Nhưng bây giờ A Điêu chẳng đổi được cái nào cả, chỉ đành chờ trí tuệ khơi mở để học được Phương pháp tu luyện ý chí và năng lực niệm quyển 1. Quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết chuyện của khối tròn có linh trước đã.
Giờ đây một khi bồn cầu thả linh khí đều phóng ra một lượng bằng với Cổng Linh Hồn trung cao nhất, đến cấp 9 chính là Cổng Linh Hồn lớn. Nhưng từ tổng số lượng phóng ra không ngừng nghỉ của nó để tính, nó phóng ra linh khí gấp 20 lần tổng số lượng Cổng Linh Hồn cỡ trung đỉnh cao phóng ra một ngày.
Mà A Điêu mở nó ra không bao lâu đã có hiệu suất tu luyện gấp mười lần ngày hôm qua, quan trọng nhất là các mặt kỹ năng đều tăng cường.
101 và 202 đều mạnh lên.
Bằng cách này linh năng trong cơ thể cô tiếp tục tăng vọt nhưng tu vi không tăng lên vì cô chuyển nó vào khối tròn có linh.
Công việc này khổ cực ghê, sâu không đáy, không biết cần tốn bao nhiêu linh năng nữa.
....
Trong lúc A Điêu đang tu luyện khổ cực, giấc khuya trong khu vực Kim Hương thật sáng sủa, khắp nơi toàn treo đèn chiếu sáng, mà dưới hố đất lại có rất nhiều tu sĩ tràn vào để đánh quái luyện cấp.
Khúc Giang Nam ngồi trên mái hiên uống nước chơi điện thoại, thấy những quan chức cấp cao như Trần Nhiên cứ như đang khiếp sợ vì một sự kiện, vội vàng mở hội nghị thảo luận gì đó. Cô ấy tò mò bèn điều tra một chút. Biết chuyện nhà họ Thôi đã làm cô ấy hết sức ngạc nhiên, thế là trò chuyện vụ này với hiệu trưởng.
“Chưa biết được tình huống, quá bất ngờ. Hơn nữa theo như tôi biết Thôi Lương cũng chết ở đó, thậm chí còn mang theo hai tay sai cấp A từ phía Kinh Đô. Họ cùng bị nổ chết ở một chỗ.”
Khúc Giang Nam nhíu mày: “Nói cách khác bên kia sẽ có người tới điều tra?”
Hiệu trưởng: “Tất nhiên rồi. Kết quả điều tra chính thức hiện tại của bên này là hôm nay Thôi Dung dẫn người đi ra ngoài, đến huyện Lĩnh Hoàng, và họ lập tức tìm được điểm đến của hắn là hang ổ của tổ chức bọn cướp... Thây chất thành đống bên dưới, dù thế nào cũng thê thảm vô cùng. Hiển nhiên hai bên đã đánh nhau. Về tình huống cụ thể còn phải điều tra, ước chừng hai ba ngày sau sẽ có kết quả.”
Khúc Giang Nam đâu màng ai chết ai sống trong hai bên này: “Có lẽ ngày mai sẽ có người bên Kinh Đô tới.”
Hiệu trưởng cười: “Đến thì cứ đến, bây giờ tình cảnh thế này thì sao không có người chết cho được.”
“Một gia tộc bại sẽ có gia tộc khác quật khởi, chuyện tự nhiên. Trái lại là cô đấy, lần này ra tay sẽ làm bên nhà cô nhận được tin tức và chắc chắn không yên phận. Cần tôi hỗ trợ ngăn cản một chút không?”
“Không cần.” Khúc Giang Nam cúp điện thoại, nhìn về phía ánh trăng trên bầu trời với vẻ lạnh lùng.
Rạng sáng hôm sau, một chiếc phi thuyền cao cấp trị giá hai tỷ đến Kim Lăng thật. Thời gian vận chuyển của phi thuyền thông thường là nửa tháng, nay được rút ngắn hơn mười mấy lần trong sự ngỡ ngàng.
(P1)
Nhưng nghĩ đến tốc độ của Thôi Lương, có thể mường tượng được nội tình của gia tộc này.
Một nhóm người mặc đồ đen bay xuống và vào thành phố Kim Lăng, triển khai các loại điều tra.
Một bên khác, thế lực đằng sau Lý Nguyên Thuật cũng đang điều tra.
Cộng thêm người bên triều đình, tổng cộng tận ba bên điều tra cho rõ dù có là ngoài sáng hay trong tối.
Họ sẽ tìm ra cái gì đây?
.....
A Điêu tu luyện trong phòng tu luyện hai ngày, liên tục 72 giờ.
Cuối cùng vào sáng ngày thứ ba... Ù!
Khi cơ thể của A Điêu giải phóng ra một vòng sức mạnh màu vàng nhạt, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới toát xì xì ra các loại chất nhầy, rốt cuộc một khối tròn có linh trong cơ thể cô đã biến mất. Thứ này tiến vào không gian thứ cấp nơi bồn cầu ẩn nấp.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy cơ thể bài tiết các tạp chất bèn ngạc nhiên.
Bồn Cầu: “Mặc dù đã ẩn giấu rồi nhưng khối tròn có linh thuộc về cô, buộc chặt với cơ thể và linh hồn của cô. Nó tới không gian thứ cấp tương đương chấp nhận sự nuôi dưỡng từ trường năng lượng của không gian thứ cấp, hiển nhiên có hiệu quả rèn luyện cao hơn cho cô.”
Nói cách khác cô được hai hệ thống trường năng lượng không gian nuôi dưỡng.
Trái lại lấy được một vụ thu hoạch ngoài ý muốn.
Đương nhiên A Điêu hiểu được tác dụng của hai khối tròn có linh đối với cô không chỉ là có thêm một túi năng lượng bí mật, mà nó còn mở rộng nền tảng cho cô.
Chờ cô đến cấp bậc Thầy Cấm Kỵ, luyện khối tròn có linh thành linh đan, loại ưu thế này sẽ càng rõ ràng hơn.
Nếu chuyện quan trọng đã xong, A Điêu lại ràng buộc Giáp Ánh Sáng Thanh Ưng vào khối tròn có linh thứ hai, giấu trong không gian thứ cấp thuộc bồn cầu.
Việc này kết thúc, tai họa ngầm lớn nhất của cô mới tính đã được giải trừ, kế tiếp cô nên tăng cường linh năng. Trước đó hai khối tròn có linh của cô tổng hợp lại sẽ đạt tới trình độ D7, nếu không, cô chuyển hóa năng lực niệm và thêm sự gia trì của Nguyên Trượng, chúng sẽ bùng nổ tối đa tới C7.
Trước đây có thể bùng nổ và vượt qua một cấp lớn, hiện tại sẽ càng nhiều hơn, nhưng quan trọng nhất vẫn là nền tảng.
Nền tảng cao, hiệu quả đến từ bùng nổ tăng thêm mới mạnh hơn.
A Điêu bắt đầu tiếp tục tu luyện, cùng lúc tu luyện Phương pháp tu luyện ý chí và năng lực niệm quyển 1 + hai quyển bí tịch Thuật Tổ Ong Máu và Thuẫn Trời Tròn.
Nói đi cũng phải nói lại, cô thèm thuồng hai loại bí tịch này lắm. Lúc Lý Nguyên Thuật sử dụng đã làm cô khiếp vía.
Cái đầu thuộc về thuật quần công; cái thứ hai là lá chắn bảo vệ hình bán nguyệt, rất đáng gờm.
Hơn nữa hình thức thể hiện của loại thuật pháp này không tính là đặc thù, chỉ cần sửa đổi một chút, người khác sẽ không nhìn ra cô học được nó ở đâu, không làm lộ hành vi trong quá khứ của cô. Dẫu gì sau lưng cô là Khúc Giang Nam và Học phủ Kim Lăng, có chỗ để học theo đạo pháp, và hai bên này biết được đạo pháp với cấp bậc này quá ư là bình thường.
(P2)
A Điêu đoán chừng đã học được “Thuẫn Trời Tròn”, cộng thêm lực phòng ngự của Giáp Ánh Sáng Thanh Ưng và bản thể kháng giáp của cô, hiện tại e rằng tất cả đòn tấn công dưới cấp B đều không có hiệu quả đối với cô.
Pháo đài hình người đó trời!
Thời gian gấp gáp, mình phải mau chóng tu luyện tránh về sau có chuyện gì ngoài ý muốn…
A Điêu Sợ Chết đã lập tức hưng phấn, tu luyện trong vội vã.
Hiện tại thể chất của cô tăng lên, chịu được hiệu lực của thuốc mạnh hơn, một ngày có thể ngâm bảy tám lần canh phân cơ chuyển cốt. Trong đó công thức tẩy tủy tố chất cấp Đinh còn có vài liều, kiểu gì cũng không đổi nổi cấp Bính, đành dùng cấp Đinh trước, chờ qua hai ngày tích góp đủ năng lực niệm rồi cô đổi lấy cấp Bính uống sau. Dù gì chờ những trang bị kia bán đi là mấy tỷ dễ dàng đến tay, có lẽ cô mua được dược liệu cho công thức cấp Bính, và các mặt lại tăng lên nữa.
Kết hợp mấy cái này mang lại hiệu quả khủng khiếp, nhưng A Điêu cảm thấy để một cái bồn cầu khai sáng trí tuệ mới là chuyện khủng khiếp hơn.
Ý cô là gì?
Bồn cầu ngay lập tức chế giễu: “Ghê ghê, tốc độ học đạo pháp bảo vệ tính mạng này còn nhanh hơn mấy thuật pháp khác, thuộc tính thiên phú số dách nhất của cô là biến thành rùa rúc đầu rồi.”
A Điêu mặt dạn mày dày: “Đúng vậy, Huyền Vũ đấy nhó.”
Xì!
Nhưng hiệu suất tu luyện của cô bây giờ thật sự đáng sợ, từ D đến C, nhanh hơn từ G lên F nữa.
Có lẽ thời kỳ tu luyện bùng nổ vàng của cô vừa đến.
.....
A Điêu hưng phấn. Kể từ ngày đầu tiên cô đóng cửa tu luyện, bên ngoài đã nổ tung.
Đầu tiên từ khoảng cách mà xem, hiện tại ngày ngày ông to bà lớn nhà họ Trần đều tới Cổng Linh Hồn nhỏ lăn lộn một hồi. Hơn 4 giờ chiều, sau khi ngâm mình trong bồn tắm thẩm mỹ và làm đẹp toàn thân đúng với danh nghĩa “mỹ nữ tuyệt thế chăm sóc sắc đẹp”, sủng thiếp họ Tạ mở cửa với dáng vẻ tập tễnh. Bà ta đang định lấy tư thái đẹp ngời ngời rời khỏi nơi này, nuôi dưỡng hiệu quả thị giác của tất cả mọi người trong phủ như thường lệ, bỗng nhiên!
Cơ thể bà ta lảo đảo, phải vịn vào tường.
Cái này cái này cái này!!!
Vừa lúc bà ta nhìn thấy Từ Chiêu Ẩn đi ra từ một phòng tu luyện khác, thế là không dằn lòng nổi đã chất vấn: “Chị ăn cái gì thế?”
Thật ra Từ Chiêu Ẩn đã ra ngoài sớm hơn, cũng ngửi thấy mùi, nhưng bà ấy biết kiềm chế hơn người khác nên đâu phát lộ bất kỳ biểu cảm lăn tăn nào. Thay vào đó bà ấy chỉ đứng trước thùng rác ngay cửa phòng đối diện và trông thấy một đống vỏ sầu riêng là biết người kia không chỉ ăn mấy miếng.
Vừa lúc bị Tạ Ngọc Khanh bắt được.
Trong mắt Từ Chiêu Ẩn có ánh sáng, nói thủng thẳng: “Không thối.”
Tạ Ngọc Khanh vừa nghe lời này của bà ấy đã chống lại theo bản năng: “Cái này mà còn không thối, khứu giác của chị quái quá đấy, quá hai lúa… Từ Chiêu Ẩn, nơi này không có ai khác, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Chị quá đáng lắm, tôi vất vả lắm mới làm xong việc chăm sóc, chẳng lẽ chị cố ý à.”
(P3)
Từ Chiêu Ẩn không nói gì, toan muốn đi.
Vì không có ma ma và nha hoàn ở đây, Tạ Ngọc Khanh nổi lòng ác độc, tiến lên cản người: “Vậy mà muốn đi? Chị mà không xin lỗi là tôi sẽ…”
Từ Chiêu Ẩn: “Làm gì?”
Tạ Ngọc Khanh: “Tôi sẽ đi méc mẹ, nói chị phóng thích khí độc mang lòng hãm hại chúng tôi…”
Từ Chiêu Ẩn chợt nở nụ cười, ngón tay thon dài chỉ sang bên cửa đối diện: “Đó là phòng tu luyện của A Điêu, nó ăn; chưa kể sầu riêng cũng do mẹ tặng. Đi méc đi.”
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Bà ngon đó bà Từ, bà gài bẫy tôi.
“Chị đã biết mà còn thây kệ đám vỏ sầu riêng thối hoăng chất đống thế? Là một Đại phu nhân, chị đối xử với thiếp nhỏ như tôi thế ấy hả? Uổng công tôi tin tưởng Đại phu nhân như vậy, đúng là một phen thật lòng mang cho chó ăn...”
Khi hai người đang nói chuyện, một cánh cửa khác mở ra.
Trần Dương, cái đồ mít đặc này, chưa bao giờ học tới mức mất ăn mất ngủ, nó phù hợp với đặc điểm của tất cả mấy đứa đội sổ: từ khi mông ngồi xuống và đối mặt với đề thi một giây, nó đã tính ngay khi nào ăn cơm trưa or cơm tối or ăn khuya.
Đến giờ rồi, đến giờ rồi!
Xoạt!
Trần Dương vọt khỏi ghế và chạy ra ngoài, vừa xông ra ngoài đã…
“Mùi gì thơm vậy ta?”
“Ui! Mẹ, đây không phải là món sầu riêng chúng ta yêu thích nhất à? Mẹ lại lén ăn sạch nữa? Sao không để lại một ít cho con.”
Tạ Ngọc Khanh: “...”
Từ Chiêu Ẩn: “?”
.....
Nhà họ Trần có tuồng ăn vạ ai dè lật xe, còn khu vực Kim Hương bên này lại có mấy tu sĩ mệt mỏi cực kỳ.
Thu hoạch đúng là tốt đó nhưng tiêu hao linh năng rất nhiều. Cứ theo đà tiếp tục, thuốc trên người họ gần như tiêu thụ hết, tại thời điểm này có mấy người lại xuất chúng vô cùng.
Ví dụ như Tống Linh cầm một đống bùa chú, hiệu quả sát thương và chiến lợi phẩm vượt thẳng mặt bọn Minh Trạch Dã, chỉ đứng sau Thác Bạt. Mà lúc này, chỉ có hai người đó là những người gây ấn tượng mạnh nhất cho các tu sĩ hoang dã về Học viện Kim Lăng.
Giang Triều không dằn lòng nổi đã lén hỏi Tống Linh mua bùa ở chỗ nào.
Tống Linh cảm thấy vấn đề này của anh ta có vẻ quái lại: “Chính anh cũng có thể mua được, cần gì phải hỏi. Huống hồ trong trường đại học mấy anh cũng có nhiều người làm bùa chú nữa mà.”
Các trường đại học hàng đầu trong cả nước sẽ có đủ tất cả các dạng thiên tài, người có thiên phú về bùa chú cũng không ít.
Vì đâu lại tới mức này?
Giang Triều cười khổ: “Đương nhiên rất nhiều, cấp 1 là mua dễ nhất, cấp 2 cũng mua được nhưng số lượng lại ít do quá nhiều người mua, có tiền cũng không mua được. Hơn nữa chút tài nguyên này cũng như mối giao thiệp của anh không tính là gì cả.”
Nhà họ Tống ở Kim Lăng mạnh mẽ thế thôi, tới Kinh Đô cũng coi như có chút danh tiếng nhưng lại không có căn cơ. Song, vấn đề chính là những mấy nhóm quyền quý cấp cao đó đã bắt đầu kéo bè kết phái.
(P4)
Tống Linh chợt hiểu được từ thần sắc của Giang Triều, trong lòng nặng nề: Lũng đoạn.
Thế cuộc ở Kinh Đô đã nghiêm trọng như vậy?
Nếu chờ bọn cô thi đậu, chỉ sợ cũng phải đứng trước tình huống như thế.
Hoặc leo lên mấy thế lực, hoặc phải chịu đựng làm thế yếu khi tài nguyên bị lũng loạn.
“Anh không cân nhắc…?” Tống Linh có ý riêng.
Giang Triều ngúc ngắc đầu: “Đầu óc anh không đủ trong khi cha anh cứ mãi còn tí quyền lực, có khi còn leo tới Kinh Đô trong tương lai. Lỡ mà anh leo lên thật, nói không chừng ông ấy bị anh làm liên lụy, phải làm cái này xử lý cái kia. Trong trường hợp anh không giải quyết được, không giành được lợi ích xứng đáng, mà… Bên kia gay gắt như thế vì liên quan tới cái này, quá nguy hiểm.”
Tống Linh hiểu rồi.
Cướp đoạt.
Bệ hạ như mặt trời lặng phía Tây nhưng hoàng tử dưới gối lại đánh nhau ác liệt, hiển nhiên tình thế thật nghiêm trọng.
“Em mua nó từ người khác, xưởng chế tác tư nhân. Em còn đang luyện tập nên không rảnh tay. Nhưng em có thể chia cho anh mấy cái, em vẫn đối phó được trái phải bên này.”
Trung học coi như an nhàn khôn cùng so với đại học, Tống Linh biết dù mình ở nhà họ Tống nhưng không phải là dòng chính thật sự, cho nên cô luôn có qua có lại trước việc thân cận của cha con nhà họ Giang.
Nhưng khi nói đến bùa chú, cô không thể không nghĩ lệch đi: A Điêu có gì đó không đúng rồi, sao lại yên tĩnh như vậy, cậu ấy không muốn lấy tiền và tài nguyên sao?
Đáng sợ nhất là...
“Mấy cậu có thấy chỗ nào sai sai không?” Viên Thuật nhịn không được hỏi những người khác.
“Sao?”
“Thì thấy có chỗ không đúng, cứ cảm thấy có cái gì đó không bình thường.”
“Hình như quá yên tĩnh, trong nhóm chat cũng không có âm thanh gì luôn.”
“Trần A Điêu không làm chuyện xấu hơn à, tôi thấy cậu ta đang cố gắng kiềm chế đấy.”
“...”
Một đám người nói xong là cảm thấy tâm tính của nhau có phần vặn vẹo.
Mẹ nó, A Điêu không làm tí chuyện quái ác nào là họ đã thấy thế giới sắp kết thúc rồi.
“Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Nhà họ Thôi bị nổ tung đấy, mấy cậu nói xem Trần A Điêu ổn không?”
“Không liên quan gì đến nó mà ha.”
Nhưng nói không liên quan thì hà cớ gì nó im lặng như vậy?
Đám người Trung Xuyên Minh Tú thót trong lòng: Rốt cuộc con nhỏ mánh khóe này bị ám sát rồi?
.....
Ngoài miệng không chú ý, thật ra đầu óc đám học sinh này vẫn còn đấy, ngay sáng sớm đã vận dụng các loại quan hệ để hỏi những người còn ở Kim Lăng. Rất mau bọn họ nhận được tin tức, đại khái xác định cơn cớ gây ra biến cố của nhà họ Thôi.
Lại là bởi vì cùng chết chùm?!
Lúc này thây kệ thế lực khác dò xét ra làm sao, dù gì cuộc điều tra của ba bên đều có trọng tâm riêng.
(P5)
Quan phủ Kim Lăng: Thông qua điều tra nhà họ Thôi, lời khai của tài xế lái phi thuyền nhà họ Thôi và điều tra bên cung điện dưới lòng đất, có thể xác định đây là kết quả của vụ sống mái giữa nhà họ Thôi với tổ chức tội phạm. Thảo nào Thôi Dung bỗng nhiên chuyển hướng bọn người Trương Khuyết, toàn lực đi tới huyện Lĩnh Hoàng, té ra đã tìm được hang ổ của tổ chức tội phạm, muốn diệt sạch và kiếm một khoản. Kết quả không ngờ tổ chức tội phạm lại hùng hổ như tế, trái lại còn giết tất thuộc hạ của hắn. Nhưng mặc kệ như thế nào, Thôi Dung vẫn trở thành người chiến thắng, một mình cuốn bằng sạch cả thảy chỗ tốt, còn sống rời khỏi cung điện dưới lòng đất. Dè đâu thủ lĩnh tổ chức tội phạm không chết, người ngỡ đã chết có tu vi mạnh nhất chỉ để lại một cánh tay bị chặt đứt lìa trong số những xác chết dưới cung điện ngầm. Có thể thấy được lúc đó gã còn sống mà Thôi Dung không biết, bị gã theo sau về tới nhà họ Thôi và giết ngược lại.
Thế gia ở Kinh Đô: Thông qua thông tin còn sót lại trước khi chết của tay sai cấp A có thể thấy được dáng vẻ của người bị cụt tay. Tên này lẻn vào nhà họ Thôi giết ngược lại Thôi Dung, muốn độc chiếm tất cả tài nguyên, nhưng vừa lúc đụng trúng ba người Thôi Lương đi vào. Người này có thuật tàng hình và chạy trốn rất cao siêu, tạm thời ẩn núp; đến khi bị phát hiện đã dứt khoát điều khiển Kẻ Nổi Giận Số 01 hủy diệt giết sạch mọi người. Song chính gã chưa chết? Hình như là phương pháp ẩn giấu trong không gian thứ cấp, mạnh đấy! Chắc chắn người này có lai lịch bí ẩn, tuyệt đối không phải là kẻ đứng đầu bọn tội phạm thông thường. Tiếp tục điều tra!
Tổ chức đằng sau: Sao Lý Nguyên Thuật lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Nếu như lấy thực lực gã bày ra cho chúng ta xem, gã không chơi lại bọn Thôi Dung. Thế mà gã còn sống, thậm chí lẩn quất theo đuôi đi tới và giết ngược lại, ngay cả mô cơ thể cũng không để lộ ra trong đống đổ nát của nhà họ Thôi, chứng tỏ gã không chết. Vậy thì thú vị thật – gã che giấu thực lực. Nhưng đã ẩn giấu thực lực, vì sao không trực tiếp giết ngược lại ở dưới cung điện dưới lòng đất? Chứng tỏ lúc ấy gã muốn lợi dụng Thôi Dung diệt sạch đám người, độc chiếm tài nguyên; sau khi giả chết xong lại theo đuôi và giết Thôi Dung chiếm tài nguyên nhà họ Thôi, không ngờ gặp trúng ba người Thôi Lương. Do đánh không lại, gã hoặc là không làm, đã làm thì cho xong bèn cho nổ chết ba người, liên tiếp gây hấn với các thế lực trong Kinh Đô. Tuy nhiên gã có kỹ xảo giữ mạng là không gian thứ cấp đặc thù, tự mình cuốn hết bảo vật chạy trốn. A, rất tốt, vô cùng tốt! Đừng để tôi bắt được, bằng không sẽ rút gân lột da!
(P6)
Bất kể ba bên thiên về cái gì, sau chót bọn họ đều thông qua một số chứng cứ và manh mối, nhất trí trước chân tướng: Dựa vào lời khai của người lái phi thuyền nhà họ Thôi; cung điện dưới lòng đất; dấu vết phế tích của nhà họ Thôi; thông tin hình ảnh tay sai cấp A để lại; hơn nữa bọn họ còn xâm nhập và điều tra sâu hơn ân oán qua lại giữa tổ chức tội phạm và nhà họ Thôi trước đó tổng kết lại, họ biết trên đường cùng nhau sát hại Trần A Điêu, nhà họ Thôi thuận tay giết tiểu đội của tổ chức tội phạm cướp tài nguyên ở Kim Hương, tổ chức tội phạm không làm được nữa bèn xử nhà họ Thôi và đổ vấy cho hai nhà Trần Tống. Một đợt xử lý này ngon rồi, chặt đứt ngay con đường quật khởi của Thôi Dung. Thế nhưng Thôi Dung cũng giỏi, quay đầu lại xử hang ổ người ta, tới lúc này mới có chuyện tới lui…
Bằng chứng tự chứng minh, logic tự chứng minh, một vòng tròn kín về ân oán tình cừu.
Và hết thảy phù hợp với kế hoạch trước đó của A Điêu.
Ban sơ, ngay giai đoạn giết ngược lại bọn Ngốc Ưng ở Kim Hương, kế hoạch A đã bắt đầu. Nhưng sự bùng nổ tiềm ẩn của Quỷ Ăn Xác dưới hố đất đã làm cô sửa sang kế hoạch B. Lúc đầu kế hoạch B đã ổn, về cơ bản có thể đạt được hiệu quả làm hai bên tiêu diệt lẫn nhau, để cô thoát thân thật hoàn mỹ.
Nhưng tất cả mấy thứ này có một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
— Nhà họ Thôi xanh cỏ, Thôi Lương hãy còn, gia tộc hắn dựa vào ở Kinh Đô thủy chung vẫn là họa lớn trong lòng A Điêu. Giả như hắn vẫn còn sống, một mực được bên đó bồi dưỡng trưởng thành, dẫu A Điêu không e dè giới hạn phát triển cá nhân của hắn âu vẫn ngại chuyện hắn có thể mượn lực sát thương của gia tộc này. Tốt nhất là vĩnh biệt họa về sau! Thế là cô biến thành Thôi Dung. Vốn cô định dẫn người đi qua cung điện dưới lòng đất để tạo cái vòng khép kín cho kế hoạch B. Song nửa chừng cô phát hiện quan hệ của cha con nhà họ Thôi, lại tìm thấy Kẻ Nổi Giận Số 01 ở cung điện dưới lòng đất, cô ý thức được cơ hội đến ngay gần như trong nháy mắt, thế là tạm thời sửa đổi sang kế hoạch C.
Kết quả của kế hoạch C là thu hút Thôi Lương và tay sai có khi được hắn dẫn theo. Nhưng không sao, một Kẻ Nổi Giận Số 01 có thể xử lý hết thảy, và cô tình cờ có 303 để giữ mạng một cách hoàn hảo.
Nhưng điều này cũng liên tiếp dẫn đến một tai họa một mai khác: các thế gia ở Kinh Đô chắc chắn điều tra, khi đó phải làm gì?
Kết quả tốt nhất là họ tin vào vòng khép kín đầy logic này, kiểm tra xong và quay trở lại Kinh Đô. Kết quả tồi tệ nhất là gia tộc này không muốn buông tha, muốn nắm lấy việc nhỏ rầy rà cô…
Suy cho cùng, vẫn có mấy vấn đề nhỏ luôn tồn tại trong cả quá trình.
(P7)
.....
Người bên Kinh Đô đã tìm thấy vòng khép kín, không còn gì để nói vào thời điểm này. Họ sẵn sàng dọn đồ về nhà, nhưng họ lại nhận được một cú điện thoại đến khi tính lên đường trở về.
Đó là một giọng nữ.
Điêu ngoa và kênh kiệu.
“Không có vấn đề gì khác? Không phải nghe nói nhà họ Thôi có kẻ địch, Tống Trần không có vấn đề?”
“Nhị tiểu thư, xem ra trước mắt giữa Tống Trần và nhà họ Thôi có chuyện bỉ ổi thật, nhưng trong chuyện này bọn họ đều ở hết Kim Hương, bị sức hấp dẫn bên Kim Hương giam chân, không rảnh cố kỵ Thôi Dung. Tuy nhiên có điều quái lại. Chính là tài xế kia nói Thôi Dung ngay từ đầu dẫn người ra ngoài vì mai phục g iết chết đứa con gái thứ ba của Trần Nhiên, về sau lại bảo là hình như người bị theo dõi chỉ là một vỏ bọc chứ có khi bọn họ bị mai phục. Thôi Dung tạm thời thay đổi kế hoạch, đi tới sào huyệt của tổ chức diệt trừ bọn cướp.”
“Đây không phải là có sơ hở à? Có khi nào bên họ Tống bày ra cục diện dắt dây hai bên chém giết, bọn họ thì ngồi mát hưởng mát vàng đủ đầy?”
Ặc, nói làm sao đây, có muốn lên trời ăn vạ cũng không ăn nổi đâu. Ân oán giữa nhà họ Thôi và tổ chức tội phạm không phải cứ tung ra một đợt giá họa là xong, mà còn có nhân quả liên tục trong đó, làm lớn thù hận. Trong lúc đó hai bên còn ngấp nghé tài nguyên của nhau, huống chi mỗi lần tiến công toàn dựa vào cảm tính.
Nếu có năng lực tính kế này thật thì nhà họ Thôi đã bị diệt từ thời nào rồi, cần gì chờ tới hiện tại?
Nhị tiểu thư cười lạnh nói: “Đích xác Tống Trần không ra tay, nhưng đừng quên Trần cái gì A Điêu kia dựa lưng vào Học phủ Kim Lăng. Lỡ như Học phủ Kim Lăng và Trần Nhiên thông đồng thì sao?”
Ba cao thủ: “...”
Không phải chứ, Học phủ muốn xử nhà họ Thôi còn cần lợi dụng Tống Trần?
Phút chốc là diệt xong Thôi Dung ngay đấy có được không.
Để tránh chuyện muốn bọn họ tới điều tra Học phủ thật, một người lập tức nói: “Thật ra có thể điều tra Trần A Điêu kia. Ví dụ như rốt cuộc ngày đó nó ở đâu, có tham gia hay không. Nếu có hiềm nghi thì xác định được Tống Trần tham gia vào đó, chúng ta tự có thủ đoạn trả thù.”
Nhị tiểu thư hài lòng, nói lạnh lùng: “Nếu hai nhà Tống Trần nho nhỏ dám xúc phạm họ Bách Lý của tôi, chẳng phải sẽ làm người trong thiên hạ nhạo báng à? Điều tra nó! Cho tôi một kết quả.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra, dù có là trong tác phẩm điện ảnh, phim truyền hình hay trong hiện thực, loại nhân vật lớn “không chấp nhặt với nhân vật nhỏ” rất ít. Bản thân ở vị trí cao, dễ sinh lòng kênh kiệu; cực đoan kiêu ngạo chính là khi coi người khác như cỏ rác, thành ra người như “Nhị tiểu thư” vẫn còn rất nhiều.
Kế hoạch có hoàn mỹ cỡ nào, không sơ hở cỡ nào, trông A Điêu vô tội tột cùng, thật ra vẫn không đánh bại được ý tưởng trong đầu người nắm quyền lực.
Vậy vấn đề này mà ập tới, mấy bạn đoán xem Nhị tiểu thư điên khùng trong não chỉ biết yêu này có cho ba cấp A đi giết A Điêu trút giận hay không?