai mà share nhiều như vậy chứ.

Kỷ Lê cuối cùng cũng chỉ có thể giãy dụa trong vô lực.

Cậu chỉ hy vọng nếu Tranh ba ba có nhìn thấy cũng sẽ không tức giận mà phong sát cậu.

……

Khi Thẩm Thuật Bạch mua đồ ăn sáng về, anh thấy Kỷ Lê đang nằm dài trên sofa, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

“Lại đây ăn sáng nào em.” Thẩm Thuật Bạch gọi

Kỷ Lê ngồi dậy khỏi sofa: “Là bánh cuốn sao? Em thích ăn cay lắm, anh có lấy thêm cay không?”

(Món 肠粉 này là cơm cuộn kiểu Quảng Đông, hình đăng chính là minh họa của món đó đấy, nhưng tôi search hình lại thấy ẻm khá giống bánh cuốn của VN nên mạnh dạn đổi thành bánh cuốn )

Hôm nay Thẩm Thuật Bạch hỏi Kỷ Lê muốn ăn cái gì, Kỷ Lê mơ mơ màng màng nói muốn ăn bánh cuốn của quán trong ngõ đối diện trường học, còn muốn thêm rất nhiều rất nhiều ớt cay, cứ nói với ông chủ như vậy là tự ổng sẽ biết thêm.

Đến khi Kỷ Lê tỉnh hẳn đã không thấy Thẩm Thuật Bạch đâu, chắc anh đã đi mua bữa sáng.

Lúc Thẩm Thuật Bạch về, Kỷ Lê đã ngửi thấy mùi hộp đồ ăn từ xa, chắc chắn là bánh cuốn rồi!!!

“Thêm rồi.” Thẩm Thuật Bạch đáp.

Kỷ Lê hào hứng ngồi xuống, Thẩm Thuật Bạch mở hộp, còn bẻ thêm cho cậu đôi đũa.

Bánh cuốn đã ở ngay trước mặt, trên mặt còn trải một tầng ớt thật dày, Kỷ Lê thích nhất là bánh cuốn thêm ớt cay.

Thẩm Thuật Bạch nhìn đám ớt đỏ rực mà nhíu nhíu mày: “Liệu có nhiều quá không?”

“Không nha, em thích ăn cay lắm.” Kỷ Lê cười nói.

Kỷ Lê gắp một miếng chấm nước sốt, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.

- ---Bánh cuốn ớt cay quả thực là tuyệt cú mèo!!!

“Hôm nay anh không đi làm sao?” Kỷ Lê đột nhiên nhận ra vấn đề này, cậu có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Thuật Bạch, thường ngày lúc cậu đi ra ngoài thì Thẩm Thuật Bạch cũng đi, sao hôm nay đã gần mười giờ rồi mà trông Thẩm Thuật Bạch vẫn nhàn nhã thế nhỉ?

“Hôm nay Trần gia không cần xe.” Thẩm Thuật Bạch đáp.

Kỷ Lê hiểu rồi, không cần xe cũng tức là không cần tài xế, Thẩm Thuật Bạch liền được nghỉ.

“Vậy tối nay anh có ở nhà không?” Kỷ Lê hỏi

Thẩm Thuật Bạch nhìn nhìn Kỷ Lê: “Anh có.”

“Vậy hôm nay em cũng không đi làm, tan học sẽ về nấu cơm cho anh nha.” Chiều nay Kỷ Lê chỉ học từ 3h đến 6h.

Thẩm Thuật Bạch khẽ mỉm cười: “Ừ.”

……

Buổi sáng Kỷ Lê không đi chợ nên bữa trưa cậu chỉ đơn giản nấu mì cho bản thân và Thẩm Thuật Bạch.

Bỏ thêm trứng gà và cà chua, món mì vô cùng đơn giản đã được Kỷ Lê chế biến rất đẹp mắt.

Chia mì thành hai bát, riêng bát của mình cậu còn cho thêm 3 quả ớt nhỏ.

Lúc bưng lên, Thẩm Thuật Bạch dừng một chút, nhìn ớt trong bát của cậu

“Em thích ăn cay như vậy sao?”

Anh nhớ lại bữa tối lần trước anh mang đến cho Kỷ Lê, về cơ bản là cay nhưng không quá nhiều.

Kỷ Lê húp một thìa nước dùng.

“Ừm, em ăn quen rồi, không ăn không chịu được ấy.”

“Anh nhớ tỉnh G không thịnh hành món cay mà.” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê.

Nước dùng Kỷ Lê nấu đều là vị cay, nhưng chính cậu cũng chưa nhận ra.

“Kỷ lão phu nhân là người Tứ Xuyên nên rất thích ăn cay, vì thế ba ruột của em, cũng chính là người đàn ông lần trước ấy cũng thích.”

Kỷ Lê nói xong liền chớp chớp mắt cười với Thẩm Thuật Bạch: “Cho nên em cũng thích ăn cay.”

Thẩm Thuật Bạch nghe xong, không biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt anh trầm xuống.

“Ừ.”

Anh cũng không hỏi lại Kỷ Lê nữa, chỉ cúi đầu ăn mì.

Mì do Kỷ Lê làm quả thực rất ngon, tuy không có tài nghệ tuyệt vời như những đầu bếp kỹ xảo hoa lệ nhưng lại là món ngon mà Thẩm Thuật Bạch hiếm có dịp nếm thử.

Hai người ăn sạch sẽ tô mì, thậm chí còn húp hết cả nước dùng.

Sau cùng Kỷ Lê còn muốn đi rửa bát, nhưng Thẩm Thuật Bạch đã giành lấy.

Kỷ Lê ăn xong liền nằm dài ra ghế sofa, bên tai còn vẳng lại tiếng nước trong nhà bếp, mắt cậu cũng nhìn về hướng đó.

Trước đây cậu chưa từng được trải qua cảm giác này, hết thảy mọi việc cứ như trong mơ vậy, thật ấm áp.

……

Sau khi nghỉ trưa một lát, Kỷ Lê đi học.

Tiết hôm nay vẫn là tiết chuyên ngành, Kỷ Lê tới sớm hơn chút, muốn tìm một chỗ tốt.

Trừ việc ngoài ý muốn lần trước, đa phần Kỷ Lê đều ngồi ở hàng ghế đầu nghe giảng.

Về tài chính, Kỷ Lê tuy tràn đầy nhiệt huyết nhưng về cơ bản thành tích chuyên môn chỉ có thể xếp vào hạng trên trung bình, có vẻ cậu không quá có năng khiếu.

Có một số chi tiết trong chuyên ngành này mà người khác có thể hiểu được ngay lập tức, thì cậu phải mất một thời gian dài mới hiểu được, trước kia cậu chọn chuyên ngành này đơn giản vì hy vọng mình có thể kiếm được nhiều tiền sau khi tốt nghiệp.

Nhưng Kỷ Lê cũng không từ bỏ, mỗi tiết chuyên ngành cậu đều nghiêm túc nghe giảng, việc hôm trước chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

……

Đa phần sinh viên đều chờ đến khi chuông vào lớp vang lên mới đến đông đủ, dãy ghế phía trước không có nhiều người ngồi lắm, chỉ khi nào dãy phía sau đã kín chỗ thì họ mới lên đằng trước ngồi.

Trần Tuấn Hoành vừa kêu xui xẻo vừa cùng An Tuyên, Phạm Thanh ngồi cạnh cậu.

“Sinh viên giỏi lại còn ngồi ở hàng đầu, ngồi hàng sau có phải đã giúp chúng ta giữ chỗ được rồi không!” Trần Tuấn Hoành oán giận nói.

“Ngồi hàng đầu mới nhìn rõ.” Kỷ Lê đáp.

“Nhìn rõ mà cũng có thấy điểm của cậu tốt hơn bao nhiêu đâu!” Trần Tuấn Hoành ra vẻ kinh ngạc nói.

Hai người An Tuyên và Phạm Thanh ngồi đó có hơi ngượng ngùng.

“Tôi, thực ra tôi cảm thấy ngồi hàng đầu cũng ổn mà….haha…..” Phạm Thanh gãi gãi đầu ngượng ngùng cười.

Thật ra bọn họ cũng rất ham học mà…..

“Tuy thành tích của tôi không tốt lắm, nhưng tôi vẫn muốn nghe giảng nhiều hơn chút….” An Tuyên nói nhỏ, dù sao thành tích của cậu ta không tốt lắm, đa phần toàn dưới trung bình, nhưng cậu ta cũng thực sự chăm học, nếu không sao có thể thi đỗ Khoa Tài chính của trường Đại học tốt nhất tỉnh G chứ.

Chỉ do thỉnh thoảng sợ Trần Tuấn Hoành tịch mịch nên cậu ta mới kéo Kỷ Lê ngồi sau cùng Trần Tuấn Hoành, nếu Kỷ Lê đến trước, tất nhiên họ sẽ rất vui vẻ mà ngồi hàng đầu.

“Nghe thì có ích gì chứ? Nghề này chỉ hữu dụng với những người trong nhà đã có công ty thôi, các cậu có nghe thì sau này chẳng phải cũng ra ngoài làm công cho người ta sao?” Trần Tuấn Hoành cảm thấy thật hết nói nổi với đám này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.