Phong Đình suy nghĩ một chút là hiểu được. Đúng vậy, điều kiện con bé đưa ra đối với nó mà nói mới là thứ có lợi nhất.
Nó lớn lên ở Kỳ Sơn lại truân chuyên tới Lăng Thành, chỉ e nó đã gặp phiền toái bên phía nhà họ Trần.
Nhìn không ra Trần Nhiên là người như vậy.
Chẳng qua trong triều đình hiện nay thật sự có một phần lớn quan lại tuyệt đối ủng hộ lợi ích của bản thân và gia tộc, muốn tìm được một quan viên hoàn toàn ngay thẳng với một người con thứ âu hiếm như lá mùa thu.
Khoa học kỹ thuật đang tiến bộ, thời đại đang tiến bộ, trái lại lòng người lại quay về lối xưa.
Đây là tai hại của triều đại phong kiến.
“Được rồi, vậy thì làm theo lời em.”
Phong Đình không phải là một người ậm ờ, hơn nữa chẳng có thời gian lãng phí. Chưa chắc Cổng Linh Hồn hiện tại đã hoàn toàn thuộc về hai phe bọn họ, có thể sau này lại tỉ mỉ đàm phán chuyện phân chia lợi ích.
Dẫu gì người bên Trần Nhiên và phủ Thứ sử có khả năng đang trên đường tới.
Phong Đình là người trong quan trường, hiện tại lớn nhỏ gì cũng tới bát phẩm, hiển nhiên biết cách chính thống làm Cổng Linh Hồn nhận chủ. Trong quy trình chuyển giao, anh ta nói cho A Điêu một chuyện: Nhân viên bên Trần Nhiên chủ yếu bắt nội gián, còn có một bộ phận bị đám tín đồ dẫn đi. Về phần người bên phủ Thứ sử… Cả đêm hệt ruồi không đầu, đang dẫn người ra cùng văn phòng Tư mã châu. Song động tĩnh quá lớn, rất nhanh thôi họ sẽ hoàn hồn kịp.
A Điêu: “Bàn giao khoảng nửa giờ, chờ anh nhận chủ hoàn toàn mất đại khái bao lâu?”
Phong Đình: “Một tiếng.”
Thật ra anh ta không cần hấp thu, ở huyện Kỳ Sơn anh ta nào có mà giao cho quan huyện xử lý bởi cơ cấu chính trị của huyện Kỳ Sơn đơn giản. Quan huyện là người đứng đầu còn anh ta xem như là người đứng thứ hai, hai người có nhiều năm làm việc ăn ý. Tuy nhiên một huyện khác với một thành phố, dân cư từ vài trăm ngàn đã lên đến hơn 10 triệu, hệ thống chính trị phức tạp hơn rất nhiều. Nếu không nhận chủ, về sau không biết nó sẽ rơi vào phương nào, là Trần Nhiên, là phủ Thứ sử hay lại là người khác đến hái đào. Quyền nói chuyện của đồn Đoàn luyện ở Lăng Thành quá nhỏ, huống hồ anh ta chỉ là Phó Đoàn luyện sứ.
Và ngay cả khi anh ta không quan tâm đ ến lợi ích, người ở dưới đi theo anh ta liều mạng vẫn phải tới húp miếng canh nữa.
Cổng Linh Hồn nhỏ này mạnh hơn nhiều so với cái ở huyện Kỳ Sơn, quan phủ sẽ cho chỗ tốt nhiều hơn hẳn.
A Điêu cảm thấy thời gian cộng lại tổng cộng một tiếng rưỡi không quá đáng, trái phải chỉ cần mọi chuyện thành công. Tất nhiên hôm nay cô kinh qua hung hiểm song, cũng gặt hái được nhiều điều tốt.
Nhưng... đau quá.
Con người trong cuộc khủng hoảng sinh tử sẽ bùng nổ tiềm lực, thật ra đang hao tổn tinh thần rất cao. Giờ đây tình hình thong thả đôi chút, cô cảm nhận được thương thế của cơ thể và đau đớn cùng một lúc tuôn trào, thần kinh giần giật giống như sắp nổ tung ngất xỉu. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa đến thời điểm hết thảy kết thúc.
(P1)
Cổng Linh Hồn này chưa nằm hoàn toàn trong tay Phong Đình âu cô chẳng yên lòng. Thế là cô gắng gượng một hơi canh giữ.
Không chỉ riêng cô, mười mấy người trong đồn Đoàn luyện đã biết tình huống. Ai nấy toàn là người liều mạng nuôi sống gia đình, hiện tại thấy lợi ích lớn nhất này sẽ rơi vào tay nhà mình, bọn họ húp miếng canh đã thu được lợi ích đủ bổ sung mấy năm dốc sức thì sao mà không vui, đồng thời cũng cảm kích A Điêu rất nhiều. Thế là bọn họ nghiêm túc trông coi hang động, bên cạnh đó cũng nhắc đồng nghiệp trên nhà máy cẩn thận một chút, phái thám tử ra bên ngoài giám sát.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một mạch đến khi điện thoại của A Điêu hiển thị thời gian đã trôi qua 70 phút. Nhìn thấy chiến thắng đang chờ đợi, chợt phía trên truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Một thanh niên trẻ chạy đến trên lỗ hổng, nhảy một hơi thẳng xuống và nói trong sốt ruột: “Thưa ngài, Tiểu Hắc ở ngoài cùng dò xét vừa mới gửi cảnh báo có người đến. Là một người, còn đây là cảnh quay phim chụp hình. Kế đó Tiểu Hắc kêu thảm thiết một tiếng rồi im bặt. Tôi nghi ngờ cậu ấy bị tấn công! Làm sao bây giờ?”
Cậu ta nhảy xuống bởi giờ đây hai tay Phong Đình đang vận chuyển Đại Chu Thiên nhằm nhận chủ Cổng Linh Hồn, không thể kiểm soát bộ đàm, quang não và các thiết bị khác. Cậu ta phải mở hệ thống cho anh ta xem ảnh.
Phong Đình thấy, A Điêu ở bên cạnh đương nhiên cũng thấy.
Đó là một cái bóng rất mờ, tương tự như công cụ bay thông dụng chính thức, toàn bộ đều là công cụ bay cá nhân. Tuy nhiên thứ dưới chân người này đơn giản hơn nhiều so với món quan phủ dùng. Nó là một thiết bị hình cá chuồn tam giác, nhưng kết cấu kim loại rất mạnh, toàn thân phát ra ánh sáng vàng nhạt lấp lánh.
Kiểu gì A Điêu cũng là một cô gái thôn quê, mặc dù vẫn tới trường tiểu học nhưng thời gian toàn dành để kiếm sống, không có nhiều thời gian ngâm mình trong thế giới Internet phồn hoa, tầm nhìn cũng có hạn. Cô chỉ tính toán sơ qua tốc độ bắt nét của máy và độ mờ của ảnh: “Tốc độ bay thứ này ít nhất gấp ba lần so với công cụ bay các anh dùng, không phải là hàng giá rẻ. Cộng với chuyện dám tấn công mấy anh cách trắng trợn như vậy...”
Hoặc người trong hệ thống quan liêu, hoặc nanh vuốt quyền quý trong các thế lực lớn.
Mặc kệ là loại nào, rõ rành người ta không sợ bọn họ, trái lại bọn họ cần e dè người ta.
“Vậy phải làm gì đây. Đại nhân còn chưa thành công...” Thanh niên trẻ nghiến răng, “Đại nhân, ngài cố lên, chúng tôi đi lên chặn.”
Dựa theo thời gian đồng nghiệp theo dõi bị sát hại cùng tốc độ bay của đồ bay dưới chân người này tính toán, người ta đã sắp tới đây rồi.
A Điêu tặng không cho bọn họ một đợt phú quý; mà dưới sự quản thúc của lão Đoàn luyện sứ làm cá muối nhiều năm nay mọi người tận mắt thấy thế giới linh khí sống lại đã đến. Rất nhiều người đi theo ra khơi để phấn đấu, vất vả lắm vận mệnh cứt chó mới chờ được một người giỏi giang có tương lai sáng ngời như Phong Đình. Bọn họ đang cảm thấy có hy vọng, nếu lần này bị người ta hớt tay trên, sau này lấy đâu ra cơ hội như vậy?
(P2)
Tiếp tục làm cá muối trong nhiệm kỳ của mình thêm mấy chục năm?
Phong Đình không còn cách nào khác, chẳng qua thần sắc lạnh như băng, chợt gia tăng sự vận chuyển linh khí.
“Mấy cậu ở phía trên kiên trì 5 phút.”
“Rõ!”
Thanh niên trẻ đi lên, A Điêu lại nhìn sang khuôn mặt trắng bệch sầu lo tột cùng của Phong Đình.
Hiện tại vẫn là giai đoạn đầu linh khí phục hồi, dẫu cho Phong Đình ưu tú là thế, thật ra cũng đều là nhân vật cọng cỏ như cô. Thời kỳ đầu lấy được tài nguyên có hạn, linh khí trong cơ thể cũng có hạn. Sở dĩ cần một giờ chính vì linh khí trong cơ thể không đủ mạnh, cần thông qua thời gian quay vòng vận hành để chậm rãi duy trì cung ứng linh khí nhận chủ. Giờ đây Phong Đình muốn giảm bớt thời gian, chẳng khác nào muốn hao tổn linh khí trong cơ thể, sẽ gây ra tổn thương.
Nhưng cầu phú quý trong hiểm nguy.
Người ta vẫn là quan bát phẩm đấy, cho dù không xác định được anh ta có Thực Thể Gieo Linh hay không, ít nhất đã lấy được một lần cơ hội từ Cổng Linh Hồn nhỏ huyện Kỳ Sơn. Ngay cả đám người đồn Đoàn luyện cũng toàn là nhân viên công chức đang làm việc, còn tốt hơn tình cảnh của mình nhiều. Thế mà lần này người ta phải liều mạng như vậy.
Cô thì sao?
A Điêu không bắt đầu khuyên can Phong Đình, chẳng qua trong lòng lại tư lự.
Cô không biết liệu mình có thể tiếp tục đi học hay không.
Trong khi tinh thần A Điêu đang hoảng loạn và bất an, đột nhiên cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía trên.
Mẹ nó, đến rồi à?
Chỉ vừa mới trôi qua 2 phút!
Chẳng lẽ đồ bay kia còn gia tốc được?
A Điêu hãy còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng ong. Cổng Linh Hồn hoàn thành nhận chủ, nhưng vẻ mặt Phong Đình cũng ảm đạm và anh ta phun ra một ngụm máu lớn.
Hoàn thành?
Mau trốn thôi!
Trốn, người ta không cách nào đánh chết anh ta, cũng chả có biện pháp cướp đi Cổng Linh Hồn nhỏ này. Đồng thời Phong Đình chỉ cần giành trước một bước đi tới bên quan phủ lập hồ sơ... nắm công lao tới tay là xong. Về phần Cổng Linh Hồn nhỏ về sau sẽ được phân chia làm sao, vậy thì phải xem tính toán của quan phủ, không dính líu đến bọn họ.
Ngay khi Phong Đình cùng A Điêu bò lên muốn thông qua đường hầm chạy trốn, bên trong bộ đàm bỗng nhiên truyền ra giọng nói: “Cút ra đây, nếu không tao sẽ giết cấp dưới của mày. Chỉ là một đồn Đoàn luyện mà thôi, cho dù toàn bộ chết trận hết trong tai ách ma quỷ lần này, thật ra cũng rất bình thường.”
Là uy hiếp, chắc chắn là uy hiếp. Chưa kể dường như người ta nắm chắc bản thân sẽ làm được hành động đó trong hệ thống quan trường.
A Điêu bị dọa, cái này cũng được?
Bối cảnh đối phương mạnh như vậy?
A Điêu nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn về phía Phong Đình, lại thấy trên mặt người này vừa có khật khừ suy nhược, vừa có sự bất đắc dĩ lạnh lùng.
(P3)
Làm sao bây giờ?
Lên đó... Lấy giỏ trúc múc nước, còn không bị diệt khẩu?
Cuối cùng Phong Đình hít sâu một hơi: “Lên đi, không có lựa chọn nào khác, có lẽ đổi được một chút lợi ích khác.”
Để anh ta nhìn cấp dưới bị giết sạch, ngay cả khi đến cuối anh ta trốn thoát được và nhận được lợi ích, anh ta vẫn không thể vượt qua cửa ải trong lòng.
A Điêu cúi đầu, chính xác chẳng có lựa chọn nào khác.
Đó là thói đời vốn có của thế giới này.
“Chờ lát nữa tôi mang theo em lên, em bày ra vẻ suy yếu sợ hãi một chút.” Phong Đình chú ý bảo.
Người thông minh không cần phải xâu chuỗi, A Điêu biết người ta làm thế để cho cô thoát ra ngoài, không để cho tên kia chú ý đến cô cũng là một bên tham gia.
.....
Về phía nhà máy rượu, những người khác trong đồn Đoàn luyện đã giải cứu và làm cấp cứu cho đám trẻ con từ trước. Hai trong số đó còn đưa tất cả đám trẻ cùng với nhưng nhân viên bị thương nặng khác đến bệnh viện, những người còn lại ở lại đây để kết thúc công việc.
Trong lúc kết thúc công việc, họ cũng đang chờ Phong Đình nhận chủ Cổng Linh Hồn nhỏ.
Cõi lòng tất cả mọi người đầy kỳ vọng mà nào có ngờ… Tiểu Hắc gặp chuyện không may, thanh niên trẻ đi ra khỏi đường hầm phía dưới, bọn họ đang chuẩn bị ứng phó với nhân vật đáng sợ sắp tới kia, vốn trong lòng đã tính toán.
Có thể người ta hung hăng dữ lắm, đòn tấn công rất mạnh, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng là người trong đồn Đoàn luyện, là nhân viên thể chế triều đình. Chỉ cần rõ ràng bày ra thân phận, có thể người ta…
Ầm! Khi cánh cửa chính bị xé toạc, đám người bên thanh niên trẻ tuổi khiếp sợ chẳng thôi.
Tới nhanh quá!
Hơn nữa đối phương vừa vào là ra tay ngay.
Đến khi A Điêu và Phong Đình ra khỏi đường hầm nhà xưởng tới trên mặt đất, họ thấy hầu hết đám người trong đồn Đoàn luyện bị thương ngã xuống; trong đó có thanh niên trẻ nằm trên mặt đất, ôm chân trái bị đánh gãy, đau đến mức cơ thể méo mó.
Nghiền nát mạnh mẽ.
Nhưng A Điêu nhìn thấy tên này lần đầu tiên, trong lòng cô đã dâng lên suy nghĩ: Mình đã từng gặp người con trai này.
Trước đó vào ngày đầu tiên đến Kim Lăng để tới giải quyế chuyện tại Hộ bộ, cô có tới bến tàu vũ trụ, có một cô gái theo mốt cúi đầu… Một nhóm các thành viên gia tộc của quan nhận bổng lộc tại Kim Lăng công khai đi tới đón người, trong đó có thanh niên này.
Chẳng qua lúc ấy người này mặc áo gấm, giờ đây lại bày ra một cơ thể vũ trang hiện đại với cảm giác kim loại mạnh mẽ và bóng bẩy, chân đạp công cụ bay hình cá chuồn như đ ĩa thoi, không có cảm khác gì ngoài chỉ một cụm từ – toàn là tiền.
Ở khoảng cách gần, A Điêu đã nhận ra công cụ bay đó. Dù cô chẳng có tầm mắt nhưng vẫn nhận ra vì cô từng thấy nó trong đám quảng cáo ngập trời. Loại công cụ bay này tên là Lưu Quang Phi Ngư, chỉ riêng cái công cụ bay này thôi đã tốn 7 triệu tinh tệ. Nhìn vào đường vân trên trang phục người này, có lẽ cùng một bộ với công cụ bay đó, giá cả càng đắt hơn.
(P4)
Phải hơn 10 triệu tinh tệ.
Đây còn là người à? Đây là một đống tinh tệ lớn di chuyển mới đúng.
Tâm can A Điêu run rẩy, mà Phong Đình nhìn thấy một màn này xong thì đáy mắt tối sầm. Anh ta mở miệng: “Chúng tôi đều là người của đồn Đoàn luyện, không biết thân phận anh đây? Là anh tập kích Tiểu Hắc?”
“Thân phận của tao là gì, tụi mi không cần biết. Thì ra thằng nọ tên là Tiểu Hắc, yên tâm, nó chưa chết, cùng lắm chỉ bị tao đánh ngất mà thôi. Phía dưới có Cổng Linh Hồn nhỏ mà mi đã nhận chủ rồi.”
Lúc nói lời này, y nhìn lướt qua A Điêu.
Cuối cùng hãy còn cảm thấy người nhận chủ là Phong Đình, bởi lẽ y thấy sự suy yếu của Phong Đình do linh khí khô kiệt gây ra. Có lẽ nhận ra y sắp tới bèn tranh thủ thời gian nhận chủ.
Nhưng nó có ích lợi gì đâu?
Y cảm thấy buồn cười, và loại vẻ mặt này lộ hẳn trên mặt.
A Điêu nhận ra ánh mắt của y, trong lòng cô sợ hãi, ước gì biến mất tại chỗ. Song, vừa nghĩ đến cảnh Cổng Linh Hồn nhỏ bị đối phương cướp đi… chỗ tốt mà bọn Phong Đình đồng ý cho cô vẫn còn sao?
Đoán chừng sẽ không có, không chỉ có mỗi vấn đề lợi ích, chỉ e là cuộc sống của họ hết sức nguy ngập.
A Điêu cúi đầu nhìn một nơi nào đó, ánh mắt hơi đăm điêu. Đúng, thứ đó là… Có rồi!
Đôi mắt cô chợt lóe lên.
“Tự nguyện dâng Cổng Linh Hồn nhỏ lên cho tao, tao có thể không giết tụi mi. Còn không…”
Người này không nói nhiều, trên mặt y mỉm cười, ngón tay chỉ xuống đồng hồ cơ giới trên cổ tay. Ánh sáng hoa văn Lưu Quang Phi Ngư dưới chân đổi màu, biến thành màu đỏ như máu hệt bổ sung năng lượng. Tiếp theo trên vảy giáp mở ra mấy cái lỗ, xuất hiện vài họng súng, hiển nhiên có thể đồng thời phóng ra rất nhiều đợt tấn công. Về phần là loại công kích gì âu A Điêu không hiểu nhưng có lẽ bọn Phong Đình lại biết.
Cho nên sắc mặt Phong Đình tái xanh.
Anh ta còn chưa nói gì đột nhiên thấy người bị hại được mình “xách” đi lên yếu ớt lắc lư, chợt ôm chặt tim, miệng nôn ra máu. Ngay sau đó một tay người này vội vàng túm lấy cánh tay anh ta...
“Phong đại nhân, cho y đi, nhanh cho y đi.”
“Mấy anh chỉ mất đi một Cổng Linh Hồn nhưng tôi sẽ chết đó!”
“Tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết, tôi...”
Giọng nói của cô yếu dần yếu dần, đôi mắt cô dần dà vô thần, đây là một quá trình nhanh chóng nhưng vẫn làm bạn cảm nhận được sự thay đổi dần đầy thiết thực. Đoạn, cảm xúc của cô đạt đến đỉnh điểm, sợ hãi, bất an, tội lỗi và cầu xin hòa cùng với nhau để đến cuối chúng làm bay biến hết tất cả sức lực, cứ như cô chết bất đắc kỳ tử mất linh hồn. Cô trợn con mắt trắng dã, suy yếu tê liệt ngã xuống… Cứ như vậy bất tỉnh.
Phong Đình: “...”
Tuyệt vời.
(P5)
Trong lịch sử đã có ba hệ thống biểu diễn lớn được gọi chung là MESBU*, và một số phe phái lớn, chẳng hạn như trường phái trải nghiệm, trường phái biểu hiện và trường phái phương pháp.
*MESBU: tạo nên từ tên viết tắt của ba người đại diện cho hệ thống biểu diễn lớn là Mai Lan Phương, Stanislavski và Brecht.
Anh ta chẳng hiểu biết nhiều về nghệ thuật, nhưng vợ anh ta từng có giấc mộng làm minh tinh, từng nói về các đặc điểm của trường phái trải nghiệm. Lúc ấy anh ta nghe không hiểu, còn giờ đã biết rõ.
Cô bé Điêu Điêu này có lẽ là một phần tử cuồng tín của trường phái trải nghiệm bởi lẽ con bé đã trình bày một cách hoàn hảo: tôi lừa dối mọi người tới mức ngay cả bản thân mình còn lừa được, tôi khởi xướng chuyện bị điên tới nỗi thật sự coi mình điên mất rồi.
Nói bất tỉnh là để toàn thân đạt tới trạng thái “ngất xỉu” chân thật.
Hoàn hảo.
Trong khoảnh khắc hôn mê, A Điêu được bồn cầu nhắc nhở.
Từ Phong Đình +799!
Từ Thôi Nhuận +299!
Nhưng cô đã bất chấp, đã hoàn toàn đắm mình trong một buổi biểu diễn.
Cô đang hôn mê, làm thế nào một người hôn mê lại tính toán năng lực niệm được.
Nếu như cô là một cái cây, cô nhất định không được nhúc nhích, chịu đựng mưa gió trôi dạt.
Nếu cô là một đóa hoa, cô nhất định yếu đuối không nơi nương tựa, đau khổ đáng yêu.
Nếu cô là một cây trà, nhất định phóng ra hương thơm của trà xanh...
Đây chính là màn trình diễn của cô.
Cơ mà té ra người này tên là Thôi Nhuận?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chớ hoảng sợ, thời gian đầu gian nan yếu ớt sắp trôi qua, Thôi Nhuận này sẽ phải trả giá thật lớn ~~ ăn tất cả lại phải ói ra hết.