Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang

Chương 45: “được Hay Không Em Phải Thử Mới Biết Được”





Yến tiệc long trọng của các ngôi sao tự nhiên lại biến thành buổi thi hành pháp luật trực tuyến.
Người ở trong hay ngoài sân khấu đều dại ra, nữ MC đã hóa đá.
Người phụ trách và đạo diễn đang luống cuống chân tay thì nhận được điện thoại, không biết đầu kia nói gì mà ông đạo diễn vừa ngắt máy đã ra lệnh: “Để bảo an lên sâu khấu hộ tống cảnh sát và Ôn Thi Kỳ an toàn ra ngoài, các hoạt động khác tiến hành như thường”
Ôn Thi Kỳ trông thấy lệnh triệu tập thì xanh mặt, cảnh sát vừa dứt lời ả đã nghĩ ngay đến việc chạy trốn, thân thể không còn nghe theo sự khống chế của não bộ, lập tức xoay người chạy về nơi xa.
Sự kinh hãi đã thổi bay lí trí của ả.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!”
Nhóm cảnh sát giật mình hô lên, chỉ trong vòng nửa giây kẻ hiềm nghi có ý đồ bỏ đi đã phản ứng lại để sải bước lên sân khấu, trực tiếp chế trụ bả vai, ấn ả xuống đất rồi bắt chéo hai tay ả ra sau lưng, còng tay ả lại.
Ngôi sao nổi tiếng bị đè xuống sân khấu, đầu tóc rối bù, lớp trang điểm tinh xảo dính đầy tro bụi, bộ lễ phục đẹp đẽ nhăn nhúm xộc xệch được một nữ cảnh sát kéo áo che cho đã vô tình để lộ khuôn mặt sợ hãi hoảng loạn.
Chật vật, nhục nhã.
Hình ảnh trên truyền khắp cả nước thông qua màn ảnh phát sóng trực tiếp.

Toàn thể nhân dân đều được chứng kiến cảnh tượng Ôn Thi Kỳ bị bảo an hộ tống ra khỏi hội trường rồi bị áp giải lên xe cảnh sát.
Trên đường đi, cuối cùng ả cũng đã có được sự vây quanh và chú ý như ả hằng ao ước.
Nhóm nhân viên an ninh được huấn luyện bài bản không để cho cánh nhà báo có cơ hội xúm vào nên chả mấy chốc, xe cảnh sát chở Ôn Thi Kỳ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Tuy rằng yến tiệc vẫn tiếp tục nhưng không ai còn tâm trạng xem náo nhiệt, bởi làm gì có cái gì kích thích hơn việc tận mắt trông thấy nghệ sĩ nổi danh bị gô cổ.

Chưa kể bọn họ còn nghe được cái tên Quý Tĩnh Duyên từ miệng đồng chí cảnh sát.
Mỗi nhân vật lên sân khấu sau chuyện này đều phải cảm thán đôi câu.
Mãi đến khi Mạc Nhất Lan và Cảnh Lam xuất hiện mới thu hút được sự chú ý.
Tất cả mọi người đều biết chuyện Mạc Nhất Lan đột nhiên trở lại tầng cao nhất trong giới, lấy mất không ít tài nguyên của Ôn Thi Kỳ và chuyện cô người mới Cảnh Lam nhận được danh hiệu người đại diện của Cloud.

Họ không thể thôi suy đoán xem đây có phải do Quý Tĩnh Duyên trả thù không.
“Mọi người nghĩ gì thế” Đối với vấn đề này, Mạc Nhất Lan không kiêng dè điều chi: “Đây sao có thể là trả thù được? Này chỉ là sự chán ghét hợp tình hợp lí thôi.

Ngài Quý chính trực thiện lương, bao năm qua chưa từng lăng xê hay giả vờ đáng thương, chỉ yên lặng gánh vác trách nhiệm của tập đoàn xí nghiệp.

Ngài ấy tuyệt đối không phải là người chặt đứt tương lai của ai khác vì tình riêng như đám fan nào đó nói bậy.

Quý Tĩnh Duyên là vị chủ tịch tôi vô cùng kính nể”
Cuối cùng các nhà đài cũng chịu nhớ lại.

Đúng thế, năm đó Ôn Thi Kỳ không chỉ ăn bám tài nguyên của Vân Tích mà còn bỏ đá xuống giếng giữa lúc ân nhân gặp nạn.

Nếu Quý Tĩnh Duyên muốn trừng trị ả thì họ đã chả còn nghe được tên ả trong giới, làm gì có chuyện để ả lăn lộn đến địa vị hôm nay.

Vị chủ tịch lạnh nhạt nghiêm túc trong truyền thuyết thật ra lại có tấm lòng mềm mại hơn bất kì ai.
Ôn Thi Kỳ lấy oán trả ơn, thậm chí còn muốn lấy mạng người ta, sao có thể ác độc như vậy.
Là người ai chả có trái tim, giờ phút này cho dù là người ở trên sân khấu hay người xem trực tiếp đều thấy cảm thông cho Quý Tĩnh Duyên.
Ác giả ác báo, tin tức Ôn Thi Kỳ bị bắt nhanh chóng vọt lên hotsearch, đồng thời hình ảnh còng tay cũng lan truyền khắp nơi.
#Quý Tĩnh Duyên bị hại#
#Ôn Thi Kỳ mưu sát bất thành#
#Ôn Thi Kỳ mưu sát Quý Tĩnh Duyên#
#Quý Tĩnh Duyên thật đáng thương#
Các loại đề tài mọc lên như nấm.


Những người không xem yến tiệc Ánh Sáng mới nhìn mặt ngoài hashtag đã trợn mắt há mồm, đến khi đọc nội dung rồi thì họ không còn biết nói gì ngoài đờ mờ.
Nhưng chưa được mấy hồi, tất cả từ khóa liên quan đến Quý Tĩnh Duyên đều bị ẩn đi, chỉ để lại những tin như Ôn Thi Kỳ bị bắt và Ôn Thi Kỳ mưu sát bất thành.

Giang cư mận hiểu được, hắn không muốn bị nhiều người chú ý.
Cơ mà vẫn có paparazzi chưa từ bỏ ý đồ, đi đọc lại các bài viết trên Weibo Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên, tìm hiểu các tin tức trong năm vừa qua của nhà họ Quý và Vân Tích, đồng thời vận dụng tất cả các mối quan hệ mới có thể xâu chuỗi ra đại khái sự tình.
Bảy năm trước, khi cha mẹ Quý Tĩnh Duyên qua đời và tập đoàn Vân Tích rơi vào sóng gió, người cậu ruột luôn rình rập gia sản bèn bắt tay với Ôn Thi Kỳ vạch ra kế hoạch mưu sát hắn.

Quý Tĩnh Duyên phúc lớn mạng lớn không mất mạng nhưng lại bị liệt mất đôi chân.

Sau đó là đoạn thời gian hắn ra sức bảo vệ và khôi phục giang sơn của nhà họ Quý.
Tưởng tượng đến thái độ năm đó Quý Tĩnh Duyên dành cho Ôn Thi Kỳ, giang cư mận tự động vẽ ra kịch bản phim tình cảm máu chó lúc tám giờ tối, tôi yêu em, em lại phản bội tôi vì lợi ích.
Nhìn ngài chủ tịch xem, có tiền tài có nhan sắc nhưng lại bị cậu ruột âm mưu đoạt quyền, hồng nhan tri kỉ thì muốn lấy mạng hắn vì tiền.
Đúng là người đẹp thảm thương.
Những người sống cảm tính đã chạy tới Weibo QuýTĩnhDuyênJJY và cô vợ bé bỏng, vừa nhắn nhủ cổ vũ họ, vừa tiện tay hỏi thăm mười tám đời tổ tông Ôn Thi Kỳ và ông cậu gì đó.
Giữa thời khắc tế nhị đến cả Vân Tích Official Weibo còn im như thóc, họ cũng không trông chờ hai người đáp lại.

Nhưng nửa đêm nửa hôm khi họ tải lại trang web chợt phát hiện cô vợ bé bỏng vừa đăng trạng thái mới.
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Mấy người còn nói vớ nói vẩn là tôi sẽ ghen đấy nhé! [hình ảnh.jpg]
Dưới ánh đèn, Quý Tĩnh Duyên để lộ nửa khuôn mặt, dáng mặt tinh xảo, mắt mày sâu thẳm, đôi mắt chăm chú quan sát laptop như đang xử lí công việc.

Đây là lần đầu tiên giang cư mận thấy rõ mặt ngài chủ tịch thần bí, dẫu chỉ là mặt nghiêng nhưng sự đẹp trai lai láng này đã quá đủ để họ vật vã.
Trong ảnh, tay hắn đang nắm lấy một bàn tay đẹp đẽ khác rồi đặt ở trước ngực.

Động tác tùy ý đến thế mà lại mang cảm giác như một thiếu nữ mới yêu đang âu yếm món đồ chơi mãi không muốn bỏ.

Hương vị tình ái nồng nặc sắp tràn ra ngoài màn hình.
Kèm theo đó cô vợ bé bỏng còn chia sẻ bài viết của một tài khoản marketing nói về Ôn Thi Kỳ và Quý Tĩnh Duyên yêu hận tình thù, thật giả lẫn lộn rất khó phân biệt.

Quý Tĩnh Duyên trong đây là một em bé đáng thương bị ả đàn bà tồi tệ phụ bạc, khiến rất nhiều cô gái chỉ muốn dâng thân đến cưới để an ủi trái tim chủ tịch.
Cho đến khi các cô thấy Weibo của cô vợ bé bỏng.
Hì, rất là xin lỗi, quên mất hai người đã kết hôn, do chúng tôi quá đáng.
Anh chưa thấy gì hết, cứ coi như chúng tôi vừa oánh dzắm đi.
Giang cư mận xem đi xem lại hình ảnh, các loại bình luận bắt đầu dâng lên.
【Cái tranh này thiệt sự… Để mị tìm xem chị iem nào đã cười ngoác đến tận mang tai!】
【Mặt nghiêng của chủ tịch làm người ta muốn thài, tui muốn thay thế cô vợ bé bỏng lắm rồi!】
【Mạo muội hỏi một cây, chồng anh đã kết hôn rồi ư? [đáng thương]】
【Giờ này còn chưa ngủ, cô vợ bé bỏng à anh có được không vậy? Không được thì để tôi lên cho!】
【Không đúng, không phải tôi tới để khóc mướn cho hai người hả? Sao tự nhiên lại bị tọng bánh gato rồi!】
Cảnh Hoài chụp ảnh xong bèn rút tay ra, để lại một chiếc Quý Tĩnh Duyên nghi hoặc nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
Thiếu niên trừng hắn rồi hầm hừ: “Lam nhan họa thủy”
Lam nhan họa thủyĐẹp đến mức trở thành mầm mống tai họa, cái đẹp mang đến tai họa.
Anh đưa điện thoại đến trước mặt hắn.

Quý Tĩnh Duyên nhận máy, chậm rãi lướt xem.
Cảnh Hoài ngồi bên cạnh, chống tay ngắm nhìn mặt nghiêng của hắn.

Làm chuyện gì hắn cũng rất nghiêm túc, hôm nay đến Cục Cảnh sát cũng vậy.

Lúc giao lưu với chú cảnh sát, mỗi động tác của hắn cứ như là đã được tập dượt trước ấy, khéo léo vững vàng đến mức chị gái mặc chế phục cách đó không xa cũng bị hắn rù quến đến đỏ mặt.

Nhưng hắn chẳng hề hay biết gì hết.
Không lâu sau khi Ôn Thi Kỳ bị bắt, Dịch Chí Đồng cũng bị áp giải đến.

Anh theo Quý Tĩnh Duyên và luật sư tới Cục, chính thức tiến hành khởi tố.
Vụ án này có chứng cứ vô cùng xác thực nên sẽ không tốn nhiều thời gian.

Chưa kể sự kiện náo loạn ầm ĩ, nhờ các bên môi giới đưa tin mà tất cả mọi người đều biết chuyện, đến cả trang thông tin quốc gia cũng cố ý dành ra một chuyên mục riêng.

Áp lực dư luận quá lớn, cảnh sát còn muốn nhanh chóng kết án hơn bọn họ ấy chứ.
Hiện tại chỉ cần chờ một chút để tuân theo lưu trình là được.

Quý Tĩnh Duyên đã chờ thời khắc này biết bao lâu, hắn sẽ không cho phép chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Cuối cùng, bọn họ được gặp mặt Dịch Chí Đồng.
Người đàn ông trung niên bị bắt nhưng không hoang mang hoảng loạn, chỉ có đôi mắt nhìn vào Quý Tĩnh Duyên chẳng hề bình tĩnh, nửa như tiếc nuối, nửa như không cam lòng.
Ông ta không ngờ được camera để giám thị Quý Tĩnh Duyên năm nào lại trở thành hòn đá đập vào chân ông.
Đối với chuyện này, Cảnh Hoài chỉ có hai tiếng: “Xứng đáng!”
Quý Tĩnh Duyên nói với ông ta: “Mẹ tôi từng dặn tôi phải giữ cho ông một mạng, tôi đã làm theo nhưng ông lại không biết quý trọng, lần này không còn cơ hội nào nữa đâu”
Dịch Chí Đồng hỏi: “Năm đó cậu biết tôi động tay động chân à?”
“Từng có suy đoán, nhưng không có chứng cứ” Hắn không nhìn thẳng vào đối phương, hai mắt nhẹ buông xuống: “Tôi thà tin rằng phán đoán của tôi là sai lầm”
Vẻ mặt Dịch Chí Đồng toát lên vẻ kinh ngạc.
Thật lâu sau ông ta mới lên tiếng: “Tôi có lỗi với mẹ cậu”
“Không liên quan” Trước khi rời đi, hắn để lại một lời cuối: “Bà ấy không cần lời xin lỗi của ông, vì những chuyện ông làm với tôi sẽ được pháp luật đáp trả, chỉ hơn chứ không kém”
Dịch Chí Đồng nhắm mắt lại, đó là sự mỏi mệt của kẻ thua cuộc.
Quý Tĩnh Duyên xem xong bình luận, trả điện thoại cho anh rồi khẳng định rằng: “Em không vui”
Tất nhiên là Cảnh Hoài không vui, nhớ lại màn ở Cục Cảnh sát lại càng cụt hứng.

Anh hừ một tiếng: “Nói lại vụ án tử, nhà thờ Đức Bà bị thiêu cháy nên anh không còn chỗ ở phải không?”
Câu nói anh từng dùng để mắng giang cư mận nãy đã được tái chế thành câu giận lẫy Quý Tĩnh Duyên.
Người nào đó lập tức hiểu ý anh.
Cảnh Hoài trách hắn năm xưa đã mềm lòng với Ôn Thi Kỳ và Dịch Chí Đồng.
Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện.

Huống chi bây giờ đứa nhỏ còn đang là một cái bánh gato bự, hắn không thể chọc được.
Chủ tịch Quý sắc bén như gió ở trên thương trường, không chút ngần ngại chiều theo anh.

Hắn hạ giọng nói: “Tôi xin lỗi”
Cảnh Hoài nghe vậy thì nổi khùng: “Xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa, anh đoán được bọn họ động tay động chân còn mềm lòng, em sắp bị anh làm cho tức chết rồi! Tính kiên nhẫn tốt đến thế, sao anh không vào Thiếu Lâm Tự gõ chuông đi?”
Quý Tĩnh Duyên nghiêm trang đáp lại anh: “Thiếu Lâm Tự không nhận người tàn tật”
Cảnh Hoài: “...”

Người, tàn, tật.
Chiêu đánh thẳng vào tim này, nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn.
Cơn tức của anh bay biến không còn tăm hơi, Quý Tĩnh Duyên quá hiểu cách đối phó với anh.
Thấy thiếu niên hãy còn giận, hắn tự hỏi một giây rồi điều khiển xe lăn đi ra khỏi phòng sách, tiến vào phòng ngủ.
Để lại Cảnh Hoài một mình một người ngu ngơ.
Ơ kìa? Không thể nào tin nổi, hắn còn biết dỗi cơ đấy?
Há, anh nghĩ anh tỏ ra cáu kỉnh là em sẽ chạy đi dỗ anh à?
Cảnh Hoài cười lạnh.
Tất nhiên là em sẽ đi.
Đàn ông phải biết co biết duỗi, ông xã của mình đi rồi thì sao? Tất nhiên là phải đuổi theo rồi.
Anh đi ngang qua phòng khách, phát ra tiếng gọi ấm ức: “Quý Tĩnh Duyên ơi?”
Sau đó liền thấy người đi ra, trên tay hắn còn cầm theo thứ gì đó.
Cảnh Hoài không nhìn kĩ mà bước thẳng đến trước mặt hắn, hờn hờn tủi tủi ngồi xổm xuống, mở to đôi mắt trong sáng long lanh: “Em chỉ hơi buồn thôi, cứ tưởng tượng anh đối tốt với Ôn Thi Kỳ đến thế mà ả không biết quý trọng…”
Anh hít sâu một hơi, kiềm nén niềm chua xót: “Sao anh lại quay lưng đi luôn, chả dỗ dành em gì cả, làm em cứ như thằng ngốc”
Quý Tĩnh Duyên đối diện với đứa nhỏ, nghiêm túc nói: “Không ngốc, trông được lắm”
Anh chớp chớp mắt: “Anh đang khen hay mắng em thế?”
“Khen em” Hắn trả lời: “Tôi không nỡ mắng”
Không nỡ mắng.
Mấy câu nói đơn giản làm tất cả đắng cay hờn giận tan biến, trái tim yêu đương dỗ dành tốt thật đấy.
“Thế anh chơm chơm em đi?”
Cảnh Hoài luôn rất thích xin những chiếc hôn, nũng nịu không bao giờ biết chán.
Nhưng Quý Tĩnh Duyên không thể theo nguyện vọng của anh, hắn mở món đồ trong tay ra: “Lần trước cho em xem, em vẫn chưa chọn được kiểu dáng, tôi nghĩ em không thích nên đã tự tiện đặt làm loại này”
Đưa món đồ đến trước mắt anh xong, hắn mím môi: “Hi vọng em thích nó”
Đó là một chiếc nhẫn kim cương cho nam.

Do được khảm ở góc độ như ẩn như hiện nên dù viên kim cương có lấp lánh sáng ngời dưới ánh đèn cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quá hào nhoáng.
Chiếc nhẫn được đặt yên vị trong hộp nhung đỏ, yên lặng, bồn chồn chờ đợi chủ nhân đến đánh giá.
Dẫu biết hắn đã lên kế hoạch tặng nhẫn, nhưng khi hàng thật thật sự xuất hiện, Cảnh Hoài vẫn thấy choáng váng lắm.
Niềm vui đến quá nhanh, anh chưa hề chuẩn bị tâm lí tiếp thu.
Thậm chí còn có hơi hối hận.
Tại sao vừa nãy anh không rửa tay rồi mới đi ra đây?
Tại sao vừa nãy không sát khuẩn cho tay rồi mới đi ra đây?!
Tại sao anh lại mặc bộ đồ ngủ ngớ ngẩn như này, sao không chỉnh trang cho đẹp rồi mới đi ra đây?!!
Cảnh Hoài run giọng hỏi hắn: “Cho em ạ?”
Câu hỏi dở hơi quá đỗi làm khuôn mặt căng chặt của Quý Tĩnh Duyên thả lỏng ra, hắn bật cười: “Thứ này chỉ có thể cho em thôi”
Người nào đó cũng bị bản thân chọc cười: “Cái này, em thích lắm”
Anh chà tay vào áo quần trên người vài lần, chuẩn bị tự đeo thì bị đối phương cản lại.
Hắn lấy nhẫn ra, nắm lấy ngón áp út bên tay trái của anh rồi nói: “Để tôi”
Nhẫn chầm chậm lồng vào ngón tay, kích cỡ vừa xinh.
“Được rồi”
Sau đó cả nhẫn và ngón tay anh được hắn nâng niu hôn lên.
Thiếu niên nhìn hắn không chớp mắt.
Ngón áp út trống trơn hơn hai mươi năm bỗng có thêm một vật trang sức, nhẹ nhàng ôm lấy nửa đời sau của anh.
Cảnh Hoài cam tâm tình nguyện.
“Anh ơi, hình như em thay lòng rồi”
Quý Tĩnh Duyên nhìn sang, rõ ràng chưa làm ra động tác gì nhưng chỉ nháy mắt ấy, không khí bao quanh hắn đã đóng thành băng, châm chích rát bỏng như dao cắt.
Dường như thiếu niên không nhận ra điểm khác lạ: “Hôm nay em còn thích anh hơn hôm qua”
Độ ấm trong nhà khôi phục như lúc ban đầu, hắn nhịn không nổi phải giơ tay sờ sờ mặt anh: “Ngốc”
Có là lần đầu đeo nhẫn thì Cảnh Hoài cũng biết món đồ này có đôi có cặp: “Nhẫn của anh đâu rồi?”
Người kia móc ra cái hộp khác: “Trong đây”
Anh mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn giống cái của anh như đúc, chỉ là kích cỡ lớn hơn một chút xíu.
Thiếu niên cầm nhẫn trong tay, cẩn thận quan sát mới phát hiện ra kí tự khắc bên trong.
——JLJ.

Cảnh Hoài ngẩng đầu hỏi hắn: “Nghĩa là gì ạ?”
Sau đó anh trông thấy vành tai ai đó hồng hào một cách khả nghi.
Vài giây sau hắn mới mở miệng giải thích: “Nghĩa là tôi yêu em”
Trái tim nhỏ nhắn đập nhanh kinh khủng, Cảnh Hoài cúi xuống nhìn mặt chữ.
Chữ J thứ nhất là Ji Jingyan, L là Love, chữ J thứ hai là Jing Huai.
Anh nở nụ cười: “Sao anh lại sến hơn cả em nữa rồi”
Quý Tĩnh Duyên rũ hàng mi: “Xin lỗi, tôi không có tế bào lãng mạn”
Cảnh Hoài hỏi: “Của em cũng có ạ?”
Hắn đáp ừ: “Em có thể gỡ ra xem”
Anh nghĩ một hồi rồi chớp mắt: “Thôi không nên gỡ, anh em vừa đeo cho em mà”
Rồi anh nắm lấy tay đối phương, nghiêm túc đeo nhẫn lên ngón áp út của hắn.
“JLJ không phải là anh yêu em” Cảnh Hoài giải thích: “Mà nghĩa là chúng ta yêu nhau”
Sau khi đeo xong, hai bàn tay cứ thế đan vào nhau, cảm giác có vật chắn giữa cực kì rõ ràng, mang theo chút trách nhiệm khó nói thành lời.
Màn đêm đông thắp sáng hàng ngàn ánh đèn điện, căn hộ năm trăm mét vuông nằm giữa chốn thị thành chỉ chiếm một góc thật nhỏ.

Máy sưởi trong phòng mở hết công suất, bầu không khí êm đềm an nhiên.
Quý Tĩnh Duyên chợt nói: “Em có thể làm chủ hôn”
Cảnh Hoài gác cằm lên đùi hắn, hỏi rằng: “Ngài Quý Tĩnh Duyên, ngài có bằng lòng hôn tân lang của mình không?”
Ngón tay thon dài nâng cằm anh lên trong khi mái đầu hắn cúi thấp: “Tôi bằng lòng”
Hai làn môi chạm nhau, đôi bên đều khó mà kiềm lòng.
Nụ hôn phớt biến thành nụ hôn kịch liệt từ lúc nào chẳng hay, tư thế một cao một thấp có hơi khó chịu nên Quý Tĩnh Duyên nắm lấy cánh tay anh: “Em ngồi lên đi”
Cảnh Hoài không nghĩ nhiều, thưa vâng xong còn cẩn thận mở chốt phanh của bánh xe.
Trên đùi truyền đến cảm giác nằng nặng, hai người một lần nữa đối mặt hôn môi.
Mấy ngày bận bịu làm số lần thân thiết của họ cũng giảm dần theo, bây giờ lửa vừa nổi lên đã bốc cháy mãnh liệt.
Cảnh Hoài đón nhận đợt tấn công dữ dội của hắn đến nỗi hai mắt ửng hồng, miệng thở phì phò, giọng nói của anh thấm đẫm hương tình dục: “Vào phòng đi anh?”
Người kia ôm lấy anh không để anh ngã xuống.
Khuôn mặt luôn bình tĩnh bỗng mang vẻ quyến rũ hiếm thấy, khóe miệng hắn bóng loáng ánh nước, cổ áo sơ mi bị anh siết nhăn, nhưng lúc này chả ai có tâm tình vuốt phẳng.
Người thật diễm lệ hơn cả hoa đào tháng ba, khiến nhịp thở của Cảnh Hoài sững lại.
Giọng hắn vừa trầm vừa khàn, đôi mắt lóe lên ánh sáng làm lòng người chấn động: “Ở đây”
Anh phản ứng không kịp, ngơ ngác kêu lên: “Dạ?”
Sau đó anh bị hắn xoay một vòng, bị ôm kẹt cứng trong không gian nhỏ hẹp.

Tấm lưng anh dựa vào lồng ngực rộng lớn nỏng bỏng, hai cơ thể dán sát một chỗ.
“Có được không?”
Cảnh Hoài chợt hiểu ra.
Mặt anh đỏ lựng, thở hổn hển như sắp hết hơi đến nơi.
Không phải anh chưa từng tưởng tượng tới tư thế này, dù sao ngày xưa đã xem tranh ấy ấy trên diễn đàn.

Nhưng mà anh mới chỉ nghĩ thế thôi.
“Chuyện này, anh à, chuyện này không tốt cho chân…”
“Không sao, tôi chịu được” Âm điệu lạnh nhạt trước sau như một bây giờ lại ẩn chứa chút gì đó khiến người ta thẹn thùng, Quý Tĩnh Duyên cất tiếng hỏi: “Có được không?”
Ân cần vô cùng.
Cảnh Hoài nào đã bao giờ bắt gặp vẻ mặt này của hắn, anh lập tức phất cờ đầu hàng.
Anh nắm lấy bàn tay đang giữ eo mình, lơ đãng vuốt qua mặt nhẫn rồi run run rẩy rẩy nói với hắn: “Chân khó chịu thì nói với em, anh đừng cố”
“Ừ”
Thiếu niên hãy còn lo lắng lắm: “Nếu anh không được thì phải nói với em…”
Người ngồi sau bất chợt đình chỉ động tác dang dở, sau đó phát ra tiếng nói nguy hiểm cực kì: “Được hay không, em phải thử mới biết được”
...
...
Dạ được!
Hết chương 45Dịch giả có lời muốn nói: Ai có vợ cũng khát thôi, hờ, tưởng anh không đam mê cơ mà anh Quý ơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.