Lúc này bức tranh kia hoàn toàn phơi bày trước mặt Chu Vụ, đôi mắt của người trong tranh đang nhìn chằm chằm cậu.
Chu Vụ không kìm được giọng nói của mình, nhưng miệng khô lưỡi khô, không có cách nào để kêu cứu.
“Chu Vụ, cậu đứng ở cửa làm gì thế?”
Khi Chu Vụ sụp đổ, toàn thân gần như tê liệt thì có một giọng nói gọi lại.
Cậu quay đầu nhìn, Ngô Nghiêu đang đi ra từ ngã rẽ hành lang: “Cậu vừa mới gọi tôi sao?”
Chu Vụ há miệng rồi lại khép lại, cậu nhìn Ngô Nghiêu, không dám lên tiếng. Đây thật sự là Ngô Nghiêu sao?
“Các anh…vừa rồi không phải không ai ở trong phòng sao?” Chu Vụ miệng lưỡi khô khan.
Ngô Nghiêu không rõ nguyên do: “À, tôi tưởng cậu đã ngủ rồi, muốn gọi cậu, nhưng lúc tới thì thấy phòng của cậu tối thui, cho nên không gọi nữa, chúng ta đi ăn khuya đi.”
“Phòng tôi…tối thui?” Giọng nói của Chu Vụ rất chậm, giống như là đang đè nén thứ gì đó.
Ngô Nghiêu bước từng bước đi tới, Chu Vụ đột nhiên hét to lên với anh ta: “Đứng im, đừng nhúc nhích!”
Ngô Nghiêu bị giọng nói lớn tiếng của cậu làm cho hoảng sợ, đứng tại chỗ, cảm thấy không thể hiểu nổi: “Cậu làm sao thế?”
“Bên trong…bên trong có…” Chu Vụ cắn răng, đứt quãng nói không nên lời.
Có trì trệ đến đâu thì Ngô Nghiêu cũng hiểu được chuyện gì, bởi vì sau khi đến thôn này, bầu không khí lúc nào cũng quái dị, anh ta sốt ruột nói: “Cậu mau nói ra hết đi!”
Chu Vụ run rẩy chỉ vào bên trong cánh cửa: “Bên trong có…có một bức tranh.”
Ngô Nghiêu đi tới, nhìn theo hướng ngón tay Chu Vụ chỉ, thấy được bức tranh bên trong cánh cửa.
Anh ta lại không hề bị dọa sợ: “Không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Phòng ai cũng có mà.”
Chu Vụ sắp rơi nước mắt tới nơi lại bị giọng điệu đương nhiên của Ngô Nghiêu làm cho ngừng lại.
Ngô Nghiêu đẩy toàn bộ cửa đi vào, Chu Vụ đứng ở bên ngoài hoảng sợ mà trợn to mắt.
Người này có phải Ngô Nghiêu nhát cáy như chuột mà cậu biết không vậy?
Chu Vụ không dám đi vào, chỉ dựa vào cánh cửa, giống như vừa sống sót sau tai nạn nhẹ giọng hỏi: “Bức tranh này, phòng mọi người cũng có sao?”
Ngô Nghiêu đứng trước bức tranh, sờ cằm: “Bức tranh ở phòng tôi là một cô gái cực kì xinh đẹp, ha, lúc vén lên tôi cũng bị thu hút, nhưng bàn về độ đẹp thì bức tranh này của cậu cũng không kém gì.”
Chuyện đôi mắt trong bức tranh vừa mới chuyển động giống như do Chu Vụ tự mình tưởng tượng ra vậy, bức tranh kia treo ở trên tường nhìn rất bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là một bức tranh cổ mà thôi.
Sắc mặt Chu Vụ trắng bệch, cậu cẩn thận bước vào phòng, dừng lại ở phía trước bức tranh.
Trong lòng tự động viên bản thân, lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn vào bức tranh kia.
Đây là lần đầu tiên Chu Vụ nhìn rõ bức tranh.
Mái tóc đen rủ xuống che đi đôi chân mày kiếm, ánh mắt giống như được nhuộm qua ánh sáng sắc lạnh, sắc như dao găm xâu xé cậu. Một đôi mắt lạnh lùng thờ ơ, giống như không có bất cứ cảm xúc gì, coi mạng người như cỏ rác, nhìn chúng sinh chỉ bằng nửa con mắt.
Mà trang phục đang mặc trên người khiến cho ánh mắt của anh ta vô cùng hợp lý.
Trên người được bao phủ bởi áo giáp màu bạc, cơ thể giống như một thanh kiếm thẳng tắp sắc bén, nhuệ khí vô song.
Cảm giác này, giống như vào giây tiếp theo, thanh kiếm ấy sẽ đâm thủng trái tim bạn.
Sự đồng tình ở đây là dư thừa, sau khi Chu Vụ đứng lại nhìn thì ánh mắt không cách nào dời đi được. Cậu ngơ ngẩn, trong giây lát, một kỳ quái đột nhiên nảy sinh trong lòng.
Loại cảm giác này không có đầu mối, không có một lí do gì bỗng tự nhiên lại nảy sinh ra trong lòng, giống như ban đầu đã có một hạt giống, bây giờ lại được tưới nước, mọc rễ nảy mầm.
Cậu không thể phân biệt được loại cảm xúc này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Cậu cảm giác được sự bi thương mà trước nay chưa từng có.
Trước mắt Chu Vụ bắt đầu mơ hồ, đợi cậu khôi phục lại tinh thần thì hốc mắt đã ươn ướt.
May mắn là loại cảm xúc bi thương kỳ quái này chỉ tồn tại trong giây lát, sau khi giọng nói của Ngô Nghiêu vang lên đã bị đè nén xuống.
Ngô Nghiêu phất tay qua lại trước mắt cậu: “Nhìn đến ngốc luôn rồi à? Không phải chứ, đồng chí Tiểu Vụ à, vừa rồi cậu còn sợ muốn chết, bây giờ lại bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi?”
Chu Vụ chớp mắt, vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
Ngô Nghiêu “xùy” một tiếng: “Còn nói không phải, hai mắt đều sáng rực lên cả rồi.”
Đôi mắt ướt át dưới ánh đèn trông càng thêm long lanh, cậu xoa xoa mắt.
Ngô Nghiên đột nhiên thấp giọng “fuck” một tiếng, nói: “Cậu sẽ không…thật sự…”
Chu Vụ nói: “Cái gì?”
Ngô Nghiêu suy nghĩ: “À, không có gì, tôi tưởng là cậu không còn thẳng nữa.”
Cho dù Chu Vụ tức giận Ngô Nghiêu đùa giỡn mình, nhưng bầu không khí cũng nhờ vậy mà trở nên thoải mái hơn.
Chu Vụ hỏi: “Vừa rồi anh nói trong phòng anh cũng có một bức tranh, chỗ bọn đạo diễn cũng có sao?”
“Ừ, trong phòng đại ca là một con ngựa, phòng bốn mắt là tranh sơn thủy, cậu đoán xem trong phòng của Hổ trọc là gì?” Ngô Nghiêu cười ha hả.
Chu Vụ lắc đầu: “Là gì?”
Ngô Nghiêu đã đặt biệt danh cho Hổ Vũ.
Ngô Nghiêu: “Bức tranh hòa thượng gánh nước, ha ha ha!”
Nghe được câu đó, Chu Vụ cũng mím môi cười.
Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cậu, Ngô Nghiêu biết cảm xúc của Chu Vụ đã trở lại bình thường, anh ta vỗ vai Chu Vụ: “Hay là tối nay ngủ chen chúc cùng nhau một đêm đi? Chắc là cậu bị nhiễm bầu không khí kì quái ở thôn này nên dẫn đến suy nghĩ lung tung, nói không chừng thôn này phát ra một loại từ trường đặc biệt nào đó, làm cho cậu sinh ra ảo giác kỳ quái.”
Loại giải thích này nghiêng về chủ nghĩa duy vật, Chu Vụ thật sự rất muốn tin, nhưng cậu nghĩ đến chân của mình.
Chu Vụ nói: “Vậy tôi đến phòng anh ngủ nhé?”
Chu Vụ ôm chăn gối chạy đến phòng của Ngô Nghiêu, cách trang trí giữa phòng của Ngô Nghiêu và phòng của Chu Vụ hoàn toàn khác nhau, phòng của Chu Vụ đâu đâu cũng thấy đỏ, còn phòng của Ngô Nghiêu màu sắc lại mộc mạc, chỉ có hai màu: trắng và xanh lá.
“Biết tại sao tôi nói phòng cậu giống phòng cưới rồi chứ?” Ngô Nghiêu c.ởi quần áo ra rồi bò vào trong chăn.
Chu Vụ đã chui thẳng vào phía trong giường, cậu ôm chăn cuốn lại một vòng, chỉ lộ ra cái đầu, giống như một con tằm con vậy.
Cậu vẫn còn sợ.
Chu Vụ thỉnh thoảng lại nhìn lên tường, nhìn bức tranh cô gái xinh đẹp kia.
“Đừng nhìn nữa, cho dù có nhìn thì người cũng không thể nào bước từ trong tranh ra đâu. Tôi đã nhìn mấy buổi tối rồi, cũng không thấy cô ấy chào hỏi gì với tôi.” Ngô Nghiêu nhắc nhở.
Chu Vụ quấn chặt chăn nhỏ, không muốn nói chuyện với Ngô Nghiêu.
Nhưng Ngô Nghiêu lúc này lại rất có hứng, kéo cậu qua nói đông nói tây, hỏi Chu Vụ về kế hoạch sau này.
Ngô Nghiêu lớn hơn Chu Vụ một tuổi, cũng từ một đơn vị khác nhảy tới đây, mặc dù không đúng chuyên ngành, nhưng cũng đã tốt nghiệp loại chính quy 211 (một trường đại học điểm của Trung Quốc).
Nói tới đây, Chu Vụ đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cậu hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Chu Vụ muốn sau khi trở lại thành phố sẽ đi thuê phòng, kí túc xá ở trường không thể ở được nữa, tiền đang có chỉ đủ thuê một phòng giá rẻ.
Trước lần công tác này, lãnh đạo nói sẽ bồi dưỡng cho cậu một ít, tính tới tính lui có thể thêm được mấy trăm, thật tuyệt.
Cậu vừa tốt nghiệp đã được tuyển dụng vào vị trí người dẫn chương trình chính thức của một chương trình, đây được coi là chuyện số ít những sinh viên tốt nghiệp đồng khóa làm được, bọn họ phần lớn là đi từ điểm khởi đầu lên, không thể đi lên nhanh như vậy, huống chi còn độc chiếm riêng một tiết mục.
Cho nên trước lúc xem app thuê phòng, cậu vẫn cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.
Sau khi xem xong thì… QAQ, thế giới này quá đáng sợ rồi, cậu muốn về nhà làm ruộng!
Ngô Nghiêu nói với Chu Vụ rằng anh ta đang ở tuyến số một, Chu Vụ kinh ngạc: “Tuyến số một không phải chỉ cần đi thẳng là tới sao?”
Mặt Ngô Nghiêu lạnh nhạt: “Đúng thế, sau khi qua mười tám trạm thì đi thẳng là tới.”
Chu Vụ: “…”
Chu Vụ tính thăm dò hỏi giá cả, sống một mình, phòng đơn, mở đầu số hai, gồm bốn con số.
Ngô Nghiêu ít nhất cũng phải dành một nửa tiền lương của mình để thuê phòng, mà tiền lương của Chu Vụ cũng chỉ nhiều hơn Ngô Nghiêu một ngàn ba, tuy rằng phúc lợi trong đài rất tốt, nhưng cấp bậc tiền lương lại rất nghiêm ngặt.
Ngô Nghiêu nói: “Cậu cũng có thể đi nhiều hơn tôi năm trạm.”
Chu Vụ thở dài: “Nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần.”
Ngô Nghiêu cũng không phải đang ở phòng vách ngăn, lúc chủ nhà ký hợp đồng với anh ta đã nhấn mạnh rất kĩ, không thể tìm người thuê chung, trông rõ ràng là người rất yêu quý nhà của mình.
Mà còn một năm rưỡi nữa thì hợp đồng mới hết hạn.
Chu Vụ vốn tưởng rằng vào được đài truyền hình lớn, hơn nữa còn được làm người dẫn chương trình một tiết mục, mọi thứ đang trên đà thăng tiến, kết quả phát hiện ra mình chỉ đang ở dưới chân núi, vừa đi lên một cái bậc thang.
“Làm thêm mấy năm nữa là được, cái này làm được mà, lăn lộn nhiều, đến lúc đó thành tay lão luyện trong nghề thì muốn gì mà chả được.” Ngô Nghiêu bộc bạch.
Hai người nói chuyện một hồi thì cũng hơi buồn ngủ.
Ngủ một mạch đến rạng sáng, mấy ngày gần đây, đêm qua là đêm mà Chu Vụ ngủ yên ổn nhất.
Hai người nhanh chóng thức dậy, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, Chu Vụ chậm rãi đi về phòng của mình lấy áo khoác mặc vào.
Nhiệt độ bên ngoài lại giảm, Chu Vụ hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa tay, sau đó bỏ tay vào túi áo khoác còn lạnh.
Một hạt đậu đỏ tròn vo cấn vào đầu ngón tay, Chu Vụ mò mẫm trong túi, lấy hạt đậu đỏ tròn vo kia ra.
Là một hạt đậu đỏ vừa lớn vừa trơn láng.
Thấy nó, trong đầu Chu Vụ trực tiếp bật ra câu thơ: Thử vật tối tương tư* (Vật ấy rất gợi tình tương tư).
*Trích trong bài thơ “Tương tư” của Vương Duy, ý nói đậu đỏ là biểu tượng của tình yêu, của sự tương tư.
Hạt đậu đỏ tròn vo nằm trong lòng bàn tay, Chu Vụ không nhớ mình đã đụng vào hạt đậu đỏ này lúc nào, có lẽ là ở phòng bếp?
Vừa định tiện tay vứt đi, lại đột nhiên cảm thấy không nỡ.
Hạt đậu đỏ này không biết đã chui vào trong túi từ lúc nào, cũng có thể là do bản thân vô tình bỏ vào túi, cho nên mới lẻ loi trơ trọi như vậy.
Có lẽ do tối hôm qua ngủ ngon, tinh thần của Chu Vụ tốt hơn nhiều, lúc quay phim vẫn nhìn chằm chằm hạt đậu đỏ trong lòng bàn tay một cách say sưa.
Không biết thế nào mà trong đầu Chu Vụ đột nhiên hiện ra ánh mắt cuồng si chợt lóe lên vào tối qua.
Hạt đậu đỏ đang cầm lập tức nóng đến phỏng tay.
Tuy trong lòng của cậu không muốn, nhưng dần dần cậu đã bắt đầu tin vào một vài sự tồn tại không khoa học.
“A Vụ, đi thôi, chuẩn bị làm việc rồi.” Ngô Nghiêu gọi cậu.
Chu Vụ vội vàng đáp lại, cậu suy nghĩ một chút, đầu ngón tay run rẩy, ném hạt đậu đỏ kia xuống bùn đất bên cạnh, cũng không quay đầu lại mà chạy về hướng tổ viên.
Trình tự làm việc lúc nào cũng vậy, hôm nay tổ chương trình bắt đầu thấy hơi chán việc quay phim, chuẩn bị đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, lấy tài liệu từ các nhà xung quanh, tranh thủ tìm thêm cảnh quay mới mẻ.
Chờ đến khi bọn Chu Vụ đi từ nhà ra, gặp được Đinh Thành và Hổ Vũ vừa mới trở về, thật ra sáng sớm Đinh Thành và Hổ Vũ thừa dịp cô dâu dậy sớm diễn tập đã lén phỏng vấn hai cô dâu.
Hai người được phỏng vấn đều không phải người trong thôn, ban đầu mấy vấn đề nhỏ đều trả lời bình thường, nhưng khi hỏi cha mẹ của các cô ấy sao lại không đến tham gia hôn lễ thì trong mắt hai người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Khi bọn họ hỏi cô dâu là người nơi nào thì bị trách mắng cho nên phải dừng phỏng vấn.
Hai tên đàn ông lực lưỡng và hung ác có dáng người gần giống như Hổ Vũ đuổi bọn họ đi, hai cô dâu hình như cũng rất sợ hai người đàn ông đó.
Đã phỏng vấn tới đây rồi, dĩ nhiên không thể ngăn được lòng hiếu kỳ của người làm truyền thông.
Sau đó, Đinh Thành lén lút ngồi xổm ở gần đấy, ngồi hơn hai tiếng thì phát hiện hành vi của người đàn ông lực lưỡng kia giống như…đang trông chừng.
Một câu đố mới xuất hiện trong thôn.
Ngô Nghiêu gãi đầu: “Tại sao lại phải trông coi cô dâu?”
Chu Vụ suy nghĩ một hồi, thuận miệng suy đoán: “Ừm, có lẽ là sợ họ chạy chăng?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang, Chu Vụ cũng cảm nhận được có chỗ cực kỳ không đúng.
Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu, thôn này đã có rất nhiều chỗ quái dị, chẳng qua là tổ chương trình vẫn nghĩ là đó là tập tục ở đây, nên cũng không nghiên cứu sâu.
Chuyện này có tiếp tục thảo luận thì cũng không có kết quả, bọn họ tiếp tục quay phim cho buổi chiều.
Ngô Nghiêu và Chu Vụ chia thành hai nhóm, một người được sắp xếp vừa phỏng vấn vừa viết bản thảo, một người tiến hành quay video phỏng vấn thôn dân đang đánh bắt cá.
Mãi đến buổi chiều hai người mới chạm mặt nhau, Ngô Nghiêu đứng ở đầu bên này của cái đập nước, Chu Vụ thì ở đầu bên kia.
Đập nước đã lâu năm không được sửa sang, một phần bị đập vỡ, đá xanh trơn trượt làm người khác có chút sợ hãi, lúc này bầu trời lại lất phất mưa, gió thổi lạnh thấu xương.
Gió nổi lên, những hạt mưa như đang bay lượn khắp nơi trên thế gian.
Trời dần tối, Chu Vụ thấy Ngô Nghiêu cầm theo đèn pin chạy đến.
Ngô Nghiêu nói: “Muốn đi qua chỗ hỏng hóc này thì phải đi đường vòng, lỗ hổng này cũng không lớn, tôi nhảy qua là được.”
Chu Vụ nói: “Trơn lắm, tốt nhất là nên đi đường vòng.”
Ngô Nghiêu hừ một tiếng: “Hồi trước tôi là đại diện nhảy xa của lớp ở nhà trẻ đó, đừng xem thường tôi.”
Chu Vụ: “…” Vị này sợ là vừa mới tốt nghiệp tiểu học.
Ngô Nghiêu lui về sau mấy bước, miệng đếm 3, 2, 1…!
Ba bước vượt qua hai bước, Ngô Nghiêu chạy lấy đà, nhảy lên thật cao, bỗng nhiên, độ cong khi cậu ta nhảy lên không trung có chút kỳ lạ, rõ ràng muốn nhảy lên nhưng lại rơi xuống giữa chừng.
Mắt thấy sắp không nhảy qua được, Chu Vụ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ áo của anh ta, một chân của Ngô Nghiêu đã rơi vào trong nước, dưới tình thế cấp bách, chân kia của anh ta quỳ xuống, mượn sức lực của đầu gối khó khăn lắm mới đứng dậy được.
Ngô Nghiêu mắng “Mẹ nó, xui thôi!” Sau đó ngồi xổm xuống cởi đôi giày ướt ra.
Chu Vụ đứng một bên sắc mặt trắng bệch, vừa rồi cậu thấy được, Ngô Nghiêu rõ ràng có thể dễ dàng nhảy qua đây, nhưng nửa đường lại xuất hiện hai ngón tay tái nhợt kéo ống quần của anh ta xuống…
Ngón tay tái nhợt thon dài.
Trong phút chốc, trong đầu cậu hiện lên ngày đầu tiên lên núi, lúc ở trên xe có một đôi tay tái nhợt đưa nước cho cậu.
Là người đó, nhất định là người đó.
Tại sao, tại sao người đó lại ra tay với Ngô Nghiêu?
Chu Vụ cảm thấy ớn lạnh, ngón cái vừa mới móc vào miệng túi run rẩy, sau đó cậu chọc tay vào túi.
Đầu ngón tay chạm vào hạt đậu đỏ.
Giờ khắc này, trước mắt cậu hiện ra đôi mắt cuồng si chợt lóe lên vào tối hôm qua.
Thử vật tối tương tư (Vật ấy rất gợi tình tương tư).
Ngô Nghiêu vỗ vào bả vai của Chu Vụ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, anh an ủi: “Không có chuyện gì đâu, anh đây cũng không phải mới tới chỗ này, nhưng hôm nay đúng là không bình thường, buổi trưa đang ngồi ăn cơm thì suýt nữa bị cánh cửa đột nhiên dở chứng đập trúng, buổi chiều đi khắp hang cùng ngõ hẻm thì suýt nữa lại rơi xuống lỗ hổng.”
Cậu mơ hồ hiểu ra gì đó, “người đó” đang dùng phương thức này để nhắc nhở mình.