Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"

Chương 34: Lần đầu gặp người, mà ngỡ như bạn cũ.



Chuyển ngữ: Dú

Chương 34: Lần đầu gặp người, mà ngỡ như bạn cũ.

Bạch Ngũ vẫn đang hoảng loạn, không hiểu ý của Lan Hà, thậm chí còn tưởng là do âm khí dày quá nên một Lan Hà xưa nay không tin tà cũng trông thấy quỷ, hơn nữa nó cũng hiện thân, bèn nói với Lan Hà: "Ta sẽ không tránh. Anh đừng sợ, ta khác với các ả, là tới bảo vệ anh. Anh không nhớ ra ta à, ta là..."

Đôi mắt hạt đậu của nó đong đầy vẻ khuất nhục như được nhân tính hóa: "Ta là Y Bình đây!"

Lan Hà: "..."

Lan Hà: "... Tôi biết."

Biết? Bạch Ngũ vẫn chưa hiểu.

Lan Hà hạ tay xuống, nắm hai cái móng của cậu ta, xách cả con nhím bự lên, đặt sang bên cạnh, "Tiếp theo cứ để tôi."

Sau đó, Lan Hà ngồi dậy, hoặc có thể nói là hồn anh đứng dậy.

Lúc này, Bạch Ngũ vẫn chẳng hiểu mô tê gì: "Sao tự dưng ngỏm rồi? Bị dọa chết?"

Đừng mà, nó cố lấy dũng khí báo ơn, tại sao Lan Hà vẫn chết?

Đám quỷ nữ cũng nghệt mặt ra, nhưng người sống đã chết thì còn nhím. Các ả liếc nhau, tiếp tục tiến lại, âm u cất lời với Bạch Ngũ: "Lại đây..."

Lan Hà trưng bản mặt lạnh tanh, không tránh ra mà còn đi thẳng tới, rút một cái quạt ra: "Lại đây!"

Đám quỷ nữ: "......"

Có thể trông thấy mấy gương mặt vốn đang cực kì ác độc bắt đầu rạn ra, dần bối rối hẳn lên. Nhưng nghĩ cũng biết, các ả vẫn chưa hoàn toàn mất trí, nhận ra quạt của âm sai thì vẫn sợ.

Lan Hà càng đi càng nhanh. Dù không có tiếng bước chân thì vẫn đem đến cảm giác quá đỗi gấp gáp, nhất là khi anh rút một tờ giấy toả hơi thở chính nghĩa.

Đám quỷ nữ triệt để biến sắc, thế trận tan rã, xô đẩy nhau, làm rơi giày thêu cũng chẳng dám quay lại nhặt, chạy tán loạn, hét lên: "Cứu với! Cứu với!"

Lan Hà đuổi theo đến tận 200 m thì phất quạt làm một quỷ nữ trong số đó đập vào tường, đám bạn khác lại chẳng màng, tiếp tục chạy trốn. Cô ả rơi thụp xuống đất, đang bưng mặt khóc nấc.

Lan Hà đi lại gần, thấy ả vẫn khóc: "Ngẩng đầu lên, ta hỏi cô nói."

Quỷ nữ ngước mặt để lộ hai hàng máu dưới mắt.

Lan Hà: "... Thôi khỏi, cô che mặt lại đi. Ta hỏi cô, cô có trông thấy một hồn sống mặc đồ đen đeo tràng hạt bị bắt vào đây không?"

Quỷ nữ gật đầu: "Có hai kẻ mặc đồ đen, một kẻ trong đó đúng như ngươi miêu tả, kẻ khác không nhìn rõ mặt, nhưng nom sát khí rất nặng, chúng ta không dám tới quá gần."

Lan Hà: "Cô vẫn thấy họ đi hướng nào chứ? Cô đã ở đây lâu năm, chắc là khá quen đường, dẫn đường cho ta."

Quỷ nữ run lẩy bẩy, xác nhận lại với anh: "Ngươi là Vô Thường sống, đúng chứ?"

Lan Hà không đội mũ, song cây quạt đã chứng minh thân phận của anh. Anh cũng cố ý, tại đeo mũ sẽ lộ thân phận, bây giờ anh đang có tiếng dưới âm phủ, "Phải, làm sao?"

Không chỉ có mỗi Lan Hà là Vô Thường sống, thừa nhận chả sao.

Quỷ nữ thở phào nhẹ nhõm: "Dáng vẻ ngươi d... chính trực nghiêm nghị trông rất giống cái vị đại náo địa phủ gần đây, ta hơi sợ."

Lan Hà giật mình, truy hỏi: "Cô từng thấy Tôn Ngộ Không rồi?"

Quỷ nữ mù mờ: "Tôn Ngộ Không là ai? Ta đang nói ngài Đến của âm ty Đông Nhạc mà."

Lan Hà: "......"

Chuyện gì thế này. Lần trước nghe nói mình mắng quỷ trong kịch Mục Liên xem như còn đúng sự thật một tí, giờ truyền tai nhau thành đại náo địa phủ luôn rồi. Anh lấy xích giấy trói quỷ nữ tại chỗ, sợ ả chạy, "Ngài Đến không cùng một đơn vị với ta. Đợi một lát, ta sẽ quay lại ngay."

Lan Hà lật đật quay về mà chả thấy bóng dáng Y Bình đâu. Anh Ủa một tiếng, lấy làm lạ hô lên: "Y Bình? Cậu đâu rồi?"

Không ai đáp.

Lan Hà tìm suốt một vòng mới tìm được Y Bình. Chỉ thấy cậu ta đang nằm thẳng cẳng trước xe tham quan, tay ôm bụng, nhắm chặt mắt, mặt thanh thản.

Lan Hà: "..."

Nếu đây là một bức tranh thì có lẽ tên của nó sẽ là "Đợi qua đời".

Thật ra, điều này cũng nằm trong dự đoán của Lan Hà: "Hay là cậu cứ nằm ở đây một chốc nhé, tôi còn tí việc, đi trước đây..."

Bạch Ngũ: Vẫn thanh thản.

Vào khoảnh khắc Lan Hà lấy quạt hồi hồn ra, Bạch Ngũ nghĩ mình không còn sống trên cõi đời này nữa rồi.

Bây giờ, trước cái chết, đầu nó hiện lên vô số thời điểm ở bên Lan Hà. Cứ mỗi lần nhớ lại, lông nó như rụt về, đâm ngược vào tim mình. Đây là mình đâm người, người đâm ngược mình một vố đó ư?

Thế mà ân nhân của cậu ta là một Vô Thường sống. Nói cách khác thì là, chắc kèo anh ta vẫn luôn nhìn thấy, nghe thấy mình...

Bạch Ngũ không ngờ trên thế giới này lại có người thích diễn sâu như thế.

Hỡi Thái Sơn nương nương trên kia, không phải con không muốn làm rạng danh, mà là Bạch Môn quá khó sống, hãy để con ra đi.

Đằng nào tối nay cái xe này cũng chẳng có ai lái, chưa kể đã là tiên gia rồi, không dễ bị cán chết. Lan Hà ngồi xổm dán giấy lên thân xác mình, viết trấn phù.

Anh nghe tiếng nức nở, quay đầu thì hết nghe thấy gì. Một lát sau, một giọt nước mắt mới chầm chậm ứa ra khỏi khóe mắt Y Bình.

Lan Hà: "..."

Lan Hà nghĩ, có lẽ thứ duy nhất có thể giúp Y Bình từ bỏ ý định tự sát trong đầu đi là...

"Tôi xin lỗi, ban đầu tôi định giấu cậu cho đến khi cậu đi, nào ngờ lại gặp tình huống hôm nay. Thực ra vừa nãy tôi đã muốn thành toàn nguyện vọng cho cậu, làm một lầu thần tài. Cậu đã buồn đến mức đó thì cứ coi như chuyện này chưa xảy ra, tôi sẽ không kể cho ai biết, cậu cũng quên đi, tôi không cần cậu báo ơn nữa. Thế nào?"

Bờ môi Bạch Ngũ dần động đậy: "Thế anh có tứ hợp viện không?"

Lan Hà trưng bản mặt vô cảm: "Không, có mỗi căn chung cư 80 m2, thích ở không?"

Đương nhiên làm gia tiên tốt hơn làm dã tiên rồi, đời này nó vẫn chưa được ở lầu thần tài bao giờ, dù sắp chết... Bạch Ngũ tự ngẫm một lát, chậm rãi đứng dậy, hai mắt đờ đẫn hỏi: "Vậy ta chết muộn mấy ngày vậy."

"... Đừng gấp, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây đã, tôi chỉ đánh tiếng với cậu thế thôi, tôi còn phải đi cứu người." Lan Hà ngăn lại, "Trong mắt cậu, trên ba người là đông rồi, đúng chứ?"

Bạch Ngũ chần chừ, song vẫn bám sau lưng Lan Hà.

Tuy Lan Hà đã giết chết linh hồn nó, nhưng nếu nó không ở cạnh bảo vệ, Lan Hà mà xảy ra chuyện gì, ân nhân chẳng còn, lầu thần tài cũng mất tăm thì phải làm sao, hức hức.

...

Lan Hà giấu thân xác, dán bùa xong bèn để quỷ nữ dẫn đường, tiếp tục đi sâu vào phủ quận vương, nhưng lần này bay nên tốc độ nhanh hơn nhiều.

Dọc đường bay ngang qua hồ nước còn có thể trông thấy quỷ nữ ngồi cạnh bờ ao, mùi hương trên người hoàn toàn khác với quỷ treo cổ. Thường thì quỷ chết trên bờ toàn tỏa mùi tro giấy, còn quỷ chết trong nước lại ám mùi ngai ngái.

Nhìn là biết Dư Hàng Gia nói chẳng sai tẹo nào, nơi đây rất nhiều quỷ, có quỷ chết trên bờ, cũng có quỷ chết dưới nước.

"Sau đó ta không biết họ đi đâu, nhưng nơi đây không lớn, có lẽ là..." Quỷ treo cổ đang nói dở thì trời bỗng đổ tuyết.

Lan Hà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bông tuyết rơi lả tả khắp trời, hiện giờ vẫn chưa đến mùa đông mà...

Giữa trời đêm đen kịt, "bông tuyết" rơi xuống bàn tay Lan Hà. Lúc bấy giờ anh mới nhận ra đó không phải tuyết, mà là tiền giấy hình tròn lỗ vuông trắng muốt, một tờ có đường kính dài khoảng 3 inch, chẳng qua nhìn lên bầu trời xa xăm trông giống tuyết mà thôi.

"Đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy trường hợp này..." Quỷ nữ lẩm bẩm, gương mặt toát lên vẻ hoài niệm, "Rất nhiều năm về trước, lúc ta bị đưa tang đã có người cầm một xấp tiền giấy to, phải có người với sức tay rất mạnh hất cao đống tiền giấy này lên, rồi chúng sẽ rơi ngùn ngụt như đang đổ trận tuyết lớn."

Tiền giấy màu vàng và trắng lần lượt tương ứng với vàng và bạc.

Đúng lúc Lan Hà thấy lạ thì nghe thấy một âm thanh chẳng biết truyền đến từ đâu: "Tứ giác cân phu, hậu vĩ đáp tra. Bản gia lão gia thưởng tiền thập điếu! Bản gia cô nãi nãi thưởng tiền bát điếu..."(1)

Giọng nói này vừa cao vừa chói, nói một câu là lại có tiếng đếm tiền cất lên cùng.

"Sao nơi đây lại có người đưa tang nhỉ? Cũng là quỷ à?" Lan Hà ngửi kĩ mà chẳng ngửi thấy mùi tro giấy đâu.

Bạch Ngũ và quỷ nữ cũng ngớ người: "Hình như là thật, là giọng của người sống."

Đi cùng với tiếng gọi tiền là một hàng ngũ đi tới, người đi đầu tiên cầm một xấp tiền giấy dài dằng dặc, giơ tay hất lên cao. Phía sau là người giơ dải đối phúng điếu, nâng biển, vòng hoa các thứ, còn có vài đứa trẻ chừng mười tuổi mặc áo trắng, đánh trống con, bưng các đồ vật như vòm cổng*. Tất nhiên, còn có kẻ nâng quan tài nữa.

(*Từ gốc là 彩棚 – Tôi không biết nên để sao cho đúng nữa...)

Một hàng có hơn mười người, đánh trống đi qua.

Lan Hà thấy có người như đang cầm di ảnh trong đám đưa tang, anh tập trung nhìn kĩ bèn thấy sống lưng lạnh toát, rõ ràng đó là mặt anh mà.

Quỷ nữ cũng hít sâu: "Tại sao ta lại chết!"

"?" Lan Hà chả hiểu gì, lại nhìn sang Bạch Ngũ, cậu ta cũng đang ôm ngực: "Ta biết ngay là ta chết rồi..."

Lan Hà: "..."

Biểu hiện của cả hai người này cũng rất kì quặc, chính bản thân Lan Hà cũng thấy không đúng lắm. Nếu người chết là anh thì anh đâu phải người Bắc Kinh, tại sao lại an táng anh bằng phong tục Bắc Kinh? Hơn nữa, anh là con một, con gái đào đâu ra...

Nỗi nghi hoặc càng lúc càng sâu hơn, song anh chẳng nhận ra hình như anh đã dần mất xao động cảm xúc. Bất giác, ngay cả sự nghi ngờ thuở đầu cũng mất tăm, bước chân cũng dừng lại.

Lan Hà đương nghĩ lung tung thì đội người đó đi sượt qua tầm nhìn anh, mặt nhiễm ý cười rạng rỡ. Kẻ nâng quan tài vỗ lên chiếc quan tài màu đỏ, nắp quan tài mở ra.

Lan Hà vừa nhìn thấy bèn vô thức đi về phía đó, tưởng như đó là chốn về của anh. Quỷ nữ và Y Bình cũng đi theo anh. Lan Hà đi tới quan tài, vịn quan tài đi vào, nằm xuống.

Y Bình cũng nhảy vào, biến thành một con nhím to bự chảng, ngồi đè lên người Lan Hà.

Quỷ nữ cũng định bụng đi vào, song chân ả vừa mới thò được nửa thì Lan Hà lại hét thảm. Y Bình ngồi xuống đã đành, lông nó còn dựng tua tủa nữa.

Nét mặt Lan Hà tỉnh táo hẳn, tại sao mình lại nằm trong quan tài nhỉ? Anh thấy không đúng, bèn bật dậy nhìn.

Đám nâng quan tài thấy vậy bèn cuống quýt đóng nắp quan tài lại, đóng bằng đinh. Quỷ nữ không kịp đi vào bèn ngã ngồi bên ngoài.

Cộp, cộp, tiếng đinh đóng vào quan tài dội lại...

Trong bóng tối, Lan Hà nhịn đau đẩy con nhím vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lấy móng tay của chị Hồ ra, nhanh chóng đốt nó. Quả nhiên, suy nghĩ anh rõ nét hơn, như rẽ mây trông thấy mặt trời.

Lan Hà lấy sức đạp nắp quan tài, cái nắp vẫn chưa đóng đinh hẳn hoi bị anh đạp bay. Đến khi đứng dậy nhìn, đó đâu phải quan tài, mà chỉ là một thùng carton cỡ lớn thôi, còn xung quanh cũng toàn là vụn giấy, rác thải bày thành trận pháp.

Lúc này, Bạch Ngũ mới hoàn hồn: "Chuyện gì đây, sao áo anh rách tả tơi thế?"

"?" Lan Hà hỏi, "Cậu không nhớ? Tôi tưởng cậu cố tình đâm để thức tỉnh tôi."

Anh bồi thêm một câu trong lòng, hoặc là ôm lòng trả thù. Nhóc con này hay đấy, may mà không phải thân xác, chứ không bị Y Bình đâm mà còn đường sống chắc, thành cái sàng luôn ấy chứ.

Bạch Ngũ nhìn trận pháp dưới đất, dần tỉnh táo lại, lí nhí nói: "Ta không biết, tiềm thức nhận ra nguy hiểm nên lông dựng hết cả lên."

Chứ nếu là bình thường thì lông cậu chàng sẽ chẳng cứng đâu.

Lại nhìn quỷ nữ, chẳng biết đã thừa cơ chạy trốn tự bao giờ.

Lan Hà bắt đầu suy nghĩ. Theo kinh nghiệm của anh, thuật mê huyễn ban nãy không phải do Hoàng Môn thì cũng là Hồ Môn, cùng một kiểu với Qua Nhị chân nhân khi trước.

Song, trình độ của kẻ thi pháp cao hơn Qua Nhị chân nhân nhiều, càng mê hoặc lòng người hơn huyễn thuật của Qua Nhị nhiều, anh cũng bất giác bị đưa vào bẫy.

Bạch Ngũ nghệt mặt: "Vậy phải làm sao, người dẫn đường chạy mất tiêu rồi."

Lan Hà lại thấy thư thái: "Đừng nôn nóng, chắc là ở xung quanh thôi, chứ sao lại bày trận ở đây?"

Ở khu vườn bên cạnh loáng thoáng có tiếng lừa hí đầy hiên ngang, xác nhận ý nghĩ của Lan Hà, "Đi thôi."

...

Tống Phù Đàn dắt con lừa què ngồi trên ghế đá, lia mắt lạnh nhìn tên áo đen đưa hắn đến đây. Tuy kẻ đó chẳng lộ mặt, nhưng hắn có thể láng máng nhận ra đó là kẻ đã cướp Nghiêm Tam ở chùa Giác Tuệ lúc trước.

Kẻ mặc áo đen giơ tay thổi móng, thoạt trông móng tay của gã rất sắc nhọn, "... Lần trước ngoài chùa Giác Tuệ không tiện chuyện trò, lần này xem như có cơ hội nói chuyện với ngươi."

Đó cũng là lần đầu tên gã mở lời, chất giọng không phân biệt được là gái hay trai.

Tống Phù Đàn lờ đi. Trong hằng hà sa số yêu ma, kẻ áo đen này đã được xem là kẻ nhã nhặn nhất, vẫn chưa hù dọa hắn.

Kẻ áo đen đi lại gần, cảm khái: "Khẩu thổ hồng liên dưỡng bệnh thân*, chẳng phải đây là cơ hội ông trời trao ta, bảo ta hãy nuốt sen thành đan ư?"

(*Ý câu này là: Người thốt thiền ngữ (thiền trong đạo Phật, hồng liên ở đây được ví như thiền ngữ) thì sẽ xoa dịu cả thể xác lẫn tâm hồn.)

Gã nói toạc chuyện muốn nuốt chửng Tống Phù Đàn, ngón tay xẹt qua đầu lừa què, ngón tay nhọn hoắt và sát khí thoắt ẩn thoắt hiện làm lừa què im re, không dám nhúc nhích.

Tống Phù Đàn hờ hững nói: "Ngươi đừng có chạm vào lừa của ta."

Kẻ áo đen liếc nhìn cái bảng của lừa giấy, bỗng cười khì, dường như có hai viên ngọc đỏ sáng lên dưới lớp áo đen đúa, giọng điệu nghe như cổ hoặc: "Người dưới suối vàng, ta trên nhân gian... Nếu muốn gặp lại chủ nhân của nó, sao không xuống Hoàng Tuyền sớm."

Gã nói xong bèn duỗi tay, có một lưỡi dao mỏng rơi xuống kẽ tay.

Từng có rất nhiều con quỷ dùng những cảnh máu me, quỷ dị, đáng sợ đặng khiến Tống Phù Đàn mất trí, tốt nhất là mất luôn mong muốn sống sót, chủ động từ bỏ con đường sống, vứt bỏ tràng hạt.

Nếu vậy thì những kẻ không tiếp xúc được với tràng hạt mới có thể thỏa lòng ham muốn, nhưng Tống Phù Đàn chưa bao giờ dao động.

Mà kẻ áo đen này chưa thốt một câu to tiếng nào, cũng chẳng tạo ra bất cứ ảo giác khủng khiếp nào, mà vẫn đâm thẳng vào lòng hắn.

Muốn gài bẫy một người không nhất thiết phải biết người đó sợ cái gì, mà biết người đó thích cái gì cũng được.

Tuy Tống Phù Đàn im lặng, kẻ áo đen vẫn hiểu ra: "Ta đoán đúng rồi chứ gì, ngươi thật sự dao động rồi, hì hì..."

Mặc dù chỉ có một khe hở thì vẫn đủ với gã. Ánh đỏ trong mắt kẻ áo đen càng đậm hơn, rồi nhanh chóng lóe lên, đột nhiên nghiêng người né tránh.

Một sợi dây xích lặng lẽ bay tới, do động tác rào trước của tên áo đen mà bắt phải không khí.

Người nắm đầu dây còn lại đúng là Lan Hà.

Anh đang đứng khá xa, nhưng xích câu hồn có độ co duỗi nhất định, anh cũng từng chứng kiến lão Bạch và Nghiêm Tam chỉ dùng mỗi một sợi dây cũng bắt được rất nhiều quỷ, không ảnh hưởng đến độ linh hoạt.

Sau khi Lan Hà trở thành Vô Thường sống thì đã có thêm kĩ năng của Vô Thường, ngay cả ở ngoài đời, anh ném vòng cũng chuẩn không cần chỉnh, đến nay đã hiếm khi quăng trượt. Thấy lần quăng này thất bại, anh thốt lên bằng giọng thất vọng: "Thú con nhanh nhẹn phết đấy."

Kẻ áo đen nhìn xích câu hồn của Lan Hà mà lại chả rõ nữa ư? Nó cười khà: "Là ngươi à."

Nếu chính chủ đã đến thì có vẻ hôm nay không thể lay động bệnh thân hồng liên nữa rồi.

Là ngươi à cái gì, nhận ra mình là âm sai à? Lan Hà giương giọng: "Phải, ta là Vô Thường. Còn không mau thả người ra, ta sẽ tha cho ngươi có mắt mà không nhận ra âm ty..."

Kẻ áo đen: "..."

Có mắt mà không nhận ra âm ty? Đó là câu ngạn ngữ kiểu mới nào vậy, mình lạc hậu lâu quá rồi hả?

Kẻ áo đen dằn nỗi nghi ngờ xuống, trả lời câu của Lan Hà chỉ tổ gây tổn hại đến thanh danh của gã mà thôi. Gã chỉ lười biếng hỏi: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"

Lan Hà cũng sa mạc lời, "Nhìn cách ăn mặc như ăn trộm và ảo giác cổ lỗ sĩ của ngươi thì chắc cú là kẻ trộm mũ lần trước."

Kẻ áo đen giật mình, "Ngươi cũng không ngốc nhỉ..."

Cái đền đệt, hàng thật luôn hả. Lan Hà nghĩ bụng, từ khi ta làm âm sai đến nay, mới chỉ quen biết vài con quỷ, đụng phải vài chuyện dưới âm phủ. Đừng nói là ngươi, gặp Qua Nhị mà ta còn tưởng là ngươi nữa là!

Nhưng đương nhiên anh sẽ chẳng nói ra rồi. Lan Hà thốt lên với vẻ tự tin: "Đã lần theo dấu vết đến ngươi, cố ý đến bắt ngươi, còn không khoanh tay chịu trói!"

Kẻ áo đen cười nhạt, chả thèm tin.

Lan Hà lắc xích câu hồn vài bận, lại quăng ra.

Kẻ áo đen đã dự đoán từ trước, nhẹ nhàng tránh đi, "Vừa mới khen ngươi không ngốc, sao đã biết không thể mà còn l..."

Còn chưa dứt lời, sợi dây xích đã dừng trước người Tống Phù Đàn.

Lan Hà túm dây xích kéo Tống Phù Đàn lại phía mình, ai bảo chỉ có thể trói hung thủ cơ chứ.

Tống Phù Đàn: "..."

Kẻ áo đen: "..."

Lan Hà kéo Tống Phù Đàn về, giới thiệu qua loa: "Đây là Y Bình. Đây là Tiểu Tống." Anh đưa tờ giấy cho Y Bình, "Y Bình, cậu báo tin cho núi Diệu Cảm và âm ty đi."

"Ta tên Bạch Ngũ mà." Y Bình rơi nước mắt, ngoan ngoãn ngồi xổm viết thư một bên.

Tống Phù Đàn: "..." Hắn thắc mắc tại sao lại tên là Y Bình đấy.

Kẻ áo đen chẳng cuống, vẫn nói bằng giọng ung dung: "Núi Diệu Cảm là cái thá gì, hôm nay thả ngươi một con đường sống."

"? Ngươi sợ chị Hồ, đúng chứ?" Chắc chắn Lan Hà không thể thả gã đi dễ dàng rồi. Anh xòe hết tất cả đống giấy còn lại, toàn là giấy lấy từ chỗ cảnh sát Vương cả.

Kẻ áo đen né tránh nên thân hình cũng chậm đi nhiều, còn tốc độ của Lan Hà lại nhanh hơn gã nghĩ, chưa kể lời của Lan Hà cũng khiến gã cực kì phẫn nộ: "Ai thèm sợ con hồ ly chết tiệt kia chứ."

Chẳng mấy chốc, kẻ áo đen đã hiểu ra vì sao động tác của Lan Hà lại nhanh như vậy.

Lan Hà duỗi tay trái ra, trên đó có móng vuốt sắc nhọn. Gã nhận ra hơi thở quen thuộc từ đó: "Cô H..."

Lan Hà chẳng hề nương tay, cứ nhắm thẳng vào mặt gã, thừa cơ gã sơ sểnh, móng tay túm cái mũ choàng của gã, giật mạnh xuống bèn thấy một đôi tai nhọn với lớp lông nhung không trọn vẹn.

"Ngươi không phải Hoàng Môn?" Lan Hà từng thấy tai chồn, là hình tròn, nhưng bình thường bọn nó không hay lộ ra. Cái tai này giống Hồ Môn hơn nhỉ?

Kẻ áo đen thẳng thừng cởi mũ, đằng nào cũng chẳng trông cậy vào việc giấu giếm lâu thêm.

Cái mũ vừa bị cởi xuống, Lan Hà mới nhận ra kẻ áo đen có đôi phần giống chị Hồ, cặp tai nhọn hoắt, cùng với một thứ sẫm màu... Chẳng biết là đánh mắt khói hay mắt thâm thật nữa, dù sao cũng là một hồ ly cái.

Thảo nào không tóm được từ Hoàng Môn, lúc trước toàn là thủ pháp mê hoặc người của cô ta. Đến cả Hồ Bảy Chín cũng không nhận ra đó không phải Hoàng Môn mà là đồng môn, trình độ mê trận cô ta bày ra cũng thượng thừa.

Cô ta thè cái lưỡi nhọn, liếm lên chỗ da mặt bị đầu móng tay Lan Hà cắt phải, cái tai rách nát cũng run rẩy, "Muốn cầm chân ta ư, tiếc là ngươi chỉ có vài phần bản lĩnh của chị ta mà thôi."

Cô ta nói xong bèn lao về phía Lan Hà. Lan Hà đỡ, ôm vào tay lại nặng khôn cùng. Anh nhìn kĩ lại, làm gì có hồ ly, chỉ có cái ngưỡng cửa vàng.

Còn con hồ ly kia đã lấy vật thế người, mất tung tích từ lâu. Thuật mê hoặc quá là tinh thâm.

Lan Hà đắn đo cầm Ngưỡng Cửa Vàng hỏi Y Bình: "Cậu có biết cô ta là ai không? Tôi thấy cô ta hơi giống chị Hồ, đặc thù hình dáng cũng rất rõ ràng."

Cặp tai bị xé nát như kia mà còn cố tình lộ ra.

Bạch Ngũ hãy còn ngồi xổm trên đất, ngờ ngẫn đáp: "Chưa gặp bao giờ."

Thôi, hỏi Bạch Ngũ cũng như không.

Đứng một lát mà có vẻ lão Bạch và chị Hồ vẫn chưa tới, Lan Hà lại viết một bức thư thúc giục khác. Anh nhớ tới chuyện mình còn bữa tiệc ở Tinh Sương bèn tạm thời giao Ngưỡng Cửa Vàng cho Y Bình giữ. Tuy đó không phải Chuột Vàng thì cũng là một di sản văn hóa.

Còn chuyện khác...

Chính là Tống Phù Đàn.

"Anh... có phải anh đang ăn ở Tinh Sương không?" Lan Hà xoay người hỏi hắn.

Tống Phù Đàn nhìn mắt anh hơi là lạ, song vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường: "Ừ, ngươi trông thấy à?"

Lan Hà chẳng biết nói làm sao nữa, anh nên nói sau hay thẳng thắn luôn nhỉ? Nhưng hình như thời gian không còn đủ, anh bèn nói: "Hay là chúng ta gặp nhau ở Tinh Sương rồi nói chuyện đi, tôi sẽ kể từ đầu chí cuối cho anh hay."

Nghĩa là sao? Tống Phù Đàn vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ trước đó.

"Sau khi tỉnh, tạm thời đừng đi vội, đợi tôi đi tìm anh, cho anh một bất ngờ." Lan Hà lấy quạt trả hồn ra quạt hắn.

Khi hồn của Tống Phù Đàn bay đi, đầu hắn mới nảy lên một ý, cố gắng nắm bắt suy nghĩ đó...

Lan Hà hồi hồn xong bèn lật đật đi ra ngoài, nhịp chân tí tửng. Lúc này, cửa đã đóng, thôi thì trèo tường đi ra ngoài.

Còn chưa đến Tinh Sương thì anh đã nhận điện thoại của Trần Tinh Dương rồi: "A lô, anh giai ơi, anh có làm sao không, chết dí trong nhà vệ sinh rồi hả? Anh gửi tin nhắn wechat cho cậu mà chả thấy đáp, anh chạy sang đưa giấy cho cậu mà chả thấy cậu đâu."

Anh ta tưởng Lan Hà cãi nhau với người ở phòng bao khác và xảy ra chuyện đến nơi, cơ mà nghĩ bụng, cậu ấy có uống rượu đâu.

"À, em không thoải mái lắm nên đi ra ngoài hít thở không khí." Lan Hà chạy chậm đáp.

Bạch Ngũ nước mắt tuôn như suối, bởi vì cậu ta phát hiện ở trước mặt người ngoài, Lan Hà diễn tốt kinh khủng... Thể hiện giống hệt như cậu ta không hề tồn tại.

Cớ sao lại có loại người này nhỉ, làm sao loại người này lại là tôn gia của mình cơ chứ? Bạch Môn mình bình sinh sống thành thật, phó mặc cho số phận mà chịu chết... Nhưng tại sao, trên thế giới lại có kiểu chết hủy diệt linh hồn thế này cơ chứ?

"Cậu ổn chứ? Uống thuốc không?" Trần Tinh Dương hỏi han.

"Không sao ạ, ăn hơi nhiều thôi." Lan Hà đáp vội, liếc mắt sang bèn phát hiện hình như Y Bình lại đa sầu đa cảm, lết chân đi bên cạnh, bèn lờ đi luôn.

"Thế qua đây đi, đạo diễn Liễu gọi sang tìm đạo diễn Tống." Hình như Trần Tinh Dương đang nói đôi câu với người ta, bèn giục giã.

Lan Hà: "... À vâng."

Họ kháo nhau sẽ đi cùng, anh suýt quên béng mất, ban nãy còn hẹn gặp với Tiểu Tống nữa chứ... Lan Hà chìm đắm trong cơn hưng phấn vì sắp gặp "bạn trên mạng", giờ nhớ ra phải đi đến chỗ đạo diễn Tống Khởi Vân thì ỉu xìu.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, đi chào hỏi chỉ mất một lúc thôi, chẳng mấy mà có thể đi tìm Tiểu Tống.

Lan Hà đi vào Tinh Sương, mới đi đến cuối đường thì thấy bọn Trần Tinh Dương đã đứng bên ngoài, hếch cằm với anh, "Đi thôi."

"Cũng ở cái viện này hả?" Lan Hà bám theo Liễu Thuần Dương đi đến khúc quanh của hành lang, thấy ông vẫn đi thẳng bèn lấy làm lạ.

"Thì ở ngay đây mà?" Liễu Thuần Dương xoa mũi, vừa dứt lời bèn gõ cửa hai tiếng, mở cửa ra, miệng còn nói, "Lão Tống à, đã lâu không gặp."

Gượm đã, bộ chả phải căn phòng này...

Lan Hà sực nhớ ra, Tống Phù Đàn, Tống Khởi Vân đều họ Tống, chưa kể Tiểu Tống từng nói anh ấy và Dư Hàng Gia có qua lại, thế mà anh chưa từng nghĩ đến hướng này.

"Đi thôi." Trần Tinh Dương cứ tưởng Lan Hà còn ngại bèn đẩy anh vào.

Lan Hà như đi trên mây, còn chưa hoàn hồn lại thì đã đi vào trong.

Tống Phù Đàn ngồi chếch mấy ghế, cúi đầu xuất thần. Hắn đang suy ngẫm lời của Tiểu Lai.

Tống Khởi Vân và cậu em vợ nhìn thấy Liễu Thuần Dương bèn đứng dậy bắt chuyện, căn phòng nhất thời náo động hẳn lên, chỉ duy hắn vẫn ngồi ngẩn ra.

Liễu Thuần Dương bắt tay với Tống Khởi Vân, tất nhiên khỏi cần giới thiệu về Trần Tinh Dương, anh ta đã từng gặp em vợ của Tống Khởi Vân, tức Đậu Kỳ Sơn rồi, chỉ mỗi Lan Hà là gương mặt mới mà thôi.

Liễu Thuần Dương vỗ Lan Hà, giới thiệu từng người một: "Nghe nói cháu gặp đạo diễn Tống rồi. Đây là vợ ông ấy, còn đây là sếp Đậu. Đúng rồi." Ông gọi tên như ôm lòng trêu đùa, "Thầy Huyền Quang ơi?"

Tống Phù Đàn hờ hững ngước đầu lên bèn trông thấy chàng thanh niên đứng cạnh Liễu Thuần Dương. Vóc người gầy gầy, ngũ quan cực kì xinh đẹp, nhưng thứ hút mắt Tống Phù Đàn nhất lại là đôi mắt cậu ta.

Cậu ta có một đôi mắt màu nâu ấm, là đôi mắt mà Tống Phù Đàn đã nhìn ngắm vô số lần, và cũng là lần đầu tiên trông thấy, chúng sinh động hơn lúc ở thể hồn lạnh như băng nhiều. Chỉ dựa vào mắt là hắn có thể nhận định cậu ta chính là người đó.

Đây là bí mật và bất ngờ mà người đó nói hay sao?

Tức thì, tựa ngày nắng sau trận tuyết, màn đêm bất tận chào đón mùa xuân sớm, hóa tuyết thành sông, không khí lành lạnh thổi vào ánh nắng mai tưởng như màu tường vi.

Tống Phù Đàn ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy cả người bị vây kín trong làn sương mịt mù, chẳng còn nghe rõ bất cứ động tĩnh nào nữa.

Chàng trai này nhoẻn miệng cười giữa cái nhìn của mọi người, để lộ đôi má lúm đồng điếu ngọt ngào: "Chào anh, tôi là Lan Hà."

Vào thời khắc này, âm thanh của thế giới mới khôi phục như thuở ban đầu.

*Chú thích:

Tứ giác cân phu, hậu vĩ đáp tra. Bản gia lão gia thưởng tiền thập điếu! Bản gia cô nãi nãi thưởng tiền bát điếu: Nguyên văn là 四角跟夫,后尾答碴,本家老爷赏钱十吊!本家姑奶奶赏钱八吊. Sau khi đi hỏi bạn thì hiểu sương sương thế này.

Tứ giác ý chỉ bốn góc quan tài, phu ở đây là chỉ người nâng quan tài hoặc người giơ dải trắng ở bốn phía khi đưa tang. Hậu vĩ đáp tra thì chưa hiểu, bạn tôi bảo mới nghe lần đầu, nhưng đáp tra có một nghĩa là "đáp lại/tiếp lời". Hai câu sau đại khái là đứa con trai trong nhà sẽ thưởng những người đưa tang 10 điếu, con gái thì thưởng 8 điếu (?).

Vẫn chờ ai đó giải thích hộ ạ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.