Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 4: Hảo cảm? Ác cảm?



Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Đèn đỏ!”

“Cậu chủ...”

Mọi người thất vọng, Tưởng Xuân không cam lòng. Hắn nhanh chóng quan sát biểu hiện của A Điêu, nhận ra cô trông cứ như ngu ngơ, bộ dáng không rõ đầu đuôi, chính là nỗi e dè xếp re.

Sắc mặt Tưởng Xuân sa sút khôn cùng nhưng nào làm được gì. Hắn toan dẫn người rời đi.

Đột nhiên!

Này!

Màn hình của Đinh-89432 lóe lên ánh sáng thật nhạt, quá nhanh nhưng vẫn nhìn ra được đó là đèn đỏ.

Cái quỷ gì, lóe nhanh lên một lần đèn đỏ, lóe lên thật.

Ban đầu A Điêu đã thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lần này lại căng thẳng. Mà đám Tưởng Xuân thì rúng động như muốn đè A Điêu ra để giải phẫu. Ít nhất là không né khỏi được chuyện lục soát cơ thể.

Nhưng vào lúc này, một cấp dưới phát hiện tiếng tít tít trên màn hình cứ chẳng ngừng, bọn họ nóng lòng phân biệt màu sắc đến mức đôi mắt muốn mù tới nơi.

Đỏ, xanh lá, đỏ, xanh lá, đỏ, đỏ, xanh lá, xanh lá…

Thoạt trông hệt ánh đèn lập lòe trong sảnh quán karaoke thập niên 80, thiếu mỗi nhảy disco mà thôi.

Có chuyện gì vậy, trục trặc?

A Điêu nhận ra, tròng mắt vừa chuyển. Cô dợm gào lên là đã thấy một tên tay chân bên cạnh kêu to trước: “Cậu chủ, có biến rồi, hình như không phải là nó.”

“Hai người kia tỉnh rồi, vừa mới cọ tới cọ lui muốn chạy trốn thì đèn này lóe càng lúc càng nhanh hệt như khi trước, có thể là dao động trong phạm vi đo lường cảm nhận ra.”

Hả?

Mọi người lưu ý tới thì thấy đúng thật, hai tên trộm cố gắng cục cựa y như côn trùng để chạy trốn. Cơ thể chúng cứng đờ trước mắt bao người, miệng bị giẻ rách nhét lấy, nào có cách kêu to.

Tưởng Xuân đặt tay bọn họ lên máy dò, trước đó là đèn đỏ, về sau nó chuyển thành… xanh!

“Là đèn xanh!”

“Đèn xanh đấy!”

Tưởng Xuân hớn hở ra mặt, mà A Điêu cũng có phần ngạc nhiên. Không thể chứ, trên người đám trộm cướp này có Thực Thể Gieo Linh thật?

Đạo quán nát nhà cô từng ứng nghiệm à?

Hai tên cướp cỏ này bị đám người Tưởng Xuân lục soát một lần.

“Có phát hiện! Cậu chủ, cậu nhìn cái này xem!”

Một tên cắc ké đưa sang một thứ được bọc trong một miếng vải.

A Điêu ngửi thấy một mùi thì trong lòng đột nhiên rục rịch, trời ạ, là cái mùi gì đây?!!

Không hiểu sao thấy quen quá.

Đám người Tưởng Xuân bày ra biểu hiện rất nghiêm túc, mở nó ra xem.

Một mùi hương đập vào mặt và thứ lọt vào mắt chính là mảnh vải cũ muốn nát tả tới nơi.

Rất nhiều năm, còn có lỗ rách!

Bầu không khí toàn cảnh nhất thời im lặng.

Nhưng A Điêu thật sự không nhịn được, cô bịt mũi miệng và nói trong nỗi rầu rĩ: “Ông trời tôi ơi, mấy người không thấy thối à? Ọe ~~”

(P1)

Theo lý thuyết miếng giẻ chùi chân bình thường nào có hôi như vậy. Nhưng đáng sợ chính là chân lão đạo sĩ thối lắm, là cái thứ cổ lỗ sĩ mà có rửa cách mấy cũng vô ích, như thể sẽ làm mọi thứ đi đời nhà ma. Cho nên Trần A Điêu không ít lần bảo ổng rửa chân, nhưng chẳng nói ổng thay giẻ chùi chân nổi.

+1 +1 +1...!!

+2 +2 +2 +2 +2 +2 +2...!

Thật giống như mấy ngày liền cứ ngồi trong xe trên đường núi trập trùng, hễ trong xe có người ói trước, dẫu còn lại có bao nhiêu người thì họ chắc chắn sẽ ói theo bằng sạch. Họ vừa nôn theo vừa giận dữ trừng A Điêu.

A Điêu: “?”

Tôi không nhắc nhở mấy người là mấy người không cảm thấy gì, đúng không? Còn trách tôi nữa?

Đám người: Mắc gì không có cảm giác, mẹ nó, ai cũng nín nhịn hết.

Tưởng Xuân nén sự buồn nôn, ra vẻ bình tĩnh đặt miếng vải rách này lên trên thiết bị kiểm tra.

Đèn xanh.

Tất cả mọi người hớn hở nhưng A Điêu càng thêm phần khiếp sợ hơn.

Biểu cảm của Tưởng Xuân thả lỏng, thậm chí còn có sắc mặt vui mừng: “Tuy là đặc biệt một chút, nhưng đích thật là Thực Thể Gieo Linh.”

Bỗng nhiên tay sai ở ngoài sân dùng kính quan sát đêm kiểm tra báo cáo: “Cậu chủ, có máy bay của quan phủ đang tới gần, tôi thấy bọn họ sắp tới rồi.”

Tưởng Xuân quyết định nhanh chóng: “Rút lui!”

Chỉ là một Kỳ Sơn nát, không có khả năng có Thực Thể Gieo Linh thứ hai, cũng chẳng cần tốn thời gian tới hộ gia đình khác, phải tránh tai mắt quan phủ.

Tưởng Xuân đang muốn đi, chợt quấn miếng vải kia lại từ sự quý trọng.

A Điêu nhận ra đây là thứ gì, thế là kiên quyết không chịu tin tưởng nó là Thực Thể Gieo Linh; đồng thời cô lại sợ nhà họ Tưởng ngày sau ghi hận trả thù mình cũng như tiện tay lấy tí năng lực niệm, cô không thể không uyển chuyển nhắc nhở: “Ấy anh gì ơi, các anh đừng trách tôi nói chuyện không lọt lỗ tai, miếng vải kia là giẻ lau chân của sư phụ tôi đấy.”

Mọi người: “!!!”

Tưởng Xuân đang cẩn thận nhét vải lau chân vào lớp áo trong ngực từng li từng tí: “!!!”

Một dãy +1 và +2 liên tục.

A Điêu ngượng ngùng, lí nhí bổ sung một câu: “Từ nhỏ tôi đã thấy ổng dùng rồi. Dùng tới vài chục năm, sư phụ có tình cảm với nó lắm, mấy người thật sự muốn lấy đi sao? Có thể để nó lại không, bằng không ổng sẽ trách tôi bất hiếu đấy.”

Úi trúng rồi, lại là một dãy +1 và +2!

Ghê ghê.

Làn sóng này kiếm tốt này.

Nhưng Tưởng Xuân cho rằng cô nhìn ra đây là Thực Thể Gieo Linh bèn không chịu cho hắn. Thế là hắn dùng cái nhìn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống A Điêu: “Người không có kiến thức thì không nên nói bậy bạ. Khuyên em đừng có truyền chuyện tối nay ra ngoài, nếu không... ha ha.”

Giọng điệu tràn đầy cảm giác uy hiếp.

Cái đầu anh chứ mà ha ha.

(P2)

Nhìn thấy hắn nhét vải chùi chân vào trong áo còn cẩn thận vuốt lấy, vả lại còn muốn đi lại gần với tư thái tổng giám đốc bá đạo vuốt cằm uy hiếp mình đã làm A Điêu sợ hãi. Cô cấp tốc làm một chiến thuật ngửa ra sau, vừa tránh mùi hôi thối mãnh liệt vừa lộ ra vẻ táng đởm.

“Không nói, tôi chắc chắn sẽ không nói! Làm ơn đừng làm hại tôi.”

“Hừ!”

Tưởng Xuân phẫn nộ dẫn ngay người đi, song cũng tiện thể cướp đi Đồ Cấm Kỵ mạng nhện. Nhìn bộ dáng đắc chí vênh vang của hắn, A Điêu đang phẫn nộ bắt đầu hoài nghi bản thân: Thật sự là Thực Thể Gieo Linh sao? Trời ơi, là do lão đạo sĩ thối mở ra ánh sáng cho nó, hay là linh khí của thế hệ này có dạng đặc biệt?

Không phải bồn cầu thì cũng là giẻ chùi chân... Cô có cần đi dạo bãi rác một vòng không?

Đúng rồi, đừng nói bồn cầu công cộng trong thôn sẽ mở ra Cổng Linh Hồn đấy.

.....

Lúc phi thuyền rời đi, Tưởng Xuân sung sướng lắm. Hắn giơ tay lên, chỉ vào nhân viên đã cống hiến lớn nhất: “Hành động lần này thành công mỹ mãn, mỗi người sẽ được tưởng thưởng 10,000 tinh tệ, còn cậu thì lấy được 50,000. Nhà họ Tưởng tôi tuyệt đối không bạc đãi bất kỳ một người nào ra sức cống hiến!”

Đám người có được khen thưởng vui vẻ chẳng thôi, bắt đầu ăn mừng trên phi thuyền.

Bên kia, người trong quan phủ nối đuôi bọn Tưởng Xuân rời đi, tới đạo quán cổ xưa.

Lại nói tiếp, tất nhiên máy bay của quan phủ chẳng có khí thế hơn phi thuyền, nhưng tốc độ bay lại nhanh hơn đôi chút so với phi thuyền nhà họ Tưởng. Dẫu gì nó cũng tới đơn độc, phóng nghiêng tới với hình chữ L, một đầu dựng đứng có thể điều khiển phương hướng, phía trước còn bố trí thiết bị như lỗ đạn laser và dây cáp.

Loại này toàn là thứ tự chế trong nội bộ quan phủ, nhìn đơn giản nhỏ nhắn ấy thế mà phần cứng bên trong lại tốt dữ lắm.

Hiển nhiên đám sai nha cũng lưu ý tới phi thuyền. Họ đang ngạc nhiên lại nhìn thấy trong sân chỉ có hai cái “bánh chưng” bị lột s@ch còn mỗi qu@n lót cùng với thiếu nữ mang theo mặt mũi bầm dập khóc hu hu.

Ấy nhưng so với máy bay phù hợp với trình độ văn minh khoa học kỹ thuật giữa các vì sao đầy đặc sắc hiện nay, trang phục của những sai nha này lại cổ điển khôn cùng.

Thật ra cũng không phải là cổ phục, chẳng qua theo quy định của Đế quốc Đường Tống, chỉ có quan chức từ trên xuống dưới thuộc quyền cai trị của triều đình này (người nhà quan viên từ cửu phẩm trở lên cũng như thế), thậm chí là sai nha trong quan phủ huyện, mới có tư cách mặc đồ quan theo chế độ phong kiến.

Cái gọi là đồ quan bao gồm cả mặc theo kiểu Đường trang hay Tống phục* đều được. Ví dụ như những sai nha này đều mặc đồ và có trang bị là áo xanh tối, thắt lưng treo trường đao.

*Đường trang, Tống phục: Ngoài Hán phục, đây là các kiểu ăn mặc theo các thời kỳ khác nhau.

Không phải là nhân viên quan chức với cấp bậc ấy, cho dù là giới nhà giàu cũng không được phép mặc đồ quan. Song, nhân viên chốn quan trường có cấp bậc là thế lại có thể lựa chọn mặc đồ quan hoặc trang phục hiện đại trong những dịp không cần thiết.

(P3)

Sĩ nông công thương xếp vị trí đằng sau như thế nào đã rất mơ hồ, cụ thể phải xem địa vị xuất thân. Tuy nhiên sĩ vẫn đứng ở vị trí đầu như cũ dưới ở triều đình này.

Một anh sai nha cao lớn nghiêm nghị hỏi đôi lời, nữ đạo sĩ nhỏ khi trước vẫn luôn miệng bảo không hé lời nay đã nói liếng thoắng quá mức bằng sạch những chuyện có thể nói. Người này mà bị đặt ở thời đại đặc thù nào đó chính là Hán gian vừa mới có một giây mà đã đầu hàng quân địch.

“Đáng sợ lắm. Hai người này xông vào nhà trộm đồ thì thôi, còn cầm dao găm muốn giết luôn em. Hên là em thông minh, lại có cái súng cầm tay phun ra mạng nhện được… Đâu ngờ sau đó lại có một đám người tới, ghê lắm ấy, cướp hết đồ có giá trị nhà chúng em, ngay cả giẻ lau chân của sư phụ em mà người ta còn không tha, còn các loại giám định... Giống như tìm kiếm một cái gì đó.”

“Anh sai nha, học phí của em... Học phí khai giảng của em đã bị bọn họ cầm đi sạch bách rồi.”

Hiển nhiên thiếu nữ đau lòng muốn chết rất quan tâm đ ến học phí của mình, ngay cả vết thương mình mà cũng không màng tới, bọn người sai nha sao có thể không biết tình huống sau lưng.

Gần đây khắp nơi đều có chuyện như vậy phát sinh, nhất là đêm nay, linh khí thật sự hồi phục.

“Vậy vết thương của cô...”

“Bị hai nhóm người này đánh, hai người phía trước đánh xong là phía sau lại đánh, đau quá đi.”

Sai nha tức điên lên, quá đáng!

Hai tên trộm cũng khiếp sợ A Điêu miệng lưỡi đầy lời quỷ quái, chúng nói ngay mình không đánh người, oan uổng rồi.

Làm sao sai nha chịu tin, còng tay hai người chuẩn bị mang đi.

Hai tên trộm giận dữ trừng mắt nhìn A Điêu, nhanh chóng đưa tới một loạt +1 +1 +1 +1!

A Điêu đang ghi biên bản như bị dọa sợ, mắt đỏ đau nắm chặt tay áo chị gái sai nha trẻ và trốn sau lưng chị ấy.

Chị gái trẻ đau lòng, năng lực niệm +1 +1 +1 cũng xuất hiện.

A Điêu: Gì?

Trước đó năng lực niệm tựa như chỉ lấy được từ phản cảm hay nỗi oán hận của người khác, chẳng lẽ chị gái trẻ này ghét cô?

Không phải chứ.

Vừa đúng lúc chị gái trẻ tuổi trấn an cô, còn hỏi cô có đau hay không.

“Chị ơi, không có đau. Dù sao em cũng là trẻ mồ côi, mỗi ngày toàn bị ức hiếp riết thành quen. Em chỉ muốn đọc sách, sau này trở thành người xinh đẹp cũng như có ích cho nhân dân, có ích cho tổ quốc như chị.”

+1 +1 +1.

Rõ rồi, quả nhiên là mức hảo cảm.

Ác cảm và hảo cảm đều là năng lực niệm cơ đấy.

Điều này thực sự... quá tuyệt vời!

Phạm vi kinh doanh của cô có thể mở rộng hơn nhiều.

A Điêu lại lần chần hỏi: “Còn cậu chủ họ Tưởng kia, bọn họ có bị bắt không?”

Nhà họ Tưởng ở huyện là phú hộ số một, có chút quan hệ với quan phủ, vì điểm này mà không có tội thực chất e sẽ khó là bắt người ta.

(P4)

Mấy sai nha lộ vẻ khó xử, A Điêu đã có dự liệu từ trước bèn trấn an bọn họ: “Không sao, bắt không được thì thôi, dù sao cũng không có chuyện gì quá lớn. Thật ra bọn họ cũng không làm tổn thương em, so với bọn họ, em còn sợ đồng bọn của hai tên kia hơn.”

Nhắc tới nhà họ Tưởng chỉ là vì làm cái đệm kế tiếp mà thôi.

“Đồng bọn?”

A Điêu cố ý nhắc đến chuyện mình thấy nhóm người này tụ tập đông người thành nhóm trong cửa tiệm.

“Bọn họ mới trở về gần đây, một nhóm người thường xuyên ở cùng một chỗ không làm chuyện nghiêm túc gì. Trong thôn có rất nhiều cô chú nhắc em tránh xa bọn họ, hôm nay em còn thấy bọn họ tụ lại cùng một chỗ bàn tán... Em không ngờ tới đêm nay thật sự có chuyện xảy ra.”

“Sư phụ em vừa đi là bọn chúng đã… Chúng sẽ không trả thù em chứ, em phải làm sao bây giờ đây?

Nước mắt to bằng hạt đậu nói rơi là rơi xuống ngay.

Về phần mấy người trong thôn vô tội không cô cũng mặc kệ, dẫu gì cũng phải trả thù bọn họ thường ngày nói mấy câu bẩn thỉu và gây khó dễ với cô nữa.

Sai nha vội vàng nói sẽ điều tra, nhất định bắt hết đám người xấu, chị gái trẻ sai nha càng thêm phần đau lòng.

A Điêu hiểu trước hiểu sau vô cùng: “Không vội, trễ như vậy mà còn để cho mấy anh chị chạy tới đúng là quá vất vả cho mấy anh chị. Có cần em cung cấp chứng cứ khác không?”

Nói đến chứng cứ, ánh mắt của cô hơi liếc về phía tổ én nằm một góc dưới mái hiên, bên này còn có một chút chuẩn bị nhưng mà không lộ ra vẫn là tốt nhất.

Sai nha cho rằng cô sợ bọn họ không định được tội của những người này.

“Không cần, chứng cứ đã đủ rồi.”

A Điêu yên tâm, lại nói thêm một câu: “Mấy anh chị có đói bụng không, trong phòng bếp của em còn có bánh bao...”

Một dãy +1 hiện ra.

A Điêu:???

Đây là mấy người thật sự có hảo cảm với tôi hay đói bụng thật?

Trách cái miệng thúi của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.