Nội bộ Vân Tích lưu hành một câu đùa: Chỉ cần chủ tịch hãy còn ở đó, bọn họ sẽ không bao giờ là con hàng FA cuối cùng!
Nhưng chỉ trong một bữa ăn trưa, từ trên xuống dưới tập đoàn đều hay tin—— ông chủ bất cận nhân tình của bọn họ, nhận được một bó hoa hồng.
Còn là do ông chủ nhỏ tự mình đưa tới.
Chúng công nhân viên được một trận hoảng hốt.
Chanh quả chanh nằm trên cây, chanh đây phía dưới của hai chúng mình.
Nhìn xem, Quý Tĩnh Duyên đã có người tặng hoa cho mà bọn họ vẫn là chó độc thân.
Ông chủ có đôi, bọn tôi rụng tóc.
Nhân gian chân thực.
Cảnh Hoài theo Quý Tĩnh Duyên vào văn phòng của hắn.
Nội thất trang hoàng trong phòng giống y như tính cách chủ nhân, đơn giản và quạnh quẽ.
Cửa sổ sát đất rộng mở, từ đây nhìn xuống làm lòng người sinh ra cảm giác phóng khoáng khó tả.
Cơm trưa là do La Thiến mua dưới nhà ăn rồi mang lên văn phòng cho họ.
Đãi ngộ ở Vân Tích rất tốt, đồ ăn trong nhà ăn chung không tệ chút nào.
Cảnh Hoài ăn no căng, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha rồi thỏa mãn đánh cái nấc cụt nho nhỏ.
Trong khi ấy, Quý Tĩnh Duyên đang thu dọn đồ thừa trên bàn, kể cả thứ đồ cỏn con vô tác dụng hắn cũng phải xếp ngăn nắp vào một chỗ riêng, sau đó sẽ gọi nhân viên quét dọn lên thu gom.
“Buổi chiều có tiết không?”
“Có ạ”
“Để tôi gọi tài xế đưa cậu đi”
Anh không cự tuyệt, thưa vâng với hắn, còn đôi mắt thì dõi vào cái bàn làm việc ở không xa.
Ở nơi đó, bó hoa hồng anh mua được đặt dựa vào máy tính, trông có vẻ hơi khô khan.
Cảnh Hoài hứng nước vào cốc giấy dùng một lần rồi nhỏ giọt lên cánh hoa.
Anh nhớ lại lời Từ Vấn nói với anh trước cửa phòng hội nghị: “Người khác tặng hoa là kinh ngạc trong vui mừng, cậu tặng hoa là kinh ngạc trong sợ hãi”
Anh không nhịn được nhướng cao đôi mày: “Làm gì mà kinh ngạc sợ hãi, do các anh thiếu kiến thức đấy chứ? Đừng hoảng nha, để tôi đưa thêm mấy lần nữa cho mọi người quen là được”
Từ Vấn sượng mặt, tựa như đang nói: Cậu còn dám có lần sau?
Nghĩ tới đây, Cảnh Hoài chấm đầu ngón tay lên cánh hoa, gọi một tiếng: “Anh ơi”
“Hửm”
“Anh tặng em hoa hồng đi”
Nghe vậy hắn nhìn sang, trông thấy đôi mắt của thiếu niên như ao nước trong veo, mà làn nước sóng sánh trong đó thì đang phản chiếu sắc hoa đỏ thắm.
Xinh đẹp vô cùng.
Hắn thu hồi điểm nhìn, đáp: “Đấy là hoa cậu tặng, cậu cứ tùy ý lấy đi”
“Thế thì không được” Cảnh Hoài ôm bó hoa vào lòng rồi lại gần hắn, anh ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng kinh người: “Bó này đã là của anh rồi, anh phải tự thân tặng riêng cho em cơ”
Quý Tĩnh Duyên chợt nghĩ, có lẽ hắn đã nói đúng một điều, đứa nhỏ rất thích những thứ mang vẻ nghi thức.
Hắn hạ thấp tầm mắt hái lấy một bông trong bó hoa to, đưa cho thiếu niên.
Cảnh Hoài cười tủm tỉm, đặt bó hoa xuống rồi mới giơ tay tiếp nhận.
Anh nâng bông hoa lên cao, nói với hắn: “Đẹp lắm, em rất thích”
“Cậu thích là tốt rồi”
Trên người hắn khoác bộ Âu phục chỉn chu và kín kẽ, cà vạt thắt nút thẳng thớm.
Ngón tay thon dài vừa đưa đồ vật cho anh hiện giờ lẳng lặng nằm trên đầu gối, móng tay đầy đặn mượt mà.
Đó là một đôi tay sống trong nhung lụa.
Phối hợp với khuôn mặt trong trẻo và đường môi lạnh lùng, chỉ cần hắn cứ nhàn nhạt nhìn bạn, bạn sẽ không nhịn được những suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
Cảnh Hoài chớp chớp mắt, nhẹ cắn lên môi dưới: “Em có thể đòi hỏi thêm phần thưởng khác không anh?”
Người kia không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu: “Có thể”
Lời vừa dứt, hắn ngay lập tức ngửi thấy hương hoa hồng thơm nồng mà không hăng mũi, đồng thời cảm thấy trên môi truyền đến cảm giác lành lạnh và mềm mướt của cánh hoa.
Bông hoa trong tay Cảnh Hoài vừa hôn lên môi hắn.
Quý Tĩnh Duyên còn chưa kịp ngơ ngẩn đã lại thấy thiếu niên đang ngồi xổm chợt nhổm người dậy, dáng anh càng ngày càng gần hắn, càng ngày càng rõ ràng, rõ đến mức hắn có thể nhìn được bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt anh.
Sau đó, tại một khoảng cách hắn chừng ba phân, gương mặt ấy dừng lại——
Cảnh Hoài đặt môi hôn lên bông hoa hồng.
Mắt anh nửa nhắm, mặt mày tràn ngập sự thành kính, chân thành, thiết tha.
Ngón tay trên đầu gối Quý Tĩnh Duyên co lại.
Nơi nào đó trong lồng ngực truyền đến một niềm xúc động vô cùng xa lạ và một chút gì đấy xốn xang, là thứ tình cảm mà ba mươi năm qua hắn chưa từng trải nghiệm.
Hồi lâu sau hắn mới phát hiện ra Cảnh Hoài đã kéo giãn khoảng cách.
Vừa rồi, bọn họ đã hôn nhau, cách một bó hoa hồng.
Trên mặt Cảnh Hoài treo nụ cười, không phải kiểu cười tinh ranh thường trực khi bày trò đùa dai mà là nụ cười mỉm chi đầy e thẹn, đến nỗi vành tai cũng nhuộm lên màu hồng hiếm thấy.
Anh muốn né tránh ánh mắt hắn song lại không kiềm chế được mà lén lút ngẩng lên quan sát.
Cứ như là bé mèo con làm chuyện xấu xong đâm lòng chột dạ, muốn ra vẻ bướng bỉnh lừa gạt cho qua chuyện bằng sự nũng nịu.
Giờ phút này tim Cảnh Hoài đập vang như trống, con người ta quá dễ bị sắc đẹp làm mờ mắt, bốc đồng thành tính.
Nhưng chuyện này đâu thể trách anh?
Chắc chắn không thể.
Muốn trách phải trách Quý Tĩnh Duyên là yêu tinh trong Động Bàn Tơ, mà chính anh lại chả phải Đường Tăng.
Động Bàn Tơ: Chắc mọi người không còn lạ gì với cụm từ này, đây là hang ổ của 7 chị em nhện yêu xinh đẹp trong Tây Du Kí (Mà chính xác thì là tập 21)
“Cậu…”
Quý Tĩnh Duyên vừa mở miệng, Cảnh Hoài lập tức giật thót mình, cuống cuồng mở cửa rồi chạy biến ra ngoài, tốc độ nhanh hơn cả thỏ.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, kiên nhẫn chờ vài giây, quả nhiên chờ được một mái đầu tròn tròn bông bông rụt rè thò vào.
Thiếu niên dám lộ ra đôi mắt nhưng lại không dám nhìn thẳng vào hắn, quơ quào bông hoa trong tay rồi nhỏ nhẹ than rằng: “Em đi học đây, cảm ơn hoa của anh”
Chần chờ đôi giây, anh nói tiếp: “Lúc họp anh đừng tức giận, không tốt cho cơ thể đâu”
Không đợi hắn đáp lời, cửa văn phòng lần nữa đóng lại.
Văn phòng được trả lại vẻ yên tĩnh vốn có, nắng trưa chiếu vào qua cửa sổ sát đất, soi rọi vô số hạt bụi lơ lửng trên không.
Còn có hương hoa hồng nhạt nhòa.
Vào hội nghị buổi chiều, các quản lí cấp cao sắp phải lên báo cáo đã chuẩn bị sẵn tinh thần để kháng chiến.
Có bài học của nhóm người hồi sáng, bọn họ đã rà soát toàn bộ những chỗ thiếu sót trong phương án trước khi hội nghị bắt đầu.
Nhưng dù có thế, sơ suất vẫn cứ xảy ra.
Mà cái sơ suất này còn không hề nhỏ.
Không biết do quá khẩn trương hay quá hoảng loạn mà có người đánh sai mất một số trong một mục ghi chú khoản tiền của quý sau, làm doanh thu dự toán dôi ra một đơn vị số.
Nếu sáu tháng tới tập đoàn dựa theo phương án này thật thì chả khác nào giết người?
Người phụ trách choáng váng, người quản lí choáng váng, nhân viên làm báo cáo cũng choáng váng.
Quản lí của các ngành nghề khác cúi đầu làm ngơ, chỉ muốn che giấu luôn cả nhịp thở của bản thân.
Căn phòng hội nghị như bị nhấn chìm dưới đáy biển, không ai dám thở mạnh và cũng không ai dám mở miệng nói chuyện.
Quý Tĩnh Duyên ngẩng đầu nhìn người phụ trách.
Ông ta lập tức đứng thẳng, mảng áo sơ mi trước ngực đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Trong nháy mắt ấy, trong đầu ông đã chạy qua từng loại kết cục có thể xảy ra, dù là cái nào cũng đều dẫn đến một đường duy nhất—— đường chết.
Sau đó ông nghe thấy Quý Tĩnh Duyên nói: “Chờ tôi xem xong rồi nói tiếp”
“Vâng thưa chủ tịch” Người phụ trách đáp vậy rồi cúi đầu, chuẩn bị nghênh đón sấm rền chớp giật.
Nhưng ông chờ hoài chờ mãi, chờ cả ngày vẫn chưa thấy ông chủ lên tiếng.
Ông thử ngẩng đầu nhìn, thấy hắn vẫn còn đang xem bản báo cáo sai lầm kia.
?
Tình huống gì dzậy?
Sếp lớn không nói chuyện tương đương với việc treo con dao trên đỉnh đầu ông, cảm giác không biết lúc nào nó sẽ rơi làm ông rất khó chịu.
Người phụ trách nhịn không nổi bèn cẩn thận gọi hắn: “Thưa ngài, bản báo cáo ngài đang xem có vấn đề ạ”
Quý Tĩnh Duyên ừ một tiếng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Làm không tồi”
Người phụ trách đứng hình hồi lâu: “…Dạ?”
Quý Tĩnh Duyên: “Sớm phát hiện ra sai lầm để sửa đổi kịp thời là tốt, những phương án khác có thể chấp nhận được, chỉ cần sửa sang lại thôi.
Làm xong rồi nộp lên cho tôi trong vòng ba ngày”
Nói xong liền trả báo cáo về.
Không giận dữ, không phê bình, thậm chí không cả trừng phạt.
Toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh.
Người phụ trách thấp thỏm ngồi xuống, không rảnh để ý đến những ánh mắt quan sát vô tình hay cố ý xung quanh.
Thế này… là xong rồi?
Chỉ đến khi Quý Tĩnh Duyên gọi người tiếp theo lên, ông mới thật sự cảm nhận được: Ông, thoát chết, trong gang tấc!
Cả buổi chiều hôm nay, tính tình Quý Tĩnh Duyên tốt đẹp khác thường.
Có lỗi sai thì chỉ, phương án không hợp lí thì làm lại, thậm chí còn khích lệ công ti chi nhánh khi họ không đạt chỉ tiêu: “Cố gắng lên”
Mấy người của công ti đó kinh hãi, tí thì cưỡi cá về trời.
Những quản lí cấp cao khác:??????
Sáng nay ngài đâu có như thế này!
–
Mãi đến khi hội nghị kết thúc, cả đám người vẫn còn chìm trong sự hoảng hốt.
Nếu bắt buộc phải hình dung trải nghiệm của họ trong hôm nay, thì chỉ có tám tiếng này—— Nước sôi lửa bỏng, kinh hồn bạt vía.
Mi cho rằng chủ tịch Quý dịu dàng ư?
Khồng!
Đây là sự yên lặng trước cơn bão to, hắn đang làm chuẩn bị cho lần họp sau đấy!
Nghĩ đến đây, bọn họ giật mình, trong đầu nhảy ra câu: Làm trước tính sổ sau.
Mọi người bừng tỉnh.
Thì ra là thế.
Không được rồi, bọn họ phải cố gắng làm việc hơn, tránh cho lần sau bị Quý quát.
Quý Tĩnh Duyên là người đầu tiên ra ngoài, hắn không sốt ruột đi xuống mà dặn Từ Vấn: “Trở về văn phòng”
Lúc đi ra, trên đùi hắn xuất hiện một bó hoa.
Thang máy chuyên dụng có vấn đề, thư kí đã gọi nhân viên sửa chữa lên kiểm tra, họ phải chờ ít nhất nửa tiếng mới được vào.
Hắn không bình luận gì, bảo rằng: “Đi thang máy nhân viên”
Sau đó các công nhân viên của Vân Tích được trải qua một ngày hãi hùng nhất cuộc đời.
Đang là thời gian tan tầm, xuống tới tầng nào thang máy cũng phải dừng một lần.
Cửa thang máy mở ra, các nhân viên, những người đang vui vẻ sau một ngày làm việc đã qua, lập tức ngu người——
Trong thang máy, người lãnh đạo trực tiếp – sếp lớn ôm một bó hoa to bự, màu hoa đỏ hồng xen lẫn sắc lam của hoa nhí yên lặng nằm trong lòng ông chủ, làm cho khuôn mặt lạnh băng của hắn tăng thêm chút độ ấm.
Từ Vấn giữ nút mở cửa, mỉm cười với mọi người: “Cùng nhau đi xuống đi”
Người bên ngoài không một ai cử động.
Cũng không ai dám động.
Từ Vấn không ép buộc họ, thả lỏng tay.
Chờ đến lúc thang đi xuống tầng một, vẫn không có ai có can đảm đi chung với hai người.
Hôm nay Quý Tĩnh Duyên không đi thẳng xuống tầng hầm mà chọn đi ra từ cửa lớn.
Trong đại sảnh toàn là nhân viên tan tầm đi qua đi lại, trước sự xuất hiện của Quý Tĩnh Duyên, cả căn phòng náo nhiệt tức khắc im re.
Đặc biệt, khi thấy bó hoa hồng trong truyền thuyết, một đám người trợn mắt hóng hớt, hận không thể đeo thêm cái kính lúp có khả năng phóng đại gấp tám lần để soi cho rõ.
Chợt, một cánh hoa rụng xuống đất rồi bị một nhân viên nam đang đi ngang qua giẫm lên.
Cánh hoa đỏ tươi lập tức tan thành mây khói.
Quý Tĩnh Duyên bảo Từ Vấn dừng xe để hắn cúi xuống nhặt cánh hoa tàn, thả vào bó hoa.
Dáng vẻ vô cùng quí trọng.
Nhân viên nam: …
Mọi người cho rằng cậu ta giẫm lên cánh hoa ư?
Nầu, cậu ta đang giẫm lên con đường thăng chức, tăng lương và tiền thưởng.
Tuyệt vọng không thở nổi.
Có tấm gương đi trước, tất cả liền giấu nhẹm ánh mắt hóng chuyện.
Sau khi lên xe hơi, người nào đó không nhịn được bèn hỏi Từ Vấn: “Hoa này không đẹp à?”
Từ Vấn:?
“Đẹp ạ”
Quý Tĩnh Duyên: “Vậy tại sao mọi người không nói lời nào?”
Chiếc xe băng băng đi ra khỏi cổng.
Trong chớp mắt ấy, Từ Vấn cho rằng bản thân gặp ảo giác.
Y nhìn ông chủ nhà mình, vừa có cảm giác không nói nên lời, vừa có cảm giác một lời khó nói hết.
Còn hỏi sao mọi người không nói lời nào, sếp à sếp thật sự không biết gì sao?
Hết chương 25Dịch giả có lời muốn nói: Bình thường thì sau khi đăng truyện lên, mình đều chờ vài ba tiếng sau mới bắt tay vào chỉnh sửa lỗi chính tả và câu cú lần hai (Lần một là chỉnh trước khi đăng, check bằng máy tính nên hay để sót những lỗi nhỏ)
Vậy nên các bạn nào mà đọc truyện ngay khi mình vừa đăng thì có thể sẽ gặp phải các loại sạn không đáng có nhé, mong mọi người thông cảm (╥_╥).