Phó Hằng Chi đã hẹn đón Kỷ Hạ lúc 18h30 trước cửa khu biệt thự, anh đến rất đúng giờ, vừa ngay phút thứ 29 đã dừng xe trước cửa, nhưng không thấy
bóng hình Kỷ Hạ đâu.
Đây là khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, Phó Hằng Chi ngẫm nghĩ Kỷ Hạ
đi rất chậm, nên kiên nhẫn chờ cô, trong lúc chờ vẫn không quên sắp xếp
lịch trình ngày mai với trợ lý.
Xác nhận lịch trình xong đã trôi qua 15 phút, bảo vệ biệt thự đi ra hỏi anh có cần giúp gì không, Phó Hằng Chi đang suy tính nhờ bạn bè có nhà ở
đây ra mặt nói với bảo vệ một tiếng thì bắt gặp Kỷ Hạ từ xa đi đến.
Cô bước đi rất chậm, đầu rũ thấp, giống như một đứa trẻ làm sai, tuy không thấy rõ động tác lau nước mắt của cô nhưng Phó Hằng Chi vẫn nhìn ra
được cô vừa mới khóc xong.
Sắc mặt Phó Hằng Chi trầm xuống, trực giác nói cho anh biết lúc không có
anh đã xảy ra chuyện gì rồi, anh bèn mở cửa đi xuống. Bảo vệ rất có mắt
nhìn, không ngăn cản anh lại, để mặc Phó Hằng Chi đi vào cửa khu biệt
thự.
“Hạ Hạ, sao em khóc?”
Thật ra Phó Hằng Chi chưa từng nhìn Kỷ Hạ khóc thương tâm như vậy, đặc biệt
sau khi nghe giọng anh xong thì khóc càng to hơn nữa, trên mặt hằn lên
những vệt nước dài.
“Hằng Chi…”
Giọng nói cô run rẩy, dường như chỉ mới nghe tiếng cô thì tim Phó Hằng Chi đã nhói lên.
Kỷ Hạ ngẩng đầu nhìn Phó Hằng Chi, đôi mắt đỏ bừng vẫn còn chứa đựng nước
mắt. Mười phút trước khi gặp Phó Hằng Chi đã xảy ra nhiều việc, cô không biết nên kể cho anh nghe từ đâu.
Cô há miệng thở dốc, đôi môi bị cắn đỏ bừng nhanh chóng bĩu xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Hằng Chi.
“Em không muốn hủy hôn với anh…cũng không muốn ly hôn…”
Cô không phải kiểu người hay đòi hỏi, có thể nói ra mà không suy nghĩ thế này cho thấy cô chống cự việc này rất lớn.
Phó Hằng Chi sửng sốt, thật sự không biết Kỷ Hạ vì sao lại nói thế: “Ai nói chúng ta hủy hôn, ai nói chúng ta phải ly hôn?”
Nước mắt Kỷ Hạ chảy dài: “Nhưng…nhưng thím nói chị Kỷ Vũ thích hợp với anh
hơn, chị ấy phù hợp xuất hiện cùng anh hơn em, có thể trợ giúp anh trong công việc…Em không biết gì cả, cũng không biết nói gì khi xã giao…Ngoại trừ múa ra…ngay cả vẽ em cũng không làm được…em phải làm sao bây giờ
Hằng Chi…”
Kẻ gây chuyện nổi lên mặt nước, ánh mắt Phó Hằng Chi đột nhiên tối lại: “Bà ta còn nói gì nữa?”
Cô gái vừa lau nước mắt vừa lắc đầu: “Em không nhớ nữa…vừa rồi em đã tức
giận với thím..em to giọng nói chuyện với bà ấy, chắc bà ấy giận lắm,
nhưng khi đó em cũng rất giận mà..nên em không nhớ rõ về sau bà ấy nói
gì…”
Đây chắc là lần đầu trong đời cô thật sự nổi giận với người nhà mình, để cô phải to giọng nói chuyện đã thấy cô chịu đựng thế nào rồi.
“Vì sao Hạ Hạ nổi giận, hửm? Có phải vì lời nói của bà ta khiến em tức giận không?”
Trong mắt Phó Hằng Chi đã nổi lên khí lạnh khiến người khác sợ hãi, nhưng
giọng điệu khi nói chuyện với Kỷ Hạ vẫn dịu dàng nhu hòa như cũ.
“Bởi vì..bởi vì bà ấy không hỏi anh…đã trực tiếp quyết định mọi chuyện rồi,
em cảm thấy bà ấy xem anh như món đồ tùy tiện sắp đặt ý..khiến em tức
giận.”
Phó Hằng Chi sửng sốt, ngay sau đó lớp băng lạnh trong mắt dần tan rã hết,
vừa rồi hỏi xong câu đấy thì trong đầu anh đã nghĩ đến mọi đáp án khiến
anh không thể nguôi giận, nhưng không ngờ điều khiến Kỷ Hạ nổi giận lại
là lý do này.
“Vì thế em đang nổi giận thay anh?” Phó Hằng Chi thấy Kỷ Hạ khóc đến mức
ngực phập phồng lên xuống, đến cả việc tức giận cũng đáng yêu, anh kiềm
không được cong khóe miệng: “Hạ Hạ ngốc.”
“Ừm…lúc sau em ngẫm lại thấy mình cũng có lỗi sai…Có lẽ thím đã hỏi anh rồi nhưng chưa nói với em thôi…”
Cô muốn tự xem xét lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Phó Hằng Chi đã biết
hoặc âm thầm đồng ý mọi chuyện thì cảm thấy những tháng ngày ở chung với anh trước đây đều hóa thành hư vô, cô cảm thấy cực kỳ đau khổ, nước mắt không dừng chảy được.
“Không được nghĩ lung tung.”
Phó Hằng Chi đánh ta suy đoán của cô vợ hiền, anh nâng mặt cô lên hôn xuống những giọt nước mắt nóng hổi.
“Anh chưa từng nghe qua chuyện này, cũng tuyệt đối không đồng ý, có vẻ chú
thím hiểu lầm anh rồi, anh cảm thấy nên công bằng nói chuyện với họ
chút.”
Lời này của Phó Hằng Chi đã suy xét đến cảm nhận của Kỷ Hạ, bây giờ anh cảm thấy cặp vợ chồng kia đang xem thường mình.