Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver. "Minh Kỷ Dương."
Lần này Thiệu Dập Tùy thực sự tức giận, gọi từng chữ một tên của y.
"Đừng có lôi mấy thứ kia ra nói."
Văn Phồn biết lời này có ý gì nhưng cũng không còn tâm tư suy nghĩ nữa, cậu đang bận nghĩ về cái tên Minh Kỷ Dương.
Rất quen thuộc.
Minh Kỷ Dương vẫn cười rất rạng rỡ: "Thiệu Dập Tuỳ, đồng tính thì sao chứ? Có cái gì khó nói đâu, tao nói xong không lẽ mày định đánh tao như hồi bé hả?"
Đầu óc Văn Phồn chợt lóe lên, cậu nhớ ra rồi.
Minh Kỷ Dương.
Năm cậu gặp Thiệu Dập Tuỳ, cũng gặp một đứa trẻ mũm mĩm khác. Lần đầu tiên cậu theo mẹ đến biệt thự nhà họ Thiệu, tên nhóc mập bị hắn đẩy xuống đất đánh tên là Minh Kỷ Dương.
Văn Phồn chưa tiếp xúc nhiều với y, lúc ấy bên cạnh cậu đã có Thiệu Dập Tuỳ, hắn như một tên đại ca mỗi ngày đều đi kè kè bên cạnh che chở cho cậu, không cho phép cậu chạy lung tung với lũ nhóc chảy nước mũi tèm lem đó.
Nhưng Minh Kỷ Dương rất thích đi theo bọn họ, biết trong túi Thiệu Dập Tuỳ có kẹo nên hay đến chặn đường hắn xin kẹo, lần nào cũng bị hắn đá một phát vào mông.
Sau khi học xong tiểu học ở Vân Thành bỗng nhiên không thấy y nữa.
Vậy người trước mặt cậu chính là Minh Kỷ Dương sao?
Trông như hai người hoàn toàn khác nhau.
Minh Kỷ Dương thấy cậu đang nhìn mình: "Xem ra vẫn còn nhớ tôi đúng không?"
Cậu gật đầu: "Vẫn nhớ."
"Vậy thì thật vinh hạnh, Phồn Phồn, đã lâu không gặp nha."
Ý tứ trong mắt Minh Kỷ Dương không rõ ràng, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra y đã biết cậu thích đàn ông. Văn Phồn đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, Thiệu Dập Tuỳ cứ ôm cậu với tư thế thân mật khác với thường ngày, gà ánh mắt tò mò dòm ngó của y càng khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Hắn không giấu giếm việc mình kỳ thị đồng tính với y, chắc y cũng đã biết cuộc hôn nhân của hai người chỉ là một màn kịch. Trong trò chơi này chỉ có mỗi Văn Phồn là người nói dối, hiện tại đã bị y nhìn thấu mất rồi.
Nhưng cũng không đúng.
Cậu và Thiệu Dập Tuỳ là bạn bè, không ai quy định người đồng tính không được có bạn đồng giới. Cuộc hôn nhân của hai người chỉ là hợp tác với nhau, thì sao cậu lại phải lo lắng chứ?
Cậu sẽ không bao giờ thích hắn nữa, hai người chỉ là bạn thôi.
Hợp đồng hết hạn thì rời đi, đơn giản vậy thôi.
Văn Phồn bình tĩnh lại, thoải mái nhìn về phía đối diện.
"Đã lâu không gặp cậu."
Thiệu Dập Tuỳ lại nổi cơn ghen, nhẹ nhàng kéo mặt cậu lại, "Phồn Phồn, nhìn anh này."
"Nhìn anh, em không phải đang nhìn anh sao?" Văn Phồn nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay vuốt tóc hắn như không có gì khác thường.
"Anh uống thuốc xong thấy đỡ hơn chưa? Đỡ rồi thì em đi nấu cháo."
Thiệu Dập Tuỳ: "Hôm nay anh không muốn ăn cháo, anh muốn em ở bên cạnh thôi."
Minh Kỷ Dương nhìn thấy cảnh này bèn bật cười, sau đó quay người vẫy tay: "Tôi đến thuỷ cung ở Reston xem mấy con cá ngân sa đây. Sếp Thiệu cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Y chậm rãi bước ra ngoài và đóng cửa lại.
Thiệu Dập Tuỳ càng không kiêng nể gì ôm lấy eo của cậu.
"Đời sống riêng tư của Minh Kỷ Dương rất lộn xộn, đừng đến gần bó."
Văn Phồn cười khẽ: "Em không có nói muốn đến gần hắn, em nhớ lúc nhỏ hắn bị anh đánh vì xin kẹo, bây giờ gặp lại thấy thay đổi rất nhiều."
"Đúng là thay đổi rất nhiều, nhưng nó không ở cùng một thế giới với chúng ta. Nó có rất nhiều bạn trai đó Phồn Phồn, không vô hại như bề ngoài đâu."
Văn Phồn: "Em biết chừng mực mà."
"Anh lo cho em thôi."
Văn Phồn: "Sao lại lo cho em?"
Thiệu Dập Tuỳ: "Anh lo em bị nó dạy hư."
Cậu không biết trong lòng cảm thấy thế nào, chỉ nói: "Không có đâu, Thiệu Dập Tuỳ."
Cậu biết hắn làm vậy vì muốn tốt cho cậu, nhưng chuyện này cậu không thể giải thích thêm nữa. Có lẽ cậu cũng nên nhắc hắn chú ý đến một số hành vi nhất định, để hắn biết có một số việc dù có thân thiết đến đâu cũng không thể làm được.
Thiệu Dập Tuỳ có thể dựa dẫm cậu nhưng không thể dựa dẫm cậu cả đời, ba hoặc năm năm nữa tình trạng này sẽ biến mất rồi bọn họ cũng sẽ có bạn đời của mình.
Làn gió trên sân thượng Reston êm dịu và ấm áp, hắn ôm cậu im lặng một lúc rồi đột nhiên giơ bàn tay to nắm lấy tay cậu.
"Phồn Phồn, bụng anh đau quá, em xoa cho anh đi."
Văn Phồn không từ chối, để hắn nắm tay mình đặt lên trên bụng. Cậu nhẹ nhàng xoa hai lần rồi hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Hắn không nói gì mà ánh mắt dán chặt vào vành tai của cậu, nhân lúc Văn Phồn lơ đễnh hắn lập tức nghiêng đầu cắn một cái.
Cậu giật mình lập tức đưa tay đẩy hắn ra.
"Thiệu Dập Tuỳ!"
Ánh mắt của người đàn ông tỏ ra bối rối, hắn thì thầm: "Có chuyện gì thế, Phồn Phồn?"
Cậu bịt tai lại, nói: "Không được cắn nữa."
"Lần trước anh cũng cắn em mà, anh không có dùng sức đâu. Phồn Phồn, anh cắn nhẹ thôi."
Văn Phồn mím môi: "Không phải vấn đề mạnh hay nhẹ nữa, dù sao anh cũng không được cắn nữa, đây là thói quen xấu anh cần phải bỏ đi."
Sắc mặt của thiếu niên chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, lông mày hiếm khi nhíu lại, đưa tay đẩy hắn ra thể hiện sự phản kháng rõ ràng đối với hành vi vừa rồi của hắn.
Thiệu Dập Tuỳ không vui.
"Phồn Phồn."
"Gọi em cũng vô ích, không được là không được. Có rất nhiều chuyện không phải cứ là bạn bè là được làm, chuyện vừa nãy không được xảy ra nữa."
Hắn vốn đang đau bụng nên tâm trạng không tốt, bây giờ Văn Phồn nói ra những lời này khiến lồng ngực hắn ngột ngạt đến mức muốn nổ tung.
Hắn không hiểu, tại sao không được chứ?
Rõ ràng trước đây hai người đều ngủ chung và tắm chung với nhau, cậu cũng chưa bao giờ từ chối hắn những chuyện như vậy, hiển nhiên là không có vấn đề gì.
Rõ ràng...
Ánh mắt Thiệu Dập Tuỳ nặng nề nhìn cậu: "Em cắn anh đi, anh không né đâu."
Văn Phồn: "Em không muốn cắn anh."
Hắn càng tức giận hơn: "Tại sao? Anh có thể cho em cắn mà."
Văn Phồn đứng lên khỏi ghế sô pha: "Làm gì có lý do nhiều vậy, anh đừng gây sự nữa, em đi nấu cháo xong sẽ lại đây."
Hắn còn muốn kéo cậu lại, nhưng bị Văn Phồn gọi trước: "Thiệu Dập Tuỳ."
Hắn giận dữ rút tay lại.
Cậu đi vòng qua bể bơi vào trong phòng.
Mà Thiệu Dập Tuỳ tựa người vào ghế sô pha, toàn thân tỏ vẻ khó chịu. Từ đầu đến chân, mỗi tế bào đều như đang viết lên hai chữ "tức giận", sau đó còn có thêm chú thích trong ngoặc đơn: Văn Phồn phải dỗ dành mới nguôi giận.
Nhưng cậu thậm chí còn không quay đầu lại.
Sau khi vào phòng khách sạn cậu mới phát hiện Minh Kỷ Dương không hề đi xem cá ngân sa, mà đang ngồi trên ghế sofa chơi game. Nhìn thấy cậu bước vào, y bèn giơ chiếc điều khiển trò chơi trong tay lên.
"Vô rồi à? Chơi chung không?"
Lúc này Văn Phồn mới chợt nhận ra căn phòng tổng thống này có lẽ không phải do Thiếu Dập Tuỳ đặt, mà là của Minh Kỷ Dương.
Cậu thoáng thấy một bộ quần áo vương vãi trên thảm.
Trước đây cậu đã nói Thiệu Dập Tuỳ có rất nhiều tính xấu của con nhà giàu, một trong số đó là bệnh ở sạch, bệnh này còn có xu hướng trở nên nặng hơn theo tuổi tác. Nếu đây là phòng của hắn, Minh Kỷ Dương lại vứt quần áo lung tung thế này chắc đã bị hắn ném cho cá ăn từ lâu rồi.
Cậu lắc đầu: "Không đâu, tôi muốn mượn bếp nấu cháo thôi."
Minh Kỷ Dương tò mò nhướng mày: "Cậu biết nấu ăn sao?"
Văn Phồn: "Biết một chút, trước khi kết hôn tôi sống có một mình thôi."
Minh Kỷ Dương: "Còn tưởng với độ thân thiết của hai người, lúc đi làm sẽ dọn về ở chung luôn chứ."
Cậu không trả lời vấn đề này: "Tôi đi vào phòng bếp trước."
Y ném bộ điều khiển trò chơi xuống, vừa nhìn bóng lưng cậu vừa vươn vai ra, sau đó đứng dậy đi theo cậu vào bếp.
Văn Phồn xắn tay áo sơ mi, nghiêm túc vo gạo.
Minh Kỷ Dương khoanh tay, dựa người vào khung cửa, "Cậu còn nhớ đến tôi làm tôi ngạc nhiên lắm đó."
Văn Phồn: "Có gì đâu mà ngạc nhiên? Lúc đó tôi cũng không còn nhỏ nữa, nên nhớ được mọi chuyện thôi."
"Còn nhớ lúc tôi bị Thiệu Dập Tuỳ đè xuống đất đánh không?" Y tặc lưỡi: "Tôi chưa bao giờ gặp tên đần nào như hắn. Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất tôi bị đánh."
Văn Phồn cười nói: "Hắn đúng là một tên đần."
Hai người đồng thời cười một lúc.
Y đột nhiên hỏi: "Cậu cưới hắn để giúp đỡ thôi đúng không?"
Nhìn thấy cậu do dự nên y lại nói thêm: "Tôi biết gần hết cuộc sống của hắn thế nào mà, cậu không cần phải lo lắng đâu."
Văn Phồn: "Gần như là vậy."
"Vậy cậu sống tình nghĩa thật đó, giúp hắn chuyện này không sợ bản thân cũng bị dính líu à?"
Văn Phồn im lặng vài giây, nói: "Không có."
Y đột nhiên mỉm cười vui vẻ, không biết vì sao lại vui thế.
Cậu chỉnh thời gian cho nồi áp suất xong lại đi rửa tay.
Minh Kỷ Dương: "Cậu biết tôi nhận ra rồi nhỉ?"
Cậu ngước mắt: "Cái gì cơ?"
Y duỗi ra hai ngón tay, chỉ vào mắt mình.
"Đó là cảm giác, không biết cậu có tin hay không nhưng những người như chúng tôi đều có một cảm giác đặc biệt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết ai phải ai không."
Văn Phồn cụp mắt xuống, cẩn thận rửa tay.
"Đừng có im lặng, làm vậy tôi chẳng có cảm giác thành tựu nào cả."
Cậu nhỏ giọng nói: "Tôi không biết nên nói gì mà thôi."
"Vậy để tôi hỏi cậu, hắn có biết chưa?"
Văn Phồn: "Không biết."
"Cậu thích hắn không?"
Văn Phồn: "Không thích."
Minh Kỷ Dương: "Chính miệng cậu nói đấy nhé, cậu không thích nhưng còn hắn thì sao? Tôi đang độc thân, tôi đoán cuộc hôn nhân của hai người sẽ có thời hạn nhất định phải không? Nửa năm? Một năm? Hai năm?"
"Cho dù bao lâu đi nữa cậu cũng phải đến với thế giới của chúng tôi. Thiệu Dập Tuỳ lúc nào cũng thay đổi thất thường, có lẽ cũng không thể hiểu cậu được. Cậu để ý thử đến tôi xem thế nào?"
Chiếc mắt kính viền vàng trên sống mũi của người đàn ông tỏa ra ánh kim loại ấm áp, y nheo mắt mỉm cười tỏ vẻ rất hiểu cậu.
Văn Phồn tự dưng cảm thấy buồn cười, rũ nước trên tay xuống rồi lấy khăn lau tay.
"Tôi không cần cậu lo lắng về chuyện tình cảm dùm tôi, đương nhiên tôi cũng không cần cậu phải lo lắng.".
Kiếm Hiệp Hay"Tôi khác với hắn."
Câu nói này khá kỳ quái.
Văn Phồn đi tới cửa bỗng nhiên bị thân hình cao lớn của Minh Kỷ Dương chặn lại. Cậu bất lực cười: "Con nít chưa trưởng thành mới cảm thấy mình khác biệt với mọi người. Cậu vẫn còn là con nít à?"
Thiếu niên bỗng nhiên ở rất gần, khuôn mặt đẹp đẽ cũng đột nhiên đập vào trong mắt. Ánh mắt của Minh Kỷ Dương không tự chủ nhìn vào đôi môi đầy đặn đỏ hồng của cậu.
Giống như một loại trái cây chín mọng, chua ngọt nhiều nước, chưa từng được ai hái nên vẫn đẹp đẽ đến nao lòng. Cắn một miếng tưởng chừng như nước ngọt sẽ chảy ra ngay.
Minh Kỷ Dương: "Tôi đương nhiên khác hắn."
"Hắn sẽ không thích cậu, nhưng tôi thì có."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.