Thẩm Thu Vãn ho nhẹ một tiếng: "A Hạ, không phải cậu có chuyện cần nói với tôi à, là chuyện gì?"
Phương pháp đánh trống lảng này thật sự là hơi lộ liễu, đến bản thân Thẩm Thu Vãn cũng cảm thấy tỷ lệ thành công không được cao lắm. Quả nhiên, Hạ Không Sơn ngồi phía đối diện chỉ dời tầm mắt từ cổ lên mặt anh ta, cũng không mở miệng trả lời.
Thẩm Thu Vãn đối mặt hai giây, đầu hàng: "Thật ra cái này là ngoài ý muốn thôi, lần sau sẽ không..."
"Còn có lần sau à?" Hạ Không Sơn vẫn cười híp mắt, giọng điệu lại lạnh lẽo đẩy lui cơn nóng mùa hè. Không đợi Thẩm Thu Vãn trả lời, cậu ta đã nói, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Có phải văn phòng của cậu ở cạnh công an Lâm thành không?" Thấy Thẩm Thu Vãn gật đầu, Hạ Không Sơn nói: "Tớ có căn hộ ở đấy, trước khi nhiệm vụ mây đen kết thúc tớ cũng tạm ở chỗ này, tối cậu rảnh thì tới, tớ dạy cậu đánh đấm."
"... Đánh đấm?"
Lúc này Thẩm Thu Vãn mới nhận ra đối phương đang nghiêm túc, anh ta còn đang lưỡng lự, đã nghe Hạ Không Sơn nói: "Hôm qua có một đoàn khách cao tuổi đến miếu hoang ở Đông Hồ, cậu biết chuyện này không?"
Thẩm Thu Vãn lập tức bị kéo sang chuyện khác.
"Tôi biết, làm sao?"
"Đoàn cao tuổi này vốn từ Hồ thành, do một viện dưỡng lão Hồ thành phụ trách. Hôm qua sau khi trở về từ Lâm thành, toàn bộ đoàn bọn họ đều trở nên cực kỳ yếu ớt, nhưng bọn họ dối gạt con cháu và người nhà, sống chết không chịu đi khám bác sĩ."
"Thế là tối qua, một ông lão bị sốc phải vào bệnh viện, không ít người thân trong nhà bọn họ cũng đã không hài lòng với viện dưỡng lão này, vậy nên tối qua, công an Hồ thành nhận được báo áo."
Thường ngày, viện dưỡng lão xòe không ít các loại giấy tờ chăm sóc y tế, giấy khám chữa bệnh và các kiểu khoa học vòi tiền thành viên, lần du lịch Lâm thành vừa rồi lại lấy danh nghĩa "Hạn ngạch du lịch hàng năm", thu mỗi người hơn một trăm nghìn tệ.
Tuy nhiên dù viện dưỡng lão có thu nhiều hơn nữa, cũng chẳng liên quan gì đến tổ giám sát vụ án đặc thù. Điều thật sự khiến tổ giám sát chú ý, đến mức tiểu đội Hồ thành phải ghé thăm Lâm thành trước thời hạn, vẫn là sự khác thường của nhóm người cao tuổi này.
"Hai năm nay xuất hiện không ít vụ án lừa gạt người già, tuy nhiên những người bị hại này dù ban đầu có không tin, thì sau khi tỉnh táo lại, nhớ đến tiền tài hao hụt, cũng sẽ lần lượt tỉnh ngộ." Hạ Không Sơn nói, "Nhưng những người già này hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Thu Vãn nói tiếp: "Tất cả bọn họ đều tin chắc mình không bị lừa?"
Hạ Không Sơn nhấc mi nhìn anh ta.
Thẩm Thu Vãn mông lung: "Sao?"
Anh nói sai rồi à?
Hạ Không Sơn đáp: "Không sao."
Đã rất lâu bọn họ không thể nói chuyện tự nhiên ăn ý đến vậy.
Mặc dù đây là trò chuyện về vụ án.
"Không sai, không một ai trong số người già này tin là mình bị lừa. Hơn nữa thái độ của bọn họ cực kỳ chắc chắn, không chỉ là con cái đến khuyên, mà ngay cả cảnh sát tới cửa vẫn không tin." Hạ Không Sơn kể, "Trừ người của viện dưỡng lão, bọn họ cho rằng tất cả mọi người đều đang hại bọn họ."
Thẩm Thu Vãn cau mày: "Có phải năng lực tẩy não của viện này tương đối mạnh không?"
Hạ Không Sơn lắc đầu: "Viện dưỡng lão này là một công ty dây chuyền, có tổng cộng bảy tám chi nhánh Hồ thành, sau khi bị tố cáo, những chi nhánh khác đều có người bị lừa đứng ra, chỉ một mình chi nhánh này không có."
"Tớ lấy ví dụ một trong số đó cho cậu hiểu rõ." Hạ Không Sơn nói, "Có một cụ bà kể lại rằng miếu hoang Đông Hồ cho phép cầu nguyện, có thể giúp cho con gái bà tìm được đối tượng một cách thuận lợi, còn nói thần linh báo mộng, chỉ hai ngày là có thể thực hiện. Trước đấy mỗi ngày bà ta đều ép con gái đi xem mặt, hôm qua trở về còn trực tiếp làm ầm đến cơ quan con gái, nói hai ngày này nhất định phải đi, nếu không thì không thành công được."
"Cuối cùng con gái không cưỡng lại được bà ta, chỉ đành đồng ý buổi tối xem mắt, ai ngờ đằng trai hơn bốn mươi tuổi, công tác hai mươi năm không nhà không xe, con gái bà ta không đồng ý, bà lão này lại đưa đằng trai về nhà, sau đó để người ta vào phòng con mình, còn khóa trái bên ngoài, nói là ở chung một hồi sẽ có tình cảm."
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Thu Vãn, Hạ Không Sơn nhấp ngụm cà phê, tiếp tục nói: "Kết quả suýt thì gây ra án cưỡng gian."
"Hơn nữa cho dù như vậy, lúc bạn của con gái nhận được điện thoại chạy đến, bà già này còn dùng mọi cách ngăn cản, không hề suy xét cho sự an toàn của con gái bà ta."
Thẩm Thu Vãn lẩm bẩm: "Tình trạng của đoàn người này cũng thật quái đản."
"Cảnh sát cũng thấy có vấn đề, đúng lúc có người của tổ giám sát qua bàn giao vụ án, lại nghe nói đám người bị hại mới tới Lâm thành hôm qua, bèn chuyển vụ án qua." Hạ Không Sơn nói, "Đêm dài lắm mộng, bọn tôi đến sớm, đi đúng tuyến đường bọn họ du lịch hôm qua."
Thẩm Thu Vãn vừa định hỏi cậu ta có phát hiện gì không, lời đến khóe miệng lại ngưng lại.
Dù sao Hạ Không Sơn cũng là người của đội Hồ thành, lại còn là đội trưởng.
Nhưng anh ta không ngờ, Hạ Không Sơn chẳng hề có ý giấu giếm. Cậu ta nói thẳng: "Từ đầu bọn tớ đã nghi ngờ ngôi miếu hoang ở Đông Hồ kia."
Ngôi miếu hoang này cứ như một căn nhà lá giữa đám nhà cao tầng, đặt giữa vô vàn danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử trông vô cùng lạc lõng.
"Nhưng đến nơi bọn tớ mới phát hiện ra, xung quanh ngôi miếu này không có chút linh khí nào tồn tại." Hạ Không Sơn nói, "Không những không có linh lực nhiễu loạn, mà ngay cả một chút linh khí cũng không lần ra, xung quanh cực độ u ám, giống như ánh mặt trời không chiếu đến được, nán lại một hồi cũng bắt đầu thấy lạnh."
Thẩm Thu Vãn chú ý, đúng là Hạ Không Sơn đang nói "không có chút linh khí nào".
Đồng Hồ Lâm thành đất thiêng tạo người tài, cũng coi là một trong những bảo địa phong thủy, phong cảnh xung quanh cũng rất hân hoan, linh khí thiên nhiên đều tập trung về nơi này. Về lý thuyết, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống ấy.
Hôm qua bọn họ đến nơi, tình hình cũng không nghiêm trọng như Hạ Không Sơn đã nói.
"Bọn tớ nghi ngờ đây là một trong những điểm cấp linh khí còn sót lại trong sự kiện mây đen, nhưng đã bị người ta nhanh chân giành trước, lấy hết nguồn linh khí."
Có kẻ còn hành động nhanh hơn bọn họ sao?
Thẩm Thu Vãn không hiểu: "Giám sát linh lực cần thời gian, bản thân chúng ta cũng phải theo dõi rất lâu mới phong tỏa mục tiêu được, hơn nữa trong thành phố cũng kiểm soát nghiêm ngặt những người tu hành, mấy ngày qua Chính Thống tông cũng không dám gây chuyện gì lớn..."
Anh ta nói nói, chợt nhận ra không ổn.
Hạ Không Sơn hạ giọng, giọng nói ngả ngớn ngày thường đã hoàn toàn trở nên nghiêm túc.
"Có khả năng chuyện này không chỉ là bút tích của Chính Thống tông."
Thẩm Thu Vãn mơ hồ một chút, rồi lập tức phản ứng lại.
Anh ta nhớ đến cú điện thoại Vân Tử Túc vừa gọi tới, Thẩm Thu Vãn luôn mang thiết bị gây nhiễu bên người, lúc Hồ Tra Nam đưa rượu cho Hàn Dịch, anh ta lập tức bật máy lên. Về lý thuyết, lúc ấy không thể có bất kỳ người nào chụp hình được---- trừ khi có kẻ đã sớm chuẩn bị, mang thiết bị chống nhiễu.
Thẩm Thu Vãn cau mày, mặc dù hôm ấy không ít người biết bọn họ hành động, nhưng đều là quân nội bộ. Tuy anh ta còn cảm thấy khó tin, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn lấn át.
"Tớ gọi cậu ra đây, cũng là vì chuyện này." Hạ Không Sơn chờ người tiêu hóa xong tin tức này, đoạn mới nói: "Bên cậu có ai hoàn toàn tín nhiệm được không?"
Thẩm Thu Vãn ngừng chốc lát, đáp: "Có."
Miếu hoang cũng chỉ là một trong những địa điểm, nếu có kẻ muốn ra tay, chắc chắn bọn chúng sẽ vẫn còn mục tiêu khác. Một khi vật chứa linh khí bị cướp đoạt, sẽ khó lần theo dấu vết phạm tội, Thẩm Thu Vãn nhất định phải sớm tìm người tra án tại những địa điểm còn lại, tận lực bắt tại trận.
Nhớ đến án quầy bar, Thẩm Thu Vãn liền tóm tắt đơn giản cho Thẩm Thu Vãn.
Liên tưởng đến chuyện miếu hoang, Thẩm Thu Vãn nhanh chóng nhận thức được: "Hồ Tra Nam là ngọn nguồn của sự dị thường linh lực trong quán bar, vậy nên..."
Hạ Không Sơn gật đầu: "Giờ linh lực của gã cũng bị đoạt đi."
Chuyện quán bar đang do đội đặc nhiệm phụ trách, bên Hồ thành còn phải tiếp tục điều tra vụ án đoàn người cao tuổi, tuy nhiên hiện giờ, mấu chốt là điểm linh lực dị thường tạm thời chưa xuất hiện vấn đề gì.
Thẩm Thu Vãn lập tức nghĩ đến địa điểm còn sót lại: "Là công viên giải trí!"
"Tìm một người cậu tin tưởng," Hạ Không Sơn nhắc, "Hoặc là bây giờ, chúng ta đi qua ngay lập tức. Thời gian gấp rút, có thể đây chính là mục tiêu cuối cùng."
____________
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Thu Vãn, Hàn đại thiếu cũng dùng xong bữa trưa. Bên đội đặc nhiệm tạm thời chưa có tin tức, Hàn Dịch định ra ngoài, xử lý công việc của mình.
Vân Tử Túc vốn định đi theo trông chừng hắn, tuy nhiên Hàn Dịch lại nói sẽ sớm trở về. Vân Tử Túc lo lắng sự có mặt của mình ảnh hưởng đến công việc của đối phương, cuối cùng đành ở lại.
Tuy nhiên trước khi Hàn đại thiếu rời đi, Vân Tử Túc đã dùng nước linh tuyền ngưng thành một bộ đầy đủ các loại vật nhỏ dây chuyền, kẹp cà vạt, khuy măng sét, bảo vệ Hàn đại thiếu cẩn cẩn thận thận từ đầu đến đuôi.
Sau khi Hàn Dịch rời đi, cậu cũng không có việc gì làm, liền lên phòng ngủ tu luyện.
Vân Thôn tự chơi trong phòng mình tầng dưới, trong căn hộ này có một phòng riêng cho nó. Ăn no bụng kễnh, nó nằm trên chiếc đệm mềm mềm, tự ôm đuôi của mình mà nghịch.
Kết quả chưa chơi được bao lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng động.
Vân Thôn lật mình đứng dậy, đẩy mở cái cửa nhỏ đặc biệt cho nó, lặng lẽ ngó ra bên ngoài.
Người tiến vào thế mà lại là Hàn Dịch vừa mới ra cửa chưa đến nửa giờ.
Hình như là quên mang thứ gì, hắn bước vào mà không cởi cả giày, lục tìm tỉ mỉ bên trong phòng khách.
Vân Thôn thấy là hắn, không để ý nữa, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Nhưng mà không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân trong phòng khách vẫn không hề biến mất.
Vân Thôn như có điều ngờ vực, con ngươi màu vàng từ từ co lại.
Nó yên lặng đi qua, đẩy mở cánh cửa nhỏ.
Hàn Dịch đang đứng ở vị trí hắn hôn Vân Tử Túc buổi trưa, hắn cứ đứng thẳng đơ như vậy, không nhúc nhích, cũng không biểu cảm, đến ánh mắt cũng trống rỗng.
Mà chỗ hắn đang đứng, khiến cho tầm mắt của hắn vừa vặn chạm trúng Vân Thôn vừa thò đầu ra.
Con ngươi màu vàng của Vân Thôn nhìn chằm chằm đối phương, sau lưng không tự chủ cong lên.