Ngân hà lộng lẫy, trăng sáng treo cao, cỏ cây điểm xuyết vài đốm sáng nhàn nhạt như đom đóm bị gió đêm nhẹ nhàng thổi tan.
Kỳ Dạ lại quay lại khoảnh khắc này.
Thời gian ở nơi này chưa hề trôi qua chút nào, vẫn dừng ở một khắc trước khi y xuyên qua.
Thanh niên áo đen nhìn y, giọng điệu cổ quái:” Xem ra là đã thu phục được cả rồi.”
Kỳ Dạ liếc nhìn hắn, phất tay khiến một cơn gió mạnh thổi qua hất tung mũ áo choàng của thanh niên.
Sợi tóc đen nhánh buông xuống lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Mã Phục.
Thân là người mang đại khí vận nên diện mạo của Tư Mã Phục quả thực không thể bắt bẻ. Lúc hắn chết mới 17 tuổi, dáng vẻ hiện tại lại là thanh niên hơn hai mươi tuổi, tóc dài của cổ nhân cũng thành mái tóc ngắn gọn gàng.
Nói chung cũng đã làm thần sử nhiều năm như vậy, thời đại nào của bất kể thế giới nào cũng đã từng đi qua, vậy nên có ăn mặc hiện đại một chút cũng là bình thường.
Kỳ Dạ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: “Tư Mã Phục, ngươi gặp ta còn phải làm ra vẻ cái gì?”
Lúc đầu bày cái loại tư thái thế ngoại cao nhân kia cho ai xem? Thủ pháp thô bạo đưa nửa viên thần cách cho y, còn nói y tỉnh cũng đừng giả chết, giải thích nguyên nhân về quá khứ cũng phải bày cái mặt không tình nguyện ra mới chịu. Ngay cả Yến Chiêu cũng không dám ngông cuồng như vậy.
Đây là thái độ nên có của một thần sử bé nhỏ với Chủ Thần hay sao?
Tư Mã Phục bị chọc thủng thân phận cũng không hoảng loạn, nhún vai cười nói:” Không còn cách nào, thời điểm ngài nhỏ yếu không có nhiều, không nhân cơ hội này trả thù một chút ta cũng không nuốt trôi được cục tức này, Tà Thần đại nhân…… Hoặc là ta nên xưng ngài một tiếng Chủ Thần đại nhân.”
Mặc dù không giống với vị trên Vạn Thần giới kia nhưng vị trước mắt này không hơn không kém cũng là Chủ Thần.
Thời không này đã qua 2500 năm nhưng lúc Tư Mã Phục trở thành thần sử đã trải qua nhiều năm tháng ở các thế giới khác nhau, tính ra tổng thời gian đã có thể lên tới mấy vạn năm tất nhiên là sẽ mạnh hơn một chút so với Tà Thần mới một vạn tuổi.
Tuy vậy, hiển nhiên là hắn tuyệt không phải đối thủ của Chủ Thần Kỳ Dạ.
Năm đó Tư mã Phục mơ mơ màng màng màng nhận nhiệm vụ “2500 năm sau mang theo nửa viên thần cách chủ thần trở về tìm ta”, thật sự không hiểu gì, cũng không biết bắt đầu làm từ đâu. Rất nhanh hắn đã ra nhập Cục Quản Lý Thời Không bắt đầu làm một thần sử, cũng lấy tốc độ kinh người tạo ra công trạng bất phàm rồi được bình chọn là nhân viên ưu tú, cho tới giờ đã là nhân viên cấp cao, địa vị chỉ đứng sau cục trưởng và phó cục trưởng.
Lý Thanh Đường nhờ có tiến cử của Kỳ Dạ nên phá lệ được tuyển dụng. Lúc đầu năng lực của nàng ở Cục Quản Lý Thời Không không tính là quá xuất sắc, dù sao mỗi người trong đám nhân viên này lúc sinh thời đều là nhân trung long phượng, cũng đều có ngạo khí bởi vậy coi thường người không xứng với chức vị. Tư Mã Phục một đường vì nàng hộ giá hộ tống chăm sóc đặc biệt, làm nhiệm vụ cùng nhau khiến trong một khoảng thời gian dài nàng đều chịu những nhân viên khác ngầm phê bình.
Nhưng mà theo thời gian trôi đi, năng lực nghiệp vụ của Lý Thanh Đường cũng ngày càng thuần thục, đã trưởng thành thành một thần sử cực kỳ ưu tú, nàng có thể độc lập hoàn thành nhiệm vụ khó khăn cấp cao, không còn dán nhãn đính kèm với Tư Mã Phục nữa.
Nhưng tách hai người họ ra là việc không thể, bọn họ đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân Chính, mỗi lần hai người ra ngoài làm nhiệm vụ đều giống như đang hưởng tuần trăng mật.
Làm nhiệm vụ trong các thế giới khiến ngày tháng trôi qua rất nhanh, khoảng thời gian trước khi vô vàn thế giới xảy ra chuyện cường độ công tác không tính là cao, thường là mỗi một thế giới làm nhiệm vụ là một đời. Thế giới tu chân đơn vị thời gian lớn, động một cái là cả ngàn năm. Trong quãng thời gian làm nhiệm vụ dài dằng dặc, một lần suýt nữa thì Tư Mã Phục quên mất lời dặn dò của Kỳ Dạ.
Chức vị càng cao ở Cục Quản Lý Thời Không, quyền hạn để Tư Mã Phục có thể xem xét cang nhiều. Hắn biết thế giới ban đầu của mình được đánh số 999, thần minh lần trước giao nhiệm vụ cho hắn là Tà Thần của thế giới này. Nhưng hắn vẫn không hiểu, một thế giới trẻ như vậy, vị Tà Thần kia tuyệt đối không thể trong vòng 2500 năm trở thành chủ thần, sao có thể xuyên qua thời không trở lại hoàng triều Đại Lê bảo hắn 2500 năm sau cầm thần cách chủ thần giao cho y?
Thần cách chủ thần là thứ dễ lấy như vậy sao? Chủ thần đại nhân chỉ có một vị ở Vạn Thần giới, một tay sáng lập Cục Quản Lý Thời Không. Hắn đây dù thế nào cũng không thể cứ thế móc thần cách lãnh đạo của mình chứ, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Biết càng nhiều, Tư Mã Phục càng không muốn làm nhiệm vụ Tà Thần để lại, dứt khoát không thèm nghĩ. Gần đây người mang đại khí vận của thế giới 6666 thức tỉnh trốn chạy, bằng thực lực bản thân đóng băng vô số thế giới, xoay tất cả mọi người ở Cục Quản Lý Thời Không như chong chóng, Tư Mã Phục cũng không ngoại lệ.
Nhắc đến vị tên Dung Dữ kia, trong lòng Tư Mã Phục phải nói là cảm thấy thật sự trâu bò. Sau khi làm nhân viên cấp cao của Cục Quản Lý Thời Không hắn cũng kết giao không ít với những kẻ trốn chạy. Những kẻ trốn chạy phần lớn là người mang đại khí vận sau khi thức tỉnh không cam lòng với sự sắp xếp của số mệnh mà chạy ra khỏi thế giới. Đều là người mang đại khí vận thức tỉnh khiến Tư Mã Phục rất đồng cảm, sau khi bắt được nếu hành vi không nghiêm trọng đều lấy tình cảm hóa, thu phục bọn họ gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, trở thành nhân viên trong cục.
Nghĩ rằng ý thức linh hồn của hắn cũng đủ mạnh nhưng năm đó cũng là dưới mị hoặc của Trà Mị Nhi kích phát mới thức tỉnh. Sau khi thức tỉnh ẩn ẩn ý thức được Trần Mị Nhi kia có thể là nhân vật công lược đến từ bên ngoài, lại không biết làm thế nào phá bỏ đại cục này chỉ có thể dùng tử vong làm kết thúc. Cũng ý thức được trên đời có lẽ có thần minh tồn tại, lại không biết thần minh đến tột cùng đang ở phương nào.
Vị Dung Dữ kia lại tự mình thức tỉnh không hề do bất kể ngoại lực nào kích thích, lý do thức tỉnh đơn giản là không muốn ở bên nhau với nữ chính do mệnh định. Sau đó vì sợ người mang đại khí vận không đi theo kịch bản sẽ khiến thế giới sụp đổ nên Cục Quản Lý Thời Không trước sau phái 108 vị thần sử đi sửa lại tuyến đường của thế giới. Đầu tiên là để thần sử đi tác hợp Dung Dữ với nữ chính, thất bại. Sau đó cử nữ thần sử đi công lược hắn, thất bại. Cuối cùng phái nam thần sử đi công lược hắn, vẫn thất bại.
Sau đó vị kia thậm chí còn nhận ra được sự tồn tại của Cục Quản Lý Thời Không trực tiếp giết thần sử vừa mới truyền tống đến về Điểm Sống Lại rồi hoàn toàn thức tỉnh nhập ma, đánh ngất thần minh thế giới 6666 khiến họ không thể báo với cấp trên, im lặng thoát khỏi thế giới.
Đây là linh hồn mạnh mẽ tới cỡ nào.
Nhưng cuối cùng cũng không giấu trời qua biển thành công, bởi vì năng lượng nhập ma bùng nổ khiến một loạt thế giới đóng băng, nhất cử thành danh, còn kinh động khiến Chủ Thần đại nhân tự mình đuổi giết.
Quả thực là kẻ trốn chạy xứng tầm sách giáo khoa.
Nếu không phải lập trường đối địch, Tư Mã Phục rất muốn mang nhân tài như vậy vớt về Cục Quản Lý Thời Không, một người còn mạnh hơn cả trăm người. Đáng tiếc vị kia phạm phải hành vi phạm tội quá nghiêm trọng, sau khi bị Chủ Thần đại nhân bắt được chỉ có đường chết.
Tư Mã Phục vừa tiếc hận thiên tài mệnh ngắn vừa cẩn trọng đi chữa trị thế giới bị đóng băng, oán hận Dung Dữ khiến áp lực công việc của mình nặng thêm.
Cho tới khi hắn nhận được truyền triệu, Chủ Thần đại nhân muốn gặp hắn.
Tư Mã Phục cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Chỉ có cục trưởng và cục phó Cục Quản Lý Thời Không mới có tư cách yết kiến Chủ Thần đại nhân, hắn không biết Chủ Thần đại nhân vì sao lại đột nhiên muốn triệu kiến hắn.
Đó là vị đứng đầu chư thần mà ngay cả thần minh nhìn thấy cũng phải cúi đầu hành lễ, tuy là Tư Mã Phục gặp qua vô số sóng to gió lớn, cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Lúc gặp mặt thậm chí hắn không dám ngẩng đầu liếc nhìn vị kia.
Sau đó vị đại nhân kia ném cho hắn nửa viên thần cách chủ thần, bảo hắn đến thế giới 999 giao cho Tà Thần.
Lại không chút tình cảm nói một đoạn dài về cách cứu vớt vị Tuyết Thần kia, bảo hắn nói lại cho Tà Thần nghe.
Tư Mã Phục lập tức nhớ lại nhiệm vụ năm đó Tà Thần giao cho mình.
Hắn cầm nửa thần cách chủ thần, khiếp sợ hỏi: “Chủ Thần đại nhân, đây là thần cách của ngài sao?”
Mọi người đều biết Chủ Thần đại nhân là Chủ Thần duy nhất của vô vàn thế giới. Nửa thần cách chủ thần này ngoại trừ của ngài không thể nào là của người khác.
Thế mà chủ thần đại nhân lại lấy nửa thần cách chủ thần cho một Tà Thần ở thế giới tân sinh?
Chủ Thần nhàn nhạt nói: “Không phải.” Nhưng cũng không giải thích nhiều lời.
Không phải? vậy nửa viên thần cách này là của ai? Tư Mã Phục cảm thấy tò mò nhưng cũng biết đây không phải điều hắn có thể hỏi.
Đồ trong tay trở thành củ khoai lang nóng bỏng, kia chính là nửa viên thần cach chủ thần đó……
Tư Mã Phục lại cẩn thận hỏi: “Chủ Thần đại nhân, vật ấy trân quý sao ngài không tự mình đưa đi?”
Giọng Chủ Thần lạnh nhạt trước sau như một: “Ta tạm thời không muốn nhìn thấy tên đó.”
Dừng một chút, giọng nói pha lẫn cười lạnh: “Sợ không nhịn được đánh y.”
Tư Mã Phục: “……”
Hắn đang định lĩnh mệnh cáo lui, Chủ Thần lại gọi hắn lại: “Còn một việc.”
“Ngài cứ nói.”
“Huỷ bỏ lệnh truy nã Dung Dữ lệnh.” Chủ Thần suy tư một lát, “Treo lên một phong thư nhận lỗi.”
Tư Mã Phục sửng sốt: “Dung Dữ tội ác tày trời……”
“Không phải người đó làm.”
Tư Mã Phục cảm thấy nhất định mình gặp ảo giác, nếu không sao hắn có thể nghe từ câu này ra chút cảm xúc sung sướng?
Hắn lại hỏi: “Vậy…… thư xin lỗi ai viết?”
Chủ Thần nhàn nhạt nói: “Ta viết.”
Tư Mã Phục: “???”
Hắn thật sự, không hiểu được mấy vị thần minh này.
_
Cứ như vậy, Tư Mã Phục mang theo nửa viên thần cách hạ xuống thế giới 999 xảy ra tất cả những việc kia.
Thực ra sau quãng thời gian dài đằng đẵng, ấn tượng của Tư Mã Phục đối với vị Tà Thần này cũng sắp phai nhạt hết, sâu trong nội tâm cũng là cảm kích y. Nếu không phải nhờ có thư tiến cử của Tà Thần hắn cũng không thể chân chính ở bên Đường Đường đến thiên trường địa cửu.
Chỉ là lúc gặp mặt, Tư Mã Phục lại nghĩ đến việc Tà Thần đi về là để cứu vớt Tuyết Thần của y.
Nói cách khác, Tà Thần tất nhiên sẽ trở lại hoàng triều Đại Lê, vì bảo vệ Tuyết Thần mà bỏ rơi nhiệm vụ, thấy hắn và Đường Đường chết mà không cứu, giống hệt như mọi sự xảy ra năm đó.
Hơn nữa Tà Thần còn để lại cho hắn một câu danh ngôn:” không còn cách nào, các ngươi không lên tử lộ, bảo bối của ta đành phải chạm chân vào. Vậy chỉ có thể thỉnh các ngươi đi tìm chết.”
……
Nói, vậy, có, tức, cái, lồng, ngực, không!
Thái độ của hắn ác liệt chút thì sao, giả vờ này nọ tí thì sao! hắn biết vị thần này quay về sẽ thấy chết mà không cứu chẳng lẽ còn có thể ôn tồn sao?
Tư Mã Phục cảm thấy đây là nhân chi thường tình mà thôi.
Dù sao cái cần giúp hắn vẫn sẽ giúp.
Kỳ Dạ cũng không để ý hắn mạo phạm, chỉ hỏi một câu: “Yến Chiêu bảo ngươi tới?”
Tư Mã Phục sửng sốt.
Yến Chiêu là ai?
“Tên húy của người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, vị đứng trên vạn thần kia.” Kỳ Dạ nhìn ra nghi vấn của hắn, “xuỳ” một tiếng, “Thay hắn làm công vô số năm vậy mà ngay cả tên hắn cũng không biết, đỉnh thật.”
Tư Mã Phục: “……Tôn húy của Chủ Thần đại nhân, há là cái chúng ta có thể biết được.”
“Biết ngay hắn sẽ không tự mình tới gặp ta nên năm đó ta mới muốn ngươi tới giao thần cách cho ta.” Kỳ Dạ lơ đãng nói.
Lúc y xuyên đến hoàng triều Đại Lê đã khôi phục toàn bộ ký ức, nên khi viết thư tiến cử Lý Thanh Đường cho Yến chiêu, nội dung là cái dạng này ——
Họ Yến, đã lâu không gặp, ta đều nhớ ra rồi, thỉnh ngươi giúp ta một chút. Thời không hiện tại của ta là hoàng triều Đại Lê của thế giới 999. 2500 năm sau ở thế giới 999 Lê Tẫn sẽ tới gây họa, lúc đó ta không phải đối thủ của gã, phiền ngươi đến làm thịt gã lấy nửa viên thần cách của gã cho ta để ta khôi phục một chút ký ức và sức mạnh, tiện thể nhắc ta quay lại quá khứ cứu Trà Trà. Đương nhiên ta biết khả năng là ngươi không phải rất muốn gặp ta nên ta tặng cho ngươi thần sử tên Tư Mã Phục, ngươi giao việc này cho hắn là được, còn có một người nữa tên Lý Thanh Đường là người nhà Tư Mã Phục, lúc chiêu mộ thần sử tiện thể mang theo cả nàng nhé, cảm ơn người anh em.
Yến Chiêu đọc xong thư mặt vô biểu cảm xé ngay tại chỗ.
Kỳ Dạ có mặt mũi gì mà giao gánh nặng giữ gìn ổn định vô vàn thế giới cho hắn, còn y phủi tay đứng sau làm chưởng quầy, lặp đi lặp lại nhiều lần áp bức giá trị của hắn!!!
Nhưng mà dù có tức giận, Yến Chiêu vẫn tự mình đến 2500 năm sau của thế giới 999 làm thịt Lê Tẫn, triệu kiến Tư Mã Phục, giao nửa viên thần cách cho hắn bảo hắn nhanh chóng đi nhắc nhở Kỳ Dạ.
Yến Chiêu biết Tuyết Thần quan trọng thế nào với Kỳ Dạ. Trước đây Kỳ Dạ tự nguyện từ bỏ cạnh tranh chức vị đứng trên Vạn Thần đó là vì vị Tuyết Thần kia.
Hắn nhất định không thể lấy việc này ra đùa.
Nửa viên thần cách kia không phải của Yến Chiêu, cũng không phải của Kỳ Dạ. Yến Chiêu chưa đến mức tự đào thần cách để thành toàn cho Kỳ Dạ. Nửa thần cách của Kỳ Dạ đã sớm cho Tuyết Thần, cũng không có cách nào lại hợp hai làm một.
Thời gian có thể chảy ngược, thần cách lại không thể phục chế. Bằng không lấy năng lực có thể khống chế thời không mà không bị ảnh hưởng của Chủ Thần, chẳng phải chỉ cần tích luỹ vô hạn thần cách chủ thần là có thể dễ dàng tạo thần sao?
Loại việc phá hỏng cân bằng này tất nhiên không thể xảy ra.
Vô vàn thế giới có thể có rất nhiều thế giới song song tương tự, những con người tương tự tồn tại. Nhưng thần minh vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, sinh mệnh của họ là vô hạn cho nên không có kiếp sau cũng không thể trọng sinh, một khi ngã xuống chính là vĩnh viễn ngã xuống. Cho dù là quay ngược thời gian cũng không thể cứu vớt, bởi vì thần cách không thể phục chế, không có chính là không có.
Trừ khi lúc quay ngược thời gian đồng thời dùng một viên thần cách khác cứu hắn.
Chỉ khi đã ở cảnh giới Chủ Thần mới có thể đồng thời làm hai việc này. Nhưng cho dù là Chủ Thần cũng sẽ bởi vì vậy mà đại thương nguyên khí —— tự lấy đi một nửa thần cách của mình sẽ không bao giờ có thể đột phá Chủ Thần lần nữa.
Ở lúc Kỳ Dạ cắt nửa thần cách Tuyết Thần, từ đó thần cách của y không bao giờ hoàn chỉnh được nữa. Trừ phi hắn thu lại nửa viên thần cách đã tặng cho Tuyết Thần, nhưng loại việc này càng không thể xảy ra.
Thần cách của Kỳ Dạ và Tuyết Thần đều không hoàn chỉnh cho nên không cách nào đột phá cảnh giới Chủ Thần, sẽ chịu áp chế bởi quy tắc của thế giới, thực lực chỉ có thể vì vậy mà trở nên cực kỳ nhỏ yếu.
Pháp tắc thế giới quy định thế giới tân sinh sẽ không thể xuất hiện thần minh cường đại.
Nhưng rất may, Lê Tẫn cũng là một Chủ Thần.
Kỳ Dạ sẽ không lấy thần cách mình đã tặng Tuyết Thần về, nhưng tất nhiên là không khách khí đào thần cách của Lê Tẫn ra.