Sóng ngầm mãnh liệt giữa Phó Hành Chu và Trang Huy hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến Tang Kiều đứng bên cạnh.
Đôi mắt sáng ngời của cậu hướng về phía Phó Hành Chu, không nhìn lại Trang Huy lấy một cái, chạy chậm đến chỗ Phó Hành Chu.
Tang Kiều nhanh chóng chạy đến bên người Phó Hành Chu rồi dừng lại, thở mạnh, vui vẻ rạo rực nói: "Anh về rồi!"
Bãi đỗ xe không còn người nào khác.
Phó Hành Chu đưa tay giúp Tang Kiều chỉnh lại mũ áo hoodie của cậu, sau đó mỉm cười dịu dàng với Tang Kiều: "Chào thầy Trang, hẹn gặp lại, chúng tôi đi ăn tối trước nhé."
Đúng lúc Tang Kiều đang siêu đói.
Vì thế rất nghe lời đứng bên người Phó Hành Chu, vẫy tay với Trang Huy, lễ phép hiểu chuyện nói: "Vậy Trang lão sư, chúng em đi ăn cơm nhé! Cảm ơn điện thoại của thầy! Tạm biệt!"
Trang Huy: "......"
Ý cười trên mặt Trang Huy vô thức nhạt đi đôi chút, đứng cạnh xe nhìn về Phó Hành Chu và Tang Kiều ở đối diện.
Phó Hành Chu nhíu mày: "Điện thoại?"
Tang Kiều không định giấu giếm gì với Phó Hành Chu, vô cùng chủ động lấy điện thoại trong túi quần mình ra đưa cho Phó Hành Chu xem: "Chính là cái này nè. Hai ngày trước em làm hỏng điện thoại, hôm nay vừa mới mua cái mới từ chỗ Trang lão sư, em cũng trả tiền cho Trang lão sư rồi!"
Trang Huy: "......"
Không còn ai khác trong gara, ngay cả âm thanh nhỏ nhất cũng nghe thấy rõ ràng.
Trang Huy hơi buồn cười, lại không biết mình muốn cười cái gì.
Hắn nghĩ một lúc, tiến lên hai bước: "Phó tổng, Tang Kiều thật sự đã trả tiền điện thoại cho tôi rồi, anh không cần quy quà thành tiền rồi nhờ trợ lý chuyển cho tôi như lần phát sóng trực tiếp trước đâu."
Phó Hành Chu quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trang Huy: "Anh Trang nghĩ nhiều rồi, chỉ là điện thoại của Kiều Kiều thì tôi sẽ tự mua cho em ấy, làm phiền anh Trang rồi."
Trả lời như này đã không quá khách khí rồi.
Mà Phó Hành Chu dường như còn chưa định thôi.
Hắn cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay Tang Kiều, dịu giọng nói: "Kiều Kiều ngoan, trả điện thoại cho người ta đi, bây giờ anh đưa em đi mua cái mới, em chọn màu mà em thích, được không?"
Tang Kiều ngẩng đầu: "Ấy, màu em thích á? Vậy em có thể chọn cái mới nhất thích hợp chơi game không?"
Phó Hành Chu dễ tính đồng ý yêu cầu của Tang Kiều: "Được, nhưng đừng chơi quá nhiều."
Tang Kiều lập tức bị thuyết phục, nhảy nhót quay lại chỗ Trang Huy, đưa điện thoại ra: "Trang lão sư, cảm ơn điện thoại của thầy nha. Chỉ là em muốn Phó Hành Chu mua cho em một cái thích hợp để chơi game, em có thể trả điện thoại này cho thầy không?"
Trang Huy: "......"
Trang Huy vô thức nhìn Phó Hành Chu phía sau Tang Kiều một cái.
Ánh mắt Phó Hành Chu trông giống như con thú đực vừa giành được chiến thắng, cố ý kiềm chế từ trên cao nhìn xuống.
Trang Huy khẽ thở dài, nhận lấy điện thoại trong tay Tang Kiều.
Tang Kiều trông mong nhìn Trang Huy cất điện thoại đi, do dự vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Vậy...... Thầy có hoàn tiền cho em không?"
Trang Huy: "......"
Trang Huy lấy điện thoại mình, chuyển lại tiền cho Tang Kiều qua WeChat.
Tang Kiều lén nhìn lên thấy Trang Huy thật sự chuyển tiền vào WeChat của cậu, chờ xác nhận đã nhận được tiền xong liền vô cùng vui vẻ chạy về bên cạnh Phó Hành Chu, đưa tay kéo mũ trùm đầu lên: "Em xong rồi Phó Hành Chu!"
Phó Hành Chu ừ một tiếng, cúi người mở cửa xe cho Tang Kiều: "Lên xe đi."
Tang Kiều nhanh chóng ngồi vào.
Phó Hành Chu đóng cửa ghế phụ lại, quay người chậm rãi đưa mắt nhìn Trang Huy: "Anh Trang, khoảng thời gian này cảm ơn anh đã quan tâm đến Tang Kiều, nhưng tôi thật sự không thích có người gần em ấy như vậy."
Sắc mặt Trang Huy thay đổi: "Phó tổng, anh nói vậy là có ý gì?"
"Trưởng bối trong nhà anh Trang và tôi từng gặp nhau vài lần, chắc anh Trang cũng từng nghe người trong nhà nói về tính cách của Phó mỗ."
Vẻ mặt Phó Hành Chu lạnh nhạt xa cách, bước từ ghế phụ đến chỗ ghế lái, trước khi mở cửa xe thì dừng lại, "Tôi đã rất khách khí với anh Trang rồi, hy vọng anh Trang tự chủ, đừng để cho Phó mỗ không cẩn thận làm ra chuyện gì không cần thiết."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Bực mình.
Phó Hành Chu: Cách xa vợ tôi một chút!
——
Hôm nay đơn vị lại lại lại tăng ca...... Càng chậm.. Đêm nay còn có canh một trường một chút bồi thường đại gia, này trận luôn là kéo dài tới đã khuya mới đổi mới làm đại gia chờ thật sự thật ngượng ngùng.
Ngủ ngon Bảo Bảo nhóm, tác giả khuẩn cũng đi trước ngủ!
_______
Mây: đoạn trên vẫn là lời tác giả nha mng.
sorry mng giờ mới ngoi lên, giờ tui lặn típ đây, hẹn gặp mng sau nka hjhj