Edit: Linh.
Beta: Mều.
______
Chú ý trước khi đọc: Từ giờ tui sẽ thay "Ca ca" thành "Tần Tần" ở một số câu thoại của Thẩm Từ. Mong bạn đọc rộng lượng chấp nhận, cảm ơn!
_____
Không tồn tại?
Hai người đồng thời khựng lại, Ôn Dao nhìn điện thoại của Tần Ức, kiểm tra lại dãy số, đúng không sai số nào.
Anh không tin ma quỷ đâu nha, lấy điện thoại của mình gọi lại một lần nữa, vẫn bị nhắc nhở số điện thoại không tồn tại.
“Số điện thoại bị xóa rồi?” Ôn Dao nhíu mày, “Tôi nhớ hình như bà ấy nói muốn đưa con gái rời khỏi thành phố Yến, có lẽ không muốn lại bị chủ nợ của Thẩm Triệu Thành quấy phá, dứt khoát đổi số điện thoại rồi.”
“Còn cách liên lạc nào khác không?” Tần Ức lại hỏi, “Anh ở Thẩm gia làm vệ sĩ nhiều năm như vậy, không lẽ chỉ có một số điện thoại?”
“Cậu đợi chút,” Ôn Dao mở WeChat ra, nhìn qua danh sách bạn bè, “Tài khoản đã bị xóa.”
Vừa nói anh vừa tìm các ứng dụng mạng xã hội khác, không ngoại lệ, người này đã không còn trong danh sách bạn bè nữa.
Tần Ức để điện thoại xuống, giữa chân mày lộ ra vẻ mệt mỏi: “Đáng lẽ tôi nên liên lạc với bà ấy sớm hơn một chút—— Anh vừa mới nói Hướng Ngọc Mai đưa con gái rời khỏi thành phố Yến, con gái bà ấy mấy tuổi rồi?”
“Năm nay tám tuổi, học lớp 3 rồi.”
Tần Ức gọi quản gia đến, bảo Ôn Dao cung cấp thông tin cá nhân của Hướng Ngọc Mai cho ông: “Đi tra xem, bà ấy dẫn theo đứa nhỏ, cho dù tất cả phương thức liên lạc bị xóa hết, thì cũng không thể nào bốc hơi khỏi thế gian được, con bé chắc chắn còn phải đi học, chỉ cần tìm ra trường học là có thể tìm được người.”
“Vâng Tần thiếu, cậu yên tâm.” Quản gia tốt bụng nhắc nhở, “Buổi trưa cậu không nghỉ ngơi, buổi tối nên đi ngủ sớm chút.”
Tần Ức nhìn quản gia một cái, tựa như muốn trách ông nhiều chuyện, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, điều khiển xe lăn trở về phòng.
Tiếng nhạc từ phòng đàn truyền đến, nhưng kì lạ thay, tiếng đàn không thể khiến hắn tĩnh tâm lại ngay được, giữa mày vẫn còn nếp nhăn, ngón tay siết chặt trên tay vịn xe lăn cũng không buông ra.
Trong một năm Thẩm Từ bị bệnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bị bệnh gì, vì sao lại bị bệnh?
Dựa vào những thông tin biết được từ trước đến nay, gia cảnh thay đổi cùng với việc tâm trạng thay đổi từ khi bỏ học đàn thì có khả năng lớn nhất, nhưng từ bỏ dương cầm hẳn là do cậu tự nguyện, thực sự sẽ mang đến ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Cửa phòng đàn liên thông với phòng ngủ không đóng chặt, hắn vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bóng người đang ngồi trước đàn.
Trong khoảng thời gian này, hắn thường xuyên giống như bây giờ, nghe và quan sát Thẩm Từ chơi đàn, hắn có thể cảm giác được đối phương thật sự có niềm đam mê đối với dương cầm, gần như là thành kính, mỗi lần ngồi trước đàn đều cực kì tập trung, vô cùng nhập tâm, chắc chắn không phải là kiểu chỉ thích đàn một chút mà có thể đạt được.
Nếu như nói lúc trước đúng là cậu tự nguyện từ bỏ dương cầm thật, vậy còn có thể lại một lần nữa tìm về sự nhiệt huyết như vậy ư?
Tần Ức càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, rốt cuộc không nhịn được mà cắt ngang Thẩm Từ đang luyện đàn, gọi: “Thẩm Từ.”
“…… Hửm?” Thẩm Từ vội vàng dừng lại, quay đầu, có hơi kinh ngạc nhìn hắn, “Sao vậy?”
“Em lại đây, anh có việc muốn hỏi em.”
Thẩm Từ mờ mịt đứng dậy, thầm nghĩ chuyện gì mà làm bộ nghiêm túc quá vậy, trước kia Tần Ức chưa bao giờ cắt ngang trong lúc cậu luyện đàn, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cậu đi đến trước mặt đối phương, thấy hắn xoay xe lăn, duỗi tay chỉ chỉ mép giường: “Ngồi đi.”
……Phải ngồi xuống mới nói được sao?
Thẩm Từ bỗng nhiên thấy căng thẳng, chẳng lẽ hôm nay Tần thiếu hỏi thăm thầy chủ nhiệm về tình hình của cậu ở trường à, muốn dùng vai phụ huynh nói chuyện với cậu à?
Nhưng cậu cũng không làm chuyện gì xấu mà nhỉ? Nghiêm túc như vậy……
Cậu có chút câu nệ mà ngồi xuống mép giường, toàn thân căng cứng lại, nghe thấy Tần Ức hỏi: “Lúc trước em nói em học đàn ba năm, sau đó sao lại bỏ dở?”
Thẩm Từ ngơ ngác: “Gì cơ?”
Thế mà không phải muốn nói chuyện ở trường?
Cậu nghi ngờ nói: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Trả lời anh.”
Thẩm Từ đã lâu không thấy Tần Ức nghiêm túc ra lệnh cho cậu như vậy, lập tức chỉnh lại thần sắc: “Là…… Bị Thẩm Triệu Thành ép.”
Tần Ức nâng giọng lên: “Cái gì?”
Thẩm Từ cũng không dám giấu hắn, đành phải kể hết đầu đuôi câu chuyện ra, Tần Ức nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi: “Vì sao không nói sớm?”
“Thực ra em mới biết chuyện này gần đây thôi,” Thẩm Từ thận trọng, “Lúc trước nói chuyện video với dì, chính là mẹ kế của em, bà ấy mới nói cho em chuyện này —— từ lần bị bệnh đó về sau, có rất nhiều chuyện ngày trước em không nhớ rõ, cho nên thực ra em cũng không có ấn tượng gì chứ không phải cố ý giấu anh đâu.”
“Bởi vì bị bệnh nên có rất nhiều việc không nhớ rõ” là lời giải thích hợp lý nhất mà Thẩm Từ có thể nghĩ ra, cậu không thể thẳng thắn nói với Tần Ức là mình xuyên sách được, cho dù “Phát sốt cháy hỏng đầu” “Mất trí nhớ”, thì còn thuyết phục hơn so với “Xuyên sách nên không có ký ức của nguyên chủ”.
“Em nói em liên lạc với mẹ kế?” Tần Ức bắt được trọng tâm, “Lúc nào?”
“Khá lâu rồi, hình như là lần trước chứng hưng cảm của anh phát tác.” Thẩm Từ nói, “Sao vậy?”
“Em thử xem bây giờ còn có thể liên lạc với bà ấy không?”
Thẩm Từ nhanh chóng lấy điện thoại, lại gặp phải tình huống giống Ôn Dao.
Số điện thoại không tồn tại, tất cả các tài khoản mạng xã hội bị xóa, dì Hướng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Thẩm Từ nhìn về phía Tần Ức với ánh mắt cầu cứu, Tần Ức mệt mỏi nhíu mày: “Lần cuối cùng bà ấy liên lạc với em là nói chuyện gì?”
“Thì nói muốn đưa em gái em rời khỏi thành phố Yến, về sau có lẽ sẽ không gặp lại nữa, em cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng ý bà ấy là sẽ không quay lại thôi, không ngờ lại dứt khoát như vậy, phương thức liên lạc cũng xóa hết rồi.”
Tần Ức thở dài không thành tiếng
“Tần Tần,” Thẩm Từ đặt tay lên đầu gối hắn đầu, “Anh muốn tìm bà ấy sao?”
“Ừm, bản thân em chẳng lẽ không thắc mắc, trong lúc em bị bệnh phải nghỉ học rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Từ mím môi.
Cậu tò mò lắm chứ, nhưng cũng không dám.
Trước mắt xem ra, dì Hướng hẳn là người duy nhất biết rõ tình huống của nguyên chủ, cậu tất nhiên là tò mò nguyên chủ rốt cuộc mắc bệnh gì, nhưng lại sợ sau này Tần Ức tìm thấy bà ấy hỏi nhiều chuyện, biết quá nhiều thì sẽ phát hiện ra thân phận của cậu.
Mặc dù bây giờ lấy lí do “Không nhớ rõ” để qua loa lấy lệ, nhưng cậu không thể bảo đảm mình sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh cảm giác kháng cự kịch liệt, không muốn cho Tần Ức tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, cậu không muốn Tần Ức biết cậu không phải nguyên chủ, không muốn phá hủy hết mọi thứ hiện tại, cậu chỉ muốn bằng lòng với hiện tại tốt đẹp thôi.
Có lẽ chú ý đến sắc mặt dần dần tái nhợt của cậu, Tần Ức cầm tay cậu: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Có hơi…… đau đầu.” Môi Thẩm Từ tái đi, huyệt Thái Dương có cảm giác như bị kim châm, tuy không quá mạnh nhưng cũng khó mà bỏ qua được.
“Xin lỗi, anh không hỏi, em đừng nghĩ nữa,”
Ngữ khí của Tần Ức nôn nóng, “Đừng nghĩ nữa, nghe lời anh.”
“Ừm,” Thẩm Từ không dám ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến mà túm lấy quần áo của hắn, âm thanh nhỏ như muỗi bay, giống như cầu xin, “Đừng truy cứu chuyện này nữa được không? Em không muốn…… nhớ lại nữa.”
Đồng tử Tần Ức hơi co lại, vươn tay ôm cậu vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu: “Được, anh không hỏi, về sau sẽ không bao giờ hỏi nữa, xin lỗi em.”
Thẩm Từ dựa vào trong lòng hắn, cảm nhận được hơi thở của hắn, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại.
Hình như cậu trở nên rất kỳ lạ, chính bản thân cậu cũng không hiểu vì sao lại muốn nói ra như vậy, cậu không thể nói được loại cảm giác kháng cự mãnh liệt này từ đâu mà ra, chỉ cảm thấy dưới sự ảnh hưởng của nó, lời nói và hành động đều không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.
Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, cậu lại không thể rút lại câu vừa rồi của mình, đành phải dựa vào lòng Tần Ức mà không nói một lời, cho đến khi cảm giác khó chịu chậm rãi rút đi, lúc này mới ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Nếu không tối nay chúng ta đều đi nghỉ ngơi sớm chút đi, em không muốn luyện đàn lắm.”
“…… Được,” Tần Ức rất dứt khoát đồng ý, trong lòng có chút áy náy, hắn không nên cắt ngang trong lúc Thẩm Từ luyện đàn, khiến cho hiện tại cậu không có tâm tình tiếp tục, “Vậy đi tắm rửa nhé?”
“Ừ, đi cùng nhau đi.”
Hai người tắm rửa đơn giản, tâm trạng Thẩm Từ dịu đi, xoa bóp hai chân Tần Ức như thường lệ.
Khi không đặt sự chú ý lên người mình, cậu cảm giác dễ chịu hơn một chút, lại nhớ đến Tần Ức nói rằng trên đùi có thanh thép, tuy rằng hắn nói là đinh ở trong tủy không chạm tới được, nhưng vẫn tận lực mát xa nhẹ nhàng, sợ làm hắn đau.
Tần Ức nhìn chăm chú vào đỉnh đầu cậu, chưa từng cảm thấy bóng dáng cậu thiếu niên trước mặt này lại gầy gò như bây giờ, lời nói vừa rồi của cậu vẫn còn phảng phất bên tai——
Một đứa trẻ vốn rất có thiên phú.
Chỉ vì kinh tế trong nhà sa sút, không muốn cho cậu học đàn nữa mà lại nghĩ ra phương pháp tàn nhẫn như vậy, dập tắt niềm đam mê của cậu với dương cầm.
Không ngừng ám chỉ một đứa trẻ còn chưa thành niên, rằng cậu chơi đàn càng ngày càng kém, ngày trước khen ngợi chỉ là khích lệ mà thôi, cậu thật sự không có thiên phú thì nên từ bỏ sớm đi, dần dần khiến cậu mất đi sự tự tin, thật sự cho rằng bản thân mình rất kém cỏi, từ được mọi người vây quanh trở thành vô giá trị.
So với việc phủ định ai đó ngay từ đầu, thì chỉ bằng một câu “Cậu thụt lùi rồi” vô cùng đơn giản còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Tần Ức chậm rãi nắm chặt ngón tay, đột nhiên cảm thấy mình đối xử với Thẩm Triệu Thành còn khoan dung quá, ông ta hại Thẩm Từ đến tình trạng như hôm nay rồi mà kết quả chỉ là vợ con ly tán, cửa nát nhà tan?
Một người cha, phải nhẫn tâm đ ến mức nào mới có thể đối xử với chính con trai mình sinh ra như vậy?
Tên cặn bã Tần Tiềm kia mà so với ông ta, thì cũng chưa là gì cả.
Tần Ức yên lặng thở ra một hơi, buộc bản thân thả lỏng cơ thể, cố gắng không để lộ cảm xúc ra ngoài, sẽ bị Thẩm Từ phát hiện ra mất.
Nếu đúng là như thế, vậy thì lời lý giải vì phải từ bỏ dương cầm nên cậu sinh bệnh lại càng thêm hợp lý.
Ở lĩnh vực mà mình am hiểu nhất bị giáng cho một đòn trí mạng, khiến cậu bị mất tự tin đến mức ngay cả sách vở cũng không thể tiếp thu được, không thể không tạm nghỉ học tĩnh dưỡng.
Ôn Dao nói mẹ kế của Thẩm Từ đưa cậu đi khắp nơi chữa bệnh, còn tiêu hết tiền tiết kiệm của bà ấy, có khi không chỉ là bệnh thể chất, lẽ nào còn có bệnh tinh thần?
Trước kia hắn chưa từng để ý đến, chỉ cảm thấy Thẩm Từ quá hoạt bát, quá nhiệt tình, căn bản không nghĩ tới một người như vậy sẽ có khả năng xuất hiện vấn đề về tinh thần.
“Anh ơi,” Thẩm Từ bỗng dưng ngẩng đầu lên, trạng thái khôi phục lại như thường, có vẻ như trong lúc mát xa đã điều chỉnh bản thân mình, “Bây giờ đi ngủ à, có phải hơi sớm không?”
Tần Ức nhìn mặt cậu, vẫn không thể tán thành với suy đoán mà hắn vừa đưa ra.
Nhất định không phải là như vậy.
Chỉ là hắn suy nghĩ quá nhiều, đối với phương diện này vẫn còn nhạy cảm, đa nghi quá.
“Vậy em còn muốn làm gì?” Hắn hỏi, “Không phải em nói không muốn luyện đàn sao? Hay là chuẩn bị trước bài ngày mai?”
“Sách vở đều để ở trường rồi, em không mang về.” Thẩm Từ bò lên trên giường, tiến đến gần hắn, “Anh ôm em một cái đi.”
Tần Ức ngẩn ra.
Cơ thể vẫn chưa nghe được lệnh của đại não đồng ý, hắn đã vươn tay, ôm đối phương vào trong lòng mình.
“Muốn anh ôm em ngủ cơ,” Thẩm Từ nói, “Không muốn đắp chăn của em đâu, lấy chăn của anh đi.”
_____
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Từ: ba anh cặn bã hơn.
Tần Ức: Không, là ba em.