Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 19: 19: Dâng Mình Tặng Anh




Tần Ức nhíu mày, không hiểu ra làm sao, gửi qua một dấu chấm hỏi.
Lục Hành nhắn lại: 【 Tuy tôi biết bây giờ chân cậu không có cảm giác, ở phương diện k ích thích nào đó sẽ mang lại thoả mãn, nhưng mà,...vẫn nên tiết chế.

Cậu đang trong thời gian dưỡng bệnh, đừng vì ham mê k ích thích mà tăng thêm gánh nặng cho cơ thể, mà tư thế ấy ấy của mấy người cũng không nhiều, làm khổ vị kia, đừng để người ta mệt mỏi quá độ, đúng không? 】
Tần Ức đọc hết cả một đoạn dài mới hiểu anh ta đang nói gì, không khỏi sa sầm mặt mày, dứt khoát kéo đối phương vào danh sách đen.
Hắn để điện thoại xuống, quay mặt nhìn Thẩm Từ —— non nửa mặt thiếu niên vùi sâu vào gối đầu, chăn không đắp trên người mà lại vo tròn một cục ôm trong ngực, có lẽ là thói quen "phải ôm thứ gì đó mới ngủ được", bên cạnh không có người nên thứ gì ôm được đều bị túm tới làm vật thay thế.
Tần Ức nhịn không được vươn tay chạm nhẹ mặt cậu, Thẩm Từ lúc ngủ mơ màng cảm nhận được sự đụng chạm, chủ động cọ cọ vào ngón tay hắn, giống như động vật cầu vuốt v e.

Đầu ngón tay Tần Ức dừng lại, rút tay về.
Một chút phòng bị cũng không có.
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa cực nhẹ, hắn điều khiển xe đi tới mở cửa, làm động tác giữ im lặng với người bên ngoài mới rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Quản gia liền hiểu không được lên tiếng làm ồn tới Thẩm tiểu thiếu gia, đợi khi cửa phòng đóng lại mới thấp giọng nói: "Vị tiên sinh mua ngọc phỉ thúy muốn nói chuyện với ngài ạ."
Tần Ức có chút không vui: "Người đó đồng ý nhượng ngọc lại cho tôi à?"
"Cũng không phải, ngài nói chuyện qua điện thoại với vị kia sẽ rõ."
Tần Ức suy nghĩ một lúc: "Được."

*
Thẩm Từ ngủ một giấc đến tự tỉnh, giữa trưa mới dậy.
Cậu buổi sáng ngủ đến trưa mới dậy nên không có cơ hội ăn sáng với Tần Ức ở phòng ăn, bây giờ được thoả mãn ăn chung bữa trưa với hắn.
Ăn trưa xong cậu định tới phòng đàn luyện tập, lại bị Tần Ức gọi lại, cứng rắn ra lệnh: "Hôm nay không được luyện, cậu vừa khoẻ lại, nghỉ ngơi một ngày rồi tính."
Thẩm Từ được sủng mà sợ, Tần thiếu vậy mà lại quan tâm đ ến sức khỏe của cậu, nhịn không được đưa tay ôm cổ hắn: "Được ạ, thầy Tần Ức."
Tần Ức nhíu mày.
Thầy Tần Ức...
Lại kiểu xưng hô lạ lùng gì đây?
Hắn không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, kéo bác sĩ Lục Hành hai giờ trước bị đá vào danh sách đen ra, gửi đi một câu "Thẩm Từ không sao nữa", xong xuôi lại kéo đen ai đó lần hai.

Thẩm Từ vào phòng bếp lấy táo từ dì bảo mẫu rửa sạch rồi cắt thành miếng gọn gàng, ngồi trên ghế salon ăn chung với Tần Ức, chợt thấy quản gia đi ra ngoài, hai mươi phút sau mới quay lại.
Quản gia đi tới trước ghế salon, giao một hộp nhỏ cho Tần Ức: "Tần thiếu."
"Ừm, vất vả rồi."
Thẩm Từ tò mò nhìn sang, vừa định hỏi là cái gì, lại thấy Tần Ức chủ động đưa đồ qua: "Đồ về chủ cũ."
Thẩm Từ nhận lấy —— nó là một cái hộp vuông vức nhỏ nhắn, giống như chuyên dùng để cất mấy loại ngọc quý.

Cậu nghe câu "Đồ về chủ cũ", nội tâm kiềm không được trở nên kích động, có chút căng thẳng mở hộp ra.

Một viên ngọc phỉ thúy to bằng móng tay lẳng lặng nằm trong hộp, là một viên ngọc trơn nhẵn chưa khảm nạm, phát ra màu xanh lá thâm thúy, nhìn qua liền biết là ngọc quý thượng phẩm.
Cậu ngạc nhiên mở to mắt, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng không khắc chế được: "Anh thật sự tìm được nó về này!"
"Đương nhiên, chuyện đã đáp ứng cậu nhất định sẽ làm được." Tần Ức nói, "Cậu cẩn thận kiểm tra xem nó có phải của cậu không?"
"Được." Thẩm Từ dùng sức gật đầu, lấy vòng cổ màu bạc ra, tháo mặt dây chuyền chạm rỗng xuống, nhẹ nhàng xoay mở.
Bên trong mặt dây chuyền bên trong có mấy chấu nhỏ nhô lên, dùng để giữ cố định viên ngọc lại, đảm bảo không bị xê dịch hay va đập, nếu muốn biết đúng hay không thì chỉ cần đặt viên ngọc vào mặt dây chuyền là được.
Cậu cẩn thận từng li từng tí canh chuẩn góc độ, thả viên ngọc vào—— kín không kẽ hở.
Đúng là viên ngọc bị mất của cậu.
Thẩm Từ như trút được gánh nặng, gắn mặt dây chuyền lên dây chuyền, ngọc phỉ thúy như ẩn như hiện qua hoa văn chạm rỗng, chiết xạ ra ánh sáng thâm mà rực rỡ, xinh đẹp tuyệt vời.
Trong lòng cậu kích động cực kì, nhịn không nổi bổ nhào lên người Tần Ức, hôn một cái thật kêu lên mặt hắn: "Cảm ơn ca ca!"
Tần Ức bị hôn khẽ giật mình, hơi mất tự nhiên dời đường nhìn.
"A đúng rồi, " Thẩm Từ chợt nhớ tới cái gì, "Cái này...không phải anh bỏ tiền ra mua về chứ?"
Trước đó Tần Ức nói với cậu ngọc phỉ thúy đã bị cha cậu bán rồi.
"Không phải, " Tần Ức nói, " vị kia trả lại đồ đã mua, không cần tiền của tôi."
Thẩm Từ hơi nghi hoặc một chút: "Vậy ông ấy chẳng phải vô duyên vô cớ tổn thất một trăm hai mươi vạn, tốt bụng vậy sao?"
Tần Ức lắc đầu: "Hắn không cần tiền của tôi nhưng có điều kiện, con gái hắn học âm nhạc nên rất sùng bái tôi, mỗi một buổi biểu diễn đều sẽ đến nghe.


Qua mấy tháng nữa là sinh nhật của cổ, cho nên hỏi tôi có thể sáng tác một bản nhạc coi như quà sinh nhật tặng cô ấy không."
Thẩm Từ chớp mắt mấy cái: "Vậy anh đồng ý rồi ạ?"
"Ừm."
"Nói cách khác, dùng khúc phổ thay cho tiền chuộc ngọc phỉ thúy?" Thẩm Từ nghĩ nghĩ, "Nhưng mà khúc phổ của anh đắt sắt ra miếng, đâu chỉ có giá một trăm hai mươi vạn?"
"Hắn nguyện ý bù thêm tiền, nhưng tôi từ chối rồi, " Tần Ức thấp giọng nói, "Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không đấu giá khúc phổ của mình, lần này coi như...có duyên đi."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Trường con gái hắn theo học là chỗ cậu muốn thi vào, đang học năm hai.

Chờ cậu vào đại học, tôi sẽ nhờ cô ấy chiếu cố cậu."
Thẩm Từ kinh ngạc: "Ca ca, anh tính cũng xa quá rồi? Nếu em thi không đậu thì sao?"
"Nhất định có thể thi đậu, " Tần Ức nhìn vào mắt cậu, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ bé, "Tôi có lòng tin với Học sinh của mình."
Thẩm Từ nhìn hắn chằm chằm, có chút khó tin trợn tròn mắt, đưa tay bóp bóp mặt của hắn: "Có phải anh vừa mới cười phải không? Đúng không?"
Tần Ức ngăn tay cậu lại, vội dời đề tài: "Chỗ cha cậu, Tần gia sẽ không cung cấp tài chính cho Thẩm gia nữa, những khoản đã chi tiêu cũng từ từ thu hồi, một khi thu hồi tiền về Thẩm gia sẽ vì hoàn nợ phải tuyên bố phá sản, nếu bây giờ cậu hối hận..."
"Em sao lại hối hận?" Thẩm Từ nghiêng đầu, "Em mới không rảnh quản chuyện Thẩm Triệu Thành chết sống ra sao, ông ta cho tới bây giờ chưa từng quan tâm đ ến em."
Vì tiền mà bán con trai, còn cướp bán đồ của con lấy tiền, dòng thứ cha cặn bã này thật sự không có cũng được.

Cậu nghĩ nghĩ, còn nói: "Có điều, nếu như có thể, vẫn hi vọng các anh có thể bỏ qua mẹ kế của em, với cả em gái em nữa, bọn họ vô tội."
Tần Ức: "Cậu cùng mẹ kế...!Quan hệ không tệ?"
"Ừm, dì rất tốt với em, ngày em đến Tần gia bà ấy trộm cho em năm vạn, để có chút tiền tiêu.

"Năm vạn..." Tần Ức tựa hồ không hài lòng với con số này lắm, "Có điều, lấy tài lực trước mắt của Thẩm gia, cũng chỉ có thể cho được như thế."
Thẩm Từ: "..."
Anh đang chê ít tiền quá à?
Tần gia giàu nứt vách làm người ta phải ghen tị mà.
"Nói tới ngày đó," Tần Ức bỗng xầm mặt, "Chuyện cậu rơi xuống nước sao không nói cho tôi biết?"
Thẩm Từ không nghĩ tới lúc này hắn sẽ lôi chuyện cũ ra hỏi tội, nháy mắt sửng sốt, một hồi lâu mới chột dạ nói: "Em....!sợ anh lo lắng."
"Sợ tôi lo lắng?" Tần Ức nhíu mày, " Nếu như cậu vì sặc nước bị nhiễm trùng mà lưu lại di chứng, tôi càng lo hơn."
Thẩm Từ đáng thương mà nhìn hắn: "Em hứa sau này sẽ không như vậy nựa đâu."
Tần Ức lại nhìn cậu một hồi, giống như xác nhận lời cam đoan có thành khẩn không, nửa ngày mới lên tiếng nói: "Mẹ kế của cậu tôi sẽ nói bọn họ để ý."
"Tần Ức ôn nhu" không được tự nhiên khiến tâm can cậu nóng lên, như nghiện lại nhào tới ôm hắn, song bị đối phương nhẹ nhàng đẩy ra: "Cậu dính người quá đi."
Thẩm Từ sớm đã quen hắn nói một đằng làm một nẻo, ôm tay hắn không buông: "Dù sao cũng ở trong nhà mình sẽ không bị người khác thấy."
Cậu nói xong, cầm dây chuyền muốn đeo lên cổ mình, nửa đường lại dừng lại, do dự trong chốc lát, ngước mắt nhìn Tần Ức.
Tần Ức cảnh giác: "Làm gì đó?"
"Em muốn tặng nó cho anh, " Thẩm Từ nghiêm túc nhìn hắn chăm chú, "Ngọc phỉ thúy tượng trưng cho bình an hạnh phúc, ngọc này được phát hiện khi em vừa chào đời, xem như sinh ra cùng một ngày, mẹ tặng ngọc cho em muốn nó bảo hộ em, nói chờ em lớn có thể thiết kế trang sức theo sở thích.
Cậu nói xong mở chốt dây chuyền, đưa đến gần cổ đối phương: "Bây giờ tặng lại cho anh, vì sinh cùng một ngày cho nên nó đại diện cho em, sẽ luôn bảo hộ anh, em cũng luôn bảo vệ che chở anh."
Thẩm Từ nói xong lời này, đầu ngón tay đột nhiên khựng lại.
Chờ chút, lời này có phải còn có nghĩa khác không?
Ngọc phỉ thúy đại diện cho cậu, vậy cậu tặng nó cho Tần Ức, chẳng phải có nghĩa là...tự đưa mình tặng cho Tần Ức sao!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.