Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Cậu lấy cớ uống rượu thấy chóng mặt, nhanh chóng lẻn ra ngoài vườn cây.
Trong vườn cũng có rất nhiều người ra ngoài hít thở không khí, Văn Phồn không muốn nói chuyện nên đi dọc theo một con đường vắng đến đình hóng gió. Không ngờ cậu vừa ngồi xuống hít một hơi, phía sau lại vang lên một giọng nói.
"Anh là Văn Phồn hả?"
Đó là giọng của một cô gái xinh đẹp.
Văn Phồn quay lại thấy cô gái trông còn khá trẻ, có vẻ chỉ mới ngoài hai mươi, mặc một bộ váy dạ hội màu rượu sâm panh, tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm hồng nhạt tinh tế khiến cô trông rất đáng yêu.
Vẻ ngoài trẻ con của cô mang đến một cảm giác ngây thơ trong sáng.
Cậu không biết cô là ai nên nhẹ nhàng nói: "Đúng thế."
"Vậy anh có biết tôi không?" Cô gái vén váy chạy tới trước mặt cậu như muốn để cậu nhìn rõ bộ dáng của mình, còn ngước mặt lên cho cậu nhìn.
Văn Phồn bật cười lắc đầu: "Không biết."
"Tôi." Cô gái chỉ vào mũi mình: "Tôi tên là Tô Cầm Nguyễn!"
Họ Tô à.
Văn Phồn chớp mắt, dường như đã biết cô là ai.
Tô Cầm Nguyễn nhìn cậu, đợi mãi không nghe cậu trả lời bèn đỏ mặt bẽn lẽn, không ngờ người tên Văn Phồn này lại đẹp đến vậy.
"Ừm... Nguyễn Nguyễn? Tôi có nghe dì Tống gọi em như vậy."
Tô Cầm Nguyễn nhẹ nhàng hừ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi lùi ra phía sau nhưng hai tay khoanh trước ngực trông thật đáng yêu. Cô nàng nói tiếp: "Anh đừng có cố làm thân với tôi, Thiệu Dập Tùy vốn sẽ kết hôn với tôi đó, ba tôi đã nói vậy."
Văn Phồn gật đầu nhưng không nói gì.
Tô Cầm Nguyễn dường như cũng nhận ra giọng nói của mình hơi to hơn một chút, trong lòng có chút ngại ngùng, "Tôi không có định làm phiền anh đâu, tôi tới trước anh tới sau, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi."
Cậu đáp: "Vậy tôi có thể ngồi đây một lát được không?"
Tô Cầm Nguyễn quả thực là một cô gái ngây thơ, từ nhỏ đã được nuông chiều nên dù rất ngây ngô cũng không hề có ý xấu gì. Nghe Văn Phồn hỏi như thế làm cô lập tức cảm thấy xấu hổ, giống như mình là người rất hống hách ngang ngược.
Cô nói năng cũng lắp bắp: "Tôi... tôi chỉ nói là tôi đến trước, chứ không nói là anh không được đến."
Văn Phồn cười khẽ một tiếng khiến cô nàng càng thêm choáng váng, từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy người khác giới nào xinh đẹp như vậy.
"Anh định đứng đó luôn à? Lại đây ngồi đi, trên bàn có nước trái cây đấy."
Văn Phồn gõ lên mấy ly nước trái cây mà người phục vụ đã bưng ra từ trước.
Tô Cầm Nguyễn lẩm bẩm nói: "Tôi không uống đâu, nước trái cây là của mấy đứa con nít chứ tôi lớn rồi, tôi muốn uống rượu."
Cậu bắt chước cách nói chuyện của cô, giải thích: "Tôi chỉ bảo cô uống nước trái cây thôi, chưa nói cô là con nít."
Tô Cầm Nguyễn đang định phản bác nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy thiếu niên đang mỉm cười, mới nhận ra cậu đang trêu chọc mình. Mặt cô đỏ bừng: "Đáng ghét."
Nhưng nói xong cô vẫn ngoan ngoãn đi tới, sửa sang lại váy rồi ngồi xuống, Văn Phồn đưa cho cô một ly chanh tươi. Cô ngậm ống hút uống một ngụm, vừa uống vừa giả bộ vô tình nhìn thoáng qua mặt cậu.
Văn Phồn đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của cô, cậu ngước mắt lên nhìn khiến Tô Cầm Nguyễn vội vàng cúi đầu.
"Có... sâu trên mặt tôi à?"
Cô lắc đầu nhanh như giã tỏi.
Cậu làm bộ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng mặt mình dính sâu nên em mới nhìn như vậy."
Tô Cầm Nguyễn thành thật nói: "Tôi thấy anh đẹp nên mới nhìn anh."
"Cảm ơn."
Cô gái thấy Văn Phồn mỉm cười mà trái tim bất giác đập nhanh hơn, hỏi: "Anh và Thiệu Dập Tùy quen nhau bao lâu rồi?"
Văn Phồn cảm thấy cô rất đáng yêu, nên muốn trò chuyện với cô lâu hơn.
"Em cũng hai mươi tuổi rồi sao?"
Tô Cầm Nguyễn dường như đã quên mất bộ dáng hung hãn vừa rồi của mình, gật đầu nói: "Ừ, còn anh thì sao?"
Cậu đáp: "Tôi lớn hơn em sáu tuổi."
Cô nàng vừa cắn ống hút vừa nói: "Vậy tôi hai mươi tuổi, anh thì hai mươi sáu tuổi, Thiệu Dập Tuỳ lớn hơn anh hai tuổi là hai mươi tám tuổi." Cô tính xong mới nói nhỏ: "Già xỉu."
So với một cô gái mới hai mươi tuổi, bọn họ quả thực lớn hơn rất nhiều. Cho nên ngay từ đầu Văn Phồn đã đối xử với cô như một đứa bé.
Cậu vừa nghĩ tới đây, Tô Cầm Nguyễn hình như cũng cảm giác mình lỡ lời nên vội vàng giải thích: "Ý tôi là Thiếu Dập Tuỳ già chứ không có nói anh, hai mươi sáu tuổi vẫn còn trẻ lắm."
Văn Phồn mím môi, đôi mắt cong cong: "À, em nói rất đúng."
Tô Cầm Nguyễn trải qua vô số lần ngơ ngác chỉ trong một đêm, cuối cùng không nhịn được nữa phải khen: "Văn Phồn, anh thật sự đẹp lắm, đẹp hơn Thiệu Dập Tuỳ rất nhiều."
Cô chống tay lên bàn nghiêng người qua nói: "Tôi thêm WeChat của anh được không?"
Cô gái chớp đôi mắt to, vẻ mặt cực kỳ chân thành, "Anh đừng có lo, tôi không có ý gì khác đâu. Tôi chắc chắn không có ý làm người thứ ba, cũng không còn thích Thiệu Dập Tuỳ nữa. Lần trước tôi tổ chức tiệc sinh nhật ở Leighton bị anh ta quát, nên tôi hết thích anh ta luôn rồi."
Văn Phồn có thể phần nào tưởng tượng ra được lúc Thiệu Dập Tuỳ bộc lộ tính tình xấu xa của mình, cậu đưa mã QR đưa cho cô rồi nhẹ nhàng nói: "Tính tình hắn xấu lắm, em đừng có nghĩ nhiều."
"Làm gì có chứ, anh ta già như vậy, tôi còn trẻ phơi phới mắc gì phải đu bám theo anh ta, còn cả đống người theo đuổi tôi á."
Tô Cầm Nguyễn thực hiện thao tác rất thuần thục, thêm tài khoản WeChat của cậu xong mới yên tâm đặt điện thoại xuống.
Cô trợn mắt nói: "Anh Văn Phồn, em rất tò mò." Tô Cầm Nguyễn nhanh chóng thay đổi xưng hô, cô lén lút hạ giọng hỏi: "Nam với nam làm chuyện đó thế nào ạ? "
Văn Phồn: "..."
Cậu không ngờ mình sẽ bị hỏi những chuyện như thế này trong bữa tiệc, lúc đi ra ngoài còn bị hỏi tiếp, hình như hôm nay không trốn được chủ đề này rồi. Cậu nhìn đôi mắt ngây thơ của Tô Cầm Nguyễn, tai có chút đỏ bừng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của cô.
"Trẻ con không nên hỏi những câu này đâu."
Cô gái mỉm cười toe toét, nhìn khuôn mặt và đôi tai của cậu dần dần đỏ lên bèn nghiêng người lại gần, "Anh Văn Phồn ngại rồi chứ gì."
Văn Phồn bị cô gái chọc cười đến đỏ mặt, không nhịn được gõ nhẹ vào trán cô, "Không được nói vậy."
"Anh nói cho em biết đi mà, nếu không em sẽ lén lên mạng coi..." Tô Cầm Nguyễn ôm lấy cánh tay Văn Phồn, ngẩng mặt lên làm nũng với cậu.
Đây cũng là những gì Thiệu Dập Tuỳ nhìn thấy khi bước tới đây.
Hắn nhìn thấy Văn Phồn rời khỏi phòng tiệc nên cũng nhanh chóng tìm cớ đi ra ngoài, hắn tưởng thiếu niên không quen với loại tiệc này nên định ra ngoài cùng cậu. Không ngờ vừa ra đã thấy bên cạnh cậu có một cô gái xinh đẹp.
Ánh trăng trong vắt chiếu xuống nhẹ nhàng bao trùm lấy cơ thể cậu, mặt cậu hơi đỏ, khóe môi mỉm cười nhìn về phía cô gái đang ôm lấy cánh tay trông có vẻ rất nuông chiều.
Hắn chợt nhớ đến ngày hôm đó mình trêu Văn Phồn trong bếp, nói hắn mới trêu cậu đã ngại ngùng như vậy, sau này có cô gái cậu thích trêu cậu chắc còn dữ hơn. Ánh mắt Thiệu Dập Tuỳ tối sầm, trong lòng thầm nghĩ thì ra Văn Phồn thích kiểu người này sao? Thích những người như Tô Cầm Nguyễn à.
Không thể nào, một cô gái như vậy không hề hợp với Văn Phồn.
Tô Cầm Nguyễn vui vẻ định đưa tay nhéo mặt Văn Phồn, vừa rồi cô đã muốn làm vậy thấy da cậu mịn màng quá, nhưng còn chưa kịp ra tay đã thấy một người đàn ông đang bước tới.
Bộ vest cao cấp màu đen có họa tiết quý phái, màu sắc tối tăm như màn sương lạnh lẽo khiến phong thái của hắn lên đến đỉnh điểm. Đôi môi của hắn mím lại thành một đường thẳng và hàng lông mày nhíu lại.
Tô Cầm Nguyễn đã từng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn trước đây, đó là dấu hiệu cho thấy hắn sắp tức giận. Cô lập tức đứng dậy trốn sau lưng thiếu niên, vừa trốn vừa nói: "Anh Văn Phồn, Thiếu Dập Tuỳ đến rồi!"
Văn Phồn cũng giật mình, đang lúc định ngẩng đầu lên thì một bóng đen đã bao trùm trước mắt. Người đàn ông ôm trọn bờ vai phía trước của cậu, nhìn cô gái lém lỉnh phía sau rồi nhẹ nhàng mở đôi môi mỏng: "Buông ra."
Haiz, đúng là một người đàn ông keo kiệt.
Tô Cầm Nguyễn tuy sợ hắn nhưng cũng không chịu bỏ cuộc, không dám trừng mắt nhìn hắn nhưng kể lể vẫn dám làm: "Anh Văn Phồn ơi, hắn lại bắt nạt em kìa! Anh mắng hắn đi!"
Thiệu Dập Tuỳ nghe thấy xưng hô của cô càng cau chặt mày hơn.
"Ồn ào quá, ba cô đâu? Tôi không quan tâm cô..."
"Anh đừng ức hiếp Nguyễn Nguyễn." Văn Phồn ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực, giơ tay đẩy hắn ra: "Anh ngồi đó đi, em đi ra ngoài hóng gió tình cờ gặp Nguyễn Nguyễn nên nói chuyện một lát."
Thiếu Dập Tuỳ nghe thấy cậu cũng gọi tên thân mật của Tô Cầm Nguyễn nên trong lòng càng thêm khó chịu, lúc quay mặt sang nhìn còn nhìn thấy cô gái cố tình làm mặt quỷ với mình.
Như thể rất đắc ý.
Giọng hắn nặng nề: "Hai người đang nói gì thế?"
Văn Phồn khựng lại, mặt càng đỏ hơn.
Nói về mấy chuyện không trong sáng lắm.
Thiệu Dập Tuỳ thấy cậu như thế, suy đoán trong lòng dường như càng được xác thực.
Vậy mà Tô Cầm Nguyễn còn ở bên cạnh thêm mắm dậm muối: "Tôi nói chuyện với anh Văn Phồn có liên quan gì đến anh đâu, anh lo nhiều thế làm gì, cho dù có kết hôn cũng không thể hạn chế quyền tự do của bạn đời, anh làm vậy là sai rồi."
Thực ra trước đây cô cũng không thích Thiệu Dập Tuỳ lắm, chẳng qua có lần cô nhìn thấy hắn xuất hiện trên tạp chí tài chính, thấy người đàn ông trẻ tuổi lại thành đạt và điển trai như thế, lại thêm việc ba mình đề cập đến chuyện hai nhà sẽ kết thông gia nên cô tự nhiên thấy thích hắn thôi.
Không ngờ bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, hắn quát nạt cô ngay ngày sinh nhật nên cô cảm thấy người đàn ông này không phải người tốt. Thế là ngay cả Văn Phồn chưa từng gặp mặt cũng bị cô ghét lây. Cô cho rằng ai chơi thân với hắn chắc chắn cũng không phải người tốt, nên hôm nay mới lần đầu gặp mặt mà giọng điệu đã gay gắt.
Trò chuyện một lúc mới phát hiện Văn Phồn không chỉ xinh đẹp, mà tính cách còn rất dịu dàng nữa. Dù có bị cô đối xử thô lỗ cũng không giận nên cô ngay lập tức quyết định thích cậu, và nhân tiện đưa luôn Thiệu Dập Tuỳ vào danh sách đen. Suy cho cùng tâm hồn của cô vẫn còn là một đứa trẻ, tính tình ngay thẳng và suy nghĩ đơn giản hơn những người khác nhiều.
Văn Phồn sợ Thiệu Dập Tuỳ mất bình tĩnh sẽ làm Tô Cầm Nguyễn sợ hãi, nên kéo hắn lại trước. Cậu đứng dậy nói: "Không có nói gì hết, em hóng gió xong rồi nên chúng ta về thôi. Ba mẹ còn đang đợi bọn mình đó."
Thấy hắn vẫn cau mày, cậu đưa tay ra vỗ nhẹ vào trán hắn, "Được rồi, hù dọa người ta nữa."
Thiệu Dập Tuỳ cụp mắt nhìn thiếu niên nở nụ cười ấm áp, vết đỏ trên mặt đã gần như biến mất nhưng khuôn mặt vẫn trắng hồng xinh xắn. Buồn bực trong lòng cuối cùng cũng tan biến, hắn ôm lấy cậu nói: "Được rồi, chúng ta về thôi."
Văn Phồn nói với Tô Cầm Nguyễn: "Lần sau gặp lại nha, Nguyễn Nguyễn."
Cô gái vui vẻ đáp: "Dạ! Anh Văn Phồn, em sẽ nhắn tin cho anh!"
Thiệu Dập Tuỳ coi lời nói của cô như gió thoảng qua tai, nắm tay kéo cậu đi.
Tô Cầm Nguyễn thè lưỡi lêu lêu với bóng lưng của hắn, khi thấy Văn Phồn quay người chào tạm biệt, cô lập tức thay đổi sắc mặt rồi vẫy tay nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Khẩu hình miệng nói: "Liên hệ qua WeChat!"
Văn Phồn gật đầu, sau đó bị Thiệu Dập Tuỳ ngang ngược vòng tay qua cổ không cho nhìn Tô Cầm Nguyễn nữa.
Trên đường trở về cậu đá hắn một cái, cười nói: "Anh càng ngày càng trẻ con, Nguyễn Nguyễn mới có hai mươi tuổi, anh giận cái gì."
Thiệu Dập Tuỳ hỏi: "Em mới biết anh trẻ con hả?"
Văn Phồn: "Không, em biết từ lâu rồi, không chỉ trẻ con mà còn hống hách, tính tình không tốt."
Hắn khịt mũi, bàn tay đặt trên vai xấu xa vươn lên nhéo mặt cậu.
Nhưng không nói gì nữa.
Lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ đến khi buổi tiệc kết thúc mới nhận ra Thiệu Dập Tuỳ đang giận, hay nói đúng hơn là hắn đang ghen tị. Từ khi còn nhỏ hắn đã như thế, mỗi lần thấy cậu kết bạn với người khác, dù là nam hay nữ, nếu bị phớt lờ dù chỉ một chút hắn đều sẽ kiếm chuyện.
Nhưng hôm nay cậu không những không để ý tới hắn, còn mắng hắn bắt nạt cô gái đó khiến Thiệu Dập Tuỳ càng không vui.
Khuôn mặt u ám của hắn khiến nhiều vị khách muốn đến chúc mừng cũng phải rời đi.
Văn Phồn cười thầm trong lòng nhưng cũng đành chịu, buổi tối về đến nhà dỗ dành hắn sau. Không ngờ vừa vào tới nhà Thiệu Dập Tuỳ đã bế cậu lên ngay trước mặt dì Lưu.
Dì Lưu đang cầm bát cháo kê mới nấu mỉm cười nhìn họ, tưởng là trò đùa của hai vợ chồng nên quay người trở lại bếp.
***
Cánh cửa đóng sầm lại.
Sau đó Thiệu Dập Tuỳ đặt cậu lên giường, chống hai tay lên giường hung tợn nhìn cậu.
"Con nhóc đó có cái gì tốt? Cái gì cũng không biết."
Văn Phồn chớp mắt: "Ý anh là... Nguyễn Nguyễn? Em ấy khá đáng yêu."
Thiệu Dập Tuỳ: "Đáng yêu chỗ nào?"
Cậu nhớ lại: "Tên đáng yêu nè, nói chuyện cũng đáng yêu, vẻ ngoài đáng yêu... Anh có cảm thấy Nguyễn Nguyễn giống một con sóc chuột nhỏ không?"
Giọng điệu hắn rất khó nghe: "Không hề."
Cậu cười lớn: "Thẳng nam."
Hắn nhướng mày: "Thẳng nam thì sao?"
Văn Phồn nói rất khách quan: "Con gái không thích đàn ông cộc cằn như anh đâu. Anh phải học cách nói chuyện đi, nếu không tính khí thất thường của anh sẽ khiến người ta sợ đấy."
Thiệu Dập Tuỳ vốn đang đè nén cơn giận nhưng nhìn nét mặt tươi cười của cậu, sự khó chịu trong lòng đột nhiên biến mất lần nữa.
"Em không thẳng à?"
Văn Phồn: "Chắc em không tính."
Thiệu Dập Tuỳ tiếp lời: "Vậy Phồn Phồn nhà chúng ta rất được con gái yêu thích đúng không?"
Cậu mỉm cười đánh hắn một cái: "Anh đừng có bôi chữ nữa, nhàm chán quá, nói nghiêm túc đi."
"Anh nói thật đấy, Tô Cầm Nguyễn thích em, còn em thì sao?"
Văn Phồn: "Em rất thích cô ấy. Không phải em bảo cô ấy rất đáng yêu sao?"
Thiệu Dập Tuỳ lại hỏi: "Vậy sau khi hợp đồng kết thúc em có cưới cô ta không?"
Văn Phồn sửng sốt.
"Cái gì?"
Hắn nói từng chữ một: "Em có định cưới cô ta không?" Nói xong hắn không đợi cậu trả lời mà đã chủ động khuyên nhủ: "Phồn Phồn, cô ta còn quá trẻ và ngô nghê, không hợp với em đâu."
Văn Phồn im lặng vài giây, không biết tại sao không vội vàng phủ nhận mà ngược lại cậu chậm rãi nói: "Vậy anh thấy kiểu con gái nào hợp với em?"
Câu hỏi này khiến Thiệu Dập Tuỳ cứng họng.
Hắn chỉ theo bản năng cảm thấy Tô Cầm Nguyễn không hợp với Văn Phồn, cô gái đó vừa nhõng nhẽo vừa ồn ào, lúc nào cũng cần được chăm sóc. Quan trọng nhất là có mới nới cũ, hôm nay thích anh này ngày mai lại thích anh kia, hắn nghe nói thần tượng của cô đã lên đến mười mấy người rồi.
Nếu hai người kết hôn với nhau, cậu sẽ không cưới vợ đâu mà đang nhận con nuôi, kết hôn xong trực tới bay tới màn nuôi con luôn à?
Văn Phồn chịu được, nhưng Thiệu Dập Tuỳ thì không.
Hắn đã chăm sóc thiếu niên từ nhỏ đến lớn, bây giờ sao có thể chịu để cậu đi chăm sóc người khác.
Thiệu Dập Tùy: "Ít nhất cũng không phải là người như Tô Cầm Nguyễn. Cô ta quá thấp nên lúc đứng bên cạnh em sẽ không xứng đôi, ít nhất cũng phải khoảng 1m7. Vả lại cô ta còn rất nhõng nhẽo, nếu hai người đi mua sắm chưa đi được vài bước cô ta đã than mỏi chân, vậy là em vừa phải xách đồ vừa cõng cô ta trên lưng. Em chỉ nặng hơn 50 ký sao mà cõng nổi, dù sao cũng phải kiếm một người có cân nặng ngang em."
Văn Phồn ngạc nhiên.
Sau đó nghe hắn tiếp tục nói: "Em có biết sở thích của Tô Cầm Nguyễn là gì không? Theo đuổi thần tượng, theo đuổi đàn ông, thỉnh thoảng đi xem hòa nhạc hoặc đi cổ vũ trai trẻ, nếu hai người yêu nhau em cũng đi cùng cô ta à? Có nghĩ cũng đừng nghĩ, em mà dám đi anh sẽ đánh gãy chân những người đàn ông đó."
Văn Phồn: "Anh có phải..."
"Vậy nên phải tìm người có cùng sở thích với em, chẳng hạn như đọc sách hoặc chơi đàn. Nếu không thì tìm người có công việc ổn định, lớn tuổi và chín chắn hơn một chút để không phải quá mệt mỏi."
Cậu im lặng.
Theo tiêu chuẩn của hắn thì người thích hợp nhất với cậu không phải là... Dì Lưu sao?
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.