Phỏng chừng là câu trả lời cho hai vấn đề đều quá mức thô, Tang Kiều phát hiện máy quay dừng ở chỗ mình khá lâu.
Chờ tất cả thực tập sinh vào chỗ ngồi xong, rất nhanh đã đến phân đoạn luân phiên biểu diễn đầu tiên.
Lớp F biểu diễn sau cùng.
Ngoại trừ lưu lượng đang nổi Dịch Sở đảm nhiệm vai trò người chủ trì, tổ tiết mục còn mời ba vị khách quý tới làm đạo sư.
Quan Mẫn Nhi, Hứa Hạo, Trang Huy.
Dù là trong góc nhìn đại chúng hay là giới fan, ba người này đều có mức độ nổi tiếng cao.
Lão sư thanh nhạc Quan Mẫn Nhi xuất thân từ đội CD, mệnh danh nữ hoàng của các ca khúc Trung Quốc.
Hứa Hạo debut từ nam đoàn, là rapper chính kiêm ngoại hình của cả đội, sau khi nhóm nhạc giải tán ra mắt đĩa đơn, phát hành một số bài hát điện tử cũng có nhiệt độ rất cao.
Còn lại Trang Huy là ca kịch có bối cảnh thế gia, rất giỏi vũ đạo, ban đầu chỉ diễn xuất ở vũ đoàn, về sau bị khai quật vào giới giải trí, chăm chút diễn kịch, vừa mới cầm cúp thị đế.
Vào buổi sáng ngày ghi hình, tổ tiết mục công bố trên Weibo ba vị đạo sư cùng người chủ trì của show, quần chúng trên quảng đại đều đang đoán xem nền tảng là xài bao nhiêu tiền mới mời được cả bốn người này đồng thời tham gia.
Theo tiến hành biểu diễn, thực tập sinh ngồi ở lớp A nhanh chóng đi hơn phân nửa.
Mà lớp F vốn dĩ thưa thớt lại náo nhiệt thêm không ít.
"Nhóm này nhảy lợi hại như vậy, chắc có thể được A nhỉ?"
"Cái động tác này thật sự quá đẹp rồi!"
"Nhưng tôi cảm giác Hứa lão sư không quá hài lòng thì phải, cậu xem hắn hình như đang viết cái gì đó lên giấy.
Là một học sinh của lớp F, Tang Kiều dễ dàng dung nhập vào quần thể học tra này, cũng cùng một thực tập sinh khác hóng chuyện ăn dưa.
Chỉ hận năm đó học tập kém, một câu ngọa tào hành thiên hạ.
Không xem không biết, vừa xem đã thấy các thực tập sinh khác hóa ra đều ưu tú như vậy.
Thực xin lỗi.
Quấy rầy rồi.
Tang Kiều để tay lên ngực tự hỏi, chân thành tha thiết nhìn Dịch Sở đang ngồi ở tít phía trước, vô cùng hối hận tối hôm qua không mời hắn ăn nhiều thêm một bát cháo thịt cua.
Đã từng có một cái đùi vàng lóe sáng ở trước mặt cậu.
Mà cậu lại làm như không nhìn thấy.
Hiện giờ, cái đùi kia cách tận mấy lớp ABCDE, là khoảng cách xa xôi nhất.
Đèn nhắc nhở trình tự biểu diễn sáng lên, Tang Kiều trầm trọng đứng dậy, tiến vào hậu trường chuẩn bị.
Tuy rằng Tang Kiều cũng không biết phải chuẩn bị cái gì.
Cậu vào cái vòng này từ năm mười sáu tuổi, tính toán mấy ngày trước mới khoảng hai năm, nhận việc toàn là chút linh tinh vụn vặt, cũng không làm được gì nhiều.
Thực tập sinh ở Your Stage đến từ các công ty khác nhau, ngoại trừ thực tập sinh cá nhân, cơ bản đều lấy phương thức tổ hợp tham gia.
Cố tình Tang Kiều thuộc về loại sói diệt vong cả công ty chỉ còn lại một người.
Ánh đèn của sân khấu xuyên thấu chiếu sáng từ trên xuống, rọi ra bóng dáng trơ trọi của Tang Kiều lên mặt đất.
Tang Kiều híp mắt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Thực tập sinh của lớp A đã ngồi đầy chỗ.
Người chủ trì Dịch Sở mặc một chiếc áo khoác màu bạc, bên trái là lão sư thanh nhạc Quan Mẫn Nhi, bên phải là Hứa Hạo cùng Trang Huy.
Đây là lần đầu Tang Kiều bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trước đó cũng không có kinh nghiệm để tham khảo, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Cậu tự hỏi vài giây, cúi đầu chào nhóm đạo sư, cười tủm tỉm nói: "Giọng hát của em khá bình thường, nên đành nhảy một điệu Latin cho các thầy cô xem vậy.
Nhưng mà không có bạn nhảy, em có thể nhảy bước nam chứ?"
Trang Huy lật phiếu báo danh của Tang Kiều: "Trong tư liệu, bạn không điền mình sẽ khiêu vũ."
Tang Kiều thập phần ngay thẳng: "Quên viết ạ."
Hứa Hạo nhận câu trả lời, quay đầu sang thảo luận với Dịch Sở bên cạnh: "Ngoại hình của cậu ấy rất được."
Quan Mẫn Nhi ngồi ở bên kia cũng gia nhập thảo luận: "Tôi cũng tán thành, còn có, tôi muốn đề xuất ý kiến."
Dịch Sở: "???"
Dịch Sở: "Đề xuất cái gì?"
Quan Mẫn Nhi nhìn về nhóm thực tập sinh ở phía sau, hỏi: "Các bạn đang ngồi ở đây có ai biết nhảy Latin không, đi lên nhảy cùng Tang Kiều một đoạn?"
Dịch Sở: "......"
Dịch Sở thật sự cảm thấy bổ tinh.
Có Phó Hành Chu đứng sau lưng thì cái này không được đâu.
Nhưng mà Dịch Sở còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt ý tưởng này.
Lớp A đã có người đứng lên: "Lão sư! Em tới!"
Dịch Sở: "......"
Thực tập sinh vừa mới tích cực giơ tay đã chạy xuống bậc thang, cao gầy tuấn dật đứng bên cạnh Tang Kiều.
Dịch Sở nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm.
Thực tập sinh này hắn có ấn tượng, tên là Phương Dư Châu, là toàn A của trận đầu tiên này, các phương diện đều phi thường ưu tú.
Bản thân Tang Kiều đã cao mét tám, mà Phương Dư Châu so với cậu còn cao hơn một ít.
Hai người đứng chung một chỗ, tuy rằng phong cách bất đồng, nhưng đều vô cùng đẹp.
Quan Mẫn Nhi vừa lòng vỗ tay: "Mấy anh đẹp trai ở bên nhau chính là bổ mắt, Trang lão sư, anh thấy thế nào?"
Trang Huy cười nói: "Hai người vóc dáng có chút khác biệt, muốn điều chỉnh bước nhảy không?"
Phương Dư Châu khá phóng khoáng cởi mở, vỗ vai Tang Kiều: "Nếu cậu không muốn nhảy bước nữ thì tôi nhảy cũng được."
Trong ngành giải trí thì việc giải trí là trên hết, các loại tình huống bất ngờ trong show tạp kỹ cũng là nhìn mãi thành quen rồi.
Đột nhiên có thêm một bạn nhảy, Tang Kiều cũng không thấy có gì khác biệt.
Dù sao chỉ là mấy cái bước nhảy.
Tang Kiều không hề có gánh nặng tâm lý vẫy vẫy tay: "Không sao không sao, cảm ơn bạn học lớp A hữu nghị viện trợ, tôi nhảy bước nữ."
Bước nữ có nhiều động tác xoay hông với đá chân.
Nhảy xong một điệu, Tang Kiều đã mệt chết khiếp, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi.
Phương Dư Châu lấy khăn ướt từ túi áo ra, lúc xuống đài trước lén đưa cho Tang Kiều.
Đại khái là vì vừa nhảy xong.
Sắc mặt Tang Kiều so với lúc mới lên sân khấu hồng hào hơn hai phần, trông càng thêm động lòng người.
Dịch Sở tâm tình buồn bực liếc nhìn trái phải: "Các vị đạo sư xem xong phần trình diễn muốn cho điểm như nào?"
Quan Mẫn Nhi viết chữ C trên giấy, nói: "Tuy rằng không ca hát, nhưng dựa vào nhan sắc kia cũng không thể cho F được, thực ra nếu chỉ chấm điểm mặt thì tôi có thể cho A."
Hứa Hạo suy nghĩ trong chốc lát, rồi chấm lớp F: "Trong nam đoàn nhan sắc đúng là rất quan trọng, hơn nữa bạn cũng thích hợp sân khấu, nhưng mà yêu cầu là rèn luyện cho tốt.
Trước tiên bạn cứ luyện tập ở lớp F đi."
Trang Huy chọc chọc vào tờ giấy của Hứa Hạo: "Tôi cũng đồng ý.
Cốt khá tốt, nhưng chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp."
Dịch Sở: "......"
Cũng không biết về phải nói chuyện với Phó Hành Chu như thế nào.
Từ lớp A đến lớp F, mỗi lớp có ký túc xá và phòng huấn luyện khác nhau.
Khoảng cách không xa, trong cùng một tòa nhà.
Lớp F của Tang Kiều không phải là nơi nhiều người nhất, nhưng là nơi có bầu không khí trầm mặc nhất.
Đáng tiếc Tang Kiều trời sinh tình cảm không phong phú, hoàn toàn vô pháp get đến loại trầm mặc này.
Tất cả thực tập sinh buổi chiều sẽ dọn vào ký túc xá sau khi kết thúc đợt xếp loại lớp đầu tiên.
Tang Kiều hoan thiên hỉ địa* gọi điện cho bác Viên, hỏi bác có thể đem chăn ga gối đêm mà đêm qua cậu đã đóng gói đến đây không.
Bác Viên vừa nghe, lập tức hỏi địa chỉ, sau đó lại nói Tang Kiều có cần mang thêm gì không, một lúc sau mới kết thúc trò chuyện.
Bởi vì buổi chiều có khả năng còn tiến hành quay chụp, tổ tiết mục đã thống nhất sắp xếp cơm trưa.
Tuy rằng chỉ là lần xếp loại đầu, nhưng khi Tang Kiều vào nhà ăn, phát hiện mọi người đều là dựa theo lớp mà tụ tập ngồi.
Lớp A ngồi cùng lớp A.
Lớp F ngồi cùng lớp F.
Tang Kiều bưng bát cơm đi quanh nhà ăn một vòng, ôm một bát đồ ăn đỏ rực tìm được những học sinh lớp F khác.
Đại khái là vẻ mặt vui sướng của Tang Kiều ở giữa toàn bộ lớp F đang ủ rũ thật sự quá rõ ràng.
Tưởng Khai nằm tại giường bên cạnh không nhịn được chọc chọc hắn: "Tang Kiều, cậu không lo lắng bị đào thải sao?"
Tang Kiều nhét một miếng thịt luộc vào miệng: "Lo lắng chứ!"
Tưởng Khai: "......"
Tưởng Khai: "Vậy cậu còn có tâm trạng ăn uống vui vẻ như vậy?!"
Tang Kiều ăn một ngụm cơm lớn: "Ầy, cậu không hiểu đâu."
Chỉ cần ngốc ở chỗ này nhiều thêm một ngày, cậu liền có thể không cần ăn kiêng, thích ăn cái gì thì ăn cái đấy.
Từ hôm nay trở đi.
Chính là một lần nữa sống cuộc sống bao ăn bao ở có ớt cay, nướng BBQ cùng đồ ăn chiên dầu!
Tưởng Khai cùng Cao Minh ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn Tang Kiều ăn xong một phần ớt gà đinh, một phần thịt luộc phiến, một phần xôi xào thịt và ba bát cơm, lúc cậu đang định đi thêm cơm liền kéo người lại.
Tang Kiều: "Các cậu làm gì vậy??"
Tưởng Khai giật góc áo Tang Kiều: "Không thể đi!"
Tang Kiều: "?"
Cao Minh cũng kéo Tang Kiều lại, thấp giọng nói: "Màn ảnh vẫn đang quay, cậu đã đến chỗ dì múc cơm ba lần rồi, không thể ăn nữa! Toàn nhà ăn có mỗi cậu chạy ba lần xin thêm cơm thôi!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều lén lút ngồi xuống, nhìn một vòng xung quanh mọi người.
Tất cả đều ăn uống khiêm tốn, chủ yếu là thức ăn chay, cơm chỉ lưng bát.
Tang Kiều hai tay cầm bát, mắt trông mong xem xét nó một lúc lâu, cực kỳ ủy khuất thỏa hiệp: "Được rồi, lần sau ăn cơm tôi tự mang bát to tới vậy."
Tưởng Khai: "......"
Cao Minh: "......"
Sau bữa trưa, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi.
Đối với nhóm thực tập phải đi về sửa sang lại phòng ký túc mà nói, khoảng thời gian này cũng khá khẩn trương.
Thực tập sinh trong thời gian này cần tự mình dọn giường cùng chăn ga gối đệm, sắp xếp bàn làm việc, quần áo và quét sạch sẽ ký túc xá.
Ký túc xá của lớp A lớn nhất, các lớp còn lại dựa theo thứ tự an bài.
Tới lớp F, chính là một phòng bốn người.
Mỗi phòng rộng bốn mươi mét vuông, không lớn không nhỏ.
Lấy nhân số lớp F chia cho bốn.
Phân đến phòng cuối cùng, vừa vặn dư lại ba người.
Tưởng Khai, Cao Minh cùng Tang Kiều.
Nhà Tưởng Khai cùng Cao Minh đều ở nơi khác, hai người ký hợp đồng với công ty tại Bắc thành, thuê nhà trọ ở bên ngoài từ sớm, hành lý không nhiều lắm, giao cho bên vận chuyển hai giờ liền gửi đến ký túc xá.
Ba người ngủ phòng bốn người cũng không quá chen chúc.
Tưởng Khai cùng Cao Minh một bên trải giường chiếu, một bên cùng Tang Kiều tán gẫu: "Kiều, hành lý của cậu còn chưa tới à?"
Tang Kiều ngồi ở ván giường gỗ ngủ gà ngủ gật, mơ mơ màng màng nhìn thời gian: "Chắc sắp tới rồi, đợi chút nữa tôi xuống lầu dọn."
Vừa dứt lời, đã có người gõ cửa ký túc xá.
Tưởng Khai đứng cạnh cửa, tưởng chương trình có thông báo gì mới, tùy tiện mở cửa ra.
Người tới không phải tổ tiết mục, cũng không có nhiếp ảnh gia đi theo.
Một người đàn ông tóc hoa râm lễ phép đứng ở cửa, phía sau còn có một đội tây trang giày da theo sau: "Chào ngài, xin hỏi Tang tiên sinh là ở phòng này sao?"
Tưởng Khai: "!!!"
Dựa theo quy định tổ tiết mục, một khi tiến hành ghi hình, nhân viên tạp vụ không được tiến vào chỗ quay chụp.
Nhưng mà những người này chẳng những tới.
Mà còn gióng trống khua chiêng như vậy.
Tang Kiều nghe được động tĩnh, tò mò thò đầu khỏi giường: "Í, bác Viên, không phải bảo tài xế đưa đến sao?"
Tưởng Khai: "......"
Tưởng Khai vẻ mặt chết lặng tránh chỗ cửa ra.
Bác Viên mang theo người từ cửa đi vào, biểu tình phức tạp xem một vòng ký túc xá: "Sao có thể để ngài tự mình trải giường chiếu chứ, Tang thiếu gia, ngài với bạn cùng phòng ra ngoài chờ một lát đi, nơi này nhiều bụi, ảnh hưởng không tốt đến hô hấp của ngài."
Tang Kiều: "......"
Kỳ thật cậu đối với việc trải giường chiếu yêu cầu không cao, tùy tiện phủ một cái có thể ngủ là được.
Nhưng mà trên người bác Viên có sự đặc biệt cố chấp của lão nhân gia, trong khoảng thời gian này Tang Kiều sớm đã lĩnh hội đầy đủ.
Ngăn cản hai lần cũng không được, Tang Kiều yên lặng bỏ cuộc, cùng Tưởng Khai và Cao Minh đứng ngoài hành lang.
Tưởng Khai với Cao Minh nhìn nhau một lúc lâu, mở miệng hỏi: "Tang Kiều, nhà cậu có quặng phải không?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều đặc biệt thành thật lắc đầu: "Không có."
Tưởng Khai cùng Cao Minh ngóng nhìn nhau: "Vậy cậu tới là để trải nghiệm cuộc sống sao?"
Tang Kiều: "Không phải."
Cậu nếu không phải đến nơi này được bao ăn bao ở, tham gia chương trình này công ty còn có thể phát một phần tiền lương.
Tưởng Khai ôm ngực: "Thật sự, lần đầu tiên trong sinh hoạt hiện thực tôi nhìn thấy quản gia real"
Cao Minh chắp tay: "Tôi cũng là, lần đầu tiên trong sinh hoạt hiện thực nhìn thấy thiếu gia chân chính."
Tang Kiều: "......"
May mắn một màn hít thở không thông này không tiếp tục kéo dài, bác Viên đem theo người nhanh chóng thu thập ký túc xá chỉnh tề, đổi luôn cả đệm giường của Tưởng Khai cùng Cao Minh.
Bác Viên đi bên cạnh Tang Kiều, giới thiệu từng cái: "Tang tiểu thiếu gia, chúng tôi đã thêm một tấm nệm cao su cho ngài và ba tấm mền lụa dâu tằm có độ dày khác nhau.
Bên này là máy lọc không khí bằng năng lượng mặt trời mới, máy lọc nước cũng đã trang bị tốt ở phòng tắm cho ngài."
"Quần áo ngài cần đã ủi toàn bộ cũng như sắp xếp vào tủ quần áo, nhưng đồ khá ít, nếu ngài có yêu cầu, trong nhà sẽ đưa thêm quần áo cho ngài."
Bác Viên trên mặt tràn ngập chân tình lo lắng: "Còn có cơm ba bữa một ngày của ngài......"
Tang Kiều rùng mình một cái: "Ba bữa cháu đi ăn căn tin! Ăn căn tin là được! Cơm căn tin thật sự rất ngon!"
Bác Viên thở dài một tiếng: "Điều kiện nơi này thật sự quá kém, ngài chịu khổ rồi."
Tang Kiều: "......"
Cháu không.
Cháu không có.
Trước khi đi.
Bác Viên để chìa khóa xe lại cho Tang Kiều, thấp giọng nói: "Chương trình này cứ hai tuần sẽ có một ngày nghỉ, đây là xe tiên sinh cho ngài.
Vì thuận tiện ngài về nhà, nên tôi đã mang tới đây, đang đỗ ở bãi đỗ xe."
Tang Kiều nhanh chóng nhận lấy chìa khóa, dỗ bác Viên một mặt sầu lo rời đi.
Người vừa đi, trong ký túc xá liền chỉ còn lại ba cây đinh đơn độc.
Tưởng Khai và Cao Minh cá mặn nằm đơ trên giường, buộc phải tiếp nhận sự thật rằng bạn cùng phòng của mình có khả năng là một cái thổ hào: "Kiều, chờ về sau chúng ta bị đào thải, có thể tìm cậu đi xin cơm ăn không?"
Tang Kiều chân thành nói: "Được được, tôi có thể dạy các cậu một trăm loại phương pháp xin cơm."
Tưởng Khai trở mình, từ giường trên vỗ nhẹ vào cột giường của Tang Kiều: "Nhưng mà Tang Kiều, cậu vẫn nên điệu thấp một chút.
Chúng ta vòng này nhất định phải phòng thủ tâm tính người khác, lỡ như có người nắm nhược điểm muốn hại cậu thì sao?"
Tang Kiều chớp chớp mắt: "Yên tâm."
Cậu chỉ là một tuyển thủ dạo chơi, ai rảnh hắc cậu.
Mà đồng thời.
Tập đầu tiên của Your Stage, video bản thô cắt ghép sơ qua lần xếp loại đợt một đã được gửi tới hòm thư của Raven.
Raven download xong, lại chuyển cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nửa giờ trước vừa mới xuống sân bay, đang trên xe trở về, tiện tay bấm phát video.
Rất mau, liền tới một màn Tang Kiều nhảy điệu Latin kia.
Tổ tiết mục đại khái cảm thấy đây là một điểm nhấn lớn, gần năm phút vũ đạo không cắt gì cả.
Từ đoạn Phương Dư Châu đi lên kéo tay Tang Kiều khiêu vũ, cho đến một ít va chạm cơ thể không thể tránh khỏi khi nhảy Latin.
Bên hậu kỳ trang trí càng là quỷ tài, bên cạnh màn hình còn có một chú gấu nâu trái tim đang đập thình thịch.
Raven: "......"
Raven đang muốn báo cáo công việc kế tiếp thì đúng lúc Phó Hành Chu xem tới đoạn Phương Dư Châu ôm eo Tang kiều ——
Khao khát muốn sống làm Raven liếc nhìn ông chủ của mình một cái.
Sau đó nhanh chóng sửa lại: "Một đoạn này sao lại như thế? Trông cũng không quá thích hợp rồi.
Tôi sẽ gọi điện cho tổ tiết mục, bảo họ cắt đoạn này đi."
Raven dừng một chút, lại nói: "Ông chủ, ngài thấy sao?"
Phó Hành Chu chỉ Dư Châu trên màn hình: "Đi tra người này, đưa tiền bảo hắn tránh xa Tang Kiều một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Cho ngươi một ngàn vạn, cách xa Tang Kiều một chút.
Dịch Sở:???
Dịch Sở: Vậy anh TM vì cái gì không tự mình theo đuổi??
Phó Hành Chu: Tôi cảm thấy mình theo đuổi cực kỳ rõ ràng.
Dịch Sở:??????????? Rõ ràng ở đâu?????
Chú thích:
Hoan thiên hỉ địa: vui sướng khôn cùng.