Sau Khi Li Hôn Truy Thê

Chương 2: 2: Chật Vật




Quán bar ánh đèn lờ mờ, quần ma loạn vũ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc kích thích con người.

Thẩm Thần cùng A Lâm ngồi trên ghế dài cạnh cửa sổ uống rượu.

Hết một ly, nước mắt Thẩm Thần không khống chế được mà chảy, trong miệng tất cả đều là hương vị chua xót.

“Ngươi chọn rượu quá nặng.

” Hắn che giấu nói, chỉ có chính bản thân biết kỳ thật không phải rượu nặng, mà là trong lòng khổ.


“Chậc, một chút rượu như vậy nào đến nổi say, ngươi cũng quá vô dụng.

” A Lâm không chút khách khí mà tổn thương hắn, mắt lơ đãng hướng ngoài cửa sổ thoáng nhìn, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

“Nhìn kìa, kia không phải Hoắc Nam Phong sao? Hắn đang ôm nữ nhân nào?” A Lâm dùng khuỷu tay chạm Thẩm Thần, hắn còn không biết Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong đã ly hôn.

Thẩm Thần nhìn theo tầm mắt hắn, nhìn qua quán bar bên ngoài đường lớn, Hoắc Nam Phong đem Tô Tiêu gắt gao mà ôm vào trong ngực, người từ trước đến nay gương mặt lạnh lùng lại ở dưới đèn đường chiếu rọi hiện ra nét cười nhẹ ôn nhu.

Thẩm Thần ngẩn ra, thế nhưng nhớ không nổi một lần nào Hoắc Nam Phong đối chính mình lộ ra loại ôn nhu tươi cười này, mà hiện tại hắn lại thể hiện cho muội muội hắn.

Không đợi Thẩm Thần mở miệng, A Lâm đã đứng lên hướng ra ngoài: “Ta còn tưởng rằng Hoắc Nam Phong là nam nhân tốt, không nghĩ tới là lại là tra nam! Ta thay ngươi tìm hắn tính sổ!”“Đừng! Chờ một chút!” Thẩm Thần vội vàng đuổi theo hắn.

Mới vừa đuổi theo tới cửa, liền thấy A Lâm uống say phát điên chạy vọt tới trước mặt Hoắc Nam Phong, duỗi tay bắt Tô Tiêu lại bị Hoắc Nam Phong nhanh hơn bắt lấy cánh tay.

Thẩm Thần trong lòng căng thẳng.


Hoắc Nam Phong đã từng luyện qua, tay hắn không biết vặn gãy quá bao nhiêu cánh tay người khác, hắn thật sợ Hoắc Nam Phong không lưu tình làm bị thương bạn mình.

Hoắc Nam Phong mắt lạnh liếc hướng Thẩm Thần: “Chuyện gì?”Thẩm Thần vội vàng đi gỡ tay Hoắc Nam Phong: “Không có việc gì không có việc gì, bằng hữu ta uống nhiều quá, ngươi mau buông hắn ra.

”Hoắc Nam Phong lúc này mới buông ra tay.

A Lâm trong men say, thấy Hoắc Nam Phong còn ôm Tô Tiêu, tức khắc nổi trận lôi đình: “Hoắc Nam Phong, ngươi làm Thẩm Thần thất vọng sao? Thẩm Thần đang đứng ở trước mặt ngươi, ngươi còn cùng tiện nhân này mèo mả……”Thẩm Thần ngăn cản hắn: “Ngươi đừng nói nữa!”“Dựa vào gì! Thẩm Thần ngươi đừng sợ, cùng hắn ly hôn đi! Ly hôn Hoắc Nam Phong ngươi còn có thể tìm được Alpha tốt hơn, đỡ phải mỗi ngày chịu bọn họ Hoắc gia sinh khí!”“Không phải, ngươi đừng nói nữa……”“Còn có tiện nhân này!” A Lâm hung tợn nhìn chằm chằm Tô Tiêu, “Ngươi có xấu hổ hay không? Câu dẫn lão công người khác, cầu ngươi ra cửa bị xe đâm chết!”Đúng lúc này, Hoắc Nam Phong lạnh lùng nói một câu: “Ta cùng Thẩm Thần đã ly hôn.

”“Cái gì?” A Lâm trừng lớn đôi mắt, ngây dại.

“Ngươi không nói với hắn sao?” Hoắc Nam Phong hỏi Thẩm Thần, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý trào phúng, “Ngươi không phải là luyến tiếc ta đi?”Những lời này tựa như một cái bàn tay hung hăng tát vào mặt Thẩm Thần, nóng rát, làm hắn lại xấu hổ lại chật vật, không biết nên đối mặt Hoắc Nam Phong như thế nào.

Hoắc Nam Phong thấy hắn không lên tiếng, môi mỏng gợi lên tia châm chọc: “Thẩm Thần, dư tình chưa dứt cũng nên có chừng mực.


”“Ta đã sớm đối với ngươi hết hy vọng!” Thẩm Thần nỗ lực áp xuống đau đớn trong ngực, làm bộ không thèm để ý, “Dư tình chưa dứt? Ngươi thật tưởng bở!”Hoắc Nam Phong bỗng trầm mặt xuống, giữa mày phát khí làm cho người ta sợ hãi, cười lạnh nói: “Đó là tốt nhất, không có việc gì đừng tới làm phiền ta!”Ngữ khí phảng phất Thẩm Thần còn đối hắn đeo bám.

Thẩm Thần cắn răng, nhấp môi không nói, lôi kéo A Lâm xoay người đi.

“Chờ một chút.

” Tô Tiêu đang dựa vào trong lòng ngực Hoắc Nam Phong đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt kiều mỹ lộ ra một tia ủy khuất, “Thẩm Thần ca, ngươi không cảm thấy ngươi và bằng hữu thiếu ta một tiếng xin lỗi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.