Giữa trưa Kỷ Hạ mang cơm đến cho Phó Hằng Chi, hai người cùng ăn trong văn
phòng, sau đó Kỷ Hạ ngủ trưa trong phòng nghỉ của anh một lúc mới sang
chỗ của Lâm Tu.
Lâm Tu vẫn ăn mặc thoải mái như cũ, nếu đổi lại là người khác thì lối ăn
mặc này sẽ trở thành lôi thôi lếch thếch, nhưng nhờ vào khuôn mặt của
anh nên trông rất lười biếng và lạnh lùng.
“Mời vào.”
Nhà của Lâm Tu ở vùng ngoại ô vắng, giao thông không thuận tiện, nhưng cực
kỳ yên tĩnh. Kỷ Hạ bước vào cửa thì hơi bất ngờ trước phong cách trang
trí đơn giản, không, đúng hơn là cách trang trí đơn sơ.
Trong phòng khách ngoài chiếc ghế sofa ra thì không còn gì nữa, giá vẽ đã
được dựng lên trước sofa, hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ cho Kỷ Hạ.
“Ngồi đi.”
Hành động tiếp theo của Lâm Tu đã xác nhận ý tưởng của Kỷ Hạ, anh chỉ vào
chiếc ghế duy nhất trong phòng khách, còn mình ngồi xuống trước giá vẽ.
“Cô ngồi xuống giữ tư thế an tĩnh một chút, giống như có gì đó đang ôm lấy cô.”
“Như vậy… Sao ạ?”
Lâm Tu miêu tả khá phức tạp, tuy nhiên khi Kỷ Hạ ngồi lên tạo động tác thì nhận ra nó không khó khăn gì, thậm chí rất nhẹ nhàng.
“Ừ, thế này.”
“Em không cần thay quần áo ạ?”
“Không cần đâu, buông lõng tay xuống.”
Người này rất kỳ quái mà.
Kỷ Hạ thấy Lâm Tu nhanh chóng bắt đầu động tác vẽ phác họa bèn nuốt câu hỏi của mình xuống, cô nằm trên sofa nhìn trần nhà.
“Vì sao hôm nay chồng chưa cưới của cô không đến?”
Thời gian yên tĩnh chầm chậm trôi qua, Kỷ Hạ cảm nhận Lâm Tu vẽ rất thuận lợi, nên anh hiếm khi có được tâm tình tốt trả lời cô.
“Thật ra anh ấy luôn bận rộn, chút nữa anh ấy có thể đi đón em là do dành ra chút ít thời gian mới đến được.”
Trưa nay lúc đi đưa cơm Kỷ Hạ phải chờ trong phòng gần nửa tiếng thì anh mới tan họp, dù tan họp rồi cũng chỉ có nửa tiếng để nghỉ ngơi, vội ăn cơm
xong đã đi họp tiếp, khiến Kỷ Hạ đau lòng không thôi.
“Như vậy à.”
Lâm Tu thất thần lên tiếng, Kỷ Hạ nằm yên không nhúc nhích cũng hơi chán,
cô khẽ liếc mắt nhìn Lâm Tu: “Thầy Lâm và chị em là bạn học đại học đúng không?”
“Ừ, cùng khoa nhưng khác ban.” Lâm Tu đáp.
“Vậy chị ấy quen biết thầy khi nào?” Kỷ Hạ hỏi.
“Vào năm nhất.”
Kỷ Hạ tính toán thời gian, lập tức cảm thán: “Quen biết lâu rồi nhỉ…”
Trước đây không phải Kỷ Vũ chưa từng yêu đương, nhưng thời gian mỗi cuộc tình đều chóng vánh, chú cũng nói cô ta là một người không kiên trì lâu dài, cả đời này chỉ làm một việc kiên trì duy nhất là vẽ tranh thôi.
“Có phải cô cũng cảm thấy cô ta thật sự thích tôi không?”
Lâm Tu mấp máy môi, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn vào trang giấy trắng trước mặt, để lộ ra một bên mặt có đường cong lưu loát.
“Ừm…” Kỷ Hạ cảm thấy như vậy, “Chị Kỷ Vũ chắc rất thích thầy, nên mới theo đuổi thầy nhiều năm như vậy…”
“Nhưng tôi không cảm thấy thế.”
Lâm Tu nói xong thì ngừng lại, ngước mắt nhìn dáng vẻ của Kỷ Hạ một cái rồi tiếp tục vẽ.
“Cô ta chỉ thích chinh phục, bởi vì tôi không thể hiện vẻ hứng thú nên cô
ta luôn theo đuổi tôi, tôi cảm thấy việc này không tính là thích.”
Kỷ Hạ sửng sốt, cảm thấy Lâm Tu nói rất có lý, cô định nói giúp Kỷ Vũ vài
câu, nhưng há miệng ra lại không tìm thấy câu nào thích hợp.
Đây là chuyện của hai người họ, sau khi Kỷ Vũ lên đại học thì không bao giờ kể cho Kỷ Hạ nghe bất kỳ chuyện gì nữa, đến gần đây cô mới biết đến sự
tồn tại của Lâm Tu, bây giờ e rằng giúp đỡ sẽ khiến bản thân luống
cuống.
“Đúng rồi.” Lâm Tu dừng tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Kỷ Hạ: “Gần đây cô cẩn thận hơn chút.”
Ánh mắt lần trước của Kỷ Vũ khiến Lâm Tu cảm thấy không tốt lành gì, anh
cảm giác Kỷ Vũ sắp làm gì đó với Kỷ Hạ, nhưng không nghĩ ra cô ta sẽ làm gì kế tiếp.
Kỷ Hạ hoang mang: “Chú ý gì ạ?”
“Không biết nữa, tóm lại cô nên chú ý hơn.”
Lâm Tu không biết Kỷ Vũ muốn làm gì, cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, chỉ không mong muốn cô gái như Kỷ Hạ chịu tổn thương.
Chờ đến khi Lâm Tu hoàn thành bản phác thảo đã đến chiều, anh buông bút vẽ
nhìn cô gái đang mơ màng ngủ trên sofa: “Hôm nay đến đây thôi, cô vất vả rồi.”
Cô gọi điện cho Phó Hằng Chi xong thì tạm biệt Lâm Tu, che ô ra cửa khu
biệt thự, chưa đi được hai bước đã nhận được điện thoại của thím.
“Dạ thím?”
“Ừ, Hạ Hạ à, con có bận không?” Giọng điệu của người phụ nữ trong điện
thoại nghe thân thiện hơn thường ngày rất nhiều, “Thím không làm phiền
con chứ.”
“Không ạ, có việc gì không thím?” Kỷ Hạ ít khi nghe thím nói dịu dàng như vậy, lúc này cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Thím cứ nói thẳng đi ạ.”
“Chuyện thế này, Hạ Hạ….”
Bà ta không biết phải mở lời thế nào, do dự một lúc rồi nói:
“Thím và chú của con đều biết lúc đó con vì cứu sản nghiệp nhà họ Kỷ chúng ta nên mới bị ép gặp Phó Hằng Chi, chúng ta cảm thấy làm vậy thì không
công bằng với con, bây giờ chị con đã về nước rồi, nó hiểu chuyện hơn
rất nhiều, chúng ta nghĩ hẳn nên để con quay lại cuộc sống vốn có của
mình, vừa hay con và Hằng Chi chênh lệch tuổi tác rất lớn, hay là chuyện hôn nhân này sắp xếp cho cậu ta và Tiểu Vũ nhé, con cảm thấy thế nào?”
Bà ta càng nói càng nổi lên hứng thú, nói đến cuối tựa như chỉ vì muốn tốt cho Kỷ Hạ. Từ khi bắt đầu bước chân của Kỷ Hạ đã sững lại, mặt trời đã
lặn về tây nhưng nắng vẫn nóng như trước, mặt đất bị ánh nắng hâm nóng
cả ngày, khí nóng xông thẳng từ giày lên, tuy nhiên giờ phút này lớp khí đó đã biến thành khí lạnh khiến Kỷ Hạ rùng mình.