Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 48



Edit + Beta: Basic Needs

………..

A Điêu còn không biết danh tiếng xã hội mình đã hư hại nghiêm trọng, cô nghiêm túc đọc xong những bài viết tìm kiếm này, đúng lúc nghe được đợt kiểm tra đã gần tới số 28.

“Số 24, Trình Chương.”

A Điêu ngẩng đầu lên, thấy Trình Chương đi vào.

Người này là một người giỏi giang, bàn về mưu tính, cậu ta càng khiến người ta e dè hơn cả Tống Linh, người lạnh lùng không muốn dính dáng tới thị phi. A Điêu cũng tò mò người này sẽ có thiên phú gì.

Quá trình tương tự, toàn là một đám lính mới, thiên phú có tốt tới đâu cũng chẳng cách làm đất rung núi chuyển. Chủ yếu là bây giờ đã bắt đầu được một lúc, số lượng en𝚣yme linh hồn bên trong tương đối nhiều sẽ làm họ thức tỉnh nhanh hơn.

Nhưng mười phút trôi qua, thiên phú của Trình Chương vẫn chưa được thể hiện.

Thôi Vân và Hứa Lạc có biểu hiện khác nhau: Là không có thiên phú hay là thiên phú rất mạnh? Nếu vế sau thì tốt rồi.

Trong mười người đầu tiên, Bạch Hà và Triệu Lăng Vân có vai trò thấp nhất, cảm giác tồn tại thấp nhất. Người đầu thì vẫn ngồi xổm trong góc, cả người là quần áo mộc mạc, đủ tranh suất làm dân hai lúa với A Điêu. Còn Triệu Lăng Vân thuần túy mãi lạnh lùng cẩn thận, cố sức che che giấu giấu cứ như sợ bị người ta nhớ thương.

Nhưng dù thế nào đi nữa, họ vẫn còn một chút tò mò về thiên phú của Trình Chương.

Dưới sự chú ý của mọi người, Trình Chương có kiểm soát được mình tới đâu cũng có đôi phần căng thẳng, chẳng qua cậu ta không lộ ra mà từng bước hấp thu en𝚣ym linh tính. Lắng đọng, chuẩn bị, thay đổi, cho đến phút thứ mười lăm... Cậu ta đột nhiên mở mắt ra, đưa tay thăm dò gì đó.

Trên giá vũ khí có mấy loại vũ khí rung động phát ra âm thanh sắc bén, tiếp đó xoát một tiếng, một cây quyền trượng bay vù vào tay. Ngón tay thon dài xoay tròn, quyền trượng cũng xoay tròn một vòng, một phần miệng ngọc nhắm về hướng máy đo, ngón trỏ và ngón giữa tay kia chụm lại ở trong không khí, đụng vào mi tâm. Ánh sáng thần kỳ khởi động, cậu ta lại vẽ một lá bùa từ không trung.

Lá bùa này rất đơn giản, nhìn ra được là bùa hệ lôi.

“Thái Ất Thiên Khương, Tử Chấn Hạ Thu. Hàng!”

Sét đánh ì đùng, một chùm sấm sét dày bằng ngón tay cái đột nhiên bổ xuống từ độ cao bảy hoặc tám mét!

Nó nện vào máy đo.

Má ơi, thiết bị có nổ không?

Không, thiết bị này đáng gờm lắm, được làm bằng vật liệu kim loại có độ cứng đứng trong top 10 bảng xếp hạng giữa các vì sao. Nó có thể hấp thụ và tự kiểm tra linh khí, chẳng những không nổ, trái lại nó sẽ hấp thụ nguồn năng lượng như sấm sét, giám sát, và cuối cùng phát ra ba loại kết quả khảo nghiệm A B C.

89, 78, 89.

** má!

Hù chết người.

Toàn trường hãi hùng, ngay cả rất nhiều giáo viên cũng náo loạn, ai nấy đang ngồi sẽ đứng hết lên.

Thiên phú này thật mạnh, thật sự rất mạnh, hơn nữa còn là lôi pháp có tính tấn công mạnh nhất.

(P1)

“Không phải lôi pháp, là hệ đạo pháp trong hệ khống chế. Bản thân em ấy tiếp cận gần với lôi pháp nhất nhưng trên thực tế em ấy dùng được bằng hết những thuật pháp về kim mộc thủy hỏa thổ. Thiên phú hệ đạo pháp không bị nguyên tố ngũ hành hạn chế, chỉ có độ thân cận khác biệt mà thôi.”

Một giáo viên chủ động giải thích.

Cái này còn mạnh hơn lôi pháp á. Hệ đạo pháp sao, đây chính là phe được xưng là bên tu luyện linh khí mạnh nhất thế giới.

Đạo môn có số người nhiều nhất, cường giả cũng nhiều nhất, đương nhiên bè phái môn phái cũng nhiều, tranh đấu càng nhiều. Nhưng người ta thật sự là vòng tròn mạnh mẽ tột cùng, cũng là nhóm chủ lực năm đó đối kháng ma quỷ.

Song, điểm số này thực sự làm cho mọi người đỏ mắt.

“Tôi cảm thấy vị trí thứ nhất sẽ bị Tống Linh cướp đi. Vốn thứ tự của hai người bọn họ trên bảng xếp hạng của buổi thi sáng ngày hôm qua không chênh nhau quá lớn.”

Có rất nhiều suy nghĩ thế này, ngay cả các giáo viên cũng đoán thế.

Suy cho cùng, điểm thiên phú của Trình Chương quá cao.

Mà điểm số này cũng dọa đám người Vương Duy đang rình mò.

“Giả rồi chứ sao có thể, những thí sinh ngoại lai này mạnh như vậy? Trình Chương kia là ai?”

“Nhà họ Trình danh môn, không thể bì với Tống Vương Thôi mấy cậu nhưng cũng rất mạnh, chủ yếu khiêm tốn, nào ngờ bồi dưỡng ra con cháu mạnh mẽ nhường này.”

Đều xuất phát từ danh môn thế gia ở Đam Châu, đám người Vương Duy rất áp lực, cảm giác ưu việt đến từ đợt tuyển chọn nội bộ cũng bị đả kích.

“Hoảng loạn cái gì, 3000 người thi kiểu gì sẽ có một hai người giỏi, không phải tất cả đều như vậy.”

Lời này cũng có lý, mấy người tiếp tục xem.

Quả nhiên về sau xuất hiện mấy người chả ra làm sao. Vương Duy và những người khác mang tâm tình tốt hơn không ít, cảm giác ưu việt lại trở về, cho đến lượt số 32 - Thôi Vân.

Thôi Vân nhìn Trình Chương một cái rồi đi vào.

Đối với Thôi Vân, tuy rằng tố chất gã bị hai người Tống Linh và A Điêu kẹp như cái bánh, gây tổn thất nặng, sau đó xếp thứ bảy, nhưng không ai dám thật sự xem thường gã.

Và Thôi Vân mất 13 phút để kiểm tra. Động tĩnh của gã nào có nhỏ, một thanh kiếm bay ra khỏi giá đỡ vũ khí. Với ngón tay đưa ra vẫy một cái, thanh kiếm bay qua như vệt sáng, đồng thời gã cho chém lên thiết bị.

Thành tích A B C đã có.

87, 76, 79.

Rất cao, nhưng sắc mặt Thôi Vân thì khó coi tột cùng, bởi lẽ gã yếu hơn Trình Chương.

Tại sao có thể như vậy!

Đừng chứ.

Gã không cho phép bất cứ ai giỏi hơn mình.

Nếu biết đám người này là mối đe dọa từ sớm... nếu biết từ sớm, gã đã giết hết rồi.

Thậm chí giờ đây Thôi Vân cảm thấy mình và cha mẹ không nên đặt mục tiêu lên người A Điêu. Chỉ là một đứa con gái mà thôi, cưới thì cưới, cũng không tính là thiệt thòi cho lắm; dẫu nó có xấu một chút nhưng tìm mấy cô gái xinh đẹp bên ngoài cũng đâu có sao. Song, Trình Chương này có uy hiếp quá lớn đối với gã.

(P2)

“Tổng thành tích của hắn nằm dưới Trình Chương là chắc. Kỳ thi tố chất và thiên phú chiếm tỷ lệ lớn.”

“Đúng thế, anh ta yếu hơn Trình Chương, Trình Chương nằm ngoại dự liệu.”

“Nhìn lại những người khác đi. Người giờ đây uy hiếp được Trình Chương cũng chỉ có Tống Linh, mấy người khác có tố chất chẳng bằng gã, muốn vượt qua gã về mặt thiên phú cũng rất khó.”

Hiện tại mọi người chỉ chú ý đến việc ai vượt qua Trình Chương chứ nào có ai màng tới Thôi Vân vượt qua ai hay có ai vượt qua Thôi Vân.

Đây chính là một loại tra tấn cho một người cứ mãi là trung tâm đám đông, từ khi bắt đầu thi tuyển đã trở thành tiêu điểm như Thôi Vân.

Đương nhiên Hứa Lạc với tính tình nghễu nghệnh cũng thấy lo lắng. Cậu ta đang tính mình phải làm thế nào mới vượt qua được tất cả mọi người để trở thành đệ nhất.

Đoán chừng muốn toàn bộ thành tích A B C được 100 điểm.

Vào lúc Hứa Lạc mang tâm trạng bất ổn, đã đến phiên cậu ta.

Số 37.

Sau khi Hứa Lạc đi vào, dựa vào tính tình được tôi luyện từ nhiều năm ra chiến thuật giải đề cùng với các loại thi, cậu ta nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu thi.

Mọi người cũng mang theo kỳ vọng đối với cậu ta, đặc biệt là một số học sinh lớp 10 lớp 11. Phải nói rằng họ vẫn còn kiêu ngạo ngay từ đầu, nghĩ rằng mình không phải là người rớt khỏi cuộc kiểm tra nội bộ, cũng chả phải bọn nhà quê ngoại lai. Bọn họ chính là học sinh ưu tú nhất lớp 10 11 của Học phủ Kim Lăng, khẳng định có thể cầm cán top 10.

Kết quả không tới mức vả mặt, ngoại trừ Hứa Lạc vào top 10, những người còn lại về cơ bản toàn nhấp nhô xen lẫn trong hạng 200.

Có thể thấy rằng đọc sách chưa từng quyết định tất cả mọi thứ.

Giờ phút này để lấy lại sự tự tin, họ cũng hy vọng Hứa Lạc sẽ thi được một thành tích tuyệt vời, không cần hạng nhất hạng hai, bảo vệ hạng ba cũng tốt rồi!

Bây giờ được công nhận là hạng nhất hạng nhì chưa có một ai đi ra từ Học phủ Kim Lăng đâu, ngẫm lại đã thấy mất mặt.

Lúc này đám người Vương Duy cũng nghĩ như vậy, cho nên yên lặng cầu nguyện cho Hứa Lạc, đoạn ngay lập tức…

Hệ đạo pháp, điểm A B C lần lượt là 59, 59, 59.

Hứa Lạc: “...”

Đám người: “...”

Từ nhỏ đã là thánh, thành tích sáng ngang với trời như cậu ta mà con mẹ nó cứ thế bình bình đi qua?

Thất bại! Toàn bộ thất bại hết?!

Điền Trung Dã là một người khờ khạo, có chuyện là nói thẳng: “A Hương, A Điêu, tôi thấy cậu ta thi cũng khá lắm đó, còn tốt hơn nhiều người lắm. Sao vẻ mặt cậu ta khó coi như vậy?”

Thế có khi rõ ràng cậu ta tự mang phong thái siêu cấp chiến thần No.1, nhưng vừa thi đã… bị người ta giẫm lên, làm sao lại để cho người ta giẫm chứ.

Điền Trung Hương thì thầm với Điền Trung Dã: “Có lẽ vì 59 xui hơn 60.”

Lỗ vốn rồi!

A Điêu cúi đầu cười khẽ.

Từ Hứa Lạc +666!

Uông Hải: “Số 38, Trần A Điêu.”

(P3)

Hứa Lạc đi ra lạnh lùng liếc nhìn cô. Lúc hai người lướt qua nhau, người này đã che được cảm xúc “mẹ kiếp” trong lòng, thế nhưng khi nhìn thấy nụ cười của A Điêu, nó đã làm lòng tự trọng cậu ta gặp tổn thương; chưa kể cậu ta còn liên tưởng đến A Điêu ép mình một hạng trong đợt khảo hạch tố chất. Thế là thù mới hận cũ đè lên, cậu ta ném ra một câu: “Hy vọng thiên phú xứng đôi với sự phách lối của cô.”

A Điêu: “???”

Khịa tôi làm gì, Điền Trung Hương nói chứ có phải tôi đâu!

Nhưng cậu đã đưa tới cửa là thế, tôi sẽ không khách sáo.

A Điêu nhìn cậu ta rồi hỏi ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã chúc phúc, vậy phiền anh đợi chút nữa cầu nguyện cho ‘em’ thi 666666* được chứ?”

*666: nghĩa là siêu giỏi

Từ Hứa Lạc +666!

A Điêu lấy được món khuyến mãi chẳng chờ Hứa Lạc mặt đen trả lời đã tự đi vào Vườn Phù Tương. Vừa đi vào, cô cảm nhận được ngay en𝚣ym linh tính nhảy nhót.

Gì chứ, nó mãnh liệt như vậy?

A Điêu có điều hãi hùng.

Bồn Cầu: “Quanh năm cô tiếp xúc với đạo phù và những thứ liên quan, thiên phú đã được hiện ra bên ngoài từ lâu cho nên rất nhạy cảm, chú ý, chẳng mấy chốc cô sẽ thức tỉnh!”

Bản thân A Điêu cũng nhận ra nhưng cô vẫn hỏi bồn cầu một câu: “Sức mạnh của con bọ kia kém bao nhiêu so với ảo cảnh?”

Bồn Cầu: “Không so được.”

Rất tốt. Đột nhiên A Điêu quay đầu nói với đám người Uông Hải: “Có cần quy trình khác không?”

Đám người Uông Hải nhìn vẻ mặt cổ quái của cô với trán đổ mồ hôi, có một giáo viên nghi ngờ: “Không có, em hấp thu en𝚣ym linh tính là được rồi. Em sao thế, chẳng lẽ...”

A Điêu khóc lóc thảm thiết: “Thầy ơi làm sao đây, hình như em sắp thức tỉnh. Thức tỉnh nhanh như vậy có chứng tỏ thiên phú của em là đồ rác của rác không!”

Giọng nói của cô không nhỏ, hoảng loạn và bất lực, đã để cho những người bên ngoài nghe thấy.

“Không thể nào, tố chất của cậy ấy mạnh là thế mà thiên phú lại yếu?”

“Đi vào chưa được 30 giây nữa!”

“Thức tỉnh nhanh nhất... Nhanh như vậy chắc chắn thiên phú rác rưởi 100%”

“Trời đất, đáng tiếc quá!”

Mọi người vô cùng ngỡ ngàng, dù sao hình ảnh A Điêu từ 470 lội ngược dòng cho người ta nổ lỗ đít tới hạng 9 đầy hung tàn trong buổi sáng còn ở trước mắt, hơn nữa lời nói và hành động của cô thể hiện rất có thể cô đi ra từ gia đình nghèo khó, chất lượng bên trong về tố chất của cô sẽ cao. Dẫu có là Thôi Vân ghét cô cùng cực còn sợ cô có thiên phú cao. Suy cho cùng người mang tố chất cao dễ dàng phát ra thiên phú cao, cái loại nam chính nữ chính chỉ có một mặt sụn bại như trong tiểu thuyết là rất ít.

Đáng tiếc, cô ấy sẽ bị loại rồi?

Ôi, mừng quá chạy đi loan tinh thôi!

Từ Thôi Vân +1309!

Từ Hứa Lạc +666!

Từ Triệu Lăng Vân +1200!

Từ Vương Duy +...

Không moi được không biết, quét một cái mới lòi ra nhiều người ghét cô như thế?

(P4)

Nhưng A Điêu đã cảm nhận được sự thức tỉnh của thiên phú. Nó đang rục rịch, như thể có thứ gì muốn phá vỡ mặt đất chui lên, thế nhưng cô cứ đè nó xuống, hồi nãy lên tiếng vì muốn nhắc nhở một người.

Thiên phú của tao sắp thức tỉnh, mày mau ra tay đi chứ!

Qua thôn này không còn tiệm đó nữa.

Lúc này Thôi Vân ở bên ngoài nghe được điều A Điêu nói, cũng thấy được trạng thái của cô. Dẫu có giật mình vì cô thức tỉnh nhanh như vậy, tuy nhiên gã đang nghĩ suy có đúng thiên phú của cô là đồ bỏ không.

Lỡ đâu là đồ bỏ, có lẽ mình không cần ra tay?

Nhưng tố chất nó cao quá, bình thường chỉ có tố chất rác chứ tuyệt đối không có thiên phú rác.

Lúc Thôi Vân đang lưỡng lự, chợt gã nhìn thấy tay phải A Điêu vẽ bùa từ hư không!

** má! Phái đạo pháp!

Trong mắt mọi người, A Điêu bây giờ rất giống với trường phái đạo pháp tiêu chuẩn.

Hệ đạo pháp là thiên phú đậi chúng cũng như bị người ta bảo siêu cẩn thận, tiến có thể công lui có thể thủ, phạm vi rộng, con đường đạo thống rộng mở, lộ tuyến đầy đủ, cái gì cũng học được; trong ba hệ đều có truyền thừa đạo pháp, truyền thừa chặt chẽ, chỉ cần có tố chất là sẽ tìm được đạo pháp thích hợp cho mình; công phòng toàn vẹn, hoàn toàn là thứ có thành tựu.

Cho nên hệ đạo pháp hiện đang được bình chọn trên mạng là thiên phú mà công chúng muốn nhất cũng như có khả năng đạt được nhất.

Trông như tầm thường không phát triển thật ra lại tương đương mang lại lợi ích kinh tế.

Bỗng nhiên Thôi Vân hạ quyết tâm, lặng lẽ khởi động nút bấm trên nhẫn, kết nối tinh thần của mình, truyền qua môi giới!

Vào thời điểm đó, A Điêu đang cố tình vẽ bùa cảm thấy ngay tích tắc ấy chợt xuất hiện cảm giác như bước vào tòa nhà thể thao.

Tới rồi.

Tinh thần của cô lạc vào ảo giác, và giọng nói của Thôi Vân đến bên tai.

Gã bảo: “Con đ ĩ hèn hạ, chỉ là con gái thứ mà thôi, là cục nhọt lớn trên ở nông thôn lại muốn dựa vào một chút tố chất đó để thành vợ của Thôi Vân này. Đứa con gái như mày tới làm thiếp cho tao tao còn chê mày xấu xí! Nếu tắt đèn cũng chê trên người mày có mùi đất! Đáng tiếc cha mày một lòng bám lấy quyền quý, quyết tâm muốn đưa mày cho tao. Tiếc quá, đưa cho tao, tao chả muốn cưới. Cưới cái người xấu đau đớn như mày còn không bằng cưới một con heo nái!”

A Điêu vốn rất kỳ vọng vào chuyện làm sao Thôi Vân gây ảo giác cho mình, đồng thời lo sợ bất an, sợ mình thật sự bị người ta làm cho tẩu hỏa nhập ma. Thế nên cô cảnh giác tột cùng, nhưng khi nghe những lời nói đó, thiếu điều cô đã bật cười.

Cái này có phải đám gà tiểu học chửi đổng không?

Cô đã tổ chức bao nhiêu đám tang ở một số thị trấn xung quanh Kỳ Sơn, bao gồm hàng trăm cái thôn, bị mắng cũng giống như ăn cơm, có cái gì chưa từng thấy. Cho nên lời như thế đối với cô mà nói hoàn toàn là mưa bụi. Về phần lựa chọn của Trần Nhiên, không nói người này gian trá đạo đức giả, ông ta không ngu, ông ta thật sự treo giá và bấy giờ tuyệt đối chả nhìn trúng Thôi Vân.

(P5)

Nhưng... Lời nói cuối cùng của Thôi Vân khiến A Điêu thiếu chút nữa phá lớp phòng thủ, nhưng trong đó cũng có tác dụng cố tình của bọ rùa tâm linh cái chắc. Nó làm dao động tâm tình của cô dễ như trở bàn tay, thậm chí cô thấy cứ như Thôi Vân ở trước mắt nhục mạ mình.

Xấu xí, mày nói ai xấu xí?!!

Bồn Cầu: Bình tĩnh, bình tĩnh! Bây giờ có bằng chứng, cô nói cho trường được rồi, ít nhất hủy bỏ thành tích thi của gã, để cho nhà họ Thôi đánh đổi một số thứ. Chờ một chút, cô làm gì thế!

Lúc này, bồn cầu cho rằng A Điêu không thể điều khiển được bản thân, mất kiểm soát rồi tẩu hỏa nhập ma, vì vậy sốt ruột đến mức giận điên.

Bồn cầu còn chưa nói xong, ngón tay vẽ bùa của A Điêu đột nhiên khựng lại ở đó, lộ ra bộ dáng cực kỳ đớn đau và cứ lắc lắc đầu, tựa hồ tiến vào một ảo cảnh nào đó. Đồng thời lá bùa linh đã được vẽ tốt trên đầu ngón tay cũng bóp méo, ánh vàng màu nhạt biến đổi, ầm ầm dữ tợn, tức thời dấy lên ngọn lửa đỏ thẫm hỗn loạn, ngọn lửa ngang ngược nóng rực phun ra.

Một số giáo viên có kinh nghiệm thấy cảnh này đã nhận ra không đúng.

“Trần A Điêu, Trần A Điêu! Mau bình tĩnh lại!”

“Có thể em ấy sẽ tẩu hỏa nhập ma!”

“Mau lên!”

Anh em nhà họ Điền và Nhiêu Tuyết Nhã là số ít những người có quan hệ tốt với A Điêu, và bọn họ đều lo lắng cho cô, thậm chí còn chạy đến bên cái lồ ng. Đám người Trình Chương chỉ ngạc nhiên là chính. Còn Tống Linh thì chau mày, sờ vòng tay trên cổ tay, chần chờ một chút rồi vẫn tới ngoài cái lồ ng.

Có nhiều người… có lẽ mở cờ trong lòng hơn cả.

Thôi Vân bên ngoài sân bất động, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch lên, mừng húm!

Trần A Điêu này xong đời.

Một giáo viên nhanh chóng đóng kết ấn, một lá ngọc bài treo trong lớp quần áo bay ra lơ lửng, theo dấu ấn tung ra một trận pháp có đường kính ba mét, xoay tròn trên người A Điêu, cố gắng để cho cô bình tĩnh lại. Song nào đợi nó phát huy tác dụng, tay trái của A Điêu đã mở ra và đưa về một hướng.

Có một nhịp điệu kỳ lạ trong lòng bàn tay, và en𝚣ym linh tính có liên kết ngay lập tức. En𝚣ym linh tính kết nối với linh lực, linh lực tạo thành một tấm lưới dày đặc linh khí.

Trong cái lưới linh lực, các vật kết nối được bằng tâm linh với hình dáng bi3n thái và lớp phòng ngự mạnh tột cùng đang bay tung hoành theo lời niệm, tùy ý rớt xuống chém giết!

Rớt xuống chém giết!

Ong ong ong!

Tất cả các quyền trượng trên giá vũ khí điên cuồng run rẩy, nhạc khí trên giá lanh lảnh… Và rồi có tiếng kèn xô-na.

(P6)

Một tiếng kèn vang vọng khắp Học phủ Kim Lăng, cũng khuấy động toàn bộ chuông treo dưới mái hiên.

Người bên ngoài trường: “???”

Không phải chứ, ai ăn đám ma trong trường Kim Lăng?

Má nó cái kèn này… tạo cảm giác buồn não nề nhưng lại ngang ngược tột cùng; ngang ngược tới mức chặn tất cả các âm thanh khác, chỉ còn lại một tiếng kéo dài và to rõ, vừa thương sót lại ngang tàng, là giai điệu khi dân chuyên nghiệp làm đám tang ở nông thôn.

Ở phía bên kia, bên trong cái lồ ng, ngón trỏ và ngón giữa tay trái A Điêu chụm lại, vẽ nửa vòng thẳng hướng lên bên trái.

Khi ngón tay cô đi lên...

Bên ngoài lồ ng, mọi người đột nhiên táng đởm và kêu thảm thiết bởi lẽ mặt đất nhúc nhích. Ào!

Lúc Thôi Vân trông thấy được ngón tay A Điêu đưa về phía mình đã có linh cảm không ổn. Thật sự vậy, đất dưới chân bỗng nhiên nhúc nhích và tách ra như một đầm lầy cát sống. Thôi Vân kinh hoảng, gấp gáp nhảy dựng lên muốn né tránh. Tuy nhiên khi gã nhảy lên cao hơn một mét, lớp đất ngoằn ngoèo lao lên điên cuồng, quấn lấy chân gã và kéo xuống. Tiếp đất rồi, Thôi Vân thấy được cái hố do đất nứt ra. Nhìn cái hố càng lúc càng sâu xuống, rốt cuộc gã hoảng loạn tới mức mặt méo mó, một tay nắm lấy mép hố, đầu ngón bấu mạnh vào và la to: “Cứu mạng!”

Ra sức muốn trèo lên trên!

Cách đó không xa đám người Vương Duy đang rình mò đã bị dọa quá dữ dội, mẹ nó mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra!

“Mau tránh đi! Hình như bùn đất bên này cũng đang động đậy!”

Mấy đứa con trời sợ tới mức run rẩy, nhao nhao sấn về phía cây cối và những nơi cao.

Nói về bản lĩnh và phản ứng, bọn họ thật sự giỏi hơn đám thí sinh nọ nhiều, tuy nhiên họ vẫn bị hù rõ rành là thế.

Đáng tiếc nếu như nói A Điêu còn có nhóm anh em nhà họ Điền, vậy bên Thôi Vân chẳng có ai bằng lòng mạo hiểm giúp gã. Hoặc nói... chẳng có ai phản ứng kịp. Bởi lẽ mặt đất quá khủng khiếp, mềm mại như đầm cát, tất cả họ đều cảm thấy tự mình bảo vệ bản thân đã khó lắm rồi.

Thật ra Trình Chương có cơ hội, hơn nữa trên người cậu ta cũng có bảo vật, nhưng cậu ta đã đưa ra lựa chọn chỉ trong nháy mắt.

(P7)

Nhà họ Thôi, một trong ba gia tộc quyền thế ở Kim Lăng, đã xuống dốc, lôi kéo một nhà họ Thôi tương đương gây hấn với Tống Vương. Trước mắt xem ra nhà họ Trần đang trong giai đoạn thăng tiến cũng có thái độ khó nói được với nhà họ Thôi.

Không đáng để mạo hiểm.

Cho nên… Trình Chương lùi về sau một bước.

Mà giờ đây bọn họ còn là ốc không mang nổi mình ốc. Nhóm thầy cô bên Uông Hải trong cái lồ ng đã có phản ứng, có giáo viên lao ra muốn cứu Thôi Vân còn đám người Uông Hải xông về phía A Điêu.

Uông Hải có tốc độ nhanh nhất và đã tiếp cận A Điêu. Thế nhưng A Điêu cứ để mọi thứ sa xuống, cái miệng nhỏ sắc bén xưa nay làm người ta cáu cứ lầm rầm, chỉ có khẩu hình miệng chứ nào có giọng nói.

Nhưng ai đó vẫn thấy cô đang nói... Ví dụ như Tống Linh. Cô ấy biết đọc ngôn ngữ môi, cho nên nhìn ra được A Điêu đang nói gì.

“Chôn nó!”

Không có chiêu số hoa lệ dư thừa, cũng không có điềm báo dư thừa.

Khi cô dùng hai ngón tay nhợt nhạt chỉ xuống, kèn xô-na xung quanh phá vỡ không gian yên tĩnh và tĩnh mịch tầng tầng của Học phủ, đạt được sát ý chính xác như tên phá giáp trong nháy mắt ấy.

“A!!”

Theo tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ thê lương vang lên, đất quấn quanh hai chân Thôi Vân bò lên đầu gã, ấn đầu gã xuống một cách cứng rắn cuồng bạo.

Xương cốt và máu thịt bị trấn áp bằng hình thức nghiền nát.

Thân người và đầu bị chôn vùi bởi sự nhúc nhích nuốt chôn của đất.

Mắt thường vẫn thấy được càng chôn càng sâu, và phần đất phía trên đang nhanh chóng vá lại rồi hồi phục.

Chỉ có tiếng kèn xuyên suốt từ đầu tới cuối.

Cảm ơn ngàn dặm tặng đầu người, dịch vụ tang lễ loại một con rồng*.

Chôn sống giúp anh, không cần cảm ơn.

*dịch vụ tang lễ loại một con rồng: là loại dịch vụ tang lễ lo cho người chết từ a tới 𝚣 tính từ lúc người chết tắt thở, tích hợp toàn bộ quá trình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.