Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 37



Tan học, Kỷ Lê nhận được tin nhắn của Thẩm Thuật Bạch.

Thẩm Thuật Bạch nhắn cho cậu chỗ anh đỗ xe.

Kỷ Lê ra thì đã thấy Thẩm Thuật Bạch tới rồi.

Thẩm Thuật Bạch mở cửa ghế phụ cho cậu, cười nói: “Lên xe đi, hoàng tử bé của anh.”

Nghe anh nói, Kỷ Lê cúi đầu bước lên xe, khiến Thẩm Thuật Bạch chỉ trông thấy vành tai hồng thấu của cậu.

……

Sau khi lên xe, Thẩm Thuật Bạch đột nhiên hỏi: “Em có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”

Ngâm suối nước nóng? Mắt Kỷ Lê sáng rực lên.

“Muốn!”

Cậu kích động trả lời.

“Vậy không về nữa, chúng ta sẽ đi suối nước nóng luôn.” Thẩm Thuật Bạch đáp.

Nghe anh nói đi luôn, Kỷ Lê còn chưa kịp phản ứng lại, một lúc sau cậu mới nói: “Giờ đi luôn á? Nhưng em còn chưa chuẩn bị gì cả, hơn nữa mai em còn phải đi học…..”

“Ngày mai anh đưa em về. Còn chuẩn bị, em muốn chuẩn bị cái gì? Để anh gọi người mang qua.” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê.

Thẩm Thuật Bạch đã lên sẵn kế hoạch nên Kỷ Lê không có gì phải lo lắng nữa.

“Thì là quần áo…..quần lót….” Nói đến mấy thứ đồ riêng tư này cậu vẫn khá ngượng ngùng.

“Vậy anh sẽ lấy quần áo và quần lót cho em.” Thẩm Thuật Bạch cười thực dịu dàng.

Mặt Kỷ Lê nóng bừng, thực muốn chui xuống đất!!!

……

Thẩm Thuật Bạch chở cậu tới một ngọn núi.

Núi sâu rừng già thực thích hợp làm chút việc……

Kỷ Lê cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.

Ở lưng chừng núi và dưới chân núi là hai cảnh tượng khác nhau, chân núi hoang vắng, lưng chừng lại sáng rực rỡ, còn có một tòa nhà cổ kính khổng lồ, trông giống như một ngôi nhà cổ vậy.

Có hai con sư tử đá ở cửa.

Xe của Thẩm Thuật Bạch đậu ở một bãi đất trống cách đó không xa.

Sau khi tắt máy, Thẩm Thuật Bạch đưa Kỷ Lê ra khỏi xe.

Kỷ Lê đến gần Thẩm Thuật Bạch, Thẩm Thuật Bạch nắm tay dẫn cậu vào trong.

Phục vụ mặc sườn xám ở cửa kính cẩn nói khi thấy Thẩm Thuật Bạch bước vào: "Thẩm tiên sinh, cảm tạ ngài đã tới, chỗ ngài đặt trước đã chuẩn bị xong, để tôi dẫn đường cho ngài.”

"Ừm."

Người phục vụ dẫn đường.

Bước vào nhà mà như bước vào đường hầm thời không vậy, thật cổ kính.

Cô dẫn Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch tới một gian sương phòng.

“Xin Thẩm tiên sinh và bạn lữ của ngài đợi một lát, đồ ăn sẽ được dọn lên sau.”

Nói xong người phục vụ đóng cửa rời đi.

Phục vụ có diện mạo rất dễ nhìn, nói năng lại khéo léo.

Vừa nhìn đã biết khách hàng tới đây đều là những người phi phú tức quý.

Kỷ Lê không khỏi thắc mắc, "Anh có thường xuyên đến đây không?"

“Lần thứ hai.” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, “Anh từng tới đây một lần, rất được.”

Cho nên muốn dẫn cậu tới sao? Kỷ Lê nhịn không được nghĩ.

Trong lòng cậu cảm thấy rất ấm áp.

……

Rất nhanh, đồ ăn đã được dọn lên.

Kỷ Lê không biết Thẩm Thuật Bạch gọi những gì, nhưng món nào mang ra cũng rất xuất sắc!

Tất cả các đĩa đều được trình bày rất đẹp mắt, tuy phân lượng mỗi đĩa không nhiều, ăn một hai miếng là hết, nhưng thật sự rất tinh tế!

Kỷ Lê nhìn đến hai mắt sáng lên.

Đến mức Thẩm Thuật Bạch còn lo cậu cứ mải xem mà quên không ăn.

Quả nhiên, lúc này Kỷ Lê mới nhớ tới ăn, cậu nâng đũa gắp món Thẩm Thuật Bạch đã gắp vào bát mình cho vào miệng.

Rồi dừng lại, hai mắt lưng tròng.

Hụ hụ, thực sự là ngon đến rơi lệ!!!

“Ngon quá đi!” Kỷ Lê vừa ăn vừa nói.

Thật hạnh phúc quá nha!

Thấy vậy, Thẩm Thuật Bạch lại gắp thêm cho cậu: “Ăn nhiều chút đi, em quá gầy.”

“Vâng vâng.” Kỷ Lê gật đầu.

……

Hai người cứ một người ăn một người gắp, đồ ăn trên bàn cũng nhanh chóng được giải quyết, trên mặt Kỷ Lê tràn đầy vẻ hài lòng.

Quần áo mà Thẩm Thuật Bạch gọi người mang tới cũng đã được cất vào phòng.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi dạo một vòng nơi đây.

Nơi này được gọi là khách sạn suối nước nóng, cái tên rất bình thường, nhưng cũng rất thích hợp, bởi vì ở đây có rất nhiều loại suối nước nóng tự nhiên nằm rải rác ở nhiều nơi khác nhau của khách sạn.

Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch cũng ở một khu vực như vậy, là khu vực riêng tư dành cho hai người.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Lê được sinh hoạt như một kẻ có tiền, và cậu cũng phải thở dài cảm thán kẻ có tiền thực sự rất biết hưởng thụ!

Kỷ Lê nghĩ thầm.

……

Lúc trở về phòng, thời gian cũng vẫn còn sớm nên Kỷ Lê lại lôi kéo Thẩm Thuật Bạch chơi game cùng mình.

Suối nước nóng gì đó để tối hãy ngâm thì thích hợp hơn.

Thẩm Thuật Bạch dẫn theo Kỷ Lê chạy khắp nơi trong game, cũng khiến Kỷ Lê biết không ít nơi thú vị, chẳng hạn như đường trượt nước và tàu lượn siêu tốc mới ra gần đây.

Chỉ cần vào đó nhặt đồ thì kể cả không còn máu cũng có thể sống lại.

Nhưng mà Kỷ Lê không cần nhặt đồ, vì cậu có đồng đội siêu lợi hại nha.

Ván này hai người lại thắng rồi!

Lúc end game, thông báo quán quân hiển thị thì Kỷ Lê cũng đồng thời nhận được một tin nhắn.

Vân Đồng: [Tiểu Lê……..*khóc to* *khóc to*]

Nhìn thấy hai emo này, Kỷ Lê nhấp mở tin nhắn, còn bảo Thẩm Thuật Bạch: “Em trả lời tin nhắn đã nhé.”

Thẩm Thuật Bạch nhìn nhân vật game của cậu đã out, mím môi.

……

Lê: [Sao vậy?]

Vân Đồng: [Khóc to.jpg]

Vân Đồng: [Chị bị đá rồi! *khóc to.jpg*]

Trong đầu Kỷ Lê hiện lên hình ảnh bạn trai Vân Đồng ái muội cùng nữ sinh khác mà cậu đã thấy hôm trước, trong lòng hơi áy náy, rõ ràng cậu đã trông thấy và cũng có suy đoán, nhưng cậu vẫn luôn không dám nói cho Vân Đồng……

Vân Đồng: [Vì anh ta mà chị bỏ cả học, có bao nhiêu tiền đều cho anh ta, liều mạng đi làm để kiếm tiền sinh hoạt cùng tiền học cho anh ta, vì sao anh ta lại đối xử với chị như vậy chứ? *khóc lớn.jpg*]

Chuyện của Vân Đồng cậu cũng biết, làm công được bao nhiêu tiền toàn cho bạn trai, còn bỏ cả học vì anh ta.

Kỷ Lê chẳng biết làm sao để an ủi cô, chỉ đành nhắn lại.

Lê: [Là anh ta không biết quý trọng chị.]

Vân Đồng: khóc lớn.jpg

Vân Đồng: [Em bảo chị phải làm sao bây giờ? Chị không dám nói cho Tử Diên, nhất định cô ấy sẽ mắng chị, giờ chị thật sự rất rối. *khóc lớn.jpg*]

Vân Đồng: [Giờ chị mới phát hiện chị chẳng còn mấy bạn bè nữa, vì anh ta mà chị đã không còn lui tới với mất người bạn nữa rồi, anh ta nói sau này sẽ cưới chị, vì sao lại phản bội chứ?]

Cô đã bỏ học để kiếm tiền cho bạn trai nhưng lại bị phản bội, Kỷ Lê cảm thấy cô thật sự rất đáng thương.

Nhưng cậu ăn nói vụng về, chẳng biết an ủi sao nữa.

Lê: [Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, nhưng vấn đề là chị phải để nó trôi qua trước đã.]

Vân Đồng: [Hy vọng thế. *khóc.jpg*]

Vân Đồng: [Giờ em có ở nhà không?]

Vân Đồng: [Qua đây với chị được không.]

“Xong chưa em?” Đợi Kỷ Lê một hồi, Thẩm Thuật Bạch đã hơi không kiên nhẫn.

Kỷ Lê không nhận thấy Thẩm Thuật Bạch đang có hơi không thích hợp, cậu trả lời: “Đợi em chút.”

Thẩm Thuật Bạch mím môi.

Anh nhìn Kỷ Lê, ánh mắt rơi vào màn hình của Kỷ Lê, rồi anh nhìn thấy đoạn đối thoại bên trên.

Ở nhà không?

Qua với chị?

Thẩm Thuật Bạch nheo mắt.

Kỷ Lê nhìn tin nhắn, đang muốn trả lời, Thẩm Thuật Bạch lại gọi cậu một tiếng.

“Lê!” Giọng anh cực lạnh.

Ngực Kỷ Lê run lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch, chỉ thấy Thẩm Thuật Bạch mím môi, ánh mắt lạnh lùng, cậu đọc được hai chữ tức giận trên khuôn mặt không biểu cảm của Thẩm Thuật Bạch.

Ánh mắt mang hơi lạnh khiến Kỷ Lê không nhịn được run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.