Edit: Mều.
Tần Ức có vẻ hơi ngượng ngùng, quay đầu nhìn Ôn Dao một cái, mà anh cũng không có ý gì muốn giúp hắn, vẻ mặt thích thú ngồi xem.
Tần Ức ho khan một tiếng đành phải tự mình nói: “Năm đó đúng là em mới năm tuổi, anh biết em là bởi vì…em đã cứu anh.”
Thẩm Từ càng thêm kinh ngạc, cảm thấy nội dung nghe được trong vòng năm phút này còn chấn kinh hơn chuyện một năm qua nhiều: “Năm tuổi…em cứu anh?” (?)
Nếu nói một đứa bé năm tuổi làm chuyện gì đó để cứu một người bạn đồng trang lứa thì còn có thể, nhưng để cứu thiếu niên lớn hơn mình tám tuổi thì không tin tưởng được. Thẩm Từ không thể nghĩ ra là “cứu” như thế nào, hay là Tần Ức đang ám chỉ không phải là cứu mạng mà là “cứu” ở nghĩa khác.
Nhưng rồi, lời Tần Ức phủ định suy đoán của cậu: “Em không nhớ thật rồi.”
Thẩm Từ thầm nghĩ cậu vốn không có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên là không biết những chuyện khi còn nhỏ, trong sách cũng không nhắc tới. Chính bản thân cậu cũng không nhớ được chuyện lúc năm tuổi.
Tần Ức chậm rãi hít vào một hơi, cuối cùng cũng thổ lộ ra ký ức chôn giấu đã lâu: “Anh nhớ đã từng nói với em, vì để trả thù Tần Tiềm, anh bị chẩn đoán rối loạn lưỡng cực phải không?”
“Sau chẩn đoán anh không chữa bệnh kịp thời, vì mẹ, vì Tần Tiềm, anh cảm thấy hoang mang về tương lai, anh không đi học, bản thân cũng không biết mình đang muốn gì.”
Hắn dừng giây lát, rũ mắt: “Lúc đó anh rất đau khổ, giai đoạn đó kéo dài hai năm. Sau hai năm, một ngày nào đó bởi vì phát tác trầm cảm, anh đi trên đường đột nhiên rất muốn chết.”
Nghe thấy hai chữ “muốn chết” trong lòng Thẩm Từ nhảy dựng, có hơi sợ hắn nhớ lại thời kỳ đau khổ sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực, nhưng nhìn biểu cảm của hắn vẫn bình tĩnh, đành nhịn xuống lời nói đã đến bên miệng.
Tần Ức: “Cách chết nhanh nhất lúc đó chính là chạy ra giữa đường cho xe tung, khi anh chuẩn bị qua đường thì bỗng bị ai đó kéo lại, anh vừa cúi đầu thì phát hiện ra là một cậu bé khoảng bốn năm tuổi. Cậu bé nắm lấy tay anh, dùng giọng nói nớt ngây ngô nói với anh “Anh ơi, qua đường phải chờ đèn đỏ, đèn xanh không được qua đường ạ”.
Thẩm Từ có hơi không chắc lắm: “Đứa trẻ kia là em thật sao?”
“Ừm,” Tần Ức cười cười, “Rất khó tin phải không, ở trên đường vậy mà có thể gặp được lòng tốt của người lạ. Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bỗng ý nghĩ muốn tự sát trong đầu biến mất.”
Thẩm Từ mở miệng, lại không biết nói gì, qua một lúc mới nói: “Cho nên, anh không thích người khác gọi anh là anh (ca ca), chẳng lẽ là do lúc đó em gọi anh là anh sao?”
Tần Ức chậm rãi gật đầu: “Lúc đó mẹ em cũng ở đó, thấy em nói chuyện với người lạ nên chắc là xấu hổ, vội kéo em về còn nói xin lỗi với anh, bà dặn em không được tùy tiện lôi kéo người lạ. Hình như lúc ấy em thấy oan ức lắm, nói với bà “nhưng nhìn anh không được vui”, xong cho anh một nắm kẹo, nói với anh là “lúc anh buồn, ăn một viên kẹo sẽ vui vẻ”.
Nghe hắn nhắc tới ‘kẹo’, Thẩm Từ khẽ mở to mắt: “Nên kẹo để ở đầu giường là…”
“Cùng loại với kẹo mà em cho anh, không phải kẹo gì đắt tiền. Có lẽ là trẻ con thích loại giấy gói kẹo lấp lánh nên em mới mua nó.”
Thích giấy gói kẹo lấp lánh…
Thẩm Từ cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ —- bản thân cậu cũng sẽ mua loại kẹo đó, nhưng lý do mua là vì nó rất rẻ.
Mười mấy năm trước, kinh tế Thẩm gia khá tốt, nguyên chủ không đến mức chỉ có thể ăn loại kẹo rẻ tiền này được. Có lẽ suy nghĩ trẻ con tò mò với giấy gói kẹo lấp lánh của Tần Ức là đúng.
“Có phải do em kéo anh lúc anh có ý định tự sát, nên anh bắt đầu để ý tới em sao?” Thẩm Từ hỏi, “Kể cả việc mua lại đàn của em, với cả…liên hôn với Thẩm gia cũng do anh tính toán?”
“Ừm,” Tần Ức thoải mái thừa nhận, “Khi anh biết chuyện Thẩm gia liền muốn em rời khỏi nơi đó, lại không muốn Thẩm Triệu Thành biết anh làm thế vì em, cho nên chỉ đề cập đến vấn đề liên hôn chứ không nói muốn cưới ai. Anh trai em quanh năm ở nước ngoài nhất định là người thừa kế tốt, Thẩm Triệu Thành chắc chắn sẽ không chọn hắn, em gái em lại chỉ mới học tiểu học, cho nên chỉ có em.”
Tâm tình Thẩm Từ phức tạp, bản thân đã từng suy đoán có phải Tần Ức cố ý nhắm tới cậu hay không, nhưng lại cảm thấy mình tự mình đa tình, nên phủ định luôn.
Cậu thử thăm dò: “Nên là anh kiên trì chịu nhiều đau khổ như vậy, là bởi vì em sao?”
Tần Ức thở dài: “Có thể nói, sau khi bị em kéo khỏi bờ vực tự tử anh bắt đầu sinh ra ý muốn chữa bệnh, vì thế dưới sự giúp đỡ của quản gia liên hệ được một chuyên gia về phương diện này, chính là cha của Lục Hành. Ông ấy vẫn luôn đảm nhiệm vị trí bác sĩ tâm lý của anh cho đến lúc ông về hưu, thời gian đó bệnh tình được khống chế khá ổn định.”
Giống như những gì Lục Hành đã từng nói.
Bác sĩ Lục nói Tần Ức tìm bọn họ, bảo muốn chữa bệnh, Thẩm Từ lại không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa của “nghĩ thông suốt” là do mình.
Cậu mím môi, trong lòng càng thêm chua xót.
Chỉ vì gặp được lòng tốt của người lạ lại khiến người đàn ông này khắc cốt ghi tâm mười mấy năm. Chỉ cho một nắm kẹo, lại khiến hắn liều mạng dùng hết thảy vốn liếng mà trả ơn.
Bởi vì chưa từng được ai yêu thương nên mới có thể coi trọng trân quý chút lòng tốt nhỏ bé ấy.
Thật giống chú mèo hoang mà cậu vô tình gặp được, cho nó chút đồ ăn thừa, chú mèo lại nhớ kỹ, mỗi lần Thẩm Từ đi ngang qua, nó sẽ chạy ra cọ cọ chân cậu rồi kêu meo meo, tựa như nó vẫn luôn ở đó chờ cậu vậy.
Điểm khác nhau duy nhất chính là từ khi cậu chuyển tới nhà đi, không còn ‘vô tình’ gặp được chú mèo ấy nữa, nhưng lại gặp lại Tần Ức sau mười mấy năm.
Thẩm Từ nhịn không được đưa tay ôm lấy người trước mặt, hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.
Ngoài hôn ra cậu không tìm thấy lời nào thích hợp để nói vào lúc này.
Nụ hôn bất ngờ này làm Tần Ức hơi giật mình, thân thể nhanh hơn não, tự giác đáp lại cậu.
Ôn Dao bị bỏ quên một bên, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, không biết có phải hai người này đã quên mất anh còn ở đây hay không.
Chịu đựng bọn họ vô tư hôn nhau mấy phút, anh thật sự nhìn hết nổi mà ho mạnh hai tiếng: “Gần xong rồi, Tần Ức, Tôi khuyên cậu vẫn nên nói cho xong chuyện, lỡ sau này không còn cơ hội đâu.”
Thẩm Từ đột nhiên nghe thấy giọng của anh, hoảng hốt, vội buông Tần Ức ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, thầm nghĩ sao mình lại kích động đến nỗi quên mất ở đây còn có người.
Tần Ức chưa thấy đủ, không vui liếc Ôn Dao một cái.
Thẩm Từ ngồi lại chỗ mình, vội nói qua chuyện khác: “Anh bảo nói gì cho xong vậy? Còn giấu em chuyện gì à?”
Ôn Dao nhìn Tần Ức, thấy hắn không muốn nói chuyện đành phải chủ động khơi mào chủ đề: “Giải thích nhanh đi, quan hệ của chúng ta?”
“Quan hệ của hai anh?” Thẩm Từ nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cảm thấy mọi thứ trở nên phức tạp, đầu óc căng ra, đột nhiên nghĩ tới một suy đoán táo bạo: “Anh à, anh ngoại tình? Yêu Ôn Dao?”
Hai người đồng thời nheo mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ghét bỏ sâu sắc trong mắt đối phương.