Từ tất cả mọi người, bao gồm cả anh em nhà họ Điền và thậm chí cả Tống Linh.
Không liên quan đến thiện ác, chẳng qua họ bị hù cho sợ mà thôi.
Không cách nào kiểm soát nổi dao động cảm xúc của chính mình.
Năng lực niệm dao động từ vài chục tới cao tầm vài ngàn.
Chôn một người mà cả thảy mang tới gần một trăm ngàn năng lực niệm, đáng sợ tới mức nào!
“To gan! Trần A Điêu, sao em dám giết người!” Uông Hải giận dữ quát một tiếng, nâng tay, trong lòng bàn tay có Thực Thể Gieo Linh xoay tròn. Là Thực Thể Gieo Linh, đáng sợ khi có một cái ấn vuông nặng màu vàng xoay tròn và nặng nề đ è xuống về hướng A Điêu.
Tại thời điểm đó, A Điêu biết thầy ấy là ai.
Là sát thủ trong nhà vệ sinh.
Chỉ có thể là Uông Hải.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, tất cả giáo viên và thí sinh đều cho năng lực niệm, chỉ có Uông Hải, chỉ có Uông Hải không có.
Sợi khoai tây không thể làm được, Thôi Vân bị chôn sống cũng không làm được.
Người này cũng đáng gờm, khó trách dám nhận đơn của nhà họ Thôi đến giết cô.
A Điêu biết mình không có khả năng chống lại người này, cho nên cô lui về phía sau một bước, giơ tay lên đã ném ngay một tấm bùa do mình vẽ xuống trước đó ra ngoài.
“Định!”
Cản ngăn ra thuật, Bùa Định Thân!
Lúc nó rơi vào người Uông Hải, đúng thật cả người Uông Hải cứng còng trong 1 2 giây. Song, nhưng Bùa Định Thân đốt cháy và rã ra rất nhanh, Uông Hải thoát khỏi sự điều khiển, đưa con ngươi lạnh lẽo muốn lại xuống tay diệt trừ A Điêu.
Nhưng A Điêu oa một chút rồi hộc máu, trạng thái hấp hối MAX, vừa há mồm chính là hỏi trong mông lung vô tội: “Tôi, tôi làm sao thế? Vì sao thầy lại muốn giết em?”
Sau khi bị đông cứng rồi khôi phục đã bỏ lỡ cơ hội truy diệt tốt nhất, mà với bộ dáng A Điêu giả vờ thế kia, thiếu chút nữa đã làm người ta chuyển một cái cây sang cho cô vịn.
Yếu đuối, chẳng còn sống lâu, vô tội đáng thương và bất lực.
Đáy mắt Uông Hải tối sầm, hắn thoáng nhìn thấy mấy thầy cô khác nào bày ra sát ý bèn gấp gáp trong phút chốc, nói nhẹ: “Mấy vị, tôi thấy phương pháp con nhóc này dùng có vẻ tà thuật. Hiệu trưởng ra lệnh nghiêm khắc nếu phần tử tà giáo trà trộn vào dưới danh học sinh của Học phủ sẽ để lại tai họa vô tận về sau. Trước tiên để tôi bắt nó đã, mấy người mau đi cứu Thôi Vân!”
Hắn giơ tay lên muốn tiếp tục tấn công, A Điêu đang muốn nói đôi lời vạch trần thân phận thằng chó này, để cho các giáo viên khác hoàn hồn lại che chở mình, thế nhưng nào có ngờ được…
“Uông Hải!”
Hét nhẹ một tiếng, ngay sau đó chỉ nhìn thấy ánh sáng vàng trên bầu trời lao tới vùn vụt, Chu Giang điều khiển công cụ bay từ trên trời nhảy xuống, rút đao thắt lưng* ra, cho một đao bổ vào phía trên cái ấn hình vuông đó.
*Đao thắt lưng: là trường đao được vắt ở bên hông, còn gọi là binh khí ngắn. Nó dài khoảng ba thước, thân đao hẹp, đuôi ngắn.
(P1)
Ai nấy là người từng trải, dẫu gì nó cũng là vũ khí nóng cấp giữa các vì sao, pháo laser gì đó cũng chả hiếm gì, từ đầu loại võ đấu truyền thống này không nên làm người ta sợ hãi hay thán phục hoảng hốt. Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ khi đao thắt lưng bay tới và cái ấn hình vương bị một đao đánh bay rồi nện xuống mặt đất, nó đã đập ra một cái hố đất đường kính một mét không nhỏ, ngay cả khối đá phía dưới cũng vỡ một ít.
Mà trên thân hai người đều xuất hiện ánh sáng vàng khi có khi không.
Đó là linh năng.
“Đội trưởng Chu.” Ánh mắt Uông Hải chợt lóe, vội vàng hành lễ, các giáo viên khác cũng yên lòng.
Chu Giang giẫm lên công cụ bay đi xuống toan xử lý chuyện này, bỗng nhiên thầy ấy nghe được một tiếng tách rời, cứ như con cú vọ lao vùn vụt phá vỡ âm thanh vang lên, cứ như mũi tên sắc nhọn xuyên qua không gian rồi tách ra.
“Ai đã giết em trai tôi! Chết đi!”
Không thấy người đã gặp vũ khí sắc bén, đoạn nghe được tiếng.
Nhưng giọng nói có độ rung đặc biệt, làm cho người nghe thấy bị thu hút theo bản năng, thậm chí đầu óc họ nhất thời mê muội. Cho nên thậm chí có mấy thầy cô thấy tia sáng sắc bén bay về phía A Điêu, song, phản ứng cũng chậm.
Chu Giang vừa mới đối phó với Uông Hải, vị trí thầy ấy cách đối phương rất gần. Ánh mắt giao nhau, thầy ấy điều khiển trường đao bay tới trong nỗi ngạc nhiên, vẫn cách dải ánh sáng sắc bén kia một khoảng.
Vì lẽ đó… A Điêu chỉ biết tên Uông Hải này giấu giếm gì đó bèn cố tình dùng Bùa Định Thân đề phòng, chẳng ngờ được đột nhiên có nguy hiểm như vậy nên trong tay cô thiếu thủ đoạn ứng phó. Chưa kể trình độ của đối phương sẽ không thua kém những thầy cô này, cô thật sự cho rằng mình sẽ chết trong nháy mắt.
Khoảnh khắc đó, cô hối hận tột cùng.
Tính tới tính lui, hết lần này tới lần khác vẫn có chuyện ngoài ý muốn. Chung quy cô yếu quá, và đánh giá quá cao Học phủ Kim Lăng?
Nhưng không có đường trở lại.
Cuộc sống của cô đã rơi vào bóng tối của cái chết, bóng tối, bóng…
Có một cái bóng đằng sau cô.
Cái bóng này mang theo một một ít hương thơm thanh lịch của tuyết tùng.
Trước đó khi không ai nhận ra, có một thanh niên áo xanh với dáng vẻ từ tốn chợt vội vàng bước ra từ hành lang bên ngoài, ngay cả hơi thở cũng mang theo mấy phần rối loạn. Anh xốc lên mấy cành cây thông cản đường ở góc đường, ánh mắt đảo quanh. Khi anh thấy được món vũ khí sắc bén của người đang dùng thuật bay đánh tới từ xa, anh nhanh chân sấn lên, thò tay ôm lấy bả vai A Điêu kéo ngay về sau anh, còn chính mình đưa người nghênh đón đằng trước.
Có gió và anh lại làm tới mức gấp gáp, dường như A Điêu nghe được tiếng tay áo rộng bay phấp phới.
(P2)
Nhưng cô nào có hay vũ khí sắc bén phía trước vẫn chưa thay đổi quỹ đạo. Bóng hình cao lớn chắn ở phía trước, một tay khẽ nâng lên, trên ngón giữa đeo nhẫn phóng ra một cái màng dính kỳ quái.
Màng dính này gặp không khí sẽ phóng ra, bung ra và đông cứng lại.
XoảngI!! Vũ khí sắc bén đánh đúng vào cái màng ngay khi nó vừa thành hình và tạo ra nhiều mảnh vỡ, phát ra những tia lửa trong veo, cứ như sắp rơi xuống. Nhưng bóng hình xa xa đang kiểm soát công cụ bay thấy được màng mỏng bèn phát ra cái nhìn long lên sòng sọc!
Trần Tốn, quả nhiên mày vẫn tới đây!
Đột nhiên ngón tay kết ấn, lấy linh năng dẫn dắt điều khiển mũi tên nhỏ bay được kia lách qua khu vực mảnh vụn do màng mỏng nhanh chóng tạo ra, bắn về phía hai người không phòng bị...
Một giây ngắn ngủi, thực sự chỉ một giây, màng mỏng đang nhanh chóng lấp đầy và sinh sôi. Cấu tạo ban đầu của nó đã hoàn hảo, chẳng qua lại mất từ 1 đến 2 giây để tạo ra lớp bảo vệ hoàn chỉnh, và đối thủ chỉ cần nắm lấy khoảng hở giữa chừng này và bắn vào, đồng thời… Ánh mắt người con trai trên công cụ bay lạnh lẽo, ấn thẳng vào cái nút trên đồng hồ trên cổ tay.
Tích.
Mệnh lệnh trong nháy mắt chạy tới trên mũi tên nhỏ.
A Điêu nhìn thấy trên đầu tam giác của mũi tên nhỏ kia có lớp vỏ năng lượng màu đỏ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên trong đó là năng lượng dạng lỏng, thoáng nhìn chắc là dịch “lithium đỏ” nổ tung. Chỉ cần cỡ nhỏ tầm một cái móng tay đã đủ cho nổ một chiếc xe bay, ấy là chưa nói đại khái bên trong mũi tên nhỏ này có dịch “lithium đỏ” nổ tung với kích thước nửa cái móng tay.
Nếu nổ tung... A Điêu theo bản năng đưa tay muốn che mắt lại, nhưng một cái tay đã giúp cô bịt chặt.
Ngay cả tai cũng được bịt kín.
Ầm!!
Nó nổ thật.
Sóng nhiệt cuồn cuộn quét qua mặt đất và xô đẩy không khí, hơi nóng rực đập vào mặt dọa đám thí sinh kinh hoảng trốn tránh. Chờ đến khi xác định được dư âm vụ nổ sẽ không khuếch tán, bọn họ mới nhìn khu vực vừa mới nổ tung mà hoảng hợ chẳng thôi.
Trần A Điêu và người kia bị nổ chết rồi?
Còn chưa kịp phản ứng, Tống Linh vội vàng giơ tay lên, từ lòng bàn tay hiện ra một tinh cầu lơ lửng. Cô ấy đưa vào đó linh khí yếu ớt của mình... Tinh cầu xoay tròn phóng ra từng luồng không khí lạnh. Theo đầu ngón tay cô điều khiển, không khí lạnh nhanh chóng lan tràn và trèo lên khu vực nổ tung có lửa thiêu đốt, làm cho mặt đất nóng hổi cũng như không khí muốn phỏng cả người nhanh chóng nguội lạnh, hơn nữa còn đóng băng.
Tiếp đó mọi người mới có thể nhìn thấy hai người còn nguyên vẹn bên trong lồ ng từ trong lớp khói dày đặc đang tiêu tán dần.
Nhìn thấy người ta không có gì đáng ngại, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tống Linh mới dịu đi một chút dù cho vì thế mà cô dùng hết linh khí trong cơ thể, làm mặt cô tái nhợt không còn máu.
(P3)
Nhưng chẳng bao lâu cô lại căng thẳng một lần nữa, bởi vì người vừa tấn công đang giẫm lên công cụ bay tới đây.
Cả người toàn giáp vũ khí với hoa văn vảy rắn, ánh sáng lạnh lập lòe. Trừ cái đó ra, đồng hồ và các phụ kiện khác của hắn không phải thứ tầm thường. Chưa kể khuôn mặt lộ ra dưới giáp vũ trang tạo cho A Điêu cảm giác rất quen thuộc.
Khuôn mặt này giống như đã từng quen biết, từng gặp một đoạn thời gian trước, có lẽ vừa rồi cách đây không lâu đã từng gặp. Là Thôi Nhuận bị cô tống vào ngục giam, là Thôi Vân bị cô chôn sống, hai người này có vài phần tương tự dung mạo người trước mắt.
Nếu như nói trước kia A Điêu nhìn thấy Thôi Nhuận còn cảm thấy trên người tên này mang theo một căn biệt thự tỉnh lỵ trị giá chục triệu, như vậy hiện tại dáng dấp cái tên giả vờ giả vịt này đang cõng lên hàng chục triệu dinh thự trong kinh đô Đường Tống để mà bay tới.
Chắc chắn rất nặng, có mệt không?
Mình cũng muốn mệt như vậy.
Nhưng thằng chó này muốn giết mình.
Lại là lũ chó nhà họ Thôi? Hèn chi dáng vẻ cứ na ná nhau.
Tư duy của A Điêu trôi qua nhanh dữ lắm nhưng cô nào hé răng. Chẳng phải vì hy vọng vóc dáng cao lớn phía trước thay cô chống đỡ, chỉ thuần túy thấy được động tác của Chu Giang.
Chu Giang không thu đao.
Mũi đao của Chu Giang có ánh sáng mài lưỡi, thầy ấy cho công cụ bay tới vùng biên. Đoạn, nhìn người tới từ nhà họ Thôi phía trước, thầy nói thản nhiên một câu: “Thôi Lương học sinh lớp 12, truy bắt người có liên quan vi phạm quy chế của trường và quốc pháp là quyền hạn của bộ phận giảng dạy và quan phủ Học phủ Kim Lăng chúng tôi. Em chỉ là học sinh, không phải quan chức, khi nãy ra tay đã vượt quá giới hạn.”
Bản thân là người đứng đầu bộ phận an ninh của Học phủ Kim Lăng, Chu Giang có thể chú ý đến bất kỳ học sinh có tiềm năng nào, nhưng sẽ không vì vậy mà e dè chúng. Cho dù tên đó có là yêu quái tuyệt thế này nọ, chỉ cần là học sinh, chỉ cần chịu sự quản lý của Học phủ, thầy ấy không cần phải cúi đầu.
Vừa rồi thiếu chút nữa khiến hai người Trần Tốn chết tại chỗ đã là một cú tát vào giữa mặt thầy ấy.
Thầy ấy không ưa gì Thôi Lương gan lớn bằng trời này.
Thôi Lương cũng biết tốt xấu, ánh mắt chợt lóe, nào có dám ra vẻ trước mặt Chu Giang, dù sao Chu Giang cũng là đội ngủ trực hệ của hiệu trưởng Học phủ Kim Lăng. Thế là hắn chắp tay hành lễ nói: “Đội trưởng Chu, xin lỗi, chẳng qua vừa mới biết được em trai Thôi Vân của em chết thảm, nhất thời đau đớn chẳng nguôi bởi vậy mới đi quá giới hạn. Nhưng con nhỏ này ác độc hung tàn, lại tàn sát em trai em như thế, mặc kệ tố chất của nó thế nào, không thể nào cho nhập học làm học sinh Học phủ Kim Lăng chúng ta chứ. Nếu không thể giết tại chỗ, xin hãy giao cho em, em sẽ tự giao cho Hình bộ xem xét hỏi tội.”
(P4)
Chu Giang nào có ngốc, từ lúc Thôi Lương nhân cơ hội chạy tới cùng với sự tàn nhẫn của hắn, và sau một lần ra tay không được đã ngay lập tức bồi thêm một đòn tàn nhẫn đã thấy rõ:
Cái này chẳng giống điệu bộ “vừa mới biết”.
Tất nhiên phía sau chuyện này còn có điều bí ẩn.
Nhưng cục diện trước mắt đúng là phức tạp. Trần A Điêu giết người là sự thật, rất khó bảo vệ được con bé. Chung quy đối với Học phủ mà nói, nó và Thôi Vân đều là thí sinh, khó phân ra ai đáng chết ai không, Học phủ nhất định phải đối xửa công bằng.
Điều tra kỹ lưỡng là chuyện nên làm.
Thôi Lương là một trong những học sinh ưu tú nhất lớp 12 của Học phủ, danh tiếng chẳng thấp, lại là con trai trưởng nhà họ Thôi. Kiểu gì nào có phải là hạng tầm thường.
Chu Giang đang định đẩy bóng cho hiệu trưởng, song, thầy ấy khẽ liếc mắt nhìn thanh niên phía trước A Điêu.
Thật ra đã có người chú ý tới thanh niên này.
Người này rất khiêm tốn, nhưng nhóm học sinh có chỉ số thông minh cao như Trình Chương đều nhận ra Thôi Lương có vẻ ứng phó Chu Giang nhưng thật ra ánh mắt cứ mãi ở trên người chàng thanh niên trước Trần A Điêu.
Mà Trình Chương cũng liếc thấy Hứa Lạc cứ mãi nhìn chòng chọc người thanh niên đó.
Người này chắc hơn họ một hoặc hai tuổi, nhưng mang lại cho mọi người cảm giác... hệt như cách nhau hai thế hệ.
Anh không tham gia vào cuộc đối thoại giữa Thôi Lương và Chu Giang. Chẳng qua sau khi Chu Giang đi tới anh mới xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón giữa, thu lại cái lồ ng, và bấy giờ mọi người mới thấy rõ anh.