Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 65



Thanh niên âu phục nhìn cậu, rồi rất nhanh dời tầm mắt, Y hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hàn tiên sinh đã đến, nhưng bây giờ đã rời đi."

Vân Tử Túc hỏi: "Anh ấy đi đâu?"

Thanh niên nhấp môi: "Xin lỗi, tôi không biết."

Mấy người bên cạnh nghe cuộc trao đổi này đều lòng tự hiểu mà miệng không nói.

Xem ra, đây chính là đến kiểm tra.

Vân Tử Túc không chú ý đến tiếng xì xào bàn tán bên cạnh, cậu hỏi: "Anh ấy ở đây bao lâu, đi từ khi nào?"

"Hàn tiên sinh đến lúc khoảng ba giờ, rời đi tầm bốn mươi phút trước."

Vân Tử Túc cau mày, Hàn Dịch ra khỏi nhà lúc hơn một giờ, xét đoạn đường từ nhà đến công ty, nếu không có chuyện bất ngờ, Hàn Dịch tuyệt đối có thể đến công ty trước hai giờ, tại sao ba giờ mới đến nơi?

Lại nói đến thời gian bị đột nhập, rời đi bốn mươi phút trước tình cờ vừa khớp với hành trình của kẻ giả mạo... Như vậy thì kẻ đến công ty, rốt cuộc có phải Hàn Dịch hay không?

Cậu suy nghĩ, đoạn hỏi thanh niên đối diện: "Xin hỏi anh là?"

"Tôi tên Chu Đặc," Thanh niên đáp, "Là trợ lý của Hàn tiên sinh."

Vân Tử Túc hỏi: "Anh có thể liên lạc với anh ấy được không? Tôi không gọi được cho anh ấy."

Ánh mắt đám người nhìn Vân Tử Túc trở nên kỳ lạ.

Tổng giám đốc Hàn đã bị bám phiền đến mức điện thoại cũng không muốn tiếp nữa?

Chu Đặc cầm điện thoại bấm số Hàn Dịch, rất nhanh, y đã lắc đầu một cái: "Không ai nghe."

Thấy trợ lý Đặc cũng không liên lạc được, vẻ mặt mấy người xung quanh không quá bất ngờ.

Sau khi kết hôn, Hàn Dịch thường xuyên rơi vào trạng thái không liên lạc được, nhân viên trên dưới công ty không ít lần bàn tán chuyện này. Tuy nhiên Hàn Dịch luôn thu xếp ổn thỏa những việc quan trọng, hơn nữa các hạng mục trong công ty đều có người phụ trách riêng, miễn là không có dự án mới, tạm thời không cần qua tay Hàn Dịch, bọn họ cũng dần quen với chuyện này, cũng cho rằng giám đốc còn đang trong thời kỳ trăng mật.

Kết quả bây giờ, phu nhân chính quy cũng không liên lạc được với hắn.

Điện thoại không thông, Vân Tử Túc nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát hỏi: "Bên trong có camera giám sát không?"

Đột ngột chuyển đề tài, Chu Đặc sửng sốt một chút mới gật đầu: "Có."

"Vậy có tiện dẫn tôi đến xem màn hình giám sát được không?" Hành văn khách sáo, nhưng thái độ lại không cho phép cự tuyệt, "Bây giờ."

Ánh mắt đám người bên cạnh nhìn về phía Vân Tử Túc có chút khó tin, tên mắt kính không nhịn được chen lời: "Chuyện này... có phải không tiện lắm không?"

Vân Tử Túc không định giải thích cặn kẽ, độ mô phỏng của hàng giả quá tinh xảo, nếu không có sự nhắc nhở của Vân Thôn và độ nhạy cảm với khôi linh, ngay cả Vân Tử Túc để nhìn ra được cũng có chút tốn sức. Hơn nữa rõ ràng hàng giả này là tu sĩ, Vân Tử Túc không muốn liên lụy đến người bình thường, cậu nói thẳng: "Chờ Hàn Dịch trở lại tôi sẽ nói rõ ràng, bây giờ có thể dẫn tôi vào không?"

Chu Đặc thoạt trông có chút khó xử: "Sử dụng phòng giám sát cần quyền hạn, hôm nay sau khi đến Hàn tiên sinh vẫn luôn ở trong phòng làm việc của cậu ấy, camera ở đó tôi cũng không có cách nào kiểm tra."

Vân Tử Túc hỏi: "Vậy ai có thể xem?"

"Bản thân Hàn tiên sinh, và người cậu ấy đã trao quyền hạn. Hệ thống của chúng tôi sử dụng nhận dạng khuôn mặt và quét võng mạc, nhất định phải đích thân xuất hiện mới có thể sử dụng." Chu Đặc giải thích, "Tuy nhiên cho đến trước mắt, Hàn tiên sinh còn chưa cho..."

Lúc y nói chuyện, những người xung quanh cũng nhỏ giọng trao đổi, có người lẩm bẩm: "Từ sau khi đổi mới hệ thống an ninh, tổng giám đốc Hàn cũng không qua đó thì phải? Mấy hôm trước lúc công ty an ninh đến xác nhận chỉnh sửa quyền truy cập, cũng là liên lạc qua điện thoại của sếp..."

Vân Tử Túc nghe được, bèn hỏi Chu Đặc: "Gần đây quyền truy cập an ninh của công ty đã thay đổi à?"

Chu Đặc cũng nghe được tiếng bàn chuyện sau lưng, y quay đầu nhìn một cái, trong nháy mắt đám người im bặt.

Nhưng lời đã vào tai, Chu Đặc cũng không thể giấu giếm: "Phải."

"Anh biết đổi thành thế nào không?"

"...Tôi không biết."

Vân Tử Túc nói: "Tôi muốn đến xem thử, nếu không được tôi sẽ rời đi."

Chu Đặc không có lý do từ chối, đành dẫn người vào sảnh.

Buồng điều khiển camera giám sát ở tầng một khu đông, vừa bước vào, tất cả các màn hình lớn nhỏ xếp thành hàng đang theo dõi những góc độ khác nhau. Nhân viên trực ban dẫn bọn họ vào khu vực làm việc đơn độc, sau khi mở phần mềm hệ thống lên rồi hướng dẫn xong, liền rời đi trước.

Chu Đặc chỉ vị trí phòng làm việc của Hàn Dịch cho Vân Tử Túc, Vân Tử Túc mở camera gian phòng ấy, quả nhiên trên màn hình nhảy ra cửa sổ xác nhận quyền hạn.

Đèn đỏ báo hiệu sáng lên phía trên webcam máy tính, Chu Đặc tránh ra một bước, đảm bảo mình không bị camera thu vào. Sau khi đứng vững, y đang muốn xem xem Vân Tử Túc có thể được nhận dạng thành công không, thì màn hình đã hiện lên hình ảnh bên trong phòng làm việc Hàn Dịch.

... Thế mà lại thật sự vào được?!

Khác với Chu Đặc khiếp sợ, Vân Tử Túc cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Lần trước khi đi Tây Tạng, Phí Trạch phụ trách chuẩn bị hành trình đã tìm hai người hỏi han không ít thông tin, cũng chính vào khoảng thời gian này, Hàn Dịch dẫn Vân Tử Túc đi quét nhận diện khuôn mặt và mống mắt, lúc ấy hắn không giải thích để làm gì, bây giờ nhớ lại, chắc là để ủy quyền trong công ty.

Hàn đại thiếu không đề cập đến công việc của mình, nhưng lại im hơi lặng tiếng trao quyền hạn tối cao nhất cho cậu.

Vân Tử Túc không nhịn được giơ tay bóp sống mũi một cái, dù cho linh lực trong cơ thể Hàn Dịch nói cho cậu biết Hàn đại thiếu vẫn ổn, thì lúc này cậu cũng không khỏi sinh ra đôi phần nôn nóng.

Chu Đặc một bên đã lấy lại tinh thần, y chỉ màn hình, dạy Vân Tử Túc kiểm tra lịch sử thế nào.

Vân Tử Túc nhìn cửa sổ đã mở một cái, cậu nghĩ nghĩ, đoạn nói: "Anh có thể ra ngoài trước được không?"

"Nếu chỉ có tôi có quyền hạn mở giám sát, chứng minh giám sát của gian phòng này chỉ có tôi được xem phải ko?"

Giọng điệu Vân Tử Túc lạnh nhạt, nhưng Chu Đặc lại thoáng sững sờ, sắc mặt trở nên tái nhợt rõ ràng.

Cuối cùng, y vẫn im lặng rời đi.

Cửa phòng tự động khóa lại, Vân Tử Túc mở camera. Hơn ba giờ phòng làm việc mới bắt đầu xuất hiện bóng người, không bao lâu, cậu đã đưa ra phán đoán.

Đây là hàng giả.

Hàn Dịch giả quét võng mạc tiến vào phòng làm việc một cách thuận lợi, động tác của gã khi bước tới còn rất bình thường, nhưng khi cửa phòng vừa đóng lại không bao lâu, cử chỉ của gã đã trở nên đặc biệt quái dị.

Sau khi bước vào, hàng giả đi dạo khắp nơi, gã không ngừng động chạm vào những đồ vật Hàn Dịch từng sử dụng, thậm chí gồm cả những đồ không liên quan đến bí mật thương nghiệp như cốc nước, bút máy, hay đệm ghế sofa vân vân.

Hàng giả dừng lại lâu nhất trước ghế xoay trước bàn làm việc của Hàn Dịch, gã không có động tác gì, cứ ngồi ở đấy, trên mặt cũng không có một chút biểu cảm nào, toàn thân đều cực kỳ cứng ngắc.

Vân Tử Túc nhíu mày một cái, cậu nghiêm túc xem hết một lượt camera, rồi thoát máy tính đẩy cửa đi ra. Chu Đặc vẫn chờ bên ngoài, Vân Tử Túc không ngừng bước: "Tôi đến phòng làm việc xem một chút."

Chu Đặc muốn ngăn cũng ngăn không kịp, đã thấy Vân Tử Túc tiến vào thang máy. Chỉ đành theo sau.

Trước kia thang máy cần soát thẻ nhân viên, sau khi đổi mới hệ thống đổi thành quét mặt, Vân Tử Túc thuận lợi bước đến tầng mười hai nơi Hàn Dịch làm việc. Thang máy vừa mở, đập vào mắt chính là khu làm việc bày biện thoáng đãng, rộng rãi sáng sủa, trang trí hoa văn ánh vàng sắc tối, chỉ liếc mắt cũng thấy gu thường thức không tầm thưởng.

Chẳng qua là tạm thời Vân Tử Túc không có tâm tình thăm viếng, cậu trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc Hàn Dịch.

Tầng mười hai ngoại trừ phòng làm việc của Hàn Dịch, còn có các khu làm việc của người phụ trách các nhóm hạng mục. Khi Vân Tử Túc đi lên, đúng lúc có bảy tám người phụ trách đang tụ tập thảo luận. Tiếng thang máy vừa vang, phát hiện có người lạ đi đến, mấy người đều kinh ngạc ngẩng đầu. Thấy Chu Đặc theo sau, bọn họ còn tưởng là khách hàng mới.

Một người đàn ông hơi trẻ tuổi gọi Chu Đặc một tiếng: "Tổng giám đốc Hàn không có ở đây, phòng làm việc vẫn khóa."

Ý hỏi, tại sao lại dẫn khách hàng đến.

Kết quả Vân Tử Túc đã tự mình đến trước cửa phòng làm việc của Hàn Dịch, không hề lề mề, máy thu quét hình, cánh cửa mở ra.

Chu Đặc bị người gọi làm cho chậm trễ một chút, không theo kịp. Sau khi Vân Tử Túc bước vào, cửa tự động đóng lại, Chu Đặc bị bỏ lại bên ngoài, cùng mấy người phụ trách kinh hãi rớt cằm mắt to nhìn mắt nhỏ.

Hồi lâu, mới có người đỡ lấy cái cằm suýt rớt của mình: "... Vừa rồi là tổng giám đốc Hàn à? Cậu ấy đổi phong cách hả?"

Một người phụ trách hơi lớn tuổi bên cạnh không nhịn được gõ anh ta một cái: "Đầu óc, mặt mũi khác nhau, chỉ cần hệ thống có dữ liệu là vào được."

Người nọ ấm ức: "Nhưng mà trước kia làm gì có ai vào được."

Ngay cả nhóm trợ lý cũng phải đợi có mặt Hàn Dịch mới có thể vào.

Mọi người nhìn về phía Chu Đặc, lại phát hiện ra Chu Đặc có chút mất hồn mất vía, bị gọi hai tiếng, y mới phản ứng được.

Một người hỏi: "Đây là vị nào thế?"

Chu Đặc mím môi: "... Là phu nhân tổng giám đốc Hàn."

Sau khi vào phòng, Vân Tử Túc liền nhận ra điều kỳ lạ. Linh khí bên trong thiếu thốn đến một mức độ quỷ dị, mặc dù Phàm tục giới khan hiếm linh khí, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn trống rỗng như vậy. Hơn nữa về mặt lý thuyết, khôi linh trên người Hàn Dịch thừa mứa, vị trí hắn dừng chân hẳn cũng dính linh khí mới đúng.

Chưa kể ngoại trừ linh khí, mùi hương của Hàn Dịch bên trong phòng cũng quá nhạt nhòa, nếu không phải đã xác nhận trước, thậm chí Vân Tử Túc còn cho rằng Hàn Dịch chưa từng qua đây.

Vân Tử Túc cau mày, hình như lúc kẻ giả mạo vào nhà cũng xảy ra tình huống này, chỉ là lúc đấy cậu lo ứng đối, không chú ý bao nhiêu.

Vậy nên... kẻ này đang hấp thụ linh lực sót lại của Hàn Dịch.

Nhớ đến vấn đề cầu mà không được đã từng đề cập với Hàn Dịch trước đó, Vân Tử Túc lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Hàn.

Người nhận máy là Hàn Dĩ Long, cậu ta nói Hàn Dịch đã trở về nhà vào hai giờ chiều, về lấy đồ rồi rời đi.

Vân Tử Túc hỏi: "Cậu cả có nói chuyện với phu nhân không?"

Hàn Dĩ Long đáp: "Không, ba nói mấy câu với anh, nhưng chỉ ở ngoài phòng khách, anh bảo có việc, lên lấy đồ rồi đi."

"Lên đâu lấy đồ?"

"Phòng cũ của anh ấy, với cả phòng tân hôn chuẩn bị cho hai người trên tầng bốn."

Đây chính là hai nơi Hàn Dịch nán lại trong khoảng thời gian dài nhất.

Vân Tử Túc đang lo lắng, đầu bên kia đã chuyển máy, Hàn Dịch nhận điện thoại.

"Con trai, chuyện Tiểu Dịch hôm qua, bác đã giáo dục lại nó, sau này chắc chắn không xảy ra chuyện này nữa." Hàn Phó ho nhẹ một tiếng, "Bây giờ các con có đang ở cạnh nhau không?"

"Dạ không."

Đầu kia điện thoại hơi ngừng, ngay sau đó giọng điệu trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn hẳn: "Cãi nhau sao? Đừng giận, bác sẽ khuyên nó..."

Lúc này Vân Tử Túc mới phản ứng được, Hàn Phó đang nói chuyện quán bar tối qua.

Bây giờ cậu không có tâm tình bàn chuyện phiếm, nhưng vẫn phải đính chính mấy lời.

"Bác trai, tối qua cháu cũng ở đấy, bọn cháu sẽ không cãi nhau vì chuyện này," Vân Tử Túc bày tỏ rất trịnh trọng.

"A Dịch cũng nói sẽ xử lý những tấm ảnh đó, bác không cần lo lắng."

"A à, thế thì tốt thế thì tốt..."

Lại bổ sung thêm một câu "Có lẽ lát nữa cháu sẽ qua một chút", sau đó Vân Tử Túc mới ngắt điện thoại.

Cậu kiểm tra phòng làm việc thêm hồi lâu, muốn tìm xem có manh mối nào khác không, tuy nhiên nơi này cực ít dấu vết, cuối cùng Vân Tử Túc cũng không thu hoạch được gì.

Đúng lúc này, Vân Tử Túc nhận được điện thoại từ Thẩm Thu Vãn.

Anh ta vừa mở miệng, Vân Tử Túc đã cảm giác chẳng có chuyện gì hay.

Quả nhiên, Thẩm Thu Vãn dùng giọng điệu gấp rút, báo rằng nhà ma ở công viên giải trí mà đội đặc nhiệm từng ghé qua đã xảy ra chuyện.

Có một cậu trai tử vong bên trong, hiện trường đẫm máu. Nhà ma đã bị phong tỏa cấp bách. Hiện trường còn có tiền vàng mã được đốt, cũng chính bởi ngọn lửa dẫn đến báo động hỏa hoạn, nhân viên mới phát hiện bên trong có chuyện.

Tiền vàng mã bị thiêu đã được dập tắt lúc này, khi đội đặc nhiệm chạy đến, vẫn còn tìm được một túi vải bị đốt gần nửa trong đống tiền vàng.

Túi vải dùng để đựng vàng mã, bên trên có viết chữ, túi chưa bị cháy hết, có thể mơ hồ nhận ra nội dung.

Giọng điệu Thẩm Thu Vãn rất nghiêm túc: "Bên trên viết "Gửi tặng người bạn quá cố, bởi Hàn Dịch.""

Người trẻ tuổi không quá hiểu chuyện đốt giấy, Thẩm Thu Vãn còn đang giải thích dòng chữ này có ý nghĩa gì, Vân Tử Túc đã từng tiếp xúc với người thường ở Tu linh giới cũng đã phản ứng lại.

Ý nói---- tiền vàng mã này là do Hàn Dịch đốt cho người đã mất.

"A Dịch đến công viên?" Vân Tử Túc không khỏi nâng cao giọng điệu.

"Đây chính là chuyện kỳ lạ nhất," Thẩm Thu Vãn nói, "Bọn tôi đã hỏi nhân viên nhà ma, cũng đã kiểm tra camera giám sát ra vào công viên, không hề tra ra được hình ảnh Hàn đại thiếu đi vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.