Edit: Mều.
Bầu không khí chìm vào im lặng đáng sợ.
Quản gia đứng ở cửa đợi hồi lâu không nghe thấy hắn lên tiếng, bèn thử hỏi: “Tần thiếu không muốn gặp cậu ta sao? Vậy tôi sẽ từ chối.”
“Từ từ,” Tần Ức gọi ông lại, “Gặp đi.”
Thẩm Từ nói muốn gặp mặt một lần để xem tình hình, hắn không thể từ chối được.
Quản gia muốn nói lại thôi: “Vậy……”
Tần Ức: “Anh ta muốn gặp mặt khi nào? Gặp tôi để nói chuyện gì?”
“Cậu ta nói muốn hỏi chút chuyện Thẩm gia, lúc trước Thẩm Triệu Thành đột nhiên nói cho Thẩm Phú biết ở nhà đã xảy ra chuyện, bảo cậu ta cứ ở nước ngoài đừng trở về, tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng cụ thể là chuyện gì cậu ta cũng không rõ ràng lắm, hiện tại không liên lạc với Thẩm Triệu Thành được, cho nên mới về nước.”
Tần Ức nhíu mày.
Đúng là một đứa con ngoan nghe lời.
Quản gia tiếp tục nói: “Hiện tại Thẩm Triệu Thành vẫn ở trại tạm giam không vào thăm được, cũng không liên lạc được với mẹ kế, với lại Thẩm Phú nghe nói Thẩm Từ ở Tần gia nên tìm đến. Về thời gian gặp mặt, cậu ta nói càng nhanh càng tốt, không biết ngài chiều nay có thời gian không.”
Tần Ức há mồm muốn nói một câu “Không có”, lời đến bên miệng lại dừng lại —— dù sao cũng phải gặp Thẩm Phú, sớm hay muộn một ngày cũng như nhau.
Nhưng tuyệt đối không thể lại để Thẩm Từ nghĩ rằng hắn không chịu tập hồi phục được.
Vì thế hắn suy nghĩ một lát, nói: “Nói anh ta chiều nay 5 giờ tới đây.”
“Để cậu ta quay lại nhà chúng ta sao?”
"Chú nghĩ tôi sẽ đi ra khỏi nhà sao?”
“Tôi hiểu rồi.” Quản gia trước khi rời khỏi phòng nói, “Lúc tập tạ tay phải chú ý tư thế, sai tư thế có thể tổn thương dây chằng đó."
Nói xong, nhanh tay đóng cửa rời đi.
Tần Ức còn chưa kịp nói một câu “Đừng nhiều chuyện”, người đàn ông kia đã chạy mất bóng, để hắn một mình tức cũng không được, cười cũng không xong, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay khóa trái cửa.
Nói sai tư thế, như thế nào mới tính là sai tư thế?
Để bảo vệ thân thể yếu ớt sau t·ai n·ạn xe của mình, tất nhiên chủ yếu vẫn là vì tránh bị tổn thương nặng hơn và bị Thẩm Từ cằn nhằn, hắn lên mạng tìm tư thế tập tạ tay đúng, tìm một video mẫu để tập theo.
Có vẻ ngoài việc chơi đàn ra, hắn chưa từng nghiêm túc với việc gì như vậy.
T·ai n·ạn đến nay đã nửa năm, vì thời gian dài không rèn luyện nên lực cơ bắp không được như xưa. Tuy nhiên, mỗi ngày lên xuống xe lăn đều cần cánh tay chống đỡ, vô hình trung cũng tập cơ một ít, không tệ như Thẩm Từ nghĩ.
Nhưng lúc này chút sức đó rõ ràng không đủ, nếu thật sự phải tiến hành phục hồi, yêu cầu cánh tay phải chịu được lực lớn hơn so với bây giờ, cho nên tập chi trên trước cũng không có gì sai.
Hắn vừa xem video vừa tập tạ tay, trong chốc lát Tần Ức cảm thấy cơ bắp bắt đầu đau nhức, không khỏi có hơi ngỡ ngàng, thân thể đã yếu ớt tới nỗi bài tập tạ tay đơn giản cũng không kham nỗi?
Tâm tình có chút phức tạp, dường như lòng hiếu thắng bị khơi dậy, hắn quyết tâm hoàn thành chương trình bài tập "hồi phục" hằng ngày cho bằng được.
Tần Ức đứt quãng mà nâng tạ tay mười phút phút, đến khi cảm thấy không còn sức nữa, trên trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, không thể không dừng lại.
Lúc này, hắn nghe di động vang lên một tiếng, lúc duỗi tay điện thoại lại thấy tay đã hơi run, là Lục Hành gửi tin nhắn đến: 【 Tôi đã hỏi giúp cậu, ba tôi nói nếu gặp phải gì đó đả kích thần kinh, kích thích mạnh có khả năng bệnh tái phát, nói chung đó chỉ là trên lý thuyết, nếu cậu muốn an tâm thì nên đưa cậu ấy đi kiểm tra, đánh giá tổng quát tình huống hiện tại. 】
Tần Ức nhíu mày: 【 Em ấy không nhớ lại chuyện cũ, nên không thể làm kiểm tra được 】
Lục Hành: 【 Cậu ấy kháng cự nhớ lại, đã nói lên Thẩm Từ hoàn toàn chưa thoát khỏi bóng ma quá khứ, nếu không có cách nào làm kiểm tra, vậy chỉ có thể như cậu nói, không nhắc tới chuyện quá khứ trước mặt cậu ấy, tránh bệnh tình tái phát 】
Tần Ức: 【 Cứ vậy trước đi, làm phiền hai người, thay tôi hỏi thăm sức khỏe ba cậu 】
Lục Hành: 【 Cậu gần đây thế nào rồi? Hình như một tháng qua cậu tương đối bình tĩnh, tôi chưa nghe Thẩm Từ nói cậu phát bệnh lần nào】
Tần Ức: 【 Biết rõ như thế sao phải hỏi lại? 】
Lục Hành: 【 Cậu bệnh nặng lại cứng đầu không chịu uống thuốc, nếu như có Thẩm Từ ở bên cạnh có chữa khỏi bệnh cho cậu á, vậy thì tôi rất muốn nói đúng là kỳ tích của y học đó 】
Tần Ức hàng mày hơi giật giật, rất rất muốn lại block ai đó tiếp, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng gửi đi một câu: 【 Không nên nói thì đừng lắm lời 】
Lục Hành không trả lời lại, Tần Ức ném điện thoại qua một bên, nhìn bàn tay có hơi đỏ do tập tạ mà thành.
Hắn còn có thể chơi đàn lại thật sao?
Có thể lại trở lại sân khấu, lại mở một buổi hoà nhạc thuộc về chính mình thật ư?
Loại cảm giác này, tựa như khi đã bị tuyên án tử hình chờ ch·ết, đột nhiên nghe được sửa án, còn nói với hắn chỉ cần chịu nỗ lực, có thể tranh thủ giảm h·ình p·h·ạt, đổi thành án chung thân.
Tần Ức im lặng ngồi trên xe lăn ngồi chốc lát, đến khi nghe thấy có người gõ cửa, giọng của quản gia vang lên sau cửa: “Tần thiếu, tới giờ ăn cơm rồi.”
“Biết rồi.”
Trong khoảng thời gian này Thẩm Từ giữa trưa không về nhà, Tần Ức cũng quen dần. Rõ ràng Thẩm Từ về nhà là phải ở bên tai hắn lải nhải không ngừng, nhưng lúc cậu không ở nhà thì lại thấy rất cô đơn.
Không cách nào hình dung cảm xúc ấy, nó lặng yên thẩm thấu tiến vào mỗi góc sinh hoạt, mỗi ngày đều nghĩ “khi nào Thẩm Từ về” và “khi nào Thẩm Từ đi” cứ lặp đi lặp lại, nên không thể nghĩ thêm những thứ khác nữa.
Có thể do buổi sáng tiêu hao nhiều thể lực, buổi trưa Tần Ức ngủ khá sâu, ngủ một giấc dậy thì cảm giác cánh tay, vai lưng đau nhức hơn, buổi chiều tập thêm mấy động tác giãn cơ đơn giản, dùng hết khả năng giúp cơ bắp thả lỏng đôi chút
Chạng vạng lúc 5 giờ, quản gia đúng giờ tới tìm hắn, nói Thẩm Phú tới.
Tần Ức đang định ở luôn phòng hồi phục, tuy la không làm gì nhưng lại cảm thấy nếu ở đây mới có thể biểu hiện ra bản thân dụng tâm hồi phục. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối phương: “Cho anh ta vào đi.”
Quản gia gật đầu, ra cửa nghênh đón, Tần Ức thao tác xe lăn đi tới phòng khách, dừng lại ở nơi tiếp khách.
Trên bàn có ấm trà pha sẵn, nhưng hắn không có thói quen uống trà, uống trà sẽ làm hắn mất ngủ, trước nay chỉ uống nước sôi để nguội.
Chốc lát, Thẩm Phú được quản gia dẫn vào phòng, Tần Ức nâng lên mắt, nhìn thấy nghiên cứu sinh du học mới về này sắc mặt tiều tụy, giống như không được nghỉ ngơi tốt.
Thẩm gia xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ.
Thẩm Phú đi vào luôn cúi đầu, cả người có vẻ vô cùng dè dặt, chờ đi đến trước mặt Tần Ức, mới ngẩng đầu mắt đối mắt với hắn, đẩy đẩy mắt kính.
Chờ anh ta thấy rõ mặt người đang ngồi trên xe lăn, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, giật mình tại chỗ.
Tần Ức khẽ nhíu máy, nháy mắt hiểu được ý của sự kinh ngạc này—— Thẩm Phú đến chuyện nhà mình còn không biết rõ, huống chi là để ý đến chuyện của Tần gia, chắc là không biết hắn bị tai nạn xe.