Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

Chương 3: Tui có một kĩ năng diễn đặc biệt



Chuyển ngữ: Dú

Chương 3: Tui có một kĩ năng diễn đặc biệt

Còn cả Bạch Vô Thường xanh Navy ư? Có hiểu học thuyết âm dương không đấy?

Lão Bạch xị mặt: "Đừng nói linh tinh!"

Quạt trong tay y phất lên, nhìn thì nhẹ nhàng mà lại tạo thành một làn gió âm, thổi trúng linh hồn Trình Hải Đông làm nó lắc lư, bay về phía thân xác. Chắc là trả hồn về thôi.

Lan Hà nhìn Tống Cần Dân lấp ló đằng sau cửa, chỉ lộ nửa người. Đến lượt ông rồi.

Sau khi chết, con người phải đến báo tên ở chỗ Thành Hoàng. Tống Cần Dân nán lại dương nên mới khiến lão Bạch đến bắt hồn, còn về chuyện vì sao ông cụ có thể nán lại thì...

Lão Bạch lại xị mặt: "Căn nhà này được xây rất khéo, rất nhiều đồ trấn yểm, quỷ ở âm phủ muốn đi vào sẽ dễ lạc hướng. Song, nó vẫn tuân theo phương pháp tạo mệnh nên không gây ảnh hưởng tới chủ nhà. Ông ta trốn nhờ cái này, nhưng cậu là hồn người sống, không bị ảnh hưởng, có thể lôi được ông ta ra."

Câu giải thích này của lão Bạch không chỉ để Lan Hà nghe mà còn là để hù dọa Tống Cần Dân.

Quả nhiên Tống Cần Dân vừa nghe đã quýnh cả lên. Ông cụ tưởng hai vị này không có cách bắt ông như các âm sai trước đó, giờ mới cuống cuồng chạy vào phòng.

Lan Hà sực nhớ đến vụ cán bộ thôn ngày đó từng thổi phồng chuyện thiết kế phong thủy nhà cửa thôn Nhạn Đường. Xem ra thầy phong thủy trăm năm trước có phải hậu duệ của Quỷ Cốc Tử không thì không biết, nhưng quả là một cao nhân!

Dù anh đang ở dạng linh hồn thì cũng không phải quỷ thật, hiện giờ vào phòng chẳng thấy khó chịu gì bèn quăng xích đi.

Lan Hà chỉ quăng bừa thôi, anh và Tống Cần Dân cách nhau tận mấy mét cơ mà, song xích câu hồn vẫn tóm được Tống Cần Dân không trượt phát nào. Tống Cần Dân vốn dĩ không phải lệ quỷ, chỉ là lòng ôm chấp niệm nên mượn sức mạnh của nhà tổ để nán lại dương gian mà thôi.

Bị xích câu hồn trói lại, giờ đây ông cụ đã đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nổi.

Lan Hà kéo xích về, Tống Cần Dân cũng bay tới, về cơ bản thì không nặng gì, bị Lan Hà dẫn ra ngoài.

"Quan lớn, quan lớn ơi, ngài tha cho tôi đi, tôi không muốn đi." Tống Cần Dân cầu xin.

"Ông ơi ông, đừng gọi cháu như thế." Lan Hà đáp, "Ông phối hợp bọn cháu làm việc đi."

Tống Cần Dân: "..."

Ông cụ không hiểu tại sao âm sai lại gọi mình là "ông". Chẳng phải truyền thuyết bảo Vô Thường sống trăm nghìn năm à, với cả sao cứ thấy ngữ điệu này nghe quen đến lạ...

Tống Cần Dân nghĩ lại cẩn thận, hơi giống cách nói của cậu cán bộ lưu trú trẻ lúc đến nhà mình làm việc.

"Ông nói xem, ông trốn làm gì? Ở lại nhân gian làm cô hồn dã quỷ, sống được mấy năm mà chẳng được thờ cúng hay thưởng thụ gì, chỉ biết cắn răng chịu đói, một năm ăn một bữa cơm thì có gì hay!" Lão Bạch lấy làm lạ, "Ông xem, bao nhiêu dã quỷ quanh quẩn trên dương thế toàn khóc lóc đòi xuống âm phủ đấy thôi."

Tống Cần Dân mới chết, làm gì mà biết nhiều như vậy. Ông cụ vẫn mạnh miệng: "Có phải tôi không phối hợp với công việc chính phủ đâu (Lan Hà:??). Ngài xem, thôn khuyến khích trồng trà, tôi tiên phong trồng trà; bảo sửa nhà vệ sinh tôi cũng ủng hộ... Nhưng từ lâu tôi đã tích tiền để lo ma chay rồi. Ấy vậy mà con tôi bất hiếu, gạt một con quỷ đã chết là tôi đây, chỉ dùng chưa đến nửa số tiền đó, tôi không cam lòng!"

Tống Cần Dân bắt đầu trách móc con trai mình, trông đúng là không cam lòng thật.

Con trai ông cụ không tôn trọng người đã khuất, Lan Hà bèn hỏi lão Bạch: "Giúp ông ấy được không?"

Lão Bạch dửng dưng: "Người và quỷ không chung đường!"

Lan Hà nghĩ đến chuyện ông cụ còn trì hoãn vụ phướn chiêu phúc nên kìm lòng không đậu: "Không có cách nào cả ư? Kiểu như chúng ta đi ngang qua nhà con trai ông ấy thì trộm lại tiền của ông ấy về đi mua đồ cúng, vậy là ông ấy có thể yên tâm ra đi rồi."

Tống Cần Dân hãy còn chưa nói gì thì lão Bạch đã nói: "Vậy phải thu 30% phí thủ tục! Ông Tống kia, ông có đồng ý không!"

Lan Hà: "..."

Anh nghĩ nên viết "Thấy tiền sáng mắt" lên mũ của lão Bạch mới phải.

Tống Cần Dân mơ lơ: "Chắc, chắc được."

Thế là họ đến nhà con trai Tống Cần Dân, mò ra được một xấp tiền mặt đặt ở tủ đầu giường. Đó toàn là tiền tích góp của Tống Cần Dân cả.

Ông cụ không có một đồng lương hưu nào, cả một xấp tuổi rồi còn trồng trà kiếm tiền, lại chẳng có thói quen gửi ngân hàng, chỉ bọc lại bằng vải bố, khá nhiều đồng tiền lẻ 10 tệ 5 tệ.

Lúc này, con cháu của Tống Cần Dân đều đang gác đêm ở linh đường, trong nhà chẳng có ai. Ông cụ nhét mấy thứ vào ngăn kéo rồi than thở: "Thằng nhóc chết dẫm này..."

"Được rồi, đi thôi." Lão Bạch đứng một bên giục.

"Đợi thêm lát nữa đi." Tống Cần Dân cầu xin, "Cháu trai tôi mới lên lớp 9, năm nay sẽ thi lên cấp ba, tôi vẫn muốn nhìn cháu nó. Còn cả lá trà của tôi nữa..."

Đã xong một chuyện mà Tống Cần Dân hãy còn rất nhiều nuối tiếc và vướng bận.

Lan Hà nhìn dáng vẻ van nài của ông cụ bèn nghĩ bụng ông cụ ở lại dương thế không hoàn toàn là bởi không cam lòng nhỉ. Dù ghét hay yêu, ông cụ vẫn chẳng bận tâm đến cái sự cơ cực khi ở lại nhân gian và vẫn muốn tiếp tục ở lại nơi đây, sống một cuộc sống tạm bợ thậm chí là chẳng mấy mỹ mãn.

Lão Bạch đã nhìn quen rồi, lạnh lùng nói: "Lệnh âm phủ mà dám không tuân theo, quỷ mới đi xuống Hoàng Tuyền với ta!"

Tống Cần Dân nghe vậy thì òa khóc, "Cho tôi ở lại một đêm đi, một đêm thôi!"

Lan Hà đương khó xử thì bỗng dưng cảm nhận được một luồng cảm xúc mãnh liệt từ đầu ngón tay mình len lỏi vào đáy lòng. Mịt mờ, bất cam, hoảng sợ và tuyệt vọng nhanh chóng nhấn chìm anh như thủy triều.

Lan Hà giật mình, cả người anh bị những cảm xúc mạnh mẽ và phức tạp này lướt qua. Anh nhìn Tống Cần Dân rồi chợt ngộ ra đây là cảm xúc của ông cụ, đoạn nói với giọng khó chịu: "Sao tôi lại... Hình như tôi cảm nhận được tâm trạng của ông ấy."

Lão Bạch nhìn vào hai mắt anh, "Con người quả là phức tạp."

Lan Hà: "Nghĩa là sao?"

Lão Bạch: "Trước và sau khi con người mới chết, cảm xúc sẽ rất dữ dội và phong phú. Xích câu hồn gắn với hồn nên cũng sẽ truyền tải những cảm xúc mãnh liệt đó. Càng là người nhạy cảm càng dễ truyền... Không ngờ cậu vừa lừa quỷ vừa đồng cảm với quỷ! Nếu lấy mấy phần lòng dạ cứng cựa lúc cậu gạt ta ra thì sẽ chẳng gặp chuyện đó đâu!"

Lan Hà: "..."

Dù thế nào đi chăng nữa thì Lan Hà cũng học được một kiến thức mới. Nước dẫn điện, xích câu hồn dẫn tình cảm. Đồng thời, anh còn có cảm nhận sâu sắc vì sao người ta nói cơm âm phủ không dễ ăn, vì sao có vài người "đi âm" lại rơi vào tình trạng nửa điên nửa dại.

Cái kiểu giao tiếp giữa hồn và hồn này còn tấn công người ta mạnh bạo hơn bất cứ một giác quan nào khác, khiến họ rất dễ bị cuốn vào cảm xúc của vong hồn.

Mà thật ra thì vẫn có vài diễn viên quá nhập vai mà xem mình thành vong hồn thật... Lan Hà hít sâu hai lần, thoát khỏi luồng cảm xúc mãnh liệt này.

Âm sai đã bắt quá nhiều hồn, dù có nhạy cảm như Lan Hà thì bao cảm xúc cũng đã chết lặng. Lão Bạch trói linh hồn của Tống Cần Dân vào sợi xích của mình, dặn Lan Hà: "Đã không còn sớm nữa, cậu tiễn đến giao lộ là được. Lần sau gặp lại."

Y nói xong thì chà tay mang tính ám chỉ.

Lan Hà: "... Biết rồi!"

...

Hôm sau.

Con trai Tống Cần Dân gác suốt đêm, sáng tinh mơ đi thanh toán tiền cho nhóm đánh trống nhạc, dẫn họ vào nhà mình lấy tiền.

Kết quả, trước mặt tay nhạc, gã ta mở ngăn kéo đựng tiền ra thì chỉ thấy một lớp tro giấy bên trong!

... So ra thì chuyện đêm qua của Trình Hải Đông chỉ đáng xách dép.

Hôm qua anh ta kể bị bóng đè vẫn có khá nhiều người tin. Nhưng Lam Bạch Vô Thường với cái mũ "Đến cũng đến rồi" khá là khó tưởng tượng, thậm chí còn buồn cười nữa là. Cho dù Trình Hải Đông có miêu tả lại bầu không khí kì dị lúc đó ra sao thì cũng chẳng ai bị cuốn hút nổi.

Trình Hải Đông bực bội than vãn, "Anh nói thật mà, tối qua mấy giờ chú đi ngủ thế hả Lan Hà? Buổi tối anh về thì gặp ông Tống trong sân. Sau đó ông cụ lôi anh đi, là Lam Vô Thường và Bạch Vô Thường thả anh về."

"Không, anh nằm mơ thì chớ, đã thế còn thêm nhân vật vào. Chưa bao giờ nghe âm phủ có Lam Bạch Vô Thường bao giờ." Lam Vô Thường nói, "Có phải anh ngắm chị Tiểu Hoa lâu quá không?"

Chị Tiểu Hoa là một stylist trong đoàn, thường hay mặc áo phông với họa tiết màu xanh trắng.

Trình Hải Đông: "..."

Gì dị.

Anh ta vò tóc, lẽ nào mình nằm mơ thật, "Không đúng không đúng, chắc chắn anh đã gặp rồi... Ôi, các chú có tin anh đâu. Chả ai gặp, mỗi anh thấy, lẽ nào anh là người được trời chọn?"

Mắt Lan Hà mông lung. Trình Hải Đông có phải người được trời chọn không thì anh không biết, nhưng chắc cú anh là người được đất chọn đây này...

Dù rằng anh ta vẫn khư khư cho là mình đã gặp quỷ, song vì tất cả mọi người không tin lắm vào câu chuyện lần thứ hai này nên cuối cùng Trình Hải Đông chỉ đành thành thật đi làm thôi.

May là Tống Cần Dân đã đầu thai, sau này Trình Hải Đông có thể sống yên ổn.

Thoắt cái mười ngày quay phim kết thúc, đoàn làm phim bèn tổ chức bữa tiệc nhỏ ở thôn.

Trình Hải Đông cụng chén với Lan Hà, "Sau này chú có dự định gì?"

Lan Hà đáp: "Nghỉ nửa tháng rồi tham gia đoàn phim mới. Anh thì sao?"

Trình Hải Đông chỉ đợi anh hỏi mỗi câu này, duỗi eo nói: "Chuẩn bị vào đoàn của Liễu Thuần Dương!"

Liễu Thuần Dương là một đạo diễn có độ phủ sóng khá cao trong nước, theo nghề đã lâu năm, sau khi hình thành phong cách riêng thì tác phẩm nào cũng được khen ngợi và ăn khách. Vả lại, đạo diễn Liễu cũng xuất thân từ nghề quay phim, vào đoàn của ông ta tức là Trình Hải Đông có thể học được khá nhiều thứ, lí lịch cũng đẹp hơn.

"Liễu Thuần Dương sắp quay bộ mới rồi hả?" Lan Hà ở trong đoàn bận tối mày tối mặt, một ngày không nhìn điện thoại được mấy lần nên không biết vụ này, "Anh cừ ghê."

Trình Hải Đông: "Ha ha, thì ăn bám thầy mà... Vẫn đang trong khâu chuẩn bị, thầy anh về sẽ bắt đầu đọc kịch bản cùng. Nghe bảo khoản đầu tư đầu tiên đã rót vào, bộ phim của anh ta chắc chắn không thiếu tiền đâu."

"Chẳng những không thiếu tiền mà còn không thiếu diễn viên." Lan Hà cảm khái. Đương nhiên vai diễn của Liễu Thuần Dương có tính cạnh tranh cao, tiếc thay Liễu Thuần Dương có cá tính riêng. Ông rất thích dùng diễn viên ruột, vai diễn lớn hay nhỏ cũng vậy, lựa chọn diễn viên mới rất rất cẩn thận. Cuối cùng, những vai diễn còn lại để tranh giành là rất có hạn.

"Đi đi, chúc đạo diễn đi."

Lúc này có người gọi, Lan Hà cũng cũng bám gót theo họ.

Tâm trạng đạo diễn đang tốt, lần lượt chuyện trò với họ. Gặp mặt là duyên, sau khi đoàn làm phim này giải tán, không biết sau này còn có cơ hội làm việc với nhau nữa không.

"Lan Hà." Đạo diễn vỗ vai Lan Hà, "Chú thấy cháu diễn khá ổn đấy."

Đạo diễn và Lan Hà đã từng hợp tác hai lần với nhau, mặc dù đất diễn của Lan Hà không nặng lắm, song ông nhìn nhận sự cố gắng của Lan Hà, vả lại tính cách Lan Hà không tệ, không thích đi đường ngang ngõ tắt, chứ không với cái vẻ ngoài của anh thì dễ như ăn cháo.

"Cảm ơn đạo diễn ạ." Lan Hà vội đáp.

"Đôi khi kĩ năng diễn thì nhiều nhưng có vẻ bộc lộ cảm xúc vẫn chưa đủ... Cái này ấy à, cháu còn trẻ, vẫn có thể tích lũy dần, cảm nhận cuộc đời nhiều hơn." Đạo diễn đã uống đến độ giọng lè nhè, nói úp mở.

Lan Hà gật đầu một cách nghiêm túc.

Đạo diễn buồn hiu: "Còn cơ duyên thì hãy đợi thêm nữa nhé... Vụ này thì khó nói hơn nỗ lực."

Lan Hà mỉm cười, "Mình vui là được ạ."

"Đúng, vui là được." Đạo diễn giơ chén rượu lên, bỗng dưng khóc rống, "Đó cũng là lí do mà chú quay tuyệt cú mèo thế kia! Mà sao nhà đầu tư chả sủng ái chú gì cả! Đến cả việc gặp quỷ cũng không phải chú gặp, rốt cuộc cơ duyên đang nơi đâu! Chú muốn quay một bộ bom tấn lắm rồi!"

Lan Hà: "..."

Hôm sau Lan Hà về Bắc Kinh. Anh vốn là người tỉnh Hồ Nam lên Bắc Kinh. Công ty cho thuê một căn hộ chung cư, giá thuê của khu chung cư khá cao. Anh chỉ là một diễn viên không tiếng tăm, chẳng cần phải ở một nơi mang tính riêng tư và tốt hơn làm gì.

Lan Hà về lại bận chuẩn bị bộ phim tiếp theo, song chưa tới hai ngày sau đã nhận điện thoại của công ty báo cho anh biết đã gặp biến cố, đoàn phim đã kí hợp đồng gặp chuyện không may nên giải tán.

Trình độ nghề nghiệp và vẻ bề ngoài của Lan Hà đủ để anh có được rất nhiều cơ hội thử vai, nhưng có thể qua được vòng đầu, vòng sàng lọc cuối cùng và được vai diễn gì thì còn nhiều nhân tố quyết định lắm.

Dù có lấy được vai và kí hợp đồng rồi thì cũng có khả năng đoàn phim sẽ giải tán như bây giờ vậy. Thậm chí vào đoàn phim rồi vẫn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Làm việc mấy năm nay nên anh cũng biết phải điều chỉnh cảm xúc như thế nào, thế là anh dốc sức đối phó với sự thất vọng này.

Lan Hà đành làm cho mình hai món, ăn nhiều lên... Mà cũng chẳng dám ăn nhiều, phải giữ cân nặng, chỉ mượn ăn để an ủi mình mà thôi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, đương lúc đánh răng lại nhận được cuộc gọi từ công ty bảo có một bộ phim thần tượng chia vai khá ổn, công ty cũng đã nộp một vài hồ sơ của diễn viên có lịch trình phù hợp dưới trướng lên, giành vai nam ba cho Lan Hà, thông báo đi thử vai.

Lan Hà vừa mất một công việc nên đương nhiên đã lên dây cót sẵn, đến nơi hẹn đúng ngày. Trước đây bộ phim thần tượng của đạo diễn này từng gặt hái thành tích khá tốt, một vai nam ba nhiều đất diễn thế này... chắc sẽ cạnh tranh gay gắt lắm đây.

Văn phòng của đoàn phim được đặt trong một tòa nhà, Lan Hà được gửi kịch bản một cảnh, người ở khu vực chờ không hề ít ỏi. Anh nghiền ngẫm kịch bản, đọc đi đọc lại bèn có tí linh cảm. Đợi tầm hai tiếng sau thì bị gọi vào văn phòng.

Lan Hà đã từng tra thông tin của đạo diễn, cho nên anh nhận ra người đàn ông trung niên bụng bia đứng trước cửa sổ sát đất đang tám chuyện với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai là đạo diễn của bộ phim này – Vương Mậu.

"Đạo diễn Vương?" Nhà sản xuất ngoái đầu gọi, Vương Mậu và người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia gật đầu ngồi xuống. Người đội mũ lưỡi trai vẫn đứng quay lưng trước cửa sổ, không để lộ mặt.

Vương Mậu hất cằm nói với một nhân viên nữ đứng bên: "Mao Mao đóng với diễn viên này đi."

Cô gái tên Mao Mao bèn bước tới trước mặt Lan Hà.

Cô không phải diễn viên mà là trợ lý của đạo diễn, cũng không biết diễn, chỉ là lúc cần thiết thì làm nhân vật nền thôi. Song Lan Hà trông rất đẹp, tâm trạng của nhân vật nền như cô cũng khá khẩm hơn.

Dù không biết diễn thì làm người diễn nền lâu, cô cũng thuộc nằm lòng lời thoại, cũng hiểu đại khái lối diễn của các diễn viên.

Bộ phim này đi theo kịch bản gốc, cảnh này là về nam ba – anh trai của nữ chính – vì là đối thủ một mất một với nam chính mà cãi nhau om sòm với nữ chính, lúc này nam ba đã mắc bệnh nan y.

Sau khi anh đẹp trai nhập vai vào nhân vật, ánh mắt cũng thay đổi, lạnh lùng nói: "Em muốn ở bên nó, trừ phi anh chết."

Mao Mao sửng sốt. Đa số các diễn viên trước đều giữ thiết lập là một người hướng ngoại của nam ba, bộc lộ tình cảm hay ngôn ngữ cơ thể cũng khá là phong phú, vừa diễn là bắt vai, trong lời nói cũng chứa đựng nỗi căm hận với nam chính, sự bất cam khi sự nghiệp bị hủy bởi nam chính, sau đó mới để lộ vẻ đau đớn do chịu đựng căn bệnh.

Mao Mao không biết người ta diễn đạt đến mức độ nào, bình thường cô chỉ phân biệt được người ta có gượng hay không thôi.

Nhưng thoắt cái, Mao Mao chẳng còn lòng dạ nào để nghĩ đến những chuyện khác nữa, bởi vì ánh mắt của Lan Hà đã thực sự khắc sâu vào lòng cô. Lời thoại hơi máu chó nghe rất thuyết phục dưới cách diễn của anh ta.

Anh ta nhìn cô chằm chằm, trong mắt như ngưng kết toàn bộ sức lực. Dưới lớp vỏ bọc cương quyết là tự biết thuyền chìm khó vớt, sông Ngân sụp đổ, nhưng không chỉ dừng lại ở lòng bất cam mà dường như còn những cảm xúc khác nữa.

Mao Mao hoàn toàn bị rung động, thậm chí quên mất lời thoại tiếp theo. Trông cô có hơi sợ, đôi mắt này rất phức tạp, chẳng cần giảng giải cũng làm cô nghĩ đến, nghĩ đến một người sắp chết...

Mao Mao không chú ý rằng từ khi màn diễn này bắt đầu, căn phòng lặng đi tự bao giờ, ai ai cũng bị cuốn hút theo.

Chẳng biết từ bao giờ mà người đàn ông đội mũ lưỡi trai trước cửa sổ cũng đã xoay người im lặng quan sát.

...

"Khá thú vị..." Vương Mậu vuốt cằm, trao đổi với nhà sản xuất, "Tình cảm tinh tế, rất lôi cuốn, cung bậc phong phú, đến cả tôi cũng hơi nổi da gà đây này."

Một diễn viên trẻ mà muốn diễn cảnh liên quan đến cái chết một cách sâu sắc như thế này... là hiếm có!

Ông tinh tường phát hiện đây là một diễn viên có thể nâng tầm vai diễn.

Nam ba là vai phụ, cuồng em gái, đa số cảnh diễn khá hài hước, bản thân cũng có một câu chuyện nhất định, nhưng khá gian xảo, không thể hiện nhiều. Lúc này nếu diễn viên diễn tốt, thêm sức thuyết phục thì hoàn toàn có thể tăng chiều sâu của nhân vật lên.

Nhà sản xuất cũng gật đầu, chuyện này quả là hiếm thấy. Nhân vật chưa nói chuyện mình bị bệnh, mà kể ra thì các diễn viên trước cũng thể hiện ổn, nhưng so sánh rồi mới làm người ta tức chết. Lan Hà diễn quá quá quá thuyết phục, vả lại cũng rất hàm súc, cứ thế tôn lên tính cách của cả nhân vật.

Nhà sản xuất còn chưa kịp ừ hử gì thì người đàn ông đội mũ lưỡi trai đằng sau đã cất lời: "Hừm, tôi cân nhắc cái đã."

"Hả... Hả? Ông thì cân nhắc gì cơ? Mắc mớ gì đến ông?" Vương Mậu ngoái đầu nói, "Anh giai à, bây giờ chúng tôi đang tuyển vai đó."

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai im ỉm, đè thấp vành mũ xuống.

Vương Mậu liếc một cái nhìn khinh bỉ.

Bên kia, Lan Hà nhắm mắt lại, âm thầm thở phào, dần dần thoát vai.

Kể cũng lạ. Thật ra ban nãy anh đã sực nhớ đến cảm xúc mà mình từng phải trải nghiệm khi tiếp xúc với ông Tống.

Dù rằng ông Tống hầu như chẳng liên quan gì đến vai nam ba trong một bộ phim thần tượng, ngay cả cảnh đóng cũng khác, nhưng cảm xúc thì giống nhau.

Luồng cảm xúc lần đầu tiên cảm nhận được qua linh hồn để lại một ấn tượng sâu sắc cho anh, cũng vì cảm nhận lúc là hồn nên rất khó quên.

Lúc diễn, anh không ngừng nhớ lại, bất giác đắm chìm vào trạng thái đó, đồng thời hòa mình vào vai diễn.

Lan Hà nói một câu với Mao Mao diễn chung: "Cảm ơn cô."

"Không, không có gì..." Mao Mao lắp bắp, hoảng hốt nhìn một Lan Hà đầy sức sống lần nữa.

"Được đấy, diễn rất tốt." Vương Mậu đã bước tới, "Lan Hà phải không?"

Lan Hà để ý người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia cũng bước tới, chỉ là vẫn không nhìn rõ mặt. Anh không bận tâm nữa, nhân viên đâu có ít, đoạn vươn tay ra với Vương Mậu, "Chào đạo diễn Vương, đúng vậy."

Vương Mậu bắt tay với anh, "Diễn rất hút mắt, tôi rất thích. Có thể diễn ngẫu hứng cho chúng tôi xem được không?"

Lan Hà hân hoan trong lòng, muốn thử thách anh tức là có hứng thú với cách diễn của anh, cơ hội nhận vai nhoáng cái cao hơn.

"Vâng, để cháu nghĩ đã." Anh đang nghĩ xem nên diễn gì thì thấy một bóng dáng nhẹ nhàng đi vào từ ngoài cửa sổ, đeo bản mặt người chết, cầm dây xích, trên mũ cao viết "Gặp là đi đời" – Đúng là lão Bạch, "bạn thân" của loài người.

"Việc gấp! Lại đây lại đây lại đây!" Mắt lão Bạch dính ngay chỗ Lan Hà, vửa mở miệng đã giục.

Đậu xanh rau má.

Lan Hà có hơi sốt sắng, bởi vì anh phát hiện ra lão Bạch đã bắt đầu lấy tờ điệp ra mà lại không có cách nào cản lại...

Điều quan trọng lúc này là văn phòng to tổ bố thế này, một khi lão Bạch điều anh đi, hồn rời khỏi xác, xác rơi sấp xuống, thì cái thân xác không có hồn này sẽ như đã chết vậy, anh phải giải thích với người xung quanh ra sao? Kể cả có nghĩ anh không mắc bệnh lạ thì cũng chẳng hay ho lắm?

Không được, nhất định sau này anh phải nói rõ với lão Bạch, không được gọi anh tùy tiện thế được. Anh khác với những người chuyên đi Vô Thường nói đi là đi kia. Anh không chỉ có công việc cá nhân mà còn phải giả vờ không nhìn thấy quỷ lúc ở dương gian nữa kìa!

Lan Hà động não, vội vàng nói với Vương Mậu: "Đạo diễn à, cháu diễn cảnh qua đời tại chỗ cho chú xem nhé."

Vương Mậu: "... Hả??"

Ông hãy còn chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, chàng trai trẻ này đã ôm tim, mặt lộ vẻ đau khổ, nằm uể oải trên đất, không nhúc nhích nữa.

Vương Mậu: "..."

Vương Mậu ngạc nhiên, mãi sau mới không nhịn được, Phụt, ông bật cười, "Ha ha ha ha!"

Qua đời tại chỗ? Để lưu lại ấn tượng sâu đậm với đạo diễn mà thanh niên thời nay biết tạo điểm nhấn thật đấy.

Ông cười, những người khác cũng cầm lòng không đậu cười theo, nhất thời cả văn phòng ngập tràn trong niềm vui.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bất thình lình lên tiếng: "Diễn hay đấy."

"Hở?" Vương Mậu nghe xong thì nhìn kĩ, sắc mặt tức thì nghiêm túc lại. Đúng thật, Lan Hà không chỉ im lặng thôi đâu, "Đừng bao giờ nói diễn xác chết không cần kĩ năng nữa nhé. Cậu nhìn người ta đi, ngực còn chả phập phồng tí nào."

Ai nấy cũng nhìn anh, song chẳng nhìn ra sơ hở nào.

Lúc cảnh chết xuất hiện trong phim, người xem luôn thích dòm ngó, xoi mói xem "cái xác" thở ở đâu, mí mắt rung rung ở đâu. Những lúc ấy, họ rất muốn phỉ nhổ, diễn viên đã cố gắng lắm rồi, đâu thể bảo người ta chết là chết thật đâu, làm sao ngừng thở được.

Nhưng diễn viên trước mắt này diễn thật quá, thật đến khó tin, ngay cả môi cũng như trắng bệch hẳn ra.

Thậm chí Mao Mao cũng không khỏi chọt tay Lan Hà rồi sờ lại để xác nhận, đoạn nói với giọng run rẩy: "Đạo diễn Vương ơi, sao, sao giống như... lạnh ngắt thế này..."

Mọi người:???

*Tác giả: Công vẫn chưa xuất hiện! Chắc chắn không phải lão Bạch! Làm sao công lại đi móc mũi được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.