Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Trúc Mã

Chương 4: Hợp đồng hôn nhân



Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Cả căn bếp đột nhiên rơi vào sự im lặng đến đáng sợ.

Một lúc sau, Văn Phồn hoàn hồn lại cười nói: "Sếp Thiệu độc thân đã lâu nên tinh thần cũng bất ổn? Anh nói gì vậy?"

Thiệu Dập Tùy dường như cũng nhận ra lời nói của mình quá đột ngột, nhìn vào đôi mắt tươi cười của cậu rồi cũng bật cười. Hắn đưa tay nhéo nhéo mặt Văn Phồn: "Cười anh à? Em quả nhiên không có lương tâm mà, anh đau đầu muốn chết vì chuyện này mà em còn cười sao?"

Cậu ngả người về phía sau nói: "Em cũng giống anh thôi, đâu phải chỉ có mỗi anh bị ba mẹ giục cưới, nhưng anh cũng đừng xem kết hôn là chuyện gì đó quá đáng sợ, chú với dì cũng muốn tốt cho anh chứ đâu có ép anh lên pháp trường."

"Sao nào? Em cũng muốn kết hôn rồi à? Văn Phồn giác ngộ được chân lý rồi sao."

Cậu đưa tay đẩy vai hắn ra: "Được rồi, anh đừng có kỳ lạ như vậy, đi ra ngoài nói chuyện."

Thiệu Dập Tuỳ một khi đã bắt đầu nói chuyện sẽ không dễ dàng buông tha, dồn cậu vào quầy bếp rồi giơ hai tay đặt sang hai bên chặn hết đường lui của cậu.

"Em chạy đi đâu? Ở lại nói rõ nào."

Văn Phồn ngước mắt, bất đắc dĩ nói: "Anh muốn em nói gì?"

"Nói anh biết kết hôn có gì tốt."

Thiệu Dập Tuỳ vẫn ngang ngược như thường ngày, cậu cũng không tranh cãi mà trêu chọc hắn: "Đương nhiên là tốt, anh chưa từng nghe người ta nói gia đình ấm cúng vì có vợ có con à."

Hắn nheo mắt lại, tự dưng cảm thấy khó chịu nên cúi đầu sát lại gần hơn, "Vợ con gì ở đây? Em lén yêu ai sau lưng anh? Muốn có con với ai?"

Cơ thể của hắn toả ra hơi nóng hừng hực, Văn Phồn và hắn lại ở rất gần, làn da nóng bỏng của hai người chạm vào nhau khiến cậu cảm thấy nóng như muốn bốc cháy.

"Đứng lên đi." Cậu lại lui về phía sau: "Anh bị sao vậy? Chẳng lẽ anh không kết hôn thì em cũng phải độc thân?"

"Không được đấy." Thiệu Dập Tuỳ đưa tay ôm lấy gáy cậu, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu: "Lúc nhỏ không phải ngày nào em cũng đi theo sau gọi anh ơi anh à sao, anh chưa kết hôn thì em kết cái gì mà kết? Dù có muốn kết hôn cũng phải đưa người đến đây cho anh gặp."

Người đàn ông cau mày như thể rất quan tâm.

Văn Phồn đưa tay sờ sờ lông mày hắn: "Em biết, anh lại bắt đầu bướng bỉnh rồi."

"Ghét anh không?"

Văn Phồn: "Sao em dám chứ?"

Thiệu Dập Tùy nghe vậy bỗng gõ trán cậu: "Rõ ràng ngày nào em cũng quan tâm đến vợ của thư ký Tần, không thì cũng trách anh hành hạ thư ký Tần, em quan tâm đến hắn còn hơn anh."

Cậu bật cười trước sự trẻ con của hắn: "Vậy bây giờ em quan tâm đến anh cũng chưa muộn phải không?"

"Muộn rồi."

Cậu nhướng mày nghe hắn nói: "Cho nên em phải đền bù gấp đôi."

Văn Phồn: "..."

"Anh khó quá."

"Không cho nói." Thiệu Dập Tùy tỏ vẻ hung ác: "Em nghĩ cách quan tâm đến anh thế nào đi, nếu anh không hài lòng thì em đừng hòng về nhà."

Đe dọa cũng ra gì đó.

Cậu suy nghĩ vài giây: "Không phải trước đây anh nói muốn đi Bắc Thành sao? Em và anh đến đó chơi mấy ngày nha?"

"Chưa đủ."

Văn Phồn: "Vậy em nấu cho anh một bữa thịt ức bò hầm nhé?"

Thiệu Dập Tùy cụp mắt xuống: "Còn gì nữa?"

Văn Phồn: "Còn chưa đủ sao?"

Hắn nhướng mày hỏi: "Vậy là đủ rồi? Muốn tống anh đi phải không?"

Cậu thấy hắn suy diễn linh tinh nên cũng bắt chước giơ tay gõ vào trán hắn,"Vậy em làm mai cho anh một người bạn gái nhé? Biết đâu anh sẽ thích, kết hôn cũng khỏi lo."

Lông mày Thiệu Dập Tuỳ lập tức lại nhíu lại, hắn đứng thẳng lên nói ngay: "Anh không cần."

Văn Phồn thấy không gian trước mặt đã thông thoáng, cúi người quệt một miếng kem còn sót lại định cho vào miệng, ai dè hắn nhìn thoáng qua lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, nói: "Cũng được."

Cậu còn chưa kịp hiểu ý hắn là gì đã thấy Thiệu Dập Tuỳ cúi đầu ngậm đầu ngón tay vào trong miệng.

Kem bị liếm hết.

Ngón tay cảm giác vừa tê vừa ướt, cậu giật mình vội rụt tay lại.

"Anh không sợ bẩn à."

Thiệu Dập Tuỳ tỏ ra hài lòng, tiện tay lấy khăn ướt trong bếp ra lau tay cho cậu, "Có gì phải sợ, tạm chấp nhận được, anh đưa cho em một đề nghị nhé?"

Tay cậu bị hắn nắm chặt: "Cái gì?"

"Phồn Phồn." Hắn nói với giọng điệu trịnh trọng hơn: "Chúng ta làm hợp đồng hôn nhân đi."

Thấy cậu vẫn còn ngơ ngác nên hắn nói thêm: "Ba mẹ anh giục dữ quá, ba mẹ em.cũng giục em kết hôn mà. Hợp đồng sẽ kết thúc trong nửa năm, hoặc khi chúng ta tìm được người mình thích sẽ ly hôn ngay lập tức."

"Coi như... Giúp anh lần này."

Vẻ mặt của hắn không giống như đang nói đùa. Văn Phồn đứng đơ ra một lúc, sau đó mới không ngần ngại vỗ vào vai hắn, "Anh nghĩ khéo quá, bộ không sợ chú Thiệu biết sẽ đánh gãy chân anh à."

"Sao lại đánh anh? Anh đưa em về nhà bọn họ vui còn không kịp."

Cậu không nói gì nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn lại ngứa tay nhéo mặt cậu, híp mắt lại rồi bất mãn nói: "Em không chịu sao? Vừa rồi còn nói quan tâm đến anh?"

Văn Phồn đã biết hắn chỉ xem cuộc hôn nhân này như một trò chơi giữa hai người bạn. Một người đàn ông như hắn sẽ không băn khoăn quá nhiều về việc kết hôn, hắn chỉ xem như đùa giỡn nên nếu cậu làm quá sẽ rất kỳ lạ.

Hơn nữa, với tính cách của hắn nếu đã nhắc đến cũng có nghĩa hắn đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó. Thực ra lý do hắn làm thế cũng dễ hiểu, thà tìm một người đáng tin cậy để kết hôn còn hơn là tìm một người xa lạ.

Giọng điệu của Thiệu Dập Tuỳ trở nên nghiêm túc hơn: "Như em đã nói thì ký hợp đồng hôn nhân cũng không cần cả hai phải yêu nhau thật. Anh đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng vẫn cảm thấy chỉ có em mới khiến anh yên tâm, chúng ta là người phù hợp với nhau nhất mà."

"Phồn Phồn nghĩ sao?"

Văn Phồn cũng đang suy nghĩ.

Nói thế nào đây? Về mặt tình cảm cậu không còn bất kỳ ảo tưởng nào đối với hắn. Chuyện hắn ghét người đồng tính cũng không chỉ là tin đồn nhảm nhí. Cho nên bọn họ vẫn sẽ là bạn thân, dù bao nhiêu năm nữa trôi qua cậu vẫn sẽ coi hắn là một người bạn thôi.

Nếu là bạn bè thì điều đó dường như cũng ổn.

Bởi vì tình bạn của hai người cũng đủ thân thiết để giúp đỡ nhau làm những việc như vậy, đây là sự ăn ý của bọn họ trong suốt hai mươi năm qua.

Huống chi tình cảnh hiện tại của bọn họ quả thực rất giống nhau, lần trước Văn Phồn về nhà đã bị mẹ kéo lại hỏi thích mẫu con gái như thế nào, khi nào định kết hôn, thậm chí còn muốn sắp xếp một buổi hẹn hò riêng cho cậu. Tất nhiên là cậu không đồng ý, cậu chưa nói với ba mẹ chuyện mình thích người cùng giới, ba mẹ cậu đều là những người rất cởi mở nhưng cậu thực sự không muốn Thiệu Dập Tuỳ biết chuyện này.

Vì vậy lần đó cậu đã nói dối ba mẹ là sẽ kết hôn càng sớm càng tốt. Kể từ hôm đó là cậu im ắng luôn tới giờ, mới hai ngày trước còn bị mẹ thúc giục tiếp.

Cậu mím môi, chớp mắt.

Thiệu Dập Tuỳ nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời.

Văn Phồn bình tĩnh lại, mỉm cười trêu chọc hắn: "Được thôi, sếp Thiệu gia tài bạc triệu mà. Sau khi ly hôn em sẽ lấy một nửa tài sản, mấy chục chiếc xe trong gara của anh đều là của em hết."

Thiệu Dập Tuỳ cũng bật cười, nhướng mày nói: "Nếu muốn sao không nói sớm, dù không kết hôn anh cũng sẵn sàng tặng không cho em. Còn có mấy chục bất động sản đang đứng tên anh, nếu em muốn ngày mai anh sẽ dẫn em đi sang tên."

Văn Phồn: "..."

"Đừng có như nhà giàu mới nổi, anh để dành cho tuổi già đi."

"Em chê anh già rồi à?"

Văn Phồn đẩy hắn đi ra ngoài, nói: "Anh đừng có nghĩ linh tinh, hôm nay là sinh nhật của anh, nhanh lên kẻo kem chảy ra hết."

Thiệu Dập Tuỳ nào có tâm tư tổ chức sinh nhật cho mình, đồ ăn trên bàn cũng không động đến mấy, sau khi ăn vài miếng bánh ngọt lập tức dẫn cậu vào phòng đọc hợp đồng.

Văn Phồn nhìn lướt qua, thấy những điều khoản dày đặc mà cảm thấy đau đầu.

"Em không rành mấy chuyện này đâu, đừng đưa cho em xem."

Thiệu Dập Tuỳ tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân và gõ nhẹ vào màn hình máy tính, "Em không lo hả, không sợ anh gài bẫy em sao?"

Ngón tay của người đàn ông thon dài giống như một chiếc quạt ngọc. Văn Phồn vốn đang nhìn vào tay hắn, bỗng bị một điều khoản hấp dẫn nên ánh mắt dừng lại.

Cậu cúi xuống đọc cẩn thận.

Hàng chục chiếc ô tô và bất động sản đã được liệt kê ra hết, không chỉ vậy mà còn có các tài sản cá nhân khác đứng tên của Thiếu Dập Tuỳ.

Văn Phồn nhịn không được trừng mắt nhìn hắn: "Em cần nhiều nhà nhiều xe như vậy làm gì? Ở không nổi, hơn nữa em cũng có một cái rồi thì cần của anh chi?"

"Người khác muốn còn không có, em có mà không biết hưởng đó đồ ngốc." Hắn đưa tay gõ bàn phím mấy cái để in bản hợp đồng ra: "Anh cho thì em lấy đi, đợi đến khi anh hối hận có muốn cũng không được."

Cậu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng hắn lập tức đứng dậy ôm cậu vào trong ngực.

Thiệu Dập Tuỳ cao hơn cậu rất nhiều, thân hình cường tráng còn thích trêu chọc cậu miết, bàn tay to lớn xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu rồi cười nói: "Ngoan nào."

Tóc của thiếu niên rối tung sau khi bị bắt nạt, toàn thân đỏ bừng như con thỏ.

Hắn dùng ngón tay mảnh khảnh nhéo vành tai cậu, tâm trạng có vẻ rất vui: "Chưa từng thấy ai dễ thương hơn Phồn Phồn nhà mình."

Văn Phồn bực mình cắn vào cánh tay hắn một cái.

"Chưa từng thấy ai trẻ con hơn anh."

Hắn bị cắn còn thấy vui sướng, giơ cánh tay còn lại ra cho cậu cắn: "Em cắn mạnh hơn đi."

Cậu quyết định làm lơ hắn.

****

Thiệu Dập Tuỳ còn trẻ như thế đã tiếp quản quyền lực của gia đình Thiệu. Đừng nói đến người trong nhà, toàn bộ Vân Thành đều phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.

Thiệu Thị là công ty bất động sản hàng đầu ở Vân Thành, nửa năm trước Thiệu Dập Tuỳ nhận được công văn chính thức khai hoang vịnh Bạch Đường khiến mọi người ghen tị đỏ mắt, hắn tự nhiên cũng trở thành chàng rể quý được tất cả mọi người ở đây tranh giành.

Cho nên ngoài ông Thiệu và bà Thiệu ra, còn có vô số người đang để mắt đến chuyện tình cảm của hắn, tận dụng hết mọi cách nhét người vào cạnh hắn, nhưng bọn họ dường như không biết hắn sẽ không bao giờ đem chuyện hôn nhân ra để trục lợi.

Nhưng nếu nhất định phải kết hôn, hắn cũng chỉ tin tưởng một mình Văn Phồn.

Tin tức Thiệu Dập Tuỳ kết hôn vừa tung ra đã khiến toàn bộ giới thượng lưu phải xôn xao.

Người bị đồn là ghét đồng tính vậy mà chịu kết hôn với cậu bạn thân xinh đẹp của mình, đúng là làm trời đất chao đảo.

Tất nhiên cũng có người không tin, thẳng thừng cho rằng Thiệu Dập Tuỳ chỉ đang giả bộ. Trong khi những người khác lại cảm thấy không có gì bất ngờ, dù sao bạn của hắn xinh đẹp mĩ miều như vậy, đổi thành người khác chắc đã chết mê chết mệt từ lâu, hắn chịu đựng được đến tận bây giờ đúng là giỏi thiệt.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, cuối cùng cũng đến ngày nhà họ Thiệu tổ chức yến tiệc, mời rất nhiều người trong tầng lớp thượng lưu đến chung vui chứ không thèm giấu giếm làm chi.

Dinh thự của nhà họ Thiệu nằm ở ngoại ô gần biển, chiếm một diện tích rất rộng. Đó là ngôi nhà của tổ tiên được xây dựng trước khi ông Thiệu kế thừa sản nghiệp của gia đình.

Sau khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc trong dinh thự sáng rực. Con đường rộng rãi trồng đầy cây lông não tấp nập những xe sang trọng, bãi đỗ xe nằm trên một thảm cỏ xanh mướt trải dài vô tận, những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau đi vào, có người ăn mặc như người gác cổng quản lý khu vực này.

Bọn họ đeo găng tay trắng không tì vết, cúi đầu chào đón.

Nhà họ Thiệu không hay tổ chức tiệc chiêu đãi, nhưng nếu đã làm chắc chắn sẽ làm rất hoành tráng.

Bà Thiệu và ông Thiệu nghe ngóng được tin tức cũng vội vã trở về từ nước ngoài, vừa bước vào phòng mọi người đã nhốn nháo tiến lên chúc mừng.

Có người tinh mắt nhìn quanh nhưng không tìm thấy Thiệu Dập Tuỳ và bạn thân đâu, không đúng, bây giờ phải gọi là cậu Thiệu mới đúng. Chỉ nhìn thấy vợ chồng ông Thiệu đang đứng cạnh một đôi vợ chồng khác.

Người trong nghề đều biết người phụ nữ mặc váy đỏ nhạt là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở Vân Thành, bà có khuôn mặt diễm lệ và trẻ đẹp đến nỗi trông chỉ mới ngoài ba mươi, thật khó tin con trai bà đã hai mươi sáu tuổi rồi. Về phần người đàn ông kia cũng có một số người biết, ông ấy là giáo sư khoa thư pháp tại Đại học Vân Thành, bề ngoài lịch sự tao nhã. Vợ chồng họ Văn đều làm trong lĩnh vực nghệ thuật, đứng bên cạnh các doanh nhân trong bữa tiệc mang lại một cảm giác khác biệt.

Ba mẹ thế này chẳng trách con trai lại đẹp đến nỗi được gần hết Vân Thành biết đến. Những vị khách chưa từng gặp mặt Văn Phồn đều vô cùng tò mò, cậu đẹp đến cỡ nào mà có thể khiến người ghét đồng tính yêu mình, chịu kết hôn với một người đàn ông bất kể thế giới bên ngoài nói gì.

Tất cả đều đang suy đoán về ngoại hình của Văn Phồn, chẳng lẽ giống mẹ mình hay trông không giống đàn ông lắm?

***

Lúc này, trong phòng thay đồ trên tầng hai.

Văn Phồn được mọi người mong ngóng đang thay áo sơ mi, vừa rồi người phục vụ vô tình đổ rượu lên người cậu nên trước ngực bị ướt một mảng lớn.

Bộ đồ đó vốn được Thiệu Dập Tùy đặt may từ nhà thiết kế từ nửa tháng trước, nên thật sự rất đáng tiếc.

Cậu dùng khăn sạch nhẹ nhàng lau đi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hắn đang đứng trước tủ đồ chọn áo sơ mi cho mình, lông mày nhíu lại trông rất lạnh lùng.

Thiệu Dập Tùy hiển nhiên không vui vì chiếc áo sơ mi bị rượu làm ướt, vẻ mặt u ám đó là bộ dạng mà thư ký Tần sợ nhìn thấy nhất.

Văn Phồn đi tới tùy ý lấy một chiếc áo trong tầm tay hắn.

"Cái này cũng rất đẹp."

Hắn nói: "Em mặc bộ kia mới đẹp nhất."

Cậu mỉm cười: "Cũng đúng, bộ đó đẹp nhất nên em cũng thích nó nhất. Dù sao sếp Thiệu đã bỏ ra rất nhiều công sức mà, nhưng quần áo vẫn là quần áo thôi, đâu có quan trọng bằng người, nếu anh vì nó mà không vui thì em cũng không thích nữa."

Văn Phồn hiểu rõ cái tính ăn mềm không ăn cứng của hắn, tuy đôi khi cũng dễ giận nhưng chỉ cần vài lời ngon ngọt là có thể dỗ dành.

Cậu nói xong thì lông mày của Thiệu Dập Tùy cũng không còn nhíu lại nữa, hắn đưa tay vuốt mái tóc cậu: "Sau bữa tối hôm nay anh sẽ mời nhà thiết kế may thêm vài bộ nữa."

Cậu nghe theo hắn: "Dạ."

Thiệu Dập Tùy thích nhất vẻ ngoài ngoan ngoãn của Văn Phồn, nhưng lại không khỏi cảm thấy cậu phải chịu thiệt thòi, từ nhỏ đến lớn tính tình của cậu luôn nhẹ nhàng như thế, dù có bị đối xử tệ bạc cũng không thích kể lể với ai. Hắn nhéo mặt cậu, nói: "Không vui thì cứ nói ra, đừng có nghĩ cho người khác làm gì."

"Em đâu có không vui." Văn Phồn vừa thay áo sơ mi vừa nói lại lần nữa: "Em thấy vui lắm, anh đừng có kè kè bên cạnh em nữa, em có phải con nít đâu."

Thiệu Dập Tùy nghe cậu nói xong mới đi chọn khuy cài áo, vài lần ngước mắt lên đều nhìn thấy tấm lưng trắng nõn đến chói lóa của thiếu niên, chiếc xương bướm nhô ra trông giống như cánh bướm sắc sảo và đẹp đẽ, hắn không nhịn được mà nói: "Sau này anh sẽ nuôi em béo lên."

Văn Phồn bật cười.

"Khùng hả, im cho em."

Sau khi thay quần áo hắn lại mang cho cậu thêm mấy món phụ kiện, nếu không phải mang quá nhiều nhìn không đẹp chắc hắn đã treo hết mọi thứ trong tủ lên người cậu.

Khi hai người đi xuống lầu, sảnh tiệc đã nhộn nhịp tiếng nói của khách khứa. Nhưng khi mọi người nhìn thấy thiếu niên đang đứng ở cầu thang, tất cả đều đồng loạt im lặng.

Cậu hoàn toàn khác với vẻ ngoài "không nam tính" mà bọn họ tưởng tượng. Thiếu niên giống như một cây tre xanh mềm dẻo, toàn thân toát lên vẻ thanh thoát và sang quý, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng rất tinh xảo nhưng lại pha trộn một chút tao nhã không biết đến từ đâu, nụ cười trên môi và ánh mắt nhìn lướt qua đã khiến mọi vị khách ăn mặc lộng lẫy bị lu mờ.

Bộ vest màu trắng ôm trọn lấy thân hình xuất sắc, cậu mỉm cười bước đi cùng người đàn ông mặc bộ vest đen cao lớn trông quá đỗi xứng đôi.

Thiệu Dập Tuỳ không hài lòng với ánh mắt soi mói của bọn họ, cau mày quay đầu lại khiến rất nhiều người xấu hổ nhanh chóng quay đi.

Chẳng trách, chẳng trách Thiệu Dập Tuỳ cưng chiều cậu như báu vật.

Những vị khách đã hoàn hồn bắt đầu nâng ly nói chuyện với nhau.

Bà Thiệu nhìn thấy bọn họ tới gần, vội vàng đưa tay nắm chặt lấy Văn Phồn,"Phồn Phồn lại đây, để dì nhìn cho kỹ."

Cậu mỉm cười gọi: "Dì Tống."

Bà Thiệu vốn mang họ Tống, tên là Tống Noãn. Người khác gọi bà là lão phu nhân nhưng thực chất bà cũng chỉ mới ngoài năm mươi, hơn nữa dáng vẻ cũng rất dịu dàng điềm tĩnh. Bà đưa tay vuốt ve mái tóc của Văn Phồn, "Dì mới ra nước ngoài được hai năm mà thằng nhóc Dập Tuỳ đã bắt nạt con rồi. Dì biết phải đối mặt với ba mẹ con thế nào đây."

Thiệu Dập Tuỳ nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cậu, ngước mắt lên đáp lại: "Con bắt nạt Phồn Phồn khi nào? Thương còn không kịp nữa."

Ông Thiệu trừng mắt nhìn hắn.

"Nói đúng quá, chào hỏi một câu cũng không có, lẽ ra nên bảo chú Văn đánh gãy chân con mới phải."

Thiệu Dập Tuỳ và ba mình từ đó tới giờ chưa bao giờ hợp tính nhau, từ lúc hắn còn nhỏ cứ cãi nhau suốt.

Hắn cũng không ngần ngại đáp: "Chú Văn đâu có giống ba, nếu ba không dùng nạng để chống đỡ bộ xương già nua chắc ngày nào cũng đi đánh người mất."

Cả ba mẹ Văn Phồn ở bên cạnh nghe thấy cũng bật cười, cậu nhẹ nhàng vỗ hắn: "Anh bớt nói lại đi."

Thiệu Dập Tuỳ cực kì nghe lời, lập tức cúi đầu nói: "Được, anh nghe em."

Mấy vị trưởng bối đều ở đây nên rất nhanh Văn Phồn đã bị mẹ mình kéo ra khỏi vòng tay Thiệu Dập Tuỳ, bà sờ sờ mặt con trai không khỏi nói: "Con hư, con làm mẹ lo lắng quá, tưởng con và Dập Tuỳ có chuyện gì."

Cậu cười nhẹ lắc đầu: "Không sao, chúng con vẫn tốt."

Mẹ Văn trông rất khỏe mạnh và xinh đẹp, vóc người không thấp, đôi mắt rất tinh anh. Nhìn thấy vợ chồng họ Thiệu ở bên kia, bà hạ giọng hỏi: "Dập Tuỳ không bắt nạt con chứ?"

Văn Phồn: "Đương nhiên không có..."

"Con biết mẹ hỏi gì mà."

Cậu sửng sốt, lập tức hiểu ra.

Mẹ Văn nghĩ xa hơn cậu, cũng cởi mở hơn nhiều.

Văn Phồn: "Vẫn chưa."

Mẹ Văn cau mày nói: "Tại sao chưa làm nữa?"

Trong vài giây ngắn ngủi cậu thật sự không biết mẹ Văn có ý gì, ngơ ngác nghe bà nói: "Mẹ là người phụ nữ rất cởi mở, không quan tâm con lấy nam hay nữ, nhưng khi con kết hôn mẹ muốn biết con có hạnh phúc không. Đã đăng ký kết hôn nửa tháng rồi sao vẫn chưa làm gì?"

Văn Phồn không biết phải trả lời thế nào, may mà có ba Văn trả lời giúp cậu, ôm vợ mình mỉm cười nói: "Em à, cho bọn trẻ một chút không gian riêng đi, đừng nên kiểm soát hết mọi thứ."

Mẹ Văn đánh chồng mình: "Anh biết cái gì? Em không nói chuyện với anh, em đi nói với Dập Tuỳ đây."

Mẹ Văn là kiểu người muốn gì thì phải làm cho bằng được, Văn Phồn không khuyên can được chỉ nhìn thấy bà đi bên cạnh Thiệu Dập Tuỳ, nói vài câu đã vào chủ đề chính.

Thiệu Dập Tuỳ thực sự là một người trông rất cao sang, nhìn thoáng qua là biết nhà có điều kiện. Hắn lấy một ly sâm panh từ khay của người phục vụ đưa cho mẹ Văn, động tác tuy bình thường nhưng rất lịch thiệp.

Bởi vì vóc dáng rất cao nên khi nói chuyện phải cúi đầu xuống, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp nên dáng vẻ cũng không hề có cảm giác khúm núm, đút một tay vào túi quần trong khi mở miệng nói điều gì đó.

Văn Phồn đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ khác nhau của hắn.

Năm cậu lên tám tuổi lần đầu tiên đi theo mẹ đến nhà cũ của họ Thiệu, khi ấy Thiệu Dập Tuỳ mặc một bộ đồ thể thao trông rất ngầu, hùng hổ đánh một tên nhóc béo.

Năm mười tám tuổi Thiệu Dập Tuỳ tốt nghiệp trung học, trong buổi lễ tốt nghiệp hắn mặc áo sơ mi trắng của trường đọc diễn văn, khí thế hừng hực tràn đầy sức sống.

Sau đó năm hai mươi bốn tuổi, Thiệu Dập Tuỳ mặc một bộ vest được cắt may khéo léo, lần đầu tiên ngồi trong phòng họp trên tầng 38 của Thiệu Thị.

Trong đầu cậu nhớ rất nhiều dáng vẻ khác nhau của hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như vẫn thích dáng vẻ bây giờ nhất.

Mặc dù lần đầu tiên cậu phát hiện ra mình thích hắn là lúc học cấp 3.

Văn Phồn lo nhìn bọn họ đến ngơ ngác, đột nhiên Thiệu Dập Tuỳ ngước mắt lên nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người xuyên qua dòng người đối diện với nhau.

Chắc vì thấy chột dạ nên cậu không dám nhìn hắn nữa, cậu cũng đoán được bọn họ nói về chủ đề gì.

Văn Phồn nhanh chóng bỏ chạy.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.