Lão Bạch nhìn một chốc mà chẳng thấy anh lộ sơ hở nào, bèn mắng: "Đồ diễn viên nhà cậu!"
Lan Hà: "Vậy lát nữa anh có đến khách sạn chỗ tôi không?"
Lão Bạch: "À, có chứ."
Đến cả cái đĩnh vàng tự dưng chan chứa tình yêu thương nóng rực của cha mà y còn nhét vào lòng được thì chẳng lẽ bị xem thành con trai mà y chịu bỏ qua cho à, nực cười.
Lan Hà hỏi y: "Chẳng phải anh đến phá án ư? Án gì?"
"Ừ, có một con quỷ chuồn mất." Lão Bạch nhìn xung quanh, bực mình nói, "Cũng do ta nhất thời sơ sẩy, nó chạy đến đây thì mất tăm."
Bình thường quỷ bị con người đi xuyên qua thì thân thể nó sẽ bị mờ đi một lát, phải mất một thời gian ngắn mới ngưng tụ lại lần nữa. Cảm giác đó không dễ chịu cho lắm, thành ra bình thường quỷ sẽ không thích đến nơi đông người. Bây giờ ở cái công viên giải trí này, ngoài chỗ bé tí nơi đoàn phim đang quay ra thì vắng tanh vắng ngắt, là nơi nương náu thích hợp nhất ở gần đây.
Lan Hà có hơi nghi ngờ, "Lần trước anh kể tôi là tỉ lệ để xổng quỷ của âm ty Đông Nhạc thấp hơn âm tào địa phủ rất nhiều cơ mà... Vậy rốt cuộc Kết Vô Thường có tác dụng gì không, có phải anh chém gió với tôi không?"
Anh còn học cả Kết Vô Thường kìa, đừng bảo là uổng công học nhé.
Lão Bạch mặt tái đi, gân cổ thanh minh: "Chuyện đó mà giả được hả. Chẳng, chẳng qua lần này là ngoài ý muốn, tên quỷ đó có họ lúc sống và chết khác nhau!"
Lan Hà nhìn cổ y càng rướn càng dài ra, thế là bị dọa sợ: "Anh cứ nói bình thường với tôi không được à? Họ lúc sống và chết khác nhau là sao?"
Lão Bạch: "Trên tờ điệp của ta thì con quỷ của hôm nay có tên là Diêu Thịnh Minh, nhưng đến khi ta bắt gã thì gã lại chỉ vào chứng minh thư rồi bảo ta người ta muốn bắt là Diêu Thịnh Minh, chẳng liên quan gì đến Sở Thịnh Minh là gã cả! Ta thấy cũng hợp lí, vả lại đó không phải chứng minh thư giả nên tưởng đi lầm đường. Ta đi tìm mãi, vừa quay đầu lại thì thấy gã biến mất, lúc này mới ngộ ra, té ra là họ lúc sống và chết khác nhau!"
"Có một số người, họ viết trên chứng minh thư lúc còn sống và trên bia mộ là khác nhau. Rất nhiều thế hệ như vậy, có điều trong sổ sinh tử của bọn ta chỉ lấy họ lúc chết làm chuẩn, thi thoảng không kịp cập nhật, hoặc sơ ý cái là... Ta vội vã đi tra xét xem vì sao tên này lại có họ lúc sống và chết khác nhau, thì ra là do tổ tiên mấy đời trước của nhà gã có một bà vợ nhà họ Sở sau khi chồng mất bèn tái giá sang nhà họ Diêu, con cái sinh cho nhà họ Sở cũng chuyển sang nhà họ Diêu. Sau này kinh doanh phất lên, hai nhà Sở Diêu đều muốn tranh đoạt, vì vậy từ đời của gã thì con cháu toàn là họ lúc sống và chết khác nhau, khi sống mang họ Sở, lúc chết mang họ Diêu."
"Cậu nói coi, chuyện này trách ta được hay sao? Dù có đổi sang Nghiêm Tam thì gã cũng sẽ lúng túng thôi!"
Lan Hà không ngờ còn có tập tục này tồn tại, "Vậy thì làm khó anh quá, mấy đời rồi mà vẫn chưa cập nhật, công việc giấy tờ rề rà quá thể. Mà tôi cũng đang muốn tìm người, chi bằng chúng ta đi chung đi?"
...
"Sao không lên được chỗ này nhỉ..." Thi Tuyền đeo máy ảnh ống kính đơn phản xạ, miệng lầu bà lầu bầu. Cô muốn tìm một nơi chụp ảnh ngon nghẻ và hoàn hảo, công viên giải trí vào đêm bật đèn sáng lung linh trông rất đẹp, hơn nữa vì cho đoàn phim thuê, chưa kể bây giờ cũng khá muộn rồi nên vắng tanh như chùa Bà Đanh, không có khách du lịch, thành thử đem đến một cảm giác khác.
Thi Tuyền nghĩ mình ở gần địa điểm quay, chỉ cần đi qua một con đường, rẽ một cái là đến nên không lo lắng quá.
Do đang ở công viên giải trí nên đa số kiến trúc mang gam màu ấm áp đáng yêu: Vàng hồng, xanh da trời hồng, và hồng là chủ yếu, các cửa hàng trên đường lấy chủ đề là truyện thiếu nhi, trong tủ kính toàn là đồ chơi và thú bông. Ngặt nỗi giờ là ban đêm nên chỉ có ánh sáng chập choạng là rọi chiếu chúng nó, nhìn như vậy nom hiu quạnh đến lạ.
Lúc này, đằng trước loáng thoáng có tiếng nhạc êm ái, đi càng gần thì tiếng càng lớn, là một bài hát nước ngoài, giọng nữ ngọt lịm nghe rất hợp với công viên giải trí.
"Ôi..." Thi Tuyền chà tay, cô không muốn đi tìm nơi phát ra giọng hát ấy, chỉ cảm thấy tiếng hát này rất kì quặc. Chỉ cần nghe đôi ba câu chuyện ma là biết, đừng bao giờ hóng hớt quá.
"Không chụp nữa không chụp nữa." Thậm chí Thi Tuyền còn không dám nhìn lại ảnh mình chụp đã cất máy vào túi, đeo trên lưng rồi về.
Thế nhưng vừa mới ngoái đầu lại, cô bèn thấy mông lung, đây là nơi cô tới ư? Sao cứ thấy khang khác, là do góc nhìn chăng?
Không biết Thi Tuyền nghĩ nhiều quá hay sao mà bây giờ nhìn đám thú bông trong tủ kính bên đường cứ có cảm giác mình đang bị nhìn trộm, đôi mắt và nụ cười vô hồn của chúng làm Thi Tuyền bất an.
... Chắc kèo là tại ánh sáng rồi, ai bảo ánh đèn rọi từ dưới lên trông như phim kinh dị thế kia!
Thi Tuyền tự an ủi mình, chẳng chắc chắn lắm mà vừa nhìn đường vừa đi về. Cô nhớ chỉ cần đi qua con đường này và rẽ một cái là có thể thấy đoàn phim.
Rẽ xong thì lại thấy vòng quay ngựa gỗ quạnh quẽ vắng tanh đứng lặng dưới ánh đèn.
"..." Thi Tuyền rùng mình, tại sao lại vậy được nhỉ?
Lạc đường rồi ư, cơ mà làm sao cô lại nhớ nhầm một con đường đơn giản thế này cho được? Rõ là cô nhớ mình chỉ đi đến nơi cách tầm một con đường thôi mà.
Thi Tuyền lùi về sau hai bước rồi xoay người, quay trở lại giao lộ, sắc mặt khó coi rẽ sang hướng khác. Vừa mới rẽ xong thì trước mặt lại có một loạt máy gắp thú bông đang phát bài hát nước ngoài du dương và đáng yêu.
Đúng là cái tiếng cô loáng thoáng nghe được ở một đầu khác của con đường này, chỉ là lúc đó cô quyết định quay về.
Vậy mà bây giờ...
Ở đây còn có một loạt máy gắp thú bông tự khởi động?
Trước đó, công viên giải trí đem đến cho cô cảm giác không có du khách, chỉ láng máng có tiếng đoàn phim, cô muốn tìm chỗ yên tĩnh, mà ánh đèn cũng chụp đẹp nữa. Giờ đây, chẳng biết tự bao giờ mà không còn nghe thấy tiếng đoàn phim đâu nữa, nhạc nền có chất lượng âm thanh không tốt mà âm lượng còn to của đám máy gắp thú bông nương theo gió đêm tản ra khắp khu giải trí, đến cả những bức tượng nhân vật đáng yêu ven đường cũng làm Thi Tuyền sợ điếng người.
Thi Tuyền lập tức sờ túi, nhưng bây giờ cô đang mặc đồ quay phim, không mang điện thoại theo. Cô siết chặt dây đeo máy ảnh, muốn bật khóc. Đến cả một con nhím to mà còn làm cô sợ chết khiếp thì huống chi là trải nghiệm gặp quỷ dựng tường như ảo như thật này.
Ngoài nỗi sợ hãi ra thì Thi Tuyền thấy hơi ấm ức. Người luôn chú ý như cô không treo chữ quỷ bên môi, không chơi điệp tiên hay bút tiên, không tò mò động tĩnh của ma quỷ, không dám rời khỏi đám đông quá xa, thi thoảng còn đến đạo quán cầu phúc... thì tại sao cô lại gặp phải chuyện này chứ!
(*Điệp tiên giống cầu cơ hay thấy trên phim nhưng các chữ được viết dày đặc hơn theo hình tròn, dùng một cái bát có thủng đáy để nhìn chữ khi hồn ma di chuyển bát và đáp lại.
*Bút tiên là một loại giống như trên nhưng dùng bút để quỷ cầm tay mình viết. Có một bộ phim là Bunshinsaba (tiếng Việt mình gọi là Bút Tiên) là về cái này.)
Người xưa có nói quỷ bảy phần sợ người, người ba phần sợ quỷ, người nào tương đối hung hãn thì quỷ sẽ chẳng dám xớ rớ, cho nên mới phải làm mấy chuyện huyễn hoặc để dọa, làm con người hốt hoảng trước.
Đằng nào cũng từng nghe rất nhiều truyền thuyết rồi, Thi Tuyền nghĩ đến lý luận này, bắt đầu há mồm thở, cố gắng bình tĩnh lại, tự hỏi nên làm gì đây, có nên... chửi tiểu quỷ không?
Nhưng khi cô run run há miệng ra thì mới phát hiện hiểu thì hiểu đấy nhưng lúc thực sự phải làm thì cả người cô nhũn ra như chi chi, tiếng quát tháo như trong tưởng tượng chẳng phát ra nổi, chỉ có tiếng ư ử như mèo kêu, miệng chẳng tài nào mở ra được.
Nếu mắng thì chắc đến cả con nít cũng không sợ.
"... Phụt!" Thi Tuyền chúi đầu về phía trước nhổ một ngụm nước bọt ra, cố gắng nhổ cho khí thế, rồi cắm đầu cắm cổ chạy ra đằng trước.
Tiếng nhạc nhức óc và khoan khái cứ lởn vởn bên tai, dường như có làm gì cũng không xua đi được. Thi Tuyền chạy đến khi chân nhưng nhức, ngẩng đầu lên thấy phía trước vẫn là một loạt máy gắp thú bông, trong khi kiến trúc xung quanh cô vẫn cực kì xa lạ, không biết đoàn phim ở phía nào.
Đám thú nhồi bông trong máy gắp như đang nhìn chằm chằm vào cô, để lộ nụ cười khờ dại. Bình thường cô thấy chúng đáng yêu, lúc này chỉ muốn phát điên lên. Thi Tuyền rưng rưng, đá một cú vào một cái máy gắp rồi bùng nổ: "Đi chết đi!"
Máy gắp thú bông lắc lư, một con gấu mèo trong đó bắn lên như nằm sấp trên thành máy trong khi rõ là chẳng có điểm bám lực nào, nó cứ mở đôi mắt đen láy nhìn cô lom lom qua lớp kính.
Sau đó, nó bắt đầu đấm kính. Một cú, hai cú, kính bắt đầu có vết rạn.
"A!" Thi Tuyền không còn dũng khí mà cứng rắn nữa, quay đầu chạy bạt mạng lại đâm vào một người. Cô nhảy phắt lên như chạm phải nước sôi, tay vung vẩy lung tung như ếch nhảy, "A a a a!"
"Thi Tuyền à?"
"..." Tiếng hét của Thi Tuyền im bặt.
Cô mở mắt ra bèn thấy gương mặt của Lan Hà, người ta đang nhìn cô với biểu cảm nghi ngờ, "Em chạy đi đâu chụp ảnh vậy, trợ lý đang tìm em đó. Sao em... lại chơi gắp thú bông ở đây?"
Thi Tuyền tức thì nhảy dựng lên, túm góc áo của Lan Hà, lần nữa nhắm mắt thốt: "Đi mau, đi mau!"
Thấy cô nhắm mắt rồi, Lan Hà nhìn ra phía máy gắp thú bông — Lão Bạch đương đi vào máy đánh túi bụi với một con thú nhồi bông, thế là có một con quỷ bay ra ngoài, chắc hẳn là Diêu Thịnh Minh có họ lúc sống và chết khác nhau nọ. Gã gầy đét như xương khô, mặt dí hẳn lên kính, mở cái miệng tối om om ra phía hai người sống bên ngoài. Vì động tác quá mạnh mà rất nhiều con thú khác rớt ra khỏi máy gắp, rơi vãi đầy đất.
Lan Hà: "Sao? Nhiều thú thật đấy."
Con quỷ kia hãy còn đang quần nhau với lão Bạch, nghe vậy bèn há to miệng với người sống, mắt ứa máu.
Lão Bạch đã đè nghiến con quỷ kia xuống. Gã cực kì không cam lòng nhìn thoáng qua Lan Hà, không hiểu tại sao lại có một kẻ gan dạ đến thế, động tĩnh gã gây ra lớn thế cơ mà. Song, gã đã bị lão Bạch tóm gọn ngay tức thì, trói lại bằng kết, y còn đắc chí tự mãn nói: "Đúng là to gan lớn mật, tên đã bị ghi trong sổ rồi mà còn dám giở thủ đoạn với Bạch gia ta, ta sẽ áp giải ngươi xuống âm ty!"
Lan Hà vỗ vai Thi Tuyền, "Em đang nói gì vậy, mở mắt ra nhìn coi."
"Đó không phải là..." Thi Tuyền sợ sệt hé mắt nhìn thì phát hiện dưới đất có những hơn mười con gấu mèo, không biết có gồm cái con đấm vào kính kia không nữa, mà nhắc đến kính... Bây giờ nhìn lại, trông kính chẳng bị làm sao, cô ngẩn ra, càng thấy lạnh gáy.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì Lan Hà đã bước tới, nhặt hết đám thú nhồi bông lên, ngực đầy ứ gấu mèo, "Em giỏi thật đó, gắp được nhiều thế này mà không cần hả. Đi thôi."
Thi Tuyền: "..."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sự bình tĩnh của Lan Hà đã tác động đến Thi Tuyền. Môi cô giần giật, tuy rất tin rằng những gì mình gặp phải ban nãy không phải ảo giác, song cô quyết định ít nhất bây giờ sẽ không nói, có lẽ đi theo người cực kì gan dạ như Lan Hà thì sẽ không sao nữa.
Thi Tuyền và Lan Hà bước chân trên đường về, bốn bề vắng lặng, Thi Tuyền vẫn sợ, ban đầu duỗi tay định túm góc áo của Lan Hà, dần dần đi càng gần về trước lại muốn nắm lấy tay anh.
Lão Bạch cũng xách một con quỷ bay bên cạnh, bám theo Lan Hà, do muốn nói chuyện với anh mà lại không muốn bị Diêu Thịnh Minh biết thân phận của anh nên cố tình thè lưỡi dài ra bám lên người quỷ, dính nước miếng nhầy nhụa. "Bép" – liếm cho mắt, tai và miệng quỷ dính lại vào nhau.
Lan Hà mắc ói: "Ụa..."
Thi Tuyền cứng đờ: "?"
Cô như chim sợ cành cong, rụt tay về, nức nở: "Em xin lỗi..."
Lan Hà: "..."
Lan Hà đang thấy dạ dày nhộn nhạo, chứ không bình thường anh sẽ nhịn xuống được, anh còn xấu hổ hơn Thi Tuyền: "Không... Không sao không sao!"
Thi Tuyền lại túm góc áo, "Anh không phải giải thích đâu, em xin lỗi thật lòng đấy! Anh à, em chỉ quá sợ thôi chứ không có ý gì khác, cũng không có gì hết... Em túm đây được chứ?"
Lan Hà: "..."
Anh không biết nên nói gì cho phải bèn im re.
Nơi này rất yên ắng, Thi Tuyền cầm lòng không đặng cứ nói huyên thuyên suốt rồi đột ngột đổi đề tài: "Không biết Y Bình ra sao rồi anh nhỉ? Em nghe bảo nhím hoang không nuôi nhốt được, chứ không nó sẽ dễ chết lắm."
Lão Bạch hả hê: "Thấy chưa, lần này trói chặt rồi, tuyệt đối không thoát nổi."
Lan Hà: "Hửm?"
Thi Tuyền: "Ừm, em tra ra được đó. Nhưng nếu Y Bình bị thương nặng quá thì có khi thả đi lại càng nguy hiểm hơn."
Lão Bạch: "Đương nhiên rồi! Ổn thỏa rồi!"
Lan Hà: "À..."
Thi Tuyền: "Cơ mà em lại nghe bảo không được nuôi Bạch tiên trong nhà..."
Lão Bạch: "Cái chiêu trét đầu gã như ta ban nãy ấy, Nghiêm Tam nài nỉ ta lâu lắm rồi mà ta ứ chịu dạy cho gã, cũng là tuyệt kĩ độc môn đó."
Lan Hà: "Chưa nghe bao giờ!"
Anh cứ đồng thời đối phó cả đôi bên, phụ họa suốt dọc đường cho đến khi đám người bận rộn của đoàn phim xuất hiện trước mắt.
"Thoát rồi!" Thi Tuyền sắp rơi nước mắt, chưa bao giờ cô thấy hình ảnh tiêu biểu cho sự tăng ca lại đáng yêu đến thế.
"Ờm, thú nhồi bông của em này?" Lan Hà đưa ra.
"Đừng!" Mém tí nữa thì Thi Tuyền đã hét toáng lên. Cô nghĩ từ nay về sau cô sẽ có bóng ma với máy gắp thú bông quá, "Anh cũng đừng lấy về. Ban nãy... nó..."
Do vẫn đang là ban đêm nên Thi Tuyền cũng kiêng kị không dám kể thẳng chuyện mình gặp phải.
"Sao vậy, không muốn thì đưa anh." Lan Hà trưng biểu cảm không sao, "Anh lấy về cho Y Bình lót chơi, mềm như này cơ mà. Chẳng phải lần trước em còn bảo Y Bình tà môn sao, lấy độc trị độc, em xem thử Y Bình với chúng, con nào tà hơn con nào đi."
Thi Tuyền: "A? Cũng phải..."
Lan Hà đặt hết đám thú nhồi bông lên băng ghế, lão Bạch vẫn chưa bay đi ngay mà cứ bay tà tà bên cạnh, tò mò nhìn họ làm việc như thế nào, "Sao cậu có thể ngồi ở đây?"
Bởi vì cảnh diễn đêm nay của Lan Hà đã xong xuôi, chỉ ngồi ở đây xem có phải quay bổ sung thêm không. Đạo diễn vẫn chưa xác nhận, nhưng vì lão Bạch đã hỏi ra miệng, anh bèn im lặng một lát, đoạn che miệng nói nhỏ: "Bởi vì tôi là một nam ba flop sấp mặt, không bận như vai chính."
Lão Bạch hỏi ngay: "Thế còn chả bằng cậu đi làm Vô Thường toàn thời gian luôn đi. Ta thấy với cái năng lực của cậu nhất định có thể nhảy lên ba cấp."
Lan Hà vẫn vững như kiềng ba chân, "Anh nên về phục mệnh rồi đó, dạo này loạn lạc lắm, cẩn thận đi dọc đường cũng bị cướp nhé."
Lão Bạch lầu bầu, "Đằng nào cũng phải để ta thở cái đã chứ, mệt thật sự."
Đúng lúc này có một con bướm bay tới từ trên trời, đợi đến khi nó bay đến gần thì Lan Hà mới phát hiện nó không phải bướm mà là tro giấy.
Lão Bạch vò trong tay, bướm tro biến thành tờ giấy màu trắng trong tay y. Lão Bạch nhìn, gương mặt người chết nổi màu xanh, "Không xong rồi, Nghiêm Tam đã gặp chuyện."
"Anh Nghiêm Tam bị làm sao?"
Lão Bạch vội la lên: "Gã chỉ bảo là "Cứu quỷ với", đang ở bên chùa Giác Tuệ, không biết đã gặp phải nguy hiểm gì. Ta muốn đi tìm gã, bây giờ cậu có rỗi để đi cùng không?"
Sau khi lão Bạch cầm tiền thì rất chi là giữ chữ tín, song hiện giờ lại mở miệng xin giúp đỡ thì cũng hiểu được, Nghiêm Tam gấp đến độ còn chẳng nói được một câu xin viện trợ trọn vẹn kia kìa. Lan Hà chỉ lưỡng lự một thoáng rồi nói ngay: "Anh đi trước đi, tôi tìm một chỗ "chết" xong thì tới liền."
Lão Bạch: "...... Ờ được!"
...
Lan Hà đi tìm Vương Mậu, xác nhận lại với ông xem có chỗ nào cần mình nữa không rồi bảo bụng không ổn, tìm chỗ nghỉ một lát, Vương Mậu đồng ý ngay tắp lự.
Ban đầu anh định lên xe của đoàn phim, song nghĩ lại sợ dọa người trong đoàn bèn tìm một phòng chứa đồ vắng người trong công viên giải trí, ngồi xuống, hồn rời khỏi xác, sau đó bay về phía chùa Giác Tuệ.
Lan Hà đứng xa lắc mà đã thấy bầy quỷ tụ tập, hai ngọn đèn lồng đỏ lơ lửng trên không.
Đến gần hơn bèn thấy đôi mắt hẹp dài của Nghiêm Tam ầng ậc nước mắt, chẳng biết mũ trên đầu chạy đi đâu rồi, đang ngồi nản lòng dưới đất.
Lão Bạch đang hỏi chúng quỷ... Ngoài họ ra thì Tống Phù Đàn cũng ở đó, hắn dắt con lừa què đứng một bên, bộ đồ đen bay phần phật thì bị Ngọa Ngư đè xuống, sau lưng là tường chùa đỏ chót, trông rất nghệ.
Lan Hà thoắt cái xuất hiện, "Chuyện này là sao, sao Tiểu Tống cũng ở đây?"
"Cậu đến rồi." Nghiêm Tam khóc thút thít, "Hôm nay may mà có Tiểu Tống nhiệt tình giúp ta."
Lan Hà lấy làm lạ, làm sao hai chữ này lại gắn với Tiểu Tống được, hắn gặp quỷ còn thấy phiền hà hơn cả mình cơ mà.
Tống Phù Đàn: "Ta không..."
Nghiêm Tam: "Hôm nay ta tới dẫn hồn, không biết thằng nhãi nào thừa cơ ta lu bu mà cướp đồ ta, ta bèn chạy, chạy đi... Đúng lúc trông thấy con lừa cậu gấp. Ta liếc cái là nhận ra thủ pháp kia luôn. Thế là lúc đó ta vừa xin viện trợ vừa muốn cưỡi lừa chạy. Ai ngờ con lừa này bị què, may là nhóc con dắt lừa này đến giúp ta. Cơ mà mũ quan của ta vẫn bị cướp mất, bây giờ đang rà soát manh mối."
Tống Phù Đàn: "Không phải đâu..."
Nghiêm Tam: "Cảm ơn cậu!"
"..." Tống Phù Đàn bèn chuyển sang kể với Lan Hà, "Trên đường hồi hồn thì y đoạt con lừa của ta, ta bèn túm nó về."
"Thì cũng xêm xêm." Nghiêm Tam nói, "Ranh con kia sợ Phật quang trên người cậu ta mới chuồn mất. Cảm ơn cậu nhé, không hổ là bạn của Tiểu Lai, rất nhiệt tình. Bây giờ còn ở lại đây suy ngẫm manh mối."
Tống Phù Đàn: "..."
... Hắn thấy bạn hợp tác của Tiểu Lai xuất hiện, không chừng Tiểu Lai cũng sẽ xuất hiện nên mới ở lại đó chứ.
Lan Hà nhịn cười đáp: "Vậy thì cảm ơn anh nhiều nhé. Đây là đồng nghiệp của tôi, các anh mới chỉ gặp nhau được một lần nhỉ."
Tống Phù Đàn thấy anh cười bèn cảm thấy mình chẳng biết nói gì nữa cả, nhanh miệng nhận: "Ừ, không có gì."
"Sao còn dám cướp của âm sai vậy, bây giờ tình hình ra sao rồi, hỏi ra manh mối chưa?" Lan Hà hỏi, "Và cái mũ kia nữa..."
Do có Tống Phù Đàn ở đây nên anh chỉ nói một nửa.
Lão Bạch rầu rĩ: "Chưa có manh mối, không ai thấy rõ cả, đến cả việc kẻ kia là người hay quỷ cũng không biết nốt. Mũ quan của âm sai chúng ta, nếu người sống đội thì có thể ẩn thân, xem như nửa quỷ. Trước đây cũng có kẻ cầm nhầm phải mũ quan rồi đi kiếm chác, đạo sĩ tầm thường không phá phép được."
Một Vô Thường bán thời gian như Lan Hà không biết mũ quan này còn có công dụng đó, nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lí phết. Anh suy nghĩ: "Để tôi ngửi xem có manh mối gì không."
Lan Hà đốt móng tay của Hồ Bảy Chín, chẳng mấy chốc đã có khứu giác của Hồ tiên, đương nhiên tay cũng thành móng lông.
Tống Phù Đàn kinh hãi nhìn chàm chằm.
Lão Bạch cũng "Ơ" một tiếng, "Cái móng này trông không giống của cô Hồ!"
Lan Hà ngại ngùng giơ tay phải lên cho mọi người triển lãm: "Là của cô Hồ Bảy Chín."
Lão Bạch thầm nhủ: "Quen đến số 79 từ bao giờ vậy trời..."
— Hồ Môn lắm đệ tử, không phải ai y cũng biết.
Tống Phù Đàn từng tiếp xúc với tên cướp mũ nên Lan Hà ngửi lưng lừa trước rồi ngửi ngón tay thon dài của hắn, "Chạm nơi này chưa?"
Tống Phù Đàn nhìn y cúi đầu kề sát với tay mình, hơi thở lạnh lẽo ập tới, ngón tay vô thức cong lại, như có như không xẹt qua cái mũi hơi hếch của y qua lớp khẩu trang, cảm giác lành lạnh, thấp giọng nói: "... Ở sau lưng."
Tên cướp đồ của Nghiêm Tam chạm phải Ngọa Ngư phía sau lưng hắn nên mới bị phỏng chạy đi.
"À." Lan Hà vòng ra sau hắn, lại cúi đầu ngửi thử, mấy sợi tóc lướt qua gáy hắn rồi mắt trợn lên, "Cái này, hình như là... mùi của chồn."
Vừa nhắc đến chồn là anh lại nhớ tới Hồ Bảy Chín, không kiềm nổi mà nói: "Hoàng Môn bị sao vậy nhỉ, mấy ngày trước cô Hồ Bảy Chín cũng bị chồn cướp."
"Chồn?" Nghiêm Tam còn chưa xi nhê gì thì lão Bạch đã nghiêm mặt lại, "Lại là chồn sao?!"
"Sao? "Lại" là sao?"
Lão Bạch cả giận: "Các cậu chưa biết đó thôi, đã nhiều ngày nay cô Hồ cũng nhận tin về mấy vụ cướp giật tiền của và hương khói, gây tổn thương đến tiên gia, manh mối đều mơ hồ chỉ về phía Hoàng Môn. Ban đầu cô ấy bận trăm công nghìn việc, không có cách phân thân ra bèn quên mất, không ngờ càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ chúng còn ra tay với cả âm sai. Hoàng Môn định thừa cơ đại loạn mà vơ vét một khoản kếch xù à? Đúng là liều lĩnh!"
Ngay cả Hồ Bảy Chín còn ngại đi cáo trạng, nào ngờ cô không phải người bị hại duy nhất. Hóa ra không phải người, cũng không phải quỷ, mà là đám chồn quấy phá.
Nghiêm Tam nghe xong bèn mở lời: "Nếu việc này liên quan đến Tứ Đại Môn thì ta có hướng điều tra rồi, tốt nhất là có thể bắt tay với cô Hồ."
Mà nghe thì thấy đám chồn sóc này phát điên rồi, đến cả người nhà mà cũng cướp thì khỏi cần lo Ngài trên núi Diệu Cảm kia che chở cho.
"Cũng nên nói cho cô ấy biết, chi bằng đốt một cái giá hương, mời cô ấy đến." Lão Bạch tiếc đứt gan đứt ruột lấy đống hương quý giá Lan Hà làm ra, định bụng đốt mời cô cả tới.
Chị Hồ vẫn chưa tới ngay, Lan Hà thừa dịp giơ móng vuốt hỏi Tống Phù Đàn: "Anh có thấy chỗ nào khó chịu không? Tôi xoa cho anh cho. Đây là quà Hồ tiên tặng, có thể chữa bệnh."
Đằng nào cũng đốt móng tay rồi, chỉ để ngửi mùi thì lãng phí quá.
Tống Phù Đàn thấy anh giơ vuốt lên bèn bắt đầu nghi ngờ lần này mình thực sự đang nằm mơ, mà sao lại mơ giấc mơ này nhỉ? Trước đây hắn chẳng thấy đáng yêu tẹo nào, chỉ là khi nhìn đám lông tơ mà thường sẽ muốn xịt thuốc diệt bọ ngay được đặt ở trên người Tiểu Lai thì...
Khói hương bốc nghi ngút, bay về phía núi Diệu Cảm.
Lúc bấy giờ, chị Hồ đến khiến Tống Phù Đàn chắc chắn đây không phải là mơ.
Nhưng hắn còn chưa kịp thốt câu nào thì Lan Hà đã rụt tay ra sau lưng, cũng giấu nhẹm móng vuốt đi.
Chị Hồ giẫm lên làn khói lượn lờ, khoan thai đến muộn.
"Ồ, sao ở đây huyên náo vậy." Chị Hồ nhìn cảnh này bèn che miệng hỏi, nhưng Lan Hà vẫn nhìn ra giữa đầu lông mày chị hơi nhuốm nét mệt mỏi, xem ra chị bận tối mắt tối mũi lắm, "Cậu Đến cũng ở đây cơ à..."
Chị vừa dứt lời thì bước chân chậm lại, đứng trước mặt Lan Hà, liếm môi, "Có mùi của cục gai nào thì phải?"
"Chào chị Hồ, là Bạch tiên tôi cứu về." Lan Hà chào, vội chuyển sang đề tài khác, "Tôi còn định hỏi chị đây, cần làm gì để phán đoán xem một Bạch tiên có tâm địa lương thiện hay không, đáng để cán một cái là..."
"Gượm đã." Chị Hồ mặt nặng như chì, lại hít mũi, cẩn thận ngửi, chốc sau bèn giận tím mặt, hóa thành đầu hồ ly nổi đóa, "Không đúng, cậu còn nuôi con khác. Nói mau, là tiểu hồ ly tinh phương nào!"
Lan Hà: "..."
Mà... chắc là lúc này nên nói, chị hãy nghe tôi giải thích nhỉ???
*Tác giả:
Hồ 79: Nguy rồi!
Chị Hồ: Em gái có thể thì chị cũng có thể!
Tống Phù Đàn: Hello???
Nhiều người hỏi quá nên tôi sẽ giải thích Y Bình là gì nhá! Y Bình trong "Dòng sông ly biệt" lúc nhảy cầu đã từng nói, lông tôi đâu, tôi không tìm thấy lông tôi đâu cả. Cô ấy là một con nhím nhổ sạch lông vì tình yêu... Giải thích xong tự dưng tôi lại thấy chẳng buồn cười tí nào huhu, tui gớt nước mắt luôn á.