Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 207: Dễ thương



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Không gian bên ngoài trôi qua 10 ngày, không gian của căn phòng bí mật đã qua 300 ngày.

Hôm nay, Côn Luân đang đọc sách trong phòng sách khẽ nheo mắt, hời hợt liếc mắt sang căn phòng bí mật kia với vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh chú ấy đã bình tĩnh, tiếp tục lật sách.

Và trong một thế giới tối tăm cô độc có một đôi mắt mở ra.

Trong bóng tối, đôi mắt này có chín vòng đồng tử đen trắng xen kẽ hệt từng lớp không gian và thời gian chồng lên vô tận, chỉ cần thoáng nhìn đã có sức khám phá bí ẩn của thời gian.

Ngay vào thời điểm cuối cùng, đôi mắt này phóng ra vầng sáng âm u sắc tím để lộ thân rồng tinh xảo và thần bí, vảy rồng chuyển động ánh lên chực như viên ngọc đẹp. Trong lúc con rồng hít vào thở ra, song long đan âm dương khiến con rồng có áp lực kh ủng bố…

Móng vuốt rồng khẽ mở, một tấm đạo bia nho nhỏ bí ẩn biến ảo khó lường hiện ra.

Áp bức của nó làm cho cả một sợi tính linh Lang Gia còn phải tránh né mũi nhọn.

Một lát sau, đôi mắt Hoàng Tuyền nhắm lại, thế giới trở nên tĩnh lặng.

.....

Lúc A Điêu đi ra, cô thấy Côn Luân còn đang đọc sách.

Người này khác Thương Ngô đoan trang tự kiềm chế, chú ấy như mây mù, mang tính tình siêu phàm. Giờ đây chú ấy đang nghiêng người dựa vào nệm êm, dưới lớp áo choàng rộng thùng thình là đầu vai hờ hững hơn non nửa.

Này bờ vai, xương quai xanh, cái cổ trắng thon như sứ, tất thảy đã vượt khỏi sự kiêng khem cấm dục giới tính, ôm lấy người sà vào và nhấn chìm…

Hơn nữa chú ấy không có tính tự giác về phương diện này, chung quy đã là hồn phách rồi cơ mà, thành ra chú ấy chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

“Mặc dù chỉ là đạo bia cấp tiểu Linh Vương nhưng thuộc tính rất ngông nghênh, còn mạnh hơn cả đạo bia Lang Gia của ta.”

Lời khen này quá cao, nó làm A Điêu ngượng ngùng: “Chú là trung Linh Vương lận ạ.”

“Giai cấp còn vượt qua được chứ thuộc tính không thể nào đối chọi, tạo được thứ thế này không phải việc lạ gì. Chẳng phải nhóc còn giết được đại Tông Sư sao, đối với người như nhóc và ta mà nói có đôi khi cấp bậc chỉ đại biểu cho chênh lệch về linh lực.”

“Đạo bia cũng hệt thế.”

Côn Luân nói xong thì ngồi dậy, một tay chống đệm, một bên lại dùng khủy tay chống xuống, thản nhiên mà rằng: “Sau khi đi ra ngoài, trước khi xuất phát tới Quy Khư nhớ thu lại đạo bia Lang Gia. Nó là của nhóc.”

(P1)

“A?” A Điêu ngạc nhiên.

Côn Luân nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím: “Ai ức hiếp nhóc, nói nhóc không xứng kế thừa Lộc Sơn, thì cứ lôi nó ra nện.”

“Về sau không nên mặc sức nhận cha.”

Câu trước thì khí phách ngời ngời, câu sau lại mang ám chỉ thấm thía.

A Điêu vừa cảm động vừa oán hờn: “Ôi, cháu không có nhận đại đâu ạ, lần nào cháu cũng suy nghĩ kỹ lắm.”

Cô cảm thấy tư tưởng Côn Luân thế này là không đúng, Côn Luân lại cảm thấy đứa nhỏ này đi đường bất chính: “Nhóc là con cưng của trời thời nay, trên đời này không có mấy người xứng đáng lọt vào mắt nhóc chứ đừng nói là làm cha của nhóc.”

A Điêu thấy Côn Luân kiên định như vậy đành phải từ bỏ và thu dọn đồ đạc: “Vậy cũng được ạ, chú không làm cha cháu thì làm anh cháu được không?”

“?”

“Cháu không nhận đại anh trai đâu ạ.”

“...”

Quỷ mới tin mi!

Côn Luân đang xem xét tư liệu, khi chú ấy còn đang tính toán con nhóc này đã nhận mấy anh trai thì A Điêu lại kéo tay áo chú ấy, đặt một thứ vào trong tay chú ấy.

Trong nháy mắt khi một ngón tay mềm mát tiếp xúc, cô thu tay lại và để lại một câu nói trong không gian khi đã dịch chuyển rời đi.

“Tuy rằng lúc nhìn hồn phách thì thấy đẹp một cách trừu tượng phải biết nhưng cháu thấy muốn ăn đồ ngon thì vẫn cần có một cơ thể tốt. Mỗi lần cháu ăn cái gì là chú xuất hiện ngay.”

“Đúng rồi, cháu không có nói giỡn lúc bảo thích chú từ lúc gặp mặt đầu tiên đâu.”

Không phải vì đẹp mắt, không phải vì lớn mạnh, mà chỉ là lần đầu tiên gặp, lần đầu tiên gặp cô đã thích một sinh linh như vậy.

Mạnh mẽ, tinh khiết, bướng bỉnh.

Ngoại trừ Tống Linh là người cô muốn trở thành nhất khi còn trẻ, là người phù hợp với trí tưởng tượng cao nhất về một người bạn thân; sau này những nhân vật như chị em Khúc Giang Nam và Côn Luân đều là nhân vật mà cô ngưỡng mộ.

Bị chiến tranh bị tàn phá nhưng vẫn bất khuất.

Có những người như họ tồn tại mới để cô thi thoảng cảm thấy mình không cô đơn.

Nhất là... Cô phát hiện Côn Luân là một người thích ăn hàng.

Nhân vật vừa cao ngạo vừa lạnh lùng mạnh mẽ tới vậy mà lại là người thích ăn hàng nhưng lần nào cũng giả bộ lạnh lẽo kiêu ngạo.

A Điêu cảm thấy ông ấy rất dễ thương.

Những người dễ thương xứng đáng được ưu ái.

Giống như cô, cô rất đáng yêu, bây giờ cô cũng được rất nhiều người ưu ái.

Cho dù vào lúc nhỏ tuổi nhất và khó để người ta yêu nhất, biết cô thích ăn, từng có người thích đút cho cô ăn.

Như là bà nội.

(P2)

.....

A Điêu đi rồi để lại Côn Luân ngồi tại chỗ, chú ngây người rồi mở nhẫn ra, thấy chiếc nhẫn này giống hệt cái mình tặng nó y như đúc.

Thoạt trông con bé này rất thích đạt được món hời, không từ thủ đoạn vì lợi ích, tuy nhiên xưa nay nó không bao giờ nợ ai.

Thực chất trong lòng kiêu ngạo vô cùng.

Và trong chiếc nhẫn... có một cơ thể.

Là cơ thể sao? Vì đâu nó hệt quả bóng.

Đen trắng tròn vo.

Nguyên Bảo: “Trúc Trúc! A, là bé gấu trúc!!”

Tất nhiên Côn Luân biết đây là cái gì, lúc ấy biểu hiện chú đờ đẫn, nhã nhặn phun ra bốn chữ: “Đại nghịch bất đạo.”

Cái đứa đồ tôn này... đúng là phạm thượng, là đại nghịch bất đạo!

Nguyên Bảo: “Nhưng mà chú thích lắm chứ gì?”

Côn Luân: “Không.”

Nguyên Bảo: “Chú không có thì cho tôi đi, tôi muốn đổi sang ngoại hình này, nó còn đáng yêu hơn con báo con này nữa.”

Nó vươn móng vuốt ra lại bị Côn Luân tránh được.

Côn Luân không để ý tới nó, để hồn phách nhập cuồn cuộn vào cơ thể đó rồi xụ mặt ngồi trên mặt đất, nghiêm trang ôm trà sữa uống.

Chú cúi đầu nghĩ đến rất nhiều năm trước vào một đêm gió táp mưa sa, khi mình bị những tên ăn mày quá quắt đ è xuống đất ức hiếp nhục nhã, chú chỉ mong bọn họ chừa lại nửa cái màn thầu để mình ăn.

Chú đói quá, sắp chết vì đói rồi.

Chỉ cần cho chú ăn, muốn chú làm cái gì cũng được.

Khi đó chú suýt nữa đã mở miệng van người ta, thế rồi một người đội mưa đi vào hệt thiên thần.

Chú gọi anh ta là anh cả, anh cả cho chú một cuộc đời mới, dẫn chú đến đỉnh trời ngắm trời xanh, nhìn sơn hải; dạy chú lý lẽ, dạy chú tu luyện; dẫn chú vào thế giới tối cao xa m út; đó là tín ngưỡng của chú.

(P3)

Sau đó người anh hai đeo kính nhã nhặn lại dẫn chú vào nhân gian, dẫn chú đi dạo từ đầu đường tới cuối hẻm, mua đồ ăn cho chú, xem hội đèn lồng, ngắm nhân gian phồn hoa.

Vì tất cả những chuyện này, chú bằng lòng canh giữ.

Sau đó không còn nữa.

Trên đời vốn chỉ có hai người này biết chú thích ăn, chung quy ai lại nghĩ rành rành là người sáng lập Lộc Sơn lại có tính cách như vậy?

Chỉ có người này.

Nó là người thứ ba.

“Nó đang chinh phục mình.” Côn Luân lấy làm chắc mẩm về điều ấy.

Nhưng hình như nó đã bắt đầu thành công.

.....

Từ Côn Luân +20 sao.

A Điêu nhìn thoáng qua danh sách năng lực niệm nhưng không quá bận tâm, chẳng qua lại nhớ tới chữ “không trọn vẹn”.

Cô không biết đối phương có giống mình lắm khi mình còn bé hay chăng, mỗi tội xem ra còn thảm hơn cả cô. Tuy nhiên sau đó cô đi theo lão đạo sĩ rác rưởi còn người ta lại được Trường Đình Quân cao quý như thần nhặt được.

Người khác nhau có số phận khác nhau.

Và chắc chắn kết cục cũng khác nhau.

“Nhặt thì nhặt được thôi, cần gì để bụng tới vậy, còn đoạn tuyệt với tộc Người vì người kia nữa… Nếu lão đạo sĩ chết trước mặt mình, cam đoan mình sẽ lấy roi quất thi thể ổng.”

Trong lòng A Điêu than thở như thế. Ra khỏi kho tàng bí mật, cô đến chỗ ông già Ngư, ông già này vừa tính toán vừa uống một ít rượu. A Điêu vừa nhìn thấy bản kế hoạch phân bổ phiên bản dành cho người tu Linh này bèn trợn trắng mắt: “Bọn họ đi hết rồi?”

Cô đến bất chợt làm ông già Ngư giật nảy mình, ông đánh giá A Điêu từ trên xuống dưới: “Đi rồi, con tu luyện hay là phẫu thuật thẩm mỹ đó? Mới mấy ngày đã thay đổi thế này.”

Trông như thế này thì sao phải đánh đấm gì nữa, quay ra đó tung một chiêu là đủ có sức sát thương.

Con nhóc A Điêu này này, khi đánh không lại không có chỗ dựa thì rén được bao nhiêu là rén tới bấy nhiêu; vậy mà tới khi vẫn đánh không lại nhưng có chỗ dựa vững chắc, nó muốn gây thiệt hại ắt sẽ gây thiệt hại tới cùng cực.

(P4)

“Không phải ai cũng hệt vậy ạ, cả sư phụ cũng mỗi ngày mỗi khác, già đi quá nhiều thế này.”

“....”

Từ Ngư Huyền Cơ +4 sao!

Con nhóc thối này, miệng toàn thứ xấu xa.

Ông già Ngư trăm triệu lần không ngờ được A Điêu vào Lộc Sơn chưa tới một năm đã có thể xoay người, thậm chí còn không cho Sơn trưởng như ông có thể diện. Song nghĩ đến gần đây mấy người sư phụ sư tổ thường báo mộng bổ sấm, ông đành chấp nhận mình rén. Thế là ông chuyển đề tài, thở dài cho hay: “Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn đều đã đi tới đó rồi, thanh thế to lớn phải biết, Lộc Sơn chúng ta mà không đi thì danh tiếng của chúng ta khó lòng trụ nổi. Chưa kể người trẻ thường không nhịn nổi trước sự k1ch thích, khác với con biết co biết dãn, nhìn vào tình hình tổng thế mới là quan trọng nhất.”

Thực tế nó là người không biết xấu hổ.

“Hầy, sư phụ chớ bận lòng, để con đi giúp bọn họ. Nhưng mà bên đó nguy hiểm lắm, người ta không có bảo vật lớn mạnh...”

“Bảo vật chỉ là thứ bên ngoài.”

“Vậy chi bằng để con khiêng bia mộ của sư tổ đi? Tới lúc quan trọng thì sư tổ có thể bay ra bảo vệ con.”

“....”

Mi có độc ha gì.

Ông già Ngư còn muốn kiên trì, A Điêu lại sờ cằm cân nhắc: “Hay là con đi cùng cô Trâm Xanh? Cô ấy thích con đến vậy, thậm chí còn chịu chết vì con, chắc chắn bằng lòng bảo vệ con.”

Mi tích đức một tí đi, vết thương của người ta chưa có lành được bao lâu đâu!

“Cái vị kia... Lão tổ Côn Luân không cho con chút gì à?”

A Điêu chìa khuôn mặt đau khổ: “Ông ấy không thích con.”

“Hả?”

“Bởi vì tổ tiên Rùa của con đó, nên ông ấy không thích con, chỉ cho con đọc sách, không dạy gì hết trơn, còn không bằng thầy đâu. À mà quên, thầy dạy cho con cái gì rồi hen?”

Đâm xuyên tim!

(P5)

Vừa nói đến chuyện này, ông già Ngư uất ức phải biết: “Là ta không dạy con á? Chỉ để cho con vào kho tàng bí mật lấy một ít bảo vật là tốt lắm rồi, ai dè con xem con làm cái gì đi, bán hàng đa cấp? Tẩy não cả một đám ông già bà già… Còn thẳng thừng đi vào phần mộ của lão tổ tiên, ta làm được gì nữa đây?”

“Đây, cái này là bí pháp tu luyện kết tinh lĩnh vực tinh thần đã được sửa sang lại, tự con tiêu hóa đi, không cần phải nắm tay dạy đâu.”

A Điêu nhận lấy, ngẩng đầu: “Không còn ạ?”

Ông già Ngư ngượng ngùng, lại lấy ra một thứ: “Cái này cho con, thích hợp với con, là món siêu phàm cấp trung, ta cố tình chế tạo cho con.”

“Cái gì ạ?”

“Bạo Vũ Lê Hoa Châm.”

*Theo truyện Kim Dung, Đông Phương Bất Bại sau khi luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển (và cự cắt của quý) sẽ có được Bạo Vũ Lê Hoa Châm

“...”

Sao thầy không làm nó thành hình giọt máu luôn đi.

Có điều Lộc Sơn có truyền thống không cho người thừa kế quá nhiều đồ tốt, tránh làm chậm sự phát triển của họ. Từ đầu một món ám khí đã đủ nhưng ông già Ngư biết A Điêu có chỗ khác biệt với Thủ khoa trước đây.

“Mấy thế hệ trước bao gồm cả ta, không ai có thể gây chuyện được như con, nói không phải chứ có khi lần này con sẽ lại bị một đám tiểu Linh Vương bao vây, chưa chắc mỗi lần đều có Khúc Hà Nhĩ cứu con. Hiện tại bên Quy Khư không có cách dịch chuyển, hoàn cảnh rất đặc biệt, con chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên mới cho con cái này.”

Ông già Ngư đưa thêm một lớp giáp siêu phàm cấp trung.

“Phối hợp với lớp giáp bóng đen xem ra con đã có hai lớp giáp chắn, có lẽ đủ để cản ba lần tấn công dữ dội của tiểu Linh Vương. Con man trá như vậy hẳn đủ sức để trốn đi.”

Ông già Ngư sợ A Điêu ngủm thành ra cũng bỏ công chuẩn bị này nọ.

Nhưng cũng có điều kiện.

“Nói mau, ân sư thứ hai của con là ai?”

“Thầy ạ.”

“Rất tốt, cút mau.”

(P6)

A Điêu bỏ chạy, xẵng ngay thó luôn hoa quả và đồ nhắm trên bàn. Ông già Ngư trợn trắng mắt tiếp tục vui vẻ rạo rực uống chút rượu, thế rồi một lát sau ông đã nghe được giọng nói truyền âm sang.

“Vừa rồi nó mới đưa đồ ăn cho tôi có cả hoa quả trân quý nữa, thật ngại quá, Sơn trưởng, không biết ông còn không?”

“....”

Khi ông còn định tìm A Điêu gây chuyện nào có hay A Điêu đang nhận chủ đạo bia Lang Gia, tuy nhiên cô không thu đi ngay vì cần phải đặt vào đó một lớp ngụy trang.

Có điều Thương Ngô không có ở đây.

Sau khi A Điêu làm được đâu ra đấy, cô trở về nhà mình sửa sang lại đồ đạc, phát hiện trên cửa dán một tờ giấy nhỏ.

“Tôi ra ngoài, lần trước cô nương Tống tới làm đồ ăn cho cô, tôi cũng chuẩn bị một ít trà sữa, nhớ lấy đi.”

A Điêu vào phòng mở cái tủ lạnh chưa không gian đa chiều thứ cấp cực lớn, quả nhiên bên trong có một đống đồ ăn và hoa quả, thậm chí có cả một ít hải sản không biết Tống Linh tìm thấy ở đâu. Bên phải chứa rất nhiều cà phê và trà sữa, toàn được bảo quản tốt sau khi pha, nóng ngay khi được mở ra.”

Bồn Cầu: “Thật ra cô làm cho nhiều người thích lắm.”

A Điêu nhướng mày.

Đó là chắc chắn rồi, cần cậu nói?

Có điều đoán chừng hai người này cùng đang ở tại Quy Khư, cái chỗ đó thật bất thường, cô luôn cảm thấy có người tính kế sau lưng.

“Có khi là một lớp ngụy trang, suy cho cùng nếu tôi là người bên Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn, đoan chắc tôi sẽ thừa dịp này chộp thời cơ liên hợp gài bẫy và chém diệt thế hệ này của Lộc Sơn.”

Rốt cuộc nhất định bọn họ có thể suy luận ngược ra Côn Luân đã hoàn toàn ngã xuống từ cô, dùng cái này phán đoán nội bộ Lộc Sơn suy yếu, chưa kể cô và vương tộc bất hòa. Giờ mà không xuống tay thì đúng là bỏ lỡ cơ hội tốt.

Cho nên, chắc chắn bên Quy Khư nguy hiểm tột cùng.

A Điêu đang nghĩ như thế thì bỗng nhận được nhắc nhở dịch chuyển nguy cấp.

Tới rồi.

Nhóm lốp xe dự phòng của cô gặp nguy hiểm đúng như dự đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.