Chu Vụ cầm cốc sữa nóng hút một ngụm, sánh vai đi cùng Bách Lý Khí, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Hút một hơi đồ ấm, Chu Vụ lại thở một hơi, chậm rãi thở ra hơi ấm từ trong khoang miệng, xoang mũi, từ từ tỏa ra dưới ánh đèn đường tối mờ từ từ rồi tan biến.
Lúc đồ uống ấm nóng xuống tới dạ dày, sau đó nguồn nhiệt từ từ truyền khắp toàn thân, cả người ấm hẳn lên.
“Anh không uống một chút sao?” Chu Vụ đưa cốc đồ uống nóng đến trước mặt anh.
Bách Lý Khí nhìn ống hút giấy màu trắng sữa, ngậm vào, sữa mới chạm môi đã buông ra.
Chu Vụ nói: “Không ngon à?”
Bách Lý Khí: “Ngọt quá.”
Ban nãy quên không bảo chỉ lấy 50% đường.
Chu Vụ hút một ngụm to nói: “Đúng thế, ngọt quá à.”
Là hôn gián tiếp đó.
Chu Vụ cũng không biết mình phấn khích cái gì, rõ ràng là đã hôn môi rồi, nhưng lúc này, cậu vẫn thấy tim đập còn nhanh hơn khi ấy.
Với lại, cậu chưa từng được ra ngoài chơi như thế này bao giờ.
C.ậu nhớ hồi nhỏ chỉ được một lần đi chơi ở khu vui chơi, bị mấy câu kiểu như “Trò này đắt quá”, “Không được, con tới chơi hay tới để ăn xúc xích đấy”, “Tiệm ăn ở đây đắt lắm, ăn đồ mình mang theo đi” của Chu Vệ Quốc, thâu tóm trọn ký ức cậu.
Cậu càng chưa đi xem phim riêng với ai bao giờ.
Chu Vụ từ trong túi áo lấy ra vé xem phim đã đóng dấu trưa nay, nhìn tên phim in trên vé.
Nhìn mấy lần, lấy điện thoại kiểm tra mới dở khóc dở cười.
Thế mà lại là một phim kinh dị, Chu Vụ cảm nhận “ý xấu” sâu xa.
Bộ phim kinh dị này, kể về mấy sinh viên tốt nghiệp đi du lịch, đi dạo tới một khu rừng ở Châu Âu, mà ở đây là khu rừng không trở ra được nổi tiếng, bị ác quỷ cổ xưa chiếm giữ…
“Sao thế?” Giọng Bách Lý Khí vang lên.
“Đây là phim kinh dị,” Chu Vụ cười khổ, song cậu nhanh chóng nắm chặt tay: “Không sao, em nghĩ là mình xem được.”
Dù sao bản thân cậu đã trải qua nhiều cảnh kinh dị như thế rồi, giờ không thể rút lui được, phải cùng xem phim!
Hai người chậm rãi đi dạo đến chỗ xem phim, khó tránh khỏi bị vây quanh, Chu Vụ đi mua bỏng ngô, lúc quay lại, nghe thấy tiếng bàn tán.
“Wow, đằng kia có anh chàng đẹp trai chưa kìa.”
“Tớ cũng thấy rồi, tớ còn tưởng là ngôi sao tới xem suất chiếu sớm chứ.”
“Không biết có thể chụp một tấm không…”
Chu Vụ:!
Bách Lý Khí là ác ma, chụp xong chắc sợ ngất luôn!
Chu Vụ ôm bắp rang bơ xuất hiện kịp thời, cậu cố hết sức rả vẻ thật thân thiện: “Không được chụp đâu, bạn tôi không thích bị người khác chụp ảnh, xin lỗi nhé.”
Chu Vụ nói xong, kéo Bách Lý Khí vội vã chạy vào trong phòng chiếu.
“Anh không chụp ảnh được phải không.” Chu Vụ nhỏ giọng hỏi.
Bách Lý Khí nói: “Cũng không phải, em còn nhớ bức ảnh kia không?”
Hai người tìm ghế rồi ngồi xuống, Chu Vụ nhớ lại, nghĩ ra, cậu và Bách Lý từng chụp ảnh chung, là lúc ở trên núi.
Nhưng bức ảnh ấy Chu Vụ chưa xem lại được, bởi không phải chụp bằng điện thoại cậu.
“Thế là anh có thể chụp ảnh được ha.” Chu Vụ tự dưng tò mò, ác ma là loại tồn tại như thế nào nhỉ.
Tới xem bộ phim kinh dị này, phần nhiều là các cặp đôi, hai chàng trai như Chu Vụ và Bách Lý Khí không khỏi bị người ta để ý, nhưng ngay sau đấy, mọi người đều tập trung sự chú ý vào bộ phim.
Toàn bộ hội trường tối sầm lại, bắt đầu chiếu phim.
Trong rạp chiếu tối đen, chỉ có màn chiếu lớn phát ra ánh sáng, điều hòa trung tâm ấm áp làm Chu Vụ dần thả lỏng cơ thể.
Bốc từng miếng bắp rang bơ bỏ vào miệng, nội dung ban đầu rất bình thường, cũng rất đời thường, Chu Vụ dần tập trung xem.
Đến khi không khí từng bước thay đổi, Chu Vụ bắt đầu bốc một nắm to bắp rang bơ cho vào miệng.
Không khí được tạo nên bởi nhạc nền quỷ dị, khiến Chu Vụ nhớ lại lúc ở trên núi, nỗi sợ hãi trong căn phòng cho thuê ấy.
Chu Vụ nhìn thấy, từ khe hở lưng dựa ghế có thể thấy được hai tay cặp đôi ở hàng ghế trước đang từ từ nắm lấy nhau trên tay vịn ghế.
Lúc ấy, đúng lúc tới một cảnh rất đáng sợ, Chu Vụ trong lòng gào thét.
Cậu cũng muốn, cậu cũng muốn nắm tay!
Không được, đang ở chỗ đông người mà.
Được mà, cậu muốn nắm quá.
Không được.
Được.
Tiếng nói trong lòng Chu Vụ cuối cùng còn sót lại một từ.
Trong đầu càng muốn làm gì, thì càng không dám làm, Chu Vụ nhét tay đang ôm hộp bắp rang bơ vào túi, lau lau, vì sợ có mồ hôi dính dớp.
Lúc này, nhạc nền phim lại thay đổi, là kiểu âm thanh làm tim người thót lên rồi đập bình bịch.
Cuối cùng Chu Vụ cũng không nhịn được nữa, trong rạp chiếu tối đen như mực, đằng nào cũng chẳng có để ý thấy ai nắm tay ai, Chu Vụ rút tay đang nhét trong túi áo ra, đặt trên tay vịn rồi từ từ lần mò tìm kiếm bàn tay lạnh giá kia.
Chu Vụ không tìm thấy, hơi bực mình, quay đầu, thấy ác ma kia thế mà đang xem phim kinh dị vô cùng tập trung, đường nét sườn mặt bởi vì được ánh sáng từ màn chiếu rọi lên có cảm giác như được phủ một lớp trong suốt lên, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc, mỗi một chỗ đều là tỉ lệ vàng.
Đúng lúc ấy màn hình chiếu một cảnh rất kinh dị, Chu Vụ mới liếc mắt nhìn đã sợ hét lên.
Mẹ ơi, sợ vãi!
Chu Vụ nép vào bên Bách Lý Khí, hít một hơi, mãi mới dám, thì thầm bên tai anh: “Em muốn làm một việc.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Bách Lý Khí, có hơi ngứa.
Bách Lý Khí quay mặt sang nhìn Chu Vụ, đầu lưỡi li.ếm răng nanh: “Việc gì?”
Chu Vụ lúc nào cũng đẹp trai, dáng vẻ lúc này, mi thanh mục lãng, đầu lông mày gọn gàng hơi nhăn lại, rất bối rối, lại còn có vẻ đang sợ tới mức muốn chui vào trong lòng anh, khiến ác ma đang ngồi trong rạp chiếu phim phải tối mắt lại.
Nhưng Chu Vụ đã bị dọa sợ hết hồn không kịp giải thích, ngón tay trắng nhỏ đã nhanh một bước, tìm lấy đôi tay kia.
Cậu s.ờ soạng thấy đốt ngón tay xương xẩu, nắm lấy một ngón: “Em muốn nắm tay.”
Trên mặt Chu Vụ hiện lên vẻ ửng hồng, cậu vội quay mặt xem phim, giả bộ rất dửng dưng: “Em sợ lắm, chỉ nắm một lúc.”
Thật ra chẳng phải lần đầu nắm tay, Chu Vụ và ác ma có một khoảng thời gian rất dài đều nắm tay nhau ngủ, nhưng lúc này ở chốn công cộng, cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay, là điều khó mà so sánh được.
Sau đấy, cậu cảm nhận được bàn tay to lớn của anh bao lấy tay cậu.
Chu Vụ lặp đi lặp lại cảm xúc giữa sợ hãi, rung động, hoảng hốt, xúc động, thật là một sự hành hạ ngọt ngào.
Phim chiếu xong.
Chu Vụ cảm thấy mạng mình cũng sắp dứt rồi.
Rõ ràng bên cạnh có một ác ma hàng thật giá thật.
Chu Vụ ra khỏi rạp chiếu, hormone tuyến thượng thận giảm dần, làm cậu thấy bụng dưới mình đầy tức.
“Bách Lý Khí… Em nãy uống nhiều nước, muốn đi vệ sinh.”
Xem xong phim, đã gần 11 giờ nên người ở rạp chiếu phim không đông lắm, chờ dòng người rời đi thì nhà vệ sinh cũng vắng vẻ.
Một mình cậu vào nhà vệ sinh hơi sợ, nhưng Chu Vụ chẳng muốn để Bách Lý Khí thấy mặt nhát gan này của mình, cậu muốn giữ lại chút tự trọng của bản thân.
Tiếng bước chân cộp cộp cộp vang vọng ngoài hành lang, kẽo kẹt đẩy cửa nhà vệ sinh ra, cậu thở phào, bên trong có người.
Người kia đã giải quyết xong, đang rửa tay, Chu Vụ nhanh chóng đi tới bồn tiểu giải quyết nhu cầu, cậu quay đầu lại, người rửa tay đó còn chưa đi, cúi đầu trông như đang nghiêm tú kỳ cọ kẽ ngón tay.
Bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế?
Chu Vụ lắc c.ậu nhỏ của mình, kéo khoá quần lên đi tới bên bồn rửa tay, tự dưng thấy có hơi kỳ lạ.
Sau khi cậu mở vòi nước, đột nhiên thứ gì đó màu đỏ rơi từ người đứng cạnh xuống.
Mới đầu cậu tưởng là thắt lưng hoặc là đồ trang sức, nhưng, thứ ấy cử động, lúc nước trên vòi của Chu Vụ bắn tung toé lên mặt bệ, thứ ấy co rút lại.
Ặc.
Theo dải màu đỏ kia, Chu Vụ từ từ quay đầu nhìn, trong lòng hoảng cả lên, thấy một khuôn mặt chỉ có mỗi miệng.
Dưới ánh đèn ảm đạm, người kia chầm chậm hé miệng, cười với Chu Vụ: “Người anh em, trông quen quen.”
Ban nãy nhìn không rõ, giờ Chu Vụ mới để ý tới, bên hông người kia không phải là đồ trang trí, mà là một sợi dây xích.
Chu Vụ hít thở khó khăn, cổ cứng ngắc, kéo khóe miệng, trong đầu trống rỗng, cậu chẳng màng gì nữa, xoay người lao ra ngoài.
Lúc này, ngoài nhà vệ sinh, đột nhiên vang lên tiếng “Rầm rầm rầm”, là tiếng phá cửa quen thuộc.
Sau đó khoá cửa xoay chuyển, mặt Chu Vụ trắng bệch, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách để chạy trốn, cậu vừa định há miệng gọi Bách Lý Khí, sau khi cửa được mở ra, người đang đứng bên ngoài bóng dáng khiến cậu yên tâm.
“Đi thôi, em xong rồi, chúng ta đi nhanh thôi.” Chu Vụ mở cửa ra, kéo cánh tay Bách Lý Khí, kéo anh ra ngoài.
Trực giác của cậu nói, phải đưa Bách Lý Khí đi.
Bách Lý Khí thuận theo lực kéo của Chu Vụ đi ra ngoài, Chu Vụ nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt kia đang vươn đầu lưỡi, miệng rộng tới mang tai, cười với bọn họ.
“Đi nhanh thôi.” Chu Vụ nói.
Bách Lý Khí không nói gì, tới lúc đi gần tới cuối hành lang, nghiêng đầu nhìn lại, người kia đã từ sau cánh cửa đi ra, miệng như muốn nói gì đó.
Người biết đọc khẩu hình nhìn, đại khái có thể dịch ra là: Thời gian sắp đến rồi.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Chu Vụ thở phào nhẹ nhõm, hai người chậm rãi đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Đúng vậy, thời gian sắp đến rồi, đã là chuyến cuối cùng rồi.
Hành khách trên tàu điện ngầm không nhiều, trên tàu trống trải chỉ có Chu Vụ và Bách Lý Khí.
Trở về nhà rất dễ dàng, giống như bình thường, uống ít sữa, tắm rửa, lên giường ngủ.
Bách Lý Khí đúng là nói được làm được, không làm là không làm, lúc đêm đến, Chu Vụ sáp rất gần anh, hô hấp của hai người như thể hoà vào làm một.
Nhưng anh chỉ ôm vậy thôi, nhẹ nhàng xoa ở trên cổ cậu, xoa dịu cột sống phải ngồi cả ngày của cậu.
Chu Vụ thật sự rất muốn hỏi anh, tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy.
Nhưng nghĩ tới bản thân, chẳng phải cũng có cảm giác quyến luyến kỳ lạ không hiểu đến từ đâu đấy sao.
Cậu nhắm mắt nhớ lại, suy nghĩ về sự thay đổi của Bách Lý Khí, từ khi nào thì bắt đầu nhỉ.
Nghĩ mãi, cậu ngủ thiếp đi.
Bách Lý Khí nhìn Chu Vụ, vén sợi tóc vương trên trán cậu, khẽ nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay lưu luyến trên môi cậu.
Cuối cùng nắn vuốt vành tai.
Một đêm, Bách Lý Khí không ngủ, lấy chăn bọc lấy người kia, ngăn cách cơ thể lạnh giá của mình.
Sau đó ôm cậu vào lòng.
Cuối tuần, Chu Vụ đi tới thư viện trung tâm thành phố mà Đinh Thành giới thiệu, ở trong khu vực lịch sử tìm kiếm rất lâu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên quản lý, lần mò tìm thấy quyển sách ấy.
Nhân viên quản lý thấy Chu Vụ tới mượn quyển này, có hơi tò mò: “Kỳ lạ thật đấy, gần đây quyển sách này rất hot, rõ ràng trước đây bị phủ bụi thế mà mấy tuần này có tới mấy người tới tìm rồi.”
Chu Vụ không khỏi sững sờ.
“Còn có ai tới mượn sao?”
Lúc này, nhân viên quản lý mới giật mình nhận ra bản thân nhiều chuyện rồi, không thể tiết lộ việc riêng của người khác, vội vã xua tay: “Tôi thuận miệng nói thôi. Sách mượn nhiều nhất là bảy ngày, lâu hơn thì phải tới thư viện đăng ký lại, không làm phiền bạn đọc sách nữa.”
Chu Vụ gật đầu: “Tôi đọc trong thư viện luôn.”
Nhân viên quản lý đi làm việc, Chu Vụ tìm một chỗ khuất ngồi xuống, mở phần mục lục.
Nhìn sơ qua một lượt, Chu Vụ nhíu mày.
Những chuyện dã sử này sao lại đều là những thứ hiện nay có thể phải làm mờ vậy.
Vua của Đại Ngu trong mười người thì tám người là song tính?
Nghe đồn Ngu Thành Đế có Nam Hậu?
Thái hậu ngủ với cháu trai mình…?
Cháu trai này sau cùng lại ngủ với cháu gái mình…?
Meme. Nick Young bối rối.jpg
Khuôn mặt Chu Vụ nhăn tít lại, cái này quá không đáng tin, đây là sách kiểu gì vậy.
Cậu tìm thêm đánh giá về quyển sách này, thấy rất nhiều bình luận là: [Tầm bậy] [Người viết quyển này chắc nghĩ mình hiểu biết hơn các chuyên gia] [Đời này lắm thứ tào lao, xem cho vui là được, thế mà còn viết ra được câu chuyện như này cơ đấy]
Chỉ có một số ít bình luận đồng ý với nội dung trong sách, bày tỏ những chuyện này đều chỉ là người chấp chưởng không muốn thừa nhận thôi, dù sao những nội dung này viết trong sách lịch sử sẽ không được để lộ.
Chu Vụ xoa gáy, cảm thấy mình lãng phí một ngày cuối tuần quý báu rồi, cậu đang định trả lại sách, nhắn tin hỏi Đinh Thành xem có phải nhớ nhầm tên sách không, tự dưng liếc thấy mục lục.
[Chiến thần không ai biết]
Tự đề này lập tức kéo cậu quay lại quyển sách, cậu mở ra trang ấy.
Mười phút sau, ánh mắt lộ ra sự mê mang.
Đoạn văn này không dài, ghi chép không tường tận, nhưng cậu có thể đọc được những chuyện về công lao của vị chiến thần trong sách này.
Đánh mười mấy trận chiến dịch lớn nhỏ, mỗi trận chiến dịch dường như đều có ghi chép lại, mãi cho đến đánh thua một trận.
Thất bại như thế nào, một chữ cũng không nhắc đến, vỏn vẹn nội dung chỉ trong một trang.
Lật sang trang sau, đã là về nước láng giềng thua trận, để lấy lòng Đại Ngu, đưa Chất Tử tới làm tin.
*Chất tử đại khái là từ dùng để chỉ những người trong hoàng tộc nước khác đến nước này làm con tin
Chu Vụ gập sách lại, nhìn thời gian, chuẩn bị rời đi.
Lúc cậu đặt sách lại trên giá, xoay người, một bóng người xuất hiện trước giá sách làm Chu Vụ giật cả mình.
Tống Thù.
Chẳng nhẽ anh ta là cái người hay tới mượn sách kia?
Tống Thù nhìn thấy Chu Vụ, nhếch môi cười, câu đầu tiên nói thế mà là: “Quả nhiên cậu sẽ đến đây.”
Chu Vụ nhìn anh ta: “Có ý gì?”
Tống Thù không trả lời, mà nói: “Tôi lúc nào muốn nhớ lại, sẽ tới đọc.”
Chu Vụ không ngờ đối phương sẽ nói với mình điều này, cậu dò hỏi: “Những gì viết trong này đều là thật sao?”
Tống Thù: “Có giả có thật.”
Chu Vụ lại hỏi: “Vậy Bách Lý Khí anh ấy… nhớ chuyện trước đây không?”
Tống Thù ngừng một lát: “Chắc nhớ được một ít đi?”
Chu Vụ về nhà, Bách Lý Khí đang ngồi trước bàn viết gì đó.
Đợt trước anh mới học cách dùng bút hiện đại, nhưng chữ viết rất đẹp, là thể chữ Sấu Kim Thể.
Giống như con người anh vậy, cứng cáp mạnh mẽ, nét bút như cây trúc mực.
Anh thấy Chu Vụ về, xoay người, treo áo khoác của Chu Vụ lên giá áo, Chu Vụ hơi xấu hổ: “Em tự làm được.”
“Để anh.” Lời của anh không cho cãi lại, nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Chu Vụ vươn đầu nhìn xem Bách Lý Khí viết gì, nhưng quyển sổ đã bị đóng lại rồi.
“Rửa tay đi, ăn cơm.”
Chu Vụ từng nói thích ăn cá, Bách Lý Khí bèn nấu toàn là cá, những món cá này, chỉ cần không bị tanh, thì ăn không ngán.
Hôm nay là cá hấp xì dầu, thêm một con cá khô chiên giòn, với canh ngao nấu mướp, khai vị với món chao, cơm là gạo thơm.
Từ sau khi Bách Lý Khí biết mua sắm online, trong nhà có nhiều đồ dùng thử miễn phí, thử tới thứ cuối cùng, anh sẽ chọn thứ tốt nhất.
Ăn xong cơm, Chu Vụ với Bách Lý Khí cùng chơi game, cậu không ngờ là, Bách Lý Khí lại từ tay mơ thăng cấp rồi.
Bây giờ chẳng ai mắng anh nữa.
Mà, khung friends còn có hơn 99 thư chưa đọc.
[Anh Dã Top đỉnh của chóp ơi cứu em với]
[Không đánh support, Dã Vương gánh em đi!]
[Các anh em, thêm một người này là người nhà!]
[Đại thần anh thiếu trang bị à? Em đây muốn bám chân anh, hai chân anh bị bu kín rồi thì em bám chân giữa cũng được!”]
Chu Vụ: …
Nhưng mấy thứ này, Bách Lý Khí hoàn toàn không để ý, Chu Vụ hỏi sao anh không chọn mấy người vào team.
Vẻ mặt Bách Lý Khí thờ ơ, ra tay đánh chết một Mid, chậm rãi nói: “Anh livestream chỉ vì em thôi.”
Chu Vụ ngừng động tác, chết trong tay support của đội địch.
Ngay sau đấy, tên support này còn chưa kịp xuất hiện trước mặt Chu Vụ, đã bị bắn chết.
Chu Vụ ngã người ngồi trên sô pha, bởi lời của Bách Lý Khí, mà cuộn mình lại.
Vì cậu thôi.
Chưa có ai từng nói như vậy với cậu.
Bách Lý Khí bỏ game xuống, giống như câu anh nói ra chẳng là gì cả, anh đứng dậy đi tắm.
Chu Vụ nằm trên ghế một lúc lâu, chậm rãi đi tới trước bàn học, muốn viết gì đó.
Cậu thấy quyển sổ của Bách Lý Khí.
Những điều viết bằng thể chữ Sấu Kim Thể sắc nét đẹp đẽ vậy mà lại là về cuộc sống thường ngày.
[Không ăn bít tết, có thể ăn bò ngâm tương, mùi thịt bị át đi hết là ăn được]
[Dị ứng xoài, không được cho ăn]
[Da dễ bị bầm tím, chú ý va chạm]
[Móng tay thích cắn dáng tròn, nhưng không được cắt vào thịt]
[Lúc ngâm chân thích xem hoạt hình, kênh 23, kênh 58 hoạt hình]
[Hay mặc đồ màu sáng]
[Hồi trước không biết mình bị dị ứng kiwi, từ nay về sau phải để ý]
[Đêm hay gặp ác mộng, sợ thì có thể bật nhạc lên]
[Tư thế ngủ không tốt, dễ bị tổn thương cột sống cổ, đổi gối]
[Về nhà nhất định phải đi đường lớn]
[Không được đặt quán bánh nướng trong khoảng 800m ấy]
[Sàn phòng tắm phải trải thảm chống trượt]
Dòng chữ cuối cùng là vừa mới viết xong không bao lâu.