Trần Ngộ vẫn không đáp, anh dựa vào luật sư Mạnh và bỗng kể lại chuyện quá khứ.
“Cha em vậy mà là một giáo viên, chính ông ấy cầm tay dạy em viết chữ.”
“Hồi em học cấp hai, ông có một đứa học sinh mê game, cha mẹ nó thì muốn gửi con tới trung tâm cai nghiện nhưng ông ấy khuyên can mãi. Sau đó ông ta đưa nó về nhà một thời gian, sau nữa thì nó được nhận vào một trường tốt lắm nên ông ấy luôn tự hào về điều này.”
“Nghe thì rõ cởi mở phải không anh? Em cũng chưa bao giờ hiểu tại sao. Hồi xác nhận xu hướng tính dục của mình thì người em lo nhất là mẹ vì mẹ em là người rất truyền thống.”
Bởi vì cái gọi là ‘cởi mở’ của ông ta chỉ là cái mác ông ta tự dán cho mình thôi, Mạnh Đình Xuyên chạm vào người Trần Ngộ nhưng không nói xen vào. Ông chủ Trần không phải mới mười bảy mười tám tuổi, những năm qua anh đã gặp rất nhiều người như vậy nên vốn không cần lời giải thích.
Trần Ngộ im lặng hồi tưởng một lúc: “Tranh chấp đầu tiên có lẽ là bởi vì nguyện vọng thi đại học. Em muốn thi vào trường đại học Yến Thành nhưng ông ta không cho.”
Trước đó ít lâu vào ngày sinh nhật thứ mười tám, anh đã hẹn người nhà đến Yến Thành sau khi thi tuyển sinh đại học để chọn trường.
“Ông ta yêu cầu em đổi nguyện vọng.”
Luật sư Mạnh hỏi anh: “Tại sao vậy?”
Trần Ngộ lắc đầu: “Lúc đó em không biết, sau đó thì ông ta xem được cuốn sách em mua.”
“Bọn họ nói muốn tôn trọng quyền riêng tư của em nhưng lại nhân lúc em không có ở nhà mà vào phòng ngủ của em rồi lục lọi tủ sách của em, sau đó chất vấn em về cuốn sách tâm lí đồng tính luyến ái.”
“Ông ấy hỏi em có phải người đồng tính không, em nói phải.”
“Ông ấy hỏi em gần đây có ‘giao lưu’ với người khác không, em nói phải.”
Vẻ mặt Trần Ngộ bình tĩnh, thanh âm trầm thấp, giọng điệu không dao động quá nhiều như thể đang kể chuyện của người khác.
“Em có một thằng anh họ thường đến nhà và sử dụng máy tính của em.”
“Sau này em mới biết nó có một tài khoản chuyên dùng để qua lại với đàn ông trên mạng. Nó dùng ảnh của em rồi xem phim với người ta, nói chuyện thuê phòng, thảo luận về tư thế quan hệ tìn.h dục và hẹn gặp nhau ở Yến Thành vào tháng Sáu.”
Đây quả thực là một câu chuyện ‘Mỹ Hầu Vương thật giả’, tất cả đều xuất phát từ sự ngờ vực.
“Ông ta sẵn sàng tin tưởng học trò của mình vì ông ta là một người thầy tốt với tư tưởng cởi mở, nhưng em không phải học trò ông ta. Ông ta tin tưởng cháu vì thằng ấy dẫn một cô gái ‘thuê phòng’ đi phá thai, còn em là người đồng tính.”
“Trước khi đưa em vào trường, ông ta nói rằng trường cai nghiện này khác với các trung tâm cai nghiện bạo lực thông thường, bọn họ sẽ không sử dụng các phương pháp quá nặng. Với cả ông ta đã đọc kế hoạch chữa trị và sẽ tham gia vào quá trình ‘điều chỉnh’ trong tương lai.”
“Em hỏi nếu không chữa được thì phải làm sao, ông ta nói có thể đến nơi khác thử.”
Chuyện xảy ra đã lâu, Trần Ngộ nhiều năm như vậy chưa từng nói với ai nên tưởng chừng như đã quên nhưng bây giờ nhớ lại lại, anh vẫn nhớ rất rõ vẻ mặt của cha khi đó.
“A Ngộ, con là đứa trẻ có lòng tự trọng và kiên trì, cha tin con có thể tiến bộ hơn.”
“Trước kỳ thi đại học cha sẽ đón con về. Ba tháng tới con phải cố gắng học tập nhưng cũng đừng tạo áp lực quá, nếu thi trượt thì vẫn có thể học lại.”
…
“Nhưng em bỏ chạy đúng hai ngày trước kỳ thi đại học, bọn họ không ngờ em trèo tường và chạy đi.” Trần Ngộ cười: “Thật ra em đã sớm xem vị trí để trèo tường rồi đấy.”
“Nhưng khi đó em còn trẻ và còn ngông, tại sao bọn họ muốn nhốt em là nhốt, muốn thả em là thả?”
“Em muốn tự mình chạy thoát, em còn muốn chạy ngay lúc bọn họ không ngờ tới.”
Trần Ngộ vừa nói vừa cười. Đúng là anh có hơi trẻ con nên mới chịu đựng nhiều như vậy chỉ để trút giận.
“Lúc chạy ra rồi thì em có về một lần.”
“Có hơi giống nhà bọn mình.” Trần Ngộ miêu tả thật đơn giản: “Không phải nhà cấp bốn nhưng mà cũng là một tầng, cũng có vườn trồng rau. Em vào từ ngoài sân, lúc đó không có ai ở nhà.”
“Sau đó…” Di động của luật sư Mạnh rung lên, anh nhấn tắt rồi để yên, Trần Ngộ lấy kí ức ra, ngẩn ngơ một lúc rồi bỏ qua đoạn giữa và vội vàng kết thúc: “Sau đó em mang theo chứng minh thư, mang theo vài trăm đồng em dành dụm được để mua vé cho chuyến xe gần nhất, đến trạm tiếp theo thì lại mua vé tiếp… Em không nhớ mình đã mua bao nhiêu lần nữa nhưng đến khi hết tiền thì em đã đến Tây Phủ.”
Điện thoại của Mạnh Đình Xuyên lại rung lên, Trần Ngộ chọc anh: “Luật sư Mạnh, chuyện của em hết rồi đó, anh nghe điện thoại đi.”
Luật sư Mạnh nắm lấy tay người yêu hôn một cái rồi nhấc điện thoại: “Thôi, mở cửa không tiện, vào đi.”
Người phục vụ đẩy xe thức ăn quẹt thẻ đi vào, không biết là cởi mở hay là chuyên nghiệp mà thấy bọn họ ngồi ôm nhau cũng không có vẻ mặt gì. Nhân viên cười rồi hỏi: “Có cần để lên bàn không ạ?”
“Ừ, phiền em ” Mạnh Đình Xuyên nói.
Trần Ngộ vốn không quen thân mật như vậy trước mặt người ngoài nhưng giờ mà nhích ra thì có vẻ như đang chột dạ, anh lại không ‘tự tin’ bằng luật sư Mạnh nên vẫn nửa nằm trong vòng tay bạn đời mà không nhúc nhích, chỉ quay mặt đi và sử dụng Mạnh Đình Xuyên làm lá chắn trong giây lát.
Ông chủ Trần vẫn còn hơi ngại ngùng lắm.
Bữa tối phong phú hơn bữa chiều nhưng cũng có cháo. Tuy nhiên, cháo nóng thơm hơn nhiều so với cháo nguội, vừa mở nắp là Trần Ngộ đã thấy đói.
Sau khi người phục vụ rời đi, anh rời khỏi lòng luật sư Mạnh và tự ngồi ghế ăn.
Mặc dù lượng vận động hôm nay không nhiều như khi leo núi nhưng năng lượng tiêu hao cũng không ít, Trần Ngộ ăn xong đã cảm thấy buồn ngủ. Anh tắm rửa xong thì leo lên giường, cố gắng cưỡng lên cơn buồn ngủ để chờ Mạnh Đình Xuyên đến, sau đó hỏi: “Nếu em đến Yến Thành học đại học thì có gặp được anh không?”
“Gặp chứ.” Mạnh Đình Xuyên nhớ lại ngôi trường bạn đời vừa nhắc đến: “Công ty luật đầu tiên mà anh thực tập gần đó lắm, anh hay ghé khu ăn vặt bên đó để ăn tối.”
Trần Ngộ mãn nguyện nhắm mắt lại, đến khi anh mở ra lần nữa thì Mạnh Đình Xuyên đã dậy rồi.
“Anh đánh thức em à?” Luật sư Mạnh hỏi ngược lại.
Mạnh Đình Xuyên đang đeo cà vạt, những ngón tay mảnh khảnh luồn vào cà vạt để điều chỉnh độ dài, Trần Ngộ nghĩ may mà lúc dọn hành lý anh đã bỏ thêm một chiếc, nếu không thì chẳng lẽ luật sư Mạnh sẽ dùng chiếc cà vạt bọn họ ném dưới đất hồi tối qua?
Anh lắc đầu, hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
Trần Ngộ vừa mở miệng thì nhận ra cổ họng rất khàn. Mạnh Đình Xuyên rót cho anh một cốc nước ấm, uống được nửa cốc rồi anh mới cảm thấy cổ họng không còn khô nữa.
“Tối qua em nói nhiều quá.”
Luật sư Mạnh mỉm cười: “Đúng là em ‘nói’ nhiều thật.”
Nụ cười của anh ta, nói thế nào nhỉ, Trần Ngộ ngẫm nghĩ thì cảm thấy có lẽ anh ta không chỉ nhắc đến lúc kể chuyện xưa đâu. Quả nhiên, luật sư Mạnh lại cười và lựa lời cẩn thận: “Lúc đó em gọi anh mãi thôi đấy.”
“Em không biết gì hết.”
Trần Ngộ không nhớ lúc đó mình đang nghĩ gì, có lẽ trong đầu anh toàn là Mạnh Đình Xuyên.
Có chút kì lạ. Tối qua luật sư Mạnh nghe anh kể chuyện quá khứ, khi ấy anh cũng chỉ nghĩ về quá khứ, bao nhiêu cuộc giao lưu thân mật bị hoãn đến tận bây giờ. Nghe Mạnh Đình Xuyên nhắc lại, Trần Ngộ mới cảm nhận được những gì bọn họ đã làm đêm qua.
Anh ngồi ôm chăn và ngước nhìn luật sư Mạnh. Bọn họ trở thành… Ừ thì mối quan hệ thể xác bớt trong sáng hơn.
Luật sư Mạnh cúi người hôn anh một cái, sau đó sờ mặt anh: “A Ngộ à, mặt em hơi nóng.”
Trần Ngộ không có cảm giác gì, nói: “Có thể là do lúc ngủ em bị nóng.”
Mạnh Đình Xuyên lo lắng nên yêu cầu phục vụ phòng mang nhiệt kế lên, đo xong thì Trần Ngộ lập tức tự xem: “Ba mươi bảy độ bốn.”
“Hơi sốt nhẹ.” Mạnh Đình Xuyên lại sờ trán anh: “Em có thấy khó chịu không?”
“Chân em hơi đau.” Trần Ngộ động lòng và nói thật.
Mặc dù luật sư Mạnh đã chăm sóc anh vô cùng chu đáo nhưng sau tất cả thì lần đầu tiên của bọn họ không quá suôn sẻ và mất khá nhiều thời gian, và tư thế đó đó có hơi nặng so với Trần Ngộ.
“Ý anh là…” Mạnh Đình Xuyên nói được nửa câu thì dừng lại và bất đắc dĩ cười, Trần Ngộ bây giờ thật sự bị người yêu khiến cho đỏ mặt, cúi đầu: “Em không có cảm giác gì hết…”
Nói không cảm thấy là nói dối nhưng đúng là không quá khó chịu. Trần Ngộ ở trong quán bar nhiều năm như vậy, chưa từng ăn thịt heo nhưng không có nghĩa là chưa nhìn thấy heo chạy, tuy anh không có kinh nghiệm ‘thực chiến’ nhưng thỉnh thoảng nghe thấy mấy lời phàn nàn là chuyện thường tình.
Trần Ngộ đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh không muốn nói về chủ đề này nữa. Anh nhìn quần áo của luật sư Mạnh, nằm xuống chui vào trong giường bắt đầu đuổi người ta đi: “Anh đi làm đi, em ngủ thêm một xíu.”
Mạnh Đình Xuyên liếc nhìn thời gian: “Vẫn còn sớm mà. A Ngộ ơi, đưa điện thoại cho anh.”
Trần Ngộ không biết anh định làm gì nhưng cũng không hỏi mà chỉ chỗ để Mạnh Đình Xuyên tự đi lấy: “Ở đầu giường đó anh.”
Mạnh Đình Xuyên định đổi thẻ SIM của hai chiếc điện thoại để Trần Ngộ có thể sử dụng điện thoại thông minh nhưng Trần Ngộ dùng điện thoại hai SIM, trong đó có một SIM thường nên không thể nhét vào điện thoại thông minh.
“Số này không đổi có sao không?”
“Dạ không sao, chỉ có tin nhắn của ngân hàng em gửi tiền thôi.” Trần Ngộ giải thích, thật ra anh cầm di động cũ cũng không sao: “Em quen rồi, anh còn làm việc nên thôi đừng đổi điện thoại.”
“Anh nhờ thư kí Lạc mang điện thoại cho rồi nên không ảnh hưởng đến công việc đâu, buổi trưa gọi video nhé.”
Trần Ngộ cho rằng Mạnh Đình Xuyên lo lắng anh ở khách sạn một mình, cười nói: “Em sốt nhẹ thôi nên không bất tỉnh được đâu, cái di động kia vẫn gọi 120 được mà, anh đừng lo quá.”
“Nhưng mà A Ngộ ơi phải đến chiều anh mới về, nửa ngày không gặp là anh sẽ nhớ em.”
Đã làm chuyện thân mật nhất rồi thì nói mấy lời ngọt ngào cũng không khó đến thế, Trần Ngộ đáp: “Em cũng nhớ anh.”
Anh nói mà có hơi ngại: “Hôm anh vừa đi là em đã tính xem khi nào anh về.”
Trần Ngộ chợt nghĩ đến chuyện anh vốn là muốn nuôi thú cưng để bầu bạn, hai ngày trước luật sư Mạnh nói muốn nuôi thú cưng chẳng lẽ là muốn nó bầu bạn với anh? Bọn họ chưa bao giờ tách nhau ra sau khi kết hôn, có lẽ luật sư Mạnh lo lắng rằng anh ở nhà một mình thì buồn.
Sau đó, anh nhận ra rằng cuộc điện thoại của luật sư Mạnh cũng là để bầu bạn.
Hẳn là như vậy rồi, bởi lẽ Mạnh Đình Xuyên không muốn để anh một mình trong khách sạn ngay sau lần làm tình đầu tiên.