Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 78: Chưa bao giờ?



Edit + Beta: Basic Needs

………..

A Điêu kích động, mắt toàn là vui mừng như điên. Đồng thời cô càng có phần tin tưởng Thác Bạt chính là người có thể tiến công cấp cao kia, đồng thời người cấp cao còn có Khúc Giang Nam và Giang Chu.

Giang Chu? Có vẻ đó là tên của hiệu trưởng.

Phỏng chừng ai cũng cạn lời trước hành động đầy phá phách này của A Điêu, ngay cả hiệu trưởng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhìn về phía Khúc Giang Nam đầy thâm ý.

Người này trước giờ bình tĩnh điềm đạm thế mà giờ phút này vẫn không kìm nổi vịn trán, một mặt bặt thinh.

Thác Bạt bị người ta nện bom thật. Sau ba giây ngậm tăm, chợt cậu ta há miệng la to: “Thầy Thạch, thầy ở đâu, em tới giao Ve Sầu Vàng.”

Ý tứ rõ ràng: Em A Điêu, chúng ta không thuộc về nhau, không thuộc về nhau! Ve Sầu Đỏ thuộc về em, con vàng thì thuộc về tôi! Thầy Thạch ơi cứu em!

** má!

Đang chứng kiến năng lực niệm tới mức 700 ngàn đầy phấn khích, A Điêu lập tức khíu chọ.

Tuy rằng từ đầu còn đang cân nhắc kế sách để không đánh với Thác Bạt, nhưng chê người ta như thế là có ý gì?

“Bạn Thác Bạt, nếu cậu không đánh với tôi, vậy thì trả lại cho tôi tiền mua 30 cân tôm hùm đất đi.”

Trên tinh thần không có người cũng phải có tiền, A Điêu lên tiếng yêu cầu.

Từ Thác Bạt +8888!

Thác Bạt nhanh chóng lướt xuống, chạy về phía Thạch Đại Cương, vừa hô to vừa phản bác: “Mắc gì, cô Khúc và bọn Tống Linh Giang Gia Nãi cũng ăn vậy! Mắc gì tôi phải trả tiền!”

A Điêu: “Họ đẹp còn cậu thì xấu.”

Từ Khúc Giang Nam +7777!

Từ Tống Linh +6666!

Từ Giang Gia Nãi +5555!

Từ Thác Bạt +9999!

Thác Bạt: “Ai xấu? Ai xấu? Cậu nói lại lần nữa coi!”

A Điêu: “Chú mày xấu đó!”

Mới nãy còn anh giai, tiếp đó đổi lại thành bạn, tới giờ lại sang “chú mày xấu”.

Bạn A Điêu thẹn quá hóa giận thật rồi.

Trông thấy hai nhân vật lãnh đạo mới ra lò của trường cấp 3 đang đứng trên cao đớp chát mất hình tượng vì “tiền 30 cân tôm hùm đất”, Khúc Giang Nam gửi tin nhắn cho Thạch Đại Cương. Người này nhảy ra, bực mình chửi: “Hai người các em tới đây giao ve sầu, bớt cho tôi mất mặt xấu hổ đi.”

Má nó, lần này ngoài việc kiểm tra hạt giống lớp 12 cho cấp cao, còn có dựng lên một tấm gương cho khối 10 11, thậm chí có cả khối 12, để tụi nó có phương hướng tiến lên.

Nhưng mấy bạn nhìn xem!

Hầy, bọn nó có đánh đâu, chỉ làm đám gà rù xài xể nhau!

Còn thể hiện rõ bản chất bủn xỉn moi tiền, cái này sao đại diện cho mặt tiền Học phủ Kim Lăng?

Lúc giao ve sầu, A Điêu thấy Thác Bạt vẫn còn khó chịu tột cùng. Người này còn lầm bầm, sợ cô đòi tiền tôm hùm đất cũng như “đánh không lại là lấy cậu ta”. Nhận được điểm tích lũy rồi, cậu ta lấy cớ muốn dẫn đôi Chu Tú Hà đến phòng y tế ngay… Rút lui nhanh hơn bất kỳ ai.

Đúng lúc này cáng cứu thương của phòng y tế đã tới.

(P1)

Quá nhiều người lớp A1 đi vào với trạng thái trạng thái nằm luôn không thể đi, nhất là bọn Bạch Hà Đường Châu.

Nhìn Thác Bạt như thế khiến A Điêu thêm phần khó chịu. Thằng chó, chờ qua một thời gian ngắn tao tẩy tủy xong, bộ dáng nẩy nở, cho mày không với nổi luôn!

Nhưng A Điêu vừa lấy được điểm tích lũy lại thấy bên Nhiêu Tuyết Nhã gặp phải vấn đề nan giải.

Con Ve Sầu Xanh nằm trong bụng heo hương.

Thạch Đại Cương: “Em không thu nó lại được à?”

Mặt Nhiêu Tuyết Nhã đỏ bừng, cô ấy trả lời: “Lúc trước em cứ bận huấn luyện ba con heo rừng, chưa từng luyện thuật thu nó lại.”

Trình Chương nghẹn họng: “Nó không có sức chiến đấu thì cậu tập triệu hoán nó ra làm gì. Để nó nuốt chửng con ve sầu hôm nay?”

Xứng đáng là đối thủ của mình, mi quá mưu mô.

Nhiêu Tuyết Nhã: “Không phải đâu, kêu nó ra để ăn chứ ai muốn thu nó lại.”

Mọi người: “...”

Bộ ba Tống Linh liếc A Điêu — vì cậu mới có chuyện này.

A Điêu ngượng ngùng, đưa ra một ý kiến tuyệt vời: “Cho nó ăn trái bã đậu* là nó phọt ra ngay! Như thế âu bụng nó cũng sạch, đúng lúc kéo nó tới căng tin bên kia...”

*Công dụng trái bã đậu: Hạt dùng chữa hàn tích đình trệ, bụng đầy trướng, táo bón, đại tiện bí kết (tắc nghẽn ruột) ho nhiều đờm loãng, đau tức ngực, bạch hầu và sốt rét.

Từ Thạch Đại Cương +6666!

Từ Nhiêu Tuyết Nhã +5555!

Từ...

.....

Đến cuối không ăn được thịt heo, ít nhất 40 người trong lớp đã vào phòng y tế, kêu trời trách đất. Trong đó người bị thương nặng nhất là Bạch Hà và Trung Xuyên Minh Tú.

Một người thì bị thương bên ngoài, một tên bị tổn thương trong lòng, trạng thái tinh thần xấu tột cùng, đúng là bị ngược đãi.

Thật ra bốn người Nhiêu Tuyết Nhã cũng có vết thương nhỏ, nhưng chí ít bọn họ có 50 điểm tích lũy để ghi vào sổ. Tuy rằng điểm chia ra chẳng nhiều nhặn gì nhưng họ đã lộ diện!

Lúc Trình Chương được băng bó, cậu ta hỏi bọn cô ấy đầy sâu kín: “Mấy cậu biết thầy cô muốn cho hiểm tra hôm nay từ lâu rồi? Cho nên cũng từng bàn bạc sẽ phối hợp vào hôm nay.”

Phản ứng và sự phối hợp của bọn họ quá trơn tru, chưa từng diễn thử là chuyện không thể.

Tống Linh không bị thương nhưng cũng tới chăm sóc Điền Trung Hương. Cô ấy nghe thấy bèn nhìn cậu ta và mở lời: “Đúng là biết một ít, từ đầu cái này đâu phải là bí mật lớn gì. Huống chi sớm muộn gì A Điêu sẽ bị trả thù. Tụi này chuẩn bị trước cũng bình thường.”

Nếu Trung Xuyên Minh Tú muốn ra tay, với thói quen kéo bè kéo cánh của y, y không đơn độc là chắc. Thế thì đám đồng bọn nhất định làm ầm ĩ. Nhờ vậy bọn cô đã phối hợp diễn thử một lần.

Trình Chương: Thấy chưa, 5 người này đã lập nhóm từ lâu, hơn nữa đã xuống hố đất và thu hoạch khá nhiều là chắc. Dựa theo biên độ tiến bộ, có thể thời gian đắc thủ còn sớm hơn tụi Trung Xuyên Minh Tú.

(P2)

Đáng gờm thật, toàn do Nhiêu Tuyết Nhã đã hại mình!

Trình Chương thở dài đánh thượt, chợt hỏi: “Còn thiếu người không?”

Bọn họ chẳng dám trả lời, Tống Linh bảo cậu ta đi hỏi A Điêu. Trình Chương xách hoa quả tới hỏi A Điêu thật.

A Điêu liếc cậu ta: “Có phải đầu cậu bị nước vào không? Thác Bạt bên kia không đáng để cậu ra sức à? Trái lại tôi không đặt nặng cậu có được vào hay không, tôi chỉ sợ cậu sẽ bỏ lỡ một cơ hội nào đó.”

Hở?

Trình Chương nheo mắt lại.

Ý của cậu ấy là kế tiếp bọn Thác Bạt sẽ liên thủ?

Bên ngoài cái người tên Thác Bạt này phí phách ngời ngời, không thích tạo nhóm kết đội, lẽ nào do áp lực từ A Điêu mà đi lôi kéo người khác?

Thác Bạt là hạng người như thế sao?

Trình Chương suy nghĩ sâu xa, còn muốn hỏi A Điêu có nắm chắc thắng Thác Bạt hay chăng. Nếu như cô thắng được hiển nhiên cô có tương lai hơn.

Kết quả là A Điêu bỏ trái cây xuống và rời đi.

Không nói đi đâu.

Bấy giờ vẫn chưa đến giờ tan học.

....

Giờ phút này, trong phòng y tế nào đó của trường, Chu Tú Hà và Minh Trạch Dã nghe Thác Bạt nói muốn xây dựng một đội.

“Hai người các cậu có thể vào.”

Mặc dù trước đây Chu Tú Hà và Minh Trạch từng nảy sinh tâm tư này, nhưng lúc đó lại liên quan đến vấn đề “ai làm đội trưởng” và Thác Bạt quá cô lập, nên chưa thành công.

Nào có ngờ được bây giờ bị Thác Bạt nêu ra.

“Trước kia mấy cậu kiêu căng quá, không biết tốt xấu; giờ đây cảm nhận được nguy cơ, hẳn mấy cậu nên biết chịu khuất phục trước tôi mới là kết quả tốt nhất của mấy cậu. Trần A Điêu nọ có thế tới hung hăng quá.”

Thác Bạt bày ra tư thái của một nhà chiến lược “Ông đây đã đoán được từ lâu, sớm muộn gì tụi mi cũng phải quay đầu lại làm việc cho ông.”

Nhưng Minh Trạch Dã đọc thấu cậu ta, cười lạnh: “Chẳng lẽ cậu ấy không uy hiếp tới cậu chắc? Chỉ sợ cậu cũng không ngờ tới rồi.”

Thác Bạt gọt vỏ táo, cho hay: “Đương nhiên có uy hiếp, cho nên mới kéo mấy cậu. Bằng không một mình tôi đã đủ xử lý hết thảy.”

Hai người Minh Trạch Dã bặt thinh.

Hoàn toàn chính xác, Thác Bạt chênh ngày càng nhiều với bọn họ, không cần phải lập nhóm với bọn họ.

Nhưng bấy giờ Trần A Điêu quật khởi quá nhanh, để đẩy nhanh tốc độ tiến bộ, Thác Bạt vốn tự mình đánh được một hố đất nhỏ đã phải lôi kéo mấy người khác đáng tin cậy đi đánh thêm mấy hố đất, cướp đoạt tài nguyên cao cấp hơn.

“Vậy còn phải tìm thêm hai ba người nữa.”

Chu Tú Hà biết chỉ có 3 người bọn họ sẽ không ổn định. Bởi lẽ cô ấy và Minh Trạch Dã là một thể, chắc gì Thác Bạt tin tưởng hoàn toàn mà cặp bọn cô cũng có phần cảnh giác. Như vậy rất bất ổn, còn không bằng cho thêm nhiều người hơn, như vậy có thể khiến trật tự ổn định.

“Ví dụ...” Minh Trạch Dã nhìn về phía Thác Bạt, Thác Bạt mỉm cười, gửi tới khung nói chuyện riêng.

(P3)

“Cậu ta đã liên lạc với tôi.”

Trung Xuyên Minh Tú là một người cực kỳ xảo quyệt, hứa với A Điêu không đối địch với cô nhưng nào có bảo mình không muốn mạnh lên. Để chống lại áp lực của cô, y phải bỏ ý tưởng trở thành đại ca, hạ mình phục tùng Thác Bạt.

Nói cách khác, bằng sức mạnh của một mình mình, A Điêu làm cho F4 ban đầu của lớp học thật sự hình thành.

*F4: chỉ những người đứng đầu hoặc nổi tiếng. Như nhóm F4 của đài loan thời 8x, phim F4 - Boys over |loωers.

Chẳng qua mấy người này vừa đạt được sự ăn ý thì chợt nhận tin.

“Trần A Điêu đi tới Tháp Điểm Qua Ải!”

Đám học sinh trong phòng y tế đều xôn xao.

Minh Trạch Dã đăm chiêu, hỏi Thác Bạt: “Có thể nó sợ không đánh lại cậu, sao cậu không đánh với nó? Chẳng lẽ sợ thắng là phải cưới nó à?”

Thác Bạt lắc đầu, trầm ngâm không nói.

Vào thời điểm đó cậu ta sợ mình đánh không lại thật.

Trần A Điêu này có tâm kế có một không hai, cậu ta không tính toán nổi. Lỡ như nó sâu không lường được thế thì hôm nay coi như cậu ta không bù đắp được mất mát.

Bởi vậy có thể lúc đó cả hai đang làm bộ, bèn mượn con lừa để xuống dốc.

.....

Kết quả của buổi sát hạch này đã được công bố, hiện tại học sinh lớp 10, 11 và 12 đang phấn khích tột cùng, bàn tán sôi nổi, nhưng trình độ đấu võ của học sinh lớp 12 về cơ bản đã được phân ra thấp cao.

Tuy nhiên kết quả từ ban giám hiệu nhà trường vẫn chưa được đưa ra.

Tại thời điểm này, hiệu trưởng Giang Chu, giáo viên chủ nhiệm Khúc Giang Nam và các lớp lãnh đạo của trường học đều ở trong phòng hội nghị, quang não chiếu ra dữ liệu của lần kiểm tra này.

Hiển nhiên xếp hạng nhất là Thác Bạt.

“Linh năng F7, sức mạnh E2, phản ứng ý thức F6, dự đoán sức mạnh toàn diện E6.”

Đứng thứ hai là A Điêu.

“Linh năng F2, sức mạnh F1, phản ứng ý thức F2, dự đoán sức mạnh toàn diện F7.”

Tiếp theo là Minh Trạch Dã, Trung Xuyên Minh Tú và Chu Tú Hà, dự đoán sức mạnh toàn diện của ba người lần lượt là F3, F3 và F1.

Người thứ sáu là Tống Linh.

Tống Linh thuộc loại lực lượng mới chân chính xuất hiện, dù sức mạnh toàn diện không bằng mấy người phía trước, thậm chí còn chưa tới cấp F; nhưng tay cô lại giữ hai viên đồng tử mang linh; chưa kể Thuật Kết Nối Tâm Linh hoàn mỹ. Mọi người đánh giá cô ấy rất cao.

So với sáu người bọn họ, tại thời điểm này chưa cần bàn tới những người khác.

Nhưng bây giờ trọng điểm vẫn là Thác Bạt và Trần A Điêu.

“Thác Bạt không có gì để nói, xuất phát điểm từ đầu đã cao, tiến bộ cũng nhanh, phù hợp với thời kỳ tu luyện hoàng kim hiện nay. Còn Trần A Điêu này nếu bàn về tốc độ tiến bộ, con bé nhanh hơn Tác Bạt nhiều lắm, dù sao nền tảng của nó thấp hơn.”

“Nghe nói con bé thường xuyên đến nhà tổ Kim Lăng nhà họ Trần, chẳng lẽ Trần Nhiên chuẩn bị Cổng Linh Hồn nhỏ cho nó?”

(P4)

“Nhưng đạo pháp của nó nhiều dữ lắm, nó dùng tới con đường đạo pháp để chiến thắng hoàn toàn trong trận chiến với Trung Xuyên Minh Tú. Thiên phú mạnh thật. Cô Khúc, những đạo pháp đó toàn do cô dạy trên lớp?”

Khúc Giang Nam thừa nhận.

Lúc đó, cô ấy nhìn thấy A Điêu dùng một hơi đã tạo ra “Thuật Tàng Hình, “Thuật Thế Thân”, “Thuật Lá Khô”, “Buộc Sấm”, bốn loại thuật pháp. Hơn nữa nó rất đỗi thành thạo mỗi một loại thuật pháp, nắm bắt thời cơ cũng tốt, làm nội tâm cô ấy hết sức ngạc nhiên.

Nhưng Khúc Giang Nam cũng mơ hồ nhận ra A Điêu cố ý khoe khoang những thuật pháp này. Con bé biết lãnh đạo trường học đang kiểm tra bọn nó, hiển nhiên phải bày ra ưu thế của mình.

Tài năng về đạo pháp là một lợi thế rất lớn.

Trái lại vẫn khôn khéo như mọi khi.

Khi mọi người thảo luận, hiệu trưởng gõ bàn và đưa ra kết luận: “Thác Bạt để tôi sắp xếp. Chủ nhiệm Khúc, Trần A Điêu giao cho cô, vừa lúc thiên phú về đạo pháp của nó cũng tuyệt vời. Cô chăm sóc nó cho tốt. Về phần những người khác...

Ngụ ý vẫn cho Thác Bạt tài nguyên tốt nhất trước, tiếp theo mới là A Điêu.

Cũng được coi như phù hợp với ý nghĩa của ba con ve sầu vàng, đỏ và xanh.

Thác Bạt cầm Ve Sầu Vàng, nó là đứa mạnh nhất, điều này không thể chối cãi.

Một số người thầm lấy làm tiếc cho A Điêu, vì phong cách làm việc của nó trông xảo quyệt và tàn bạo là thế nhưng vô cùng phù hợp với tình hình trong nước bấy giờ.

Ma quỷ hố đất ngày càng hung hãn, nếu là một đám học sinh được nuông chiều như hoa trong nhà kính, thiên phú có mạnh đến đâu cũng vô dụng.

Một cây giáo xử luôn Bạch Hà tất nhiên đủ ác độc, nhưng cũng thật thích chí vui vẻ. Từ đầu chống lại kẻ thù đã nên là như vậy.

“Ôi, hình như giờ Trần A Điêu đang ở Tháp Điểm Qua Ải, nó đang đánh tháp!”

Các giáo viên ngay lập tức quan tâm, hiệu trưởng cũng nhướng mày.

Bây giờ mới tới đánh tháp?

Không cam lòng đứng thứ hai à?

“Vào bao lâu rồi?”

“Có vẻ chỉ mới mấy phút, hiện tại… Qua! Vừa qua tầng hai.”

.....

Nhóm lãnh đạo thì ở trong phòng hội nghị, còn giáo viên trong trường lại có nhóm chat. Nhân viên quản lý hóng drama ở tuyến đầu gửi cho họ một bức ảnh chụp màn hình về bảng xếp hạng.

Danh sách của học sinh và giáo viên là riêng biệt. Bên phía học sinh, thành tích qua được tầng thứ ba của Thác Bạt vẫn còn treo đó. Tuy nhiên tên xếp hạng thứ hai đã biến thành A Điêu, ghi chú là tầng thứ hai.

“Bây giờ chắc nó đang đánh tầng ba! Đại khái qua được một phút mà còn chưa đi ra, tôi thấy có hy vọng đấy.”

“Mới một phút, không dễ thế đâu.”

“Cứ nhìn tiếp đi. Nếu nó vượt qua được tầng thứ ba, vậy chênh lệch giữa nó và Thác Bạt sẽ không lớn như vậy.”

“Đúng là làm cho người ta kích động quá. Trường chúng ta nên có dạng thiên tài thế này, càng nhiều càng tốt.”

(P5)

.....

Nhóm học sinh và giáo viên bàn tán rôm rả, còn nhà họ Thôi bên này thì sứt đầu mẻ trán.

Thôi Dung mất vài phần thong dong lão luyện ngày xưa, khuôn mặt cứ nặng nề.

Lần này đám người bị đồn Đoàn luyện Lăng Thành bắt được nhưng họ có điều tra thế nào vẫn chẳng dính líu gì đến nhà họ Thôi. Chúng là tử sĩ, đã cắt đứt động mạch. Song, thứ ông ta lo lắng chính là quan viên Sở Giao thông bị quan dưới trướng Trần Nhiên bắt giữ. Dù cho điểm yếu để hủy nhà diệt nhà của người ta đang nằm trong tay mình, người ta không dám để lộ chuyện, nhưng ông ta vẫn sợ xui rủi.

Chẳng dè được chuyện thối nát này vẫn còn chưa giải quyết thì phía Học phủ Kim Lăng đã truyền đến tin.

“Trần A Điêu, Trần A Điêu này có thiên phú dữ dằn như thế, có phần uy hiếp tới Thác Bạt.” Đáy mắt Thôi Dung quang lóe lên ánh sáng, vừa hung ác vừa cay độc.

So với Trần Tốn hiện nay chỉ có thể làm nhà nghiên cứu khoa học, có được mỗi địa vị mà chẳng có sức sát thương thực tế, Trần A Điêu mang tới đe dọa cao hơn.

Nó phải chết!

“Hãy theo dõi chặt chẽ, nếu nó qua được tầng thứ ba thì báo lại cho tôi!”

....

Trong Tháp Điểm Qua Ải, tầng thứ ba.

Hai phút trước, A Điêu vừa bước vào tầng hai đã giết ngay và luôn con bù nhìn mai phục sau lưng, tiếp đó giết hai con bù nhìn còn lại.

Tới ải tầng 3.

Vừa đối mặt, ngay cả khi A Điêu đã có cảnh giác nhưng trong lòng cô vẫn có chỗ hồi hộp.

Mười con bù nhìn.

A Điêu tránh được 10 thanh trường đao, đoạn, cánh tay của 10 con bù nhìn đã quét qua, và tiếp tục điều khiển 10 thanh trường đao chém sang…

Tầng thứ ba khó nhằn thế đấy, nhưng…

Năm phút sau, bồn cầu nhìn A Điêu liên tục di chuyển né tránh và đánh nhau mãnh liệt với bọn chúng thì khó hiểu.

Trước kia A Điêu chỉ có hai loại kỹ năng công kích là Cú đấm nhỏ và Ánh mắt nối tơ nhưng lại không dùng được trong tháp, phiền lụy tới sức chiến đấu khôn cùng. Ấy vậy mà sau khi Khúc Giang Nam dạy đạo thuật, cô có thiên phú về đạo pháp cực cao, nắm giữ cực nhanh, nhất là tung thẳng ra đạo pháp Buộc Sấm. Với tổng năng lượng của hai viên khối tròn có linh F6 của cô, dùng mấy phen Buộc Sấm đã giết được hơn phân nửa bù nhìn từ xa. Chưa kể số liệu về sức mạnh và phản ứng ý thức của cô chẳng kém Thác Bạt bao nhiêu, chẳng qua lúc cô đánh với Trung Xuyên Minh Tú thì không phát huy hết mà thôi.

Cô hoàn toàn có thể đánh qua tầng thứ ba, tại sao vẫn còn lề mà lề mề?

Chẳng lẽ muốn mài giũa kỹ xảo chiến đấu?

.....

Nhiều người trong trường đang chờ đợi kết quả A Điêu đánh tầng thứ ba, tuy nhiên đã chờ tới 15 phút rồi mà chẳng thấy gì.

Khó như thế?

Nhưng nó lại kiên trì lâu như vậy?

Không ít người dằn lòng không nổi bèn đi hỏi Thác Bạt và giáo viên.

(P6)

Các giáo viên đã được trường học kiểm tra từ khi linh khí phục hồi, mấy người có tố chất tốt đều được bồi dưỡng bởi Cổng Linh Hồn nhỏ, ngay cả tiền lương cũng được phân bổ theo các nguồn lực này. Thành ra tốc độ tăng trưởng của họ rất đáng sợ, số người vượt qua tầng thứ ba khá nhiều, hiển nhiên họ biết trong đó nguy hiểm cỡ nào.

Bọn họ cũng giống như Thác Bạt, đều cảm thấy quái lạ.

“Bù nhìn ở tầng thứ hai chủ yếu đánh gần, còn tầng thứ ba có bản lĩnh điều khiển Thuật Đánh Xa. Theo lý thuyết đánh qua được là qua, rất khó kiên trì lâu như vậy.”

“Nó không thể cố tình tốn thời gian trong đó được.”

Thác Bạt có hai chỗ tồn nghi.

Đầu tiên, Trần A Điêu đánh thắng được nhưng lại cố ý luyện tập cơ thể, mài giũa kỹ năng.

Thứ hai, nó chống lại gieo neo, nhưng nó lại có nhiều đạo pháp, cộng với mạng nhện từ keo dính trần ai kia, có khi nó bị trói buộc. Bị mắc kẹt lâu như vậy chẳng đáng ngạc nhiên chút gì.

Nếu đó là loại đầu tiên, vậy Trần A Điêu mạnh hơn mình cũng nên.

Về phần dạng còn lại, vậy phải xem đến cùng nó có qua được tầng ba không.

Chờ thêm 5 phút nữa.

Nhân viên quản lý uống cà phê sờ điện thoại với con mắt trừng to, bởi lẽ A Điêu đã đi ra với biểu hiện khó coi.

Và ông ta nhìn về phía bảng xếp hạng.

Không có gì thay đổi.

“Uầy, không qua được rồi A Điêu.”

Mặt A Điêu đau khổ: “Đúng vậy đó thầy, em không qua được. Khó chịu quá. Thầy có thể tặng em một ly cà phê được không, em buồn quá.”

Trông xám xịt, thật đáng thương.

Nhân viên quản lý mềm lòng, miễn phí tặng cô một ly cà phê thật. Sau đó ngón tay ông ta di chuyển, gửi một tin nhắn vào nhóm.

“Thất bại, không qua được, còn muốn tôi tặng nó ly cà phê.”

Tiếp đó ông ta mặt dày tag Khúc Giang Nam trong nhóm: “Cô phải trả lại cho tôi một gói hạt cà phê, hiệu Lam Sơn đấy nhé.”

Khúc Giang Nam không để ý tới lão già này, trái lại nhìn sang đám người.

Vượt qua cửa ải thất bại, ở tầng thứ hai, cơ bản xác định hiện giờ nó không bằng Thác Bạt, sự đào tạo của trường dành cho nó có thể dừng lại ở hạng thứ hai.

Nhưng tin tức này lại làm nhiều người thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả nhà họ Thôi và đám học sinh khác.

.....

Không qua tầng thứ ba, đám người Trung Xuyên Minh Tú gửi cho A Điêu năng lực niệm, phỏng chừng là hảo cảm rồi.

Ôi, bản chất con người.

A Điêu cảm thán, tiếp đó cô bị Khúc Giang Nam liên lạc riêng: Sau giờ học tới ký túc xá của cô ấy.

Xếp thứ hai đã nhận đãi ngộ là được chính Khúc Giang Nam dạy riêng?

Xem ra Thác Bạt bên kia sẽ được cấp bậc như hiệu trưởng bồi dưỡng.

Bồn Cầu: “Đã vượt qua tầng thứ ba hẳng hoi, tại sao cô sử dụng khả năng ẩn riêng của tháp để không thông báo, chỉ ghi lại thành tích của tầng thứ hai?”

A Điêu: “Đương nhiên vì nói cho người khác biết thực lực trước mắt của tôi là vừa đúng lúc kẹt giữa đám người Trung Xuyên Minh Tú và Thác Bạt rồi. Chỉ có như vậy mới để một số người muốn giết tôi chuẩn bị kế hoạch ám sát cho xong, và người được phái tới lại không vượt quá tiêu chuẩn mà tôi khống chế nổi.”

Đãi ngộ nhất thời mà thôi, đâu phải vĩnh viễn không thay đổi.

Dù sao 200 điểm tầng thứ hai và 800 điểm tầng ba của Tháp Điểm Qua Ải đã cho cô tổng cộng 1,000 điểm tích lũy đến tay.

Phát triển một đợt, đến lúc phải làm điều đó.

Bây giờ nhìn vào sự phát triển của cô, tổ chức đó và Thôi Dung, rốt cuộc thủ đoạn của ai mới mạnh và nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.