Luật sư Mạnh xoa nhẹ eo Trần Ngộ hai lần rồi nói: “Về nhà anh ấn giúp cho.”
Trần Ngộ nghĩ đến lần xoa bóp trước đó rồi liếc nhìn anh và không nói gì. Ông chủ Trần đổi ý rồi, tần số cao thì được chứ tần số cao cộng với cường độ cao thì anh không ổn.
Phản ứng của anh khiến luật sư Mạnh bật cười: “Anh không làm gì đâu.”
“Lúc đi công tác anh cũng nói anh không làm gì.” Uy tín của luật sư Mạnh ở nhà càng giảm sút nhiều hơn, đặc biệt là ở một số khía cạnh nhất định. Mạnh Đình Xuyên không hề ‘bào chữa’ mà nói: “Vậy anh đưa em đi massage hay mua ghế massage nhé?”
Anh đưa ra lời khuyên nghiêm túc và đáng tin cậy đến nỗi Trần Ngộ lại bắt đầu tin. Ghế massage không có ngay được, đi massage cũng hơi phiền phức, vì vậy anh lưỡng lự gật đầu để luật sư Mạnh ấn huyệt cho.
Mạnh Đình Xuyên bật cười trước, Trần Ngộ ngạc nhiên: “Anh cười cái gì vậy?”
“A Ngộ à, trong trường hợp này thì em nên lùi một bước tiến hai bước thì hay hơn đó.”
Anh không nói thì Trần Ngộ không để ý, nhưng khi nói ra rồi thì ông chủ Trần mới thấy đúng là như vậy thật.
Quy tắc chung trong giao tiếp của Trần Ngộ rất đơn giản: Ai cũng như ai, chỉ cần vạch ra ranh giới và không vượt qua nó là được, và anh chắc chắn sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn của mình. Tuy nhiên, khi đến luật sư Mạnh thì anh chẳng còn cái ‘ranh giới’ nào cả, anh toàn nhượng bộ hết lần này tới lần khác.
Nghe thì có vẻ như anh dễ bị bắt nạt nhưng cũng không thể phủ nhận được. Trần Ngộ đành giải thích: “Em không có đối xử với người khác như vậy đâu.”
Ông chủ Trần có thể leo lên vị trí ông chủ nên đương nhiên không thể đối xử như vậy với người khác. Luật sư Mạnh hôn anh rồi nói: “A Ngộ à, anh rất vinh dự khi nhận được đặc quyền này.”
Phòng khám Đông y rộng hơn Trần Ngộ nghĩ rất nhiều, đây là một bệnh viện cấp hai. Mạnh Đình Xuyên dẫn người yêu đến thẳng phòng vật lý trị liệu, thế nhưng y tá lại hỏi bọn họ có đặt lịch trước không, nếu không thì phải xếp hàng.
Bệnh viện cấp hai là tên gọi chung của các bệnh viện đáp ứng tiêu chuẩn về phân bệnh viện của Trung Quốc. Đây là những bệnh viện khu vực cung cấp các dịch vụ y tế và sức khỏe toàn diện cho nhiều cộng đồng và đảm nhận một số nhiệm vụ giảng dạy và nghiên cứu khoa học nhất định. Nói chung, các bệnh viện ở cấp quận, huyện và thành phố thường là bệnh viện cấp hai trở lên (Theo Baike).
Trong phòng trị liệu có một bà cụ tóc thưa và bạc trắng nhưng rất minh mẫn. Bà còn gắn chiếc kẹp tóc hình con thỏ màu hồng mà Trần Ngộ cảm thấy hơi quen.
Bà nhận ra luật sư Mạnh và vẫy tay với y tá: “Đình Xuyên tới đấy à?”
“Dạ.” Nghe Mạnh Đình Xuyên giới thiệu, Trần Ngộ mới biết bà là mẹ của thầy Lâm. Trước đây bà từng là Giám đốc của bệnh viện này và đã nghỉ hưu cách đây vài năm. Hiện tại bà vẫn nhận điều trị cho bệnh nhân nhưng không phải các ca bệnh phòng vật lí trị liệu.
Trần Ngộ nhìn chiếc kẹp tóc và đoán hẳn là Vân Vân đã tặng nó cho bà.
“Có hai ‘đồ đệ’ mới nhập học, em qua đây quan sát đi, em cũng qua luôn.” Giải thích xong, bà không nhìn Mạnh Đình Xuyên mà ra hiệu cho Trần Ngộ ngồi xuống, đặt tay bắt mạch và hỏi anh: “Con không thoải mái ở đâu?”
Lại là chuyện xưng hô: Em ở đây là em với cô (giáo viên) nha mọi người. Trên đại học thì xưng cô/thầy với em chứ không xưng con, Trần Ngộ thì được xưng con tại vì anh í là người nhà =)))
Trần Ngộ không nhìn nữa mà giơ tay lên vì thấy mới mẻ: “Eo của con hơi đau.”
Bà nội Lâm không trả lời ngay, sau khi kiểm tra mạch đập của anh, bà rút tay về rồi hỏi: “Sao vậy, con có duỗi cơ không?”
Trần Ngộ suy nghĩ một lúc rồi nói chung chung: “Tập luyện quá sức ạ.”
Bà nội Lâm đứng dậy đi đến phòng vật lý trị liệu một người rồi nói: “Người trẻ bọn con đúng là không biết tiết chế. Dăm bữa nửa tháng chẳng thấy vận động gì, thỉnh thoảng tập một lần thì lại muốn bù hẳn mười ngày thì sao mà coi được.”
Bà vừa nói vừa khen luật sư Mạnh: “Đình Xuyên nó giỏi mấy cái này lắm đấy.”
Bà đang nói về việc tập thể dục nhưng thủ phạm khiến Trần Ngộ ‘tập luyện quá sức’ lại chính là Mạnh Đình Xuyên. Anh vừa đi theo bà Lâm, vừa liếc nhìn người yêu mình.
Mạnh Đình Xuyên nhìn thấy điều gì đó trong mắt anh nên mỉm cười chuyển chủ đề và tự nhận trách nhiệm: “A Ngộ tập cùng với con đó, tại con không để ý.”
“Đó là lỗi của con.” Bà Lâm bảo Trần Ngộ nằm xuống giường vật lý trị liệu, không biết là cố ý hay vô ý mà cảnh cáo: “Làm gì cũng phải có chừng mực.”
Sức lực của bà Lâm không mạnh nhưng kĩ thuật rất tốt khiến Trần Ngộ ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi anh tỉnh dậy thì người đã được đắp chăn kín đáo, luật sư Mạnh và bà Lâm đang nhẹ nhàng trò chuyện về việc điều trị phục hồi chức năng.
Bà Lâm nói rất chậm, giọng điệu nghe có vẻ ôn hòa.
“Châm cứu và xoa bóp là những phương pháp phổ biến được sử dụng trong phục hồi chức năng y học cổ truyền Trung Quốc, con cứ thử hết đi.”
“Nằm viện ở đây không tốt lắm đâu, nếu muốn nhập viện thì phải đến bệnh viện phục hồi chức năng nhưng chi phí ở đó cao hơn một chút.”
Trần Ngộ nằm lâu trên giường vật lý trị liệu có chút khó chịu nên trở người nằm xuống, hai tay che mí mắt để chặn ánh sáng và không phát ra âm thanh. Sau khi bọn họ trao đổi thông tin về việc hồi phục, bà Lâm rời đi.
Mạnh Đình Xuyên bước vào, Trần Ngộ không mở mắt và hỏi: “Sao vậy?”
“Cụ thể phải xem mới biết được.” Luật sư Mạnh xoa mặt anh: “Đừng suy nghĩ nhiều, để anh lo cho.”
“Dạ.” Trần Ngộ đáp.
Mạnh Đình Xuyên đứng che khuất ánh sáng nên Trần Ngộ mở mắt nhìn anh. Nhìn luật sư Mạnh từ góc độ này, Trần Ngộ lại nhớ đến tối qua, tuy phương hướng có hơi khác một chút nhưng góc độ đều là nhìn lên, lại vừa đúng lúc ngược sáng.
Luật sư Mạnh lúc đầu cũng không lạnh bạo như vậy, đúng là anh dùng nhiều sức hơn lần trước một chút nhưng nhìn chung cũng đã kiềm chế rồi. Lúc đó Trần Ngộ cũng mở mắt như thế này và nhìn anh từ dưới lên.
Trần Ngộ không thể nhớ tại sao ánh đèn đêm lẽ ra phải ở phía sau anh bây giờ lại ở phía sau luật sư Mạnh.
Anh chỉ nhớ dưới ánh sáng sau lưng, vẻ mặt của luật sư Mạnh không hẳn là đẹp. Ánh sáng ấm áp sau lưng cũng không thể khiến Mạnh Đình Xuyên mềm lòng, anh từ bỏ mọi kiềm chế và chỉ để lại những ham m.uốn nguyên thủy nhất chỉ dành riêng cho một mình Trần Ngộ. Ý nghĩ này khiến Trần Ngộ phải rùng mình.
Hồi ở Yến Thành, luật sư Mạnh nói Trần Ngộ luôn gọi tên anh nhưng Trần Ngộ không nhớ rõ, nhưng anh nhớ đêm qua anh đúng là đã gọi: “Đình Xuyên…”
Lúc đó luật sư Mạnh nghiêng người, mồ hôi chảy xuống môi anh. Khi ấy có lẽ xung quanh tĩnh lặng vì tình cờ Mạnh Đình Xuyên cũng đang nhìn anh. Trần Ngộ không biết lúc đó mình đang nghĩ gì mà nhìn vào mắt Mạnh Đình Xuyên, lè lưỡi liếm môi rồi hé miệng nói thầm hai chữ này.
Mọi chuyện trở nên mất kiểm soát được.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông chủ Trần cho rằng không thể quy hết mọi tội lỗi ‘tập luyện quá sức’ cho luật sư Mạnh được. Anh lơ đãng một lát, luật sư Mạnh nhéo dái tai anh và hỏi: “Em đang suy nghĩ gì đó?”
Trần Ngộ thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi cứ là cuối tuần thì hơn.”
Luật sư Mạnh không cần đến công ty luật vào cuối tuần, anh cũng có thể ấn định thời gian không đến quán cà phê vào cuối tuần.
Luật sư Mạnh cười ý nhị và hỏi: “Em đang nghĩ tới chuyện này à?”
Trần Ngộ tránh ánh mắt của anh và ngồi dậy khỏi giường vật lý trị liệu. Anh cúi xuống tìm giày nhưng nhìn nhầm, chiếc giày ở đầu bên phía Mạnh Đình Xuyên. Vì vậy, hai chân anh buông thõng xuống mép giường và không có điểm tựa.
Luật sư Mạnh cúi xuống lấy giày đặt dưới chân Trần Ngộ. Ông chủ Trần muốn mang giày vào nhưng người yêu đã giữ lấy mắt cá chân anh, tuy không giữ chặt nhưng Trần Ngộ lại có cảm giác rằng anh không có nơi nào để trốn.
“Mới ấn có mười phút là em đã ngủ mất rồi.”
“Thật ạ?” Trần Ngộ lơ đãng đáp, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của luật sư Mạnh.
Mạnh Đình Xuyên cụp mắt xuống, ánh sáng chiếu chếch từ trên cao bị lông mi và sống mũi chặn lại, tạo thành bóng trên mặt anh. Anh nhặt một chiếc giày xỏ vào chân Trần Ngộ và đáp: “Ừ, ở đây phải mất nửa phút đến một giờ để xoa bóp một bộ phận thôi.”
“Vậy hả…”
“Anh học được một ít từ bà nội.” Luật sư Mạnh nói: “Về rồi làm tiếp cũng được.”
Trần Ngộ nghĩ đến câu ‘lùi một bước tiến hai bước’ của anh và nhất thời không biết Mạnh Đình Xuyên có tính toán đến bước này từ trước khi đến đây hay không. Luật sư Mạnh đương nhiên biết anh đang nghĩ gì nên không hối, anh dừng tay và ngước lên nhìn bạn đời với nụ cười trên môi.
Ông chủ Trần nhận ra lần này chẳng phải lùi một bước tiến hai bước gì cả mà là cư.ỡng bức và dụ dỗ. Anh dẫm một chân lên đầu gối luật sư Mạnh rồi hỏi: “Anh cần gì phải hỏi em?”
“Đôi bên tình nguyện mới được chứ.” Luật sư Mạnh chậm rãi xỏ giày cho Trần Ngộ rồi đứng dậy nhắc: “A Ngộ, vừa rồi điện thoại của em reo mấy lần.”
Lúc đó chắc Trần Ngộ đã ngủ quên, anh cầm điện thoại lên xem thử thì thấy Tiểu Lam nhắn tin.
Tiểu Lam: Ông chủ, em quên hỏi anh nhưng mà trước đó anh có nhắn tin riêng cho cái thằng dùng kem vẽ latte art phải không?
Tiểu Lam: Nó có trả lời anh không?
Trần Ngộ: Anh chưa xem.
Từ khi Tiểu Lam nói chủ tài khoản anh thích dùng kem vẽ latte art, Trần Ngộ đã mất hứng xem video. Nghe cô nhỏ nói nó đang lên đài truyền hình địa phương ở thành phố Tây Phủ thì anh mới xem qua.
Tiểu Lam: Vậy là anh không thêm WeChat của nó phải không?
Trần Ngộ: Anh thêm WeChat với nó làm gì?
Tiểu Lam: Em biết ngay thằng này nói láo mà!
Tiểu Lam gửi link qua, Trần Ngộ bấm vào thì nghe chủ tài khoản này nói nó quen biết anh, còn thêm bạn trên WeChat và đăng cả lịch sử trò chuyện. Trần Ngộ xem xong thì tắt đi và trả lời tin nhắn.
Trần Ngộ: Anh có biết nó là ai đâu.
Trần Ngộ: Lịch sử chat cũng là giả
Tiểu Lam: Thằng này phiền ghê.
Tiểu Lam gửi tin nhắn thoại sang: “Cuộc thi đó được quảng bá rầm rộ, video anh quay trước đó còn được bọn họ dùng làm khuyến mãi nên lượt theo dõi tài khoản quán mình tăng dữ lắm.”
“Chắc nó đang ghen tị nên phải hít ké miếng fame.”
Trần Ngộ hỏi cô liệu bọn họ bị ảnh hưởng gì quá lớn không.
Tiểu Lâm nói không sao và giải thích: “Fan ở quán biết hết mà anh, để em quay video làm rõ”.
Mạnh Đình Xuyên hỏi anh có chuyện gì thì Trần Ngộ chỉ kể vắn tắt và không để bụng nữa, sau đó lại quay về chủ đề ‘đôi bên tình nguyện’ với luật sư Mạnh.
Gần một tuần sau, khi Trần Ngộ đến quán, Tiểu Lam đột nhiên hỏi anh: “Ông chủ à, anh đã làm gì vậy hả?”
Trần Ngộ ngơ ngác: “Anh làm cái gì?”
Tiểu Lam nói: “Vụ lần trước đó, em với Huyên Huyên quay video đăng lên nhưng thằng đó lại trơ tráo và tiếp tục hít fame.”
“Fan quán mình chửi nó thì nó xoá hết sạch.”
Trần Ngộ nghe xong cau mày, chuyện này có vẻ cần phải giải quyết.
Tiểu Lam bỗng ‘lật bàn’: “Nhưng hôm qua tự nhiên nó xoá hết video, còn xin lỗi và đính chính nữa. Nó nhắn tin hỏi em nó làm vậy được không vì nó không liên lạc được với anh.”
“Lời xin lỗi đó cũng mất dạy lắm, nó kêu nó bị lừa nên tưởng người nhắn tin là anh.”
Tiểu Lam tìm đoạn video xin lỗi và đưa cho anh xem: “Chắc không phải vì lương tâm đâu anh nhỉ?”
Ông chủ Trần hiểu rất rõ về bản chất con người. Đối với những người ngay cả khi xin lỗi cũng không chịu thừa nhận lỗi lầm thì khả năng lương tâm cắn rứt rất thấp, có chăng là bọn họ không còn cách nào khác nên đành phải làm như vậy.
Anh nhớ hôm đó luật sư Mạnh cũng đã hỏi chuyện này nên tối đó anh nhắc đến chuyện này với người yêu: “Thằng giả mạo tin nhắn mà Tiểu Lam nói ấy, hôm nay nó xoá video và xin lỗi rồi.”
“Anh gửi thư của luật sư đó.” Luật sư Mạnh nhẹ nhàng nói.
“Sẵn anh còn nói với nó người nó giả mạo tin nhắn là bạn đời của anh.”
“Nếu nó tiếp tục tung tin đồn thì sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.”