Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 242: Gen



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Năm phút trước khi A Điêu khâu hang quỷ, tại cấm địa phía sau cung Ma Vương ở thế giới ma quỷ. Trong sơn động, tiểu Ma Vương hồ ly vốn chú ý đến tình huống của cửa hang quỷ, hết sức chuyên chú. Song bởi vì tính tình xảo trá, gã hãy còn chú ý tới cấm địa, thậm chí còn duy trì sẵn sàng liên lạc với các tiểu Ma Vương khác nhằm đảm bảo có thể thông báo cho người khác một khi xảy ra biến cố gì.

Lại nói chuyện Ngân Dực lần trước làm cho bọn tiểu Ma Vương tỉnh táo tột cùng, sâu sắc tự kiểm điểm lại mình, cho dù ở địa bàn nhà mình thì vẫn phải cân nhắc về mối nguy hiểm tiềm ẩn trong việc truyền đạt tin tức không hiệu quả và không khớp nhau. Thế là họ rút kinh nghiệm xương máu, thật sự cải thiện bí thuật truyền tin, tuy không dùng tốt bằng ở nhân gian nhưng quả là hiệu quả hơn hẳn so với trước kia.

Giờ phút này khi bên ngoài chém giết hừng hực khí thế, trông thấy Linh đạo sắp giáng lâm tại lối vào còn tiểu Ma Vương khác trấn giữ nơi đại Ma Vương sống lại sắp gửi tin vui, trong mắt tiểu Ma Vương hồ ly tràn đầy kích động hệt người hâm mộ bóng đá ở một số quốc gia để lộ bộ dáng điên cuồng khi xem bóng đá... Đột nhiên!

Cảm giác lạnh lẽo sau lưng ập đến.

Gã nhận ra, né tránh trong cảnh hung hiểm, vậy mà một nửa bên cánh tay gã đã bị thổi bay. Lúc tập trung vào đối phương để phản công, trước hết gã hét lên: “Mi không phải là Thái Lang! Mi là Trần A Điêu?!”

Thái Lang không lên tiếng, sau khi liên tục công kích đã để lộ ra… hơi thở xác chết cấp đại Linh Vương!

** má!

“Khúc Hà Nhĩ!” Tiểu Ma Vương hồ ly táng đởm cùng cực, gã đâu phải là đối thủ của cô ấy. Đang trong lúc liên tiếp lùi lại, gã phát hiện thực chất Khúc Hà Nhĩ nào có ý định quần nhau với mình, thay vào đó cô ấy vừa áp chế gã vừa ra tay công kích vào trong lớp ngăn cấm. Hiển nhiên mục đích nằm ở di hài Ma Vương Chí tôn.

Thi thể Ma Vương Chí tôn quan trọng cỡ nào, quan trọng hơn cả sự sống lại của đại Ma Vương.

Tiểu Ma Vương hồ ly không thể nhịn được, tức thì vừa thông báo cho Ma Vương khác vừa thiêu đốt máu tươi, trực tiếp tấn công Khúc Hà Nhĩ một cách tàn khốc.

Gã vừa bùng nổ thì các tiểu Ma Vương khác đã vội vàng chạy tới.

(P1)

Đối mặt với thương tổn và sắp bị các tiểu Ma Vương khác bao vây như vậy, Khúc Hà Nhĩ biết mình không thể đối đầu, thành ra cô lấy ra Lệnh Thế Giới rời đi.

Cô ấy vừa rời khỏi, các tiểu Ma Vương khác hạ xuống đất, nhìn thấy tiểu Ma Vương hồ ly sắp đốt cháy máu mình hoàn toàn thì vội vã cứu gã, đồng thời họ cũng muốn đuổi giết Khúc Hà Nhĩ. Ngặt nỗi đúng lúc này, lỗ hổng bên ngoài hang quỷ bị A Điêu nhân cơ hội khâu lại.

Tiểu Ma Vương hồ ly còn chưa chết và những tiểu Ma Vương khác: “...”

Tỉnh ngộ.

Mẹ kiếp, đây là một cái kế! Giương Đông kích Tây, thảo nào không tấn công cấm địa hết sức, thay vào đó để cho tiểu Ma Vương hồ ly phân tâm cũng như dẫn cả bọn tới tới đây.

Tộc Người vô sỉ, Trần A Điêu bẩn thỉu.

.....

Hang quỷ đóng kín không chỉ cắt đứt đà phục hồi của đại Ma Vương mà còn cắt luôn đường lui của bọn Cô Sơn này. Thật ra trong nhóm tiểu Ma Vương, Cô Sơn đủ sức thay thế Cung Thương trở thành ông lớn mới đâu chỉ vì thực lực của hắn xếp thứ hai mà còn do đầu óc hắn tốt nhất.

Hẳn tốt hơn cả Cung Thương. Ít nhất sau khi cửa hang quỷ bị A Điêu khâu lại, khi các tiểu Ma Vương khác và nhóm đại yêu vương khiếp sợ cũng như không cam lòng, khi bên tộc Người chưa kịp phản ứng, Cô Sơn đã nhìn thấu tình thế biến đổi lớn và nguy cơ tử vong sắp tới từ lâu chỉ bằng một cái liếc mắt. Thành ra hắn thẳng thừng xé rách không gian chạy trốn, hơn nữa truyền lệnh cho đại quân ma quỷ – chạy tán loạn, dùng nó chia cắt sức tấn công của cao thủ tộc Người, tăng khả năng trốn thoát của mình, đừng cố chấp chiến đấu, nếu không ai nấy sẽ bị diệt sạch!

Ưu điểm lớn nhất của cả tộc Ma Quỷ hơn tộc Người ở chỗ nghe lời, tướng lĩnh ra lệnh ắt lính sẽ làm theo mệnh lệnh. Cho nên đại quân ma quỷ lập tức thay đổi xu hướng bao vây và ngăn chặn tộc cao thủ tộc Người một cách hiệu quả trước đây, thay vào đó hỗn loạn tứ tán nhằm phá vỡ vòng vây vây giết tộc Người.

Cũng may Cô Sơn phản ứng nhanh, ngay cả A Điêu không ngờ thằng này sẽ chạy trốn bay biến, nhất thời không thể bắt được. Tuy nhiên đám cao thủ ma quỷ khác muốn chạy trốn chẳng phải là chuyện dễ dàng, cho dù 10 người mạnh nhất còn đang bao vây thú Kim Nghê Rực Lửa thì chẳng phải ở dưới còn đám người Ngư Huyền Cơ đấy sao, những người này đủ sức đối phó với đám đại yêu vương kia.

Vậy là đến phiên tộc Người giết ngược sang.

(P2)

Đại Ma Vương thất bại trong việc phục hồi, sĩ khí cả tộc Ma Quỷ sa sút, mà tộc Người thì trái ngược hẳn, từng người một dũng cảm khôn cùng; song, tổng thể hãy còn có một tai họa ngầm cực lớn.

Thú Kim Nghê Rực Lửa.

Dẫu cho mười người mạnh nhất tạm thời đè ép được nó nhưng họ nào có thủ đoạn trực tiếp chém giết thậm chí là áp chế, thành ra đành phải cố sức chém giết. Thế nhưng mắt thường có thể thấy được con thú trông như mất tập trung, có vẻ vì tình hình đã được định đoạt?

A Điêu những tưởng Đàm Đài Linh Nghiêu sẽ gọi ra đám cao thủ Trụ Trời đang giấu mình nhằm bắt đi thú Kim Nghê Rực Lửa sau khi bị cô tranh thủ giải quyết nguy cơ trước. Kết quả lại không có, ngay sau đó cô biết ngay suy nghĩ hiện tại của tên bạo chúa này là không đan tâm dùng cao thủ Trụ Trời ở trên người con thú. Nào có phải vì công lao không đủ mà là hắn nắm chắc đánh cho nó tan tác lại không có cách chắc chắn giế t chết nó. Một khi con thú chạy trốn, công tích rất ít ỏi, như thế dẫu dốc hết toàn lực cũng không có đủ công trạng, dở dở ương ương, còn không bằng chừa lại chờ bùng nổ - ví dụ như ám sát cô, một mối họa lớn trong lòng này.

Bồn Cầu: “Tôi đoán chút nữa hắn sẽ khen cô sâu không lường được, có thể dễ dàng giải quyết cuộc khủng hoảng lần này, sau đó yêu cầu cô phát huy thực lực mạnh nhất, đừng che đậy, để cho cô đánh bại thú Kim Nghê Rực Lửa; tốt nhất là đôi bên cùng táng thân, tiếp đến hắn sẽ để cho Trụ Trời tới ám sát cô.”

Gần đây nhiều lần không mò ra được tư duy của A Điêu, bây giờ trái lại Bồn Cầu đã bắt trúng quỷ kế của Đàm Đài Linh Nghiêu.

Chỉ thấy Đàm Đài Linh Nghiêu mở miệng ca ngợi khâm phục hệt như dự đoán: “Cô A Điêu quả là thiên tài trác tuyệt từ lúc khai thiên lập địa của tộc Người chúng ta, ngay cả Trường Đình và Côn Luân còn không bằng cô. Một chiêu vừa rồi thật là khéo léo nhanh nhạy, có lẽ thực lực chân chính của cô A Điêu tất vượt xa chúng ta. Hiện giờ dù rằng nguy cơ tộc Người đã được giải quyết tạm thời nhưng thú Kim Nghê Rực Lửa này chính là mối họa lớn trong lòng. Không thể lãng phí thời gian nữa, vẫn mong cô A Điêu có thể dốc hết sức phát huy, dùng…”

Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt A Điêu tái nhợt, cô há miệng ra, tự dưng phun ra một búm máu lớn, tinh thần lực cũng tán loạn.

“Quân thượng, ngài vừa nói gì, tôi không nghe rõ... Phụt~” Cô nôn ra một búm khác, nôn xong còn tiều tụy nhu nhược cho hay, “Quân thượng, ngài đừng lo lắng, đây là bệnh cũ của tôi mà thôi. Một khi trí nhớ hao phí quá mức, tâm tư và lao lực hao tổn cạn kiệt, thì tôi sẽ hộc máu, rất nhiều người đều biết.”

Đích thật là bệnh cũ.

(P3)

Hễ gặp chuyện lớn, hễ giả vờ giả vịt xong là cô sẽ giả bệnh ra vẻ yếu đuối, va vẻ tới nỗi cả khi người khác biết cô làm bộ cũng không dằn lòng được mà tiếc thương cho cô (nhất là sau khi cô trở nên đẹp hơn, càng đẹp càng đâm khiến người ta xót thương).

Có điều những người như Đàm Đài Linh Nghiêu lại tỉnh lại lúc sau này, và đương nhiên tính luôn cả Đạo Quang Lạc Thần, người hiện tại đã tiêu hóa tất cả tin tức về A Điêu. Tuy nhiên Đạo Quang Tĩnh Từ cung cấp thông tin nhằm để cho cụ tổ công nhận A Điêu là đồng minh của tộc Thiên Linh, cho nên từ đầu đã làm đẹp và chỉnh sửa những thông tin này. Thực chất với tính cách của cô ta, cô ta sẽ không đến mức xây dựng một hình tượng đẹp đẽ cho A Điêu. Chỉ bởi Đạo Quang Lạc Thần mang tính tình lạnh lùng, vốn thiếu lòng hứng thú đối với sinh linh trong thế gian; tựa như từ ngày bà sinh ra biến thành Phượng Hoàng Băng, bà chỉ để ý tới một người, còn đâu những người khác đều là món bún thịt heo hầm.

Như vậy, cô ta đành phải chọn lọc đám thông tin này rồi đưa lên, nào có thể đâm chọt chuyện người nào đó thường ngày ôm ngực vịn cột hộc máu cho được, thay vào đó cô ta khôn khéo dùng “tư chất tự nhiên tót vời, là người ngăn cơn sóng dữ mỗi khi khủng hoảng, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy mệt mỏi, dáng vẻ làm người ta xót thương…”

Một người có văn hóa phải vậy chứ.

Cuối cùng Đạo Quang Lạc Thần nhìn thấy cái gọi là “dáng vẻ làm người ta xót thương” là như thế nào.

Đời đầu tiên + thời nay, thiên hạ có vô số anh hào là thế vậy mà đây là lần đầu tiên những ông bà lớn đời đầu tiên này gặp được một thiên tài mạnh đến mức cao ngất ngưởng mà lại vô liêm sỉ nhường này; hay nói cách khác, đây là lần đầu tiên họ được tận mắt nhìn thấy.

Quả là đã mở rộng tầm mắt.

A Điêu là người gian xảo như quỷ vừa dữ dằn làm rùm beng đi đường tắt hóa giải nguy cơ, đúng là cô đã cống hiến không nhỏ cho tộc Người, thành ra cô tội gì dốc hết năng lực kiếm danh vọng gì nữa – nhất là khi nó dắt dây tới sự an toàn của chính cô.

Trên đời này làm gì có người nào và thứ gì đáng để cô bán mạng.

Cho nên cô nhẹ nhàng đẩy chủ đề lại, nhất thời chọc cho đám người Đàm Đài Linh Nghiêu và Ma La Trường Tùng vừa vội vừa đâm quạu. Song, con thú Kim Nghê Rực Lửa kia nào có phải là cỗ máy giết chóc cứng nhắc, từ khi nó không chịu sự kiểm soát của đám người Cô Sơn nhưng vẫn giúp cả tộc Ma Quỷ và tham gia vào việc này đã biết ngay nó có chỉ số thông minh và phán đoán của riêng mình. Cho nên thừa dịp mọi người nhất thời không bắt được nó và A Điêu không chịu dốc hết sức, nó nhân cơ hội dùng một vuốt xé rách không gian, chạy vào trong không gian thứ cấp, biến mất tăm trong chớp mắt.

A Điêu lạnh lùng nhìn và thầm nghĩ: Đằng ấy xem đi, đây là nguyên nhân tôi không ra sức. Bởi lẽ dù tôi để lộ thực lực chân chính cũng chả có cách gì g iết chết tươi con quái vật già với sức mạnh bì được với Trường Định và Côn Luân tại thời kỳ mạnh nhất năm đó. Nếu đã giết không chết, cây máu con quái vật già này lại dài, lớp da dày, đủ sức phá vỡ không gian bỏ chạy một cách thoải mái, vậy tôi cần gì phải ra sức? Đây là một sự đầu tư và thu về hoàn toàn không cân xứng.

(P4)

Có điều A Điêu biết thú Kim Nghê Rực Lửa nhất định sẽ chạy trốn. Con thú này sẽ cảm nhận được khi bên cấm địa cung Ma Vương tại thế giới ma quỷ bị công kích. Và vì nó không rõ tình huống cụ thể bên đó trong khi lại có sự liên quan đến thi thể tên chủ nhân già, đương nhiên nó sẽ sốt ruột, hơn nữa chuyện phục hồi của đại Ma Vương đã thất bại, nó ắt sẽ thay lòng đổi dạ, nhân cơ hội chạy trốn.

Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của cô.

Nó còn sống sẽ có lợi cho cô hơn là chết.

Bồn Cầu: “Có lợi?”

A Điêu cười khẽ: “Bồn Cầu Nhỏ của tôi ơi, cậu phải hiểu rằng cậu không thể cho người dưới quyền mình vật chất quá đầy đủ cũng như một môi trường an toàn. Sướng quá sẽ đổ đốn, một d*c vọng được thỏa mãn sẽ sinh ra một d*c vọng cao hơn. Nếu để những người này hoàn toàn mất đi mối đe dọa bên ngoài, tôi rồi sẽ trở thành mối đe dọa tiếp theo mà họ cần đoàn kết để diệt trừ cho bằng được. Thực chất ai cũng có thể chụp lên cái mũ nguy cơ cho tộc Người này, phải không?”

Lời nói vô cảm, thủ đoạn gian xảo.

Đây chính là Trần A Điêu.

Trông thấy mọi việc kết thúc, dù bên tộc Người không được tính là toàn thắng nhưng vẫn đã giải quyết được tai họa ngầm cốt lõi. Cô Sơn trốn thoát, song, một Cô Sơn còn chưa đủ ảnh hưởng đến tình hình chung. Về phần các ma quỷ khác, sau khi thú Kim Nghê Rực Lửa chạy trốn, mười người mạnh nhất rảnh tay, chỉ dùng vài phút đã dạy bảo đánh rụng đám yêu vương này, những ma quỷ còn lại thì bị đánh rụng hơn non nửa bởi chiến hạm tộc Người ẩn mình bên ngoài ám sát từ xa, quân đội Tam Quốc sẽ chịu trách nhiệm săn lùng những con ma quỷ đang lánh nạn ấy.

Tất nhiên các cao thủ bùng nổ trong một thời gian ngắn đã tiêu tốn khá nhiều sức lực, ai cũng mang thương tích, nhưng tâm trạng họ tốt lắm, trên mặt toàn là nụ cười.

Đoan chắc vị trí trung tâm thuộc về A Điêu.

Cho dù là tộc Ma La hay vương tộc Tam Quốc có lòng thù địch với cô, họ không thể không thừa nhận có một người như vậy ở đây là may mắn cho tộc Người.

Ngay khi vui vẻ hòa thuận, Cơ Tư Thần bỗng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía mọi người, nhất là nhìn về hướng Trần A Điêu: “Các vị, Viện Nghiên cứu Nam Tấn tôi vừa mới có một phát hiện nghiên cứu khoa học. Lấy chuyện người ma trước đây làm khởi đầu, chúng tôi bắt được một người ma ẩn nấp ở Nam Tấn, nghiên cứu cụ thể nguyên nhân và bản chất của phôi ma thì lại phát hiện nó có thể thay đổi gen người, hơn nữa tính ẩn nấp cực kỳ kh ủng bố tựa như chủng tộc loài người tồn tại chân thật tự nhiên, không cần dùng bất thủ đoạn về kỳ năng lượng hay thuật pháp nào. Cho nên có đôi khi ngay cả những người tu vi như tôi còn không nhìn ra được, nhất là khi tu vi của một người càng thâm sâu thì sẽ càng khó nhìn thấu.”

A Điêu: “Thật tuyệt vời, nhưng ông nhìn tôi làm gì?”

Cô biết mấy cái chày gỗ này sẽ không dễ dàng buông tha cô, có điều cô không ngờ được họ sẽ đi theo con đường này.

Nhắm vào gen của cô?

(P5)

Mỗi tội ngay cả bản thân cô còn không cách gì tìm ra bí mật về sự ra đời của mình, chả lẽ đám người này lại sục sạo ra tới? Hay là muốn xét nghiệm DNA của cô có chỗ sai tại chỗ?

Bề ngoài A Điêu bình tĩnh thế thôi nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc, cô mơ hồ có loại phỏng đoán không ổn.

Câu mở đầu này có phần đường đột, vốn mọi người đều đang chuẩn bị tiệc mừng thì Cơ Tư Thần chợt nhắc tới chuyện này, đâm khiến mấy kẻ già đời như Ngư Huyền Cơ ngửi ra mùi khác thường.

Bỗng đâu Bách Việt Thanh Cốt cho hay: “Có chuyện thì cứ quay về rồi bàn bạc, tản về xem tình huống trong nhà mình đi, coi chừng bị Cô Sơn kia bưng nguyên hang ổ. Tôi thấy hắn không phải là đèn đã cạn dầu, không chừng sẽ khuyến khích thú Kim Nghê Rực Lửa đi đánh thủ đô.”

Bà ta đang chuyển dời sự chú ý của mọi người, muốn giải tán mọi người. Lời nói của bà ta có trọng lượng, nhiều người không muốn tranh vào vũng nước nước đục, muốn rút lui trước đã. Khốn nỗi tên đã nằm trên cung, sao một ít người lại làm cho người khác toại nguyện.

Cho nên khuôn mặt âm độc của Cơ Tư Thần có thêm vài phần chuyên chú mà lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ phóng ra báo cáo bên phía Viện Nghiên cứu Nam Tấn.

“Tuy nhiên chúng tôi tìm thấy lý do cho sự ra đời của phôi ma: giới hạn sinh sản giữa các chủng tộc. Thật nó không phải không thể vượt qua, thậm chí còn có hai phương pháp.”

Không chỉ có một mà có tận hai cách?

A Điêu nghe thế thì kinh hồn bạt vía, tuy nhiên bề ngoài cô vẫn bình tĩnh, nhíu mày hỏi: “Ví dụ như?”

Dẫu rằng tâm tư ai nấy có suy tính riêng nhưng họ hãy còn nhẫn nại nghe tiếp, có chăng dùng ánh mắt trao đổi với nhóm nhỏ riêng lẻ, cùng đang cân nhắc những thay đổi thời cuộc có thể xảy ra tiếp theo. Cam đoan một đợt này đang nhằm vào Trần A Điêu, mặc kệ vương tộc Tam Quốc có ra đao hiệu quả không, lấy kết quả tồi tệ nhất mà tính toán, liệu bọn họ có muốn đứng về phía Trần A Điêu không?

Tại thời điểm này, người báo cáo bên kia tiếp tục: “Phương pháp đầu tiên là thai nghén ra phôi ma trước, tiếp đó sàng lọc phôi thai có phôi ma này theo trình tự phù hợp với điều kiện sinh sản gen, chọn cơ thể mẹ cấy ghép phù hợp, như vậy sẽ có thể cho phép nó được thai nghén và phát triển trong cơ thể người mẹ của các chủng tộc khác. Thậm chí nó còn hấp thụ gen của chủng tộc người mẹ, đồng thời đảm bảo gen cốt lõi của chính chủng tộc mình, tạo thành một chuỗi gen kép; ví dụ như người ma chính là cơ thể loài người và loài ma quỷ cùng tồn tại. Tuy nhiên nhược điểm của phương pháp này là nó chỉ có thể đảm bảo kết hợp hai loại gen với nhau chứ không thể đạt được sự hợp nhất và cải thiện gen hoàn hảo. Bởi vì xét cho cùng, nó không phải là kết quả của quá trình mang thai tự nhiên, không được Linh đạo và quy tắc sinh mệnh tán thành. Cho nên nếu ở dạng này, thực lực người ma không cách gì vượt qua sức mạnh cực hạn của cơ thể con người hoặc cơ thể ma quỷ.”

(P6)

Dựa theo cách giải thích ấy, hiển nhiên lúc trước nói Trần A Điêu là người ma là sai lầm vì tốc độ tiến bộ gen tộc Người được cô thể hiện ra bên ngoài đã vượt qua giới hạn tộc Người, tất nhiên cô không phải là người ma.

Vậy chẳng lẽ hiện tại Cơ Tư Thần đang giải thích thay cho cô?

Chắc chắn là không, hai năm rõ mười đang nhắm vào phương pháp thứ hai.

Ma La Trường Tùng trông như phụ họa, cố ý nói: “Ý là sao? Chẳng lẽ trong đám người chúng ta có dạng người này?”

Người báo cáo: “Phương pháp thứ hai là sinh sản tự nhiên. Nhưng trở ngại sinh sản của chủng tộc bày ra ngay đó, không ai trong lịch sử có thể phá vỡ giới hạn này. Tuy nhiên có một cách bí mật và gần như không thể tưởng tượng được đó là: nếu gen của người con trai gặp phải lời nguyền bản mệnh từ huyết thống của người con gái, như vậy sâu trong gen người con trai lưu lại một giới hạn nguyền rủa. Mà bản chất của giới hạn này là áp chế cũng như tránh đi chướng ngại sinh sản. Như vậy dựa trên cơ sở lời nguyền, khi người con trai này sẽ kết hợp với người con gái, đương nhiên người con gái với vai trò là cơ thể mẹ thai nghén ra sinh mạng quan trọng nhất đã có khả năng vượt qua rào cản sẽ mang thai con nối dõi của người con trai.”

Ngay sau khi nói điều này, tất cả mọi người sợ ngây người, bầu không khí im lặng như tờ, bởi vì với thân phận cũng như bối cảnh của bọn họ và việc điều tra đã chỉ vào A Điêu.

Lời nguyền, một quá khứ đã bị con người lãng quên từ lâu và dường như cũng chỉ là thứ râu ria đối với Trần A Điêu, với sự trỗi dậy của cô, người đời đã ngầm mặc định rằng nó không quan trọng.

Song, nào có ngờ được nó lại là khâu mấu chốt chất.

Phản ứng đầu tiên của Bồn Cầu là: “Cứt chó, vậy mà cũng được? Suy nghĩ viển vông quái gì đây! Vì diệt trừ cô mà có chiêu số nào dùng được là đám người này đã dùng hết. A Điêu?”

Trong lòng A Điêu đang cuồn cuộn sóng trào nhưng cô vẫn giữ im lặng.

Chẳng lẽ cô đang nghĩ đến khả năng này?

Phỏng đoán này thật sự quá khó tin, đám người ở chỗ này bán tín bán nghi, không tỏ rõ ý kiến, thậm chí nhiều người nhìn vào đám vương tộc Tam Quốc như thấy thằng khùng.

Ở đây mỗi người đều là ông lớn bà lớn, một số Tông Sư yếu nhất như mấy người Tạ Kính Dư cũng là rồng phượng trong loài người, đầu óc cực nhạy, và họ đều khịt mũi cười nhạo cách nói này.

Còn Ngư Huyền Cơ chóng vánh nhìn qua sắc mặt A Điêu và nói nặng nề: “Suy đoán này có khác gì ảo tưởng, vừa không có chứng cứ lại không có lý luận ủng hộ, huống chi từ mặt tình cảm và logic mà nói thì chúng mới là chuyện khó khả năng xảy ra nhất. Mọi người không cần quanh co lòng vòng, là đang nói A Điêu đúng không, còn người con gái kia chính là Thiên nữ tộc Trời?”

(P7)

“Như vậy mọi người cho rằng Thiên nữ tộc Trời nguyền rủa Trần Khuê trước, sau lại mang thai con nối dõi với hắn? Anh đang đùa tôi chắc? Theo dòng thời gian để nói, lúc ấy cô ta đã biết các người cấu kết với Trần Khuê để cho hắn lừa gạt cô ta bằng phương thức phụ nữ chán ghét nhất, sau đó lấy được bí mật tộc Trời, cuối cùng đánh tan tộc Trời. Việc này bại lộ, cô ta mới có thể nguyền rủa Trần Khuê. Đã trả thù còn muốn mang thai con nối dõi với hắn thì trước hết đây là đang giẫm lên đầu óc và danh dự Thiên nữ tộc Trời. Thứ hai, nếu Trần Khuê và Thiên nữ cố ý hợp mưu để thai nghén con nối dõi, Trần Khuê là ai? Hoặc hắn là thánh nhân đoan chính vĩ đại hy sinh mình vì lợi ích của tộc Người, hoặc là gian thần bè lũ xu nịnh tính toán lòng người vì mưu toan cho gia tộc quật khởi và lợi ích của chính mình. Bất kể là loại người nào, hắn sẽ đồng ý để Thiên nữ nguyền rủa tiêu diệt con nối dõi và người trong tộc vốn có của mình?”

Đúng là gừng càng già càng cay, ông lật đổ khả năng này từ logic nguyên nhân gốc rễ nhất, thuận tiện mỉa mai chế giễu vương tộc Tam Quốc một đợt.

Ở đây đều là những người cấp cao, bây giờ còn có ai không biết chuyện bí ẩn năm đó?

Giả vờ trong sạch làm gì.

Đúng như dự đoán, dưới miệng độc của ông già Cá Ướp Muối, người của ba vương tộc Tam Quốc tộc đứng ngồi không yên, mấy vị Quân chủ thế hệ trước tung ra áp bức cuồn cuộn đè tới, đồng loạt trấn áp cũng như tấn công Ngư Huyền Cơ.

“Láo xược!”

“Muốn chết!”

Có điều tất cả những thứ này đã bị A Điêu vung tay áo đánh tan, sau đó đưa ném một cái nhìn sang, lĩnh vực tinh thần khủ ng bố dạng phi đao chi chít bay đi.

Áng chừng trên trăm thanh, ngay lập tức bắn vọt đến trước mặt người vương tộc ba nước.

Tốc độ quá nhanh.

Mấy người Đàm Đài Linh Nghiêu vội vàng giơ tay ngăn lại, nhưng chúng cứ tới hết lần này tới lần khác, hai bên khí thế giằng co, giương cung bạt kiếm. Cơ Tư Thần nghiêm nghị hỏi: “Trần A Điêu, cô đang muốn giết người bịt đầu mối sao?”

Đàm Đài Linh Nghiêu cũng làm bộ: “Không cần gấp gáp như vậy, không chừng có hiểu lầm gì đó. A Điêu, chẳng lẽ cô cho rằng chúng ta sẽ vu khống cô?”

Vào thời điểm đó, trong lòng A Điêu không bình tĩnh, cô có hai ý nghĩ.

Đầu tiên, thật ra khả năng mang thai tự nhiên này có tồn tại vì cô giỏi nghiên cứu về khía cạnh này. Sau khi nghiên cứu về phôi ma và tộc Trời trước đó, thực chất suy nghĩ này thỉnh thoảng lóe lên trong đầu cô. Song, cô cũng biết độ khó của hành động và các vấn đề logic như Ngư Huyền Cơ đề cập.

(P8)

Thứ hai, chỉ sợ phỏng đoán này không chỉ do Nam Tấn đề xuất. Giả dụ họ đủ sức đưa ra một phát hiện như vậy trong thời gian ngắn với trình độ của Viện Nghiên cứu hiện tại, họ không thể nào chẳng mảy may biết gì trước việc người ma ẩn núp nhiều năm cỡ này. Thành thử cô đoán có khi vương tộc Tam Quốc bị Tòa án Trọng tài tìm tới, và chính cái viện này đã cho bọn họ hướng suy nghĩ đó.

** má, Tòa án Trọng tài phản ứng nhanh tợn, một mực dõi tất cả mọi thứ. Rốt cuộc giờ họ muốn xuống tay với cô rồi?

Mỗi tội thay vì chọn giết người bằng vũ lực như cô hằng đoán trước đây, họ lại áp dụng một cách tiếp cận thế này... Vì bọn họ có chỗ lo ngại, như là số vận?

Họ lo ngại số vận của cô, vì vậy họ đã chọn vương tộc Tam Quốc hiện đang ở nhân gian, đó là kiểu mượn đao để giết người.

Chỉ sợ họ không muốn hạ xuống thế giới này giết trên diện rộng trừ phi ở trong tình trạng bất đắc dĩ.

Có lẽ khi họ nhận được những lợi ích to lớn thì cũng có những bất lợi.

Nhưng bây giờ phương pháp này thực sự đâm khiến cô hãi hơn cả việc trực tiếp dùng vũ lực giết người, hơn nữa nó còn vượt khỏi kế hoạch trước đó của cô.

Nội tâm chấn động, đột nhiên A Điêu tĩnh trí lại, cười hỏi: “Trước hết phát hiện này rất thú vị, tôi thiếu điều nghĩ mình là hậu duệ tộc Trời đấy. Vậy báo cáo nghiên cứu thì sao?”

“Thứ hai, sau chót sự thành công của nghiên cứu này nằm ở khả năng. Đã không có chứng cứ, làm sao mấy người chứng minh được tôi là hậu duệ tộc Trời?”

Cô phải xem liệu người kia có thể đưa ra báo cáo nghiên cứu hay chăng.

Bấy giờ cục diện đã như thế, đám người Bách Việt Thanh Cốt và Đạo Quang Lạc Thần, đám người dưới quyền bọn họ, còn có người Lộc Sơn, đều án binh bất động. Bởi lẽ đã chọn tranh cãi với đối phương vậy thì trước hết phải xem kết quả của cuộc tranh cãi này một chút.

Trình bày sự thật và bằng chứng.

Về phần lý lẽ thì thôi, từ đời đầu tiên tới giờ, những người muốn nói lý lẽ đã chết hết, nhân vật đại diện chính là người đàn ông đối xử tốt với mọi người mang tên Trường Đình.

Phía vương tộc Tam Quốc nhất thời bặt thinh, tựa hồ không có báo cáo, như vậy chính là ăn không nói có, nói hưu nói vượn?

Người Lộc Sơn đang muốn tức giận chất vấn thì nhân viên nghiên cứu đang báo cáo phía Nam Tấn chợt cho hay: “Báo cáo sao, tất nhiên là có.”

(P9)

Quang não phóng ra thông tin, trên đó có báo cáo di truyền chi tiết, thậm chí có cả kết quả thí nghiệm của các chủng tộc khác nhau đi kèm theo nguyền rủa. Có cả tộc Người với các sinh linh khác cũng như các sinh vật khác với nhau, bao gồm cả tộc Ma Quỷ.

Kết quả đều là: được thành lập!

Má ơi!

Nhiều người đã dao động.

A Điêu lia mắt sang đọc, ghi chép lại tất cả nội dung nghiên cứu và tỏ tường: Mẹ kiếp, cấp độ báo cáo này tuyệt đối không do bên Nam Tấn đưa ra được, nghiên cứu khoa học về sinh mệnh và di truyền học của Tam Quốc sẽ không có trình độ này, bằng không nào để cho cô nghiên cứu ra đường tắt và vượt qua ở mặt huyết thống. Cho nên cam đoan những báo cáo này nhất được chia sẻ từ Tòa án Trọng tài.

Chẳng qua đúng lúc ấy, Bách Việt Tương Tư tự dưng nói: “Hình như mọi người đã quên trên đời này sao có sinh linh nào đủ sức tương xứng với tộc Trời? Bắt tộc Người và những sinh linh làm thí nghiệm như vậy đã là một đầu đề phi pháp và vô nghĩa, cho dù đó là cả tộc Ma Quỷ cũng không xong. Vậy những báo cáo này có nghĩa lý gì sao?”

Đúng rồi.

Một lời đánh thức người trong mộng.

Theo lời của bọn Đàm Đài Linh Nghiêu, Trần A Điêu là hậu duệ của Thiên nữ và Trần Khuê, vậy bấy giờ sinh linh nào có thể tương xứng với hai người này?

Đừng nói Thiên nữ, tới phụ nữ tộc Trời bình thường còn không tìm thấy, còn có Trần Khuê nữa, đây không phải một mặt hàng tầm thường.

Suy cho cùng Bách Việt Tương Tư cũng xem như giải vây cho A Điêu.

Nhưng vì đâu chị ta lại giải vây cho A Điêu?

Vốn lo lắng, nay A Điêu mắt sáng lên, tâm trạng rất tốt: Ôi chao, chị nhỏ này có đôi mắt tốt thật, thích mình, là tình yêu đích thực đó a a a!

Đám già đời đầu tiên biết một chút tình hình: Đúng là yêu ai yêu cả đường đi đây mà.

Trông thấy bầu không khí có phần đi chệch hướng, đáy mắt Cơ Tư Thần lóe lên, ông ta bảo: “Đương nhiên báo cáo chỉ là báo cáo, nhưng không phải không có cơ hội chứng minh.”

Đàm Đài Linh Nghiêu: “Tất nhiên phải chứng minh, chung quy Trần A Điêu là cao thủ hạng nhất của Đường Tống ta, là tương lai của tộc Người chúng ta, lỡ cô ấy là hậu duệ của tộc Trời, một địch nhân mạnh mẽ suốt đời của tộc Người chúng ta, thì sao. Dù gì tộc Người chúng ta có mối căm thù sâu sắc với tộc Trời, không chết không thôi. Vì tương lai tộc Người, đương nhiên phải có một chân tướng, không biết rốt cuộc là phương pháp nào?”

(P10)

Sinh linh ở trình độ càng cao cấp thường sẽ không đi đến cảnh giới của các vị thánh độc tài, thay vào đó có xu hướng theo hình tượng chủ nghĩa vị kỷ và dối trá ẩn dưới vẻ khôn ngoan. Cho nên mặc dù “đa phần trượng nghĩa là hạng đồ tể, hạng tri thức thì thường quên ơn” không mang ý nghĩa tuyệt đối nhưng vẫn có lý lẽ nhất định.

A Điêu quan sát vóc người và giọng điệu của hai người mà trong lòng thầm bất an, ngón tay cô lặng lẽ vân vê tới lui, có suy nghĩ muốn giết người dấy lên nhưng cô vẫn nhịn xuống.

Ván này còn phải xem lại.

Sau khi hai người này kẻ xướng người hoạ xong, chỉ thấy Cơ Tư Thần nói một câu: “Dựa theo tuổi tác và quy luật di truyền gen theo gia phả truyền từ đời này sang đời khác trên đây của cô, thật ra đúng lý thì cô không phải là đứa con đầu tiên của Trần Khuê và Thiên nữ, thay vào đó càng có khả năng là hậu duệ trực hệ. Tôi đoán thực chất trong nhà họ Trần có Thiên nữ tồn tại, một mực giấu mình. Nếu như người phụ nữ này sinh ra người thừa kế tại thời điểm thức tỉnh, hai ba đời sau sẽ có một thiên tài siêu việt như bà ta ra đời. Như vậy nhà họ Trầnnhất định có mối nghi ngờ cực kỳ to lớn.”

Không xong, chẳng lẽ bọn họ còn muốn trực tiếp xuống tay với người nhà họ Trần sao?

Thây kệ Trần A Điêu có để ý người nhà họ Trần hay không, nếu thật sự uy hiếp tới mấy mống nhà họ Trần, nắm lấy tính mạng của bọn, còn A Điêu thì không cứu, chắc chắn cô sẽ gánh gông xiềng đạo đức, người trong thiên hạ đều cảm thấy ác cảm. Suy cho cùng nội bộ tộc Người dùng chữ hiếu làm đạo đức cốt lõi.

Nếu A Điêu cứu họ, vậy tương đương với tuyên chiến trực tiếp với đại nghĩa tộc Người.

Dưới lòng nghi ngờ này, cô đành phải chấp nhận bị điều tra, nếu không...

Người Lộc Sơn đang muốn có phản ứng vậy mà A Điêu lại giơ tay ra hiệu mọi người lui ra, cô cười tủm tỉm nhìn vương tộc Tam Quốc thậm chí là đông đảo thế lực khác đang dần trở thành tình thế uy hiếp trước mặt, hỏi: “Tiếp theo là gì?”

Tiếp theo?

Cơ Tư Thuần: “Cô A Điêu, phải chăng cô có đủ hiểu biết về bà nội của mình?”

Sau một câu nói, Đàm Đài Linh Nghiêu cụp mắt: “Nếu muốn kiểm tra chân tướng vậy đành phải như thế.”

Còn chưa kịp để A Điêu ngăn cản, hoặc là nói bọn họ đã có chuẩn bị từ lâu, chỉ thấy Đàm Đài Linh Nghiêu giơ tay chộp một cái.

Soạt.

Tại một nơi nào đó ở Kinh Đô, trong nhà tổ tại cái viện cũ, là một không gian nhỏ.

Nó bị bao phủ và moi ra, bao gồm Phật đường, bồ đoàn, tượng Phật và người đang quỳ gối gõ mõ niệm kinh Phật.

Mọi người biến sắc cùng cực, trái lại A Điêu thì im bặt, chỉ nhìn vào mắt bà cụ đang ngẩng đầu nhìn lên.

Bà ta, là Thiên nữ tộc Trời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.