Tống Khởi Vân ngồi trên ghế giảng về cảnh diễn cho Lan Hà và Tiêu Dữ Khiên nghe.
Nội dung quay tiếp theo là vai của hai người đi vào một ngôi miếu, quỷ Tiêu Dữ Khiên khinh miệt miếu thờ, chỉ nhìn vở tính toán, Lan Hà vái lạy thì bị cậu ta trêu chọc rằng không ngờ người không giống người thường như nam chính lại đi vái thần linh. Cả hai sẽ có một đoạn đối thoại.
Sau khi Lan Hà và Tống Phù Đàn bàn với nhau, họ xóa cái tên Tiểu Lai ra khỏi kịch bản nhưng chưa đặt tên mới. Tống Khởi Vân thấy như vậy cũng hay, tên nam chính không xuất hiện từ đầu đến cuối.
Ông giảng giải xong bèn hỏi họ có câu hỏi gì không, Tiêu Dữ Khiên nói: "Đạo diễn Tống ơi, cháu có thắc mắc... Là bác đang nói đến Tôn giáo hay Triết học ạ."
Cả Tống Khởi Vân lẫn Lan Hà đều phì cười.
Cậu ta cười khanh khách: "Cháu nghe bác giảng là biết, nói về quỷ nhưng thực chất lại lấy đó để phản ánh con người, chỉ là cháu nghĩ kể cả có đọc trước, biết được nam chính tượng trưng cho quỷ thần đích thực thì cũng khác hẳn tưởng tượng của cháu."
"Bác nhớ cháu lớn lên ở nước ngoài nhỉ?"
Cậu ta gật đầu.
Ông nói: "Truyền thuyết về quỷ thần được dựng nên từ nền văn minh của loài người. Các nền văn minh xưa ra đời ở các khu vực thung lũng sông như lưu vực sông Nin, sông Ấn và Hoàng Hà, lần lượt sản sinh ra ba Tôn giáo lớn, trong đó nền tảng chủ chốt ở hai Tôn giáo lớn khác là tiên tri, tiên đoán, chủ nghĩa thần bí*. Tuy nhiên, nền tảng tín ngưỡng của dân tộc Hoa Hạ* không phải những thứ trên mà là thánh hiền, một Tôn giáo triết học, lý trí chiếm phần nhiều, nhất là trước khi du nhập một số khái niệm Phật giáo vào."
(*Chủ nghĩa thần bí, thần bí luận, chủ nghĩa huyền bí hay huyền bí học, huyền học, là căn nguyên của một tôn giáo bí ẩn, là một sự theo đuổi được hiệp thông, được đồng nhất, hoặc được giác ngộ với chân lý sau cùng, với thần thánh, với chân tâm, hay với Thiên Chúa thông qua những kinh nghiệm được hướng dẫn, bản năng, trực giác hay trí huệ. Huyền học thường tập trung vào một hay nhiều sự rèn luyện nhằm tích lũy những kinh nghiệm hay những nhận thức.
*Hoa Hạ là một danh từ dùng để chỉ những người cư dân sống ở phía bắc sông Dương Tử là tổ tiên trực tiếp của người Hán, sống ở vùng Trung Nguyên tại lưu vực sông Hoàng Hà trước khi họ mở rộng lãnh thổ ra khắp tứ di.)
Vì lẽ đó, mặc dù ông đang miêu tả về quỷ thần ảo thì cũng trong cái ảo mang theo tư tưởng lý trí.
Tiêu Dữ Khiên nghe mà gật gù, cho rằng mình còn phải đọc thêm nhiều câu chuyện lưu truyền nữa.
Có điều sau khi Tống Khởi Vân giảng, cậu ta diễn cặp với nam chính mới có cảm nhận mới mẻ.
Họ đối thoại xong, cậu ta hỏi nam chính: "Anh vái nhiều miếu, nhiều thần vậy rồi, anh thấy miếu nào thiêng nhất? Núi Thái Sơn, núi Võ Đang? Hay là ngôi miếu đổ nát này?"
Nam chính nhìn lớp bụi tích trên tượng thần, nhỏ giọng đáp: "Đâu đâu cũng thiêng, lại chẳng nơi nào thiêng."
"Cắt!" Tống Khởi Vân lớn tiếng hô.
Lan Hà và Tiêu Dữ Khiên cũng dừng diễn.
Dư Mông Mông ngồi xem một bên bật cười: "Vất vả cho đạo diễn Tống quá, lần nào cũng phải hô Cắt thật to."
Tống Khởi Vân là một người nhã nhặn, không thích mắng diễn viên, nhưng ai bảo họ quay phim về quỷ chứ, theo quy định cũ là phải hô Cắt thật to, lỡ diễn viên không thoát vai được, có "thứ gì" tin là thật thì toi. Do vậy, phải làm sao cho hai giới âm dương đều biết vừa nãy chỉ đang đóng phim mà thôi.
Ông cười gượng. Thật ra ông cũng đắn đo xem có cần hô không vì ở trường quay có Vô Thường rồi. Sau nghĩ lại, hô để những người khác nghe nữa...
"Đúng rồi, mình đến dưới chân núi Thái Sơn rồi, liệu có nên dành chút thời gian đi vái không nhỉ?" Tiêu Dữ Khiên đề nghị, "Tôi nghe nói ở đây có miếu của Bích Hà Nguyên Quân." Ban nãy cậu ta bảo sẽ tìm hiểu truyền thống nên có suy xét việc này.
"Sao, vái Thái Sơn nương nương để cầu con à?" Có người chọc.
Tiêu Dữ Khiên: "... Chời đậu."
Dư Mông Mông cười sằng sặc nói đỡ cho cậu ta: "Lẽ nào vái Thái Sơn nương nương chỉ để cầu con thôi ư, nghe là biết anh không hiểu rồi, Thái Sơn nương nương còn quản lý toàn bộ thần binh phủ Nhạc. Người soi chiếu thiện ác nhân gian, phù hộ chúng sinh, linh ứng khắp Cửu Châu."
"Đúng đúng, đúng đó!" Cậu chàng thấy nữ thần nói đỡ cho mình, mặt đỏ chon chót, "Ủa mà so với miếu nương nương trên Đỉnh Vàng núi Diệu Cảm phía Tây Bắc Kinh ta thì miếu nào thiêng hơn?"
"Mất công cậu mới diễn cặp ban nãy ghê." Lan Hà đáp, "Đương nhiên cả hai đều thiêng, cả hai đều không thiêng."
Tiêu Dữ Khiên: "..."
Dư Mông Mông tự ngộ ra, "Tức là, thành tâm tất thiêng!"
Có người phụ họa theo.
Cô sắp xếp: "Vậy ai đã bảo thì phải đi đấy nhé. Dân bản địa nói với tôi không được hứa hẹn lên núi Thái Sơn một cách bừa bãi, nếu không nương nương sẽ nổi giận. Ngoài ra cũng có một số người không thể lên núi."
Ban đầu có một vài người định nghỉ chân, nghe cô nói đến kiêng kị làm họ phấn chấn hẳn, hỏi xem mình có được đi không.
"À, loại người thứ nhất là đồng tử núi Thái Sơn. Quy củ y hệt núi Diệu Cảm, nếu mẹ anh quấn búp bê cầu con trong miếu nương nương mới sinh ra anh thì anh không được lên núi, bởi vì anh vốn là đồng tử bên người nương nương, có thể nương nương sẽ nhớ anh, gặp anh sẽ lấy lại anh." Dư Mông Mông có tài ăn nói, kể xong, bầu không khí tại đây trở nên huyền bí hẳn.
Rất nhiều người chưa biết việc này, châu đầu ghé tai, càng dậy hứng hơn, "Vậy còn loại người nào nữa? Bát tự yếu đi được không?"
Cô đáp bằng giọng nghiêm túc: "Còn một số người không đi được, chẳng hạn như người mắc bệnh tim bệnh phổi, cao huyết áp, tai biến mạch máu não,..."
Mọi người: "..."
Cả đám cười phá lên.
Dư Mông Mông quay về với vẻ lanh lợi, lại hỏi Tống Khởi Vân: "Đạo diễn ơi, đi chứ ạ?"
Ông hỏi Lan Hà trước: "... Cháu đi không?"
Mọi người nghĩ đạo diễn Tống đối xử với anh tốt thật, đi lên núi mà còn hỏi ý kiến anh. Họ nào biết ông chỉ đang suy xét đến chuyện trên kia là "hang ổ" của anh, không cho anh đi không được.
Lan Hà: "Leo núi thì được ạ."
"Ý là thắp hương thì thôi khỏi, bọn tôi hiểu anh mà." Tiêu Dữ Khiễn vỗ vai anh, người theo thuyết vô thần nổi rần rần.
Anh cười ngượng.
"Lan Hà là một diễn viên tuyệt vời." Quay phim chính đi tới, bác ta có quay đoạn ban nãy, cảm thấy diễn xuất của anh rất là tinh tế, rất là sâu sắc.
"Ừ, rất tuyệt vời." Tống Khởi Vân mặt vô cảm đứng dạt ra.
...
Đoàn phim vốn có cảnh lấy trên núi. Xong xuôi đâu đó, ai đã hứa vái lại tiếp tục leo lên miếu Bích Hà Nguyên Quân thắp hương.
Hai bên đường leo núi ngoằn ngoèo là rất nhiều nhành cây cột sợi chỉ đỏ bị đè bằng đá. Đó chính là "đè cành" hay "đè con", tức là đè lên linh hồn con cháu để sống đến trăm tuổi.
Đậu Xuân Đình mặt mày như đưa đám cầm điện thoại nước nôi cho Lan Hà và Tống Phù Đàn, đây là cái giá cho việc lỡ miệng, phải làm sen cho anh họ vài ngày.
Đã ra nông nỗi này rồi mà cậu ta vẫn ngáo đá, "Hôm đó em đi gấp quá..."
Tống Phù Đàn lườm cậu chàng.
Cậu ta sửa miệng: "Hôm đó em chạy nhanh quá, không được nghe hai anh nói với bác như nào. Anh, anh kể em nghe các anh quen biết nhau ra sao, chuyện ở tinh sương là thế nào với, diễn cảnh lần đầu gặp nhau hay gì?"
Lan Hà nghĩ, thay vì để mặc cậu ta tự tưởng tượng thì chi bằng kể tất tần tật luôn, ai bảo lần trước cậu chàng động não đã nghĩ đến thể loại thế thân ngược luyến chứ. Anh bèn kể ngắn gọn: "Lần đó là gặp nhau lần đầu lúc đang sống. Em gặp anh một lần rồi đó, anh dưới kia lúc nào cũng che mặt."
Anh nói qua loa dăm ba câu xong, cậu ta sinh lòng ái mộ: "Em không ngờ ở thời đại này còn có thể chứng kiến manh hôn ách giá* đó!"
Tống Phù Đàn, Lan Hà: "???"
Đậu Xuân Đình khua chân múa tay: "Hai anh, một không nói tên, một không thấy mặt, chả phải là manh hôn ách giá sao?"
(*Manh hôn ách giá: Manh là mù, ách là câm, tức là kết hôn khi chưa biết mặt mũi, tên tuổi đối phương, thuộc dạng ép cưới ép gả.)
Tống Phù Đàn: "..."
Tống Phù Đàn: "Trước khi tỏ tình, cậu biết em dâu trông như nào chưa?"
Đậu Xuân Đình: "..."
Cậu chàng khóa mõm ngay tắp lự. Cậu ta cứ quên béng chuyện mình thuộc phái yêu qua mạng, không có tư cách khịa người ta. Nhưng cũng nhờ câu nói của anh họ mà đến giờ cậu ta mới ngộ ra tại sao hồi trước đi nài anh họ giúp mà thái độ hắn cộc cằn một cách lạ lùng vậy.
Lan Hà đành nói: "Hai người chả ai có tư cách khịa nhau đâu..."
Đậu Xuân Đình: "..."
Tống Phù Đàn: "..."
Đậu Xuân Đình tận mắt thấy anh họ mình câm như hến. Thôi xong, nhìn phát là biết địa vị gia đình rồi.
Người đoàn phim kẻ nhanh người chậm lục tục đi lên miếu Bích Hà, đa số đều quyết định đi thắp hương, nơi đây đã có tín đồ đương hóa tháp hương, hóa đĩnh vàng. Bọn Lan Hà đứng nhìn từ xa, chỉ thưởng thức phong cảnh chứ không vái thần.
Chợt có một mảnh tro giấy bay lửng lơ theo gió từ lò hóa vàng đặt ngoài miếu đến trước mặt Lan Hà.
Anh giơ tay nắm mảnh giấy hóa tro này mà ngắm nghía.
"Anh, anh làm gì thế?" Đậu Xuân Đình thấy anh ngắm mãi không buông bèn hỏi.
"Đây là thư lão Bạch viết cho anh." Anh đáp, "Y muốn gặp anh nhưng chả dám vác mặt tới, viết thư xin tha thứ, mong anh đảm bảo gặp lại không đánh y."
Cậu ta trợn mắt, "Thật hả?" Cậu ta nhìn biểu cảm anh, đập trán, "Hầy, không tin vào diễn xuất được."
Lan Hà: "..."
Đậu Xuân Đình hỏi Tống Phù Đàn: "Anh ơi, anh xem bức thư này có phải thật không? Là thư xin lỗi thật ạ?"
Tống Phù Đàn: "Đúng là thư, nhưng anh không đọc được. Âm ty có chữ viết của riêng họ."
Lan Hà gật đầu: "Ừ, cái này tương đương với mã hóa. Chắc y thấy mất mặt nên không muốn người khác đọc được."
Anh không học kiểu chữ nọ, nhờ làm Vô Thường nên tự khắc hiểu đống chữ xiêu vẹo này, giống như việc biết ném vòng vậy.
Đậu Xuân Đình thốt lên: "Chữ Phồn thể chính thức của âm ty?"
Lan Hà: "..."
Họ đứng tán dóc dăm ba câu, đợi đồng nghiệp trong đoàn thắp hương xong thì đi xuống núi với nhau.
Còn chưa đến chân núi thì nghe tiếng ồn ào sau lưng, anh xoay người ngó, tưởng diễn viên nào trong đoàn bị khách du lịch nhận ra, đến khi loáng thoáng thấy người nằm vật ra đất mới thấy bất thường.
Anh đi lại gần, là một quay phim trong đoàn ngất xỉu.
"Anh ta mắc bệnh gì à?" Lan Hà hỏi, Dư Mông Mông đã nói sức khỏe yếu không được nên núi.
"Bác thấy cậu ta đang khỏe mạnh mà, đâu có vấn đề gì." Tống Khởi Vân đáp, hơn nữa tổ trưởng tổ quay phim cũng nói cậu trai này cao ráo vạm vỡ, thường hay vác mấy thiết bị nặng trịch, có thói quen tập thể hình.
Tuy đã gọi cấp cứu, trong khu du lịch cũng có nhân viên y tế nhưng ai nấy vẫn lo lắng.
Một đồng nghiệp cùng phòng tay quay phim kia bỗng lí nhí: "Tôi sực nhớ ra một chuyện. Khi cô Dư kể đến truyền thuyết đồng tử Thái Sơn, anh ta mới nói tôi nghe năm xưa mẹ anh ta cũng lên núi cầu con mới có anh ta."
Mọi người: "... Vãi!"
"Trời, trời ơi, tôi có nghe truyền thuyết đó thật." Dư Mông Mông cũng ngây ra như phỗng, "Vậy tại sao anh ấy còn leo lên?"
Đồng nghiệp: "Tôi cũng hỏi anh ấy có leo nữa không, anh ấy đáp sao không leo chứ, hồi xưa bố anh ấy cũng đi bệnh viện chuyên khoa chữa vô sinh cơ. Thế nên khó mà nói rốt cuộc anh ta được Thái Sơn nương nương tặng hay bác sĩ chữa bệnh chính tặng cho."
Mọi người: "..."
Thật ra cũng khó xác định người ta có mắc bệnh mạn tính nào không, chỉ là anh ta đổ bệnh ngay đúng lúc này, ngay tình huống này nên ai nấy đều không khỏi nghĩ nhiều.
"Chúng ta đợi nhân viên y tế đi, đừng chạm vào anh ấy." Lan Hà bình tĩnh, "Nếu mọi người nghĩ đến hướng đó thì có linh phán của Đậu Xuân Đình rồi mà."
"Đúng đúng, chắc uống thuốc truyền nước là khỏi thôi, mọi người đứng dạt ra cho cậu ấy thở đi." Có người hô hào.
Lời của Lan Hà giúp người ta bình tâm lại, song vẫn có người nghĩ bức linh phán vẽ thần Chung Quỳ, trong khi trên núi Thái Sơn là lão nương nương, là người thân của sếp của Chung Quỳ... Vậy bức linh phán còn có tác dụng nữa à?
Tống Khởi Vân lặng lẽ tìm đến Lan Hà: "Chuyện gì đã xảy ra? Cháu đi hỏi xem sao!"
Nếu người đó nộp mạng tại đây thì phải làm sao.
Tống Phù Đàn: "Bố nói nhỏ nhỏ thôi."
Giọng ông không hạ âm lượng xuống nên nãy có người nhìn sang.
Ông vội vàng lấp liếm: "Lan Hà à, cháu hỏi anh bạn bác sĩ của cháu xem!"
Lan Hà thấp giọng đáp: "Đạo diễn Tống ơi, nếu muốn cháu đi hỏi thì bác phải tìm một nơi cho cháu chết cái đã."
Tống Khởi Vân: "..."
Lan Hà: "Chưa kể khi cháu lìa hồn, Tống Phù Đàn cũng sẽ bị kéo đi, xích câu hồn của cháu đang buộc vào người anh ấy."
Tống Khởi Vân: "Cái gì???"
Ông hoa mắt, đó giờ chưa biết vụ này.
Mình là người may mắn, mình là người may mắn. Tống Khởi Vân tẩy não cho mình hai lần: "Thôi được, bác sẽ giấu giếm cho hai đứa, mau đi tra đi nhé."
Ông ra vẻ buồn bã giao cho họ đi đến vùng tín hiệu tốt gọi điện cho chuyên gia.
Cả hai lên xe, Đậu Xuân Đình đứng trông giúp rồi họ xuất hồn.
Đến khi ngồi dậy, anh trông thấy cậu ta vươn tay thử hơi thở của cả hai thì phát hiện tắt thở rồi, thế là ra động tác như đánh Tống Phù Đàn, dù không dám đánh thật nhưng tay cứ vung vẩy, mặt hí ha hí hửng.
Lan Hà: "Em trai anh không ngờ tốc độ rời đi của chúng mình lại không nhanh nhỉ?"
Tống Phù Đàn: "Óc chó thì nghĩ kiểu gì."
Anh cạn lời liếc một cái nữa rồi bay lên núi.
Tốc độ ở dạng linh hồn nhanh hơn thể xác nhiều. Anh vừa bay đến ngoài miếu là nghe tiếng cười thô lỗ như quả tạ, nhưng giọng lại nghe thật ngây ngô và khoái chí: "Hớ hớ, há há há há há..."
Nếu anh dùng thân xác mình, chắc cú sẽ nổi hết da gà da vịt.
"Hình như là tiếng của anh quay phim." Anh có ấn tượng với anh ta, bay lên đầu tường ngó xuống. Đúng vậy, hồn anh chàng quay phim đang ở trong sân chơi đồ hàng với mấy đứa nhóc cởi truồng.
Trông cách ăn mặc của lũ trẻ rất quen mắt, anh từng thấy trên núi Diệu Cảm, một đứa sau đó chuyển kiếp thành Miểu Miểu, thành ra không cần nói ra thân phận chúng cũng biết.
Mặc dù chúng chỉ là con nít thơ ngây bụ bẫm nhưng nhìn sắc trời âm u, anh quay phim cao tồng ngồng đang cười ngớ ngẩn và thứ chúng ăn là hoa thơm ánh nến thì cảnh này trở nên rùng rợn đến lạ.
Đến cả Lan Hà cũng phải nuốt nước miếng lấy dũng khí.
"Đi thôi." Cả hai cùng đi vào, "Chào các bạn nhỏ. Cho anh hỏi một câu với, bạn này đến đây lúc nào vậy?"
Một đứa bé cởi truồng nhìn thấy anh bèn chạy lại: "Anh cũng ở lại đi! Anh cũng ở lại đi!"
Lan Hà: "Ha ha, không sao, không phải lo, anh sẽ chơi với mấy đứa. Nhưng em phải trả lời câu hỏi của anh đã, bạn nhỏ kia vừa mới nhập hội hả?"
Ý anh là tay quay phim đang cười hềnh hệch.
Bé con cởi truồng đáp: "Đúng rồi, bọn em thiếu đúng một người. Nhóc đó là bạn của bọn em, ở lại chơi với bọn em."
"Thế mấy đứa đừng chơi trò này nữa, chơi trò khác được không?" Lan Hà hỏi.
Bé con chẳng bận tâm, nằng nặc kéo tay anh vào, "Vào đây, vào đây."
"Khoan đã, anh thương lượng với em tí nha. Em cho bạn kia về nhà, còn hai anh sẽ chơi một trò rất hay với các em, được không nào?" Lan Hà bế bé con lên, dịu giọng hỏi.
Bé con đắn đo nhìn anh.
"Không chịu thì anh đi, còn các em ở lại chơi tiếp?"
"Không! Muốn anh, muốn anh cơ!" Đám trẻ núi Thái Sơn rất thích Lan Hà, ôm anh đồng ý đổi.
Anh lấy cây quạt ra, quạt một cái vào hồn anh quay phim cười ngờ nghệch: "Hồn về thân xác!"
...
Lão Bạch bò lên từ dưới mặt đất. Tuy Lan Hà không hồi âm nhưng y rất muốn gặp anh, nhất là khi mới thua cả một ván bài... Thành ra y quyết định bí quá hóa liều!
"Bố ơiiiiiiii" Lão Bạch cất giọng văng vẳng mà chẳng thấy ai đáp, chỉ nghe tiếng cười trong trẻo của trẻ con.
Đang chơi với con nít à? Y xoa tay, cười toe toét đi vào sân thì bắt gặp Lan Hà và Tống Phù Đàn đang chơi nhảy dây với một đám nhóc con, bọn anh quay dây, đám nhóc lũ lượt xông tới, nhảy cùng một lúc, "Một! Hai! Ba! Nhảy!"
Chúng nhảy rất giỏi, hàng nhảy đã lên tới con số hai mươi mà chưa đến nửa cái dây.
Y nhìn kĩ, dây gì mà dây, đó rõ là xích câu hồn phát chung cho toàn âm ty Đông Nhạc bọn y, một đầu trên tay Lan Hà một đầu trên tay Tống Phù Đàn!
Lão Bạch: "..."
Lão Bạch sang chấn tâm lý, lại khám phá ra vài cách dùng xích câu hồn nữa rồi.
Lan Hà: "Mấy đứa muốn dài hơn nữa thì anh cho nó dài ra nha, nhảy cả hai dây cũng được nốt. Mấy đứa dám nhảy không nào?"
Lão Bạch phản ứng kịp, rú lên: "Khôngggggg!"
Hai dây cái khỉ khô, chẳng qua là bỏ thêm một sợi khác, tức xích câu hồn Tạ Tất An đại nhân chứ gì!
Anh nhìn lão Bạch: "Ủa? Sao anh lại đến đây?"
Y nhấc áo chạy lại một cách dè chừng: "Con đến thỉnh an bố đó. Bố đang chơi với con nít hả?"
Lan Hà cười nhạt nhìn y.
Y chuẩn bị tư thế trốn ngay bất cứ lúc nào.
"Tôi không đánh anh đâu, nhưng anh phải giúp tôi việc này." Lan Hà nói.
Lão Bạch mừng như điên, "Ý cậu là xí xóa chuyện lần trước hả?"
Anh gật đầu cái rụp.
Lão Bạch xắn tay áo: "Có chuyện gì, cậu nói đi."
Nửa phút sau, người quay dây thành lão Bạch và một người giấy.
Chưa kể còn bị mấy đứa trẻ núi Thái Sơn chê ỏng chê eo: "Y quay dây chả tốt gì sất."
Lão Bạch: "Đồ điêu toa, ta đây đứng đầu cuộc thi nhảy dây dưới âm ty đấy nhé."
Đám trẻ: "Xí! Nương nương không nói có cuộc thi đó nhá!"
Lão Bạch: "..."
Đậu má, khôn đáo để.
"Còn phải quay bao lâu nữa hả trời." Lão Bạch ngoái đầu nhìn Lan Hà nhưng anh đã thừa cơ chuồn mất lúc y nói chuyện với lũ trẻ rồi. Bọn chúng phát hiện ra thì không nhảy nữa, khóc ré nhảy lên người y, "Đều tại ngươi, đều tại ngươi!"
Đây là đồng tử miếu nương nương, không được đánh hay phạt, có mấy đứa thiên phú dị bẩm, chẳng biết kiếp sau sẽ là quan to hay đại hiệp nữa. Lão Bạch mặt xanh mét như tàu lá chuối, xoay người chui xuống đất lại bị nắm thắt lưng lôi lên...
Nhân viên y tế cấp cứu và đưa tay quay phim ngất xỉu đi viện thì anh ta mới tỉnh, ngặt nỗi người ta chẳng chẩn đoán được anh ta bị gì, sau khi hỏi dò về công việc mới cho là do ngủ nghỉ không đủ giấc.
Đoàn phim trăm công nghìn việc, kết quả chẩn đoán này chẳng có gì bất thường cả, thế nhưng ai ai cũng bàn tán về chuyện cầu con núi Thái Sơn, cảm thấy lạ.
Vào đúng lúc này, bên công ty báo cho Lan Hà một tin tốt, anh được đề cử cho giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất ở một giải thưởng điện ảnh. Hoặc có thể nói rằng "Truy đuổi" đã đăng kí rất nhiều hạng mục ở một số giải thưởng điện ảnh, và đó là một trong những giải thưởng rất danh giá, ngoài ra còn có các đề cử bộ phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, v.v...
Năm nay không phải năm của nền công nghiệp điện ảnh, chưa kể đây lại là tác phẩm Liễu Thuần Dương chuẩn bị kì công nên ai cũng dự đoán kết quả này từ lâu rồi.
Sau khi diễn viên và nhân viên trong đoàn phim biết được cũng lũ lượt đi chúc mừng Lan Hà, Tiêu Dữ Khiên phân tích xác suất giật giải cho anh suốt nửa buổi.
Được đề cử là anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nghĩ đến chuyện xây dựng nhân vật này có liên quan đến công việc bán thời gian của mình, lão Bạch không phải cái gì cũng sai... Đúng rồi, không biết lão Bạch đã thoát khỏi miếu chưa.
Anh nghĩ bụng, đốt thêm tí tiền nuôi nấng cho y vậy.
Đợt quay phim ở Đại An đã kết thúc, đoàn phim trở lại Bắc Kinh để quay tiếp. Trước khi về, nhân viên đoàn gửi tin nhắn vào nhóm chung báo rằng Bắc Kinh đang lúc thời tiết xấu, mưa dầm dề không ngớt, mọi người phải chuẩn bị ô dù áo mưa, đừng để vừa đến nơi người lại ướt như chuột lột.
Thiết bị máy móc của đoàn phim được chở về bằng xe chuyên chở tốc độ cao, song mấy tiếng trước đó Tống Khởi Vân gặp ác mộng, mơ thấy thiết bị và dữ liệu bị mất hết, khăng khăng phải đích thân chở về.
Lan Hà nghĩ bụng thứ mơ thấy sẽ không thành hiện thực đâu, thế nhưng anh vẫn nhanh nhảu tán gẫu với Tống Khởi Vân rồi ngồi xe hơi về cùng.
Cả bác lẫn anh họ đều không đi tàu cao tốc về nên Đậu Xuân Đình cũng không thể bỏ mặc, bám kè kè cùng. Cậu ta cũng nói có bức linh phán ở đây, lần sau kê xuống gối ngủ thì bác sẽ không gặp ác mộng nữa. Thi thoảng rảnh rang cậu ta cứ nhắc tới suốt, đó là niềm kiêu hãnh của cậu ta mà.
Tống Khởi Vân và một nhân viên khác cùng ngồi lên xe to, Đậu Xuân Đình lái xe nhỏ, chở Lan Hà và Tống Phù Đàn.
Vừa mới vào địa phận Bắc Kinh, chỉ mới đi qua ranh giới một tí thì cậu ta chửi tục một tiếng: "Cái gì kia cái gì kia, anh họ anh dâu nhìn kìa!!"
Hắn nhìn lướt ra ngoài, "Cơn lốc à? Nhỏ quá." Đó không phải lốc xoáy, trên đất liền không thể xảy ra lốc xoáy được, nó chỉ là một cơn lốc rất cao mà thôi.
Lan Hà: "Anh dâu???"
Đậu Xuân Đình: "Gì mà nhỏ hay không, nhỏ cũng là lốc. Em nghe bố nói có một loại lốc quỷ, trên lốc là thần, dưới lốc là quỷ!" Lốc quỷ có chữ "quỷ", ý nói hồn ma đắp lên thành cơn lốc, người gặp phải tất sẽ xui xẻo.
Tống Phù Đàn: "Hình như nó đi theo chúng ta..."
Lan Hà: "..."
Chỉ mỗi mình nghe hai chữ vừa rồi à?
Anh chẳng buồn xoắn xuýt nữa, ngoái đầu nhìn thì đúng là một cơn lốc xoáy cao nhỏ đang đi về phía cả bọn, bởi vì xe đang di chuyển nên nó cũng di chuyển theo...
Anh nhìn kĩ vào trong cơn lốc bèn phì cười: "Làm anh giật hết cả mình. Không có gì đâu, chắc là tiên gia nhà anh đến đón anh đó."
Anh vừa mới vào Bắc Kinh, còn đang ở ranh giới mà hai đứa đã tới rồi, chắc cũng nhớ anh lắm đây. Không chỉ ma quỷ mới tạo được cơn lốc mà gia tiên cũng tạo được, chỉ cần dùng tí sức thôi.
Đậu Xuân Đình sửng sốt: "Gia tiên? Em từng nghe rất nhiều truyền thuyết về Hồ tiên Hoàng tiên rồi mà chưa bao giờ thấy chúng. Chúng có ngoan không anh, em sờ... sờ tí được không?"
Hồ Hoàng là hai tiên gia người ta thường hay nghe nói đến nhất. Mặc dù anh họ Đậu Xuân Đình có thể trông thấy ma quỷ nhưng chưa bao giờ kể cho họ nghe. Cậu ta được tận mắt gặp quỷ một lần nên rất tò mò về gia tiên bảo hộ trong truyền thuyết.
Lan Hà: "Sờ?"
Anh nhìn trước ngó sau, xe vừa xuống khỏi đường cao tốc, cách xe sau một khoảng khá xa. Anh mở cửa sổ ra, cụm lốc nhỏ đi vào. Một chú nhím bự tổ chảng rơi xuống xe, đoạn ngồi dậy, đôi mắt đậu đen lờ khờ. Là Y Bình liều lĩnh ra khỏi nhà.
Đậu Xuân Đình: "...... Làm phiền mày nhé."
*Tác giả:
Lan Hà: Đừng nóng ruột, còn một con hồ ly vừa mới thông cống xong nữa.