Vì câu nói cuối cùng của luật sư Mạnh, Trần Ngộ khoác áo đi ra ngoài lần nữa.
Chuyến ra ngoài này là bốc đồng, anh thậm chí còn không biết luật sư Mạnh đang ở nhà hàng nào nhưng đến thì cũng đến rồi nên không thể về tay không. Trần Ngộ gửi tin nhắn cho Mạnh Đình Xuyên hỏi anh đang ở đâu, Mạnh Đình Xuyên gửi lại định vị cho anh.
Tới nơi, Trần Ngộ mới biết đây không phải nhà hàng mà là một công viên nhỏ, Mạnh Đình Xuyên đứng đợi anh bên bồn hoa. Luật sư Mạnh chỉ mặc áo sơ mi và vest, còn áo khoác anh vắt trên tay.
Anh không nói đùa, anh nói ‘sắp xong’ là xong ngay lập tức.
Lên xe, Mạnh Đình Xuyên để áo khoác lên đùi. Anh không hỏi tại sao Trần Ngộ đột nhiên tới đây, Trần Ngộ cũng không nhắc tới. Trên đường đi, trong đầu Trần Ngộ tràn ngập mấy từ Mạnh Đình Xuyên vừa nói qua điện thoại, bây giờ gặp người này càng khiến anh suy nghĩ miên man hơn.
Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi… Anh nói như vậy… Có sao không?”
“Nói gì?”. Ngôn Tình Xuyên Không
Trần Ngộ cảm thấy anh ta cố ý hỏi nên vội liếc về hướng ghế phụ. Thế nhưng bên trong xe hơi tối, đèn đường ngoài xe chiếu vào khi tỏ khi mờ nên Trần Ngộ không thấy rõ khuôn mặt anh.
Anh nhìn đi chỗ khác: “Chồng.”
“Ừ…” Mạnh Đình Xuyên chậm rãi đáp lại, như đang suy nghĩ mà cũng như chỉ đơn thuần đáp lại cách gọi này: “Anh nghĩ thân chủ quan tâm đến việc thắng kiện hơn là tình trạng quan hệ của anh.”
“Anh đi ăn với thân chủ hả?”
Trần Ngộ chỉ mới đi kiện có một lần, anh góp tiền, luật sư góp sức chứ không có chuyện mời cơm. Anh không biết liệu việc chiêu đãi luật sư đi ăn tối có phải là lẽ thường tình hay không, nếu ai cũng mời luật sư Mạnh đi ăn thì hẳn là anh phải đi xã giao rất nhiều.
“Anh đi ăn với cố vấn pháp lý của công ty, quan hệ hợp tác lâu dài.”
Trần Ngộ rút ra điểm mấu chốt: Hợp tác lâu dài. Vì phải duy trì quan hệ kinh doanh nên anh cần phải đi xã giao nhiều.
“Em biết rồi.”
“Không thường xuyên lắm đâu. Thường thì cuối năm sẽ nhiều hơn, nhưng cuối năm bận quá nên dời sang bây giờ.” Mạnh Đình Xuyên giải thích. Những gì anh nói khiến Trần Ngộ cảm thấy như anh đang cố gắng biện hộ cho bản thân. Ông chủ Trần lên tiếng: “Em không có ý muốn cản trở anh.”
Mạnh Đình Xuyên cười: “Ừ, anh tự giải trình đó.”
Trần Ngộ chợt nhớ Giang Vũ Đình nói Mạnh Đình Xuyên không phải người sẽ yêu đương. Anh nghĩ luật sư Mạnh có thể không yêu đương chứ anh ta chắc chắn quản lí hôn nhân rất giỏi.
Trước hôn nhân anh biết giữ khoảng cách, gửi hoa mà không để lại tên. Sau hôn nhân anh biết cách trêu ghẹo và chơi trò mập mờ suốt ngày.
Mạnh Đình Xuyên chống tay lên cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu dùng ngón tay ấn vào thái dương. Trần Ngộ hỏi: “Anh khó chịu ạ?”
“Ừ, anh uống nhiều.”
“Anh nói anh uống ít mà?”
Mặc dù suy nghĩ của luật sư Mạnh vẫn rõ ràng nhưng phản ứng của anh chậm hơn, có lẽ chính anh cũng biết anh nói chuyện chậm. Trần Ngộ đoán rằng anh uống còn nhiều hơn hôm ăn tối ở nhà. Mạnh Đình Xuyên nói: “Bọn họ chúc mừng anh lấy chồng.”
Trần Ngộ ở quán bar nhiều năm như vậy mà hiếm khi gặp người say chịu nhận mình say, nhưng những người mượn rượu để giở trò thì anh lại gặp nhiều. Luật sư Mạnh gọi chồng không biết đang giả vờ đáng thương hay đang yêu cầu khen thưởng, nhưng dù thế nào thì Trần Ngộ vẫn rât thích. Vừa về đến nhà, anh đã chủ động nói: “Anh đi tắm rửa đi, em pha trà giải rượu cho.”
Ở nhà bọn họ có cái ấm đun nước được tặng kèm khi mua tủ lạnh nhưng gần như không dùng đến, bây giờ được dịp sử dụng. Chạy lên chạy xuống có hơi phiền nên Trần Ngộ tìm một công thức khớp với các nguyên liệu sẵn có ở nhà, sau đó cầm ấm đun nước với nguyên liệu lên lầu và đun trà trên quầy bar ở phòng giải trí.
Trần Ngộ chưa kịp chuẩn bị xong nguyên liệu thì điện thoại reo. Anh nghiêng người nhìn màn hình thì thấy mẹ của Mạnh Đình Xuyên gọi. Từ khi về thăm nhà hồi Tết Nguyên Đán, bọn họ chưa liên lạc lại với nhau, cuộc gọi hôm nay cũng là bất chợt.
Trần Ngộ cho tất cả nguyên liệu còn lại vào ấm, ấn định thời gian rồi mới bắt máy. Anh còn nhớ bà Hoàng nói truyền thống nhà này là đổi cách xưng hô sau khi mời trà đám cưới, nhưng khả năng cao là anh và Mạnh Đình Xuyên sẽ không tổ chức đám nên anh thẳng thắn gọi bà là mẹ.
Bà Hoàng sững người một lúc, giọng điệu lộ rõ ý cười, hỏi: “Con đổi cách gọi thì mẹ cũng nên đổi, mẹ gọi con là A Ngộ được không?”
“Dạ.”
Sau khi đổi cách gọi, bà Hoàng nói chuyện càng thân mật hơn: “Mẹ gọi Đình Xuyên không được nên gọi con.”
“Anh ấy đang tắm.” Trần Ngộ hỏi bà: “Mẹ gọi có gì không ạ?”
“Có chứ, dì Trương giới thiệu hai đứa ấy mà, cưới rồi thì nên cho người ta cái bao lì xì.” Tiền mai mối thường do nhà trai trả, nhưng tình huống của Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên có chút đặc biệt nên bà gọi điện thoại để hỏi ý kiến: “Bọn con chuẩn bị hay mẹ cho?”
Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên đều là những người tự túc về kinh tế nên làm gì xuống nước xin cha mẹ chu cấp.
“Để bọn con chuẩn bị.” Trần Ngộ một mình lưu lạc nhiều năm như vậy nên cũng biết cách đối nhân xử thế. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh kết hôn nên có nhiều thứ anh chưa rõ, anh hỏi ý mẹ: “Có cần chú ý bao nhiêu không mẹ?”
“Con cho số nguyên hoặc số may mắn là được, tặng quà cũng được đó.”
Bà nói đến đây thì Trần Ngộ đã hiểu: “Dạ được ạ.”
“Vậy con với Đình Xuyên cứ xem rồi làm.”
“Dạ.”
Ấm đun kêu ‘bíp’ ba tiếng, bà Hoàng nghe thấy bèn hỏi: “Con đang làm gì thế, chưa ăn tối à?”
“Dạ ăn rồi. Con đang pha trà giải rượu.”
Bà Hoàng thấy anh có vẻ không say nên hỏi: “Mạnh Đình Xuyên uống nhiều lắm à?”
Cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Đình Xuyên bước ra, Trần Ngộ liếc anh ta một cái rồi nói: “Dạ cũng không nhiều.”
“Nó sống một mình nhiều năm vậy rồi, giờ cưới cái là biết cách sai người ta.”
Trần Ngộ có gương mặt đẹp, lại dễ mềm lòng. Bà Hoàng hiểu tính nết con ruột mình, hẳn là con bà sẽ không khách sáo với người ta, chỉ lo Trần Ngộ âm thầm chịu đựng thôi.
“Anh ấy không sai con đâu.” Trần Ngộ giải thích.
Luật sư Mạnh giỏi nhất là làm người ta hài lòng và khiến người ta phải nghe lời anh.
“Vậy thì tốt. Con đừng chiều nó quá, muốn nó làm gì thì con cứ nói.” Đôi vợ chồng trẻ thoạt nhìn rất hòa thuận, dù sao bọn họ cũng mới quen nhau qua buổi xem mắt, lần trước đến nhà trông hai người cứ lạ lạ. Thế nhưng hiện tại, vợ chồng sai nhau làm này làm kia âu cũng là điều tốt, thà như vậy còn hơn tôn trọng và khách sáo với nhau như người lạ.
“Dạ.”
Ngay cả cha mẹ cũng không thích xen vào chuyện tình cảm, bà Hoàng không nói nữa: “Nhà mẹ có một nhóm chat gia đình, bình thường cũng không nói nhiều, Đình Xuyên chắc cũng quên rồi nhưng thôi mẹ cứ thêm con vào. Có việc thì con cứ thảo luận với cả nhà, lát mẹ thêm con nha.”
“Dạ.”
Trần Ngộ cúp điện thoại thì thấy Mạnh Đình Xuyên đang mặc áo choàng tắm dựa vào quầy bar, mi mắt rũ xuống như say rượu: “Mẹ nhờ em làm gì thế?”
Trần Ngộ ngoảnh mặt đi, thầm nghĩ Mạnh Đình Xuyên không chỉ giỏi dỗ dành người khác mà còn rất sẵn lòng bán rẻ nhan sắc. Anh cầm li rót một cốc trà giải rượu: “Nhờ bọn mình cho dì Trương một bao lì xì.”
“Anh sợ dì không nhận bao lì xì đâu, tặng quà đi.”
Trần Ngộ đưa trà cho anh, thầm nghĩ cả người dì Trương luôn toả ánh vàng, anh cười nói: “Tặng trang sức vàng nha.”
Chuông điện thoại reo vài hồi, Trần Ngộ cúi đầu xem thì thấy bà Hoàng đã thêm anh vào nhóm. Anh từng thêm bạn với giáo sư Lâm từ trước, ảnh hồ sơ của ông là tác phẩm Bản thảo cương mục. Ông là người đầu tiên online và nhắn: “Chào mừng.”
Sau đó là hai ảnh hồ sơ với hai con hamster một trắng một xám chào đón anh.
Đây hẳn là avatar cặp, Trần Ngộ có thể đoán được hai người này là chị gái và anh rể của Mạnh Đình Xuyên nhưng anh không phân biệt được ai là ai.
Anh cầm màn hình điện thoại hỏi luật sư Mạnh. Mạnh Đình Xuyên nhìn lướt qua rồi mở điện thoại đưa cho anh, trên đó có ghi chú hamster trắng là Lâm Thư Duyệt, hamster xám là anh rể.
Lần này Trần Ngộ cũng nhìn thấy lịch sử chat nhóm của anh, lần gần nhất là vào ngày quốc khánh hồi tháng 10.
“Nhà anh không thường xuyên chat trong nhóm ạ?”
Mạnh Đình Xuyên nói: “Nhà anh nói nhiều nhưng anh không tham gia.”
Trần Ngộ không khỏi nghĩ đến những ân oán và mâu thuẫn khi thay đổi gia đình. Hồi anh ghé nhà đợt Tết Nguyên Đán, anh thấy mối quan hệ giữa Mạnh Đình Xuyên và gia đình khá hòa thuận, bà Hoàng và giáo sư Lâm cũng không phải người đối xử bất công với ai.
Anh lịch sự hỏi: “Mẹ tái hôn hồi anh mấy tuổi?”
“Mười bốn.” Luật sư Mạnh nhìn thấu suy nghĩ của anh, thẳng thắn nói: “Không có chuyện gì đâu, anh không có thói quen chat nhóm.”
Trần Ngộ có thể tưởng tượng trong nhóm gia đình, chị cả thường xuyên nói chuyện, em trai lại không nói nhiều nên có thể thấy sự đối lập rõ ràng. Vì vậy, chị cũng không thường xuyên chat nhóm, thêm Mạnh Đình Xuyên vào nhóm chat gia đình nhưng chủ yếu vẫn là nhắn tin riêng.
Bọn họ rất ân cần và có vẻ quan tâm đến cảm xúc của Mạnh Đình Xuyên, nhưng điều này cho thấy tôn trọng có thừa, thân thiết không đủ. Trần Ngộ đã biết thêm về quan hệ gia đình của luật sư Mạnh, sau khi trả lời từng người trong nhóm chat, anh đặt điện thoại xuống và hỏi: “Ngày mai anh có bận không?”
“Có tư vấn doanh nghiệp với mấy tài liệu phải xem qua. Có gì không em?”
Nghe có vẻ hơi bận rộn, Trần Ngộ muốn dành ngày lễ tình nhân với Mạnh Đình Xuyên nhưng có lẽ anh cũng không nghĩ tới. Anh không nghĩ tới, vậy thì Trần Ngộ cũng không nhắc.
Nói chính xác thì bọn họ cũng không phải ‘tình nhân’.
Anh lắc đầu nói: “Ngày mai quán bận lắm, anh ăn tối ở ngoài đi.”
Trần Ngộ không muốn nói, cũng không nói nữa: “Em đi ngủ trước.”
Mạnh Đình Xuyên nhìn bóng lưng anh và cúi đầu suy nghĩ. Li trà trong tay bốc khói nghi ngút, anh cúi đầu nhấp một ngụm, vị cay đặc trưng của gừng cùng vị chua lạ lùng ùa vào não, chợt anh nhớ ra ngày mai là ngày gì.
Anh ấn huyệt thái dương, anh đã say đến mức không nhớ đến lễ tình nhân.
Thật hiếm khi được chồng chủ động mở lời.
Sáng sớm hôm sau, Trần Ngộ nhìn thấy trên bàn ăn có một bó hoa hồng đỏ và một tấm thiệp hình trái tim có viền hoa văn, trên thiệp viết: Lễ tình nhân vui vẻ. Nét chữ này giống hệt tấm thiệp giáng sinh năm ngoái.
Trần Ngộ nhìn vào trong bếp, Mạnh Đình Xuyên mang bữa sáng ra. Ông chủ Trần có thể nhìn ra bạn đời mình đã mua bữa sáng sau đó bày lên đĩa, chắc là để có cảm giác lễ tình nhân.
“Xin lỗi em, hôm qua anh quên mất. Bây giờ anh mời em ăn lễ tình nhân còn kịp không?”
Trần Ngộ đùa: “Đi thủy cung à?”
Mạnh Đình Xuyên tiếp lời: “Em muốn đi không?”
“Em đi đâu cũng được, anh tính đi.” Trần Ngộ chỉ muốn dành ngày lễ tình nhân với luật sư Mạnh, còn ‘dành’ thế nào thì anh không quan trọng lắm. Anh vẫn chưa quên hôm qua Mạnh Đình Xuyên nói gì: “Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Buổi sáng anh lên công ty, buổi trưa anh ghé em được không?”
“Dạ được.”
Vừa đến trưa, Trần Ngộ nhận được điện thoại của Mạnh Đình Xuyên, anh nói: “Buổi hẹn lễ tình nhân của bọn mình chắc phải huỷ rồi.”
Trần Ngộ không nói gì, anh muốn nói không sao lại nói không được. Anh càng không thể cứ yêu cầu Mạnh Đình Xuyên chọn anh thay vì công việc.
Luật sư Mạnh dường như không để ý đến sự im lặng của Trần Ngộ, anh ta nói tiếp: “Văn phòng công chứng đã gửi tin nhắn, yêu cầu công chứng đã được phê duyệt rồi.”
Trần Ngộ cầm di động vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cửa quán cà phê mở ra. Cùng với tiếng ‘chào mừng’ của cửa cảm biến, luật sư Mạnh cầm di động bước vào. Anh bước đến trước ánh mắt ngơ ngác của ông chủ Trần, gõ nhẹ lên quầy để ‘đánh thức’ bạn đời.
Hai giọng nói trong và ngoài điện thoại chồng lên nhau, giọng nói của luật sư Mạnh vang lên: “Chồng ơi, hôm nay vừa đẹp, em đi lấy giấy chứng nhận với anh nhé?”