Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

Chương 23: Hộ thê



Hộ thê: Bảo vệ vợ

Lộ Kiều không nói ra, Khương Dịch Duy còn có thể tự mình bình tĩnh lại. Kết quả Lộ Kiều lời vừa nói ra khỏi miệng, Khương Dịch Duy ngược lại càng cảm thấy có tinh thần.

Hắn không dám lại ôm lấy Lộ Kiều, chờ Lộ Kiều ngủ rồi ra ban công hút vài điếu thuốc thì phía dưới mới dần bình tĩnh lại

Khói thuốc bay theo gió, Khương Dịch Duy tắt thuốc rồi đi đánh răng một lần nữa. Chờ đến khi mùi thuốc lá trên người hoàn toàn tiêu tán, mới trở về giường nằm

Mấy ngày nay hai người họ ngủ cạnh nhau đã thành thói quen, cảm nhận được độ ấm bên người, Lộ Kiều theo bản năng dán vào Khương Dịch Duy.

Khương Dịch Duy thuận thế ôm lấy Lộ Kiều.

Hắn có một đoạn thời gian rất dài không có hút thuốc, ban đầu hút thuốc là bởi vì lúc đại học có một khoảng thời gian trong lòng hắn đặc biệt bực bội, hút thuốc một thời gian đều không bỏ được.

Nhưng từ sau khi ở bên cạnh Lộ Kiều, hắn cơ hồ không đụng vào thuốc quá nhiều. Thân thể Lộ Kiều không tốt, hắn sợ mùi thuốc làm Lộ Kiều khó chịu. Hắn trước giờ cảm thấy bỏ thuốc không khó, từ bỏ tình cảm mới khó.

Tựa như nhiều năm hắn không buông nổi Lộ Kiều vậy, không chỉ bỏ không được, còn muốn vì Lộ Kiều cai thuốc lá.

Cho nên hai chữ "tình yêu" này đối với Khương Dịch Duy rất thần, thần đến độ vì Lộ Kiều, hắn cái gì cũng làm.

Khương Dịch Duy còn nhớ rõ buổi tiệc tối chia tay ngày tốt nghiêp hôm đó, hắn cùng bạn học lên sân khấu biểu diễn, người đệm đàn ghi-ta cho hắn chính là Lộ Kiều.

Hắn hỏi qua bạn học có phải y rất quen thuộc với Lộ Kiều hay không.

Bạn học nói với hắn: "Không thân a, trước kia thông qua bằng hữu, hắn có giúp ta một lần lên sân khấu biểu diễn, sau này ta với hắn đều không có giao thoa."

"Cũng là mấy ngày hôm trước đi ăn trùng hợp gặp được, liền tùy tiện hàn huyên vài câu. Hắn nghe ta nói muốn tìm người đệm ghi-ta hỗ trợ biểu diễn, liền nói với ta hắn sẽ đàn, nói còn có thể lại đây hỗ trợ."

Buổi tối ngày chia tay hôm đó, hình ảnh Lộ Kiều cúi đầu gảy đàn ghi-ta vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí hắn tới bây giờ.

Hắn ngày thường nằm mơ, đều thấy chính mình ngồi dưới sân khấu, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Lộ Kiều đánh ghi-ta trên sân khấu. Trong mộng trừ bọn họ, không còn ai khác.

Như vậy, Lộ Kiều đàn ghi-ta, chính là đàn cho một mình hắn nghe.

Đầu ngón tay du tẩu trên mu bàn tay Lộ Kiều, sờ đến đầu ngón tay, Khương Dịch Duy bỗng nhiên muốn mua một cái ghi-ta tặng cho Lộ Kiều.

Hết sức thất thần, người trong ngực rút tay ra, nỉ non một câu: "Ngứa..."

"Cái gì?" Khương Dịch Duy không nghe rõ, tưởng Lộ Kiều tỉnh, hơi hơi nhỏm dậy nhìn mặt Lộ Kiều, "Làm sao vậy?"

Thấy Lộ Kiều chậm chạp không có trả lời, thậm chí đem chân để lên người hắn, Khương Dịch Duy mới phản ứng lại Lộ Kiều đây là đang nói mớ.

Hắn không biết Lộ Kiều có phải nằm mơ hay không, nhưng chính hắn lại mơ thấy Lộ Kiều đánh đàn ghi-ta cả đêm.

Dẫn đến ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Dịch Duy đặc biệt muốn vuốt ve đầu ngón tay Lộ Kiều mà nói với cậu: Đánh đàn cả một đêm, vất vả rồi.

"Anh vẫn nắm tay em phát ngốc làm cái gì?" tay Lộ Kiều bị Khương Dịch Duy nắm đến hơi hơi ra mồ hôi, bởi vì ngày hôm qua thể lực tiêu hao quá độ nên bây giờ vẫn chưa hồi phục, cho nên cậu một chút sức lực đều không có, căn bản rút không ra.

Khương Dịch Duy cười, buông tay Lộ Kiều ra, nói: "Đẹp."

Lộ Kiều tự thưởng thức tay mình nửa ngày: "Cũng khá đẹp, một đôi tay đẹp như vậy, còn giúp anh.... Cái kia.... Anh có hay không đặc biệt kiêu ngạo?"

Là rất kiêu ngạo.

Khương Dịch Duy không khỏi thân thân tay Lộ Kiều một chút, thực hối lỗi vì Lộ Kiều đều giúp hắn làm chuyện đó. Trên mu bàn tay lưu lại một nụ hôn, hắn cười nói: "Đeo nhẫn kết hôn của chúng ta lên, sẽ càng đẹp mắt."

Lộ Kiều nghe xong trong lòng liền ngứa ngáy, ước gì ngày tổ chức hôn lễ đến nhanh.

Trên đường đến công ty lại nói đến lễ phục, Lộ Kiều đột nhiên muốn cho Trần Diệp thử một lần.

Nói như thế nào thì Trần Diệp cũng học thiết kế thời trang chuyên nghiệp, có phòng thiết kế riêng. Quần áo hắn thiết kế tương đối tiểu chúng, tuy rằng không tính là lớn, nhưng ít nhất cũng có chỗ đứng trong giới.

Khương Dịch Duy gật đầu, quyết định nghe Lộ Kiều tìm Trần Diệp thử xem.

Đến công ty thấy thời gian chụp ảnh còn sớm, Lộ Kiều đi theo Khương Dịch Duy vào văn phòng trước. Mới vừa liên hệ Trần Diệp nói về việc thiết kế lễ phục, liền nghe thấy có người ở ngoài văn phòng gõ cửa.

Khương Dịch Duy nói tiến vào, lập tức thấy Charlie như một con chim khổng tước hoa hòe lòe loẹt đi đến.

"Chào buổi sáng, Khương Tổng tìm ta có chuyện gì?" Charlie hỏi.

Khương Dịch Duy buông văn kiện trong tay: "Hôm nay Tiểu Lộ ra ngoài ngoại cảnh chụp ảnh, tôi đem chuyên viên trang điểm đổi thành cậu."

Charlie ngồi kế bên Lộ Kiều, đôi mắt sắc bén nhìn thấy nửa dấu hôn bị cổ áo che khuất trên cổ Lộ Kiều: "Trang điểm là phụ, chủ yếu là vì che ấn ký đi?"

"Mau để ta nhìn xem Khương Tổng ở trên người ngươi nhiều hay ít dấu hôn!" Nói rồi còn duỗi tay muốn mở áo Lộ Kiều.

Lộ Kiều tập tức trốn ra xa: "Ngươi lát nữa che không phải có thể thấy sao? Đừng có ở trước mặt người yêu ta mà động tay động chân, người yêu ta ghen thì làm sao bây giờ?"

Charlie phát hiện Lộ Kiều mở miệng cũng đều là nói thật, có thể đem tòa băng sơn vạn năng Khương Dịch Duy này thành người của mình.

Hắn nhịn xuống muốn đưa ngón cái lên biểu thị sự xúc động của mình, thuận miệng đáp một câu: "Chúng ta không phải như tỷ muội sao? Nháo một chút đều không được?"

"Ta chỉ cùng người yêu nháo." Lộ Kiều nói xong nhìn đồng hồ, thấy nên đi chụp rồi, nhanh nhẹn túm Charlie rời đi.

Đến lúc vào thang máy Charlie cũng không có ngưng, đặc biệt hâm mộ mà nhìn Lộ Kiều: "Khương tổng rất mãnh đi? Có phải hay không có thể so với máy đóng cọc? Hay là tiểu môtơ? Lực eo rất cường tráng?"

"Là rất đột ngột...." Lộ Kiều hồi tưởng sự tình phát sinh ngày hôm qua chân liền mềm nhũn, hắn sau phải cầu Khương Dịch Duy dừng lại, lừa hắn mình muốn hôn mê mới có thể thoát thân.

Cả đêm dùng bao nhiêu cái bao cậu cũng lười đếm, thậm chí thời điểm bị Khương Dịch Duy ấn lên tường luật động từ phía sau trực tiếp khóc thành tiếng.

Lộ Kiều khoe khoang làm Charlie ghen ghét muốn chết, đến nơi quay chụp động tác che ấn ký trên người Lộ Kiều đều mang oán niệm.

"Tỷ Tỷ tốt của ta, người nhẹ một chút được không?" Lộ Kiều toàn thân nhức mỏi, Charlie cầm mút trang điểm đụng vào chút nữa là muốn nhảy dựng lên.

"Ai biểu các ngươi không biết tiết chế như vậy..." Charlie mạnh miệng nhưng mềm lòng, động tác trên tay nhẹ đi một ít, "Khương Tổng như thế nào đến phía sau eo người đều không tha? May mà không có chụp phía dưới, bằng không mông với đùi cũng phải đều che?"

Mặt Lộ Kiều nóng lên.

Hai địa phương này Khương Dịch Duy đúng là có hôn. Còn hôn thật lâu, không khác gì bảo bối yêu thích mà không chịu buông.

Thấy Lộ Kiều cúi đầu ngẩn người không nói, Charlie lấy khuỷu tay chọt Lộ Kiều: "Làm sao vậy? Dư vị a?"

"Không dư vị" Trên người che đến không khác bình thường lắm thì nghe thấy biên tập ở bên ngoài kêu cậu đi thay quần áo.

Người biên tập cùng chụp với cậu hôm nay không quá khó đối phó, Lương Hoàn.

Lúc trước công ty chưa bị Khương Dịch Duy thu mua, Lương Hoàn cùng một người mẫu tên Ôn Du rất thân thiết, tài nguyên của hắn đều hướng Ôn Duy đưa.

Có tài nguyên hay không Lộ Kiều thật sự cũng không để ý nhiều như vậy, chụp nhiều ảnh bìa tạp chí cũng không có khả năng nhảy đến hàng ngũ người mẫu cao cấp. Nhưng mấy lần có tư cách được đến phỏng vấn cho tuần lễ thời trang, video phỏng vấn của cậu đều được thông qua, nhưng cơ hội lại rơi vào tay người không có tư cách phỏng vấn là Ôn Duy.

Hai người này làm như thế nào, Lộ Kiều không biết.

Cậu cũng không phải là người tối dạ, nghĩ xấu cho người khác. Mà là lúc ở trong WC, vô tình nghe thấy Ôn Duy cùng Lương Hoàn nói chuyện này.

Lúc đó Ôn Duy miệng lưỡi cười nhạo mang theo chút may mắn: "Cũng may ngươi nghĩ cách đem Lộ Kiều đạp xuống, bằng không cũng không đến phiên ta đi dự tuần lễ thời trang. Chúng ta cũng không phải một hai lần đạp hắn xuống như vậy, nếu như hắn đã biết, không chừng còn muốn lộng chết ta."

Lộ Kiều ảo tưởng muốn lộng chết Ôn Duy, kết quả Ôn Duy trên đường ngồi xe ra nước ngoài huấn luyện xảy ra tai nạn, đến bây giờ còn đang ở bệnh viện làm vật lý trị liệu.

Cho nên làm người không thể có ý xấu, bằng không ông trời sẽ động thủ thu thập ngươi.

Hiện tại Lương Hoàn nói chuyện với Lộ Kiều ngữ khí cũng khách khí nhiều.

Trước kia đối xử lạnh nhạt với Lộ Kiều, hiện giờ lại chuyển qua chân chó mà vây quanh Lộ Kiều, ngay cả hai ghế tựa dùng để quay chụp cũng nhường Lộ Kiều ngồi.

Lộ Kiều cạn lời, ngồi trên ghế nói với Lương Hoàn: "Ngươi không cần thiết phải như vậy, ta cũng không thể làm gì ngươi. Ngươi trước kia như thế nào, hiện tại thành như vậy. Không cần phải vây bên người ta, ta cũng không khó hầu hạ như vậy."

Ý tứ chính là người cách xa ta một chút, đừng đứng ở đây chướng tai gai mắt.

Lương Hoàn "Ai Ai" mà đáp ứng hai tiếng, chờ đến khi ánh sáng set up xong, nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp thì chạy đến một góc hút thuốc.

Trên đường đi Lương Hoàn gọi điện thoại cho Ôn Duy hỏi một chút chân hắn thế nào.

Hai người hàn huyên vài câu, Lương Hoàn liền ngồi xổm trên mặt đất oán giận nói: "Cũng không biết Lộ Kiều kiêu cái gì, ỷ vào mình cùng Khương tổng đi lãnh chứng, bắt đầu phô trương với ta."

"Hắn cũng không nghĩ Khương Dịch Duy là ai? Lão tổng giới giải trí ai cũng muốn tìm người mẫu tùy tiện chơi chơi, chờ chơi chán rồi hắn chính là cái loại thối nát. Tự cho rằng mình là cái gì vạn người mê, cho rằng Khương Dịch Duy sẽ ở hắn bên hắn cả đời?" Hắn nói chuyện điện thoại mắng đến quên mình, cái gì khó nghe đều mắng.

Chờ mắng sướng miệng, cúp điện thoại liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.

Lương Hoàn chưa kịp quay đầu lại xem người phát ra tiếng cười là ai, đã bị đá một cái thật mạnh. Đầu chúc xuống đất, lăn một cái thật xa.

"Thao... Mẹ nó ai dám đá ta?" Lương Hoàn từ mặt đất bò lên, nhìn thấy người đứng đối diện hồn cũng chưa hoàn, lắp bắp nói, "Khương...Khương Tổng..."

Âm tiết hỗn loạn còn dư lại trong cổ họng hắn bị Khương Dịch Duy dùng ánh mắt lạnh như băng dọa đến không dám phát ra nửa tiếng.

Chỉ thấy Khương Dịch Duy không nhanh không chậm mà sắn áo sơ mi đến khuỷu tay, đi đến trước mặt Lương Hoàn, trực tiếp dùng tay phải bóp lấy cằm Lương Hoàn.

Sắc mặt hắn âm trầm, thanh âm không mang theo một độ ấm nào mà nói với Lương Hoàn một câu: "Ai cho phép người mắng em ấy?"

Tác giả có lời muốn nói: Người mà Khương Tổng che chở trong lòng bàn tay, là người mà ngươi muốn mắng thì có thể mắng sao!!!

13Aug21


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.