Chu Vụ không thích Tống Thù, nhưng mọi thứ lúc nào cũng có thể thay đổi, giống như bây giờ.
Giờ cơm trưa, lúc ăn uống đơn giản trên sân thượng, Ngô Nghiêu bị kéo đi đọc bản thảo, khổ không thể tả, chỉ còn lại một mình Chu Vụ.
Mở hộp cơm ra, trong bình giữ nhiệt là canh trứng rong biển, vẫn còn ấm.
Đồ ăn mới được quay lò vi sóng toả ra mùi thơm rất hấp dẫn.
Cơm được xếp gọn ở một bên, măng, cá hố kho tàu, tôm xào bí đao.
Đồ ăn đơn giản đều là những món Chu Vụ thích, hơi nóng bốc lên, lòng bàn tay Chu Vụ ôm hộp cơm cũng ấm lên.
Sân thượng của toà nhà không phải lộ thiên toàn bộ, có một tấm kính phân cách bên ngoài và bên trong, bên ngoài có thể hút thuốc, bên trong là phòng nghỉ, bên cạnh Chu Vụ bỗng có một bóng người ngồi xuống.
Chu Vụ vốn tưởng là đồng nghiệp trong đài, nhưng liếc thấy chân người kia không đi giày.
“Chà, cơm tướng quân nấu, tôi cũng muốn ăn.” Tiếng nói truyền đến, Chu Vụ ngẩng đầu, thấy Tống Thù đang nhìn cầu cười, lộ răng nanh nhỏ.
Chu Vụ nhìn lại anh ta, lặng lẽ bê hộp cơm trong tay dịch sang bên cạnh.
“Chậc, keo kiệt.” Tống Thù nói.
Chu Vụ lẩm bẩm: “Đây là nấu cho tôi mà, anh muốn ăn, tự đi mà đòi.”
Đuôi mày có chút đắc ý không giấu được.
Tống Thù đột nhiên cười: “Chậc chậc chậc, cậu thay đổi không ít nhỉ.”
Chu Vụ nhìn anh ta, cậu với Tống Thù không thân lắm mà nhỉ?
Tống Thù chẳng để ý mà nói tiếp: “Tôi nhớ lúc mới gặp cậu, cậu ít nói, còn hơi ngại ngùng, bây giờ thì tốt rồi, còn bắt bẻ lời của tôi nữa.”
Chu Vụ cảm thấy mình lúc trước cũng có bắt bẻ lại lời của Tống Thù, chỉ là lúc đầu cậu sợ Bách Lý Khí, cũng sợ ác ma, thành ra tất nhiên là lo lắng đề phòng rồi.
Nhưng Tống Thù nói cũng không sai, đúng là cậu đã có thay đổi một chút, chỉ là bản thân cậu không nói ra được là thay đổi ở đâu.
Chu Vụ: “Anh vào đài chúng tôi kiểu gì?”
Tống Thù giơ ngón tay đặt trước miệng: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, không thì những người khác sẽ thấy cậu kỳ quái đấy.”
Chu Vụ hiểu ngay là ý gì, Tống Thù bây giờ chắc hẳn đang ở trạng thái không ai nhìn thấy, cậu quay đầu nói chuyện cùng anh ta, giống như đang nói với không khí vậy.
Cậu nhìn quanh, may là không có ai để ý tới cậu, thở phào nhẹ nhõm, mở hộp cơm, múc một thìa vào miệng, mới chậm rãi nói nhỏ: “Anh tới đài chúng tôi làm gì? Một ngày dạo chơi à?”
Tống Thù: “Tới chào hỏi cậu thôi, dù sao cũng quen biết đã lâu rồi.”
Chu Vụ thấy kỳ lạ: “Biết lâu rồi?”
Tống Thù nói tiếp: “Mấy cậu ở đây không có đặt cơm theo tháng à?”
Chu Vụ lắc đầu: “Phải tự mua, có bồi dưỡng thức ăn, nhưng cơm mình mang đi ngon hơn.”
Nói tới nói lui, đều là đang khoe khoang, Tống Thù đã bắt đầu miễn dịch, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, cảm thán: “Lúc ấy, cũng là một ngày tuyết rơi nhiều.”
“Sao cơ?” Chu Vụ không nghe rõ.
“Không có gì, nhớ lại chuyện cũ thôi.” Tống Thù nói.
Chu Vụ chậm rãi ăn cơm, cũng thả lỏng hơn, thái độ thù địch của cậu với Tống Thù đến rất kỳ lạ, mà đi cũng nhanh.
Lần gặp nói mấy câu này, thái độ thù địch biến mất, giống như bông tuyết rơi xuống ngoài kia, vừa đất là tan ngay.
“Trước kia anh lấy vợ chưa?” Chu Vụ tự dưng tò mò.
“Chưa, cả một đời thông minh, còn tưởng có cô gái tự dưng yêu tôi, tự nguyện, hoá ra là một màn bịp bợm.” Tống Thù nở nụ cười u ám: “Cậu đoán tôi có dọa bọn họ không.”
“Dù sao thì anh đừng doạ tôi là được rồi.” Chu Vụ nhún vai: “Trước kia anh cũng trông thế này à?”
Anh ta nhắm mắt, giống như mọi thứ đang ở trước mắt.
Chu Vụ nghiêng đầu suy nghĩ: “Bách Lý Khí không nhớ chuyện trước kia, cho nên không cách nào ôn lại chuyện cũ với anh à?”
“Tướng quân không nhớ, điều duy nhất anh ấy nhớ, chỉ có cậu thôi.”
Chu Vụ chớp mắt: “Tôi luôn muốn hỏi, tôi với anh ấy có quan hệ gì…?”
Tống Thù nói: “Chuyện này, cậu chờ anh ấy nhớ lại, tự hỏi đi.”
Lại là cái kiểu trả lời như không này, Chu Vụ cũng quen rồi, hỏi chuyện khác: “Thế bức tranh lần trước anh đưa đến kia, là bản gốc vẽ Bách Lý Khí à?”
Tống Thù hơi giận: “Trên hình có tôi, cậu không thấy sao? Hừ, rõ ràng tôi cũng có mặt, mấy người chẳng ai nhận ra hết.”
Chờ tới khi Chu Vụ search ra bức tranh, Tống Thù sáp lại, chỉ vào con ngựa mờ nhạt trong trong tranh, chỉ người ngồi trên ngựa nói: “Nhìn xem, anh đây có phải đẹp trai lắm không.”
Chu Vụ: … Có thể nhìn ra người đã là giỏi lắm rồi.
“Ừ, đẹp trai lắm.” Chu Vụ dỗ anh ta lấy lạ.
Ngô Nghiêu thoát ra từ tổng biên tập, bưng món malatang* (một món ăn đường phố Trung Quốc) của mình đi lên sân thượng, từ xa anh ta thấy Chu Vụ đang lẩm bẩm tự nói một mình, hơi thấy lạ: “Chu Vụ, cậu sao đấy?”
Ngô Nghiêu chỉ dùng thời gian một tuần, đã tiêu hoá được chuyện chú em bạn mình là gay, đã thế còn đàn yêu đương chua lè nữa kìa.
Thấy Ngô Nghiêu đi tới, Tống Thù đứng dậy: “Không còn sớm nữa, tôi đi trước.”
Chu Vụ thuận miệng hỏi một câu: “Anh định đi đâu?”
Tống Thù duỗi người: “Dạo này thích trượt tuyết, chơi trong khu trượt nhân tạo chưa đã, định lên núi tuyết thật, không lâu lắm, sau này gặp lại.”
Chu Vụ: …
Mong là không thấy có tin là trên núi tuyết thấy có quái vật tuyết.
Tống Thù dần hoá thành trong suốt rồi biến mất trong tầm mắt của Chu Vụ, Ngô Nghiêu từ cửa thang máy đi tới tự dưng vòng hai tay lại, run cầm cập: “Lạnh vậy, cửa này không đóng chặt à?”
Ngô Nghiêu vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Vụ là đã bắt đầu than phiền mấy người trong ban biên tập: “Chắc chắn là do buổi sáng tôi lỡ miệng nói ra với tổng biên tập Ngụy chuyện cậu có người yêu rồi.”
Chu Vụ làm rơi miếng cá mới gắp lên: “Anh mới nói gì cơ?”
Anh ta liền làm động tác giơ tay thề, nói khẽ: “Tôi chỉ mới nói cậu có người yêu, không nói là đàn ông.”
Chu Vụ: …
Ngô Nghiêu: …
Tai Chu Vụ đỏ bừng: “Anh biết từ cái hôm tới nhà tôi à?”
Ngô Nghiêu ngồi xuống, thái độ rất biết nhận lỗi: “Không phải tôi cố ý nghe lén đâu, cách âm trong nhà cậu kém, sau nay hai người nhớ bớt bớt lại…”
Chu Vụ:!!!
Thấy vẻ mặt đỏ bừng của Chu Vụ, Ngô Nghiêu lại thấy mình lại nói gì sai rồi à, có hơi uể oải cúi đầu: “Thật là, cậu coi như tôi chưa nói gì cả đi…”
Hai người nhìn nhau không nói gì, ngồi trên bàn dài ăn cơm trưa.
Một lúc lâu, Chu Vụ mới nói: “Anh thấy… ừm… chuyện tôi có bạn trai…”
Ngô Nghiêu nói ngay: “Tôi không ý kiến gì, tôi là một thanh niên tốt thời đại mới đi đầu xu hướng, chỉ hơi giật mình, nhất thời chưa kịp hoàn hồn thôi.”
“Thế mấy ngày trước anh cứ tránh tôi, cũng là vì chuyện này à?” Chu Vụ hỏi.
Ngô Nghiêu: “Có một chút, tôi cũng cần phải có thời gian để chấp nhận chứ.”
Chu Vụ lấy đũa gạt gạt cơm: “Thật ra tôi cũng không biết, tự nhiên đùng một cái… thế là cong rồi…”
Ngô Nghiêu vỗ vai cậu: “Tôi hiểu mà, dẫu sao bạn trai cậu đẹp trai thế, ai gặp cũng cong thôi. Tôi sẽ không nói với người khác, tới lúc tổng biên tập Ngụy hỏi cậu, cậu cứ nói cậu có bạn gái rồi, dù sao chỗ làm chúng ta cũng có nhiều lão già cổ hủ.”
Chu Vụ nghe thấy hai từ bạn trai, ngại hết cả người.
Quay lại phòng quay, Đinh Thành và Hổ Vũ đang nói chuyện, Đinh Thành quan sát sắc mặt Chu Vụ, cảm thấy dạo gần đây cậu khỏe hơn trước.
“Bác sĩ giỏi tôi giới thiệu không tồi chứ, cậu phải năng tới đấy, sắc mặt cậu khá hơn nhiều rồi.”
Chu Vụ vậy mới nhớ ra, lần trước cậu đi giác hơi xong thì tắm luôn, có lẽ đi giác vô ích rồi, cậu hơi ngại: “Hôm nay tôi định đi một chuyến, để kê ít thuốc uống.”
Bệnh tay chân lạnh vẫn chưa khá hơn, tuy mở điều hoà, nhưng buổi sáng tỉnh lại, vẫn cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, càng huống gì bên cạnh còn có một cái cột băng.
Mỗi lần nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh, cậu đều muốn nhanh chóng biến mình thành một cái lò nhỏ, làm tan chảy băng giá.
Nắm chặt tay, nhất định phải chữa khỏi.
Nói vậy, tan làm Chu Vụ cùng Bách Lý Khí đã sớm chờ ở bên tàu điện ngầm cùng nhau bắt xe buýt đi tới hiệu thuốc Trung y.
Chu Vụ lại được cho đi xoa bóp và giác hơi, khác biệt là, lần này Chu Vụ bị anh trai xoa bóp lật qua lật lại xoa bóp giác hơi ở dưới tầm mắt của Bách Lý Khí.
Mặc dù Bách Lý Khí cau mày, nhưng không nổi nóng.
Thực hiện xong cái này, thầy thuốc Trung y bốc cho Chu Vụ một thang thuốc, nhìn qua Bách Lý Khí: “Tình huống của hai cậu thế này, bát thuốc này phải uống đấy.”
Chu Vụ cúi đầu giả vờ không nghe, Bách Lý Khí thì rất nghiêm túc gật đầu, hỏi cặn kẽ rất nhiều chuyện.
Trên đường về nhà, Bách Lý Khí đi tới hiệu sách, hai người còn dạo quanh siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Về đến nhà, Bách Lý Khí bắt đầu sắc thuốc.
Thuốc bắc đa số đều rất đắng, thang thuốc cho Chu Vụ còn chưa được tính là đắng lắm.
Nhưng lúc uống vào miệng, có một mùi vị rất kỳ lạ, mùi tanh tanh đất xộc lên, ngụm thứ nhất Chu Vụ uống suýt nữa nôn ra.
“Không được, không được đâu, khó uống lắm, bỏ đi.”
Mùi thuốc bắc toả khắp trong nhà, cậu vốn tưởng mình có thể chịu được, cuối cùng vừa mới cho vào miệng, cổ họng đã có phản xạ muốn nôn ra.
Buồn nôn.
Nôn mấy lần, làm khoé mắt chả.y nước mắt sin.h lý, giống như thể đang bị bắt nạt vậy.
Bách Lý Khí ngồi bên cạnh cậu, bưng bát thuốc, giống như đang nghĩ gì đó, anh ngồi xuống, cầm một ít nước lọc, làm loãng bát thuốc: “Thử lại xem?”
Chu Vụ không nói gì, do dự, thấy Bách Lý Khi quan tâm pha loãng cho cậu như thế, vẫn cầm lấy bát.
Đầu lưỡi thè ra, chạm nhẹ vào bát thuốc mới pha loãng.
Được nè?
Chu Vụ cận thận nghiêng miệng bát, sau khi uống một ngụm, mặt lập tức nhăn thành bánh bao.
“Vị thuốc này khó uống quá đi mất!”
Thật ra Chu Vụ từng uống thuốc bắc rồi, thuốc uống lúc ấy cũng đắng, mà cậu chịu được, nhưng thang thuốc lần này không biết vì sao, lại có lẫn một mùi vị lạ làm cậu không chịu nổi.
“Thật sự không uống nổi đâu.” Ch Vụ nhắm mắt cố nuốt nốt chỗ thuốc trong miệng, cả người run rẩy, cậu thật sự không thể chịu được cái vị này.
Bách Lý Khí thấy dáng vẻ khổ sở của cậu, anh thử một ngụm, cũng lộ ra biểu cảm nhíu mày, Chu Vụ thấy thế, nhỏ giọng oán: “Đúng không đúng không, thật sự khó uống hơn cả bình thường luôn ấy.”
“Đúng thế.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ yên tâm rồi, Bách Lý Khí chắc sẽ không ép cậu uống nữa.
Thế mà rồi Bách Lý lại quay người đi lấy mật ong đổ vào bát thuốc, sau đó lấy đồ ăn vặt trong tủ ra, thêm một hộp mứt hoa quả.
“Bác sĩ nói có thể thêm mật ong.”
Chu Vụ chẹp miệng, toàn thân chống cự.
Mức độ khó uống của thuốc này vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
“Đã giác hơi rồi, không cần uống nữa đâu…” Chu Vụ rụt cổ.
Bách Lý Khí cạy cằm Chu Vụ: “Nghe lời.”
Giọng nói trầm thấp vang vào bên tai, Chu Vụ giật mình, hơi hoảng, lại thử một ngụm.
Ssss.
Mật ong pha vào thuốc, vị càng gớm hơn!
Mới nuốt vào thì vị tanh, lại thêm hoei ngọt, thậm chí Chu Vụ còn cảm giác như đang nếm hương vị cuộc sống mình từng trải qua vậy.
Cậu từng một lần nghĩ sống mãi trong tăm tối trôi qua cuộc đời này, rồi lại trong một khoảnh khắc tìm thấy ánh sáng.
Nước trong pha loãng đau khổ, trong bát thuốc thập cẩm có chút vị ngọt, khiến cậu từ trước đến nay chỉ nếm được vị đắng thấy vô cùng lưu luyến.
Chu vụ cảm thấy mình không thể yếu ớt như thế này nữa, cậu bịt mũi, uống một ngụm lớn, nuốt bát thuốc đục ngầu ấy xuống, đè nén kíc.h thích muốn nôn ra.
Thuốc cuối cùng cũng xuống họng, uống xong một bát, cậu che miệng, đề phòng nôn ra, nước mắt phủ kín tầm mắt.
Bất chợt khoé miệng cảm giác được có thứ gì chạm vào.
Mũi Chu Vụ ngửi thấy mùi sữa, cậu hé mắt ra, giữa kẽ ngón tay, được nhét một viên kẹo.
Bách Lý Khí đang gạt ngón tay trỏ của cậu, đẩy viên kẹo vào trong miệng cậu.
Đầu lưỡi Chu Vụ vô thức đẩy ra.
“Là kẹo nougat.” Bách Lý Khí nói.
Chu Vụ nhanh chóng nghe lời há miệng ra, ngậm kẹo vào, vị đắng được xua tan.
Hàm nhai miếng kẹo nougat, cả miệng toàn là hương sữa.
Ăn bốn miếng liên tục, Chu Vụ mới thấy khá hơn, nhưng Bách Lý Khí thì nhíu mày, bóp mở miệng cậu, kiểm tra cái răng sâu của cậu.
Hàm răng trắng đều, có một chỗ không hài hòa, răng hàm có một lỗ đen, không to lắm, nhưng đã bắt đầu có đốm sâu răng lõm xuống.
Bách Lý Khí: “Phải trám lại.”
Chu Vụ chột dạ, cậu sợ nhất là nha sĩ, cậu vội vàng mổ một cái lên mu bàn tay Bách Lý Khí: “Trong bếp có hoa quả đúng không?”
“Có thanh long.” Anh đáp.
“Em đi bưng lên.” Cậu chạy vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, bên trong có một mâm thanh long Bách Lý Khí mới cắt xong.
Đã uống hết thuốc, có thể ăn thanh long với Bách Lý Khi rồi cùng xem hình truyền hình mỗi ngày.
Cậu lấy thanh long ra, tìm tăm trên bàn làm việc.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, là từ bên nhà hàng xóm vang tới.
Chu Vụ còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy một loạt tiếng động hỗn lộn gào thét và khóc lóc.
Sau đấy nữa, là những câu “gọi 120 ngay đi”, “mình”, “mẹ”.
Chuyện gì thế?
Chu Vụ muốn ra ngoài xem sao, nhưng vừa đi tới chỗ lối đi, bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng leng keng, làm cậu dừng bước chân.
Âm thanh này cậu rất quen, cậu áp sát vào cạnh cửa, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện.
“Thời gian đã đến rồi, bà chủ nhà này còn chưa tắt thở à?”
“Chưa đâu, mới gọi 120 rồi, chắc phải chờ một lúc đấy.”
“Đi tới chỗ này tôi thấy người cứ sao sao ấy.”
“Tôi cũng thế, cứ cảm thấy sẽ bị làm gì ấy.”
“Nghe nói mấy ngày trước, sếp thấy anh ta đấy.”
“Sếp trâu quá!!”
Mấy phút sau, Chu Vụ nghe thấy tiếng còi của 120.
Chu Vụ đi ra ngoài, thấy nhân viên y tế của 120 khiêng cáng cứu thương nâng dì hàng xóm đến cho mình bánh bao hôm trước đi.
Chu Vụ túm lấy một người cùng tuổi ở nhà ấy lại, vội hỏi: “Dì ấy bị sao thế?”
“Bị trượt chân, trượt ngã, nhà tắm trơn quá, đập đầu.” Cô che mặt khóc: “Tôi đã bảo là phải mua thảm chống trượt rồi mà….”
Chu Vụ nghe thấy tiếng leng keng ấy lại vang lên, hai bóng hình đen thui ở cuối hành lang, đứng đấy không nhúc nhích.
Ngay lúc đấy, dưới tầng vang lên tiếng gào khóc.
Nghe thấy có người nói: “Không được rồi”, “Cấp cứu không có hiệu quả”, “Không thể cứu được nữa”.
Cô bạn cùng tuổi đứng cạnh Chu Vụ ngã gục xuống đất, nước mắt chảy như mưa, gào khóc thét.
Tuy Chu Vụ không quen thân bọn họ lắm, bình thường cũng không tiếp xúc gì nhiều, nhưng lúc này, cậu cũng cảm thấy buồn thương, mũi cay cay, không nén được nước mắt.
Dì hàng xóm mấy ngày trước còn sống sờ sờ, nói với cậu chuyện cosplay, cho bánh bao, quan tâm sự an toàn của cậu.
Người, cứ vậy mà đi.
Chu Vụ nghe thấy: “Đi thôi, câu hồn đi, xong việc báo cáo.”
“Hôm nay ăn gì nhỉ…”
“Tự nghĩ đi.”
Tiếng xích vang lên cùng với tiếng nói, bóng hình tối đen biến mất dần ở cuối hành lang.
Chu Vụ nhìn bóng dáng biến mất dần, trong lòng không biết tại sao lại nảy sinh sự bất an mãnh liệt.
Thì ra, thật sự là âm sai* (âm sai trong quỷ sai âm ty, là những con quỷ phục dịch đi lấy hồn người chết) sao?
Cậu vốn chỉ đoán thôi.
Việc rối loạn của nhà hàng xóm, cậu cũng không giúp được gì, an ủi một lát rồi về nhà.
Bách Lý Khí ngồi trên sô pha cầm sách đọc, nghiêng đầu nhìn Chu Vụ đi vào, trong mắt không có cảm xúc gì nhiều.
Giống như mạng người đến rồi đi ở trong mắt anh không có giá trị gì cả, trong mắt anh chỉ có bóng dáng một người thôi.
“Muốn uống ít sữa bò nóng không?” Bách Lý Khí đứng dậy, nâng tay lau đi nước mắt Chu Vụ.
Chu Vụ khịt mũi, gật đầu: “Uống.”
Lúc anh đứng dậy, Chu Vụ thấy quyển sách trên đùi anh, thoáng nhìn “Hướng dẫn châm cứu huyệt vị giác hơi cơ bản”.
Bách Lý Khí quay người đi lấy sữa, Chu Vụ nhìn thấy quyển sách kia, tuyến nước mắt đột nhiên đổ nát.
Ác ma này, tốt quá đi mất.
Chu Vụ bỗng nắm vạt áo Bách Lý Khí, khoé mắt hồng hồng, ngón tay nghịch sợi tóc của anh.
Bách Lý Khí quay đầu lại nhìn cậu: “Hử?”
Chu Vụ nói: “Bách Lý Khí, em, em muốn thân mật với anh.”