Tạo nhóm xong, đương nhiên 50 học sinh vui vẻ gia nhập, mọi người tấp nập, có phần náo nhiệt. Dẫu gì mấy lớp khác đã có nhóm từ lâu, tới Khúc Giang Nam thì lạnh lùng, chẳng ham làm ba cái thứ này.
Không ngờ được, ha ha ha.
Họ cũng là một nhóm người, nói thế nào nhỉ, cuối cùng họ cũng có cảm giác thuộc về một lớp.
Mọi người đang thảo luận, cũng chờ Khúc Giang Nam nói chuyện, thế nào không nghĩ ra trong những lời bàn tán đầy hiền lành của mọi người chợt xuất hiện một con thiêu thân.
Trần A Điêu: “Có nhóm rồi, tốt quá. Vừa lúc tôi có một đề toán không biết làm, mấy người có thành tích tốt như mấy cậu giúp tôi nhìn thử xem được không?”
Cô không coi ai ra gì, tag đám học sinh có thành tốt nhất như Giang Gia Nãi. Chẳng qua cô bỏ qua một số người và thuận tiện gửi một đề toán về hệ số kỹ thuật năng lượng phức tạp.
Có ý gì đây?
Những người khác ngậm tăm, chẳng nói thêm gì nữa.
Có một số người mang điểm cao hẳng hoi đã âm thầm chế nhạo vì bị cô bỏ rơi.
Trần A Điêu này xếp hạng 41, xem thường ai đây!
Bên kia, Viên Thuật, người đang ăn tôm hùm đất bổ sung cho sự đói khát sau khi luyện võ xong, cậu ta thấy điện thoại di động mà chẳng nuốt nổi miếng tôm.
“Cái đề quèn gì... thành tích của mình ở dạng 40, tốt hơn nó. Chờ mình làm xong cho nó tức chết!”
Viên Thuật thỏa thuê mãn nguyện mở câu hỏi.
Ngay sau đó không còn khẩu vị gì nữa.
Trung Xuyên Minh Tú đang ngồi xếp bằng tu luyện, đến khi bị Khúc Giang Nam kéo vào nhóm bèn phân tâm đọc tin tức thật, chờ cô giáo gửi tin nhắn, và chờ tới khi thấy được chữ của A Điêu.
Bấy giờ y tuyệt đối không dám khinh thường A Điêu, chỉ cảm thấy người này trù tính trước sau, gửi câu hỏi này mang ý sâu xa là cái chắc, tuy nhiên cũng có khi không làm được.
Y nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, khó thật.
Nhưng y không lãng phí thời gian để làm nó, trừ phi y làm... mà đè Trần A Điêu được một chút.
Mấy người Điền Trung Hương trở lại Học phủ Kim Lăng đang phấn khởi tiêu hóa số tiền thu được từ lần ra ngoài này, chợt thấy A Điêu không vội tu luyện còn giải đề bèn ngạc nhiên, cũng cho rằng cô thật sự gặp phải phiền toái. Thế là với tinh thần giúp đội trưởng giải quyết việc đau đầu, cả bọn nhìn thoáng qua...
Làm là tự rước lấy nhục, khó dữ quá, có nhìn cũng không hiểu.
Tống Linh nhìn một chút rồi cầm bút lên.
.....
Trong nhóm lặng như tờ, A Điêu thì bình chân như vại hấp thu linh khí. Mười lăm phút sau, Trung Xuyên Minh Tú đột nhiên đăng ảnh chụp màn hình và tin nhắn
“Làm được, không khó.”
Mấy đằng ấy xem lời của người ta kìa, hời hợt, đầy hơi thở có đẳng cấp.
Những người khác lập tức lấy lại tinh thần.
A ha, vả mặt rồi.
A Điêu, mặt cậu đau không.
(P1)
Nhưng có một số người thực sự cố gắng làm bài thì không thể không thừa nhận Trung Xuyên Minh Tú mạnh mẽ thật, văn võ song toàn, còn làm ra nhanh hơn cả Giang Gia Nãi.
Từ Đường Châu +3888.
Từ...
Một đám người không ưa thấy A Điêu thầm sảng khoái, yên lặng đưa năng lực niệm.
Gì, một nửa đám bạn cùng lớp không thích mình cơ đấy, bao gồm cả cặp đôi Minh Trạch Dã?
Có lẽ khi trước mình phách lối quá.
A Điêu âm thầm thở dài, gửi một tin nhắn ra.
Trong nhóm, mọi người mới mừng thầm chuyện A Điêu ăn trúng quả đắng, thì thấy ngay người đó gửi lên một tấm hình.
Giấy nháp, trên đó cũng có lời giải cho câu hỏi.
Cùng một đáp án nhưng cách giải lại khác, có vẻ... phương pháp của Trần A Điêu còn cao cấp và nhanh hơn chút.
Toán học của nó mạnh dữ vậy?
A Điêu: “Bạn Trung Xuyên, cậu giỏi ghê á.”
Từ Trung Xuyên Minh Tú +5555!
Từ...
Từ Tống Linh +6666!
Nhìn điện thoại di động, mặt Trung Xuyên Minh Tú chẳng thay đổi gì ngoài cái cười gằn.
Mà A Điêu cho nổ ra một đám năng lực niệm đã gom đủ 300 ngàn trong tích tắc.
Toẹt vời!
Các bạn cùng lớp thật đáng yêu.
A Điêu đang định tắt điện thoại chợt thấy Giang Gia Nãi ngoi lên, gửi hình bản nháp.
Giải pháp thứ ba.
Đáng gờm, tuổi trẻ nên nóng tính mà.
Bồn cầu lại hăng hái: “Gửi cách giải thứ 4 của cô đi, mau lên!”
A Điêu nhướng mày cười, bỏ tờ giấy nháp khác vào máy hủy và cắt nhỏ rác.
Hăng quá hóa dở.
Đằng ấy nhìn đi, trong nhóm đã có kha khá người khịa A Điêu rồi.
Chủ yếu vừa rồi Đường Châu còn tức giận nên hạch hỏi: “Bạn A Điêu, từ đầu cậu đã biết làm, cố ý đến xem tụi này làm trò hề à?”
A Điêu: “Không đâu, tôi có tag cậu đâu. Sao cậu lại làm? Kết quả còn chưa có nữa?”
** má!
Đường Châu trong nháy mắt nổ cho cô 4444 năng lực niệm.
Một đám người đều cho nổ.
Rõ ràng học toán tốt như vậy còn gửi lên k1ch thích bọn họ, là chuyện con người nên làm sao?
Mày chờ đi, chờ tụi này đuổi kịp, đánh chết mày luôn!
Hơn nữa không thể để học tập bị kéo xuống được, không là bị nó chế nhạo tới chết?!
.....
Bên kia, Khúc Giang Nam tu luyện, thủ ấn biến đổi, trong nháy mắt thu lại khối tròn có linh mạnh mẽ đã phóng ra bên ngoài. Cô ấy nhìn thoáng qua trong nhóm chat và đôi chân mày lá liễu khẽ nhướng.
Quả nhiên lập nhóm hãy còn chỗ tốt.
Dựa vào sức mạnh đâm chọt mánh lới của một m ình Trần A Điêu sẽ dễ dàng dung hợp cảm giác của tập thể lớp, không phải còn dễ hơn mấy giáo viên chủ nhiệm lớp khác khi vắt hết óc chơi bài cảm xúc sao?
....
Gom góp đủ 300 ngàn, A Điêu hơi đâu chú ý đám bạn này tức tối và có động lực học tập chăm chỉ vì mình. Cô đang hào hứng đổi Tinh thông bùa chú.
Hiển nhiên bí pháp là một mảng kiến thức. A Điêu nhìn sơ qua, phát hiện chỉ có một phần, chắc chắn phía sau còn có phần thăng cấp, cứ giống như là cả phần bị chia gọn.
(P2)
Nhưng dần dà.
Rất tốt, đúng là cái thứ dữ dằn.
A Điêu cẩn thận học tập một phen mới cảm giác được sự thâm thúy của nó, không phải thứ dùng một lần là thành công trong một lần.
Phải chậm rãi gặm mới được.
Tốt nhất là trở về Sơn Trúc Cư, bên kia có hoàn cảnh tốt và an toàn.
.....
Sáng hôm sau thấy điện thoại di động báo có 40 triệu, A Điêu chuẩn bị thu dọn đồ đạc chạy về Sơn Trúc Cư tu luyện hai ngày, chờ tuần sau tiếp tục lên lớp. Thế mà bỗng nhiên nhóc Nguyên Bảo gửi tin nhắn sang.
“Tít tít tít, chủ nhân A Điêu yêu dấu, có thư gửi tới cho cô.”
“Phát ra.”
Thư của Trần Tốn, bên trong là giọng nói của anh, vẫn điềm tĩnh trơn tuột như trước, với sự lạnh lùng nhã nhặn nhưng làm người ta muốn đập, nó cứ đều đều còn nội dung lời nói thì...
“Mở cửa sổ bên tay trái của em ra.”
A Điêu: “?”
Cái quái gì vậy!
Cô theo bản năng nhìn về phía bên tay trái, bên đó có cửa sổ thật, đối diện với nó là cái hồ bên ngoài.
Cô nghi ngờ mở cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ... chẳng có quái gì. Ở giữa hồ có cây thủy sam, trái lại trên cành thủy sam có một con chim sẻ.
Chờ đã, chim sẻ?
Dẫu gì A Điêu hãy còn rất đỗi nhạy bén, nhìn thoáng qua đã hiểu ngay, mà con chim sẻ cũng bay tới.
Chính nó phát ra giọng nói.
“Đồ Cấm Kỵ phụ trợ mới thiết kế, có ba chức năng chủ yếu, trinh sát + cảm ứng + công nghệ thông tin. Về cụ thể em cứ ràng buộc nó và xem nội dung bên trong phần cứng tại não chủ là của nó là biết.”
A Điêu: “Cho em?”
Đến cùng người này muốn làm gì.
Trần Tốn: “Do anh thiết kế, sau này có thể xin cấp bằng sáng chế hay không phải xem phản hồi sử dụng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có em thích hợp, cho nên để em dùng. Ràng buộc miễn phí, phản hồi tốt thì tặng em luôn.”
Thiện Tài đồng tử* phiên bản người lớn, còn đủ lý do.
*Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Khi sinh ra, trong nhà cậu tự nhiên xuất hiện nhiều của báu quý hiếm, do đó được đặt tên là Thiện Tài (của cải tốt lành). Tuy nhiên cậu lại nhìn thấu thế gian, coi tài sản như phù du, chỉ muốn tu hành đạt có được thành tựu.
A Điêu không hiểu anh mà cũng lười so đo: “Nếu như em muốn mua thì sao?”
Toàn là người rành mưu tính, bọn họ thủy chung hiểu rõ lẫn nhau từ đầu tới cuối: Thay vì anh thăm dò em hay em thăm dò anh, qua lại như vậy hao phí sức lực chả khác nào xã giao không có hiệu quả, còn không bằng thuần túy nhìn vào lợi ích vật chất.
Anh muốn gì, tôi muốn gì, sẽ dò xét được mục đích thực sự từ nhu cầu vật chất của nhau.
Trần Tốn: “Có tiền thì có thể cho anh, anh làm cho em công cụ bay, giá xuất xưởng, chỉ kiếm một chút phí tiền công, rẻ hơn 20% so với cái em mua trên thị trường.”
(P3)
Mẹ kiếp! A Điêu vốn định dùng tiền Tống Linh sắp đưa để mua một chiếc công cụ bay tốt, bỗng nhiên nghe Trần Tốn nói như vậy...Cô thầm nghĩ người này ghê gớm thật, nhanh như vậy đã đoán được thứ cô muốn nhất vẫn là công cụ bay.
“Anh biết?”
“Nguyên lý bình thường sẽ đơn giản hơn so với máy móc mang trí tuệ nhân tạo. Nhưng nếu muốn làm cao cấp hơn ngược lại khó hơn máy móc mang trí tuệ.”
Suy cho cùng, chức năng quan trọng nhất của công cụ bay là tốc độ, và tốc độ cực đoan đòi hỏi một hệ thống sử dụng năng lượng cực đoan.
Giọng điệu người này bình thản, chả có chút phong thái giả bộ X nào. Nhưng A Điêu cảm thấy mắt Viện Nghiên cứu Khoa học không mù, có vẻ chim sẻ ưu tú hơn Số 7 và nó đang ở ngay trước mắt, cô không thể nào không tin.
Vậy rốt cuộc là muốn tới công ty lớn chuyên về thứ này để mua hay mua từ tay người này?
Không đợi A Điêu đưa ra quyết định, Trần Tốn giống như một ông chú lừa bán con nít, nói lời đầy dụ hoặc: “Hàng đặt riêng theo yêu cầu, tiết kiệm tiền, còn do thành viên Viện Nghiên cứu Khoa học làm, tương lai có bảo đảm bằng độc quyền. Anh còn có thể ký thỏa thuận với em, nếu anh lừa em thì cứ mang thỏa thuận này đi tố cáo. Cho dù anh không có tiền thì Trần Nhiên có. Chẳng lẽ em còn sợ vì thanh danh chức quan và gia tộc mà ông ta không cho em tiền? Thậm chí về sau em còn sai được ông ta... Nghĩ như vậy mà trong dạ còn chưa vui sao?”
Người số một giết cha bày trò cho cha sụp hố đầy chuyên nghiệp.
A Điêu cảm thấy giáo dục về cha con của lão chó Trần Nhiên có vẻ thất bại, thằng con trai cả mà ông ta quan tâm nhất mà còn đối xử với ông ta như vậy... Cô thấy sướng rên cả người!
Ha ha ha!
Nhưng mà đoán chừng Trần Tốn đối xử với Trần Nhiên nguội lạnh như thế tám chín phần có liên quan đến mẹ anh ta.
“Yêu cầu của em là lấy mô hình này nhưng anh không thể làm tệ hơn nó và giá thì không thể cao hơn. Bằng không tìm anh chả có nghĩa lý gì.” A Điêu tuyệt đối không chịu thiệt, ai bảo người này mở lời cơ chứ. Hơn nữa cô cần chờ nó ra lò, ở giữa còn có chi phí về thời gian nữa đấy, sao so với chuyện mua thẳng từ công ty lớn được.
Trần Tốn nhìn thoáng qua hình ảnh công cụ bay cô gửi tới, trong nháy mắt đó đã hiểu rõ hơn về tài lực của A Điêu, nhưng vẻ mặt anh chẳng có tí dao động gì: “Có thể, giá bán của nó là 50 triệu, anh muốn 40 triệu.”
Từng nhìn công cụ bay trị giá mấy triệu của Thôi Nhuận đã làm cô ao ước tới ch ảy nước miếng, hiện tại qua một tháng, cô đã có thể chuẩn bị mua công cụ bay cao cấp 50 triệu mà mặt chẳng đổi màu.
Mình đúng là dữ dằn! Há há!
A Điêu đồng ý, chuyển thẳng 40 triệu. Cô nhìn số dư tài khoản hơn 20 triệu lại một hơi mua dược liệu phân cơ chuyển cốt cho bảy ngày.
Nhưng ngay lúc này... Cô nhận ra điều gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đội bảo vệ của phủ Thứ sử đã tới.
(P4)
....
Lão Vương đứng ở một bên đầy cung kính, đội trưởng đội bảo vệ cúi đầu không nói lời nào, A Điêu đang ở bên cạnh nói chuyện với Trần Nhiên. Người này có ý: bên ngoài không an toàn, về nhà.
Đúng là hiếm khi dạy dỗ cô mà không phách lối với cái quyền làm cha, xem ra tìm được con đường chính xác để đối mặt với con gái thứ ba mà không phải một mực coi rẻ và đối xử qua loa.
A Điêu: “Sếp à, con còn phải trở lại trường học lên lớp, không có nơi nào an toàn hơn Học phủ Kim Lăng đâu.”
Cô lười đi ứng phó đám người nhà họ Trần.
Trần Nhiên: “Cha nói để con về Kim Lăng, mấy người bên bà nội cũng muốn trở về Kim Lăng, vừa lúc cùng nhau ngồi phi thuyền trong nhà trở về.”
A Điêu nhíu mày, thầm nghĩ: Đã xác định được chức quan của chó giàu sẽ được thăng lên làm ở Kim Lăng? Ông ta mới làm Thứ sử không bao lâu, xem ra thắng vụ đánh cờ sau lưng rồi.
Thành tựu kinh tế và an ninh công cộng bình thường không quá rõ ràng, ngoại trừ trong giai đoạn cai trị của người này. Hiệu quả tiêu diệt ma quỷ ở hố đất khu vực Lăng Thành vô cùng tốt.
Vậy xem ra Phong Đình cũng lên chức, nhưng giới hạn trên của quan võ phần lớn phụ thuộc vào vũ lực. Trần Nhiên tới Kim Lăng được còn anh ta lại khó trần ai, rất có thể anh ta sẽ dừng bước ở Lăng Thành.
Chức quan của hai người này là trợ giúp lớn nhất của cô ngay lập tức.
Nhất là trong chuyện nhóm tội phạm kia...
A Điêu ưng lời, lại tiện tay bảo lão Vương gửi một gói đồ chuyển phát nhanh.